Có lẽ ta đã yêu em - Truyện les (Full)
Trong một biệt thự sang trọng, có một ngừơi cha và 3 đứa con. Đứa con gái lớn nhất của ông tên là Thiên Kì, đứa con thứ 3 của ông là đứa con trai tên là Mạc Du, con gái Út của ông tên là Thiên Kim. Ông là một giám đốc chuyên về sẩn xuất Sôcola, các con của ông đều làm việc trong công ty của ông. Ông tên là Hoàng Sơn.
Thiên Kì là con gái lớn của ông, ông rất hài lòng về đứa con của mình, cô rất mạnh mẽ, quyết đóan, trầm tính, cô không giống như cô con gái út của ông, khác một trời một vực, con gái út của cô nữ tính bao nhiêu thì con gái lớn lại nam tính bấy nhiêu, Thiên Kì luôn khoắc trên mình những bộ vest lịch lãm, không bao giờ thấy cô ta mặc chiếc quần jean hay áo thun gì cả. Những bộ vest Thiên Kì mặc không có thùng thình, nó sát theo dáng ngừoi của cô, trông rất đẹp và menly. Cuộc sống của cô Thiên Kì rất bình thuờng, thậm chí lại đuợc quan tâm gần gũi hết mực. Thiên Kì chưa từng yêu ai cả, cả nam lẫn nữ. Thiên Kì là một ngừoi có trách nhiệm trong công việc. Thiên Kì hơi nóng tính và có chút lạnh nhạt. ba đã nhắc nhỡ nhìêu lần nhưng Thiên Kì không bỏ đuợc cái tính đó.
Mạc Du đứa em trai , là một ngừoi cực kì hào hoa. Có biết bao nhiêu cô gái theo đuổi mà cũng không đá động đuợc gì Mạc Du cả, , Mạc Du thầm yêu một cô gái , người con gái đó không yêu Mạc Du, mà yêu một ngừoi khác.
Thiên Kim đứa em út, nó là đứa đuợc bao nhiêu đàn ông theo đuổi đến tận nhà, phải gọi là bao nhiêu vệ tinh theo đuổi, ngày nào nó cũng nhận đuợc bao nhiêu là hoa và gấu bông. Thiên Kim hơi ham vui với đám đông mà thui. Chứ nó cũng là đứa con ngoan trong nhà.
Còn Hoàng Sơn ông là một giám đốc tốt bụng. tất cả các nhân viên trên dứoi đều kính nể ông. Gia đình đình của ông có một cuộc sống hạnh phúc.
Trong một căn phòng ấm cúng cả nhà họp nhau nói chuyện. Chiếc ghế gia truởng lớn nhất vẫn là chỗ của ông Sơn, ông ngồi đối diện với ba đứa con lớn của mình, ba đứa con đang hồi hộp chờ đợi không biết có chuyện gì mà sao hôm nay ba trịnh trọng quá!
-Ba có chuyện này muốn nói với tụi con!
-Dạ! tụi con nghe thưa ba! ( Thiên Kì trả lời lễ phép)
-Tụi con cũng đã lớn hêt rồi, tụi con cũng đã có chỗ đứng trên xã hội này, không một ai dám chê cừoi hay khinh miệt tụi con! Ba rất vui vì khi thấy tụi con truởng thành! Bây giờ ba chỉ mong tụi con yêu bề gia thất thì cha mới yên lòng hơn!
-Hả? ba muốn tụi con lập gia đình sao? ( cô út hết sức ngạc nhiên)
-Uhm.. ( ông mìm cừoi phúc hậu)
-Nhưng bây giờ tụi con chưa tìm đuợc đối tuợng để tiến tới hôn nhân mà ba! ( đứa em trai nói với giọng hết sức tiếc nuối)
-Ba thấy hai đứa con có rất nhìêu theo mà, không lẽ không có ai tụi con quan tâm đặc biệt sao??
-Uhm, ba nói đúng đó! Con nhuờng cho hai đứa nó lập gia đình truớc đó!
-Chị hai! Sao chị hai nói vậy! chị hai truớc rồi mới đến em chứ! ( Kim đi đến ngồi nũng niệu với Thiên Kì)
-Đúng đó chị hai! Chị hai phải lập gia đình truớc ùi mới đến tụi em! Theo thứ tự từ nhỏ đến lớn! ( đứa em trai cũng ngồi sát rạt với Thiên Kì giống như sự kêu cứu, chỉ có Thiên kì mới làm cho ba vui đuợc thui)
-Nhưng mà…………..
-Sao con?
-Con cũng chưa có đối tuợng!
-Ba đã tìm đối tuợng cho con! Hy vọng con sẽ hạnh phúc!
-Sao? ( Thiên Kì rất ngạc nhiên)
-Ngày mai ngừoi đó sẽ đến đây ra mắt gia đình mình!
-Hả? ( Thiên Kì hết ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác)
Thế là một đìêu bất ngờ mang đến cho Thiên Kì quá sức tuởng tuợng, Thiên Kì thật sự không vui gì đâu, nhưng vì ba đã lớn tuổi nên Thiên Kì phải làm cho ba vui tuổi già thui, Thiên Kì không muốn mình là đứa con bất hiếu.
Ở dứoi nông thôn xa xôi kia, có một cô gái dân quê, chân chất, cả làng ai cũng yêu quý cô, cô vừa tốt nghiệp phổ thong vì gia đình không còn đủ đìêu kiện cho cô học nữa, nên cô phải ra chợ buôn bán rau cải phụ mẹ. hiện tại cô đang có ngừoi yêu, một chàng trai lớn hơn cô 2 tuổi, hai ngừoi đang rất là yêu nhau.
Cô gái đuợc nhắc đến có tên là Na, còn chàng trai kia tên là Hải. Na đang buôn bán rau ở ngoài chợ, bổng dưng ông hoàng sơn xuất hiện làm cho Na không biết ngừoi đàn ông có khuôn mặt phúc hậu kia là ai.
Ông nhờ cô bé dẫn ông về gặp mẹ của cô. Na ngoan ngoãn dẫn ông về nhà. Cuộc gặp mặt của ông và mẹ Na, làm cho Na thấy lạ, mẹ của Na rất vui khi gặp ông. Thì ra ông và mẹ của Na, đã từng là ngừơi yêu của nhau , nhưng vì lí do gì đó nên mẹ Na không tiến đến hôn nhân với ông được.
-Chào bà! Bà vẫn khỏe chứ!
-Tui vẫn khỏe mà! Nhìn Ông có vẻ rất khá!
-Hì hì… uhm. Hum nay tôi đến thăm bà là một chuyện, còn một chuyện nữa tôi muốn nói với bà.
-Chuyện gì vậy ông nói đi sao ông cứ ấp úng hoài vậy?
-Bà còn nhớ hùi đó chúng ta hứa hẹn gì không? Khi chúng ta không nên duyên vợ chồng!
-Tui nhớ chứ!
-Vậy hôm nay chúng ta thực hiện lời hứa đó chứ!
-Uhm, tôi sẽ thực hiện mà!
-Cảm ơn bà nhiều lắm! cảm ơn bà đã cho con gái của bà lấy đứa con truởng của tôi!
-Na àh? ( giọng ngừoi mẹ trầm đi rõ)
-Đây là bác Sơn, ngừoi mà mẹ đã kể cho con nghe, nhờ bác ấy giúp đỡ mà mẹ con mình mới có đuợc ngày hôm nay đó con.
-Là bác sao?
-Uhm, bác đây!
-Mà có chuyện gì mà hôm nay bác đến tìm mẹ con vậy?
-Con sẽ lấy con truởng của bác sơn, con sẽ làm vợ cho con của bác!
-Sao? Làm vợ?
Wow một đề nghị hết sức táo bạo của ông Sơn, sao ông ta lại làm vậy nhỉ? Con truởng của ông chính là Thiên Kì chứ ai? Thiên Kì có đồng ý cuộc hôn nhân này không? Mặc dù Thiên Kì như một ngừơi con trai vậy. Chắc Thiên Kì sẽ đồng ý thôi, tại vì cô rất thương ba của mình mà. Chắc có thể ông hiểu đuợc con của mình sẽ yêu ai sau này, ông không muốn con mình phải khổ, nên ông sẽ chọn vợ cho con mình là một ngừơi hiền ngoan.
-Mẹ! con phải lấy con bác Sơn làm chồng sao?
-Uhm! Người chồng của con khá đặc biệt!
-Sao đặc biệt vậy mẹ?
-Vậy nha! Tôi về chừng 2 ngày sau tôi sẽ cho ngừơi đón mẹ con bà lên nhà tôi!
-Dạ! Anh về!
Na rất buồn khi nghe được tin này, bao nhiêu cô gái ở dứơi quê nghe đến lấy chồng là ai cũng vui mừng khôn siết, Na phải lấy thôi vì không còn lựa chọn nào cả, vì Bác Sơn từng là ân nhân cứu mẹ con Na, khi cha Na mất nợ nầng chồng chất mà cha để lại cho hai mẹ con, lúc đó Bác Sơn xuất hiện trả hết nợ, cho Na và mẹ cuộc sống yên Bình.
Tối đó Na hẹn gặp Hải:
-Hải! em có chuyện muốn nói với anh!
-Anh cũng có chuyện muốn nói với em!
-Vậy anh nói truớc đi!
-Thôi em nói truớc đi!
-Vậy em nói! Em sắp đi lấy chồng!
-Sao? Lấy chồng sao??? Chúng ta đang yêu nhau mà!
-Em biết đìêu đó, nhưng vì chữ hiếu nên em phải làm vậy thôi!
-Anh không đồng ý đâu!
-Anh đừng buồn em mà! ( Na nắm lấy tay của Hải) anh có chuyện gì muốn nói với em vậy?
-ờ …. Anh …. Anh….
-Sao anh ấp úng? Anh giấu em chuyện gì phải không?
-Uhm, Anh xin lỗi, anh đã giấu em chuyện này lâu rồi, thực ra anh…. Anh….. ( Hải không dám nhìn thẳng vào mắt Na)
-Thực ra anh sao?? ( Na tò mò)
-Anh không phải là trai! Không phải như ban đầu tác giả giới thiệu đâu! Anh là gái đó! Mọi ngừơi trong làng thấy anh và em yêu nhau nên đã không nỡ chia rẻ chúng ta!
-Chuyện đó sao? Em hơi giận khi anh nói ra như vậy đấy! ( Na quay mặt đi)
-Anh xin lỗi, anh chỉ muốn làm cho em vui mà thui!
-Bây giờ anh có thấy em vui không?
-Anh xin lỗi!
-Bây giờ xin lỗi thì đuợc cái gì nữa đâu!
-Na ah! ( tiếng gọi tên na nghe thật buồn)
-Gì vậy anh?
-Tối nay em cho anh được không?
-Cho….
-Uhm, cho anh nha! Anh yêu em thật mà! Anh không muốn tên chồng gì đó đụng vào em!
Na im lặng không nói lời nào, Na buồn lắm, sao Hải không nói với Na sớm hơn thì sẽ hay hơn, đến lúc Na cất bước lên xe Hoa thì na mới biết đuợc sự thật chứ. Hải nhìn thấy ánh mắt buồn đó của Na, Hải nắm lấy hai tay của Na đặt một nụ hôn như cảm ơn Na, bàn tay rờ đến khuôn mặt trắng hồng của Na, từ từ hải trao nụ hôn cho Na, Na cũng đáp trả. Bàn tay của Hải đã chạm vào từng nút áo của Na, lúc đó Na không cho phép Hải làm tiếp.
-Không được! Dừng lại!
-Tại sao?
-Em không thể em xin lỗi!
Vừa dứt hết câu, Na bỏ Hải lại một mình, hải và na cả hai cùng đau đấy chứ đâu phải riêng gì một mình na.
Thế là cuộc gặp gỡ hai bên gia đình cũng đến, vào buổi chìêu trong lành không nắng, cả nhà hồi hộp không biết người kết hôn với Thiên Kì ba chọn là ai, rồi tiếng chuông cửa cũng vang lên, báo hiệu mẹ và Na đã đến.
Mẹ và Na đuợc quản gia dẫn vào nhà, Ông Sơn rất vui mừng đối đãi rất ư là nồng hậu. Na thì rất e thẹn với những thứ xung quanh mà cô nhìn thấy, cô cảm giác y như mình đang buớc vào một lâu đài vậy, Na đi ngó khắp căn nhà và rồi Na đã vô tình đụng trúng ngay Thiên Kì mà không biết.
-Xin lỗi! tôi xin lỗi!
-Ah không sao?
-Con ra rồi sao thiên kì, cả nhà đang đợi con đấy!
-Dạ! con chào cô!
-Con là con truởng của bác sơn àh?
-Dạ !
-Nhìn con có vẻ chững chạc quá nhỉ ? đây là Na con gái cô ! con nghĩ sao nếu na sẽ là vợ của con !
Thiên Kì hơi sock khi nghe lời đề nghị trực tiếp như vậy, ánh mắt Thiên Kì lìên nhìn sang qua na, quả thật cô ta đúng chất quê, với chiếc áo bà ba đơn sơ, tay xách giỏ đệm, Na nhìn Thiên Kì với ánh mắt van xin như « đừng lấy tôi làm vợ », nhưng Thiên Kì biết phải làm sao bây giờ.
-Dạ chuyện này cô để con từ từ tính đã, vì con và Na chỉ mới gặp nhau chưa biết gì về nhau nên……
-Ah chuyện đó hả ? hog sao lấy nhau rồi tụi con tìm hỉêu nhau cũng đuợc mà !
-Àh hay la mẹ con bà ở đây chơi đi để cho chúng nó tìm hỉêu nhau !
Ba của Thiên Kì đã có ý như thế nên mẹ Na khó mà từ chối được, Thiên Kì hơi ngại vì chưa bao giờ cô phải rơi vào trạng thái sắp đặt hôn nhân của mình như thế này.
Buổi tối hôm đó Thiên Kì xin phép mời Na ra ngoài đi uống nước.
-Sao anh lại mời tôi ra uống nước chứ ?
-Đừng gọi tôi là anh ! cứ gọi tôi là Thiên Kì !
-Nhưng mà anh lớn tuổi hơn tôi mà !
-Tôi không phải là trai ! tôi là gái ! nhưng tính cách và đầu óc của tôi là trai !
-Vậy là Thiên Kì giống bạn của tôi !
-Bạn thân àh !
-Cũng không hẵn là bạn ! là người tình !
-Àh thì ra là vậy ? cô còn yêu người đó không ?
-Còn rất nhiều !
-Sao cô lại đồng ý theo mẹ lên đây chứ ?
-Vì chữ hiếu nên tôi phải làm thôi ! chứ tôi cũng không vui vẻ gì !
-Có lẽ chúng ta cùng chung một lý tưởng ! hay là cô làm vợ tôi đi !
-Làm vợ Thiên Kì sao ? nhưng mà……
-Chúng ta sẽ sống với nhau một năm thôi rồi li dị !
-Nhưng mà…….. Thiên Kì không đuợc…… đụng vào người tôi !
-Àh ! chuyện đó là đương nhiên òi ! chúng ta nên làm hợp đồng hôn nhân với nhau ! như thế sẽ không có ai bắt lổi nhau đuợc !
-Uhm, Anh nói có lý !
-Tôi đã bảo đừng xưng tôi là anh rồi mà !
-Xin lỗi tại vì nhìn cô như con trai vậy ? không nhận ra đuợc nên kiu anh cho quen miệng, thui cho tôi kiu cô là anh đi, như thế xưng hô hay hơn !
-Thui , tôi không quen cái đó lắm, Cứ gọi là Thiên Kì là đuợc rồi !
-Thiên Kì thật khác với người tình của tôi ?
-Khác sao chứ ?
-Người ấy thích tôi kêu bằng anh hơn !
-Mỗi người mỗi tánh khác nhau.
-Vậy là nếu tôi có quen ai, yêu ai hay Thiên Kì yêu ai quen ai, là việc của mỗi người không ai đụng chạm đến ai.
-Chúng ta khi lấy nhau phải tỏ vẻ hạnh phúc thì ba tôi và mẹ cô mới an lòng được.
-Ok.
Thế là cái gọi là hợp đồng hôn nhân đã đuợc kí kết, Thiên Kì chưa vội nói cho ba của mình biết về việc Thiên Kì sẽ lấy na, Thiên Kì đang tìm cách làm cho ba mình hỉêu rằng mình đang có chút tình cảm với Na. Quả thật cả tuần lễ đóng kịch trước mọi người Thiên Kì thật sự mệt mỏi và cả Na cũng vậy. Thiên Kì biết Na đang có người yêu nên cũng không trách gì, bởi vì Thiên Kì không hề yêu Na. Nên việc Na có hay không Thiên Kì cũng không để ý, tại vì hai bên đã hợp đồng với nhau rồi mà, không ai đuợc quỳên xen vào chuyện riêng tư của ngươì khác !
Ông Sơn cùng ở phòng khách với ông quản gia đáng tin cậy của mình, ông lìên hỏi thử ông quản gia xem vè việc lấy vợ cho Thiên Kì.
-Quản gia nè ! ông ở với tôi cung đã mấy mươi năm rồi ! ông nghĩ Thiên Kì sẽ lấy Na chứ !
-Dạ thưa ông chủ, tính Thiên Kì thì tôi biết rất rõ, tôi nghĩ Thiên Kì sẽ lấy Na để mà làm cho ông chủ vui !
-Làm cho ta vui sao ?
-Dạ ! Thiên Kì rất hiếu thảo, đôi lúc cũng hơi nóng tính và lạnh nhạt.
-Ta chỉ muốn con ta hạnh phúc, chứ ta đâu muốn nó lấy vợ làm cho ta vui!
Tiếng chuông cửa vang lên, thiên kì và Na đã trở về.
-Ba con muốn thưa chuyện với ba!
-Uhm, con cứ suy nghĩ kĩ rồi thưa, con chỉ đuợc nói một lần thôi đó!
-Bác ơi sao con thấy bác có vẻ không vui!
-Bác không sao, bác chỉ thấy hơi lo đìêu mà thiên kì sắp nói!
-Chuyện con múôn thưa là….. ba cho phép con và Na đuợc kết hôn với nhau!
-Sao? Con nói sao? Con đồng ý!
-Dạ!
-Nhưng mà con làm vậy cho ta vui sao?
-Dạ ! vì ba và vì hạnh phúc của con nữa !
-Uhm ! như thế là ta yên tâm rồi !
Truớc khi lễ cứoi diễn ra thì Hải lên thành phố để vừa học vừa làm, Hải cũng tranh thủ thời gian để tìm gặp Na cho bằng được, vô tình Hải thấy Na đang đi chung với thiên kì, lòng hải như xôi máu muốn nhào vô xé nát Thiên Kì, Hải xem Thiên Kì là tình địch nặng kí của mình. Na cũng nhìn thấy Hải đang đứng ở gần ở chỗ quán nước đang nhìn Na tha thiết với sự tức giận xùng xục, Na sợ Hải giận quá làm chuyện bậy, nên đã kéo Thiên Kì đi chỗ khác.
-ủa ? cô làm gì vậy ? sao lại kéo tôi đi thế này?
-Thiên Kì phải đi nếu không sẽ có chuyện không hay xảy ra ?
-Chuyện gì vậy ?
-Hải ? hải đang có mặt ở đây !
-Hải nào chứ ?
-Người tình của tôi !
-Àh ! cô sợ Hải ghen hả ? hog sao đâu để tôi ra nói chuyện với Hải !
-Không đuợc, Hải sẽ đánh Thiên Kì mất !
Hải thấy Thiên Kì bị na kéo đi thật nhanh, Hải nhanh chóng dí theo chặn đường cả hai người lại, chưa kịp nói gì cả, Hải đã xông đến nện cho Thiên Kì một đấm thật mạnh, khiến môi của Thiên Kì bị chảy máu. Na không kịp ngăn lại, lìên vội vàng đỡ Thiên Kì dậy.
-Mày dám dành người yêu của tao ! Tao sẽ đánh cho mày chết !
-Anh ! Anh Hải ! Anh bình tỉnh lại chuyện không phải vậy đâu ! ( na căn ngăn không cho hải động tay động chân nữa)
-Thì ra đây là người yêu của cô, cô ta bạo lực quá !
-Mày là ai ? sao biết tao là gái !
-Chả là ai cả ? biết là do Na nói thôi !
-Thiên Kì có sao hog ??? chảy máu rồi !
-Em đang làm gì vậy hả ? sao lại lo lắng chăm sóc cho hắn ta chứ !
-Anh đừng có như vậy được không ? hãy nghe em giải thich !
-Uhm, đúng đó, Hải nên nghe tôi và Na nói chuyện được chứ ? đừng gây thương tích trên mặt của tôi nữa, sức chịu đựng người khác của tôi có giới hạn đó.
-Được rồi ! chúng ta vào quán mà nói chuyện.
Thế là cả ba cùng vào quán cafe nói chuyện :
-Hai người muốn nói gì nói đi !
-Được rồi ! nghe này tôi và Na chỉ lấy nhau một năm thôi rồi li dị !
-Sao ? tôi không hiểu ?
-Chúng tôi có thỏa thuận với nhau, vì hai bên đều muốn ba mẹ yên lòng mà thôi, và không ai đụng vào chuyện riêng tư cá nhân của ai cả.
-Vậy là hai người sẽ đóng kịch suốt một năm sao ?
-Uhm, đúng vậy ! Việc Na quan hệ với Hải tôi không có quỳên gì xía vào, hai người cứ tiếp tục cho tình yêu của hai người.
-Anh nghe chưa ? Thiên Kì đã nói rõ như vậy rồi đó !
-Uhm, anh biết rồi !
-Haiz…. Không biết lát về nhà phải ăn nói sao với ba với vết thương trên môi của tôi đây !
-Tôi xin lỗi chỉ vì tôi quá yêu Na nên ……….
-Uhm, thôi được rồi, tôi hỉêu mà ! Tại Hải lại lên đây làm gì ? Kiếm Na àh ?
-Tôi lên đây vừa học vừa làm, sẵn tiện kiếm Na luôn.
-Hải học gì và làm gì ?
-Tôi đang học nghề sửa xe. Chạy xe ôm để kíêm thêm tiền.
-Uhm. Chắc có lẽ đám cưới của tôi sẽ được tổ chức vào tuần tới, theo tôi quan sát tình hình gia đình phía tôi là vậy.
-Làm gì mà nhanh vậy ? ( Hải bất ngờ khi nghe câu nói từ phía Thiên Kì)
-Uhm.
Cuộc đối thoại giữa ba người cũng nhanh chóng kết thúc, Thiên Kì đi ra ngoài trước lấy xe, để hai người Na và Hải ngồi nói chuyện với nhau chút ít.
-Na nè !
-Gì vậy anh ?
-Anh lo quá !
-Sao anh lại lo ?
-Anh sợ em sẽ yêu hắn ta mất !
-Làm gì có ? anh chỉ suy nghĩ lung tung.
-Vì hắn đẹp trai, hào hoa, tài giỏi, nhà lại giàu có !
-Anh nghĩ em là con người vây sao ?
-Không ! anh chỉ cảm thấy lo mà thôi !
-Anh đừng có ngốc như vậy chứ ! em chỉ yêu anh thôi ! Anh cũng không được có ngừơi khác đó !
-Uhm anh biết rồi ! Anh chỉ có em thui !
Thiên Kì ngồi trong xe vô tình nhìn sang gương chiếu hậu thì thấy Hải và Na đang ôm nhau để tạm biệt. Thiên Kì nghĩ : « coi bộ chắc không có gì có thể chia cách họ, cầu cho họ sẽ vẫn luôn như thế » và một nụ cười mỉm hiện trên khuôn mặt của Thiên Kì.
Na đi đến xe mở cửa xe hoài mà không được, Thiên Kì bên trong nhìn ra cảm thấy thật mắc cười với hành động của Na, vì thế Thiên Kì giúp một tay để Na nhanh chóng mở cửa bước lên xe. Chiếc xe lăn bánh ánh măt của na vẫn hướng về Hải.
-Cô và hải quen nhau bao lâu rồi ?
-Chỉ có 6 tháng thôi !
-6 tháng mà nhìn cứ như quen nhau 6 năm nhỉ ?
-Anh nói vậy là ý gì ?
-Tôi đã bảo đừng xưng tôi bằng anh mà. Xưng là Thiên Kì.
-Thiên Kì đến hai chữ, anh chỉ có một chữ. Xưng Anh ngắn hơn mà gọn nữa.
-Cô giải thích cứ y như con nít vậy. Vậy sao không kêu tôi là Kì đi, cũng một chữ đó.
-ờ… thì ….. nhưng với bộ dạng của Kì làm sao mà không xưng anh được chứ !
-Tại tôi không quen khi người ta gọi tôi như vậy !
-Vậy chứ trong công ty người ta xưng Kì là gì ?
-Là giám đốc ! không ai kêu tôi là anh hết !
-Sao ? ủa ? nhưng tôi nghe nói là ba Kì là giám đốc mà !
-Uhm, nhưng giờ ba tôi về hưu rồi, nên tôi thay thế vị trí của ông !
-Nè ! tại sao kì nói tôi với Hải như 6 năm ?
-Thì mới quen thôi mà nồng thắm như vậy ! thì tôi nói vậy thôi !
-Sao anh mặc vest không vậy ?
-Lại nữa lại anh!
-Tôi xin lỗi! sao kì mặc vest không vậy?
-Tôi quen rồi!
-Sao không mặc những bộ đồ vest nhìn sáng màu như thế trẻ trung hơn!
-Tôi không thích ba cái màu mè đó!
-Nhưng tôi thì lại thích, như thế làm cho con người ta cảm thấy yêu đời hơn.
-Thôi sắp đến nhà rồi.
Khi xe dừng đến nhà Thiên Kì thấy có một tên vệ tinh đang đứng trước cổng nhà mình, cầm một bó hoa thật bự nhấn chuông in ỏi, Kì nhìn lên trên thì thấy đứa em gái út của mình đang đứng nhăn nhó nhìn cái tên vệ tinh đó. Nhìn sơ thì Kì đã biết nội bộ như thế nào rồi, Kì kêu Na vào nhà trước để Kì xử cái tên vệ tinh đang quấy rối em gái của mình.
-Này! Làm gì mà đứng phá chuông nhà người ta vậy hả?
-Dạ! Em chào anh! Anh ơi giúp em với em nhấn chuông gọi mãi mà Kim vẫn không ra!
-Nhà ngươi ấn chuông cái kỉêu đó sao mà nó ra.
-Vậy nhấn chuông sao để Kim ra anh?
-Nhấn như thế này? ( Thiên Kì cú đầu cái tên vệ tinh một cái cốc, ở trên lầu Kim nhìn thấy cười tủm tỉm, khi thấy chị Hai của mình trị tội cái tên vệ tinh đó)
-Anh cốc nữa đi anh! Kim cười kìa! Ôi Kim ơi tình yêu của ta!
-Haiz… nhà ngươi về đi, nó không ra đâu!
-Vậy anh gửi dùm em cho Kim bó hoa này! Hãy nói là em nhớ Kim nhìu lém!
-Nhà ngươi lì thiệt chứ!
Tên vệ tinh đó vừa nói xong là phóng lên xe, nhưng khổ nổi tên đó lùn quá phóng lên lần 2 mới lên nổi được chiếc xe, quần áo mặc thì như hiphop, đầu thì cắt chỉa lỏm chỏm, nhuộm đủ thứ màu trên đó. Coi bộ em gái của Thiên Kì chắc phải khổ sở với cái tên này lắm.
Thiên Kì vào nhà với bó hoa trên tay, Na thắc mắc ngạc nhiên hỏi:
-Ủa? hoa ở đâu mà đẹp vậy Kì?
-Haiz.. hoa của cái tên vệ tinh Thiên Kim đó!
-Thiên Kim dể thương mà, hèn chi bao nhiêu người theo đuổi!
-Trời ơi! Chị hai! Sao chị hai lại nhận hoa của tên đó chi dạ?
-Chứ nó cứ phá chuôn như thế phải nhận cho nó về thôi chứ sao?
-Lần sau chị hai đừng nhận của hắn nữa.
-Cái đó chị hai chưa biết được, em phải làm việc với nó đi. Nè hoa nè!
-Thui em không lấy đâu!
-Nó đưa cho em mà!
-Àh! Chị Na em tặng cho chị Na nè!
-Hả? nhưng mà…….
-Chị Na nhận đi mà, hog sao đâu!
-Cái con nhỏ này, em tính đem chị dâu em ra làm vật thế thân àh ?
-Không mà! Chị hai hỉêu lộn ý em ùi! Từ khi chị Na lên chị Hai có mua cái gì cho chị Na đâu, tòan nghe theo ba kêu gì mua đó thôi!
-Cái con này!
-Chị na cứ xem đây là bó hoa mà Thiên Kì tặng chị nha, thôi em lên lầu đây.
-Kim àh! ( Na cố gắng gọi nhưng nó nhanh chân chạy hoắt lên lầu)
-Thôi, hay cô cứ nhận đi! Coi như em tôi nó tặng! đừng nghĩ tên vệ tinh kia là đuợc rồi!
-Uhm.
-Ủa? cô đi đâu vậy?
-Tôi xuống làm đồ ăn cho cả nhà của Kì.
Cũng may trong nhà có vài người giúp việc nên cũng phụ Na làm nhanh chóng buổi trưa, khoảng 15p sau thì cả nhà có mặt đông đủ. Ai nấy đều khen ngon, chỉ có Thiên Kì là không ý kiến gì cả.
-Sao rồi hai đứa muốn chừng nào tổ chức hôn lễ đây? ( giọng nói của ba nghe rất ấm)
-Dạ, tụi con chưa biết nữa ba!
-Uhm, ba cũng không hối thúc tụi con, cứ từ từ tìm hỉêu đi, khi nào cảm thấy thích hợp rồi cưới.
-Dạ!
-Anh Sơn nè! ( mẹ của Na có đìêu gì muốn nói)
-Gì vậy Lan?
-Em xin phép anh, ngày mai em phải về quê, còn phải lo nhà cửa ruộng vườn ở dứơi đó nữa. Còn đứa con gái tôi giao nó ở đây cho anh dạy dỗ, để thành con dâu vừa lòng anh.
-Sao bà về sớm vậy? ở lại đây chơi thêm ít ngày nữa rồi về?
-Cảm ơn lòng tốt của anh, nhưng công việc đăng đăng đê đê tui bỏ không đuợc.
-Uhm, vậy ngày mai tôi cho người đưa bà về.
Lúc khi mẹ của Na về quê. Ba Thiên Kì có cho mẹ Na một số tìền để sửa sang nhà cửa, còn dư thì lấy vốn mà làm ăn, cho cuộc sống nó đỡ vất vả hơn, ban đầu mẹ Na không nhận nhưng thấy ba Thiên kì năn nỉ dữ quá, nên phải nhận thôi. Ba Thiên Kì hứa là sẽ chăm sóc chu đáo cho Na.
Vậy là căn nhà bây giờ đã có thêm một thành viên mới trong gia đình, vì chưa cưới nhau nên Na được sắp vào ở trong một căn phòng riêng, căn phòng nhỏ gọn gàng, làm cho Na cảm thấy rất thích. Na xem căn phòng đó như phòng dành cho công chúa vậy. Và tiếng gõ cửa bên ngoài vang lên.
-Ai đó?
-Tôi Thiên Kì đây?
-Có chuyện gì vậy Kì?
-Tôi chỉ muốn qua xem thử coi, cô có thích căn phòng mới không?
-Hihi… tôi rất thích, chưa bao giờ tôi đuợc ở một căn phòng đẹp như vậy.
-Uhm, vậy là đuợc rồi! tôi đi đây!
-Anh đi đâu vậy?
-Lại nữa? tôi đi đâu cũng phải nói cho cô biết sao? Cô nên nhớ chúng ta có tờ hợp đồng đấy, không ai được sai phạm những quy ước.
-Ờ.. tôi xin lỗi, tại vì…………. Cứ nhìn Kì là tôi chỉ nghĩ đến từ Anh mà thôi!
-Thôi không nói nhìêu nữa tôi đi đây!
-Àh Kì ơi?
-Gì nữa đây!
-Kì cho tôi quá dang đuợc không?
-Đi đâu?
-Tôi đến nhà trọ của Hải! đây là địa chỉ của Hải? Kì chở tôi đến đó nha!
-Uhm cũng được.
Thế là Thiên Kì chở Na đến phòng trọ của Hải, trên đuờng đi hai người nói chuyện với nhau.
-Kì! Cho na hỏi tý đuợc không?
-Sao cô cứ hay hỏi thế nhỉ? Chuyện gì vậy?
-Kì có người yêu chưa?
-Chưa
-Sao kì vậy? ở dứoi quê tôi những người như kì, như Hải đều có người yêu hết rồi đó, người yêu của họ rất đẹp, rất dể thương.
-Nhưng ở đây là thành phố đâu phải dưới quê đâu?
-Thì tôi chỉ nói vậy thôi mà, đâu cần Kì phải nặng giọng với tôi chứ!
-Tại cô hỏi đìêu tôi không thích thôi!
-Kì là trường hợp đặc biệt nhỉ? Chưa có ngừơi yêu!
-Cô hỏi hơi nhìêu rồi đó, đến nơi rồi, cô xuống xe đi.
Na có vẻ hơi bực bội khi bị Thiên Kì cho là nói nhìều, cô ấy tháo dây an tòan ra hoài không không được.
-Cô làm gì mà xuống xe lâu lắc vậy?
-Tôi tháo không được. Kì giúp tôi với!
-Đúng là…….. con gái.
-Vậy thiên kì là gì hả?
-Tôi khác cô!
Thiên Kì đành phải giúp cho Na thôi, Thiên Kì chồm tới một tay thì dịnh phía sau ghế, một tay thi tháo cái chốt ở dây an tòan ra, lúc đó Kì và Na rất gần xát với nhau, cứ như hai thân thể đang chạm vào nhau vậy, Thiên kì thì chẳng để ý gì đến việc đó chỉ lo tháo cái dây ra khỏi người Na thôi, Na hơi ngại khi thấy Thiên Kì thật sát mình. Thiên Kì cũng nhanh chóng cỡi bỏ sợi dây an toàn trên người Na.
-Xong rồi đó! ( Thiên Kì trả lời gọn lẹ)
-Cảm ơn Thiên Kì!
-Không cần cảm ơn chuyện nhỏ nhặt này đâu.
-Giúp mở cánh cửa giùm tôi luôn nha, nó khó mở quá!
-Rồi đó!
-Kì nè?
-Chuyện gì nữa đây? ( kì kéo tấm kính xuống)
-Lát nữa Kì đón tui đuợc không? Tui không biết đường về nhà!
-Rồi ok. Mấy giờ?
-Khoảng 2h nữa nha!
-Rồi!
Vừa dứt câu nói là Kì cho xe lăn bánh đến công ty của mình. Kì thầm nghĩ :” cô nàng này thật rắc rối, có cái chuyện nhỏ xíu như thế mà làm cũng không được, chưa bao giờ mà mình phải làm những việc như thế này chứ, chả ra làm sao”
Khi Na vừa đến nhà trọ của Hải, thì na đang thấy Hải đang lui khui coi chiếc xe gắn máy của mình. Hải cũng không biết là Na đang đến cứ cắm đầu sửa, Na nhìn Hải thật lâu cái bộ dạng chăm chú coi xe thật đáng yêu làm sao. Na đi thật chậm thật chậm rồi xuất hiện.
-Hù!!!
-ủa? em đến hồi nào sao không nói anh!
-Em dành cho anh bất ngờ đó!
-Đúng là bất ngờ thật đó! Anh đang sửa xe đợi anh chút nha!
-Dạ! ( trong khi chờ đợi Na buớc vào phòng của Hải xem xung quanh)
-Anh sửa xong òi nè!
Na thì đang ngắm nhìn căn phòng của Hải, coi bộ có vẻ tươm tất gọn gàng, Na thấy trên bàn của Hải có một đóng sách vỡ đang để lung tung, na lấy tay sắp xếp lại gọn gàng. Hải mỉm cười khi thấy hành động đó của Na, rồi từ từ tiếng lại đặt vòng tay của mình lên eo của Na.
-Ước gì em ở đây cùng anh!
-Em cũng muốn lắm nhưng mà không được!
-Thôi hay là em bỏ hôn ước đi! Quay về sống với anh, anh sẽ lo và chăm sóc cho em.
-Không đuợc hải àh! Em không làm vậy được, gia đình em chịu ơn Bác Sơn nhìêu lắm, nhưng mà chỉ có một năm thôi em sẽ quay về với anh mà!
-Quá lâu với sức chịu đựng của anh! ( Hải buôn Na ra và ngồi bệch xuống giường)
-Em hứa mà! Trông anh có vẻ ốm hẳn đi đó! Tìên nè! Anh mua già mà tẩm bổ đi nha!
-Anh không cần tiền, anh chỉ cần em thôi! ( Hải đẩy tay của na ra)
-Em biết! nếu anh yêu em , anh phải tin em chứ! Anh cứ cầm tìên này mà tẩm bổ đi , lấy sức mà học nữa! ( Na ôm lấy Hải để có thể đặt nìêm tin vào Hải nhìêu hơn)
-Thôi được rồi vì em mà anh sẽ chờ!
Lúc đó Hải và Na đang nói chuyện thì có tiếng gõ cửa.
-Anh Hải ơi! Anh có nhà không?
-Ah! Có, ai đấy?
-Em nè! Hoa nè!
-Có gì không em? ( hải mở cửa bước ra)
-Anh chở em đi công chuyện đi! ( truớc khi nói câu đó Hoa liếc nhìn Na, như thăm dò người con gái đó là ai, sao lại ở trong phòng trọ của Hải)
-Đi lìên hả em!
-Uhm đi lìên em gấp lắm!
-Anh xin lỗi Na nha! Giờ anh phải chở khách rồi hôm nào em ghé qua thăm anh nữa nha !
-Thôi anh đi đi, dù gì anh kì cũng sắp đến đón em rồi !
Hải chở Hoa đi, còn na thì phải đứng chờ Kì đến đón mình. Trong lúc đó trên con đường Hải chở Hoa đi. Thì có một cuộc đối thoại.
-Anh hải ! con nhỏ hồi nảy là ai vậy ?
-Àh ! bạn anh em àh !
-Có thân không?
-Uhm! Rất thân!
-Từ giở chở đi, anh chở em đi luôn nha, chở mình em thôi, độc quỳên đó! Em sẽ trả lương hàng tháng cho anh! 5triệu!
-Wow, đuợc chở một người đẹp như Hoa đây thì rất sẵn lòng phục vụ hết mình.
-Hihi… anh chỉ khéo nịnh người ta thôi!
Hải chở Hoa đến nơi, nơi đó là một quán bar sập sình, nhìn vào bên trong thì đen thui chẳng thấy gì cả. Còn cô Hoa kia chắc là cave hạng sang rồi. Ăn mặc hỡ hang, lúc hải chở đi thì ngồi ôm cứng ngắt. Không biết chuyện gì sẽ xảy ra với hai người này đây.
Đúng giờ là Thiên Kì quay lại chỗ đón Na, Na vẫn cứ thể vẫn không mở được cánh cửa bước vào xe, Thiên Kì phải giúp thôi.
-Sao hôm nay chắc cô vui lắm nhỉ? Được gặp người yêu của mình!
-Uhm, vui cũng vui, nhưng thấy Hải sống vất vả quá, thấy đau lòng!
-Oh oh… Hải chắc vui lắm nhỉ?
-Sao mà vui?
-Thì được cô quan tâm, chăm sóc, lo lắng! ( Thiên Kì nhìn na nhún vai)
Và ở trên công ty Socola của gia đình Thiên Kì đang có chuyện li kì xảy ra, Mạc Du đang phải xử lý cái tên vệ tinh cứ đeo bám em Út nhỏ bé của mình.
-Anh Ba! Anh đừng để cho tên đó đến gần em đó!
-Kim àh! Sao em lại nói vậy! Ta có gấu bông cho em nè, dể thương lắm!
-Nè! Tên vệ tinh kia!
-Em có tên có tuổi sao anh cứ kêu em là vệ tinh!
-Thì nhà ngươi cứ tối ngày theo đuổi em của ta, ta kêu là vệ tinh đúng rồi!
-Thôi kệ, anh gọi em là vệ tinh cũng được. Nick name của em là Mr.Rờ Mi. Cái tên của em, anh thấy có đẹp không? Có hay không? ( cái tên vệ tinh này đứng yên không được, cứ nhúng nhúng tòan thân)
-Này! Nhà ngươi không đứng yên được sao?
-Trời! đó là phong cách của em đó anh! Kim ơi! Hãy nhận gấu bông của mình đi, lúc vui hãy ôm lấy nó hôn nó, lúc buồn thì cứ xé xát nó ra. Mr, Rờ Mi này xin nguyện làm gấu bông của đời em.
-Ôi trời ơi! ( Mạc Du lấy tay đập lên tráng mình)
Có lẽ cuộc tỏ tính ngay tại công ty của gia đình Thiên Kì gây bao sự chú ý của các nhân viên , thật không may cho cái tên vệ tinh đó rồi, Thiên Kì chở Na đến tham quan công ty.
-Có chuyện gì mà ồn ào ở đây vậy hả? ( giọng nói sắt bén quen thuộc của Thiên Kì vang lên, làm cho đám nhân viên giải tán)
-Hên quá! Có chị Hai qua rồi! cái tên vệ tinh này nó lại đeo bám em út nhà mình!
-Hay nhỉ? ( Thiên Kì với nét mặt nghiêm nghị nhìn cái tên vệ tinh đó)
-Anh anh đừng nhìn em vậy chứ? Em em đi lìên! Àh gấu bông này anh gửi lại cho tình yêu trên đó dùm em. ( nói dứt câu là tên vệ tinh đó ba chân bốn cẳn chạy mất)
-Kim nè xuống đây coi!
-Dạ em xuống lìên.
-Em nhanh giải quyết dụ này đi nha. Chị và anh ba chỉ giúp em dc lần này thôi đó, lần sau là không giúp được đâu.
-Chán ghê đóa! Em đâu có muốn đâu! Tại tên đó cứ theo em miết!
-Gấu bông của em nè!
-Thôi! Chị Hai đưa cho vợ chị hai đi!
-Lại nửa hả?? đâu có được!
-Nè em tặng cho chị dâu tương lại của em! ( Nó nhanh chóng giật gấu bông đưa sang cho Na nhanh chóng)
-Bữa trước em đã tặng chị Hoa rồi mà!
-Không sao đâu! Chị cứ nhận đi, cứ xem như chị hai em tặng cho chị đi nghen!
-Hai chẳng hiểu em lun đó Út àh! Em đưa chị na đi tham quan công ty đi hen!
-Da! Tuân lệnh Hai!
Cả Na và Kim cùng đi với nhau trông có vẻ rất vui vẻ với nhau, khiến Thiên Kì cũng cảm thấy vui vì điều đó.
ở bên một nơi khác, hải đang chở Hoa đi trên con đường lộ. Đi đuợc một quãng đường thì xe bị trục trặc gì đó, khiến chuyến đi phải dừng lại. hải xuống kỉêm tra xem thử, coi mình có đủ khả năng sửa chiếc xe mình không. Nhưng khổ nổi nó hư ngay phần Hải chưa được học. Đưa vào tiệm thì tiệm nói sửa hơi lâu khoảng 1 tíêng mới xong, xe này cũ lắm rồi.
-Hải nè! Hải múôn có xe mới hog? ( Hoa hỏi vui vẻ)
-Nhưng tiền đâu mà mua!
-Hoa sẽ mua cho Hải, để Hải chở Hoa đi, xe cứ hư như thế này thì công việc của Hoa bị gián đọan mất!
-Chuyện này…..
-Hoa coi như Hải đồng ý rồi đó nha! Chú ơi chiếc xe này bao nhiêu vậy chú!
-6 triệu cô ơi!
-Vậy chú lấy cho cháu chiếc này đi, còn chiếc đang sửa chú lấy đuợc bao nhiêu thì lấy.
-Anh lên xe thử máy đi, coi êm không?
-Grù Grù…. Êm lắm em ơi, ngon hơn xe cũ nhìêu.
-Đuơng nhiên xe mới sẽ tốt hơn xe cũ chứ!
-Anh không biết làm gì để cảm ơn em nữa.
-Cái đó từ từ cảm ơn cũng được. Bây giờ em dẫn anh đi mua đồ mới để mặc đi học rồi còn chở em đi làm nữa..
-Ok. Tuân lệnh người đẹp.
Trời cũng chập tối cả nhà ai cũng ngon giấc, nhưng trong căn nhà có hai ngừơi là vẫn chưa chộp mắt được. Đó là Thiên Kì và Na. Thiên Kì vẫn còn ngồi trên bàn làm việc của mình, đang xem các mẫu thiết kế bao bì chọn những bao bì cho phù hợp với các thanh sôcôla. Có mẫu thì rất cổ đỉên sang trọng, có mẫu thì màu sắc , sắc xảo tươi sáng. Thiên kì không chuộn những màu như thế lắm. Thiên Kì hơi băng khoăn với những mẫu mới, không biết phải chọn mẫu nào. Bỗng dưng Thiên Kì nghĩ đến việc kết hôn của mình với Na. “ Mình thật sự chưa muốn có gia đình vào lúc này tý nào, nhưng ba tuổi đã lớn, thôi có gì ngày mai mình sẽ nói chuyện với Na vậy”
Còn bên căn phòng bên kia, Na như một nàng công chúa vậy, cứ ngồi ôm con gấu bông mà tên vệ tinh tặng cho em út của Thiên Kì, từ nhỏ đến giờ Na chưa bao giờ được nhận một món quà nào dể thương như vậy. Na cứ như một đứa con nít vậy, ngây thơ hồn nhiên cảm thấy hạnh phúc với tình yêu của Na và Hải, Na cũng mong cho thời gian trôi qua thật nhanh để mình có thể quay về cùng Hải sống hạnh phúc. Na tắt đèn phòng mở cây đèn ngủ kế bên, nhưng không may cây đèn ngủ bị hư mất rồi, nếu tối quá Na sợ không ngủ được. “ không biết anh ấy ngủ chưa nửa, nhờ anh ấy sửa dùm mình cây đèn”
Thế là Na quyết định đi qua phòng của Thiên Kì xem sao. Nếu Thiên Kì ngủ rồi chắc tối nay Na cũng không dám ngủ, Na đi từ từ đến phòng ngủ của Thiên Kì nhưng chưa kịp đi đến thì Na thấy ánh đèn sáng ờ một căn phòng khác, cánh cửa không đóng được hé mở rất nhỏ. Na tò mò đi đến căn phòng đó.
Na nhìn thấy một người đang hết sức tập trung vào công việc của mình, đó là Thiên kì chứ ai, đang làm việc rất bận, Na lén nhìn xung quanh phòng thì thấy căn phòng có những khung hình treo những thanh sôcôla thật hấp dẫn. Làm cho Na mê tít đến nổi đẩy mạnh cánh cửa té nhào vào phòng.
-Hà? Cô làm gì ở đây?
-Tôi tôi…..
-Mốt có vào thì nhớ gõ cửa đừng tự ý đi vào như vậy, tôi không thích đâu!
-Tôi xin lỗi! tại tôi đi tìm Thiên Kì mà!
-Cô tìm tôi lúc đêm khuya như thế này để làm gì?
-Thì có chuyện tôi mới cần đến Kì!
-Chuyện gì mà giửa đêm khuya lạnh lẽo này cần đến tôi thế? Đừng nói là cô muốn tôi ngủ chung với cô nha! ( Thiên Ki châm chọc, chắc tai làm việc mệt quá nên mún giải trí bằng cách chọc na)
-Không phải chuyện đó!
-Vậy là gì?
-Cây đèn ngủ bị hư, tôi nhờ Kì qua sửa dùm!
-Không được tôi đang bận lắm! ngày mai tôi sẽ sửa dùm cô!
-Kì không sửa là tôi không ngủ được!
-Vậy hả? thức chung với tôi cho vui!
Na không đáp lại chị ngồi im lặng nhìn Kì làm việc, Na không biết con người trước mặt Na là như thế nào nửa, giống như một người có đầy bản lỉnh và trách nhiệm cho cuộc sống này, na không tin là Kì không có bạn gái, nhìn thấy Kì chăm chú làm việc Na nhớ đến cái vẻ mặt của Hải lúc sửa xe vậy. cả hai ai cũng chuyên tâm vào công việc. Thiên Kì cũng chẳng để ý gì đến Na, cô ta muốn làm gì thì làm, Thiên Kì chỉ nhanh chóng làm xong việc của mình để còn đi ngủ, Thiên Kì chịu hết nổi rồi.
Na đi đến những kệ sách được xếp một cách gọn gàng, trên kệ tòan nói về sôcôla mà thôi, cách làm sôcôla, làm bánh, làm đủ thứ, thậm chí còn giải thích ý nghỉa của sôcôla nửa. Na chọn một cuốn sách giải thích về socola. Na nhìn trên tường thì thấy có những tấm bằng mà Thiên Kì đuợc nhận, Bằng cử nhân về quản trị Kinh Doanh đi du học bên úc. Bằng chuyên viên thiết kế đồ họa do Ấn Độ cấp. Có một tấm hình Thiên Kì mặc chiếc áo cử nhân đứng kế bên ông tây đang trao tấm bằng. “ wow Thiên Kì giỏi quá hèn chi được ba giao tòan bộ công ty”
Căn phòng làm việc của Thiên kì giống như một nổi nìềm được giấu kình mà Na sắp khám phá ra vậy. Na cũng không còn quan tâm đến Kì đang làm gì? Vội mở cuốn sách để đọc ý nghĩa của sôcola là gì?
Bạn có biết tại sao socola được chọn để làm quà tặng cho tình yêu không? Chắc các bạn đọc giả của tôi ai ai cũng đều nếm qua những thanh socola, các bạn đều thấy nó có vị đắng không nhìêu thì ít. Vì đặc trưng của socola là đắng mà. Socola ban đầu khi bạn ăn vào bạn sẽ cảm thấy nó đắng nhưng sau đó bạn sẽ cảm thấy nó ngọt. Socola giống như tình yêu vậy, đắng cay ngọt bùi đều có, đôi lúc tình yêu của bạn đầy thử thách, đầy đắng cay nhưng sau đó bạn sẽ cảm nhận được hương vị ngọt ngào sau những đắng cay đó. Chúc tình yêu của bạn giống như thanh socola.
Đọc xong Na chỉ muốn được thử ngày socola, từ nhỏ đến lớn na chưa bao giờ được ăn socola nên không biết vị đắng của nó là như thế nào? Vị ngọt của nó là như thế nào. Cuốn sách giải mã socola đó, đã làm cho Na thấy một tấm hình Thiên kì mặc chiếc áo thun quần jean mang giày ba ta chụp chung với một cô gái cực kì xinh đẹp, mái tóc quăn nâu, đôi mắc sắc bén, thân hình cực chuẩn. Đằng sau tấm hinh có ghi chú “ tạm biệt em tình yêu của Anh”.
Na vô cùng thắc mắc “ hả? xưng anh nè? Sao không cho mình gọi chứ, phải hỏi cho ra lẽ mới được”, nhưng khi na quay lại thì thấy Thiên Kì đã nằm ngủ trên chiếc bàn làm việc của mình. Có lẽ đây là lần đầu tiên na được nhìn Thiên Kì thật gần và thật nhất, Thiên Kì không còn cái dáng vẻ nghiêm nghị, quy tắc như bình thường Thiên Kì vẫn hay tỏ ra như thế. Na nhìn thấy trên khuôn mặt đó có một nổi buồn không thể nói lên được. Thiên Kì lúc ngủ trông đáng yêu hơn là đáng sợ như bình thường. Na chợt mỉm cừơi, thật sự không biết nụ cười của Na có ý gì nữa? có trời mới biết chuỵên gì đang xảy ra trong Na. Na thấy bàn làm việc của Kì lộn xộn quá, nên đã sắp xếp lại cho ngay ngắn hơn, Na nhẹ nhàng rút chiếc lap ra khỏi bàn tay của Kì đang đè lên nó. Na đi ra ngoài đóng cửa thật nhẹ và nói “ chúc anh ngủ ngon Thiên Kì àh, hãy mơ về người con gái đó nhá”
Buổi sáng cả nhà ai nấy cũng đều thức giấc, chỉ có Na và Thiên Kì là chưa tỉnh giấc mà thôi, chắc chúng ta cũng biết lí do vì sao họ dậy trể như vậy rồi nhỉ? Cả nhà Thiên Kì đặc biệt không ai ăn sáng ở nhà cả, việc ngủ dậy trể của Thiên Kì thì người trong nhà không ai ngạc nhiên vì đìều đó cả. Mạc Du lên phòng để gọi chị Hai mình dậy, nhưng khi vào phòng thì không thấy chị Hai mình đâu. “ rồi lại ngủ ở bên phòng làm việc nữa rồi”
Mạc Du khi mở cửa bước vào thì thấy có một đìều lạ, những sổ sách hồ sơ trên bàn của chị Hai mình được xếp rất gọn gàng, ngay cả chiếc laptop cũng được để sang một vị trí thích hợp. Mạc Du lây mạnh Thiên Kì, để chị mình tỉnh giấc.
-Hai dậy đi! Sáng rồi!
-Sáng rồi sao?- thiên kì mở mắt, miệng thì ngáp vung vai qua lại!- Ủa? sao lại thế này?- trước mắt Thiên Kì là một một sự ngăn nắp!
-Sao Hai lại hỏi em! Cái đó em phải hỏi Hai mới đúng!- Mạc Du cũng bất ngờ khi thấy thái độ của chị mình. – Bình thường lúc nào kêu Hai dậy là một mớ lộn xộn trên bàn, nhưng bây giờ nó lại ngăn nắp trước khi hai thức dậy.
-Không lẽ là……..- Thiên Kì nhớ lại tối hôm qua, Na có vào phòng!
-Thôi! Hai nhanh sửa sọan đi, còn lên công ty nữa- Mạc Du nói với giọng hối thúc.
-Uhm! Hai biết rồi em đi trước đi!- Thiên Kì tháo chiếc cavat đang còn trên cổ mình.
-Ah quên nữa!- Mạc Du chợt nhớ ra một việc gì đó- Ba nói là Hai dẫn chị dâu tương lai lên công ty luôn đó!
-Uhm!
Thiên Kì bước về phòng của mình nhưng chợt nhớ ra là phải sửa dùm cho Na cây đèn ngủ trong phòng, thế là bước chân đổi hướng đi sang qua phòng của Na. Thiên Kì chưa kịp gõ cửa thì cánh cửa của na tự động mở, Na mở cửa mà không để ý là Thiên Kì đang đứng bên ngoài, nên đi nhanh. Lúc phát hiện thì Na và Thiên Kì đang đối mặt với nhau rất gần, Na cảm thấy ngại nên đã lùi về một bước, còn Thiên Kì chẳng có phản ứng.
-Tôi qua sửa cây đèn ngủ cho cô đây! – Thiên Kì đưa đầu ngó vào bên trong căn phòng.
-Uhm, vậy Kì vào sửa dùm tôi đi! – Na tránh đường cho Thiên Kì bước vào!
-Àh đèn ngủ không bị hư mà bóng nó bị lỏng thôi! Nè nó bật lên được rồi nè! – Thiên Kì vừa sửa đèn vừa nói không nhìn Na.
-Cảm ơn thiên kì nha!- Na mỉm cười thật xinh, nhưng không làm cho Thiên Kì quan tâm lắm, cái vẻ lạnh lùng của Thiên Kì làm cho na thấy bực mình.
-Không cần khách sáo vậy đâu! Àh cô thay đồ đi lát nữa lên công ty với tôi! – Thiên Kì vừa bước ra khỏi cửa vừa nói!
-Ủa? lên công ty để làm gì?- Na nhìn thắc mắc!
-Cũng không biết! hình như ba tôi có cái gì đó dành cho cô ở công ty thì phải!- Thiên Kì bỏ tay vào túi quần, nhún vai.
-Tôi nghĩ anh phải biết chứ!
-Đâu phải chuyện gì tôi cũng biết đâu! Nè tôi nhắc cô bao nhiêu lần rồi hả? không được kêu tôi bằng anh cơ mà!
-Nhưng tại sao….. – Khi Na tính mở miệng nói thì nhớ lại là không được nói, như thế Thiên Kì sẽ biết mình lục sách mà đọc mất!
-Sao gì? – Thiên Kì chênh một mắt nhìn Na
-Thôi! Anh ra ngoài đi! Tôi thay đồ!- Na làm vậy để cho Kì không hỏi ngược lai mình.
-Uhm! Cô nhanh đi!
Thiên Kì cũng nhanh chóng thay đồ, với bộ đồ quen thuộc là vest thôi, Thiên Kì và Na cũng nhanh chóng xuống cùng lúc với nhau. Thiên Kì nhìn Na từ trên xuống dứơi rồi lắc đầu.
-Thái độ của Kì là sao vậy hả?
-Sao chăng gì nữa? cô mặc đồ như thế này mà đến công ty sao?
-Đồ này có gì đâu chứ?
-Màu sắc gì mà lòe loẹt quá đi!
-Nhưng đó là sở thích của tôi mà!
-Thôi được rồi! tôi không ý kiến nữa! mắc công lại có một trận cãi vả với cô!
-Kì gây sự với tôi trước mà!
-Àh! Nhớ đến công ty là tôi và cô phải đóng kịch như rất thân với nhau đó!
-Sao vậy?
-Vì có ba của tôi rồi em tôi nữa! chúng ta chỉ không đóng kịch khi có hai ta mà thôi!
-Nhưng chúng ta chưa kết hôn mà!
-Biết là vậy!
Rồi Na và Kì cũng nhanh chóng ra xe, hôm nay hình như Na đã có tiến bộ tự mở cửa một mình được không cần sự giúp đỡ của Kì, Na cảm thấy rất vui khi không cần sự can thiệp giúp đỡ của Kì, Kì chỉ cười lăc đầu khi thấy người mình sắp lấy sao mà con nít quá vậy nè. Hai người cùng dùng bửa sáng chung tại một quán phở, thấy Na ăn rất là ngon miệng, Kì “ hog lẽ Na chưa bao giờ được ăn tô phở ngon sao?” – Na “ uhm, ở dứoi quê tôi khổ lắm, ăn tòan rau, có khi một tuần lễ mới có thịt mà ăn”
Nghe đến đó thôi là Thiên Kì cũng hình dung ra được cuộc sống dưới quê như thế nào rồi. Khi trên đường đén công ty.
-Tối qua! Cô đã dọn lại bàn làm việc trong khi tôi ngủ phải không?
-Tại tôi thấy nó lộn xộn quá! Nên tôi mới giúp Kì thôi!
-Ngoài ra cô có đụng gì trong phòng tôi không hả? trong lúc tôi ngủ?
-Ờ… tôi có xem những tấm bằng của kì!
-Còn gì nữa không? – Thiên Kì đang dò xét!
-Không hết rồi! – Na lúng túng giấu chuyện mình đọc sách! Nếu nói ra thế nào cũng có chuyện không hay với Thiên Kì!
-Uhm! May là cô không có táy máy lung tung vào mấy cuốn sách của tôi!
-Sách của Kì có gì đặc biệt sao? – Na tỏ như chưa biết gì?
-…………….. – Kì im lặng không trả lời, ánh mắt Kì chợt buồn đi rất nhiều.
-Thiên Kì! Thiên Kì!- Na gọi hoảng hốt- bà lão ở phía trước mặt kìa Thiên Kì-- Éc…..Éc… tiếng thắng xe, thật may Thiên Kì không đụng vào bà lão, chiếc xe kịp dừng lại cách bà lão khoảng 20cm.
Thiên Kì và Na mặt không còn một giọt máu, muốn rớt cả tim ra ngoài, chút xíu nữa thôi là gây ra tai nạn đáng tiếc rồi. Cũng may là Thiên Kì chạy chậm nên thắng kịp. Thiên Kì phóng nhanh ra ngoài xem bà lão có bị gì không.
-Bà ơi! Bà có sao không bà!?- Thiên Kì với thái độ biết lỗi
-Cậu lại xe kỉêu gì vậy hả?- Bà lão với ánh mắt hình viên đạn nhìn Thiên Kì!
-Dạ! Cháu xin lỗi! – Thiên Kì cuối đầu xin lỗi
-Uhm! Ta không sao, nhưng đừng để chuyện này lập lại với bất cứ ai hết!
-Dạ! cháu biết rồi! để cháu dẫn bà qua đường.
Thiên Kì dẫn bà lão sang bên đường từ từ để chuộc lại cái lỗi bất cẩn hồi nảy của mình. Qua được phía đường bên kia, Thiên Kì cuối đầu xin lỗi bà lão một lần nữa, Thiên Kì nhanh chóng quay lại xe và thở phào nhẹ nhõm.
-May quá! Bà lão vẫn ổn! – Na hoàn hồn trở lại.
-Uhm, chúng ta đi thôi!- Thiên Kì quay về với bộ dạng lạnh lùng, không giống như lúc nảy khi xin lỗi bà lão.
-Tay của Thiên Kì đổ mồ hôi kìa! – Na chỉ vào tay Thiên Kì.
-Ờ…- Thiên Kì nhìn bàn tay trả lời cụt ngủn.
-Thiên Kì lau đi!- Na đưa chiếc khăn tay của mình.
-Thôi được rồi! – Thiên Kì liền từ chối
-Tôi cho Thiên Kì mượn mà! Hum nào đưa tôi lại cũng được!- Na đưa lại
-Ờ, vậy cảm ơn! – Thiên Kì lấy khăn lau hai bàn tay của mình, rồi cho vào túi áo vest bên ngoài
Chiếc xe cuối cùng cũng dừng trước công ty, ba của Thiên Kì từ trên lầu nhìn qua tấm kính thấy Thiên Kì bước ra mở xe cho Na, ông mỉm cười hài lòng.
-ủa? sao hôm nay Thiên Kì mở cửa cho tôi!- Na hơi bất ngờ với hành động ga lăng của Thiên Kì.
-Ba tôi đang nhìn tôi và cô đó! – thiên kì nói nhỏ vào tai na
-Đâu! Tôi đâu thấy Bác Sơn đâu!- Na nhìn ngó xung quanh
-Thôi đi vào nhanh đi!- Bàn tay của Thiên Kì bất chợt nắm lấy bàn tay của Na làm cho Na giật cả mình, Na không hỉêu Thiên Kì đang làm gì nửa. – Đi nào vợ sắp cưới của Thiên Kì- Thiên Kì nở một nụ cười thật tươi
-Sao Thiên Kì thay đổi lẹ vậy? – Na nhìn Thiên Kì không chớp mắt!
-Thì đang đóng kịch mà, phải nhập vai chứ! – Thiên Kì nheo một mắt với Na.
Ở phía trên ba kì rất vui khi thấy Thiên Kì và Na bên nhau vui vẻ, ông nghĩ rằng:” đúng như mình dự đóan”. 5 phút sau là cả hai đã có mặt ở trong văn phòng của Ba Thiên Kì, tuy ba thiên kì đã về hưu, nhưng ông vẫn giám sát công ty rất cặn kẻ, chỉ có đìêu bây giờ ông chỉ cho lời khuyên Thiên Kì nên làm gì và không nên làm gì, Thiên Kì vẫn luôn là người quyết đinh mọi thứ.
-Sao hai con đến trể vậy?-Ông cầm tách trà uống một ngụm.
-Dạ! hồi nảy Thiên Kì mém đụng bà lão thưa bác! – Na trả lời rất thành thật.
-Rồi bà lão có sao không?
-Dạ không! Thiên kì đưa bà lão qua đường như có ý là xin lỗi!
-Uhm! Không sao là được rồi! lần sau con nhớ phải cẩn thận hơn! – ông nhìn con mình như nhắc nhỡ nghiêmn nghị
-Dạ con biết rồi thưa ba! – Thiên Kì gục mặt.
-Tụi con tính chừng nào làm đám cưới đây? Để cho ba phải chờ trong bao lâu nửa?
-Dạ! con cũng chưa biết nữa ba ah!
-Sao lại chưa biết, ba thấy hai con vui vẻ khi ở bên nhau lắm mà!
-Nếu vậy! tuần sau làm đám cưới vậy!
-Uhm! Vậy được đó, ba hết chờ nổi rồi! – ông sơn cười
-Mà con nghe mạc du nói ba kêu Na lên công ty để làm gì vậy ba?
-Ah! Ba tính tìm cho Na một công việc trong công ty mình, mà ba nghĩ hoài không ra. Thôi ba nhờ con vậy Thiên Kì, con xem công việc nào thích hợp thì cho na làm.
Thế là Thiên Kì dẫn Na xuống tham quan chỗ làm socola, Na thấy thích lắm được xem cách làm socola là như thế nào, rồi còn đuợc xem khâu làm những socola đủ thứ hình dạng, được đóng vào hộp . thành một hộp socola nhìn rất bắt mắt.
-Cô xem qua hết công đọan rồi đó! Cô thích mình làm công đọan nào! – Thiên Kì hai tay bỏ vào túi quần
-Uhm, tôi cũng không biết nữa, nhìn thì thích thật đó, nhưng không có công đọan nào tôi làm được hết. – na tỏ vẻ tiếc nuối.
-Căn nhỉ? Chứ hồi đó ở dưới quên cô giỏi về cái gì!- Thiên Kì nhìn na vò xét
-Bán hàng! Tôi có thể bán hàng cho khách!- Na hý hửng khi tìm ra được công việc mình có thể làm.
-Bán hàng àh! Cô nghĩ sao nếu cô làm ở cửa hàng socola trước công ty!
-Thế thì hay quá! Tôi cũng có việc để làm rồi!- Na vui ra mặt
-Trời! trông cô kìa cứ như một đứa con nít vậy!- Thiên Kì cười lắc đầu khi thấy dáng vẻ đáng yêu của Na.
-Kệ tôi con nít vậy áh, mà có người lấy về làm vợ! – na vừa nói vừa nhìn lên trời.
Còn về bên phía Hải và Hoa, Hoa có vẻ rất thích Hải và muốn Hải là của mình, Hoa luôn cho Hải những bộ đồ đẹp nhất thậm chí còn cho tiền Hải xài và đóng tìên học nữa. Hoa có một sắc đẹp còn ngây ngất hơn cả Na, vì nét đẹp của Hoa là nét đẹp thành thị, khiêu khích ,nên ai nhìn vào chỉ muốn chiếm hữu, còn Na là nét đẹp tự nhiên của nông thôn.
- Anh Hải ơi! Anh có trong nhà không! – Hoa gõ cửa nhưng kê sát tai vào cánh cửa.
- Đợi anh chút anh đang mặc áo- Hải nhanh chóng khoác áo và cài nút.
- Em vào đó nha! – Hoa cười lém lỉnh. Đẩy cửa vào
- Khoang đã!- Hải chưa kịp nói gì thì đã bị Hoa đẩy cửa bước vào.
- Anh mặc áo xong rồi mà! – Hoa nhìn Hải từ trên xuống dưới. quả thật không chê vào đâu được, Hải thật đẹp trai, với thân hình cao hấp dẫn, quả là mấy chàng sb có khác.
- Anh là Sb sao mà đẹp trai quá àh! Mấy tên sb già khằng kia chẳng bằng anh một góc nữa! – Hoa đi xuống phía sau Hải, bàn tay rờ đôi vai ấy.
- Hoa quá khen! Chứ Anh cũng bao nhiêu người khác thôi! – Hải gải đầu vì lời khen của Hoa.
- Em chán ghê vậy đó, mấy người em phục vụ đàn ông củng có, sb cũng có, nhưng em chưa thấy ai đẹp trai mà lại dể thương như anh.- Hoa nhẹ nhàng hôn lên đôi má của Hải, làm cho Hải mắc cỡ.
- Vậy hả? hè hè…
- Hải nhìn thẳng vào Hoa nè – Hoa tiến gần đến hải, một buớc tiến của Hoa là một bước lùi của Hải. Hải không còn lùi được nữa vì sau lưng Hải là bức tường.
- Hoa nè! Đừng như vậy mà! – Hải bắt đầu tóat mồ hôi
- Không sao đâu mà, chúng ta chỉ vui vẻ với nhau tý thôi! – Hoa nắm lấy bàn tay của Hải đặt lên cặp ngực nóng bỏng của mình, tim Hải đập rất nhanh, nhưng làm sao có thể cuỡng lại vẻ đẹp thành thị này đựơc chứ.
Thế là Hải nhào vào Hoa như một con sói thèm khát lâu ngày chưa được đáp ứng thỏa mản nhu cầu của mình, khúc sau mấy bạn biết là gì ùi ha. Hì hì….
Quay về phía công ty, Thiên Kì và Na đi đến đâu thì ai cũng khen rối rít,” chòi ơi, giám đốc và cô gái ấy đẹp đôi quá” – thiên kì không quan tâm mấy với những lời nói đó của nhân viên, nhưng Na thì lại để ý Na không quen lắm khi nghe người ta bàn như thế.
- Thiên Kì?
- Hả?
- Sao nhân viên của Thiên Kì cứ bàn tán tôi và Kì vậy?
- ờ thì, chúng ta sắp lấy nhau, nên người ta bàn tán vậy mà! – Thiên Kì xem như không có chuyện gì.
- Tôi không quen như vậy!- Na tỏ vẻ khó chịu
- Thì cô cứ xem là không nghe đi! – Thiên Kì trả lời rất tỉnh.
- Họ nói lớn như vậy sao mà không nghe cho được chứ! – Na càu nhàu
- Chứ bây giờ tôi đâu biết phải làm sao đâu? – Thiên Kì trề môi
Thiên Kì thấy Na có vẻ không thích ở lại đây thêm tí nào nửa, Thiên Kì lại một lần nửa nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Na, bàn tay của Thiên Kì như nắm gọn tất cả, Na hơi giật mình với hành động của Thiên Kì, không biết là vô tình hay cố ý. Thiên Kì dẫn Na đến cửa hàng socola mà Na sắp làm việc.
- Thiên Kì!- Na nói rất nhỏ
- chuyện gì vậy?- TKì gần như không biết bàn tay mình đang nắm chặt lấy bàn tay Na
- Tkì nắm tay tôi từ nãy giờ đó!- Na nhìn xuống hai bàn tay đang siết chặt vào nhau.
- Ờ, xin lỗi!- TKì buôn tay ra với câu nói lạnh tanh.
- sao hồi nãy không có ba Tkì mà Kì vẫn nắm tay tôi!- Na thắc mắc
- có camera!- TKì đáp gọn lõng
- Là sao?- Na không hiểu ý.
- Là ba tôi quan sát tôi và cô qua camera!- Tkì nhún vai
Thì ra là vậy, bước chân vào cửa hàng Na thật thích thú với những chiếc hộp socola được sắp xếp rất bắt mắt, còn có những con gấu bông trang trí xung quanh, có bong bóng, có cả hoa nữa, đủ lọai hoa hết, nhưng đa số là hoa hồng đủ màu. Những người bán hàng ở đây có một bộ đồng phục rất dể thương, đó là chiếc váy xòe màu hồng, cứ y như là những cô công chúa nhỏ vậy. Các socola được xếp theo thứ tự từ bình dân đến cao cấp. phù hợp với túi tiền người mua. Mãi lo nhìn các socola mà Na không nghe thấy Kì gọi mình, đến lần thứ hai Kì phải nói lớn Na mới nghe.
- Cô ăn socola bao giờ chưa?
- Chưa!- Na gãi đầu
- Thật sao?- Tkì cảm thấy khó tin câu trả lời của Na
- Uh, tui chỉ nghe là nó ngon thôi, chứ chưa bao giờ được nếm qua!
- Vậy hôm nay cô muốn thử không?
- Muốn chứ!- Hai bàn tay của Na va chạm vào nhau kêu lên hòa cùng với tiếng cười của Na.
- Coi cô kìa cứ như con nít!- Tkì cũng bó tay khi thấy Na vui như vậy
- Nè! sao cứ kêu tôi là con nít hoài vậy? kì mà kêu vậy tôi sẽ xưng Kì là anh đó!- Na như hâm dọa Kì.
- Trời! cô đang hâm dọa tôi đó hả? tôi thấy sao thì nói vậy thôi!- Tkì lấy một hộp socola đưa cho Na- cô cứ về mà thử
- Ăn liền ở đây được không?- Na khoái chí nhìn hộp socola
- ở tùy cô thôi!- chưa kịp đợi Tkì trả lời thì viên socola đã vào miệng Na mất rồi
- Ngon quá! Woah đúng như sách nói! ban đầu đắng sau đó sẽ đọng lại sự ngọt ngào!
- Sách nào nói mà nghe quen vậy? - TKì thắc mắc
- Sách của........- na lấp bấp
- của ai???
- của bạn tôi! - Na trả lời thật nhanh. một phát hiện của Na là bên góc bên kìa có một kệ sách nói về socola tòan bộ.- bên kia có phải là sách nói về socola không?
- uhm, sách đó là do Mạc Du viết! sách đó nó không bán, chỉ dành cho những ai mê và thích socola mà thôi!- Tkì nhìn kệ sách có vẻ rất tự hào về Mạc Du- Nói về mà hiểu socola là tôi không bằng Mạc Du, tôi mà biết là do Mạc Du viết sách mà ra thôi.
- Mạc Du giỏi thật đó!- Na ngưỡng mộ
- hì... nó viết sách đó là dùng để thư giản, chứ công việc chính của nó là làm bên bộ phận quảng cáo sản phẩm, gian hàng ở đây được trang trí theo ý của Mạc Du, Mạc Du quản lí cửa hàng này.
- Vậy còn Kim làm gì?
- Kim àh! nó là công đoạn được nếm các loại socola, nó phải tìm kiếm để cho socola có những vị độc đáo hơn!
- Kim sướng quá, được thử socola liên tục! - Na nắm hai bàn tay của mình đưa lên càm nói với vẻ mặt thích thú, như ước gì mình cũng được thử!
- thấy vậy chứ không phải vậy đâu? cô đừng có ham, coi cái mặt cô kìa. Haha...- tkì cười thật lớn.
Trời cũng đã tối ai nấy cũng đều có mặt ở nhà chỉ riêng Mạc Du là vắng mặt, vì nó đi chơi với đám bạn của nó. Kim đi sang phòng làm việc kiếm Tkì có việc gì đó.
- Hai! Hai đang làm việc hả? - Kim mở cửa đưa đầu vào hỏi.
- Gì đó cô em gái dể thương của Hai! - Tkì cười thật tươi
- hihi... em muốn xin Hai cho em đi học đàn violon! - Kim đi đến ôm cổ Tkì
- học đàn sao? còn việc trên công ty thì sao?
- hì hì.. cái đó em sắp xếp được.
- uhm, vậy thì em cứ học, đâu cần xin phép Hai đâu!
- Nhưng Hai là hai của em, em phải nói cho hai biết chứ!
- ừa! - Tkì xoa đầu Kim.
- Hai! - Tkì kêu như muốn xin đìều gì đó với Tkì
- dụ gì nửa đây??? - Tkì quá hiểu đứa em gái của minh- Tính xin xỏ gì hả???
- chòi oi, đúng là chỉ có Hai mới hiểu em thôi! Hai mua em cây đàn nha!
- Thấy hog?? tui biết ngay mà! chứ tiền lương em mới lãnh tháng rồi đâu?? - Tkì nhìn Kim tra hỏi
- Em có quen một con bạn, nó cần tìên lo tiền viện phí cho mẹ nó, nhưng không đủ, nên em cho mượn mất òi!
- Vậy là mượn tìên hai mua đàn hay xin hai tiền mua đàn.
- xin hay mượn ta??? - Kim để một ngón tay lên tráng suy nghĩ đi qua đi lại trước mặt Tkì.
- Thôi thôi! hỉêu rồi! - Tkì biết tính của em gái mình quá mà.
- cảm ơn Hai nha! em ra ngoài đây! Hai làm xong việc ngủ sớm nha! chúc hai ngủ ngon! - Kim nói một lèo rồi hôn lên má chị hai mình như nói lời cảm ơn.vốn biết tính em mình như vậy nên Tkì cũng không trách, chỉ thấy nó như con nít như na thôi.
Bên căn phòng của Na thì Na vẫn còn thích thú với con gấu bông bự thiệt bự đó, đang vui với nó thì có tiếng gõ cửa, Na ra mở cửa thì ra là ba của Tkì.
- Bác vào được không con?- giọng của ông thật ấm
- dạ con mời bác vào? - na lễ phép mới ông Sơn vào.
- mấy hum nay con ở đây thấy thoải mái không?
- dạ, thoải mái lắm bác.
- uhm, vậy bác cũng mừng. Bác có món quà cho con? - Ông đưa một hộp quà choNa
- Quà này là dịp gì vậy bác?
- con cứ nhận đi đâu cần dịp gì đâu, ta có thể tặng cho con được mà!
- dạ! con cảm ơn Bác! - Na từ từ mở hộp quà, na rất bất ngờ với chiếc dtdd là món quà mà ba Tkì dành cho Na.
- con có thích không?
- dạ! nhưng con không biết xài thưa bác!
- không biết thì học, kêu Tkì nó chỉ cho con xài! Bác có lưu số dt của cả nhà vào điện thoại cho con rồi! con bấm số 1 rồi bấm nút gọi, là con sẽ gọi cho TKì một cách nhanh nhất.
- Bấm số 1 hả bác? rồi bấm nút xanh! - Na làm theo, màn hình chợt nhảy ra chiếc điện thoại đang gọi đi tên Tkì. TKì đang ở bên phòng khi thấy có một số lạ đang gọi cho mình, Tkì bấm nghe thì bên đây na lại cúp.
- sao vậy? - ông sơn hỏi
- dạ Tkì bắt máy! con so quá nên cúp lun rồi! - Tkì hơi bực mình khi bị gọi mà bên kia cúp máy.
- hì hì.. con chưa quen đấy thôi. Thôi Bác phải về phòng chúc con ngủ ngon.
Na cầm chiếc điện thoại mà thích thú nhưng mà Na không biết sử dụng ra làm sao, na muốn xài nó quá, nhưng bây giờ chỉ có Tkì mới giúp đựợc na mà thôi, Na nhìn đồng hồ thì thấy mới có 9h thôi, Na mừng thầm” ý vẫn còn sớm, không sao mình qua nhờ anh ấy vậy”. Na đi đến phòng ngủ của Thiên Kì gõ cửa mải mà không thấy ai trả lời, na đóan chắc Tkì đang ở bên kia, khi bứơc lại phòng tính gõ cửa, Na nghe có tiếng nhạc phát ra từ căn phòng làm việc của TKì. Na áp sát tai mình vào cánh cửa. “ hả? nhạc gì mà nghe buồn ngủ quá vậy, người gì mà chả có tý tuổi trẻ gì hết”
-Cốc cốc – tiếng gõ cửa của Na- Tkì có ở trong đó không?
-Na hả? vào đi!
-ủa? hôm nay Tkì không làm việc hả? – na thấy Tkì đang ngồi trên ghế sofa
-uhm, hôm qua hoàn tất rồi! hôm nay thư giản chút! –Tkì đang đọc cuốn sách “ý nghĩa socola” mà hôm qua Na đan đọc dỡ dang.
-Tkì đang đọc gì vậy? – Na tỏ vẻ như không biết gì
-Đọc sách thôi!- Mắt Tkì vẫn chăm chú vào cuốn sách!
-Tkì giúp Na một việc được không? – Na hơi ngại
-Việc gì vậy?- Tkì vẫn không nhìn Na.
-Chỉ tôi xài điện thoại di động được không? Ba kì mới tặng cho tui cái dt này! - lúc đó Tkì mới bỏ cuốn sách xuống đưa mắt nhìn Na.
-Được thôi! – tkì cầm lấy chiếc dt từ Na- cô ngồi xuống đây tôi chỉ cho cô xài.
-Cảm ơn Kì nha!- Na mừng.
-Đây nè…….. – Tkì chỉ Na rất nhiệt tình, Na đôi lúc phải hỏi lại hai đến ba lần na mới biết cách xài như thế nào- còn đây là cách gọi nhanh số, bấm số 1 rồi bấm nút gọi là nó sẽ đi nhanh, cô không cần phải tìm số chi cho lâu lắc.- Tkì cầm bấm, thì thấy số dt của mình, chiếc dt của Tkì reo lên.
-Hồi nảy tôi có thử chức năng này!- na cười hơi gượng
-Àh! Thì ra là cô gọi! làm tôi tuởng đứa nào to gán mà phá máy của tôi, tôi tính gọi dt lại làm cho một tăng rồi, may mà tôi biết người đó là cô.
-Tôi không biết xài mà !- Na mếu !
-Rồi xong rồi đó !
Tkì lại tiếp tục ôm cuốn sách đọc tiếp, Na muốn đọc nó quá nhưng nó đang trong tay của Tkì.
-Tkì đang đọc gì đó ? – Na tỏ vẻ tò mò
-Ý nghĩa socola !
-Hay không ?
-Uhm ! hay ! cô muốn đọc sao ?
-Tại thấy Tkì chăm chú quá, nên tôi cũng tò mò thôi !
-Uhm, tôi đọc cả chục lần rồi mà không thấy chán !
-Anh cho tôi mượn được không ?
-Mượn sao ??? – Tkì suy nghĩ
-Nếu Tkì không cho thì thôi ! – Na tỏ ra thất vọng.
-Nè ! – tkì cầm cuốn sách đưa cho Na.
-Cảm ơn !- Na cười tít
-Àh mà khoang !- Tkì giật lại cuốn sách lấy tấm hình ở cuối trang sách ra, lấy hơi nhanh nên tấm hình đã rớt xuống.
-Hình Tkì và cô gái nào vậy ?
-Cô không nên thắc mắc !- Tkì nhặt ngay tấm hình úp lại không cho na xem, nhưng na cũng đã xem trước đó rồi.
-Cô gái trong hình nhìn đẹp và dể thương quá !- Na thật lòng khen
-Thôi cô về phòng ngủ đi, tôi cũng về phòng ngủ đây !
Na cảm thấy thật sự tò mò về cô gái trong bức hình đó, sao Tkì lại tránh việc nhắc đến cô gái đó chứ. Có thể đó là mối tình đầu của Tkì, Na cảm thấy Tkì thật kì lạ, có khi thì rất vui, có khi thì lạnh nhạt, không biết đường đâu mà lần. Nhưng thôi Na không muốn để ý đến cái tên tkì đáng ghét đó nửa, ngày mai Na sẽ nhờ Tkì chở na qua thăm Hải, lâu rồi Na không thăm Hải, chắc Hải nhớ Na lắm nhỉ. Na nghĩ đơn gián thế thôi, chứ nào hay nào biết, không có Na thì hải có người khác.
Buổi sáng hôm nay cũng là ngày Na đi làm đầu tiên, nên Na dạy rất sớm để chuẩn bị cho ngày đi làm của mình. Hôm nay thì Mạc Du dậy trể nên cũng không ai đánh thức, chắc có lẻ tối qua Mạc Du về nhà khuya. Ba của Tkì thì hôm nay không đến công ty mà ở nhà nghỉ ngơi.
Hôm nay có một trận chiến trước cổng nhà , đó là hai tên vệ tinh của Kim, sáng sớm chúng đã đến cùng một lúc đến thật sớm, đứng trước cổng mà chờ Kim. Một tên là Mr. Rờ mi còn một tên là Sb chính hiệu nhìn có vẻ dữ dội hơn cả Mr,rờ mi, mỗi tên đều cầm một bó hoa trên tay, thật là chẳng hỉêu nổi. Có đìều tên Sb này được cái dáng cao hơn tên kìa, nhìn có vẻ không loi choi mấy. Kim vừa mở cổng buớc ra. Thì hai bó hoa thật lớn được dành cho Kim.
-Kim ! iu vấu ! hãy nhận bó hoa này của Rờ Mi nhá !- Rờ Mi nhìn Kim chớp chớp mắt.
-Tom tặng cho Kim nè !- tên Sb này có vẻ chửng chạc hơn tên kia nhỉ.
-Thôi ! Kim không nhận của ai hết áh !Hai người tránh ra đi ! để kim đi làm nửa !- Kim cố gắng thoát khỏi hai bó bông đang che hết mặt của mình.
-Kim iu vâu ! để Rờ Mì này được đưa Kim đến chỗ làm nhé !- rờ mi lai nhìn Kim chớp chớp mắt
-Để Tom chở kim đi ! – tom nở nụ cười thân thiện!
-Nè !- cái tên Rờ Mi mún gây sự- ta nói trước thì ta chở Kim sao ngươi dành với với ta.
-Ta không có dành với nhà ngươi ! – tom cao hơn Rờ Mi nên đứng ép chế rờ Mi.
-
Cả Hai cứ đứng dành nhauu để chở Kim đi làm, lúc đó cùng lúc Tkì và Na bước ra.
-Gì vậy Kim ? – tkì nhìn hai tên vệ tinh đang níu kéo Kim
-Hai ơi ! cứu em với ! hai tên này cứ theo em hoài !- Kim cầu cứu
-Mấy người này là bạn của em hả Kim ? – Na nhìn hai tên vệ tinh chăm chú.
-Chị là chị của Kim hả ??? – tên Rờ Mi ham hố - Em xin giới thiệu với chị em là Rờ Mi, chị kêu Na đi xe của em đi em năn nỉ chị đó, Em cảm ơn chị nhìêu lắm.
-Nhưng tôi….- na không kịp đỡ với cái tên Rờ Mi kia. Hắn nói cực nhanh.
-Nè !- Tkì lên tiếng- Mấy cậu đang làm cái trò gì thế hả ??- Giọng Tkì làm cho hai tên vệ tinh kia sợ xanh mặt.
-Dạ ! tụi em chỉ muốn chở Kim di làm thôi ! – Tom sợ tái mặt.
-Nhưng giờ Kim nó không muốn, đừng có đứng đó nửa, hai cậu về đi !- Tkì phẩy tay.
-đó nghe Hai tui nói chưa ? – kim vui mừng khi có thể thoát đuợc hai tên vệ tinh.- Hai ơi hôm nay Hai chở em đi làm nha- Kim năn nỉ để nhanh chóng thoát.
-Uhm, thôi lên xe đi ! – tkì đi đến xe bước vào – cô còn đứng đó chi nửa vậy na ?- Tkì thấy Na vẫn còn đứng đó.- tkì bước ra xe nắm lấy bàn tay của Na- nhìn hai đứa đó tui bực quá, đi càng nhanh càng tốt.
Thế là chiếc xe lăn bánh để lại hai tên vệ tinh đứng như trời trồng, hai tên đó cũng không vừa gì lấy xe đuổi theo, tên Rờ Mi vẫn thế mổi lần lên xe là phải nhảy đến lần 2 mới lên xe được, còn Tom thì đi chiếc xe mô to phân khối lớn, bước lên xe nhanh chóng, hai tên đuổi theo chiếc xe của Tkì từ phía sau. Hai tên này chạy xe mà không lo ngó phía trước, cứ nhìn nhau kình qua kình lại.
-Kim là của ta ! ta cấm nhà ngươi đụng vào ! – tên Rờ mi đưa nấm đấm lên như muốn cảnh cáo.
-Chưa biết àh nha ! để xem ai chinh phục được nàng !- tom như vẻ cầm chắc chiến thắng trong tay.
-Ta tháng nhà ngưoi sẽ thua ! – tên rờ Mi cười sung sướng.
-Vậy chúng ta đua nhá ! – tom thách đấu
-Được ! ai đến công ty trước thì người đó được mời nàng đi chơi !
-Ok !
Thế là từ phía sau lưng xe của Tkì thì hai cái tên vệ tinh đó phóng một cái chạy qua mặt xe Tkì , tkì không biết hai tên này tính làm cái trò gì đây.
-ủa ? hồi nảy thấy hai tên đó đi phía sau mà ! – Tkì thắc mắc- sao giờ chúng dọt lên trên thế kia ?
-Ui ! Hai quan tâm đến hai cái tên vệ tinh đó làm gì ? kệ hai tên đó đi !
-Tôi thấy sao họ giống như đang đua vậy áh ? – na nhìn và phán đóan
-Đua sao ?? – Tkì nhíu mày – kim nè !
-Dạ ! Hai kêu em !
-Trong cái đám vệ tinh của em ! chừng nào em dẹp loạn đây hả?
-Em đâu biết đâu, tại mấy người đó theo đuổi em chứ bộ !
-Nè ! chọn một tên thôi đó !
-Dạ em biét ùi Hai yêu vấu !
-Chừng nào em học violon ??? – Tkì quan tâm
-Dạ tối nay em học !
-Em có cho tên hai tên kia biết không vậy???
-Chết rồi! em lỡ nói rồi!
-Rồi! chuẩn bị tối nay có phìm để xem rồi, thôi em tự giải quyết đi nha, không phải lúc nào Hai và Mạc Du cũng giúp em được đâu nha!
-Tối hai chở đi đi học đi!- tkì câu xin
-Không đuợc, tối nay Hai phải chở chị na đi công việc rồi!
-Việc gì vậy Kì??- Na không biết tối nay sẽ đi đâu.
-Àh em biết rồi nè, đi chuẩn bị cho đám cưới! Thôi tối nay Hai cứ chăm sóc tình yêu của Hai đi nha, em đã có cách giải quyết.
Hai tên vệ tinh vẫn không chịu thua nhau, vì muốn đuợc mời Kim đi chơi. Vừa đến công ty là hai tên dừng xe để xe giửa đừờng, dành nhau chạy vào công ty cho bằng được, tên kia kéo tên nọ không cho đối phương vựot qua mình, nhưng rồi cả hai cùng đến công ty cùng một lúc. Xe của Tkì lăn bánh vào khu để xe.
-Hả? hai tên này sao lại ở đây? – Tkì chỉ tay vào chúng
-Coi bộ họ rất thích kim nhà mình tkì nhỉ??? – na nói vui
-Lại nữa rồi! – Kim như bị hành hạ
-Thôi em giải quyết việc của mình đi nha. Hai đưa chị na qua bên cửa hàng! – tkì bye bye kim để cho Kim giải quyết hai tên vệ tinh.
Bước vào ngay đại sảnh thì nghe tiếng cải lộn của hai tến đó.
-Ta đến trước! – tên Rờ Mi quyết đấu đến cùng cứ nhảy nhảy lên để trấn áp Tom vì Tom cao hơn.
-Ta đến trước!- Tom cũng không thua gì
-Hai người cãi đủ chưa hả? – Kim bực mình
-Kim tối nay đi chơi với Tom nha! – tom đưa bó hoa cho Kim
-Không đuợc! – Tên rờ mi chật nhớ ra là tối nay kim đi học đàn- không có ai hỉêu kim như Rờ mi đây, tối nay Rờ Mi xin phép đuợc chở Kim đi học đàn.
-Sao? Thôi chết tom quên mất! tom xin lỗi! tối nay Tom chở Kim đi nha.
-Tui mệt hai ngừơi quá! – Kim nhăn mặt- thôi đuợc rồi! tối nay đúng 7h ai có mặt trước thì tôi sẽ đi chung với người đó.
-Ok! Tối nay Tom sẽ đến chở Kim! – Tom trao bó hoa đó cho Kim.
-Ok! Rờ mi cũng sẽ đến!- Rơ Mi cũng trao hoa đó cho Kim
Kim phải nhận cả hai bó bông bự đó, để cho hai tên vệ tinh biến mất. Không biết tối nay ai sẽ là nguời đến sớm đây, Tom hay Rờ Mi, hay cả hai cùng đến một lúc, nếu đến cùng một lúc thì cô nàng Thiên Kim sẽ giải quyết như thế nào.
Bên cửa hàng socola.
-Mạc Du chưa đến àh!
-Ai vừa nhắc tên em đó ! – Mạc Du xuất hiện
-Uhm, Hai tuởng em còn ngủ ở nhà chứ ! – tkì vổ vai Mạc Du
-Hai kiếm em có gì không ? – mạc du thân thiện đáp
-Dây ! chị dâu tuơng lại của em sẽ làm nhân viên bán hàng của em, em thấy đuợc chứ ? – tkì đưa tay chỉ qua Na
-Dạ đuợc, chỉ cần chị dâu cố gắng là được. !- mạc du đưa tay nắm lại để cổ vũ tinh thần.
-Àh ! em đi lấy đồng phục cho chị Na mặc đi, hôm nay là ngày làm việc đầu tiên của chị na đó !
-Ok ! – mạc du đưa tay chấp lệnh
Cũng nhanh chóng Na bước ra với đồng phục bán hàng độc nhất vô nhị ở cửa hàng Mạc Du, na trông thật đáng yêu với đồng phục như công chúa nhỏ vậy, người thấy ra đìêu đó không phải là Tkì mà là Mạc Du, từ lúc đầu na về nhà ở, Mạc Du không có để ý gì đến Na cả, nhưng hôm nay Mạc Du mất hồn vì na, người chị dâu tương lai của mình.
-Tkì anh thấy đuợc không ? – Na muốn nghe lời nhận xét của Tkì
-Nè ! mới gọi tôi là gi hả ?? – Tkì cau mày- uh, cũng được.
-Cũng đuợc !- na chề môi- nhìn người ta dể thương như vậy mà la cũn được.
-Chị dâu dể thương lắm !- mạc du khen thật lòng – chị dâu đừng trách Hai nhà em !
-Thôi cô ở lại làm việc đi nhá ! tôi qua bên công ty,, đến giờ tôi qua đón cô ! – dức câu tkì đi te te vào công ty, không để ý đến Na.
-Đáng ghét ! – na tức
-Hì hì.. chị dậu đừng có bực, Hai em vốn vậy áh ! – mạc du an ủi.
-Uhm, trông dể thương lắm mà ! chưa bao giờ Na đuợc mặt như vậy hết !- Na ngắm mình trong gương, càng làm cho mạc du thấy na càng xinh,càng dể thương.
-Hì hì… na cứ xưng mạc du là em, mac du là em của Tkì mà !
-Hì hì… em Mạc Du ! – na cười tít mắt.
-Nghe chị xưng như vậy em mắc cười quá !
-Chứ xưng sao ??
-Thôi kêu em là Mạc Du đi, khỏi em cũng dc, Hai cũng kêu em là Mạc Du không àh !
-Uhm ! – Na cừoi trông thật dể thương, sao Tkì lại không thấy đìêu đó nhỉ, để cho đứa em trai của mình thấy đìêu đó.
-
Thế là Na bắt đầu ngày làm việc của mình, có người hỗ trợ là Mạc Du, Na rất thích công việc bán hàng này, Mạc Du cũng tận tình chỉ hết mức, cứ thấy na cười na vui là Mạc Du cũng cảm thấy vui, muốn chỉ có Na nhìu nhìu hơn nữa.
Giờ làm việc cũng đã hết, Tkì ghé qua cửa hàng đón Na đi ăn trưa cùng với mình.Ghé đến cửa hàng thì bây giờ. ngó vào thì thấy cô nàng nhà ta đang tươi tắn bán hàng cho khách, Tkì bước vào cửa hàng, Na không để ý vì đang bán hàng cho bên kia.
- cô ơi! cô bán cho tôi một hộp socola đi! -Tkì nhìn Na với vẻ mặt châm chọc.
- dạ quý khách mún mua loại nào ah? - Na vừa quay qua nói thì thấy Tki đứng đó cười chọc quê Na.
- Kì rảnh quá, còn chọc tôi nửa!
- hè hè... chỉ giỡn thôi, tại thấy cô làm việc chăm chú quá! xong chưa! đi ăn, tôi đói bụng lắm rồi!
- đợi tôi thay đồ đã! - Na đi vào phòng thay đồ, Tkì ngồi nc với Mạc Du.
- sáng giờ cô ta làm được việc chứ?
- cũng được, có hơi lúng túng tý! - mạc du cười
- uhm, em đi ăn với Hai luôn đi!
- Thôi! hai người đi ăn đi!
-sao vậy?- Tkì nhăn mặt
- Em có hẹn với bạn rồi! - Mạc Du cười trừ
- uhm. cô ta ra rồi kìa.
- cảm ơn Mạc Du nha? - Na cưới tít mắt
- cảm ơn về chuyện gì vậy chị dâu? - Mạc Du cười thắc mắc
- cảm ơn đã chỉ cho Na biết nhìêu về socola hơn! hihi... - nụ cười đó khiến cho Mạc Du thấy vui hẳn ra,
- đó là nhiệm vụ của em mà! chỉ không đàn hoàn ! Hai la em chết!- Mạc Du chỉ tay vào Tkì.
- Hai không la em đâu, có chị na rùi! không dám bắt nạt em đâu, đừng có sợ!
- àh! Hai nè! em có người bảo kê rồi đó!
- Uhm, thì bảo kê! - Tkì nhìn Na nhíu mày.
- hai người đi ăn vui ha!
Thế là Na cùng Tkì đến quán ăn, tuy không sang trọng những chổ đó mang sắc thái hòa nhã gần gũi với thiên nhiên.
- ở đây có nhiều món ngon lắm! cô chọn đi!- Tkì đưa menu cho Na
- trời ơi! sao mà mắc quá vậy!- Na lóe mắt với những giá tiền được kê trong đó.
- tôi nói tôi mời mà! cô lo gì!
- thôi Kì kêu đi, mắc công tôi lại không chọn được gì, chỉ lo nhìn giá tiền mà thôi!- Na đẩy menu sang cho Tkì.
- cô có ăn được những món cay không? - Tkì hỏi trước sợ Na ăn không được.
- không! tôi ăn cay không được!
- người gì mà dỡ vậy! - Tkì lắc đầu.kêu xong món ăn Tki lại tiếp tục nói- lát nữa chúng ta qua bên kia thử áo cưới đó!
- hả? - Na đang cầm ly nước uống, nghe đến đó Na phung hết nước vào mặt tkì. - xin lỗi Kì, tôi tôi không cố ý làm vậy đâu!- Na vội lấy khăn giấy lau mặt cho Tkì, mặt Tkì đơ với cái hành động phun nước chưa bao giờ được gặp.
- cô làm gì mà hốt hỏang dữ vậy? chỉ là thử áo cưới thôi mà! - Tkì tự tay lau mặt mình một lần nửa.
Vô tình Na nhìn thấy Hải đang ăn uống truyện trò cùng với một cô gái, cô gái đó Na nhớ là đã gặp ở đâu rồi. Vài giây kiểm tra lại bộ nhớ của mình, Na nhớ ra là cô gái đó là khách của Hải. hum bửa có gặp ở nhà trọ. Na cũng không dám chắc nên nhờ Tkì nhìn giúp lại một lần nửa.
- Tkì nhìn qua bên kia xem ,có phải Hải đang ngồi chung với cô gái kia hog? - Na chỉ tay
- Ờ.. là Hải! mà cô gái đó là ai nhỉ???- Tkì thắc mắc
- cô gái đó tôi đã gặp cô ta một lần rồi.
- ở đâu??
- ở phòng trọ của Hải, cô ta là khách!
- cô không ghen hả???
- không! tôi tin Hải! hải sẽ không làm gì cho tôi buồn cả?
- o... lần đầu tiên tôi thấy một người con gái như cô.
- sao?
- người yêu mình đi chung với người con gái khác không biết ghen.
- cô gái đó chỉ là khách thui mà! - Na đang bênh vực cho hải.
- uhm.- Tkì cũng không ý kiến gì.
Thức ăn được bày ra nhanh gọn, Na ăn mà no cả bụng.
- cô đi đâu vậy? - Tkì thấy Na đứng dậy
- tôi đi tolet.
- ờ....
Bước ra khỏi phòng vệ sinh, Na gặp Hải.
- ủa? em đi đâu đây? - Hải hết hồn.
- câu đó em phải hỏi anh chứ?
- em trả lời câu hỏi của anh đi.
- em đi ăn với Tkì.
- Hay nhỉ? - Hải tỏ ra bực mình.
- chỉ đi ăn thôi mà, với lại em và Tkì phải đóng kịch để cho mọi người tin. Anh ghen hả??? - na hỏi ngây thơ
- không ghen mới lạ! - hải không thèm nhìn Na
- ủa? cô gái ngồi ở đằng kia là ai vậy? hình như cô ta đang chờ anh.
- ờ... ờ... bạn học của anh ấy mà? - hải lúng túng
- ủa? không phải là khách của anh sao? - Na ngơ ngát
- uhm, em có ghen không? - Hải hỏi với thái độ sợ sệt
- hì hi.. không! em tin Hải mà! sao ghen được! - na cười tít mắt
- uhm, dạo này em sao rồi! - Hải vưa nc vừa nhìn ra bên ngòai, xem Hoa có thấy mình không? Hải chuyển tư thế quay Na vào trong còn Hải đưa lưng ra ngoài.
- em có một công việc mới, bán hàng socola.! - na thích thú khi khoe với Hải!
- Uhm,thôi anh phải đi đây, đến giờ vào học rồi!- Hải đang cố tránh né
- hihi.. anh học vui vẻ nha!- na cươi thật tươi với Hải.
- uhm. - hải hôn lên môi của Na, nhưng Na thấy nụ hôn này không còn giống như trước nửa, nó gấp gáp nó làm sao đó!
Hải nhanh chóng cùng Hoa rời khỏi quán ăn. Đi qua bàn của Tkì hải dơ tay che mặt lại. Tkì thì nhận ra nhưng không hỉêu Hải đang làm cái gì mà phải che mặt.
- cô đi gì mà lâu vậy?- Tkì càu nhàu
- tôi mới gặp hải nên nói chuyện tý.
-uhm. Thôi chúng ta đi qua chỗ áo cưới luôn.
- Ùa....
Hải chở Hoa đến chỗ làm.
- anh làm gì mà hấp táp quá vậy!
- anh không muốn con Na nó để ý hai đứa mình!
- àh thì ra là anh sợ người yêu cũ phát hiện àh! - Hoa cười nhếch miệng
- không phải vậy! chỉ là không muốn nó biết chuyện hai đứa mình thôi!
- em nghĩ nó biết cũng có sao đâu!
- sao được?
- có gì đâu mà không được!- Hoa ôm lấy cổ của Hải!
- anh nói là không được! – Hải thấy bực
- vậy thui! Anh nói thì em nghe!- không đụng vào cô bạn của anh!
- em vào làm đi, đến giờ anh phải vào trường rồi.
Na và Thiên Kì thì đang ở trong sa rê cưới, na và kì cùng lựa áo cưới cho mình, Tkì thì không có hứng thú lắm khi đi như vậy, có Na là vui tít mắt, vì được mặt áo cưới đẹp và lộng lẩy mà****ì nhờ người chọn dùm cho na vài bộ áo cưới, Tkì cũng tự chọn cho mình một bộ cũng thật đơn giản không cầu kì.
-cô dâu bước ra cho chú rể xem đi, chắc anh ấy sẽ chết ngất lun đó - đó là giọng của người đang thử áo cho na.
-anh ấy mà chết ngất gì chứ - anh ấy hờ hửng lắm
-sao vậy? hai người sắp đám cuới mà! Vợ mình đẹp mình phải ngất ngây thôi!
-Cô nói tôi đẹp hả? – na lấy tay chỉ vào mình.
-Uhm! Em rất đẹp và dể thương trong bộ áo cưới này! Em yên tâm đi , cho dù người có sắt đá cờ nào cũng phải choán àh!
-Chị nói thật hả? – na vui lắm
-Thật! không tin bước ra cho Tkì ngắm sẽ biết lìền!
Không biết cô thử đồ nói đúng hay trật đây, ngay cả người sắt đá nhất cũng phải ngã quỵ trước nhan sắc của na sao? Nếu vậy Tkì phải ngã quỵ khi lần đầu thấy Na chứ! Mà bt Tkì có để ý hay dòm ngó gì tới Na đâu, sao mà thấy được, chỉ có đứa em trai của Tkì là nhận ra đìêu đó mà thôi, để xem Tkì có thái độ gì khi thấy Na trong bộ áo cưới.
Na xinh tươi trẻ trung với chiếc áo cưới lộng lẫy, Na bước ra như một nàng công chúa, Tkì đứng nhìn Na không chớp mắt như một bức tượng , Tkì bất động trước vẻ đẹp tự nhiên của Na, đìêu đó đã đánh thức quá khứ của Tkì, một quá khứ mà Tkì không hề muốn.
-Tkì! Tkì!
-Hả?
-Anh làm gì mà nhìn em bất động vậy hả? hihi…
-Em đẹp quá!
-Sao anh không đi thay đồ đi! Còn đứng đó nửa! chúng ta còn phải chụp hình nửa đó!
-Anh thay xong rồi nè! – Tkì bước ra với bộ đồ vest đơn giản.
-Không được, em không chịu!
-Sao vậy anh thấy được mà! – Tkì nhìn từ trên xuống dưới bộ đồ vest mình đang mặc.
-Sao anh lại chọn màu đen! Em không thích! Phải cùng màu với sare em đang mặc nè!
-Đen với trắng cũng được mà!
-Thui! Để em chọn cho anh vậy! Nè anh đi thay lẹ lên đi!
-Nhìn cứ như công tước với phu nhân ấy nhỉ? – Tkì ngắm bộ đồ trong kiếng.
-Hì hì… chúng ta chụp hình thôi, mau lên anh!
-Từ từ…. em làm gì mà hối dữ vậy!
-Nào! Cô dâu chú rể đẹp đôi lắm nè! Cười tươi lên nào! – tay nhiếp ảnh nói- chú rể ôm eo cô dâu, còn cô dâu ngã người vào chú rể nè, ùi đẹp lắm. Cứ tự nhiên vậy nha.
-Tkì anh cười tươi lên đi, gì mà cứ gượng gạo là sao??
-Anh cười như thế là tươi lắm rồi!
-Nhìn em nè!- lúc đó nụ cười của Tkì thật rạng ngời
-Đó quá dể thương luôn! Bây giờ chú rể với cô dâu đối mặt với nhau nè, tay chú rể ôm eo, cô dâu chòang tay qua cổ, hai người kê sát mặt lại với nhau nè, đúng rồi đó, hai mũi chạm nhau nè, nhìn nhau hạnh phúc nè.
-Anh muốn hôn em quá!
-Ai cho mà hôn hả? hihi… đáng ghét !
-Bây giờ chú rể kề môi với cô dâu nè, nhưng không chạm vào nhau nhá. Một hai ba, thêm tấm nữa.
-Cái tên nhiếp ảnh này ác quá, làm vậy sao chịu nổi!
-Hihi.. cho anh chết lun!
-Thui kệ anh cứ hôn ùi tính sau!- vừa dứt câu thì Tkì đã trao nụ hôn mất rồi, hai ngươi hôn nhau thật hạnh phúc, tên nhiếp ảnh cũng nhân cơ hội làm thêm tấm cuối cùng,
Thấy chụp hình xong mà cả hai người vẫn còn đứng ôm hôn nhau tên nhiếp ảnh phải đi ra chỗ khác để lại chỗ riêng tư cho hai người. Một lát sau hai đôi môi mới rời nhau.
-Anh hôn em lâu, người ta phải đi ra luôn kìa!
-Kệ người ta, vợ anh thì anh hôn thôi!
-Anh thật là đáng ghét, hog hỉêu sao em lại yêu anh được nữa!
-Anh cảm ơn em nhìêu lắm! Katy àh! – Tkì ôm Katy vào lòng
-Cảm ơn hoài! Em giận anh đó!
-Ngày mai là chúng ta làm lễ cưới rồi! em có hồi hộp không ?
-Em hồi hộp nhìêu lắm, em còn sợ nửa!
-Sao lại sợ anh có ăn hiếp em đâu!
-Hihi.. ai biết được, anh ăn hiếp em rồi sao!- katy nhéo mũi của Tkì.
-Nếu anh mà ăn hiếp em, anh sẽ đuợc em yêu suốt đời!
-Chòi ơi, anh khôn quá àh! Em không chịu đâu!
-Katy! Anh yêu em!
-Hihi… nói hoài àh, nghe hoài mún lủng cái tai lun vậy đó!
Tkì ôm lấy katy vào lòng hạnh phúc, lúc đó nước mắt Katy lại rơi mà Tkì không hề biết. Tối hôm đó Tkì qua nhà của Katy.
-Katy anh đưa em đến chỗ này!- Tkì bịt mắt katy lại. Tkì đưa katy đến một bờ hồ ven sông có trang trí bao nhiêu là hoa bao nhiêu là bong bóng, có một dàn nhạc được bày sẵn.
-1…2…3 – Tkì dành cho Katy một bất ngờ.
-Wow, dể thương quá Tkì ơi, em rất thích, có rất nhìêu hoa nè, bong bóng nửa nè, anh làm em bất ngờ quá!
-Anh sẽ dành cho em một bất ngờ khác nửa! – Tkì dành một chiếc ghế đặc biệt cho Katy hướng về sân khấu. Lúc đó mọi người xung quanh đi qua đi lại, thấy ở chỗ Tkì có cái gì đó nên bu lại xem.
Katy! – Tkì đang đứng trên sân khấu trên tay cầm cây kèn saxoprano- em có thấy anh không? – một câu hỏi thật ngộ nghỉnh, Katy cười và gật đầu- hôm nay anh mạnh dạng đứng đây để dành cho em một bất ngờ, bài nhạc anh muốn gửi đến em là anh đã tập rất lâu rồi, hôm nay anh đã đủ can đảm để dành tặng nó cho em.
Tiếng kèn của tkì hòa cùng với dàn nhạc, làm cho Katy hạnh phúc không có gì để diển tả, Katy xúc động, một tay ôm lấy ngực, một tay che miệng, Tkì bước xuống từng bậc thang, tiếng nhạc vẫn cứ du dương, Tkì nhìn Katy say đắm, đi đến phía Katy thật chậm thật chậm, rồi dừng trước mặt cho Katy nhìn mình rõ hơn. Những người xung quanh họ càng tò mò hơn khi nghe thấy tiếng kèn của Tkì, họ cảm động trước một khung cảnh lãng mạn như vậy, họ với thái độ ngưỡng mộ, cầu mong cho hai người luôn hạnh phúc bên nhau.
Bài nhạc đã hết, katy ôm lấy Tkì hạnh phúc, Katy thật sự quá bất ngờ với món quà Tkì dành cho mình, món quà này sẽ là món quà đẹp nhất, giá trị nhất mà Katy được nhận. Nhưng khi ôm lấy Katy không đuợc bao lâu thì katy ngất đi.-Katy! Katy! Em làm sao vậy nè! Katy- Tkì sửng sốt khi thấy máu mũi của Katy chảy, nhanh chân chở Katy vào bệnh viện ngay lập tức.
Lúc đó người nhà của katy cũng mau chóng đến bệnh viện, họ rất lo cho Katy vì katy là đứa con gái duy nhất của họ. tkì bây giờ hiện tại rất lo lắng cho katy, không biết katy bị làm sao nửa. Ai nấy đều hồi hộp chờ đợi kết quả. Bác sĩ bước ra với tâm trạng không nói được.
-Bác sĩ! Katy sao rồi Bác sĩ! – tkì hỏi gấp gáp
-Có lẽ gia đình không chịu được cú sock này! Cô bé bị ung thư kì cuối! và hôm nay cũng là ngày cuối cùng cô ấy được sống!
-Cái gì? Bác sĩ vừa nói cái gì? Không phải như vậy, Katy rất khỏe mạnh, cô ấy chẳng bệnh họan gì cả, làm sao chuyện này xảy ra đuộc!- tkì như điên lên
-Có lẽ cô ấy bị mà cô ấy giấu gia đình! Xin lỗi chúng tôi không thể giúp hơn đuợc nữa.
-Trời ơi! – tkì hét lên, như có ai đó đã xé nát tòan bộ cơ thể Tkì ra từng mảnh từng mãnh.
Bên gia đình Katy không chịu được cú sock này, Katy không thể ra đi như thế được, tkì bước vào phòng cấp cứu thì thấy miếng vải trắng đã đắp tòan thân trên người Katy rồi.
Katy! – Tiếng gọi thảm thiết của Tkì, Tkì không dám tin đây là sự thật, sự ra đi này làm tki đau nhói- sao em lại đi như vậy chứ? Em chưa là vợ của anh mà, Katy. Đáng lẽ anh không nên chở em đi ra ngoài, anh phải cho em nghĩ ngơi, nhưng sao em lại giấu anh , không cho anh biết Katy, em tỉnh lại đi katy àh. Katy!!! Anh ghét em, tại sao em không cho anh biết, tại sao em lại giấu anh chứ! Tiếng nói của Tkì nó hòa lẫn trong tiếng nấc, những giọt nước mắt rơi ướt cả tấm nệm, Tkì gục mặt dưới nệm bên katy. Sau một hồi lấy lại tinh thần, tkì đứng dậy đặt cho Katy nụ hôn cuối cùng.” Từ giờ trở đi em sẽ luôn là vợ của anh, anh sẽ không bao giờ yêu một cô nàng nào nữa, tiếng kèn anh chỉ dành riêng cho em mà thôi Katy àh, vợ của anh ngủ ngon nhá”
-Tkì… Tkì……Tk…..ì- Giọng của Na kêu càng ngày càng lớn.
-Hả?- Tkì giật mình quay về với hiện tại
-Tkì làm gì mà….. chết đứng vậy hả??? – lúc đó cô thử sare cho Na đứng cười khúc khích- chị nói rồi anh ấy chết ngất mà- cô ấy nói nhỏ vào tai Na
-Xin lỗi! tôi đang suy nghĩ! – Tki đang nói dối khi thấy vẻ đẹp của Na
-Suy nghĩ mà nhin tôi vậy hả?- Na nhìn moi móc Tkì
-ờ ờ… thì…- Tkì ấp úng, quay qua chỗ khác
-Tkì thay đồ đi! Cầm đồ trên tay làm gì nữa?
-Thôi chọn được rồi, hôm đám cứơi mặc luôn!
-Hì hì… Tkì cứ mặc cho cô dâu xem đi!- cô kia nói
-Uhm, vậy thôi tôi sẽ mặc!- Tkì thay đổi vest
-Wow, không ngờ Tkì đẹp trai quá nha! Giờ mới để ý nè! – Na khen nức nỡ
-Ai cũng nói vậy, có mình cô là nói trể!- Tkì tự tin nhỉ
-Tkì còn đẹp hơn cả Hải nửa, nhìn Tkì đứng đắng hơn! – Na thấy sao nói vậy
-Trời! cô so sánh gì kì vậy, Hải nghe nó giận cô đó!
-ủa? hải nào vậy em? – cô kia thắc mắc
-Àh! Bạn của na ah chị! – Tkì nói dối
-Nhưng tui thấy sao thì nói vậy thui àh! Mà hải có biết đâu mà buồn.
-Nhìu khi thật thà quá làm cho người ta buồn đó biết chưa?
-Tkì?- Na kêu khi nhìn toàn diện vest
-Gì? – Tkì nhíu mày
-Tkì thay vest khác đi! Bt tkì đã mặc màu tối rồi, bây giờ phải mặc màu sáng đi chứ!- câu nói đó làm cho Tkì nhớ Katy, Katy cũng không thích Tkì mặc màu tối.
-Lấy màu gì bây giờ?
-Màu này nè! Vest trắng nơ đỏ! Nhìn Tkì tươi hơn nhìu đó! – Na lấy chiếc áo đặt lên người Tkì
-Tôi chưa bao giờ mặc cái loại này cả?- Tkì nhăn nhó – đúng là màu săc của cô chon làm tôi nhức đầu quá!
-Tkì mặc có tý xíu thui làm gì mà không được, mặc thử đi, ít ra ngày cưới cũng phải dể thương chứ!
-Cô dâu chọn bộ này được nè! Tkì em cứ mặc đi! Không sao đâu!
-Thấy chưa? Có mình Tkì là chê tui này nò, mà người khác nhìn vào nói hợp đó.
-Thui được rồi!
Những mẫu áo cưới và vest Tkì và Na đã thử qua, họ hẹn Tkì và na ngày mai lại chụp album cưới, cả hai cùng về nhà. Thì thấy hai tên vệ tinh kia đang đứng trước cổng, có sự trùng hợp ngẫu nhiên, tên Rờ Mi đổi xe giống y chan y như chiếc xe của Tom Sb vậy. Hai đứa nó đang cãi nhau, làm cho Tkì cũng lắc đầu chịu thua.
Tkì cùng na bước vào nhà chẳng quan tâm gì đến hai đứa kia, xem như không thấy.
-Kim em xuống rồi àh?
-Dạ! hai có thấy ai đứng trước cổng không?
-Thấy hai cái vệ tinh.
-Đến cùng một lúc sao?
-Uhm, hai tên đang đứng ngoài kia đó, em làm gì làm đi nha! Hai mệt quá lên phòng đây! – tkì bỏ lên phòng một mạch
-Ủa? chị dâu bộ hôm nay thử đồ cưới không vui hả?
-Không biết nửa, lúc chị thay sare Tkì đứng nhìn chị như người mất hồn vậy!
-Vậy hả? – Kim với thái độ ngạc nhiên hết sức
-Uhm, hỏi thì nói đang suy nghĩ, suy nghĩ gì mà nhìn người ta không chớp mắt! – ánh mắt na nhìn lên trên lầu
-Không sao đâu. Hì hì… thui em đi nha, chị dâu ở nhà nha!
-Uhm, em đi học vui nha.
Kim tạm biệt rồi đi ra ngoài cổng đối mặt với hai tên vệ tinh.
-Ai tới trước vậy?- Kim khoanh tay hỏi
-Hì hì… cả hai cùng đến một lúc!- Tom cười
-Vậy đi ai bây giờ? – Kim tắt lữơi
-Đi với Rờ Mi nè Kim, Rờ Mi mới mua xe nè! – Tên Rờ Mi chỉ tay vào chiếc xe.
-Sao xe của Rờ Mi giống xe của Tom quá vậy??- Kim nhìn qua lại cả hai chiếc xe mô tô phân khối lớn.
-Giống đâu mà giống! xe của nó là đen còn Rờ Mi là trắng!
-Băt chuớc mua xe giống người ta thì nói đại đi! - Tom vừa nói vừa nhìn lên trời.
-Sao Kim không dám đi chung với rờ mi quá! – Kim lắc đầu
-Sao vậy Kim? Sao vậy Kim? – Rờ Mi hớt hải
-Xe thì bự người rờ mi thì có chút chíu….. – Kim đưa tay diễn tả.
-Vậy Tom chở Kim đi nha! – Tom đưa tay mời Kim lên xe
-Không được! Ta không chịu!
-Hay là vậy đi! Để Kim tính vậy!
-Tính sao?- tên Rờ mi hồi hộp
-Bây giờ Kim đi với Tom .lát nửa về kim đi với Rờ Mi, vậy nghen!- nói dứt câu là Kim leo lên xe của Tom ngồi rồi.
Thế là Tom nhà ta vui biết bao nhiêu khi được chở Kim đi học. Còn tên Rờ Mi không được chỡ nên rất là ấm ức, chạy song song với Tom mà mặt nhăn nhó, nhưng nó nghĩ bụng “ lát nửa ta sẽ chỡ Kim về, nhà ngươi đừng hòng đụng vào”
Mạc Du ngồi trong phòng mà đầu óc cứ nghĩ đến Na, hôm nay Mạc Du không ngồi làm việc mà ngồi viết sách, Mạc Du cứ nghĩ đến lúc Na mặc chiếc váy ở cửa hàng, Na thật xinh đẹp, thật dể thương, Na không giống như những cô gái khác, Na thật ngây thơ và trong sáng, làm Mạc Du rất thích. Cứ nghĩ đến Na lúc khi biết được những đìêu thú vị về sô cô la, Mạc Du lại ngồi cười một mình, rồi ghi vào cuốn sách của minh.
Có khi nào bạn nghĩ bạn đã yêu một người ngay từ cái nhìn cái gặp gỡ đầu tiên không? Rất ít người tin chuyện này xảy ra, nó rất hiếm hỏi, đối phương phải có cái gì đó vô cùng đặc biệt nên người ta mới phải lòng, cũng giống như lần đầu tiên bạn được nhìn một cửa hàng sô co la được trang trí cực kì dể thương, đương nhiên bạn sẽ cảm thấy muốn bước vào cửa hàng để khám phá nó, để được nếm hương vị của sô cô la, và tình yêu đầu tiên ấn tượng của bạn cũng vậy, bạn muốn khám phá nó ngay từ cái nhìn đầu tiên, để được biết vị đắng và sư ngọt ngào của nó là như thế nào?
Mạc Du ngồi viết cặm cụi đến khi mệt quá ngủ hồi nào cũng không biết, lúc đó na qua tìm Mac Du để hỏi thêm về socola, nhưng lúc qua tìm thì Mạc Du đang ngủ gục trên bàn rồi. thấy vậy nên thôi Na không làm phìên mạc du nửa, qua bên Tkì thử xem biết đâu Tkì có thể giúp được Na, Na quay về phòng để lấy sách trả cho Tkì. Na sắp thấy một đìêu ở Tkì mà cô không bao giờ nghĩ đến và tin được.
Tkì ngồi một mình ở ghế sofa, khuôn mặt Tkì thấm đẫm nổi buồn xưa kia, trên tay Tkì là tấm hình lúc Katy và Tkì đi chơi chung với nhau, nước mắt Tkì rơi trúng vào bức hình katy đang cười vui vẻ cùng bên Tkì. Tkì nói với chính bản thân mình " mày thay đổi nhiều quá Tkì àh, mày không còn là mày như xưa nữa, xưa kia mày vui vẻ yêu cuộc sống biết bao nhiêu khì có katy bên cạnh, nhưng bây giờ mày cứ ôm ấp nổi buồn súôt mấy năm nay thì cũng có làm được gì đâu, dù gì Katy cũng đã mất rồi, Katy nhìn mày như thế này Katy cũng không vui vẻ đâu, hãy quay về khi xưa đi Tkì àh" - Hình ảnh của Tkì lúc đó đã để cho Na phát hiện, Na lặng người khi thấy Tkì như vậy, na không bước vào cửa mà cứ đứng nhìn Tkì sẽ làm gì tiếp theo.
Kế bên tkì là chiếc hộp đựng kèn saxoprano , tkì từ từ mở chiếc hộp, chiếc kèn vẫn còn mới như ngày cuối cùng Tkì cầm lấy nó. "prno àh, lâu lắm rồi ta mới nhìn lại ngươi đó, lâu rồi ta và ngươi không thân thiết như lúc trước nhỉ, lúc trước ngày nào ta cũng đem ngươi ra chơi, có ngươi là người bạn thân nhất của ta, từ khi Katy mất ta cũng không còn dòm ngó đến ngươi nửa, ta xin lỗi nhé". Tkì lau rất cẩn thận cây saxoprano của mình, từng góc kẻ ngóc ngét- Na đứng bên ngoài nhìn chăm chú, Na không biết Tkì đang làm gì cả. Na nghe hết những gì Tkì đang nói. na cảm thấy buồn dùm cho tkì.- và giờ Na đã biết tại sao tkì không muốn nhắc đến người con gái đó.- hả Tkì đi đâu thế nhỉ?? - na nghĩ thầm trong đầu.
Tkì đi đến kệ sách của mình, xoay bức tượng con chim Vàng Anh, và kệ sách tự động chạy sang một bên, bên trong là một căn phòng không biết chứa cái gì bên trong làm cho Na cực kì tò mò, Tkì bước xuống từng bậc thang đi đến đâu là đèn sáng đến đó, Na hú hồn khi thấy cảnh như vậy cứ y như một ma lực nào đó, na cứ tuởng mình đang ở trong một bộ phim kinh dị nào đó, chỉ có ánh đèn và tiếng bước chân, na bắt đầu cảm thấy sợ và chỉ muốn quay trở lên ngay lập tức, nhưng lỡ đi rồi nên Na quyết định lìêu một phen.
Bước chân của Tkì cứ đều đặng như thế, Tkì chợt dừng lại, bổng dưng - cạnh ... cạch...cạch - bước chân của na đang đi theo sau Tkì, Tkì bắt đầu cảm thấy lạ sao lại có thêm tiếng bước chân ở đây. bỗng dưng im lặng thật lâu- na cố gắng nín thở để Tkì không phát hiện ra mình.- và Tkì tiếp tục bước đi đến căn phòng- na vẫn cứ bước theo. trước khi bước vào phòng tki lấy tay ấn nút đóng cảnh cửa ở phía trên lại. - na hoảng hốt - chết òi, làm sao lên lại đó bây giờ. lỡ theo lao ùi phải phóng theo lao thui, hix hix....
Căn phòng đó chứa tòan những vật kỉ niệm của katy và tkì, khắp tường tòan là ảnh và ảnh, ảnh đi chơi, ảnh noel, mùa hè, ảnh cưới. Có những món đồ chơi thật ngộ nghĩnh, Tkì đã cất giữ nó cho đến bây giờ, có những quả cầu tuyết bên trong là những cặp đôi baby trông xinh xắn. - Na bây giờ các bạn biết đang ở đâu không?- Na đang trốn dưới gầm giường đó, căn phòng đó có một chiếc giường nhỏ, có thể đây là chỗ để cho tkì thư giản và nhớ về katy. - na từ dưới nhìn lên thấy Tkì tháo tất cả những tấm hình được dán trên tường xuống hết, không chừa lại một tấm nào. Khi đến bức ảnh của Katy đang mặc chiếc áo dài màu xanh da trời, thêu những hoa văn đơn giản, thì bàn tay Tkì đụng nhẹ vào nó, sờ vào khuôn mặt của Katy, đôi mắt và đôi môi, tkì đặt nụ hôn của mình vào tấm hình đó. Đó là một kỉ niệm mà Tkì không hề quên được...................
Ngày tháng năm........
- Wow!- tkì la thật lớn- katy em đó hả?
- Không em thì ai chứ! - Katy cười tít mắt
- em làm Kì bất ngờ quá! - Kì nheo một mắt lại
- hihi.. em phải đắng đo lắm mới quyết định mặc chiếc áo dài này đó.
- hihi..... dể thương mà, lại đẹp nửa!- Tkì ngại quá
- sao Kì lại ngại!
- thì em đẹp bao nhiêu thì Kì xấu bấy nhiêu, đi chung với em Kì ngại! - tkì đang học Katy
- bởi vậy! kì phải càng đi chung với em! - katy cười đáp lại
- ủa? tại sao?
- Thì vậy em sẽ luôn luôn đẹp! - Tki nhéo má của Katy vì cỡ nào katy cũng đáp lại được.
- sắp đến giờ làm lễ rồi kìa! - Tkì hối thúc - ấy ấy.... để Tkì chụp em một tấm làm kỉ niệm, lâu lâu mới thấy em đẹp thế này! - đó chính là bức hình mà Kì trân trọng.
- em lên đây! hihi.. chúc em tự tin đi! - katy cừơi thật xinh
- uhm, cố lên! - tki dùng một tay đưa lên ủng hộ.
Thì ra cô nàng làm MC cho buổi lễ khai giảng khóa học mới của trường, vì katy có chất giọng dể thương, hìên hòa với mọi người nên nhà trường mời Katy làm MC cho buổi lể khai giảng khóa mới, vừa thấy katy thôi là cả trường nhốn nháo, cả nam lẫn nữ, đứa nào cũng mê tí tít Katy. Nghe katy nói chuyện mà không chớp mắt, bao nhiêu lời nhận xét tòan khen và khen. Trong cái đám đó lại có một tên cũng được xem là Hot Boy của trường, hắn mê Katy lắm mời katy đi chơi nhìêu lần rồi, mà Katy vẫn từ chối.
Buổi khai giảng cũng thành công tốt đẹp, katy rất vui nên nìềm vui đó Tkì là người chia sẽ với Katy đầu tiên. Tên hot boy đó rất tức mình khì thấy Katy cứ chơi thân với Tkì, Hot Boy đó được mệnh danh là Sát Gái, không có một cô gái nào thoát khỏi hắn, nhưng Katy thì là trường hợp ngoại lệ, katy không thèm để ý đến tên Hot Boy đó, chỉ để ý đến Tkì mà thôi.
Buổi khai giảng kết thúc, các học sinh đuợc về, mai mới là ngày học chính thức, tkì chở Na trên chiếc xe phân khối lớn, về nhà, nhưng đang trên đường đi thì đồng bọn của tên Hot Boy đó chặn đường, khoảng 3 chiếc môtô quanh vanh tkì.
-Nè! Cái tên tkì kia! – tên Hot Boy kênh mặt.
-Tụi bay muốn gì? – Tkì nắm chặt bàn tay của Katy như trấn áp.
-Tao mún katy! – tên Hot Boy chỉ vào katy
-Tao không cho phép mày đụng đến Katy! – Tkì khẳng định.
-Mày ngon nhỉ! Tụi bay bắt Katy cho tao! – tên Hot boy nổi giận.
-Có ngon thì đuổi theo tao đi! –Tkì phóng xe thoát khỏi chúng.
Đồng bọn rồ ga vựot theo, Tkì phóng xe hết tốc độ không cho tụi nó dí kịp, cả bốn chiếc xe mô tô phân khối lớn đang đua nhau trên đường lộ, cùng với những chiếc xe cotainer dài chở hàng, Tkì tay lái điệu nghệ vượt qua một cách dể dàng mà không gây nguy hỉêm gì cho katy cả. Lúc đó Katy ôm tkì thật chặt, mắt nhắm lại, vì tốc độ quá cao nếu không ôm thì Katy sẽ bay ra khỏi xe mất.
Tkì đến ngã tư lúc đó chuẩn bị chuyển sang đèn đỏ, Tki cố gắng tăng thêm tốc độ để vượt qua, vừa qua khỏi vạch là đèn chuỷê sang màu xanh, chiếc xe hàng băng qua, chiếc xe mo tô va chiếc xe hàng như một khoảnh khắc phim hành động chiếu chậm, tkì vượt qua an tòan không gây chuyện gì đáng tiếc xảy ra. Những tên phía sau cho dù đèn đỏ chúng nó cũng vượt qua luôn, chúng nó chạy trên các đầu xe hơi, gây ra va chạm giao thông khá phức tạp, chúng nó làm ùng tắt giao thông. Nhưng trong số đồng bọn của tên Hot Boy có một chiếc bị vướn trở lại, do phóng xe quá nhanh mà chiếc xe hơi đang chạy tới nên hắn đã đụng phải chiếc xe hơi, và nằm tại chỗ, tên Hot Boy thấy thế không quay lại giúp mà tíếp tục dí theo cho bằng được Tkì.
Không may cho hot boy nhà ta ùi, cảnh sát giao thông dí tận cổ, thế là kế hoạch của chúng nó bị thất bại, cảnh sát giao thông tóm được chúng, Tkì và Na thoát nạn.Lúc đó xe của Tkì không may hết xăng mà chỗ đó lại là chỗ vắng nửa, nên bắt buộc Tkì phải dừng lại.
-Katy không sao chứ? – tkì lo lắng
-TKì? – katy ôm lấy tkì mà khóc nức nỡ.
-Không sao đâu, chúng nó bị cảnh sát tóm rôi! Không ai làm hại Katy hết áh! – tkì cũng ôm lấy katy vào lòng mà trấn an.
-Tkì? Katy hỏi tkì đìều này được không? – Katy buôn Tkì ra nhìn thẳng váo mắt Tkì.
-Uhm, Katy cứ hỏi đi! Tkì sẽ trả lời!- Tkì lấy tay lau nước mắt cho katy/
-Tkì có thích Katy không? – Katy nhìn Tkì đang mong mỏi sự trả lời.
-Câu hỏi này….. – tkì nhìn katy ấp úng.
-Chắc tkì không thích katy đâu nhỉ? – ánh mắt của Katy buồn lắm- chắc Tkì có người khác rồi, nên không thích Katy, thôi không sao đâu, Katy không trách TKì đâu.
Lúc ấy katy đứng dậy bước đi, nhưng chợt có bàn tay ấm áp nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Katy, rồi đôi môii của Tkì chạm vào đôi môi nhỏ xinh của katy, Katy vùng vằng cấp máy cũng không thoát khỏi bàn tay đang ôm siết lấy, nhưng katy không vùng vằng nữa, mà hòa nhịp vào nụ hôn say đắm đó. Đôi môi Tkì dừng lại ánh mắt tkì nhìn Na, hay bàn tay chạm vào khuôn mặt đáng yêu của katy.
-Tkì xin lỗi!Đáng lẽ đìều này Tkì phải nói mới đúng! Tkì yêu katy rất nhiều nhưng Tkì thật nhút nhát, Tki không dám bày tỏ tình cảm với Katy.
-Tkì yêu katy thật sao? – katy lóe lên niềm hạnh phúc.
-Uhm! Tkì yêu katy rất nhìêu! Và Katy cũng yêu Tkì chứ! – Tkì nhìn katy chờ đợi.
-Uhm! Tkì em gọi Tkì là anh nhá!
-Là anh hả? – tkì hơi bất ngờ
-Uhm là anh! Tkì chịu không?
-Tkì không biết nửa, tại Tkì không quen lắm! nghe kì kì.hì hì….
-Có gì đâu mà kì, em thấy xưng vậy hay hơn đó, gần gũi hơn! Hihi..
-Uhm, vậy thì …. Anh đồng ý! Hihi…
-Anh chịu rồi đó nha! Mà nè! Không được ai kiu Thiên Kì bằng anh ngoài em đó!
-Được rồi … Anh…. Hứa! – Tkì ôm lấy katy vào lòng.
-Bây giờ sao chúng ta về nhà! – katy nhìn mà chán nản
-Anh sẽ cỏng em về! – tkì cuối người xuống.
-Thui! Như vậy sao được! thôi em đi chung với anh dìa!
Tkì và katy tay trong tay đi vui vẻ về nhà, nhưng đi một đoạn đường thì katy không đi được nửa, xa quá, mà trên đoạn đường này không có taxi hay chiếc xe nào đi ngang nên không thể quá giang được. Katy cũng phải lên cho Tkì cõng thôi. Katy choàng tay qua cổ Thiên Kì, ôm cứng ngắt, Tkì cũng hạnh phúc khi được cõng người mình yêu. Katy hôn trộn vào má của Tkì làm cho Tkì đỏ cả mặt, katy thì cười khúc khích. Thật may là ra đến ngoại ô, nên có taxi cả hai cùng về nhà.
Cả ngày hôm nay rựot đuổi nên Katy đã ngã vào lòng tkì mà ngủ mất đi, đến nhà của Katy thì Tkì phải bế Katy lên phòng. Nhìn katy ngủ ngon Tkì vui lắm, Tkì không sao chịu được cái vẻ đáng yêu của katy, thế là tkì cuối xuống tính hôn vào má của katy thì…..
-Ai cho anh hôn lén em đó! – Katy mở mắt nhìn Tkì
-Anh xin lỗi! tại em ngủ đáng yêu quá!
Bất chợt hai cánh tay của Katy choàng lấy cổ Tkì, kéo thiên kì gần sát lại mình hơn, Tkì ngửi thấy được mùi cơ thể của Katy, trái tim của Tkì và katy đang đập cùng nhau, Katy trao cho tkì nụ hôn nồng cháy, Tkì cũng không ngại gì mà không đáp lại.
Đó là kỉ niệm ngày mà Tkì và Katy yêu nhau, vừa lãn mạn vừa trong sáng, có chút hành động ở trong đó, kỉ niệm của hai người làm sao mà Tkì có thể quen hoặc yêu thêm một người con gái nào khác nữa chứ, bỗng dưng Tkì nghe tiếng động, Tkì chạy vội ra ngoài xem có ai không? nhưng nhìn ngó xung quanh thì không có ai cả? - chắc là mấy con chuột. Nhưng đó là do Na phát ra tiếng động mà. Tkì dọn tất cả những gì thuộc về Katy, cho vào trong một cái thùng giấy, những quả cầu tuyết cũng được lần lượt bảo vào trong thùng. Bây giờ xung quanh căn phòng không còn gì về katy nữa,Tkì ngã lưng xuống giườn chộp mắt hồi nào cũng không biết. Lúc đó tội cho Na nhất là nằm ở dứoi gầm giường, bị Tkì đè lên mà không dám la. Tội cho Na quá không biết Na sẽ thoát ra chỗ đó bằng cách nào đây.
Thiên Kì nằm trên giường mà lẩm bẩm nói chuyện một mình:
- ba cũng lạ thật, sao lại chọn Na cho mình nhỉ?- lúc đó Na lẩm bẩm " làm như tui khoái lấy anh lắm không bằng"
- mà cô ta cứ như trẻ con ấy nhỉ? thích màu sắc, thậm chí ngay cả cái đồng phục như búp bê cũng thích.
- Na càu nhàu một mình - đó là sở thích của tôi, người gì cứ khoái ý kiến.
- Mình và cô ấy khác nhau một trời một vực, sao mà ở chung ta?
- đâu phải một mình anh thấy, tui cũng thấy vậy? - Na bực mình lại lẩm bẩm- ngừơi gì mà tối ngày mặc mấy cái màu tối, không thấy chán sao???
- lấy nhau ở chung phòng, ngủ chung giường! - Tkì lắc đầu
- uhm ha! sao mà mình quên cái này nhỉ? - Na quên đi cái ai cũng biết - ngủ với anh ta sao? mình không muốn vậy đâu! huhu....
- mà có sao đâu, cho cô ta xuống đất ngủ là xong! haha... - Tkì cười một mình khiến người bên dưới chỉ muốn trườn ra cho Tkì một trãn.
- người gì mà kì vậy?? đáng ghét, tự nhiên vợ nhất được cưng vợ nhì bị đì! - na đang nguyền rủa Tkì- tôi sẽ trả thù anh hum nay dám nói xấu tôi.
- nhưng tính ra cô ta cũng dể thương ấy nhỉ? với chiếc áo sare cưới! - tkì cười một mình.
- hihi...- tiếng cười của Na- oh oh,,,, chết na rồi! - Tkì giật mình khi nghe tiếng cười phát ra.
- Hả? ai vừa mới cười vậy ? nụ cười này sao quen quá vậy ta? - Tkì giật mình nhảy tọt xuống giườn, và thấy na đang nằm ở dứoi gầm giường.- cô đang làm cái quái gì ở đây thế hả??- Tkì nổi máu.
- Tôi chỉ.... - Na không biết phải làm sao khi bị Tkì phát hiện, Na ước gì có cái hố để cho Na chui xuống
- cô đi ra đây! mau lên!- Tkì hối thúc.
- tôi ra rùi nè! - Na bối rối
- cho tôi biết cô đang làm gì ở đây hả? - Tkì tra khảo
- Tôi.... tôi..... - na rối lắm
- nói mau!- Tkì nhìn na chăm chú
- hùi nãy, tôi tính qua anh mượn sách, thấy anh ngồi ở sofa, tôi đứng bên ngoài xem, rùi tự nhiên anh bước vào cái phòng này, làm cho tôi tò mò nên tôi đi theo! - na nói mà không dám nhìn thẳng vào mặt Tkì
- vậy là cô đã nghe hết những gì tôi nói từ lúc ở ngoài cho đến vào đây, đúng không? – tkì chỉ tay vào Na
- uhm…- na gật đầu như kẻ tội lỗi.
Lúc đó Tkì cũng không nói gì Na cả, ngồi thừ người xuống giường, tay cầm tấm hình của Katy.
- Katy là người tôi yêu!- Tkì đưa tấm hình cho Na xem
- Cô ta dể thương và đẹp nữa !- Na nhìn tấm hình khen nức nỡ.
- Uhm ! Katy rất dể thương, luôn có rất nhìêu chàng trai, sb theo đuổi !- Tkì bắt đầu tâm sự với Na.
- Nhìn hình là biết cô ấy có rất nhìêu người theo đuồi rồi !mà sao hồi nảy Tkì nhìn tấm hình này mà Tkì rơi lệ vậ ? – na nhìn Tkì
- Uhm, đó là kỉ niệm Katy bày tỏ tình cảm dành cho tôi !- Tkì thở một hơi dài
- Thì ra là vậy ? mà sao cô ấy chọn Tkì vậy ?- Na thắc mắc
- Tôi cũng không biết ! nhưng yêu một người cũng không nhất thiết phải có lí do ! và tôi yêu cô ấy cũng không hề có một ly do gì.
- Tôi hơi thắc mắc tại sao Tkì không cho tôi gọi bằng anh ? trong khi đó những ngừoi như Tkì đều thích như thế mà ! – na lại ngồi gần Tkì
- Uhm ! tôi chi cho phép môt mình katy gọi mình là « anh » thôi, vì katy muốn như thế ! với lại katy cũng không muốn ai gọi tôi là anh ngoại trừ cô ấy.
- Ah ! thì ra là vậy ! hì hi… thế mà tui cứ tuởng anh bị gì chứ ? – na cười khúc khích
- Nè ! tôi đang nói chuyện với cô đó
- Xin lỗi ! tôi hơi vô tư ! – Na cuối mặt
- Cô mà vô tư gì ? con nít thì có. Haha….
- Anh…. – Na chỉ kêu được nhiu đó
- Nè nè !!! mới kiu gì đó ! – Tkì quay qua trừng mắt.
- Là anh đó…. Tôi cứ kêu là anh đó…. Anh làm gì tui….- na quyết ăn thua.
- Cô kêu lại một lần nữa coi ! – Tkì thách
- Anh… anh…. Anh…. Tkì !- Na càng ngày mún ăn thua đủ- anh làm gì đó- lúc đó Tkì đè Na xuống giường, Hai tay Tkì chống nệm mặt đối mặt với Na.
- Cô kêu tôi bằng anh, mà cô sắp làm vợ của tôi, tôi có quỳên làm bất cứ chuyện gì tôi muốn- Tkì cừoi gian
- Tkì anh không đuợc làm vậy ? anh vi phạm hợp đồng ! – na lấy tay đánh Tkì
- Vi phạm thì đã sao ? chỉ là thỏa thuận thui chứ có công chứng gì đâu ! – tkì cười nhếch miệng.
- Tkì tôi xin anh, đừng làm đìêu đó với tôi ! – na nói muốn như phát khóc
- Mới xưng gì nửa ha ? – Tkì từ từ cuối sát mặt xuống Na. Khoảng cách của hai ngừoi bây giờ là rất rất gần.
- Tkì… tôi xin Tkì… đừng mà… ?- Na nhìn Kì van xin.
- Không giờ lỡ trớn rồi, làm luôn chứ sao? – Tkì chỉ muốn chọc Na một chút nửa thôi, rồi buôn ra.
- Anh mà làm là tôi la lên cho cả nhà biết đó! – Na quyết chống trả
- La chi cho mắc công vậy?không cần la đâu ! – nói xong Tkì rời khỏi giướng- cô đứng dậy đi, chúng ta lên trên.
-
………. – Na không nói gì mà đi sau lưng Tkì, na tức lắm không làm đuợc gì, tại mình yêu thế mà , lúc đó giọng Tkì vang lên – tôi không làm gì cô đâu, tôi không phải hạn người bỉ ổi đâu, cô cứ yên tâm mà đám cứoi với tôi, để làm cho cả hai bên vui lòng.
- sao tôi tin Tkì được hồi nãy... tkì..... - na lúng túng
- tôi chỉ giỡn thôi mà! - Tkì nói rất thiệt tình mà không biết Na có tin không
- Giỡn gì mà như thiệt, Tkì có biết là tui mém khóc không ha?
- vậy hả? cho tôi xin lỗi nha, tôi chỉ đùa tý thui.
Chắc có lẽ Tkì đang bắt đầu quay về như xưa, Tkì bắt đầu giỡn với Na, nhưng đến giờ phút này Tkì chưa có tình cảm gì với Na cả và na cũng vậy, hai người mới chỉ xem nhau là bạn mà thôi. Nhưng ai biết được ,ý của ông trờii mà có thể Tkì và Na thành đôi or không thành, ông trời lúc nào cũng muốn mọi người nhắc tên ổng mà! Trời ơi! ^^ hì hì... chỉ là câu nói đùa cho vui mà thui.
Buổi sáng hôm nay có vẻ rất khác đối với Tkì, bây giờ Katy đối với Tkì là kí ức đẹp. Tkì không muốn mình như thế nửa, Tkì sẽ thoải mái hơn vui hơn, ,bớt nhăn nhó nhíu mày đi, Tkì thay đổi hôm nay không mặc vest đi làm như thường ngày nửa, Tki cảm thấy mặc vầy hoài khó mà gần gũi được nhân viên của mình. Vì thế hôm nay Tkì mặc đồ tây đơn giản thôi, mặc chiếc quần tây kem trắng, với áo sơ mi màu nhạt, không ca vat, không áo vest bên ngoài, đóng thùng tay dài lịch sự. Buổi đi làm của Tkì làm cho Mạc Du và Kim hết hồn, họ nghĩ từ khi chị Na xuất hiện Tkì bắt đầu có sự thay đổi. Mạc Du và Kim cũng vui lây khi thấy Hai của mình không còn sự cổ kính như trước nữa.
Ngày hôm nay thật khác như mọi bữa, Tkì rất ga lăng Na lên xe hay xuống xe Tkì đều mở cửa. Mạc Du và Kim đứng theo dõi và to nhỏ với nhau, khi chiếc xe lăn bánh.
- Anh Ba! anh có thấy gì lạ hog? - Kim chu mỏ nói
- uhm! có! hai nhà mình hình như quay về như xưa thì phải? - mạc du đưa tay sờ càm
- Không lẽ chị Na có thể làm cho Hai nhà mình quên Katy sao??? - Kim ngó lên trời
-chắc không phải đâu?-Mạc Du phản đối-mới quen chưa được 2 tuần lễ mà nhanh vậy hả? - Nhưng trong lòng của Mạc Du hơi buồn, dù biết rằng Na sẽ là vợ của Hai mình.
-ai biết được? tình yêu mà? đến lúc nào không bíêt đuợc đâu?- Kim cứ cái mặt baby mà nói chuyện- Ui da!! - mạc dụ kí đầu Kim- sao anh đánh em???
- em hay quá ha! chưa yêu mà nói này nọ! - Mạc du lấy tay quơ quơ
- sách anh ghi vậy chứ bộ?anh ăn hiếp em? - Kim chóng nạnh chống cự.
- ờ thì.... - Tin... Tin.. Tin...- tiếng kèn của xe- Hả ai vậy?- một chàng trai dể thương đi chiếc xe cổ dừng lại trước cổng.
- ý minh đến rồi hả? hihi... -Kim cười tươi.
- Nè! tên đó là ai vậy??? - Mac du chỉ
- là bạn hoc đàn chung với em đó! - Kim nhìn Minh cười.
- em chào anh! em là Minh bạn của Kim! - Minh lễ phép gật đầu.
- lại thêm một tên vệ tinh nửa hả??? - Mạc du đập tay lên tráng
- hả? vệ tinh là sao anh?- Minh không hỉêu Mạc Du đang nói gì
- Không phải mà! anh ba này! đã nói là bạn em chứ vệ tinh đâu.
Vừa dứt câu thì hai tên vệ tinh xuất hiện.......
Cả ba người cùng đưa mắt nhìn hai tên vệ tinh, Minh không biết hai người kia là ai, Mạc Du thì phát chán với hai tên vệ tinh này lắm rồi, Mạc Du chỉ muốn Kim có một đứa cho xong chuyện. Kim là người mệt mỏi nhất khi lúc nào cũng có hai tên này tò tò theo sau đuôi.
- Hai tên vệ tinh của em đến rồi đó Kim!- Mạc Du nghếch mặt nhìn hai tên.
- lại nữa rồi! nhắc tới là bực mình!- Kim dậm chân.
- Ai vậy Kim- Minh hỏi ngơ ngác
- Hai kẻ phá rối! - Kim chống nạnh nhìn hai tên chạy lại.
- Kim ơi Kim! chúc Kim buổi sáng vui vẻ! - Tên Rờ Mi nhảy xuống xe, do ăn mặc luợm thượm như hiphop, nên bị vướng cái quần. mém tý cái xe đè hắn rồi, nhưng cũng may là có Tom đỡ kịp.
- ăn mặc gì mà.... - Mạc Du nhìn khoanh tay lắc đầu.
- Kim ơi! cho Tom xin lỗi nha! vì tối đó không đón Kim về nhà được._- Tom nhìn Kim cười trừ.
- gì?? Ông nói sao? – Tên Rờ Mi la lớn – Tối hôm qua ông không chở Kim về nhà sao? – Tên Rờ Mi bắt đầu cắn móng tay.
- ông làm cái gì vậy hả? tối hôm qua chở Kim về chắc vui lắm ha! – Tom nói dựa mình vào chiếc xe ùi nhìn Rờ Mi bực mình.
- đâu có, tối qua tôi cũng đâu có chỡ Kim về! – Tên Rờ Mi run tòan tập
- cái gì??? – Mạc Du nhìn hai tên vệ tinh như muốn ăn tươi nuốt sống – Vậy tối qua ai chở Kim về nhà hả??
- là Minh chỡ em về! – Kim đi lại đứng gần Minh hơn, làm cho tên Rờ Mi và Tom tức tức tức…..
- Hai nhà ngươi mau giải thích đi! – Mạc Du đỉêm mặt hai tên.
- Kim ơi kim! Kêu anh của Kim bớt nóng đi! Đừng làm rờ mi sợ mà! – Rờ Mi lại năn nỉ Kim
- kệ Rờ Mi, ai bỉêu…. Hứ -- Kim quay mặt chỗ khác.
- Tối hôm qua, Rờ Mi gặp tụi bạn , tụi bạn nó rủ đi bar vì ham vui nên….. – Rờ Mi lắp bắp….
- Rờ Mi hay quá ha!!! – Kim quay lại nhìn chằm chằm vào Rờ Mi – nên bỏ tui chứ gì nghĩ rằng Tom sẽ đến đón đúng hog??? – Kim nắm lấy cổ áo Rờ Mi
- ờ…. – Rờ mi nhắm mắt gật đầu >”<
- còn Tom thì sao? Đừng nói với Kim là Tom cũng như Rờ Mi nha! – Kim nhìn Tom tra xét.
- tom …. Tom…. – Tom lắp bắp, sau đó gật đầu.
- Hai người quá đáng, đùng đẩy trách nhiệm cho nhau vậy hả? nếu không có Minh chắc hum nay tui ở bên truờng luôn rồi!
- Kim ơi Kim!- tên Rờ Mi đi năn nỉ ý oi- cho Rờ Mi xin lỗi, Rờ Mi biết lỗi của mình òi, cho Rờ Mi chuộc lỗi nha! – Rờ Mi đi đến đâu, Kim cũng quay mặt không thèm nhìn.
- Kim ơi! Kim cho Tom xin lỗi nha! Bây giờ Kim phạt gì Tom cũng chịu hết ah! – Tom khoanh tay, trông tội ghê.
- Minh muốn phạt hai người đó như thế nào?? – Kim hỏi Minh rất dể thương.
- Minh đâu biết đâu, đây là bạn của Kim mà! – Minh lắc tay
- nè! Tên kia! – tên Rờ Mi muốn kiếm chuyện.- chỉ có Kim được phạt tụi này thôi, ai cho nhà người can hệ vào hả?
- Tui có can hệ đâu, tôi kêu Kim mún xử sao xử mà! – Thấy dáng vẻ của Rờ Mi nên Minh cũng hơi sợ.
- Rờ Mi – Tom đặt tay lên vai Rờ Mi- ông muốn thêm tội nửa hả???
- thôi! Không nói nhiều nửa! Chuyện phạt hai ông tui tính sau, bi giờ tui đi làm!
- để Tom đưa Kim đi làm nha! Tom đứng trước xe Minh cản lại.
- để rờ mi chở choa – tên rờ mi leo lên xe luôn, chạy lại chặn đầu xe của Minh.
- mệt quá! Đi đi Minh! – lúc đó Minh lấy xe chạy đi, tuy là xe cổ nhưng tốc độ của nó cũng khá nhanh có thể chạy được 50km/h. tuy nó không bằng hai chiếc mô tô phân khối lớn của hai tên vệ tinh.
Đáng lẽ hai tên vệ tinh này sẽ phải đuổi theo mà năn nỉ ỷ oi, nhưng hai tên không dí theo mà quay ngược lại dí Mạc Du.
- Anh Mạc Du! – tên rờ mi kêu thảm thiết
- Cái gì nửa đây!- Mạc Du ớn lạnh với cái tiếng kiu kinh dị đó.
- Giúp tụi em với! tụi em thích Kim thật mà! – Tom lay lay cánh tay Mạc Du
- Thích nó mà bỏ nó giữa chợ! – Mạc Du nhìn hai tên như mún băm chúng ra.
- Tui em biết lỗi rùi mà!- Tên Rờ Mi mếu máo.
- Thui dẹp, đừng có nhờ đến ta. Ta cũng phải đi làm , không rảnh đâu mà đứng nói chuyện với hai nhà ngươi. – Mạc Du bỏ vào nhà đóng cửa một mạch.
Biết sự năn nỉ không thành, hai tên nhìn nhau hất mặt, rồi mỗi đứa đi một hướng, không biết hai tên này định dỡ trò gì đây.
Mạc Du hôm nay đi làm có hai tâm trạng, tâm trạng bực mình là mới sáng sớm là có chuyện với hai tên vệ tinh trước nhà, vui vì thấy Hai của mình có sự thay đổi. Mạc Du ghé qua công ty một chút, bàn chút chuỵện về việc ra bao bì như thế nào là bắt mắt rồi quay lại cửa hàng socola. Na đang tập trung bán hàng cho khách hàng, khách hàng này có vẻ hơi đặc biệt, đó là một đứa bé trai rất xinh xắn, trong bộ comle màu đỏ, nơ đỏ mang giày trắng. Mạc Du nhìn trộm Na sẽ bán hàng cho chú nhóc này như thế nào.
- chị ơi chị! – đứa bé lắc lắc tay của Na
- gì vậy em?- na khụy gối xuống để nói chuyện với bé cho dễ. Na mỉm cười xinh xắn.
- em mún mua socola!
- Hihi… vậy hả? bé muốn loại socola nào nè? Bé thích ăn mùi vị như thế nào? Chị sẽ lấy cho bé! – na nựng má chú bé
- Em không có ăn, em mua để tặng!- chú bé chu mỏ trả lời
- Hihi.. vậy hả? em tặng cho mẹ hả? – Na nghiên đầu hỏi bé, rồi vén mái tóc của mình, lúc đó Mạc Du như rơi vào khoảng không trung.
- Dạ không! – chú bé lắc đầu ngoay ngoảy
- Chứ em mua cho ai nè!
- Em mua tặng cho bạn gái em? – Wow câu trả lời làm cho Na bật cười, rồi Na lắc đầu
- Sao? Em có bạn gái rồi hả?
- Chị không tin em sao?- chú bé phệ má xuống, làm vẻ đáng yêu của nó tăng thêm nhìêu hơn.
- Hì hì.. chị muốn tin lắm nhưng mà…..
- Bạn gái em đang ngồi trên ghế đá kìa.- chú bé chỉ tay ra cửa.
- Àh chị thấy rồi! – na cười toe tóet.- bạn gái em dể thương quá- đó là bé gái thắt hai bín hai bên, chiếc váy hồng phấn, trông siu cute. :”>
- Chị lấy cho em hộp này đi! – đứa bé nhóm chân với với cái tay xinh xinh
- Rồi của em nè! – na nhìn đứa bé rồi tạm biệt.
Mạc Du cũng bó tay với chú nhóc chưa đầy 6 tuổi, cầm chiếc hộp socola tặng cho đứa bé gái đang ngồi trên chiếc ghế đá kia, chú nhóc vừa tặng xong là hun bạn gái mình ngay má một cái chóc, nhìn hai đứa bé dể thương cực kì. Mạc Du khi thấy như thế càng mến và thích Na nhìêu hơn.
- một vị khách đặc biệt nhỉ? – mạc du buớc đến hai tay để sau lưng nhìn ra hai đứa bé đang ăn socola cùng nhau.
- Uhm, tụi nhỏ dể thương quá, mới có tý xíu mà biết tặng socola cho nhau rùi, trông thật đáng yêu!-Na cười thật xinh làm cho Mạc Du càng ngây ngất
- Uhm! Hôm nay đông khách không chi? – mạc du thích xưng na hơn là xưng chị, nhưng phải thế thui.
- Uhm, Na thấy hôm nay cũng đông,đông hơn hum bửa nữa. nhưng vui lắm, nhất là vị khách đặc biệt hôm này.- Na nắm lấy hai bàn tay để dưới càm cười tươi.
- Ây da! Vậy là nhờ có Na…. ý chị chứ…. Nhờ có chị nên tiệm socola của Mạc Du mới có khách đặc biệt như vậy đó. – Mạc Du vui vẻ
- Hihi.. thui cứ gọi là Na đi, dù gì Na cũng nhỏ tuổi hơn Mạc Du, kêu chị Na không quen lắm. Khách đặc biệt chắc sẽ vui lắm ha– na rất hứng thú.
- Đúng rồi! đó giờ trường hợp này mới có đó. Ah mạc du mới nghĩ ra cái này hay lắm! – mạc du đưa ngón tay trên đầu bật ra ý tưởng.
- Cai gì vậy Mạc Du? – na tò mò
- Khoang đã! Thôi từ từ Mạc Du sẽ cho Na biết!- mạc du tính làm cái gì đây? thật khó đóan được anh chàng này.
Khi Na và Mạc Du đang chuyện trò cùng nhau thì có sự xuất hiện của hai vị khách không mời mà đến.
-Hải! anh ghé vào đây mua socola cho em đi! – hoa nhõng nhẽo
-ở đây hả? – hải chỉ tay vào cửa hàng.
-Trời! anh đừng nói là anh không biết cửa hàng này nha! Nổi tiếng khắp cái thành phố này đó! – hoa đang khen ngợi tiệm của Mạc Du.
-Trông dể thương ha!
-Anh và em vào mua socola đi!- Hoa thúc đốc
-Thôi thôi được rồi chúng ta vào!
Ở trong cửa tiệm.
-Àh! Tôi đi lại đằng kia mua cơm trưa nha! Mạc du muốn ăn gì không tôi mua dùm cho!
-Uhm, Du cũng đói bụng ùi, Na mua dùng Du nha, cơm gì cũng được! hì hì….
-Hì hì.. được òi, tui sẽ mau quay trở về phụ Du.
Khi Na bước ra khỏi cửa hàng đã khuất thì hai vị khách không mời mà đến ghé vào..
-Xin chào quý khách! Quý khách cần gì ah? – mạc du niềm nỡ tiếp hai vị khách chúng ta.
-Tôi muốn mua một hộp socola thật ngon! – hải nói mạnh mẽ, tay nhét vào túi quần, kế bên thì Hoa đang khoác tay.
-Àh! Anh muốn mua socola cho bạn gái mình hả?
-Anh dể thương quá àh! Nói đúng ghê vậy đó! – Hoa thích Du nói như thế.
-Hì hì… quý khách quá khen! Tôi quen với công việc bán hàng này mà, nhìn là biết lìên ah! – mac du tươi rói, khi không biết mình vô tinh.
-Anh lấy cho tôi hộp nào ngon ngon ah! – hải hơi bực bực.
-Àh đây, anh lấy hợp socola nhân sửa bên trong nha, như thế nó phù hợp với tình yêu hai người dành cho nhau hơn! – Mạc Du hết sức vô tư khi nói về socola bì mạc du nghĩ đây là khách hàng thôi.
-Chòi ơi, anh giói thiệu sản phẩm nghe là mún mua hết nguyên cả gian hàng ha!- Giọng nói đìêu đà của Hoa làm cho Mạc Du nổi cả gai óc.
-Àh. Hì hì… - mạc du cười lấy lệ thui-
Khi na bước vào bên trong cửa hàng thì thấy cảnh tay trong tay của Hải và Na, Hải cũng giật mình khi thấy na ở đây, Hải không biết tại sao Na lại có mặt ơ đây vào lúc này.
-Na! em làm gì ở đây! – hải không cho Hoa đụng vào tay mình nửa.
-Em làm việc ở đây! – na trả lời lạnh lùng.
-Ủa? Hai người quen nhau hả? – Du chỉ tay về Na và Hải
-Uhm, rất quen ! – Na nhìn Hải với vẻ mặt lạnh tanh
-Ah, vậy hai người là bạn thân của nhau rồi ! – Du có vẻ vui khi nghĩ rằng đều là người quen của nhau – Bạn Na thật lãng mạn đó, dẫn bạn gái mua socola lun.
-Sao ? bạn gái ? – Na nhìn Hải chăm chú như muốn nghe một lời giải thích, nhưng vô tích Hải tránh né ánh mắt của Na.
-ủa ? sao sao mà….. – du nhìn thấy hai bên có vẻ căn thẳng, lúc đó tkì bước vào.
-Chuyện gì mà đông vui thế kia ? ủa có cả hải ở đây sao – Tkì chưa biết gì , đang có sự xung đột ngầm.
-Hai ! – du ngoắc tay kéo Tkì lại nói nhỏ - Hai quen mấy người đó hả ?
-Uhm- Tkì trả lời tỉnh queo
-Em không biết là có chuyện gì, nhưng khi Na gặp hai người này, Na lạ lắm, nhất là Na cứ nhìn cái tên đi chung với người phụ nữ kia, nhưng lúc em nói đó là bạn gái của tên kia thì Na gần như chết lặng. – lúc đó Tkì mới hiểu rõ sự việc, nên Tkì quyết định giải cứu cho Na.
-Vợ của Tkì hôm nay đi làm cho mệt không ? – tkì đi đến ôm lấy eo của Na
-Tkì đang làm gì vậy ? –na thấy ngại khi Tkì có hành động đó.
-Nè Tkì buôn cô ấy ra ? – Hải chỉ tay
-Tại sao tôi phải buôn, vợ tôi tôi ôm vậy thôi ! – Tkì như muốn làm cho Hải điên lên.
-Tôi cấm Tkì đụng vào cô ấy ! – Hải chỉ thằng mặt.
-Vậy việc Hải đụng vào người con gái kế bên thì sao ? – Tkì đưa mặt chỉ về Hoa
-Đó là chuyện của tôi không lìên quan gì đến tkì ! – Hải nói trong tức giận
-Haiz… nhưng nó liên quan đến na đó ! tôi nghĩ anh không xứng đáng để nhận tình cảm của Na đâu ! – Tkì khoanh tay dựa tường
-Mày là ai mà dám lên tiếng dạy tao hả ? _ hải nổi điên
-Không là ai cà ! chỉ là thấy vợ sắp cứoi của mình bị phản bộ và lên tiếng thôi ! anh nên cút khỏi đây nếu không bảo vệ mời anh ra ngoài vậy.
-Tkì không được làm vậy ? Tkì không được xen vào chuyện riêng tư của tôi ! – na như muốn khóc trong khi na đang phải kìêm nén nãy giờ.
-Sao mà không xen vào được, người đó không đáng với tình cảm mà cô dành cho hắn, cô đừng tự đánh lừa mình chứ.
-Hai người đừng nói gì nửa hết – Na bịt tai lại và không muốn nghe gì cả.
-Na àh, nghe anh giải thích đi Na , không phải như em thấy đâu ! – tên Hải này đóng phim buồn hay thật
-Anh đi đi ! tôi không muốn nghe anh nói ! – na khóc và bỏ chạy ra ngoài.
Một ngày quả thật tồi tệ, khi Na bỏ ra bên ngoài như thế thì Mạc Du muốn đuổi theo để xem Na như thế nào, nhưng Tkì chặn lại.
-Hai !Hai làm gì vậy ? – Mạc Du sốt ruột
-Em cứ để cho cô ấy đi ! – Tkì nhìn ra ngoài.
-Vợ của Hai đó không lẽ hai không đuổi theo sao ?
-Em không nghe Na nói sao, đừng xen vào chuyện của cô ấy !
-Nhưng chuỵên này là sao ??? Hai cho em biết đi !
-Na muốn trả hiếu cho mẹ nên đồng ý lấy Hai, nhưng Na trứoc đó đã có người yêu, mà người yêu của Na chính là người em gặp hôm nay đó !
-Chuyện là vậy sao ? – Mạc du có vẻ buồn khi nghe điều này, uớc gì Mạc Du có thể gặp Na sớm hơn Hai của mình thì hay biết mấy
-Uhm, nên chúng ta không nên can thiệp vào chuyện của cô ấy !- Tkì lắc đầu
-Hai !
-Chuyện gì vậy em ?
-Nếu người kia không còn yêu Na nửa, Hai sẽ yêu thuơng chăm sóc cho Na chứ ! – mạc du nói thế là cho Tkì ngẩn người ra.
-Sao em lại nói vậy với Hai ? – Tkì nhíu mày nhìn Du
-Cô ấy vì chữ hiếu mới lấyHai, đã vậy còn bị người tình phản bội ! – mạc du buồn lắm
-Uhm , Hai hỉêu ý em rồi ! yên tâm Hai sẽ chăm sóc cho Na, nhưng còn tình cảm thì Hai chưa biết phải có thời gian nửa em àh !
-Em tin Hai của em đó ! – Mạc du lấy lại sự vui vẻ, khi nghe Tkì nói vậy.
Trời cũng xế chiều, nhưng Na vẫn chưa về nhà, cô ấy đi lang thang trên con đường, như kẻ vô hồn, cô ấy buồn lắm, rồi Na ngội bệch xuống bậc thềm, rồi trong Na lóe lên tia sáng hy vọng, na không tin là Hải lừa dối mình, lúc đó Na nhanh chân ngồi dậy chạy đến phòng trọ của Hải. Và rồi nìêm hy vọng cuối cùng của Na cũng bị dập tắt, lúc nãy đau bây giờ còn đau hơn, Na chứng kiến cảnh còn hải hùng hơn lúc nảy, lúc nảy chỉ có khoác tay thôi, nhưng bây giờ họ đang tắm chung với nhau trước mặt Na.
Trong khu nhà trọ đó có một chỗ tắm tập thể dành cho nam, nhưng lúc đó chỉ có Hải và Hoa, Hải tưới nuớc cho Hoa, bàn tay thì sờ khắp người của Hoa, sau đó Hải lại đặt nụ hôn lên vai, lên cổ….. na không còn kiềm chế được bản thân mình nửa, người na yêu đang làm gì với cô gái kia chứ, họ đang thân mật với nhau vuợt mức cho phép. Lí trí của Na bây giờ đã mất rồi, Na không còn đủ bình tỉnh nửa, na xông đến xô Hoa ngã xuống đất.
-BỐP – cái tát vào mặt Na – cô đang làm gì thế hả ? cô bị điên rồi sao ? – hải quát thật lớn.rồi đỡ hoa đứng dậy.
-Sao anh đánh em ? – na ôm mặt mà nước mắt chảy dàn dụa.
-Cô đang làm cái trò gì vậy ? cô muốn tôi bị nhục mặt với mọi người ở đây sao ?
-Haỉ ! Anh đã thay đổi, anh không còn là anh như xưa nửa ?
-Uhm, tôi không còn là tôi như xưa thì sao ?? ai như cô đi theo thằng nhà giàu !
-Hải, sao anh nói với em như vậy ? em có làm gì đâu.
-Thui, mệt nói quách ra luôn cho rồi, cô có đáp ứng được cho tui cái gì chưa ?
-đáp ứng gì ? em không hỉêu ? – Na nói trong nước mắt.
-Tìền ! và sự thỏa mãn nhu cầu của tui, lúc tôi muốn đụng vào cô, cô có cho đâu !
-Sao ? với anh mấy thứ đó là quan trọng sao ?
-Uhm, cũng may là có Hoa xuất hiện cũng là lúc tôi chán cô rồi !- tay Hải ôm lấy eo của Hoa
-Anh là đồ khốn nạn ! – Na khóc thật to, ức ác trong lòng khi biết sự thật quá phủ phàng như vậy.
-Cô biến ngay ! đừng để tôi thấy cô ! – Hải đuổi Na một cách không thương tiếc.
Cả nhà rất lo lắng cho na không biết đi đâu mà giờ này vẫn chưa về nhà, duy nhất có ông Sơn là không biết, nếu để cho ba biết mọi thứ càng rối hơn, Tkì ra ngoài tìm Na nhưng nói là dẫn Na đi chơi, chắc khuya mới về, ông Sơn không cò gì lo lắng khi nghe mạc du nói lại như vậy, nên Ba Tkì đi ngủ sớm. Mạc Du kể hết cho Kim nghe, Kim cũng cùng suy nghĩ với Mạc Du, thấy na đáng thương hơn đáng trách. Lúc đó hai tên vệ tinh xuất hiện, Kim và Mạc Du ra cổng.
-Hai người đi đâu nửa đây ??? – Kim khoanh tay hỏi
-Đi chuộc lỗi với Kim nè.- tên Rờ Mi chớp chớp mắt
-Kim muốn phạt gì tụi này cũng chịu hết ? – Tom nói khí thế
-Hai ngừơi về đi ! nhà kim đang có chuyện ! lúc khác qua ha ! – Kim đuổi hai tên vệ tinh dìa.
-Sao có chuyện hả ? – Tên Rờ Mi nhố nháo- Kim cứ nói đi giúp được gì là tụi này giúp hết mình để chuộc lỗi.
-Ah ! – mạc du có hình phạt dành cho hai đứa nó – thật chứ ? – mạc du lên tiếng.
-Dạ thật ! – tom cuối đầu
-Dược rồi !một trong hai đứa đi tìm chị Na đi !
-Hả ? chị na là chị nào ? – Tom gãi đầu
-Bốp – tên Rờ Mi gõ lên đầu Tom- là vợ của Tkì, chị của Kim đó, đúng là ngu.
-Nhưng tụi em biết đâu mà tìm ?
-ờ đúng rồi anh , tênTom nói đúng áh, đâu biết chịNa đau mà tìm.- tên Rờ mi này đúng là ba phải.
-hai ngừoi không đi tìm thì đừng nhìn mặt tui nữa.- Kim vùng vằng
-nếu đứa nào tìm thấy trước thì Kim sẽ đi ăn chung với đứa đó ! – sáng kiến của Mạc Du làm hai tên đó háo hức.
-ok ! em đi tìm ngay ! – Tom phóng xe đi ngay.
-Ê đợi đã ! –tên rờ mi cũng phóng xe vựot theo.
-Coi bộ hai tên vệ tinh này có tác dụng ghê ha ! – Mạc du gật đầu chắc lưỗi
-Dôi khi cũng công dụng lắm áh. Hihi… - Kim cười tít mắt.
Tkì với tâm trạng lo lắng không biết Na đang ở đâu, lái xe kiếm hết ngõ ngách công viên, chợ mà cũng không thấy đâu cảm Tkì có ghé qua chỗ nhà trọ của Hải nhưng cũng không thấy Na, chỉ nghe người trong đó nói là hồi chìêu có một vụ đánh ghen ở đây, Tkì biết việc gi đang xảy ra rồi. « cái cô na này, đi đâu không biết nửa, chuyện gì cũng phải từ từ chứ, suy nghĩ gì mà như con nít ah, cô đang ở đâu vậy hả ? »
Tom và Rờ Mi cũng khá mệt mỏi khi phải chạy kiếm dòng dòng, lại đi chung với nhau nữa.
- ê, Rờ mi, đi chung như vậy biết chừng nào kiếm ra chị na? - Tom thở hổn hển
- uhm, nãy giờ ta đi quá chừng rồi mà không thấy, chia nhau ra tìm đi! tìm được thì gọi cho nhau biết!- Rờ mi cũng mệt không kém gì Tom
- ok. ông bên kia , tôi bên kia.- Tom chỉ tay cho Rờ Mi đi.
Hai tên vệ tinh nhà ta vẫn tiếp tục cuộc tìm kiếm, kiếm mãi mà chẳng thấy đâu, Tkì càng ngày càng lo sốt gió, trời bắt đầu tối rồi, mà vẫn chưa tìm ra cô ấy :" Na ơi là na cô đang ở đây vậy hả? mau ra đây đi", chợt từ xa Tkì bóng dáng ai quen quen, Tkì dừng xe lại. chạy đến.
- Na cô đi đâu vậy hả? cô có biết mọi người lo lắng cho cô lắm không? - Tkì quay người và........ - chết, tôi xin lỗi tôi nhầm người- và cô gái đó phán cho một câu.
- đồ điên! - thật tội nghiệp cho Tkì bị mắng oan mạng, chỉ vì lo cho Na.
- Na phải cô không? - Tkì lại lầm thêm một lần nữa.
- ai vậy? sao mà đụng vào người tôi, đồ điên, đồ bệnh!- nhưng câu nói hơi nặng, chưa bao giờ Tkì bị như thế này.
Đi vòng vòng hoài mà vẫn chưa tìm thấy, Tkì vào xe cho xe lăn bánh thì lúc đó Na đi ngang qua mặt Tkì, và xe Tkì cứ lăn bánh mà chạy. Na người thẫn thờ không biết minh đi đâu và đang đi về đâu. khi Na phát hiện ra mình đang đi đâu thì cũng là lúc Na đang đi vào ngõ cục, xung quanh toàn những tay bợm nhậu, quánh bài, toàn những người du côn du đãn. Na hoảng sợ khi nhìn thấy cảnh tượng đó, Na còn thấy cả dao kéo nhìn trông rất đáng sợ, Na hét lên. "Á.........", sau đó Na cấm đầu chạy chạy ...... và chạy.......
- Rầm! - Na té khi va vào người một người đàn ông râu ria bậm trợm.- chạy đâu mà dữ vậy cô bé! - tên đàn ông kia vuốt rau quai nón của mình.
- ông đừng lại gần tôi! - Na dường như đứng không nổi, chỉ lếch về phía sau thật gấp gáp.
- ta có làm gì em đâu, sao em sợ vậy! - tên đó bước từng bước đến gần Na hơn.
- có ai không cứu tôi với!- Na hét lớn đến mức có thể.
- oh! em cứ la đi! cứ la thật lớn vào! không ai cứu em đâu! haha.... - Tên đó nhào tới ẳm na trên tay giọng cười của thú vật - Haha.....- hắn còn hun vào đôi má của Na như mún xé xát nó.
Tom và Rờ Mi, mặc dù chia nhau ra tìm nhưng không thấy Na đâu, hai tên quay lại gặp nhau.
- có thấy chị Na không? - Tom lo lắng
- nãy giờ chạy quá chừng mà hog thấy đâu hết? - tên Rờ Mi nhăn nhó
- ê vào đằng kia đi! - Tom chỉ tay vào chỗ Na đang ở đó.
- Hả? - Rờ Mi run bần bật - chòi chòi, bộ hết chỗ vô rồi sao đi vô chỗ đó vậy chòi???
- có chỗ đó là mình chưa vào thôi biết đâu chị Na đang ở trong đó thì sao??? - Tom nhìn vào cố gắng tìm xem có Na bên trong không.
- chị na đâu có đuôi đâu mà nhìn vô không biết chứ? tui nghĩ chị na không có trong đó đâi!- Rờ Mi phản đối nhiệt quyết là Na không có bên trong
- ờ cũng đúng...., nhưng mà..... - Tom chần chừ
- thôi ta về thôi! - Rờ Mi định quay đầu xe, thì Tom chạy đến chặn đầu.
- cứ vào đi! để tom gọi cho Tkì đến lun, rồi chúng ta cùng về một lúc. như thế Kim không trách ta đuợc!
- uhm nhỉ, vậy Tom gọi đi.- Rờ mi tắt máy mắt hướng vào bên trong.
- Alo! Tkì hả?
- uhm, tkì nghe đây!
- tụi em tìm hết rồi, còn một chỗ tụi em chưa dám vào, anh đến cùng tụi em lun nha! - chợt tiếng của Rờ Mi la lên - Trời ơi! - tay của Rờ Mi đánh tay của Tom liên tục.
- cái gì vậy má??? đang nghe điện thoại. - Tom phủ tay
- chị chị .... Na.... _ rờ mi hốt hoảng.- nguy rồi mau vô cứu mau lên..... - Tên đó ẳm Na, mà Na cố gắng vùng vằng
- tút.... tút.... tút.... Alo Alo... - Tkì nghe thấy những gì Rờ MI đang nói, lìên thắng xe, quay nguợc trở lại chạy đến .
cả Tom và Rờ Mi xông vô cuộc, phóng xe nhào vô bên trong để cứu chị Na, phóng xe vào thì...... tất cả những tên du côn nhìn Tom và Rờ Mi ánh mắt khách không mời mà đến, đã thế còn phóng xe vào đây mà chưa được sự cho phép.
- tụi bay là ai? - một tên đầu trọc nói lớn.
- tụi tao muốn tụi bay trả người! - Tom chỉ tay quyết liệt
- người gì? tụi bay đang lảm nhảm gì vậy hả? - đầu trọc trừng mắt
- sao lại không có người được, cô gái hồi nảy đâu! - tên Rờ Mi đứng sau lưng Tom hùng hổ.
- àh, con bé đó sao?? - trọc đầu gật đầu cười mỉm.- đại ca ta đang vui vẻ với nó
- cái gì? mau thả người ra mau? - Tom quát
- đúng! thả người đi! - Rờ mi vẫn cứ núp sau lưng Tom, nói dõng dạc.
- sao mà thả dể dàng vậy được, cái tên đứng sau lưng nhà người là ai vậy?? - Trọc đầu nghếch mặt
- là ai ngươi hỏi chi? - Rờ Mi thò đầu đáp
- ta thấy ngươi lùng mà còn ham hố, nên ta muốn biết danh tánh thôi! - khi nghe thế cả đám cười thật lớn.
- đúng là lũ ít học? - Rờ Mi nói khi cái đầu rờ mi thò ra - không nghe lùn quý phái, mập cao sang àh.
-láo nhỉ? dám nói tao vậy hả? xông lên tụi bay.
Tom và Rờ Mi có biết võ gì đâu, thấy thế thì hai đứa cắm đầu mà chạy lọan chọan, không để cho bị quánh, thấy cái gì là ném vào người tụi nó, hai đứa vô tình thấy cây liền tức khắc chụp ngay, hai đưa đối lưng với nhau, lấy cây chỉa vào bọn chúng mà tay chân run rẩy.
- Ê, Tom! sao đây chúng nó đông quá!- Rờ Mi run bần bậc
- trời ơi, làm như có mình ngươi run vậy, ta cũng có biết võ đâu! - Tom nói mà nhìn xung quanh
- sao giờ?? - rờ mi sợ run chân
- nhào vô luôn chứ sao bây giờ!
Cả hai đứa nhào vô xông lên, đánh được bọn chúng được bao nhiêu hay bấy nhiêu. Còn Na thì phải đối đầu với tên bặm trợn kia.
- Ông không được đụng vào người tôi!- Na khóc
- haha... em rất hấp dẫn bỏ qua cho ta thì ta tiếc lắm! - tên đó hun vào cổ na tới tấp
- ông không được làm như vậy? - Na nói trong nước mắt..
Tên đó xé toạt áo của Na ra, đôi mắt nhìn thèm thuồn vô hạn. Bỗng dưng một tên đàn em chạy vào. - Đại ca ơi! có chuyện rồi có chuyện rồi!
- cái gì vậy hả? mày làm tao mất hứng biết không? - tên đại ca quát
- lần này đại ca chết chắc rồi! - tên đàn em run lẩy bẩy
- chết cái gì mà chết!
- đại cai nhanh ra đi, nếu không là tiêu đó. - đìêu gì khiến tên đàn em của hắn sợ như vậy chứ???
Khi tên đại ca bước ra, hắn thấy Tkì đang bỏ hai tay vào trong túi quần, quanh đàn em của chúng đứng hai bên, khoanh tay cuối đầu xuống như chịu tội, tên đầu trọc thì đang quỳ gối khoanh tay hướng về tên đại ca. Đại ca của chúng của thấy lạnh xương sống, khi nhìn thấy Tkì.
- chết tao thật rồi! - tên đại ca nói với đàn em.
- giờ sao trăng gì nửa? đáng lẽ mày phải báo cho tao chứ!
- em có biết đâu, thấy đại ca vui thú nên em để đại ca hưởng thụ.
- đúng là đồ ngu!
Tên đại ca nhanh bước chân đến chào Tkì.
- em chào Tkì , Tkì mới tới chơi hả?- cái vẻ thô bỉ của hắn biến đâu rồi nhỉ?
-Tkì muốn hỏi em một chuyện? - Tkì bắt đầu ngồi xuống bàn, hai bên vai là hai tên vệ tinh đang đánh bóp, cứ như Tkì là trùm vậy.
- hì hì... Tkì cứ hỏi em sẳn sàng trả lời!- tên đại ca bình tỉnh trở lại.
- em đang bắt một cô gái đúng không? - tkì nhìn thẳng vào tên đại ca- nói đi chứ, sad! em có giữ một cô gái ở đây khôg?
- có. - thì ra ten dai ca là sad.- mà cho Tkì biết vậy?- em sẽ nhường cô ấy cho Tkì, Tkì biêt không cô ấy thân thể trắng lắm.
- Bốp - Một cú đấm cho Sad nhà ta- em đã làm gì cô ta rồi hả? mau thả cô ta ra đây! - Giọng Tkì gắt gao.
- mày đầu trọc đi vào dẫn con đó ra. - Sad lấy tay xoa xoa mặt.
- hình như em quên katy chị em rồi sad àh. - tkì nhìn sad với con mắt rất buồn
- không em không quên! katy là chị hai của em! em không quên.- Sad lắc đầu
- tại sao em vẫn tiếp tục con đường này chứ! - Tkì vịnh vai Sad
- em ko thể quay lại được Tkì àh.- sad cúi mặt.
- tkì sẽ giúp em, katy nếu biết em quay về với chính nghĩ, katy sẽ rất vui.- tkì cười
- thật không Tkì. - sad nắm lấy tay Tkì.
- Thật! - Tkì hứa Tkì sẽ làm.- lúc đó Sad mừng đến rơi nước mắt, ôm chầm lấy Tkì.
Lúc đó Na được đưa ra trong trạng thái phải che che đậy đậy, vì tên Sad nó xé hết áo của Na rồi, Na như người mất hồn vậy, nên trên mặt Na không có sắc thái gì nửa, bước đi như vô hồn.
- Bốp - Na bứoc lại tát vào mặt Tkì, mọi người không hỉêu chuyện gì xảy ra hết! - anh đồng lõa với mấy ngừơi này đúng không? - vì Na thấy Tkì nói chuyện rất thân thiết với Sad, mà đâu biết rằng Tkì đã giải thoát cho Na,
- sao cô tát tôi! cô không cảm ơn tôi còn đánh tôi nửa!- TKì rất bực.
- cảm ơn anh để cho cái tên khốn này đụng vào người tôi hả? - Na chỉ vào mặt Sad.
- em... em xin lôi chị, em vô ý quá, em ngàn lần xin lỗi chị.! - sad cuối đầu nhận lỗi.
- ủa? vậy là sao? - na ngạc nhiên con nguời đang cuối đầu xin lỗi mình, hổi nảy hắn ta là một tên dâm cẩu, bây giờ lại đứng xin lỗi Na.
- nhờ có Tkì mà chị mới không bị em làm nhục! - tên sad quay mặt vì xấu hổ với hành động của mình.
- Rờ mi em ra xe ta, lấy áo cho Na mặc vào đi!
-ok! tuân lệnh xếp! - tên Rờ Mi mừng rỡ khi đi lấy áo
- cô mặc áo vào đi, áo cô rách hết rồi! - Tkì đưa áo cho Na.
- tôi xin lỗi vì đánh Tkì, Tkì có đau không? - na lấy tay sờ má Tkì
- không sao đâu! - Tkì lấy tay na xuống.
- Tkì oi! - tên Rờ Mi nói cái giộng nhõng nhẽo- anh xử đám này cho bon em đi.
- dụ gì nửa đây!
- hùi nãy chúng quánh em với Tom quá chừng đó! em không chịu đâu. - Tên Rờ Mi cứ như con nít vậy.
- giờ muốn sao đây? - Tkì nghiêng đầu,
- cho tụi em đánh lại tụi nó đi! - tên Tom nhìn Rờ Mi đá mắt lia lịa.
- sad em cho tụi nhóc này đánh đàn em tý được không?
- được chứ, coi như hôm nay cả đám này chuộc tội vậy.
Tên Rờ Mi và Tom rất thích thú khi được quánh bọn chúng, quánh mà tụi nó không được quánh lại, có khi thì nhéo vào hông, nhéo nách, nhéo mủi, bức tóc bọn chúng, thậm chí tên Rờ Mi còn ác hơn, bức lông chân của cái lũ đó, làm cho cả lũ đau điến, van xin tha tội, lần sau không dám đụng vào Tom và Rờ Mi nửa.
- sad nà! đây là danh thiếp của ta, khi nào cần cứ gọi cho ta, ta sẽ giúp em hết mình!
- sad cầm tấm danh thiếp mà rơi nước mắt- em cảm ơn Tkì nhìu lắm!
- đìêu đó là chuyện ta phải làm mà, chỉ cần em quay đầu lại thôi, em cứ nghĩ đến katy chị hai của em đó, đừng rơi vào tình cảnh như thếnửa
- chúng em xin hứa, sẽ quay về với con đường chính nghỉa, dùng sức mạnh của mình bảo vệ cho người khác! - lúc đó cả nhóm của sad cùng hứa trước mặt Tkì.
Cà 4 người cùng về nhà an toàn, khi đi được giửa đừơng thì hai tên vệ tinh lại tiếp tục tập phim cãi nhau, dành phần tìm ra Na để cho Kim tha thứ cho mình, ấy da da không biết chừng nào mới xong cuộc chiến đây. Bình thường Tkì rất bực với hai tên hay gậy rắc rối này, nhưng hôm nay nhờ có hai tên đó mà Tkì mới tìm được Na, nhưng quay qua nhìn sang Na thì Na đã chiềm vào giấc ngủ mất rồi, đôi mắt của Na xưng bụp cả lên, quả thật hôm nay đúng là ngày đen mà, hết bị bạn trai bỏ rơi còn gặp cái đìêu không muốn, Tkì nhìn Na nghĩ " nếu tôi không đến kịp chắc cô sẽ tự tử chết mất". Về đến nhà Tkì gọi Na dậy nhưng mà Na không tỉnh dậy, tkì chắt lữoi lắc đầu."đành phải bế cô ta vào phòng thôi". Khi thiên kì chạm tay vào người Na thì....
- Tkì đang làm gì đó? - mắt mở nhìn xung quanh thì thấy Tkì đang tính bế mình.
- tôi chỉ tính bế cô vào nhà thôi, hồi nảy kêu không dậy!
- tôi tự đi được. - Na vảy tay cho Tkì tránh ra và một mình bước vào nhà****i nắm tay Na lại.
- chuyện gì vậy? - na hỏi trong mệt mỏi
-- cô không thể đi vào như vậy được, mọi người nghi ngờ! tôi sẽ đi cùng cô!
Bước vào nhà thì thấy Kim đang ngồi lo lắng ở ghế sofa, còn mạc du thì đi đi lại lại, đứng ngồi không yên, thấy Na trở về Du đi lại hỏi thăm lìền.
- na có sao không? na đi đâu ma giờ này mới về? - mạc du lo lắng
- na không sao đâu, em đừng có lo, để cho cô ấy lên phòng nghĩ đi! - Tkì nói
- chị na không sao là được òi, nhớ là không để cho ba biết đó, ba mà biết ba sẽ la chị na mất. - Kim lại nắm tay Na
- uhm, mọi người sẽ giữ bí mật không lo lộ chuyện đâu.
mạc du muốn hỏi Na là hôm nay cô ấy đã đi đâu, đã làm gì mà trông cô ấy tìu tụy quá, mạc du nhìn sắc thái là biết hôm nay Na phải khóc rất nhìêu, nhưng thôi mạc du để cho Na nghĩ, có gì ngày mai khi Na ngủ dậy Na sẽ cảm thấy thoải mái hơn, Na bước về phòng thay đồ nhìn lại thì thấy mình đã khoác áo của Tkì. " không biết hồi nảy mình tát Tkì, Tkì có đau không nhỉ? mình hồ đồ quá, ngày mai mình sẽ xin lỗi", còn Tkì về phòng ngủ của mình vừa vui vừa bực, vui vì giúp cho sad quay về con đường chính nghỉa, bực là vì bị ăn cái tát hết sức vô duyên. Tkì " ngày mai tôi sẽ tính sổ với cô"
Buổi sáng hôm nay, Tkì đi làm một mình vì lúc qua phòng Na Tkì gõ cửa nhưng Na không trả lời, Tkì nghĩ rằng chắc Na còn ngủ nên đến công ty một mình, Tkì có dặn lại mạc du chở Na đi làm cùng mạc du lun. Mạc Du rất vui vẻ nhận lời. Mạc Du hôm nay tự tay làm bửa sáng cho Na, đem lên đến tận phòng cho Na luôn,coi bộ Mạc Du chăm sóc Na còn chu đáo hơn cả Tkì nửa.
-Na ăn sáng đi, chính tay mạc du làm cho Na đó!
-Cảm ơn mạc du nha! – Na cầm lấy tô cháo thịt bằm ăn ngon lành.
-Hôm qua Na không ăn gì sao?
-Uhm. – Na gật đầu
- Sao na không ăn gì hết? Hai Tkì không dẫn Na ăn sao?
- Không có! Tkì đưa Na về mà lúc trên đường đi Na ngủ say mất rồi!
- Àh thì ra là vậy! hìhì…
- Na đi đâu mà để mọi người tìm Na vậy? – Du nhìn Na mong đợi câu trả lời và có sự chia sẽ cùng Na.
- Tại Na buồn nên đi lòng vòng, sau đó đi đến động của bọn du côn lúc nào cũng không biết nữa.
- Tụi nó có làm gì Na không?
- Na bị tên đại ca bắt vào phòng làm chuyện……. nhưng mà Tkì đến kịp, mà sao cái tên hung tợn đó lại sợ Tkì, Na không biết nửa?
- Hả? du côn sợ Hai Tkì sao? Không lẽ là….. – Mạc Du nghĩ đến du côn chính là sad.
- Na nghe Tkì gọi tên hắn là sad đó ! Na còn thấy hắn khóc, hắn hứa với Tkì sẽ làm người lươn thiện.
- Uhm, Mạc Du biết sad. Sad là em ruột của Katy.
-Vậy hả ? hèn chi hắn nể Tkì. Nghĩ đến Na vẫn còn thấy sợ, chắc không dám đi như vậy nửa quá ! – na rùng mình, ôm con gấu bông vào người.
- Na còn mún có lần sau nửa hả ? – mạc du nhìn na cười.
- Thôi Na sợ lắm rồi ! – Na nhắm tít hai mắt lại.
- Hôm nay na có muốn đi làm không ? hay ở nhà !
- Ý chết,lát nửa ai chở Na đi làm đây, đồng hồ gần 8h rồi ! haiz….
- Mạc du sẽ chỡ Na đi ! hồi nãy Hai dặn mạc du òi, nên Na đừng lo.
- Na không dám nhìn mặt tkì đâu ! – Na nhìn xuống
- Hai người có chuyện gì hả ?- mạc du bất ngờ khi nghe na nói vậy.
- ờ… lúc Tkì đến cứu, Na không biết tưởng Tkì đồng bọn vối tên sad gì đó, nên Na đã cho Tkì ăn một cái tát.
- Trời ơi ! sao Na gan vậy ? – Mạc du hết hồn.
- Na không có ý mà, lúc đó mọi thứ na sợ lắm.
- Na tat Hai của Mạc Du, đó giờ Hai chưa bao giờ bị con gái đánh như vậy cả, có mình Na là làm việc đó đó!
- vậy là chết Na rồi, thế nào Na cũng bị xử cho mà xem.
- hog sao đâu, dù gì Na cũng sắp là vợ của Hai Tkì rồi, nên chắc hog bị gì đâu.
Mạc Du đưa Na đến chỗ làm, hôm nay Na không còn tươi tắn như mấy ngày hôm trước, đầu óc cứ để đi đâu đâu, khách hàng gọi đến lần thứ 3 mới nghe thấy.
- Na không khỏe thì vào ngồi nghỉ đi!
- uhm. - Na mặt bí xị
- Na muốn uống trà không? cho tinh thần được thoải mái!
- hì hì.. thui, Na uống nước suối được òi. - Mạc Du đưa chai nước cho Na
- Na nè, mốt có chuyện gì cứ tâm sự với Du, dù gì chúng ta sắp thành người một nhà rồi.- mạc du cười
- hì hì... uhm. Có Du nói chuyện Na thấy đỡ hơn nhiều rồi. - Na đáp lại nụ cười tươi tắn, câu nói đó là anh chàng nhà ta khoái tít mít.
Tkì bước vào cửa hàng.
- cô làm việc xong chưa?
- giờ này là giờ trưa mà, nên nghỉ chút lát làm tiếp.
- Mạc Du nè, chìêu nay em cho chị Na nghỉ nha, Hai và chị Na đi chụp ảnh cưới.
- ok. tuân lệnh.- tkì đưa tay lên tráng.
- bây giờ cô đi với tôi.
- Mạc Du ơi! - Na như gọi sự cầu cứu
- không sao đâu, Na cứ đi với với Hai đi.
- bộ tôi ăn thịt cô sao mà cô cầu cứu hả?
Na và Tkì lên xe, mắt của Mạc Du nhìn chiếc xe khi nó đi xa khuất.
- Tkì anh đưa tôi đi đâu vậy? - Na hỏi khi nhìn cảnh thành phố lạ hoắt
- đi đâu lát rồi biết.- Tkì đáp lạnh lùng
- không, bỏ tôi xuống mau lên! - Na bắt đầu làm lọan trong xe.
- cô ngồi yên đi, cô làm cái gì vậy hả?? buôn ra. - Na nắm lấy tay lái của Tkì, làm cho chiếc xe mất phương hướng.
- Ét.... Ét... Ét...- chiếc xe dừng lại - cô điên rồi hả? cô biết như vậy là nguy hiểm lắm không? - Tkì nổi nóng
- tại sao Tkì không cho tôi biết là tkì chở tôi đi đâu. ?
- tôi chỡ cô đi mua nhẫn cưới được chưa? - Tkì nói mà không nhìn Na
- sao??? - Na bỡ ngỡ.
- sao Tkì không nói ngay từ đầu? - Na nhìn Tkì
- tại tôi không thích nói.
- tkì còn giận tôi chuyện hôm qua đúng hog?
- ....... - tkì chẳng nói chẳng rằng đưa mắt ra nhìn ra bên ngoài.
- tôi xin lỗi, tôi không muốn đánh Tkì đâu, lúc đó tôi sợ quá, thấy tkì nói chuyện với tên kia, tôi tưởng Tkì cùng chung một bọn. - Na nói rất nhỏ nhẹ như người biết lỗi.
- cô nghĩ tôi xấu vậy hả? hết chuyện hôm qua đến chuyện hôm nay. Thật là bực mình - lúc này Tkì bức xúc quá quay quan nhìn chằm chằm vào Na mà nói chuyện.
- tôi xin lỗi mà!
- một câu xin lỗi dể quá nhỉ????
- vậy tôi phải làm gì để chuộc lỗi của mình đây.
- tôi muốn xử tội của cô.
- hix hix... biết thế nào cũng bị như vầy mà.
- sao? cô đóan trứơc được việc này luôn hả?cô thông minh quá.
- tkì muốn phạt gì thì nói lẹ lên đi.
- cái đó từ từ đi, tính sau. Bây giờ vào cửa hàng đã.
Một cửa hàng trang sức lộng lẫy, nơi ấy là dành cho những ngừơi sang trọng lịch lãm bước vào, mọi người xung quanh ai cũng bịt miệng cười khi thấy cái dáng vẻ của Na. trang sức ở đó rất đep. Na cứ ùa đến chỗ này rồi chạy qua chỗ lớn, rồi nói lớn" trông chúng đẹp quá àh, mình chưa bao giờ thấy thứ gì đẹp như vậy". các cô nhân viên thì lắc đầu khi nghe được câu ấy.
- Na cô lại đây đi!- Tkì quắt tay kêu Na.
- đợi xíu đi, ở đây có những thứ rất đẹp nè. - mắt Na chăm chú vào mấy thứ nữ trang đó.
- cô có thấy mọi người đang nhìn cô cười không hả? -lúc đó Na nhìn xung quanh , quả thật đúng như Tkì nói, lúc đó Na mới chịu đi tới lại gần Tkì.
- sao mọi người tại nhìn tôi cười như vậy chứ? - Na phủng phịu
- vì cô như con nít đó biết không? - Tkì cười toe tóet khi nhắc đến hai từ " con nít"- cô xem đi cô thích cái nào thì lấy cái đó!
- wow, nhiều kỉêu nhẫn đẹp quá! biết chọn cái nào bây giờ! - na bị hút hồn với những kỉêu nhẫn đẹp
- thì cô thích cái nào lấy cái đó!
- Tôi thích hết! - na trả lời rất ngây thơ làm cho Tkì tưởng thật.
- Hả? thích hết sao? chòi, hết cái sổ tiết kiệm của tui cũng mua không nổi cho cô, sao cô tham lam quá vậy?- Tkì nhìn Na lắc đầu
- tôi có bắt Tkì mua hết đâu, tôi chỉ nói thích thôi mà, nhưng sao.... - Na thấy giá tiền được để bằng mệnh giá khác nên Na không hỉêu
- sao gì..... ?
- cái hình $ đó là gì vậy? sao tôi thấy để khắp trên mấy cái nhẫn kìa.
- àh, nó là tiền đô đó, 1$ =20.000NVD đó.
- sao??? nếu quy ra ở đây? nhiều lắm đó, thôi tôi không mua đâu!
- gì vậy? tôi trả tiền mà. mua là cho tôi và cô đeo lun đó.
- nhưng tôi chỉ là.... - ý Na nói Tkì đã hiểu
- dù là vậy nhưng bên ngoài là thật, thôi để tôi chọn cho rồi.
- woah, đẹp quá! - na đeo chiếc nhẫn vào tay của mình ngắm mê ly
- tôi chọn đương nhiên phải đẹp ùi.
- mà bao nhiêu vậy?
- 2 chiếc này là 1000$
- như vậy nhiều lắm đó, kíêm chiếc nào rẻ hơn đi.
- không được! thôi cô đừng lộn xộn nửa. - Tkì quay qua nói nhân viên lựa một bộ trang sức bằng bạch kim, loại dành để trang trí nhẹ trên người cho phụ nữ- cái này cô cứ giữ lấy, khi nào cần thì lấy ra mà đeo.
Đi mua nhẫn cưới với Na mà Tkì mệt vì cô ấy luôn để ý đến giá tiền là bao nhiêu, xem nó mắc hay là rẻ. Sau đó Tkì chở Na đi chụp ảnh cưới.
Kim đi ra cửa hàng tìm Mạc Du, Kim mới tìm một cái mới lạ cho socola muốn xem ý kiến của mạc du như thế nào, lúc đó không biết hai tên ở đâu xuất hiện, Kim ở đâu là hai tên đó ở đó.Nhưng hai tên hôm nay không còn cái vẻ hùng hổ như trước nửa, trên mặt cả hai đều có những vết bầm trên mặt, chỉ có cái Tên Rờ Mi là làm hơi quá, bị quánh có tý xíu mà băng luôn cả canh tay trái của mình.
- ủa? hai người đi đâu đây? trời ơi, hai người làm sao vậy nè? - Kim thấy hai vệ tinh bị bầm dặp mặt mài
- hix hix.. Kim ơi Tom đau quá kim ơi! - Tom hết đau rồi, chỉ hơi nhức thôi, nhưng làm bộ là con đau lắm, để Kim hỏi thăm lo lắng.
- hả? Tom đau chỗ nào? gì mà nhìn hai người te tua dữ vậy nè? - Kim lấy tay rờ mặt của Tom làm cho tên Rờ Mi tức tối la ơi ới.
- Ây da.... ui da...... >"< chết cái tay Rờ mi đau quá Kim ơi! - Tên Rờ Mi nãy cũng cơ hội thật, Kim liền quay qua xem cánh tay của Rờ MI như thế nào, Rờ Mi khoái lắm cừoi khúc khích chọc tức Tom.
- ê ta nhớ nhà ngươi có bị gãy tay đâu hả? - Tom đứng lên tranh cải
- sao mà hog có??? - Rờ Mi vênh mặt
- nếu gãy tay sao nhà ngươi lấy áo khoác cho chị na được, nhà ngươi đang đóng kịch phải hog??- Tom tiến tới kề sát mặt Rờ Mi
- ờ thì.... - Rờ MI lắp bắp không thể tíêp tục đóng kịch được nửa.
- Rờ Mi, tại sao lại giả bộ vậy hả? - Kim tay chóng hông.
- rờ rờ.... mi chỉ muốn được Kim lo lắng thui mà. ? - tên Rờ Mi mếu mỏ
- ây cha cha!!! - lúc đó mạc du mới lên tiếng - coi bộ hai vệ tinh này theo em suốt đời luôn quá.
- vậy hôm qua hai người có đi tìm chị na cho tui hog? hay đi chơi hả? - Kim hỏi
- có, nhờ hai tụi này nên Tkì mới đưa Na về được đó, Kim không thấy hai đứa bầm hết tay chân rồi sao???? - Tom vừa nói vừa đưa những vết bầm cho Kim coi.
- vậy ai tìm được ra chị na đâu tiên?
- là tom nè Kim! - Tom cười chí chóe.
- không là Rờ Mi, Rờ Mi thấy chị Na trước! - Rờ Mi dành phần
- này tên kia, chính ta là người chỉ chỗ đó nghe chưa??? - Tom lấn áp
- nhưng ta là người thấy chị Na bị bọn côn đồ ẳm mà.
- nhưng ta là người gọi cho Tkì đến. nếu ta không gọi thì chị na có thoát không hả?
- không ta tìm thấy trước! - Rờ MI đấu tranh đến cùng
- không ta tìm trước! - Tom cũng không chịu thua.
- THÔI! - Kim la lớn cho hai tên im lặng - cả hai đều có công hết nên Kim quyết định mời hai người qua ăn cơm cùng với gia đình.
- vậy hả Kim.- Rờ Mi nghe là khoái lắm - cảm ơn Kim đã tha thứ.
- hì hì... kim làm cho Tom bất ngờ quá, cám ơn Kim nha.
- haiz... khổ thân cho em gái tui chưa??
- chừng nào tụi này qua được? - Tom hỏi rất ân cần
- uhm, tối mai đi, tại mốt là đám cưới của hai Tkì òi.
- ok, tối mai tụi này đến nha.- Rờ Mi cười tít ùi hun gió tạm biệt Kim, mạc du nhìn mà muốn ngán tới tận cổ, sau đó Tom vẩy tay ra dìa.
- anh ba! - tiếng của Kim gọi - anh nghĩ sao nếu mình cho rượu vào socola?
- uhm, hay đó như thế sẽ tạo được vị cay của rượu, hương hơi nồng, rất tuyệt đó.
- hì hì... không ngờ hai anh em ta suy nghĩ giống nhau quá ha.- Kim vui và vổ tay
Buổi tối sum họp cùng gia đình.
- ngày mai mẹ của Na sẽ lên đây để mốt dự đám cưới của hai con. - ba Tkì lên tiếng.
- mai mẹ con lên hả Bác? vui quá! - Na vui như tết vậy.
- xa mẹ không bao lâu mà con nhớ vậy sao?
- dạ, hì hì....
- ba ơi, hồi chiều dì Thi có gọi điện thoại cho con, là lát nửa dì sẽ qua nhà mình đó ba. - Kim nói - chú thích của tác giả : Dì Thi là đứa em của ông sơn
- vậy hả? coi bộ nhà mình càng lúc càng đông vui ha, nếu dì Thi con ở lun thì càng hay! ở nhà quanh quẩn có một mình cũng buồn!
- ai vừa nhắc đến tên của tui đóa!! - Dì thi xuất hiện.
- trời ơi! dì thi yêu dấu của con- Kim ôm chầm lấy dì Thi
- coi bộ anh thấy em không có gì thay đổi hả??? - ông sơn nhìn bà thi từ trên xuống dưới.- từ trên xuống dưới người em tòan bông là bông, cái giỏ cũng bông, ui trùi ơi >"<. - Ông sơn như muốn té xỉu - cái đầu của em cũng gắn bông luôn hả?
- trời ơi, đó là phong cách của em mà anh.người ta gọi là đặc đỉêm nhận dạng đó, em không bao giờ sợ bị lạc. hé hé.... - Dì Thi là người rất yêu đời, vui vẻ, tuy gần 40t rồi, nhưng vẫn chưa có gia đình, Dì Thi muốn tự lập không dựa dẫm vào anh của mình, nên ra riêng sống, được một thời gian khi nghe tin Tkì cháu mình sắp có vợ nên dì ba chân bốn cảng về.
- Ủa? tính ở đây lun hả? sao sách vali gì hai ba cái dữ vậy? - ông sơn trố mắt nhìn cái vali.
- anh có cho em tá túc nơi đây hog?? - Dì Thi chớp chớp mắt.
- wow, vậy là nhà ta càng thêm đông thêm vui ùi! - Mạc Du vui vẻ khi biết là dì Thi sẽ ở chung nhà với mình.
- Dì lại đây ngồi đi, đứng hoài vậy? - Kim kéo dì Thi ngồi xúông chung bàn.
- Ủa? ai đây? - Dì Thi chỉ vào Na.
- dạ con chào cô. - Na lễ phép gật đầu.
- àh, vợ sắp cưới của Tkì đó. -Ông sơn vui vẻ đáp
- chùi ui! - Dì Thi đi sang ngồi kế Na ngay - con bé nhìn nó hìên quá anh, nó dể thương nửa nè - Dì Thi vừa nói vừa nựng mặt Na, làm na thấy hơi ngượn
- dì, dì nhẹ nhẹ tay thôi, vợ con đau đó! - Tkì đóng kịch hay ghê.
- coi nó kìa anh, thấy ghét hog? chưa gì mà cưng vợ dữ vậy hả? - dì Thi ám chỉ. - bây giờ mới chịu lấy vợ hả con???
- hì hì... dạ, tại ba ép quá nên con...... - Tkì gãi đầu
- ui, hog sao đâu, lấy nhau rồi từ từ có tỉnh cảm sau cũng được lo gì.
- em hay quá nhỉ? còn em thì sao??? còn lon ton đo! - ông sơn ám chỉ là Dì Thi chưa có chồng.
- anh này! sao lại đụng vào nổi khổ của em chứ!
- hai đứa chụp hình cưới rồi phải không cho cô xem đi!
- dạ để con đi lấy.
Đêm hôm đó Na qua tìm Mạc Du một lần nửa vì vẫn chưa mượn được sách về socola.
- Na hả? có chuyện gì mà kiếm Du vào giờ này vậy? - Mạc Du đang ngồi trên chiếc ghế quay, Na bước vào phòng ngồi trên giườn của Du
- Na muốn mượn sách để đọc về socola.
- ah, na xem thử trên kệ đi, coi cuốn nào được thì lấy. - Na choáng ngộp với hai kệ sách nhìn đồ sộ như thế, đìều làm cho Na thích thú hơn là Du thích đọc truyện tranh giống như mình.
- Du cũng đọc truyện tranh nửa hả? - na hỏi trong sự thích thú.
- hì hì.. du cứ bị Hai la hoài, lớn rồi mà cứ thích đọc mấy chuyện con nít.- Du nhìn na và nhún vai.
- truyện dể thương vậy thui, tươi tắn, ai như Hai của Du, suốt ngày cứ như ông cụ vậy áh! - Na nói mà trề môi
- hì hì... uhm, tính Hai vậy mà biết sao giờ, nhưng Hai cũng không khó tính lắm đâu, đôi lúc cũng mượn truyện tranh của Du đọc đó.
- vậy hả? thế là có cớ trả đủa lại rồi, tối ngày cứ kêu na là con nít hoài àh.
- hì hì... Na nè, Na thấy thích Hai của Du chưa? - mạc du muốn biết gì đó ở Na
- ờ thì... Na cung không biết nửa. tại mới gặp Tkì Na chỉ xem tkì là bạn thôi àh. - trên tay Na đang dò tìm những cuốn sách.
- hì hì... ừa. - mạc du cười lắc đầu
- mà sao du lại hỏi vậy? _ na nhìn du thắc mắc.
- thì du là em của Hai Tkì mà, hỏi thăm có sao đâu.
- uh ha. - lúc đó Na đã chọn xong cho mình vài quyển sách.
- Na có muốn muợn truyện tranh hog? - Du lại lấy vài cuốn đorêmon cho na.
- cảm ơn Du nha, thôi na không làm phìên Du nửa, Na về phòng của mình đây. Chúc Du ngủ ngon!
-uhm, Na ngủ ngon hen.
Khi Na bước ra khỏi phòng thì đụng mặt với Tkì.
- cô đi đâu qua bên phòng của Du vậy?
- tôi mượn sách, - Tkì nhìn đóng sách Na đang ôm trong người,
- mượn sách mà có truyện tranh sao??? - na không muốn tranh cãi với tkì đi một mạch về phòng của mình.
- Hai qua em có chuyện gì hog??
- àh, chỉ là việc về mấy cái hàng socola thội.
Khi bàn với du xong Tkì quay về phòng ngủ của mình. Ngã lưng được một chút thì điện thoại của Tkì réo lên. "Con nít" đang gọi - Tkì nghĩ" cái cô này, có bị gì không vậy?"
- alo, con nít gọi gì vậy? _ tkì vừa nằm vừa nghe dt
- tại sao tkì cứ gọi tôi là con nít hoài vậy hả?
- chứ gì nửa, có ai như cô không ở chung nhà, cách có mấy bước chân thôi, có gì gì qua nói chuyện, làm gì mà phải gọi.
- tại tôi thích gọi, tôi đang tập sử dụng dt mà.
- vậy thui hả? cứ tưởng cô bị cái gì? thôi tôi cúp máy đây! _ tkì cúp ngay máy làm cho na thấy rất là bức xúc, tức quá Na gọi lại thêm một lần nửa.
- Tkì đồ đáng ghét, - na cúp ngay không cho Tkì nói một câu., Tkì cung chẳng hề hấn gì với thái độ của na như vậy, Na cứ như con nít vậy. - lúc đó điện thoại của Tkì reo lên lần tíêp theo.
- cô còn muốn phá tôi đến bao giờ nửa hả? - tkì bắt máy lìên mà không nhìn màn hình đó là một số dt khác.
- ủa? cô nào vậy Tkì? - đó là sad gọi.
- ủa? tôi xin lỗi, ai vậy? - Tkì giật mình
- Em sad nè, em muốn nhờ chị giúp một việc được hog?
-uhm, được thôi, sẳn sàng.
- vậy ngày mai em qua công ty gặp chị nha.
- uhm, ok.
Không biết sad định nhờ Tkì chuyện gì đây.Ngày hôm nay cả nhà ai cũng ngủ thật ngon, vì sắp đám cưới mà Dì Thi lại về nửa, có dì Thi trong nhà chắc mọi chuyện sẽ có nhìêu cái vui hơn. àh duy nhất dì Thi nhà ta vẫn còn lục đục trong phòng cho tới khuya mới đi ngủ, quần áo của dì ta thì thôi khỏi nói, nhìn vô chỉ thấy tòan bông và bông, ông sơn và di Thì là hai anh em của nhau, mà trái ngược nhau thấy sợ, một người thì trâm lặng, có thể nói Tkì giống ba của mình hết sức, còn Dì Thi coi bộ có vẻ hợp với Na , nhưng Na thế mà còn đỡ hơn nhiều, dì thi chỉ có hai từ để diễn tả thôi, " bà bông" đó là cái tên thương gọi mà ông Sơn hay gọi Dì Thi. Căn phòng của dì Thi được trang trí toàn bông và hoa, cứ như bước vào cái khu vườn hoa vậy.Ngay cả rèm cửa hay nệm, gắn Hoa lên luôn trên đó, khi xong hết những gì ưng ý, " bà bông" nhà ta mới ngủ ngon giấc được.
Hôm nay na dậy sớm chuẩn bị bửa ăn sáng cho cả nhà, cả nhà đều ngạc nhiên khi Na làm đìều này.
- con mời mọi người cùng ăn sáng ah!
- ây dada, cháu dâu của tui nó dể thương quá đi! - dì Thi nhìn bàn ăn rồi đến thưởng thức hương vị thơm của nó.
- con thấy gia đình mình sáng nào ai cũng đi ăn sáng bên ngoài, con muốn làm gì đó cho gia đình mình thân thiết hơn. - na cười tươi
- uhm, con làm cho ta bất ngờ quá! - ông sơn ngồi vào bàn - thôi cả nhà cùng ăn bửa sáng đầu tiên của mình nào.
Quả thật bửa sáng tuy đơn giản đó làm cho cả nhà quay quần bên nhau ấm áp hạnh phúc vui vẻ, Na cảm nhận được nơi đây là chốn yên bình của mình vậy. Mỗi người Na đều làm một chén nước tương riêng, có đều chén nước tương của Tkì na làm rất đặc biệt.
- ủa? _ tkì ăn mà thấy nó kì kì, Tkì đưa chén nước tương lên ngữi_ nước tương hôm nay làm sao áh?
- em có thấy gì đâu, ăn bình thường mà Hai! - Kim nói
- em cũng thấy bt mà,, thậm chí thấy nươc tương ngon hơn mọi lần! - Du vừa nói vừa ăn.
- kì vậy ta? - Tkì nếm thêm lần nửa _ rõ ráng ăn nó kì kì mà.
- đâu để dì Thi xem cho - dì thi chỉ nhìn màu sắc nước tương thôi ,chứ không có nếm - con nói sao áh, màu sắc giống nhau y chan.
- hihi.. - Na cười khúc khích lúc đó chỉ có Tkì biết mà thôi , Tkì nhìn na nhưng na cứ xem như là không có chuyện gì.
- chắc tại lâu nay có người không ăn sáng ở nhà nên lạ miệng đó. - na có ý châm chọc Tkì.
- em cung nghĩ giống Na đó Hai! - Du tiếp tục ăn rất ngon lành. Tkì phải cố gắng chịu đựng chấm với nước tương có cái vị và mùi khó tả.
- chị na ơi! - Kim gọi
- gì vậy em?
- hôm nay chị đi qua công ty với em nha! - kim rất nhiệt tình
- qua bên đó làm gì?
- em nghe nói chị rất thích socoal - nghe đến đó thôi là Na cũng hiểu ai nói cho Kim nghe rồi.- hôm nay em sẽ cho chị thấy quy trình của socola và được nếm socola
- thật không? như vậy thì thích quá! - Na vui mừng đến nổi đứng dậy luôn.
Vậy là hôm nay cửa hàng của Du không có Na làm việc rồi, Du thấy thiếu thiếu cái gì đó nên giao cửa hàng lại cho nhân viên, ba chân bốn cẳng chạy qua công ty xem Na và Kim đang làm gì.....
-Cốc cốc …- tiếng gõ cửa từ văn phòng của Tkì.- ai đó vào đi.
-Em chào Tkì- đó là sad, hôm nay sad ăn mặc chỉnh tề, nhìn có vẻ bớt đi vẻ du côn lúc trước rất nhiều.
-Sad àh vào ngồi đi em- Tkì rời khỏi chiếc ghế của mình mời sad ngồi trên ghế sofa. – em kiếm ta có chuyền gì không?
-Dạ, em nhờ Tkì nhận tụi em vào làm bảo vệ.
-Sao làm bảo vệ hả? để ta gọi thử xem bên dưới có cần người không đã. – tkì nhấc dt gọi xuống bên dưới quản lí.
-Alo! Quản lí nhân sự hả? bây giờ công ty ta có cần tuỷên thêm bảo vệ không vậy?
-Dạ cần thưa giám đốc?
-Bao nhiêu người?
-Dạ, khỏang 10 người.
-Rồi ok. Lát nửa ta sẽ cho người xuống dưới gặp anh!
-Dạ, rõ thưa giám đốc.
-Được không Tkì? – Sad hỏi với thái độ lo lắng.
-Uhm , được nhưng bên em có bao nhiêu người?
-Dạ, 20
-Oh oh… bên đây họ cần có 10 người àh, nhưng không sao, có gì Tkì sẽ nói bên dưới sắp xếp.
-Em cám ơn Tkì nhiều lắm! – sad vội bắt tay Tkì.
-Mấy người đó có theo sad bây giờ không?
-Hì hì… có họ đang ngồi ở dưới sảnh.
-Vậy thì tốt, tụi mình xuống dưới luôn đi, hiện tai Tkỉ cũng không có chuyện gì làm.
Vậy là Tkì cùng sad đi xuống dưới sảnh của công ty, trước mặt của Tkì không giống như hôm trước Tkì gặp nửa, bây giờ phải nói đúng hơn là những chàng vệ sỉ, các vệ sị nhà ta sắp thành hàng ngay thẳng để cho bên Quản Lí nhân sự chọn, nhưng người xem mặt đầu tiên vẫn là Tkì, vì Tkì là người đồng ý đưa vào nên cũng phải xem qua người đưa vào là như thế nào. Khi nhìn qua từng người thật sự tkì không muốn bỏ ai cả, muốn lấy hết 20 người về làm cho công ty, nhưng phải có một lý do gì đó để có thể nhận 20 người vào thật chính đáng, Tkì nghĩ ra một ý tưởng.
-Quả thật nhìn ai tôi cũng muốn nhận vào cả? nhưng mà tôi muốn biết khả năng các bạn đến đâu, nếu ai vượt qua mức tôi đề ra thì tôi sẽ nhận người đó. Còn nếu không, tôi sẽ gửi các bạn qua các công ty khác, vì công ty khác họ cũng đang cần những người như các bạn đây.
-Vậy là có một cuộc thi hả Tkì? – Sad hỏi khi nhìn những đàn em của mình.
-Uhm, sad cũng phải thi đó!
-Hì i.. cái này thì chắc rồi. –Sad gãi đầu, lúc đó con mắt của tKì hướng về hai tên, đứng ngoài rìa, hai tên nay hơi nhỏ con so với những tên khác.
-Sad gọi hai người co thân hình nhỏ bé ra đây cho Tkì.
-Ok. – Mid và Lap ra đây.
-Oh, Mid và Lap hả? cái tên lạ giống như em vậy đó, em là sad. – Tkì nói khi hướng mắt về Mid và Lap.
-Chào giám đôc! – Mid thì chào rất nghiêm giọng nói cứng ngắt, Tkì nhìn cũng biết đó là Sb rồi, nhưng với Tkì đó là đìêu bình thường, nhưng còn Lap có giọng nói yéu ớt thân hình mãnh mai.
-Uhm, chào Mid rất uy nghiêm, tốt cứ giữ phong độ như thế, còn Lap sao giọng nói nghe yếu vậy? – lúc đó Tkì tiến gần hơn, hai mắt nhìn thẳng và Lap
-Dạ.. dạ… - Lap lúng túng- tại hôm nay em bị bệnh thưa giám đốc.
-Vậy ah? – Tkì nói như nghi ngờ - lát nửa lap lên găp tôi một chút.- Lap giật mình khi có câu đề nghị đó.
-Dạ, - lap cuối đầu trả lời nhưng giọng nói vẫn dịu dàng như thế
-Sad nè, chìêu nay có rảnh thì ghé qua nhà Tkì dùng cơm.
-Ok, Sếp! – Sad đưa tay lên chào.
-Haha.. chưa vào làm mà… - Tkì cười rồi bỏ đi, nhưng cũng không quên quay lại nhìn Lap, Tkì sắp khám phá ra đìêu gì đó.
Lúc Tkì quay về phòng thì thấy đứa em trai của mình nó đang đứng núp núp ló ló nhìn xuống phân xưởng bên dưới.
-Mạc Du! – Tkì vịnh vai – em đang làm gì ở đây vậy hả?
-Hả? trời ơi Hai làm em hết hồn.
-Hôm nay không ở cửa hàng sao? Mà mò qua bên đây đây?
-Hì hì.. lâu lâu phải qua bên đây chứ. – lúc đó tiếng của Na reo lên
-Mạc Du! Tkì! – cánh tay Na vẩy vẩy, lúc đó Tkì và Du nhìn xuống, lúc đó cả hai cùng cười và vẩy tay đáp lại.
-Àh! Coi bộ Na kiếm được người bạn như em rùi nhì?
-Như em là sao Hai?
-Cùng mê socola , àh rồi còn truyện tranh nữa ! đúng là hai đứa con nít.
-Nhưng đôi lúc hai cũng mượn em truyện tranh mà !
-Cái đó là hùi đó, giờ là khác òi.
-Hì hì… em thấy chị Na hồn nhiên ghê.
-Uhm, như con nít, coi bộ hai chị em đi chung với nhau được đó.
-Một người trong nhà không ah Hai ơi !
-Uhm, thôi Hai vào phòng đây, em làm gì làm đi ha.
Khi thấy Na biét mình đang ở đây rồi, thì Du cũng chẳng ngại ngần gì mà không xuống dưới cùng với Na.
-ủa? hai người đứng trên đó làm gì vậy? – na hỏi
-uhm, nói chuyện ấy mà! Sao rồi hôm nay được làm socola chị na thích không? – vì có Kim nên Du không thể xưng na không được.
-hihi.. Na thích lắm, Kim chỉ cách làm, cách pha chế làm sao, bỏ vào khuôn nửa.
-có được nếm chưa?
-Hì hì.. chưa lát nửa mới được. Nó đang nằm trong lò kìa – na chỉ tay
-Em thấy Chị Na rất thích, có vẻ khéo tay nửa. _ Kim nhìn Na cười tý tách.
-Na cảm ơn Kim nhiều lắm! – Na như tìm thấy nìêm vui thật sự của mình.
-Chị cảm ơn thiếu rồi đó, còn anh mạc du nữa.
-Cảm ơn du nha.
-Hì hì.. người một nhà không àh.
Mẹ của Na không qua thẳng nhà mà lên thẳng công ty nhưng vừa đến trước cổng công ty thì có chuyện.
-Cướp! cướp! cướp! – Mẹ Na bị một tên giật cái giỏ đang ôm trong tay, làm cho bà Lan té nhào xuống đất. Mid nhanh chóng đuổi theo. Mọi người trong công ty nhốn nháo vì có kẻ cướp giật giỏ sách. Kim, Mạc Du, Na, Tkì liên ra xem có chuyện gì.
-
Na thấy mẹ lìên nhanh chân chạy ra xem mẹ mình làm sao. Còn Mid vẫn đuổi theo tên cướp đó, Tkì liền ra lệnh cho thêm người đuổi theo. Mid dí hắn đến gần như đường cụt, hắn leo lên hàng rào nhưng Mid nhanh tay chụp hắn lại, quăn hắn xuống đất, tình ra tay nện cho hắn một trận thì hắn dùng chân đá ngay vào bụng của Mid. Nhưng không làm cho Mid té xuống chỉ lảo đảo mà thôi. Hắn lấy tay đấm thẳng vào mặt nhưng bàn tay của Mid đã giữ lại nấm đấm của hắn, bốp chặt,, hắn tê quại vì quá đau, sau đó Mid dùng chân đá ngay ống khuỷên làm cho hắn khuỵa xuống muốn chạy mà chạy cũng không được.
Mid giật lại cái giỏ sách, lấy tay nắm đằng sau áo dẫn lại chỗ Tkì. Mẹ na mừng như phát khóc khi lấy được chiếc túi sách, vì bên trong là chiếc vòng cảm thạch mà mẹ na muốn trao lại cho Na. nếu không có Mid …. Na se không được đeo chiếc vòng đó. Tkì cảm thấy hài lòng về Mid, một vệ sị rất ư là tốt..
-Mid làm tốt lắm! tôi có lời khen Mid! – tkì dặt tay lên vai Mid
-Đó là nhiệm vụ và bổn phận của tôi! – mid coi thế mà còn hơn cả Tkì, vẻ lạnh lùng của Tkì chỉ là với Na thôi, chứ không như Mid đối với tất cả mọi người.
-Cảm ơn mid, nếu không có mid, chắc….. – na bày tỏ cảm ơn.
-Thôi tôi về, để còn chuẩn bị cho kì thử sức!
-Ua? Thức sức gì vậy Tkì? – na ngơ ngác hỏi
-Tuỷên bảo vệ ấy mà.
-Tuỷên thì xem họ có khỏe mạnh với võ có giỏi hay không thui, sao Tkì bày lắm chuyện vậy hả? – cả nhân vịen đều che miệng cười khi thấy giám đốc của mình lần đầu tiên bị kêu là lắm chuyện, vì không một ai đủ can đảm để dám nói, ngay cả katy cũng chưa từng nói như vậy. Tkì phải im lặng để cho im chuyện.
Buổi tối ở nhà Tkì……
Chưa bao giờ nhà thiên kì lai đông khách như thế này, ngoại trừ gia đình Tkì thì hôm nay có thêm Dì Thi, Mẹ của Na, Rờ Mi, Tom và Minh. Dì Thi vốn từng là đầu bếp chính cho nhà hàng nên các món ăn của Dì nhìn rất ấn tượng, rất thơm và ngon. Bây giờ chỉ có nhà hàng nào mời thì Di mới đến đó làm cho họ mà thôi. Na được thấy cách làm của Dì Thi thì rất thích rất khoái, nên đã năn nỉ nhờ dì thi chỉ dạy.
-Dì ơi, dì chỉ cho con làm những món này đi! – na nhìn các món ăn chỉ tay vào
-Đáng lẽ là dì không có chỉ đâu nha, tại vì con sắp là vợ của Tkì nên dì chỉ đó.
-Dạ, con cảm ơn dì.
Na rất vui ,Na nghĩ:” tuy là vợ giã nhưng trong nhà ai cũng tốt với mình hết, còn chỉ mình nhiều thứ, bởi vậy mình cũng sẽ hết lòng với gia đình của Tkì” . tất cả các món ăn được bày biện trang hoàn, cứ như đang ở trong nhà hàng hạng sang vậy. Nhưng trong bàn ăn có hai đối tượng đang muốn ăn tươi nuốt sống Minh nhà ta, không nói thì cũng biết là ai rùi ha.
-Ê! Sao cái tên Minh lại có mặt ở đây! – tên rờ mi nhìn Minh chằm chằm nói với Tom.
-Sao ta biết được, đã vậy sao hắn lại được ngồi gần Kim nửa,!- Tom phản ứng không kém gì Rờ Mi.
-Nhìn nó kia, thật là chướn mắt, ngồi đó cừoi vui vẻ với Kim. – Rờ mi cứ nhìn Minh và Kim nói chuyện, mà xé nát đồ ăn lúc nào cũng không hay.
-Ê! Nhà ngươi làm gì dữ vậy? đồ ăn không có tội gì đâu, thôi để ta ăn dùm cho. – Tom lấy đi mất cái dĩa đồ ăn của Rờ Mi, làm Rờ Mi không kip phản ứng.
-Mọi người! – Ba Tkì lên tiếng- ngày mai là ngày vui của Tkì nhà tôi, nó lấy vợ , mong mọi người đến dự đầy đủ.
-Chúc mừng Hai nha! – Kim nâng ly cùng Tkì – có vợ rùi là không được ăn hiếp em nửa đó, nếu không là em méc chị Na luôn đó nha. – kim nhìn Na và Tkì.
-Uhm, Tkì mà ăn hiếp em thì nói chị hen! – Na nhìn tkì như thách thức
-Từ đây có người bênh vực ùi hen.
-
Chúc hai người hạnh phúc! – Minh đứng dậy nâng ly cùng na và Tkì- Dì chúc hai con luôn hạnh phúc bên nhau nghe chưa? cho dù có cái gì đi chăng nửa cũng phải tha thứ cho nhau. - Di Thi cạn hết cả ly rượu.
- em và Rờ Mi cũng chúc hai người hạnh phúc. - hai tên vệ tinh cũng nốc hết ly rượu.
Cả nhà ai cũng vui vẻ với nhau, chỉ có mạc du là không nói lời nào chỉ mỉm cười mà thôi, chứ mạc du cũng cảm thấy buồn lắm chứ. Buổi tiệc cũng nhanh chóng tàn, vì muốn lấy lòng Kim nên hai tên vệ tinh dành việc rửa chén cùng nhau, Kim cũng vô tư nên để cho hai tên ấy rửa rùi lên phòng nói chuyện với Minh ríu rít. Tom thì lay hoay với đóng chén còn Rờ Mi thì đi rình xem hai người kia đang chuyện trò gì, bước lại vào nhà bếp mặt Rờ Mi nhăn nhó khó chịu, bực bội.
- thật là tức quá đi mà! - tên Rờ Mi nói mà nghiến nghiến răng
- tức hả? ta có trò này bày ra ta và ngươi sẽ cùng nói chuỵên với Kim.
- hả hả?? trò gì thế? nói ta nghe đi.- Rờ Mi háo hức, tom lìên nhìn xung quanh có ai đang đứng đó không, rồi nói nhỏ vào tai của Rờ Mi.
- cứ thế mà làm. - Tom và Rờ Mi dơ hai tay đập mạnh vào nhau.
Lúc kim và Minh đang ngồi truyện trò rất vui thì Tom và Rờ Mi bưng ra 4 ly nước cam.
- hùi nảy vô tình thấy cam trong tủ lạnh rồi làm cho mọi người uống luôn. - Tom nói
- uhm, kim uống thử đi kim, tụi này làm đó, còn ly này của Minh nè. hè hè... - Rờ Mi và Tom đá mắt với nhau. Coi như kế hoạch thành công mỹ mãn,
- Minh cảm ơn - lúc đó minh đưa lên uống, Tom và rờ mi nhìn minh uống từ từ.- Ngon lắm. _ minh khen- cảm ơn hai người nha.
- hì hì... đâu có gì đâu, bạn nhau không àh.- tom và rờ mi nhìn nhau cười, coi như kế hoạch thành công.
Được một khoảng thời gian ngắn thì sự mong đợi của tom và rờ mi cũng đến, minh đau bụng và phải vào tolet, tom và rờ mi giả bộ.
-Minh, sao vậy? – tom giả bộ lo lắng
-Minh đau bụng quá! Tolet nằm đâu vậy ?
-Dây để tui dẫn ông đi – rờ mi cũng giả bộ không kém gì Tom. Hai đưa nhá mắt cùng nhau, như lọai được đối thủ.
-Hog biết Minh có sao không nửa? – kim lo lắng
-Chắc không sao đâu?- Tom trả lời tỉnh queo, nhưng quay mặt chỗ khác cười.
-Nè! Hai người có âm mưu gì không đó? – kim bắt đầu nghi ngờ.
-Làm gì có. – Tom hay tay để đằng trước bụng, hai ngón tay trỏ đưa qua đưa lại.
-Ý Minh ra rồi kia – Tom chỉ tay về phía Mih – nhưng cái mặt không vui mấy.
-Minh có sao không? – Kim lo lắng
-Uhm, chắc là minh ổn rồi.
-Trời ơi, hồi nảy kiu bỏ nhiều vô sao không bỏ ? – Tom nói nhỏ với Rờ Mi
-Ta bỏ hết cả chai lun rồi. – chai thuốc nhỏ mắt đó mấy bạn, chơi cũng hiền thật.
-Sao nó chỉ vào trong kia có một lần thôi vậy ?
-Sao ta biết ?
-Minh phải đi nửa rồi Kim ơi ! – minh chạy tốc hành vào tolet
Và thế minh cứ chạy ra chạy vô như vậy, xem như kế hoạch của hai đứa nó thành công, thấy Minh như vậy tội quá đành phải đưa minh về nhà. Không biết ngày mai Minh có đi dự đám cưới được không nửa đây ? hai tên vệ tinh này chơi ác quá.
Tại phòng ngủ của Na, Na không ngủ được cứ lăn qua lăn lại, rồi ôm con gấu bông. " ngày mai mình sẽ là cô dâu sao? còn Tkì là chú rể, mình phải ở chung một phòng với cái tên hay kiếm chuyện và gây sự với mình sao??? ngủ chung giường? biết là hắn như mình nhưng mà mình không muốn ngủ chung với hắn ta tý nào" bao nhiêu câu hỏi và sự tranh cải đặt ra cho Na, Na nghĩ một hồi rồi cũng dẹp cái suy nghĩ đó qua một bên, Na lấy cuốn truyện tranh ra đọc, rồi chiềm vào giấc ngủ lúc nào cũng không biết. Tkì qua phòng Na thì thấy cửa để hở nhưng nhìn vào trong thì thấy na đang nằm lăn lóc với những cuốn sách trên giường. Thấy thế tkì bước vào để dọn dẹp giùm cái mở hổn độn trên giường Na.
" lúc nào cũng tòan ba cái truyện con nít này" Tkì xem sơ qua những cuốn truyện tranh, rồi thấy những quyển sách socola, thấy Na đang ghi cái gì đó dỡ dang, "mình sắp làm vợ của tên Tkì đáng ghét ấy rồi, mình ghét tên đó quá đi, lúc nào cũng kiếm chuyện chọc tức mình hết......". Những dòng chữ đó khiến Tki bật cười khe khẽ. lúc đó mạc du vô tình đi ngang qua, thấy ai trong phòng Na giống như bóng dáng Hai Tkì vậy.Mạc Du dừng lại ....... Na đang ngủ rất say nên không hề biết gì cả, tkì bế Na lên phía trên một chút, rồi lấy mền đắp cho Na. Mạc du nhìn thấy cảnh đó vừa vui vừa buồn, không hỉêu sao, rồi Mạc Du lặng lẽ về phòng. lúc đó Tkì cũng quay về phòng nhưng không biết du đã nhìn thấy Tkì.
Ngày cưới cũng mau đến, khách khứa rất nhiều Tkì và na đứng trước nhà hàng đón khách,cả hai đều thấy ngươn ngượn, Tkì cũng ráng cười, Tkì lấy tay của Na khoác vào tay mình, như thế người ngoài nhìn vào sẽ thấy tin hơn. Ai đến thì hai người cũng phải tươi cười chào, nhìn từ phía xa xa thấy hai tên vệ tinh quen thuộc, nhưng hôm nay hai tên này lại phải đối đầu với nhau nữa rồi, vô tình mặc kỉêu giống nhau nhưng màu khác nhau. Rờ Mi lúc nào cũng muốn nổi hơn người ta nên mặc bộ vest đỏ chói, còn Tom chỉ thich màu nhẹ dịu, hai màu chỏi nhau.
- hai tên vệ tinh kìa Na - Tkì chỉ tay
- ngộ ha, lúc nào cũng thấy chỏi nhau mà hay đi chung với nhau. - na cười
-nhiều khi vậy mà trở thành bạn thân lúc nào cũng không hay? - Tkì nhìn hai tên lắc đầu, trong khi đó hai tên cứ kình mặt nhau.
- Na không biết nửa, nhưng cũng hy vọng.
- wow, hôm nay hai người dể thương quá ta. - rờ mi đến chúc mừng- hai người thấy đẹp hog???
- uhm, đẹp lắm, rất nổi, rờ mi là nổi nhất rùi đó.- na đáp
- hihi.. hai người đẹp quá ta. - Tom cũng đến, lúc đó kình Rờ Mi- chị na có thấy Kim đâu không?
- àh, hình như Kim ở bên kia với Minh. - Na chỉ qua Kim, hôm nay Kim rạng rỡ hơn ngày thường, với chiếc áo dạ hổi dịu êm như chiếc vest của Tom, cả hai tên vệ tinh như chết đứng với sự rạng ngời của Kim, hai tên nhanh chân chạy lại, và đẩy Minh ra chỗ khác.
Buổi lễ bắt đầu........ ai nấy cũng ngồi vào chỗ của mình, nhoi nhất là hai tên vệ tinh, Kim bị bắt vào ngồi giữa hai tên, Minh thì ngồi kế bên Rờ Mi. Buổi lễ cứ diễn ra tốt đẹp, và Tkì và Na phải đi chào bàn, bao nhiêu người bắt Tkì phải ôm Na, hôn Na, cả hai cảm thấy ngượng về đìêu đó, nhưng hôn thì Tkì chỉ hôn nhẹ lên má của Na thôi. Đến khi chụp hình kỉ niệm, ai cũng có mặt đông đủ vui cười, vì hôm nay là ngày vui của cả nhà mà, cả nhà bắt Tkì phải hôn cô dâu để chụp làm kỉ niệm, Tkì chỉ hôn má mà thôi, chụp chung với hai tên vệ tinh thật là nhức đầu, kim đi đâu là chúng cứ bám sát theo mãi. Kim chụp chung với Na nữa, chụp với chị dâu dể thương hìên hòa. Kim muốn chụp riêng với Minh một tấm nhưng bị hai tên vệ tinh bay vào chụp luôn. sau đó hai tên đó cũng bị đuổi ra. Thật là tội nghiệp khi bị kim đuổi ra, nhưng hai tên cũng đâu có vừa gì, cũng tranh thủ chụp chung với Kim một tấm làm kỉ niệm. Tom và Rờ Mi cứ như trúng số độc đắc vậy.
Và đêm tân hôn của Tkì và Na...... chiếc phòng được cô Thi ( tác giả sr chỗ này, thi là em của ông sơn, nếu theo sưng hô là cô, mà tác giả lộn ^^ ) trang trí rất đẹp, cũng may là không có theo sở thích của cô Thi, cũng có hoa nhưng hoa hồng thật, không có lòe loẹt như trong phòng của cô Thi, tạo nên khung cảnh lản mạn cho những đôi mới cưới nhau. na nhìn căn phòng mà thích thú, na ngắm những bông hoa được xếp thành hình trái tim trên giường, Na tung những bông hoa đó lên. Tkì ngồi trên ghế gần cạnh chiếc giường mà cười lắc đầu.
- không ngờ cô Thi trang trí dể thương quá! ý có hình cưới nửa nè! - đó là tấm hình lớn treo đầu giường
-uhm, hình cưới nhìn dể thương.
- tôi mở quà nha! - có rất nhìêu quà cưới đặt trên giường
-uhm, cô mở ra đi. - Tkì cùng na mở quà cưới.
Na mở ngay hộp quà bự nhất, đó là chiếc khánh vàng mà ông Sơn dành tặng cho Na và Tkì " chúc hai con hạnh phúc".........................
- Wow tkì nhìn nè, đẹp quá - Na đưa cho Tkì xem.
- chúc hai con hạnh phúc. vậy đây là quà của ba rồi, mấy cái chữ này được tráng bằng vàng đó.
- vậy hả? chắc nhiều tiền lắm ha.
- với ba thì cái này không đáng bao nhiêu đâu, quan trọng là lời chúc này nè.
- Tkì mở thử cái hộp cao cao kia đi, thấy nó cao nhất trong các món quà đó. - Na chỉ tay về gói quà được bọc màu xanh lá.
- Á...... - Na nhắm mắt lại hét tóan lên, khi Tkì vừa mở ra - ai tặng quà gì mà..... kì vậy....
- cô làm cái gì mà la lên dữ vậy? chỉ là bức tượng khỏa thân của người phụ nữ thôi mà.
- thui, tkì cất nó đi, đừng để tui thấy đó, nhìn mấy cái này tui dị ứng đó.
- haiz.... cô đúng là không có con mắt nghệ thuật gì hết.
- trời, nghệ thuật đó hả?? nghệ thuật gì mà không mặt quần áo thế kia?
- thui, cô đi thay đồ đi, định mặc luôn chiếc sare cưới ngủ luôn hả?
Thế là Na đi vào phòng tắm thay đồ, còn Tkì ở bên ngoài dọn dẹp cho ngăn nắp lại, các món quà được để sang một góc, còn cái khánh vàng, Tkì chọn một góc thích hợp nhất để đặt lên.
- cô xong rồi àh! vậy đến tôi!
-uhm, tkì vào đi. - Na lấy chiếc vali đựng quần áo của mình sắp vào tủ quần áo của Tkì, nhưng khi mở ra thì quần áo của tkì chiếm hết cả chỗ.
- Tkì nè, tôi để quần áo ở đâu bây giờ.? - Na nói trong khi Tkì đang tắm
- Hả? quần áo àh? cô ngồi đợi đi, tôi ra lìên.
- Á..... - Na lại la lên khi nhìn thấy tkì đang ở trong trạng thái ở trần
- cô làm cái gì mà cứ la ý ới hoài vậy hả??? - Tkì nhìn Na mà mệt với tiếng la của cô ấy
- sao Tkì Tkì.... - na chỉ tay vào ngực Tkì
- dụ này hả? bt thui. kìêm riết thì nó không phát trỉên vậy thui.
- nhưng nhưng..... Tkì mặc áo vô đi. Tôi không quen. _ na bịt mắt mà nói chuyện với Tkì.
- xong rùi nè. - na mở mắt từ từ, đúng là Tkì mặc áo xong hết rồi.- quần áo của cô hả? được rồi. - tkì bước đến tủ gôm những chiếc áo sơ mi, quần tây, vest, giầy sang một bên, nói đúng hơn là Tkì cho nó vào một cái tủ nửa, bên trong cái tủ lớn.
- rùi đó, cô để quần áo mình vào đi.
- hihi.. vậy mới được chứ.- Na bỏ hết quần áo của mình vào tủ, sau đó leo lên giường nằm, nhưng mới ngả lưng một chút Na lại kiu oai oái - chết rùi.
- cái gì nửa đây? - Tkì nhíu mày
- hog lẽ Tkì và tui sẽ ngủ chung sao???
- chứ gì?
- trên chiếc giường này.
- đương nhiên ùi.
- không được, tui vẫn còn con gái, không thể ngủ chung với Tkì dc.
- chứ hog lẽ, tui dưới đất, cô trên giường
- uhm, ý kiến hay đó.
-không dám đâu nha, nếu ba tôi mà vào phòng thấy như vậy thì sao hả?
- uhm ha, sao mình không nghỉ đến đìêu đó ta? - na tự cốc đầu mình.
- thui tui buồn ngủ rồi tôi ngủ đây. - Tkì leo lên giường nằm, nhưng bị na đá cho một cái lăn đùng xuống đất- cô quá đáng, dám đá chồng mình vậy hả?
- chỉ là giả thui, nên tui có quyền đá. - na lè lưõi
- nè, chúng ta cần nên nói chuyện đàng hòan với nhau. _ tkì lò mò lên lên giường ngồi, mặt đối mặt với Na, thái độ của tkì làm cho na không dám đá Tkì xuống đất lần 2
- Tkì nói đi, đừng có nghiêm như vậy , tôi sợ lắm.
- chúng ta sẽ ở trong căn phòng này, ngủ chung chiếc giường này, không phải 1 ngày mà là 1 năm.
- nhưng lỡ tối Tkì qua làm gì tui thì sao?
- nè, cô phải tin tôi chứ, như vậy mới có thể thoải mái mà sống chung được
- lấy cái gì tôi tin anh đây.
- gia đình tôi, ok chưa?
- nhưng mà.... khoang đã....., na lấy chiếc gối ôm ngăn cách chiếc giườn qua làm đôi. - phân chia lãnh thổ rồi đó, cấm Tkì nữa đêm leo qua
- trời, cô tưởng tôi rãnh lắm hay sao mà nữa đêm leo qua đó làm gì.
-tôi không biết, cấm Tkì leo qua. Mà không được như vậy vẫn không an tâm - Na đi qua phòng mình lấy con gấu bông - đó như thế này mới được.
- ùi trùi ui - Tkì tự đập vào tráng mình.
Đêm tân hôn là vậy đó, hai bên cãi nhau kịch tính phân chia chiếc giường ra làm đôi bằng cái gối ôm và một con gấu bông, buổi sáng thức dậy thì mọi chuyện không giống như đêm hum qua, cái gối ôm và con gấu bông bay xuống đất, Na thì đang ôm Tkì ngủ ngon lành. Tkì mở mắt dậy thấy mặt của Na sát với mặt của mình, Tkì nhìn xung quanh, thấy Na tay thì ôm chân thì gác lên người mình, Tkì chưa kịp nói gì thì Na mở mắt la toán lên. ÁAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA...........................
- cô .... cô làm gì mà la dữ vậy??? - lúc đó Na càng la nhiều hơn, ùi tự nhiên ôm chặt tkì , sau đó mới dứt ra khỏi, lấy mền gôi gì ôm lại hết.
- Tkì,,,, Tkì,,,, hôm qua làm gì tôi hả? - Na nói như phát khóc
- tôi có làm gì đâu?- Tkì nhìn Na
- không làm gì sao tki để cho tôi ôm Tkì như thế hả? còn cái gối , con gấu bông nữa, sao lại nằm dứoi đất.- Na chỉ tay về mọi phía
- tôi không làm gì thật mà- tkì không biết giải thích sao cho Na tin.
- làm sao tôi tin Tkì được, như vậy là đời con gái tui mất luôn rồi, hix hix.... Tkì không làm gì sao để tui gác lên người Tkì chứ?
- sao? cô nói là cô gác lên người tôi! - na chợt tính - thôi rồi, chết tôi rồi.
- Tkì chết gì? _ na dừng khóc và ngạc nhiên
- cô đền cho tôi đi.
- đền gì chứ.
- tôi không còn nguyên vẹn nữa, cô gác lên người tôi đó. - Tkì nói mà nhìn Na nhăn nhó, sau đó quay mặt đi cười hý hý...
- nhưng nhưng .... mà..... - na không còn khóc nửa, tỏ vẻ lúng túng.
- cô nợ tôi hai tội đó, một tội đánh tôi vô cớ, bây giờ thêm tội làm tôi không còn nguyên vẹn. _ tkì nói mà làm cho Na không biết chạy vào đâu.
- chuyện chuyện này.......
- không cãi nửa đến giờ đi làm rồi kìa, chuyện này tôi giải quyết sau.
Lúc đó ở dưới nhà.
- ấy cha, hôm nay cô dâu chú rể dậy trể dữ hen? - cô Thi ngồi nói với ông sơn, kim, mạc du
- chòi oi, đêm qua là đêm tân hôn mà cô!- Kim nói - cho người ta dậy trể chút có sao đâu cô.
- Hum bữa còn thức dậy sớm làm bửa sáng cho cả nhà, thôi hog sao, ưu tiên. hehe.... - cô Thi cười
- kìa tụi nó xuống rồi kìa. - ba Tkì ngước lên nhìn cầu thang.
Trên cầu thang:
- nè nè..... - Tkì nói với Na trong khi Na tính xuống một mình - bây giờ khác hùi đó rùi nha.
- uhm, tui biết rồi. - na và Tkì đứng nhìn mọi người cười, tkì lấy tay vuốt tóc Na làm cho Na sượng
- Mới cưới nên ưu tiên đó nha.-Kim nhìn với ánh mắt chọc hai người.
- con xin lỗi cả nhà, con phải lên công ty họp gấp.
- gì vậy Tkì, mới cưới mà họp hành gì vậy hả? ai ai... ai làm cho cháu tui nó bận bịu vậy hả? ai ai... - cô Thi nhà ta cứ la ùi nhìn xung quanh bàn, mạc du, kim, tkì chỉ tay về phía ba.
- chết cô bông ùi? - mạc du nhìn cô Thi cười
- àh,,, thui, tkì con đi làm đi nha, cô không ý kiến, thui cả nhà ăn đi. - cô thi bị hố nên không dám lên tiếng lần hai, Tkì nhìn thấy cô như thế cũng mắc cười.
- uhm Tkì ra đi để tui mở cửa cho! - na nói mà không suy nghĩ
- hả? mới kiu gì đó? - cô Thi bắt tại trận, na sửa lại ngay lập tức.
- Tkì ra đi..... để....EM...mở cửa cho Tkì.
-uhm.- Kim và cô Thi đồng thanh. khi na và Tkì đi khỏi.
- để tui mở cửa cho Tkì - Kim nói nhanh- Để em mở cửa cho Tkì- Kim nói chậm lại. làm cả nhà mắc cười .. mạc du cũng không chịu được cái trò nhái giọng của Kim.
Buổi họp diễn ra khá thuận lợi, hàng sẽ được sản xuất sang các thị trường nước ngoài,hôm nay Tkì kí được hợp đồng béo bỡ. nên thấy vui vui ,, lúc đó sad qua.
- chào Giám đốc! - sad đưa tay lên chào
- sad hả? em làm gì mà trịnh trọng dữ vậy, cứ Tkì là được rồi!
- hì hì... hôm qua Tkì vui vẻ chứ? - ý của sad là muốn hỏi chuyện của Na và Tkì
- vui vẻ gì? - Tkì không hỉêu ý
- Na và Tkì ..- sad đưa hai bàn tay để ngón trỏ quay lại với nhau, rồi cử động chúng.
- uhm, cũng tốt. -
- hì hì... như thế là vui òi. hôm nay em dẫn 20 người đến nà.
- àh. chuyện đỏ hả? thui không cần phải kt đâu, tôi nhận hết 20 người luôn. - Tkì nhớ đến hum Na nói
- ủa? sao Tkì đổi ý nhanh quá vậy, Àh em biết rồi của phải Na đúng hog???
- uhm, thì Na đó. Sad em gọi Lap vào đây.
-ok......
- Lap em ngồi đi! - Tkì mời Lap trong khi đó Sad đã đi ra ngoài.
- dạ - dáng của Lap run run
- sao em cứ đội cái nón kết hoài vậy? tháo ra đi.
- Thôi, lap không tháo đâu! - Lap lúng túng
- Lap là con gái đúng không? - tkì nhìn lap như biết rõ
- Thưa... Thưa giám đốc.... - lap lúng túng- lap là con trai - lap khẳng định
- haha....con trai, vậy cởi áo ra đi.
- chuyện chuyện này.......
- thui, cô đừng có đóng kịch nửa, cô qua mặt dc sad chứ không qua mặt được Tkì này đâu.- Tkì cảm thấy thật mắc cừơi về chuyện này, đây là lần đầu tiên Tkì gặp trường hợp này.
- sao giám đốc biết? - lap khép nép
- nhìn là biết mà. - Tkì cười rất tươi- nếu là Sb thì phải như Mid kìa, nhưng cô lúc nào cũng đội cái nón để che giấu cái gì đó, bước đi lúng túng, tay chân mềm nhũng, y như vợ tôi.
- giám đốc sẽ đuổi tôi sao? _ lap buồn
- không! - Tkì lắc đầu - cô sẽ làm vệ sĩ riêng cho tôi.
- ơ... - Lap thắc mắc
- không cần ngạc nhiên vậy đâu? thôi cô ra ngoài đi. mà cô tên lap thật sao?
- không! tên tôi là Thư.
-uhm, cái tên dể thương, cô ra ngoài được rồi.
Bên cửa hàng của Mạc Du.
- từ từ thui..... đưa hàng vào nè - tiếng nhân viên của Tkì
- ủa? socola mới hả Du? - na nhìn mớ hàng mới chuyển vô
-uhm, socola mới đó.
- wow nhìn bao bì bên ngoài dể thương quá àh. - Na mê mẫn khi nhìn mấy hộp socola đó.
- Du và Na sắp socola, trang trí cho đẹp ha.
-uh, ý kiến hay đó.
Thế là Na và Du cùng vui với nhau, trưng bày những hộp socola mới. Một ngày làm việc của cả nhà cũng trôi qua nhanh chóng.. Buổi tối về thì Na và Tkì có chuyện.....
Ở phòng ngủ , Tkì nằm coi phim thời sự không để ý gì đến Na cả, Na thì đang nằm đoc truyện tranh cười um sùm, làm cho Tkì phải quay sang.
- nè! đừng có um sùm được không?
- ủa? ai làm gì Tkì đâu. - mắt của Na vẫn chăm chú vào cuốn truyện.
- cô cười um sùm như vậy? sao tôi xem thời sự được chứ.
- nè! - na bỏ cuốn truyện xuống, lìên quay qua đấu khẩu cùng Tkì- tui làm gì kệ tui, tui có ý kiến với tiếng ồn thời sự của Tkì hog? phần bên giường tui thì tui làm, phần bên giường Tkì thì Tkì làm
- nè! nói vậy mà nghe được hả? - Tkì bực mình
- nếu thấy bực mình thì sang cái phòng làm việc của Tkì đi.
- bên đó không có TV.
- vậy ráng mà nghe tôi cười đi ha. hihi..... - được một lúc sau Tkì không chịu nổi sự um sùm của Na, Tkì giật ngay cuốn truyện của Na đang say sưa đọc
- ê! trả lại cho tôi!- Na lấy tay với, nhưng Tkì không cho lấy.
- nếu cô im lặng xem truyện, tôi sẽ trả!
- nè! Tkì! như vậy là quá đáng đó, Truyện rất hay thì tui cười thui chứ.
-nếu vậy cô qua bên kia mà đọc, vào phòng làm việc của tôi đó.
- Tôi không đi! - Na chốp ngay thời cơ giật ngay cuốn truyện từ tay Tkì
- cô.... - tkì tức mình tắt luôn tivi không xem nửa,
- hehe... Tkì thua tui rùi, không làm lại tui đâu. - na lè lưởi chọc quê Tkì
- đúng là đồ con nít - Tkì lắc đầu, lấy chiếc laptop kế bên ngồi làm việc tiếp.
- Tkì? - na gọi khi Tki đang chú tâm vào làm việc.
- cái gì nửa đây? sao cô cứ phá tôi hoài vậy hả? - Tkì quay sang nhìn na
- Tkì không thấy chán hả? ban ngày cũng công việc, tối về cũng công việc, không biết giải trí hay thư giản là gì?
- không phải lúc nào cũng giải trí như cô. _ tkì nói xong là không nnghe Na nói bất cứ đìêu gì nửa.
Lúc Tki không còn nghe tiếng nói lí nhí bên tai của mình nửa thì lúc đó Na đã ngủ say bên phần chiếc giường bên kia rồi. Tkì cười lắc đầu " lúc nào cũng cố gắng dành phần thắng về mình"
Đêm thứ 3 ...... của Tkì và Na....
- Xa anh mới ban chiều.... anh nhớ em nhiều....... - na đang hát ý ới với bài vọng cổ teen
- Nè! - Tkì giật tai nghe của Na - cô đừng có hát um sùm được không hả? hum qua thì cười um sùm, hum nay thì hát hò.
- nhưng tôi thích.
- cô thử tắt nhạc của mình đi, nghe nhạc của tôi nè, rất nhẹ nhàng dịu êm.
- Tkì nghĩ sao mà kêu tui nghe nhạc như Tkì hả? nhạc gì mà dỡ ẹc, nghe cứ ề ề......
- nếu vậy cô đừng có hát được không? làm tôi không nghe nhạc được.
- chúng ta có nhìêu thứ chỏi nhau nhiều quá!
- cô cũng thấy điều đó sao?
- làm sao có thể sống chung với nhau trong vòng một năm đây?? - tkì kêu lên như cầu cứu
- cô làm như tôi thích ở với cô lắm vậy?
- hứ! - na tiếp tục nghe nhạc không muốn tranh cải với Tkì nửa, Tkì phải bịt tai lại vì chịu không nổi, Na thì cười sung sướng, - người yêu ơi em muốn cùng anh, thề câu nguyện ước, không thay đổi lòng.... óh òh óh oh oho ho.... - Na trùm mền lại đi ngủ.
Sáng thức dậy trên giườn của hai người như bãi chiến trường, không có sư ngăn cách, Na thì đang nằm trên tay của Tkì, còn Tkì thì đang gác chân lên người Na, na không la lên như lúc trước, mà im lặng tìm cách thoát ra ngay cái chỗ đó, "tên Tkì đáng ghét hum bữa tôi gác bi giờ coi như huề".
Cả nhà cùng ăn sáng nhưng thiếu Mạc Du, không biết Mạc Du đi đâu vào sáng sớm lúc này.
- Tkì - tiếng ba gọi - con lấy xe chở Na đi đâu chơi đi.
- đi giờ hả ba?
- uhm, con mới lấy mà, đi đâu đó cho vui, ùi còn phải đi tuần trăng mật nửa.
- tuần trăng mật!- na và tkì đồng thanh trố mắt nhìn Ba.
- uhm , không lẽ hai con không đi sao?
- ba ơi, Tkì bận nhiều việc lắm, không đi cũng được mà ba.
- dạ, đúng rồi ba.
- không, phải đi tuần trăng mật cho tui. - ba gằng giọng, cả hai im luôn không dám nói một tiếng nào.
- ba con nói đúng đó. - cô thi chen vào - phải đi chứ, như thế tình yêu của tụi con sẽ được vun đắp thêm. ùi mau có cháu cho ba con và cô ẳm bồng nửa chứ? - lúc đó Na và Tkì nhìn nhau.
Tkì đành phải nghe lời ba của mình thôi, nếu không muốn có sóng gió xảy ra.
- ê - tiếng na la lên - sao không đi xe mà đi bộ?
- tôi không thích đi xe, đi bộ đi cho nó khỏe. - Tkì cười tít mắt, như thắng đuợc Na, Na rất bực mình với cái thái độ của Tkì mún chọc tức mình mà.
- nè, đưa tôi đi đâu đó.
- đi vòng vòng chơi.
- là đi đâu? - Na đi nhanh đứng trước mặt Tkì, cản lại. - Tkì phải nói chứ
- đi kiếm Mạc Du .
- hả? tại sao lại kiếm mạc du.
- đi đi rồi biết cô hỏi nhìêu quá,
Tkì cứ đi thôi chứ đâu biết Mạc Du đang ở nơi nào đâu.
- ý mạc du kìa Tkì? - na chỉ tay về phía công viên.
-uhm, nó kìa, nhưng nó đang làm gì trong đó vậy nhỉ?
- chúng ta lại xem đi. _ Na nôn nóng không biết mạc du đang làm gì ở đó, lìên kéo tay Tkì đi thật nhanh qua bên đường.
- ê coi chừng xe kia, cô muốn chết hả? - lúc đó Tkì như mất hồn. khi đến được chỗ của Mạc Du, Tkì và Na rất ngạc nhiên là Mạc Du cùng với nhân viên của mình đang bơm rất nhìêu bong bóng, giống như Mạc Du đã thuê cả khu vực đó vậy, Tkì còn thấy có cả sân khấu ngoài trời nửa, có những gian hàng chất đầy thú nhồi bông, nhỏ bé xinh xinh chừng cỡ bàn tay, ùi Tkì còn thấy rất nhìêu đồ chơi không hẳn chỉ có thú nhồi bông không. cách trang trí cư như là một sân chơi trẻ em có đầy đủ những thứ nó thích.
- mạc du - Tkì từ phía sau
- Trời! Hai đang làm gì ở đây vậy? có cả chị dâu nữa? - vì có Tkì nên không thể gọi na trống không được.
- câu này Hai phải hỏi em mới đúng? em đang làm cái gì vậy hả? - Tkì chỉ tay xung quanh khu vực.
- em tính làm xong mới nói, nhưng thui có Hai và Na ở đây thì em nói luôn, em tổ chức chương trình từ thiện cho mấy đứa bé, không may mắn gia đình khó khăn.
- wow, thật sao? _ na rất thích khi nghe mac du nói vậy? _ sao Tkì không nói cho na biết?
- àh chỉ là muốn cho chị dâu bất ngờ thui! - Mạc du cười gãi đầu
- ấy du.... chị na nhà ta được em ưu tiên nhỉ . _ tkì chỉ tay về na. _ ui da - Tkì bị na đánh mạnh vào ngón tay.
- để Na vào phụ Du cho.
thế là ngày chủ nhật trở nên thật thú vị, Tkì ,Na, Mạc Du cùng nhau hoàn thành cái khu vực mà mạc du đã bày ra, lay hoay như thế cũng đến giờ thực hiện chương trình, mạc du lấy dt gọi cho gia đình, dĩ nhiên là không thiếu hai tên vệ tinh, gần đây hai tên vệ tinh cũng trở thành người thân thiệt trong gia đình Tkì. Hai tên vệ tinh là có mặt sớm nhất, tới trể nhất là Kim vì Kim đi chung với Minh.Cô Thi và Ba rất ủng hộ việc của Mạc Du làm, còn hổ trợ tiền cho chương trình, mạc du rất vui khi được sự ủng hộ từ gia đình. Hai tên vệ tinh thì xung phong làm chú hề trên sân khấu diễn hài cho các trẻ em xem, Minh và Kim thấy vậy cũng xung phong lên làm hài kịch cùng chung với hai tên vệ tinh****ì và Na thì phụ nhau phát kẹo socola, gấu bông cho các em thiếu nhi.Cô Thi xung phong lên làm ca sĩ tình nguyện.
Tkì và Na cùng nhau phát quà cho các đứa bẻ nhỏ xinh xắn, chúng rất ngoan và ngây thơ.
- chú gì ơi?- nó kiu Tkì đó mấy bạn - cho con con gấu bông màu xanh đi.
- hì hì,,, của con đây. - Tkì rất khác ngày thường khi nói chuyện với Na, lúc đó Na nhìn sang thấy Tki vui vẻ, yêu trẻ con biết bao nhiêu. na nhìn Tkì mỉm cười, lúc đó Tkì không thấy vì lo mãi mê với mấy đứa trẻ " tên Tkì này cũng biết yêu trẻ con sao? tưởng hắn như cục đá chứ"
- chú ơi, con muốn thanh socola bự thiệt là bự chú có không chú? - một đứa bé gái thắt bím hai bên, mặc chiếc áo đã cũ , chỉ đã bung
-uhm, chú không có thanh kẹo bự như con nói đâu, nhưng chú có thanh socola nhỏ này, rất ngon đó, để chú lột võ cho con nghen. - tkì ngồi cùng với đám nhóc nhỏ. tkì cũng líêc sang Na đang làm gì? Na cũng đi phát những thanh socola như Tkì thôi, nhưng Tkì chợt nhiên nhìn thật lâu, nụ cười của Na, làm cho tkì phải nhìn thật lâu. Nụ cười này Tkì chưa thấy bao giờ từ khi gặp na, lúc nào cũng thấy Na và Tkì luôn có chuyện xung đột với nhau, na luôn dành phần thắng về mình, Na rất thích đìêu đó, nhưng hôm nay Tkì không còn thấy cái vẻ đó nửa, chỉ thấy sự hôn nhiên trong sảng của Na.
- chú ơi chú ơi! - đứa bé lay lay cái tay của Tkì. - chừng nào có kịch cho tụi con xem vậy chú.
- cô ơi chừng nào có kịch cho tụi con xem - bên Na những đứa bé cũng hỏi y chan như vậy.
- chút xíu nửa tụi con sẽ được xem ngay thui àh! - cả hai cùng trả lời giống nhau.
- cô ơi, con thấy chú bên kia cứ nhìn cô cười hoài đó- nó đưa tay chỉ về phía Tkì, Na hướng theo cánh tay nhỏ nhắn của nó
- chú ơi, cô đằng kia hồi nảy nhìn chú cười đó, - Tkì cũng nhìn theo cánh tay của đứa bé, chợt hai ánh mắt gặp nhau, rồi trao cho nhau nụ cười, ( các bạn có biết nụ cười đó là gì không nhỉ) - lúc đó Mạc Du đứng từ xa chợt lòng buồn vui xen lẫn.
- chú ơi, cô đó là gì của chú vậy? - nó tò mò , Tkì nhìn Na trả lời : là vợ
- cô ơi, chú đó là ai sao nhìn cô hoài vậy? - Na nhìn Tkì cười : là chồng, là người chồng khó chịu, hay ăn hiếp vợ.
- ủa? chú đo ăn hiếp cô sao? - nó ngây thơ, na xoa đầu nó: hihi.. chỉ là giỡn thôi.
Buổi trình diễn hài cũng bắt đầu với hai chú hề Rờ Mi và Tom......
- Xin chào các bạn nhỏ của ta. - chú hề Rờ Mi vẩy vẩy tay, các chú bé cũng quơ tay chào lại thật vui.- hôm nay các bạn có vui không?
- VUI- bọn trẻ đồng thanh trả lời.
- các bạn nhỏ chúng ta có muốn xem kịch không nè? - Chú hề Tom lên tiếng,
- DẠ MUỐN,
- BÓC BÓC -tên tom lấy cái búa đồ chơi, gõ lên đầu tên Rờ Mi, như thế thui mà lũ trẻ lại cười chứ.
- ê, sao nhà ngươii quánh ta, - tên Rờ Mi nổi khùng,
- đánh nhà ngươi cho lũ trẻ nó cười, thấy hog tụi nó đang cười kìa. - tom chỉ tay xuống khán giả nhí, Rờ Mi đi xuống phía sau, lợi dụng lúc Tom không để ý, chơi một đá vào mông Tom, lúc đó còn có lồng cả tiếng " tùng chèn"
- sao đá ta? - Tom quay qua chỉ cái búa vào mặt Rờ Mi. Rờ Mi không nói gì hết chỉ tay xuống những khán giả nhí đang cười toe toét, lúc đó Kim xuất hiện làm cho hai tên hề này điu đứng.
- hai người đang làm gì vậy hả? - Kim chống tay lên tới nách.
- hì hì.... đâu có gì đâu Kim. - Tom giấu cái búa ở đằng sau lưng, Rờ Mi không để ý bị thêm hai cú trên đầu " bóc bóc", Rờ Mi quay qua quay lại tìm thủ phạm ai đánh mình, nhìn qua Tom thì thấy Tom đang hút gió. Thấy Rờ Mi không để ý lần hai lại thêm " Bóc bóc"
- các em, ai vừa đánh chú, các em biết hog? - Rờ mi hỏi khán giả nhỉ của mình.
- chú đó! - bao nhiêu cánh tay chỉ về phía Tom, tom lắc tay lia lịa, nhưng mà Rờ Mi đã phát hiện ra thế là...... Rờ Mi giật ngay lại cây búa đồ chơi" ta sẽ trả thù", dùng cây búa chạy vòng vòng trên sân khấu,đơn giản là những cái đánh vui thui, mà có thể làm cho lũ trẻ cười vui vẻ.
- hai ông đủ rùi đó, đi vô, cho tui diễn. - Kim chống tay lên nách ra lệnh,, hai tên mặt bí xí tạm biệt các em nhỏ. Và hai tên vệ tinh của chúng ta cũng được những tràn pháo tay dể thương từ em nhỏ.
Tiếp theo là tiết mục chơi violin của Kim và Minh, hai người chơi rất hay rất ăn ý với nhau, làm cho lũ trẻ lạc vào khu vuờn âm nhạc dịu êm, Rờ Mi và Tom cũng phải khẳng định rằng Tom chơi rất cừ, không thể chê vào đâu được. và Kim cũng vậy, tiết mục kết thúc các bạn nhỏ của ta lại đem socola mình vừa được tặng, tặng lại cho Kim và Minh. hihi... tụi nhỏ thật dể thương làm sao? cô Thi cũng góp vui hết sức sôi động với những bài ca thiếu nhi, tụi nhỏ nghe và nhảy theo, tụi nó bắt tkì và Na phải nhảy chung cùng tụi nó, thế là hai người cũng chơi hết mình.
Tụi nhóc muốn Tkì va Na lên sân khấu hát cho tụi nó nghe, hai bên kéo hai người lên sân khấu cho bằng được, rồi rốt cuộc hai người cũng phải chịu thua với mấy đứa nhỏ. Na và Tkì chỉ biết nhìn nhau cười mà thui, tkì và na sẽ hát bài " Ba ngọn nến lung linh"
ba là cây nến vàng - giọng hát của Tkì không hay nhưng mà tụi nhỏ cảm nhận được sự ấm áp
mẹ là cây nến xanh- Na cũng có một giọng hát dịu êm
con là cây nến hồng - cả hai hát cùng nhau
ba ngọn nến lung linh, ha hà há ha ha...... thắp sáng một gia đình.
.........................
........................
lung linh lung linh
tình mẹ tình cha
lung linh lung linh
cùng một mái nhà....
.... hai tiếng gia đình. - lúc ấy những đứa trẻ chúng nắm tay nhau đi lên sân khấu, đi thành một vòng tròn xung quanh Tkì và Na, quả thật ngày này không như sự mong đợi của cả hai, cả hai đều cảm thấy lũ trẻ thật đáng yêu và dể thương biết bao nhiêu.............
Về đến nhà.......
- hôm nay lũ trẻ dể thương quá Tkì nhỉ? - Na nói trong trạng thái rất vui
- uhm, dể thương thật, cũng bó tay chúng khi bắt tôi và cô lên hát
- nhưng vui chứ bộ
-uhm thì vui, tui có nói gì đâu. ủa? hôm nay không đọc truyện tranh hay nghe nhạc sao? - Tkì cười
- cả ngày hôm nay mệt mỏi cả người.ủa? hôm nay Tkì không làm việc sao?
- tui cũng như cô thui, cũng mệt đứt hơi, làm gì có sức mà làm việc chứ.
- hồi nãy vô tình tui thấy Tki với lũ trẻ nhìn Tkì không giống như ngày thường, nhìn thân thiện lắm. - na nói mà cứ nhìn chằm chằm Tkì
- vậy hả? hồi nảy tui cũng thấy cô y chan vậy đó, không như ngày thường chúng ta hay cãi nhau. - Tkì ngã lưng trên giường quay qua nhìn Na.
-uhm, hôm nay chắc phải ăn mừng vì chúng ta không cãi nhau. hihi...
- tui cũng mong như vậy đó.
Một tháng nhanh chóng trôi qua.
- ba - tiếng gọi của na
- gì vậy con dâu của ba? - lúc đó ông sơn đang cầm báo đọc
- con có quà cho ba nè. ba mở ra xem đi.- na đưa gói quà cho ông sơn
- ủa? nhân dịp gì đây?
- dạ, đây là quà tháng lương đầu tiên của con.
- để ta xem nào? - ông sơn từ từ mở quà, đó là chiếc máy cạo râu - wow, công nhận ta hên thật đó , cảm ơn con nha.
- ủa? sao hên vậy ba? - na ngơ ngác
- máy cạo râu của ba mới hư mấy hôm nay, tính mua cái khác, nhưng giờ ba đã có rùi.
- hì hì...
Bên phòng của Kim.
- ủa? kim đang làm gì vậy?- thấy Kim đang lay hoay trên máy tính
- em đang học cách làm yaua.
- có cần chị giúp gì không?
- hì hì... hog sao đâu, em sẽ tự cố gắng.
- chị có quà cho em nè.- na cầm con chuột nhồi bông lắc lắc
- trùi ui, nó nhỏ mà dể thương quá, em cảm ơn chị.
- hì hì... đây là quà cho tháng lương đầu tiên của chị- na nhìn xung quanh phòng của Kim- wow không ngờ gấu bông của em nhiều quá ha.
- tòan là của mấy tên vệ tinh không đó chị ui.
- hìhì... chị chắc được đào hoa như em ha. - na nói vô tư không để ý
- chị nha, có Tkì ùi nha, không có đào hoa áh nha, không là em méc Tkì đó.- lúc đó Na chỉ cười ùi nghĩ"nhưng mà mình và Tkì chỉ là giả thui, nếu ai đó yêu mình mình cũn có quỳên đáp lại mà"
Phòng của Mạc Du.
- ủa? Na đi đâu vậy? - mạc du hỏi khi thấy na bước vào phòng, phía đằng sau lưng đang giấu một vật gì đó.
- Na kiếm Du nè! Na có quà cho Du. - Na đưa cho Du, Du rất thích, mở quà
- trời!! haha... - du cười sặc sụa khi thấy món quà của Na.
- hả? du không thích hay sao? mà cười dữ vậy?
- không, du hơi bất ngờ thui, vì là người sở hửu một cửa hàng socola, mà món quà là socola.
- ờ.... thì.... - na không biết nói sao.
- du thích lắm, tại lần đầu tiên có người tặng du socola, vì ai cũng nghĩ du sở hữu cửa hàng socola rùi nên không cần tặng.
- hì hì... thì ra là vậy? - na nhìn thấy du đang viết sách còn dỡ dang - du đang viết sách hả?
-uhm, nhưng du chưa hòan tất xong.
- cho na xem được không?
-ok thui.
Hương vị socola cũng giống như nụ hôn đầu của bạn - đọc đến khúc này Na khựng lại, Na cảm thấy nhớ Hải, Na ngồi thừ người một lát, giật mình khi du gọi.- Na sao vậy?
- uhm, không sao?
- Na nhớ người kia phải không? không phải là Tkì
- Na....
- quá khứ rùi, Na hãy quên con người đó đi, Tkì là người có thể mang hạnh phúc cho Na, Hai của Du , Du biết mà - Mạc Du bây giờ trở thành người thích Na thầm lặng, ủng hộ cho Na và Tkì đến với nhau.
- uh, thui Na về phòng đây.
Vừa bước vào phòng thì Tkì đang ở trong phòng tắm, Na cũng không biết là đưa cho Tkì như thế nào, nên để trên giường, đã thế còn chỉnh sao nhìn cho nó hợp lí, Tkì bước ra thấy gói quà lạ, nhìn về phía Na thì Na nhìn qua chỗ khác, cầm cuốn truyện tranh đọc.
- cái gì trên giường vậy nè?
- đó là quà của em tặng cho Tkì.
- tặng cho mình hả ta? dụ gì vậy nhỉ? hay trời sắp sập - Tkì cầm gói quà xoay qua xoay lại.
- nè sao Tkì cứ hay kiếm chuyện với em vậy hả?
- ủa? hum nay có điều hơi lạ nha?
- dụ gì?
- em không còn xưng tui với Tkì nửa.
- ờ thì,,, cứ có mặt gia đình của Tki thì xưng em , không có thì xưng tui, đổi qua đổi lại mệt quá, nên kiu em luôn cho rùi.
- uhm, vậy đi như thế nghe dể thương hơn.- Tkì mới mở quà của Na, Tkì giật mình khi thấy chiếc cavat đủ thứ sao tùm lum trên chiếc cavat, đã vậy cavat thì màu đỏ, sao thì xám bạc, nhìn xong Tkì muốn chóang váng mặt mày. - sao mà nổi dữ vậy nè?
- em thấy nó dể thương mà!
- với em thui, chứ với Tkì thì đâu có hợp, em ở với Tkì mà không biết tính của Tkì sao?
- vậy thôi - na giận, giật lại quà trên tay Tkì - không thích thì nói không thích, làm gì mà chê dữ vậy.- na đem cất vào tủ, ùi lên giường cầm cuốn truyện tranh đọc tiếp.
- Ơ... Tkì không có ý làm cho Na giận, lần sau để ý chút, em sẽ mua được quà thui mà. - tkì gần như ăn năng khi nãy mình nói ra sự thật khiến cho Na bực mình.
- em không nghe, em đang đọc truyện - na thật sự có đọc gì đâu, tòan lật trang này sang trang khác một cách vội vả nhìn Tkì như muốn ăn tươi nuốt sống.
- đọc truyện mà nhìn ... nhìn... Tkì sao? - Tkì chỉ tay vào mình.
- hứ... đồ đáng ghét......
- giận àh? - tkì lấy vai mình đụng vai na
- không giận mới lạ? mình tặng qua cho người ta, người ta không thích ngược lại còn chê xối xả, hỏi sao không bực, không giận. - Na bực mình khoanh tay trước ngực.
- ờ.. Tkì xin lỗi.... chỉ muốn em để ý chút thui ..- hai người đang cãi nhau chí chóe thì dt của Na reo lên đó là Mẹ Na gọi.
- Alo! dạ con nghe mẹ!
- ủa? có chuyện gì vậy con? thấy giọng con bực mình quá vậy?
- con mới cải nhau với Tkì - Na nhìn sang Tkì, Tkì phải né đi.
- sao vậy? bất đồng quan đỉêm sao?
- dạ, không có gì đâu mẹ ơi!
-uhm, mà nè Tkì đối xử có tốt với con không?
- dạ tốt.
- uhm, con phải biết giữ Tkì đó nghe chưa? không là nó đi lăng nhăng đó
- ui kệ đi mẹ ui. - Na nói vô tư
- hả? con nói cái gì kì vậy?
- àh không ý con là Tkì đàn hoàn không có vậy đâu mẹ, ghen chi chỉ mệt thui àh.
- uhm, nhưng lâu lâu cũng phải ghen, cho nó sợ.
- dạ con biết rồi.
- thôi mẹ có việc rồi, mẹ cup máy đây.
- dạ, con chào mẹ.
Nghe xong điện thoại thì Na không thấy Tkì ở trong phòng nửa, vì còn tức cái dụ kia nên đi kiếm Tkì............
Na mò đến phòng làm việc của Tkì, Na bước vào cứ nhìn Tkì từ trên xuống dưới, chống tay lên bàn nhìn Tkì thật kỉ.
- nè! đang nhìn ai vậy hả? - Tkì bỏ cuốn sách xuống
- trong phòng này chỉ có Tkì và em, em không nhìn Tkì thì em nhìn ai bây giờ? - Na nói mà nghiêng cái đầu qua một bên, Tkì nhíu mày nhìn Na - em đang nhìn Tkì thử xem có chỗ nào để cho em ghen không?
- trời trời, ở đâu ra cái trò này vậy? mà chúng ta là giả mà -,- sao mà ghen được chớ? - Tkì lại chú tâm vào sách, nhưng Na giật cuốn sách không cho Tkì đọc
- nè tính kiếm chuỵên phải không hả?- Tkì lấy tay búng vào tráng của Na, rồi giật lại cuốn sách
- ui da, sao Tkì ăn hiếp em? - Na lấy tay xoa xoa tráng
- ai biểu giật sách của người ta làm chi hả? - Tkì nhanh tay lấy lại cuốn sách, Na tức mình giật ngay khúc Tkì đang chú ý theo dõi.
- có ngon thì lại đây lấy sách nè? - Na quơ quơ cuốn sách rồi le lữơi chọc tức Tkì.
- Na em định chọc tức anh sao? - Tkì nói mà không biết mình đã xưng anh với Na
- Anh có ngon thì lại đây lấy sách của mình đi. ple ple .....
Sách đang đọc đến khúc gây cấn nhất thì bị giật mất, nếu là bạn chắc chắn bạn cũng sẽ lấy lại cho bằng được, Tkì cũng không ngoại lệ, Tkì thì đang sôi máu còn Na thì cứ vô tư giỡn, Tkì phải dí na chạy vòng vòng xung quanh phòng để giật lại, nhưng không giật được, cô nàng nhà ta coi vậy mà nhanh như mấy chú sóc, Na ôm cuốn sách chạy qua phòng ngủ, tkì chạy có tý thui tự nhiên thấy mệt, nên không chạy nửa đi qua phòng từ từ...... thì thấy na đang ngồi trên giường đọc cuốn sách của mình. Na nói một mình nhưng không biết Tkì đang ở phía sau xem Na làm gì với cuốn sách đó.
- Tên Tkì này, làm gì mà mê cái cuốn này dữ vậy nhỉ?? có gì đâu mà hay, tòan là kinh tế gì đâu không?
Tkì từ phía sau nghe được, nên bước đến từ từ 1.....2.....3.....HÙ .......... Na giật bắn cả người quăn cả cuốn sách lên trời khi bị Tkì chơi trò hú hồn như vậy, còn Tkì thì chỉ biết lăn ra ôm bụng mà cười, với cái mặt hết hồn của Na.
- haha.... coi vậy mà nhát .... hù có tý xíu là muốn nhảy lên nóc, đã vậy còn kiu ghen hay không ghen nửa chứ?? hahah.... quê.......
- anh.... - na dùng gối ôm đánh Tkì liên tục, - anh dám chọc em hả? - tkì một tay thì dỡ những cú đánh đó, một tay thì ôm bụng mà cười
- áh con nít ăn hiếp người lớn kìa, bớ người ta , con nít ăn hiếp người lớn -hai người giỡn lúc nào mà cũng không hay. Na vênh mặt như thách đầu lần 2, cái vênh mặt rất trẻ con rất đáng yêu. Tkì cứ nhìn Na mà ôm bụng cười.
- sao muốn thách đấu với Tkì này hả? - Tkì dùng tay chỉ vào mình, miệng thì cười không ngớt
-uhm, thách đấu đó thì sao?
- em thua chắc đó.
- chưa chơi sao biết em thua chứ?
- muốn chơi gì nào?
- chơi đánh gối đi, ai hạ gục được đối phương thì người đó thắng.- na cầm gối thủ sẵn
- vậy thui hả? ok chơi nào.
Cả hai chẳng biết lý do gì lại giỡn với nhau như vậy, Tkì và Na cứ lấy gối tấn công nhau, có khi Tkì mất thế bị na đánh cho túi bụi, na thấy thế thắng đã thuộc về mình nên chủ quan, nhưng không ngờ Tkì đã lật ngược tình thế, đổi thua thành thắng, đố các bạn Tkì làm gì nè??? hè hè..... Tkì chộp ngay con gấu bông bự của Na.
- anh chơi ăn gian. - na thấy mình bị cướp gấu bông
- anh có chơi ăn gian đâu, gấu bông nè, cướp lại đi. hehe.... - Tkì đưa gấu bông trước mặt mình lắc qua lắc lại, Na chóng nạnh, giỡn với nhau một hồi cả hai đều thắm mệt, cả hai nằm bẹp ở dưới đất mà thở, hai người nằm đối đầu với nhau.
- nè, em thua rồi Na, anh thắng. Kaka.... - Tkì tuy mệt nhưng cũng ráng cười.
- em không chịu, anh chơi ăn gian. - Na cũng cố gắng thốt lên, ùi thổi phù phù cho tóc mái của mình bay bay, nhưng tranh cãi một hồi thì tiếng na lặng đi, vì mệt quá nên Na đã chiềm vào giấc ngủ, khi Tkì nói chuyện không thấy Na đáp lại, Tkì xoay người thì thấy Na đã ngủ ngon cùng Tki dưới đất. Tkì :" chơi vậy mà cứ kêu mình ăn gian, bây giờ thì ngủ rồi, chúc em ngủ ngon". tkì cũng bắt đầu chìêm vào giấc ngủ.
Cô Thi hôm nay đi ra ngoài cửa hàng của Mạc Du, thấy Mạc Du cứ cầm hộp socola mà ngắm nghía mãi.
- mạc du? con làm gì mà ngắm cái hộp socola hoài vậy? - cô thi bước tới vỗ vai làm cho mạc du giật mình
- dạ? cô đến hồi nào vậy?
- con làm gì mà cứ như người say tình vậy hả?
- hì hì... đâu có đâu cô.
- đừng có giấu tui, tui nhìn là tui biết lìên àh. nói hog?
- hihi... ko có đâu cô, cô kiếm con có chuyện gì hog cô?
-uhm,, thì có chút chuyện thui, ủa? hôm nay Na nó không ra bán hàng sao?
- hì hì... dạ chắc lát nửa chị Na ra đó cô.
- ừa, du con có người yêu chưa?
- ủa? sao cô hỏi con vậy?
- ta làm mai cho con nha.
- trời, cô của con làm bà mai lúc nào vậy nè?
- cô thấy ba con cũng hối thúc anh em tụi con lập gia đình, ta cũng chỉ muốn giúp thôi.
- hì hì.....- mạc du cười lắc đầu.
- nghe nói nhìu cô gái theo con lắm đúng hog? sao không chọn một cô đi?
- mấy cô đó con không thích cô Thi ui.
- ùi vậy đi, ta sẽ dắt con đi găp một cô bé, ta nghĩ nó hợp với con,
- cô ấy có giống chị Na không cô?- bất chợt mạc du thốt lên lời
- hả? giống Na là sao? - cô thi thắc mắc
- àh, tại con thấy chị Na hiền như thế, còn giỏi giang bếp núc, con cũng muốn có một người vợ giống như vợ của Hai Tkì thui.
- ta nghĩ con bé đó không giống Na tý nào đâu, nói chung là nó đặc biệt lắm, vậy nha, trưa đi, cô dẫn con đi gặp ha. - nói xong là cô Thi biến mất tiêu chưa để cho Mạc du nói lời nào cả, thật là tội cho Mạc Du, lòng Mạc Du vẫn còn nghĩ đến Na nhiều lắm, nhưng có nghị thì cũng có được gì đâu, Na là vợ của Hai tkì mà, sao Mạc Du dám chứ.
Tại một căn biệt thự sang trọng, đang có một cuộc tranh cãi.
- Con không muốn lấy chồng? - Lap lớn tiếng. - tại sao ba mẹ lại ép con.
- ba mẹ có ép con đâu, ba mẹ chỉ muốn con gặp người đó thôi.
- Không! con không muốn gặp, con muốn được tự do.
- nhưng con cũng đã lớn, ba thật không hỉêu sao, con muốn làm vệ sỉ vậy hả? trong khi đó con có khả năng làm thư ký giỏi mà/
- con thích như vậy?
- con giống Tom em con hả? - người cha nói nhẹ nhàng
- không con không giống Tom. con vẫn là con gái nhưng con thích đánh võ và bảo vệ người khác.
- Thưa ông chủ, có cô thi đến ạh! - tiếng của người quản gia.
-uhm, mời cô ta đợi ở phòng khách.
- ba ơi, ba đừng có ép chị Lap - Tom nói vì muốn bênh chị mình thui,
- con biết cái gì? con lên mà kêu chị Hai con xuống đi, nói là người ta đến rồi đó.- Tom rất sợ ba nên đành nghe lời ba thôi.
Taị phòng khách.
- chào chị Thi, - ba của lap thân thiện.
- chào anh, đây là cháu trai của tôi, tên là mạc du, nó là em của Tkì đó anh.
- àh, em của Tkì sao? ta nghe nói chị của con rất giỏi và rất là menly.
- dạ, tính chị con từ nhỏ là như vậy ùi bác. - mạc du lễ phép
- uhm, bác cũng có đứa con giống như chị con, không biết con có biết Tom không nhỉ?
- Tom? - mạc du ngac nhiên
- Tom là em của Lap đó con? con biết không?
- hihi.. biết rõ là đằng khác
- sao hai đứa biết nhau hay vậy?
- hihi... Tom nó hay qua chơi với em gái của con tên là Kim. chắc tom không biết hôm nay con đến nhà đâu bác ha?
-uhm, đúng rồi nó cũng hay nhắc Kim.
Tại phòng của Lap.
- tại sao ba lại ép chị gặp cái tên đó chứ?
- chị biết hắn không?
- không, làm sao mà biết được. thậm chí tên hay mặt mũi còn không biết, ở đâu xuất hiện thật là bực mình.
- hay để em xuống dưới xem òi báo cho chị biết nha. - Tom cười
- uhm, xuống dưới xem đi. - Tom nhanh nhẹn bước xuống xem mặt người chị mình sắp gặp là ai? Tom ngạc nhiên khi thấy Mạc Du đang ngồi cùng ba mẹ, cô thi.
- ủa? anh mạc du anh làm gì ở đây vậy?
- chào em tom, anh đến theo lời của cô thôi , gặp chị của em. Anh cũng mới biết chị Lap là chị của em. hì hì...
- con kêu chị Hai xuống đi. - ngừoi cha lên tiếng
- dạ, con kêu lìên. _ tom lật đật chạy lên phòng.
- Hai ơi Hai.
- cái gì mà thở dữ vậy? bộ cái tên đó nhìn ghê lắm hả?
- không phải, anh đó là em trai của sếp hai đó.
- em của Tkì?
- đúng rồi đó.
- sao lại có sự trùng hợp như thế này chứ?
- em đâu biết đâu, mà vậy cũng tốt, chị với anh ấy đám cứơi với nhau, như thế em sẽ có dịp gần Kim nhìu hơn.
- nè, không có đem hạnh phúc của chị ra mà làm cái đà cho em đâu nha.
- màanh đó tên gì?
- dạ là mạc du. anh ấy dể thương lắm, hìên nửa, một ông chủ socola, anh ấy học bên thiết kế bao bì sản phẩm nửa đó.
- wow, mới nghe đó nha, nhưng chị ko thích socola.
- thui chị xuống đi, nếu không ba la em đó. - Tom kéo Lap xuống.
- từ từ nào nhóc, em làm gì vậy hả?
- hì hì... nó xuống rồi đó.- ngừoi cha đặt tách trà xuống bàn,
Lap bước xuống nhìn ngó thật kỉ mạc du, không rời bỏ một chi tiết nào, mạc du lịch sự đứng dậy bắt tay với Lap.
- chào em, anh là Mạc Du, em có thể gọi anh là Du.
- anh là em của Tkì.
-uhm, đúng rồi, sao em biết vậy??
- hì hì... Tom cũng mới cho em biết thôi.
- mà sao em biết chị Hai của anh vậy?
- em hiện tại là vệ sỉ cho chị Hai anh đó? - mạc du giật mình khi mới nghe chuyện này, sao Tkì không nói gì cho mạc du nghe.
- ủa vậy hả? anh mới được biết.
- hì hì.. thôi hai con ngồi đây nc đi ha, ba mẹ cùng với cô Thi đi ra sau vườn - cả ba người bỏ đi để lại Lap và Mạc Du ngồi đó.
- thật sự em cũng không ngờ người ba giới thiệu lại là em của Tkì?
- ờ... anh cũng không ngờ em là vệ sĩ cho chị hai anh.
- chuyện này thật là khó nói, em đã lỡ thích người khác mất rồi, làm sao đây?
- hì hì.. không sao đâu.
- anh muốn biết người đó là ai không? - Lap đến ngồi gần Du- em nói ra chắc anh giật mình đó Du àh?
- sao anh lại phải giật mình? - Du nhíu mày hơi nghiêng đầu, vẻ tò mò
- người đó là chị Hai của anh đó.
- sao??? - Mạc Du sặc cả nước khi nghe Lap nói như thế - chị Hai TKì sao?- Mạc Du nuốt nước bọt
- làm gì mà ngạc nhiên dữ vậy?
- vì hai của Tkì đã có vợ rồi.
- Thì sao? cô đó tên na đúng không?
- ờ.... là Na.....
- em thấy cô ta rồi, người gì mà đâu mà lúa thấy ghê luôn.
-nhưng cũng là vợ của Hai Tkì mà. Na tuy quê nhưng được cái rất nhiệt tình với gia đình, chăm sóc gia đình chu đáo lắm. Na được cái hìền nửa, nhưng tính hơi trẻ con một chút.
- làm gì mà anh có vẻ biết rõ cô ta quá vậy? - na nhìn với vẻ nghi ngờ, khi thấy mạc du bên vực Na
- thì Na là chị dâu của anh mà, anh thấy sao anh nói vậy thui.
- tưởng anh thích chị dâu của mình chứ - lap nhìn du, du hơi giật mình khi bị nói trúng tim đen.
- hì hì.. chị dâu sao mà thích được? - du đang cố che giấu
- hì hì.. em chỉ nói vậy thui, có hay không em nhìn em biết lìên, không ai có thể qua mặt được em luôn, họ nghĩ gì và đang làm gì nhìn vào là biết liền.
- àh mà sao em lại thích Hai của Anh? - mạc du chuyển đổi để na không dòm ngó chuyện của mình.
- thứ nhất rất menly, tuy em không phải làm fem cái tên thường gọi mà mọi người hay nói, em cũng thích con trai, nhưng em chưa thấy đứa con trai nào bằng Tkì cả? Tkì rất chu tòan cho công việc, đúng giờ giấc, nói chung là một mẫu người đặc biệt, có khi vui tính, đôi lúc cũng trầm lặng, nói chung có cái gì đó làm em phải khám phá con người của tkì.
- oh oh...... vậy sao?
- mà Na có đối xử tốt với Tkì không anh?
- ờ thì... nhìn họ cũng có vẻ rất hạnh phúc.
- vậy Na đang làm gì, không lẽ ở nhà với bếp núc không àh?
- chị dâu đang làm nhân viên bán hàng bên anh. chị ấy rất năng nổ, yêu thích công việc của mình, và muốn tự tay mình làm ra những thanh socola.
- coi bộ anh còn hỉêu Na hơn cả Tkì nửa nhỉ?
- hả??? sao em nói vậy? - mạc du toát mồ hôi.
- vì có một lần đi chung với tkì......... - na kể câu chuyện của mình
Tại cửa hàng quần áo
- nè! lap cô bỏ cái kính đen ra đi, nhìn cô cứ như đang trông trẻ vậy?
- hì hì... để vậy cho ngầu. ủa? Tkì lựa gì mà nãy giờ chưa lựa được vậy?
- lựa đồ cho Na. Vợ tôi.
- ủa? sao Tkì không dẫn cô ấy đi theo luôn.
- dẫn đi thì cũng giống như hiện tại thui, bởi vậy khỏi dẫn.
- mà cô ấy thích cái gì, Tkì biết không?
- haiz... khổ một cái là không biết cái gì hợp với cô ấy đây.
- trời, chồng thì phải biết vợ mình thích gì hay ko chứ? sao lại không biết hơi lạ àh nha.
- tại cô ấy khác với tôi quá, tôi thì màu nhẹ cô ấy thì màu sặc sỡ.
- hay là anh lấy bộ này cho cô ấy đi - Lap đến cầm chiếc váy màu nâu nhạt
- uhm cái này cũng được, hợp với làn da trắng của cô ấy. - đó là chi tiết mà Tkì thấy được ở Na
- còn bộ này thì sao?
Tkì và Lap cùng nhau đi lựa đồ cho Na, thấy Lap cũng vất vả nên Tkì tự tay lựa cho Lap một chiếc váy dạ hội, cho Lap mặc thử, tkì đưa ngón cái lên ý nói là rất tuyệt.
-Chuyện là vậy đó...... - Lap kể xong câu chuyện của mình
- nhưng nếu về chuyện quần áo thui thì chưa nói được là anh hỉêu Na hơn Tkì.
- đâu cần đâu, chỉ cần thái độ thui cũng nói lên tất cả mà.
- nhưng không lẽ em sẽ là người thứ ba sao?
- chuyện đó em chưa biết? phải xem như thế nào đã chứ.
- anh khuyên em đừng làm gì cả? - mạc du không muốn Na đau khổ thêm một lần giống như Hải
- em đã nói rồi, em chưa biết,, nhưng qua cách nói chuyện này giờ em có cảm giác, anh thích na. - Lap đã đóan trúng
- không! anh không thích Na - Mạc Du che giấu
- uhm, cứ xem là anh không thích đi. nhưng thui từ từ chúng ta sẽ cần đến nhau.
Cuộc gặp gỡ hôm nay làm cho Mạc Du nghĩ rất nhiều, đìêu đó khiến du bắt đầu nghi ngờ về việc lấy vợ của Hai Tkì. mạc du đang rơi vào tình thế anh em ruột thịt, mà đi dành một người con gái sao? nếu Na và Tkì không yêu nhau thì sao? còn nếu yêu nhau thì sao? đìêu đó đã làm cho Du thức trắng cả đêm mà suy nghĩ? nếu hai người yêu nhau mình xen vào thì coi như phá hoại hạnh phúc của Hai mình và na nửa, còn nếu hai người đó không yêu nhau, thì Du vẫn có quyền thể hiện tình cảm mình dành cho Na chứ.
Buổi sáng ở công ty, lap không mặc đồ vệ sĩ như thường ngày vẫn mặt nữa, thay vào đó là bộ váy vest nhìn trông khác hẳn.
- Ủa? Lap! hôm nay cô mặc đồ lạ vậy?
- vest nữ dể thương mà.
- nhưng mặc đồ này sao cô bảo vệ tôi được.
- thui, không muốn làm vệ sỉ nửa? làm thư kí
- hả? làm thư kí nhưng phải có cái gì mới có thể làm thư kí chứ? yêu cầu của tôi hơi cao đó nha.
- hì hì... nếu như nói rằng bằng tốt nghiệp đại học tại Pháp thì sao?
- nói thì ai mà tin, phải thấy mới tin chứ? ủa? đang làm vệ sỉ tự nhiên đổi thành làm thư kí là sao?
- đây nè, chuẩn bị hết ùi, biết tính của Tkì quá mà.
- ờ... - Tkì cầm lấy hồ sơ, xem qua, Tkì bất ngờ với những thành tích mà Lap đạt được trong học tập- nhưng mà với hồ sơ tốt như vậy sao Lap không qua công ty khác, lương nhiều hơn bên đây, thậm chí công ty khác nổi hơn.
- hì hì... bên công ty khác đâu có Tkì đâu. - Lap nhìn Tkì đá lông nheo.
- ơ,,, - đìêu đó làm cho Tkì thấy ngại, nhưng người giỏi như Lap như vậy nếu không nhận thì quá uổng.
- hìhì...em chỉ giỡn tý thui, Tkì làm gì mà run quá vậy.
- ờ ờ... có gì ngày mai tôi kêu nhân viên đưa thêm bàn vào phòng làm việc, cho cô cái góc bên kia vậy.
- hihi.. đâu cũng được trong căn phòng này, mĩên là em được làm việc chung với Tkì. -Lap bước ra khỏi phòng và mi gió Tkì, Tkì hơi bất ngờ với thái độ của cô ấy, vì ban đầu tưởng rằng cô ta nhút nhát lắm chứ, ai ngờ lại táo bạo như vậy, thậm chí còn hơn cả Na. Nhưng làm sao có thể so sánh được một người là thành thị phố hoa, đầy chất nữ tính và quyến rủ, còn na thì nông thôn tính tình trẻ con, luôn quan tâm đến mọi giá cả.
Lap bước ra khỏi phòng thì đụng độ với Mạc Du.
- ủa? em làm gì ở đây vậy?- mạc du hỏi
- em làm việc ở đây.
- ờ... anh quên mất, ủa em nói em làm vệ sỉ sao mặc đồ vest này, váy nửa, mang giày cao gót nửa?
- hì hì... hùi đó là vệ sĩ nhưng bây giờ là thư ký
- hả? - mạc du không tin những gì mình nghe thấy.
- hì hì... thui, có gì chúng ta gặp nhau sau hen.
Mạc du bước vào phòng của Tkì.
- Hai! Lap làm thư kí cho Hai hả?
- uhm. - Tkì chú tâm vào máy tính
- sao em không nghe hai nói gì hết vậy?
- hai nghĩ chuyện đó nhỏ không cần thiết thôi, ủa mà em đến có chuyện gì hog vậy? - lúc đó Tkì mới bước lại bàn ngồi
- hai cho em coi hồ sơ của cô Lap được không?
- uhm, được thôi, mà sao em có vẻ quan tâm đến cô ta thế, thích cô ta àh. - Tkì đóan mò, mà mò trật lất
- hồ sơ tốt thế này sao không làm cho công ty nước ngoài ta?
- uhm, hồi nảy Hai cũng có hỏi, nhưng cô ta trả lời là......
- trả lời sao?
- uhm, những công ty khác không có Hai, thì cô ta không làm.
- thôi em ra ngòai đây, Hai làm việc tiếp đi. - mạc du đưa hồ sơ lại cho Tkì rồi bỏ vội ra ngoài.
Mạc Du đi xuống căn tin ngồi uống cafe một mình. " cô ta định làm gì đây, từ vệ sĩ chuyển thành thư kí, mục đích của cô ta là gì?" dòng suy nghĩ được chặn lại khi Du bị Na hù từ phía đằng sau.
- ủa? Na . - Mạc du cười tươi hẳn ra
- làm gì mà ở đây ngồi thơ thẩn một mình vậy? - Na tò mò
- hì hì.. có gì đâu, suy nghĩ sách ấy mà - nói dối chuyên nghiệp
- nghĩ được gì rồi, nói cho Na nghe với. - Na muốn biết Du đang nghĩ gì?
- hìhì... chưa nghĩ ra gì hết áh. Na cầm cái gì trên tay vậy?
- hihi.. đồ ăn trưa cho ba anh em nè.
- wow ... hôm nay được chị dâu mang đến cho mạc du sao? hân hạnh quá ta. hihi... - mạc du rất thích, vừa tính lấy thì... - ui da ... - sao đánh mạc du
- từ từ.... đói bụng lắm hả? chưa đến giờ trưa mà.
- hì hì... nghe mùi thơm quá, bây giờ đói bụng mất rồi. còn có tý xíu nửa là đến giờ rùi mà. - Mạc du chỉ tay vào đồng hồ của mình.
-uhm, vậy của mạc du nè. - na vui vẻ đưa cơm cho mạc du.
Lúc ấy từ xa Lap nhìn thấy mạc du rất vui vẻ khi ở bên na, đìều đó cho thấy sự phán đóan của Lap là đúng, mạc du thích na nhưng không dám nói, vì Na là vợ của Hai tkì, bây giờ chỉ còn cơ hội tìm hiểu cuộc sống vợ chồng của Tkì như thế nào, lúc đó Lap sẽ dùng cách đánh vào tâm lý, để kiu mạc du cùng ủng hộ mình, nhưng quan trọng mạc du có chịu hay không là nhờ vào tài ăn nói khéo léo, điêu luyện của Lap mà thui. Na tạm biệt mạc du đi lên văn phòng đưa đồ ăn cho Kim và Tkì, Na ghé phòng của Kim trước.
- ủa? chị dâu đi đâu đây? còn cầm cái gì trên tay nửa vậy? - Kim chỉ tay vào đồ ăn
- hihi... đồ ăn trưa cho em nè, - na lấy ra cho Kim luôn.
- thui để em tự lấy, chị đã làm cho em rồi, còn bắt chị phải dọn ra cho em ăn nửa.
- hihi... sẳn tay nên chị làm luôn thôi àh, không sao đâu. - Kim đói bụng nên nhào vào ăn liền, Kim ăn rất ngon miệng
- chị dâu, mốt chị dâu làm cho em ăn luôn bửa trưa được hog? ăn ngoài tiệm không ngon bằng chị dâu của em nấu. hihi...
- hihi.. được mà, có gì chị làm cho cả 3 anh em cùng ăn trưa, như thế sẽ đỡ tốn kém hơn.
- trời ơi, em thương chị dâu của em quá đi, - kim choàng lấy tay của Na, hai chị em cười nói vui vẻ
- thui, em ăn đi nha, chị mang thức ăn cho Tkì, chắc Tkì cũng đói bụng lắm rồi.
Khi Na mang thức ăn qua cho Tkì, thì vô tình na thấy có một người con gái cũng đang cầm thức ăn lên phòng cho Tkì, thức ăn đó không phải mua , mà là tự nấu, có đến cả hai phần, na đi theo từ từ phía sau, nhìn vào cửa kính thì thấy cô gái đó đang chuẩn bị cho bửa ăn trưa cho tkì, rồi na nhìn hộp cơm na đang cầm trên tay, na cảm thấy cái gì đó buồn buồn và cũng hơi bực, nên quay phắc đi không thèm để ý đển cái tên Tkì đáng ghét đó nửa, na đi xuống căn tin chỗ cũ của mạc du. Mạc du thấy lạ sao trên tay của Na vẫn còn hộp cơm.........
- ủa? Na không đem cơm cho Hai sao?
- hứ... người ta có người khác lo rồi. - Na nói trong bực mình
- là sao?
- hồi nảy na có đem cơm lên phòng Tkì, nhưng mà đang đi thì thấy một cô gái xinh đẹp đem cơm vào phòng Tkì rồi, nên Na đi xuống đây luôn.- na có vẻ buồn
- hì hì.. hog sao đâu, Hai Tkì không ăn thì để mạc du này ăn cho. - mạc du biết người con gái ấy là ai rồi, nhưng không nói cho Na biết, bằng cách đánh trống lãn để làm cho Na vui.
- hả? mạc du ăn có hết không? nhiều lắm đó.
- na nấu ăn ngon mà, đương nhiên mạc du ăn phải hết chứ. - thấy mạc du nói vậy na cũng cảm thấy vui, nhưng vẫn còn bực mình cái tên Tkì đó.
Trước công ty đang có cuộc ẩu đã của hai tên vệ tinh Rờ Mi và Tom. Nhưng hôm nay lại xuất hiện thêm Minh nữa. Cả ba cùng đem đồ ăn đến cho Kim. Rờ Mi và Tom đang giành nhau ai đưa đồ ăn lên trước khi thấy Minh thì hai tên đó không dành nhau nữa mà cả hai cùng chặn đường Minh.
- nè! đi đâu đó cái tên Minh kia. - Rờ Mi hất mặt
- àh.. Minh đưa cơm cho Kim. - Minh nhìn hai tên vệ tinh cười
- đưa cơm cho Kim sao? _ tom lấy tay vuốt càm_có tụi này đưa rồi, lúc ấy Kim xuất hiện.
- ủa? 3 người đi đâu dạ? - Kim ngơ ngác hỏi nhìn Rờ Mi, Tom và Minh, thấy có 3 hộp cơm
- đưa cơm cho Kim. - cả ba cùng đồng thanh
- nhưng Kim ăn rồi.
- hả? - Rờ Mi hả họng - sao ? Kim ăn rồi àh, Kim làm cho Rờ Mi đây buồn quá, Kim có biết là Rờ Mi chính tay làm cho Kim bửa trưa này nè.
- ủa? kim ăn với ai vậy? - Tom hỏi đềm đạm
- àh, chị Na làm cho 3 anh em ăn. hì hì....
- thui hay là.... mình xuống căn tin cùng ăn cùng nói chuyện đi ha.
- uhm, được đó. - Minh ủng hộ
Xuống căn tin thì thấy Na đang cùng ngồi với Mạc Du, nhưng hộp cơm của Tkì vẫn còn nằm đó.
- ủa chị na, Hai Tkì không ăn đồ chị làm hả? - Kim xem hộp cơm còn y nguyên và cả thức ăn.
-uhm, Tkì có người đem cơm cho rồi.
- hả? ai vậy?
- chị cũng không biết nửa, chị thấy có một cô gái bước vào phòng Tkì cầm hai hộp cơm.
- kì vậy? - Kim bực mình - để em lên trên đó tỉnh sổ với Hai của em.
- thui, có thể đó là khách hàng của Tkì rồi sao? chị không muốn tối về gay gỗ với Tkì đâu.
- haiz... chị Hai ơi, chị Hai phải ghen lên, như thế mới giữ được Hai Tkì, chị mà hiền quá là không được đâu.
- ơ.. hum bửa mẹ chị cũng có nói dụ này. - Na gãi đầu.
- Chị của em hiền quá đó. - Na khoanh tay lắc đầu
- thui, chắc hog có gì đâu.
- vậy không lẽ bỏ hộp cơm này sao?
- sao mà bỏ được, chị na nấu ngon như vậy để anh ăn cho.
- hả? anh ăn cả hai hộp sao? em nhớ anh có bao giờ ăn nhiều như vậy đâu, hay là chia bớt cho ba tên này đi.
- không được. để anh ăn hết. - Mạc Du kiên quyết, làm cho Kim hơi bất ngờ.
- àh, vậy thui, không ai dành ăn với anh đâu.- Mạc du cũng nhanh chóng xử lý phần cơm của Tkì.
- wow, lần đầu tiên mới thấy anh ăn nhiều đó nha. - Kim nhìn phần cơm sạch sẽ không còn gì hết.- mà cũng đúng thui, chị na làm đồ ăn quá ngon mà, chị nhớ làm cho em bửa sau nửa nghen.
- khoang đã - Tom nghe Kim nói như vậy liền can ngăn - Kim nè, hay để tụi này trổ tài nấu ăn cho Kim thưởng thức nha.
- hả? - Kim hết hồn- có được không vậy? lỡ có chuyện gì thì sao?
- không sao đâu tụi này làm được mà. - Minh đứng ra bảo đảm
- ờ cũng được, tui mà có chuyện gì là tui sẽ không tha thứ cho mấy ông đâu đó.
- Kim cứ yên, hé hé... - Rờ Mi khoái khi được sự đồng ý của Kim - với cái tài nghệ nấu ăn có một không hai của Rờ Mi đây, Kim sẽ ngây ngất - Rờ Mi nhảy , đưa tay làm dáng
- nhưng mà nè, chia ngày ra đi, cùng làm một lúc sao mà ăn hết chứ.
- uh, ngày đầu tiên là Rờ Mi, Tom sau đó cuối cùng là Minh. - Minh ý kíên
- uhm, quyết định vậy đi. - Kim đồng ý
Lúc đó Lap đi xuống căn tin mua nước uống cho Lap và Tkì. Du nhìn Lap không chớp mắt, vì du biết người con gái đem cơm cho Tkì chính là cô ta. Rồi Lap bước lại lên phòng cầm hai ly nước bước thản nhiên.
- mạc du, người mà đem nước vào cho Tkì là cô ta đó.
- uhm. - nét mặt của Tkì không còn vui nữa - cô ta là thư ký mới của Hai Tkì.
- hả? thư kí sao? - Na cố gắng nhìn Lap thêm lần nửa -uhm, cô ta nhìn sành điệu quá ha. Sang trọng nửa.
- thui đừng nhắc nửa. chúng ta về cửa hàng thôi Na.
- ờ vậy chúng ta đi.
Buổi tối tại phòng làm việc của Tkì.
- ủa? em qua kiếm hai có gì không kim?
- em có chuyện muốn hỏi Hai?
- hì hì.. chuyện gì nè? sao em gái của Hai hôm nay lạ quá ta.
- sao hai nhận Lap vào làm thư kí?
- ủa? em biết chuyện này rồi sao?
- hai trả lời câu hỏi em đi.
- thì cô ta là người giỏi mà, nhận vào tốt cho công ty mình chứ sao?
- Hai biết Lap và Tom là chị em với nhau chứ?
- ủa vậy hả? em nói Hai mới biết áh.
- haiz.. em chán Hai ghê, Lap và Tom xem vậy mà khác nhau lắm đó.
- khác là sao?
- Tom thì rất hiền không đanh đá như chị của mình là Lap, Lap một thời cũng chơi với xã hội đen đó.
- nhưng đó là quá khứ mà em.
- em không thích Hai nhận cô ta tý nào. mà trưa nay Hai cũng quá đáng.- Tkì không hiểu sao hôm nay đứa em út của mình nó cáu thế? mà nó kiu Tkì quá đáng , đương nhiên Tkì không biết chuyện gì rồi.
- Hả? em là sao vậy? Hai có làm gì đâu mà quá đáng.
- chị na tận tay làm bửa cơm trưa cho ba anh em mình ăn, mà Hai lại đi ăn cơm của Lap
- ủa? Na có làm cơm hả? Hai không biết. - Tkì giật mình
- Hai quan tâm đến chị Na chút đi. - Nói xong Kim bỏ về phòng, mặc cho Tkì muốn nghĩ gì nghĩ.
Hôm nay công việc cũng ít nên Tkì cũng hoàn tất sớm, về phòng thì thấy Na nằm trên giường quay lưng lại với mình.
- Na em ngủ chưa? - Tkì leo lên giường rồi hỏi
- em ngủ rồi. - Na trả lời trong bực mình
- ngủ rồi sao còn trả lời? - Tkì chọc - xấu nha, trưa làm cơm mà không đem cho Tkì ăn.
- chứ không phải đã ăn của người khác rồi sao? - Na vùng dậy nói như tạt nước vào mặt Tkì
- em ghen hả? - Tkì nhìn Na cười
- hứ! tại sao em phải ghen, em không có yêu Tkì.
- mà ghen một tý cũng có sao đâu.
- ai mà thèm ghen.
- hì hì... vậy cho Tkì xin lỗi. Tại tkì không biết thật mà, mai em làm cho Tkì nha.
- không bao giờ. - Na kênh mặt
- haiz... thế thì buồn chết mất, ai cũng được ăn có mình thì bị nhịn đói.
- kệ Tkì. - na quay mặt đi không thèm ngó Tkì.
- ê giận thiệt hả? - Tkì lấy gối đập đập lên người Na, thấy Na không phản ứng Tkì ngồi hát : ui thức ăn làm cho ta thấy đói, cứ đói bụng thì nghĩ đến món ăn của cô bé socola làm ( Tkì ám chỉ Na là cô bé socola), nhưng ngày mai ta phải nhịn đói rồi. Pla pla.....
- hihi... - tiếng cười phát ra bên kia chiếc giường. - nè, hát cái gì đó hả? - na lấy gối đánh đánh Tkì.
- ai biết hát gì đâu, hát đại, hehe..... ý.... - Tkì phát hiện một đìều gì đó.
- chuyện gì vây? - na thắc mắc
- hum nay không có cái gối ngăn cản và con gấu bông? - Tkì chỉ tay lên chiếc giường
- hả??? chúng đâu mất rồi? - Na chạy khắp phòng tìm
- hog có vẫn ngủ được mà. - Tkì cười gian
- nè, em không có giỡn đâu đó nha.
- hay là chúng ta.... - Tkì so so tay
- nè, em nói là không có giỡn mà, Tkì mà làm nữa em khóc cho Tkì coi.
- thui thui, cho xin can, giỡn tý thui mà làm như gì áh? - Tkì cũng đi tìm- hog thấy.
- á... _ na la toán lên - chét rồi, em đem chúng đi giặt rồi,
- hờ hờ......
- tối nay làm sao mà ngủ đây. - Na ngồi trên giường càu nhàu
- thì ngủ bình thường thui, có gì đâu. - Tkì nhíu mày
- những tối lỡ em lại gác lên người Tkì thì sao? Tkì bắt đền em nửa? em còn nợ Tkì nhìu tội lắm đó, chưa trả được cái nào. - Na nói như đang mếu
- thui bỏ đi, Tkì chỉ giỡn thui. cho gác một chút không sao đâu....
Buổi sáng thức dậy, Na ôm lấy Tkì nằm ngủ ngon lành, Tkì cảm thấy có cái gì đó nặng nặng đè lên người của mình, nên phải thức dậy, Tkì trố mắt ra mà nhìn Na, Na đang để đầu vào vai mình, tay thì ôm người, chân thì gác lên, xem như Tkì là cái gối ôm vậy áh. Làm sao mà thoát ra đây, đành phải kiu cô bé socola này dậy thui.
- Na! Na! - Tkì lay người cua Na- dậy đi, nếu không là không xong đó.
- hơ ,,, người ta đang ngủ mà. - Na cứ tưởng Tkì là gối ôm nên càng ôm chặt hơn, lúc này Tkì vô tình quay đầu qua nhìn Na thì môi của Tkì chạm vào môi của Na, Tkì mở to hai mắt,, Na cảm thấy có cái gì đó đang đụng vào môi của mình, Na mở mắt.
- Á - Na la lên - Tkì sao Tkì dám......... - Na đã hỉêu lầm Tkì
- Tkì không làm gì cả chỉ là vô tình thôi, tại Na cứ ôm chặt Tkì, kêu thì không dậy, lúc quay qua thì....
- hừ... cái tên đáng ghét. - Na ngồi bật dậy bước thẳng vào tolet, còn Tkì thì ngồi đơ ở trên giường, lấy tay đụng vào môi của mình. Na vào trong tolet cũng vậy cũng lấy tay rờ môi của mình, Na bực mình muốn xé nát cái tên Tkì đáng ghét kia ra làm đôi, ngủ mà không có gối ôm thế nào cũng xảy ra chuyện. Na bước ra khỏi tolet nhìn Tkì với con mắt hình viên đạn.
- cho Tkì xin lỗi, Tkì không cố ý..... - Tkì năn nỉ
- hừ....- BẸP- Na dậm thật mạnh vào chân của Tkì.- Ấy da..... - Tkì la lên ôm chân nhảy liên tục
- lần sau mà còn vậy em sẽ cho anh biết tay. Hôm nay em không đi chung xe với anh nửa, em đi với Mạc Du. - Nói xong là Na biến mất hút.
Tkì thì phải nhảy lò cò vào tolet thôi, chuẩn bị còn đi làm nửa, sáng sớm coi như ngày xui xẻo của Tkì. Tkì mong tối nay có cái gối để ngăn ra, tkì không muốn sáng hôm sau lại có chuỵên như ngày hôm nay.
Hôm nay Mạc Du không có ở ngoài cửa hàng, mạc du hôm nay làm việc trong công ty, và Lap chủ động đến văn phòng của mạc du.
- Hi! Anh chàng si tình mạc du. - Lap muốn ám chỉ
- ý của em là sao?
- anh cũng biết em đang muốn nói đến đìêu gì mà? anh đừng có giấu em nửa.
- giấu chuyện gì?
- chuyện anh thích chị dâu, vợ của chị Hai anh.
- anh đã bảo với em là không có.
- thui, anh giã vờ là đủ rồi, nhìn cách anh nói chuyện với chị ta, thái độ, thậm chí hôm qua còn ăn cả hai phần cơm nửa mà.
- em muốn gì ở anh? - Câu nói đó cũng như là lời thừa nhận Du thích Na
- haha... vậy cho nó được hơn không? em chỉ muốn anh gần gũi với na , còn em thì với Tkì.
- không! Anh không thể phá hoại hạnh phúc của hai Tkì được?
- haiz.... coi bộ chắc em phải làm một mình rồi.
- em muốn làm gì thì làm, đừng lôi kéo anh vào chuyện riêng của em.
- wow, ok thui. như thế lại càng tốt, hé hé... chào anh người si vì tình àh. - lap bước ra khỏi phòng rồi qua phòng làm việc của Tkì
- lát nửa tụi mình đi ăn trưa nha Tkì.
- ăn trưa hả? - Tkì chợt nghĩ đến Na, nhưng nhớ hồi tối có kêu Na nhưng Na không chịu làm - uhm, cũng được. - thế là tiêu Tkì lần hai rùi
- Ăn trưa ở nhà em đó, không phải ăn trưa ngoài tiệm đâu.
- hả? ờ nhà em sao? có tiện không? thui ăn ở ngoài đi. - Tkì ngại
- có gì đâu mà kì, chỉ là ăn trưa thui mà? àh Tkì sợ na ghen hả? - Lap hỏi ma mãnh
- không có gì đâu mà ghen. _ Tkì khẳng định
- vậy thì qua nhà em ăn trưa. - lap năn nỉ'-
-uh thui được rổi, vậy thì đi
Một lúc sau giờ trưa cũng đến, tki cùng lap ra xe, lúc đó na vô tình thấy Thiên Kì lại đi chung với người con gái ấy nửa, tuy Na có giận Thiên Kì nhưng vẫn làm thức ăn trưa mang đến, mạc du đi ra cũng thấy như vậy, mạc du thấy na nhìn phần cơm mà buồn hiu, đợi chiếc xe đi khuất mạc du đi đến Na.
- Na đừng có buồn, hai tki đi công tác đó. - mạc du nói dối để Na đừng buồn
- Ủa vậy hả? còn phần cơm thì sao? đến cả hai phần lận nè. - Na tin một cách ngây thơ, đưa hai hộp cơm, Mạc du nhìn cái vẻ ngây thơ của Na càng đáng yêu nhiều hơn,
- hihi... Na ăn cơm trưa?
- uhm, chưa.
- vậy thì na cùng Du lên văn phòng ăn,
- uhm ha, sao Na không nghị ra chuyện này nhỉ.
Tại căn biệt thự, hôm nay có một chiếc xe lạ ghé vào, đó là xe của Thiên Kì, tom từ trên nhìn xuống thấy lạ, đáng lẽ phải đi chung với anh mạc du sao chị hai mình đi chung với chị Thiên Kì chứ, Tom cũng nhanh chân chạy xuống dưới hỏi chị Hai mình xem sao.
- Em chào Hai thiên kì. - cái tên thường gọi của gia đình hay dành cho Thiên Kì, Tom cũng kêu theo cho thân mật.
- uhm, chào em. nghe Kim nói kì đây mới biết em là em ruột của Lap.
- dạ. hì hì... - tom gãi đầu. - ủa? sao hôm nay Hai Tki ghé dạ? - nó hỏi tỉnh queo thế là bị ăn cốc ngay đầu.
- cái đồ ngốc, Thiên Kì ghé nhà ăn cơm đó.
- ủa? chứ không phải anh mạc du sao? - Nó hỏi ngơ ngác lần hai
- em đi lên phòng mau lên, ủa? chứ không phải em đem cơm cho kim àh.
- ấy chết em quên mất!- nó tự đánh đầu mình rồi ba chân bốn cẳng lên công ty...
Ở nhà lúc đó chỉ có Lap và Thiên Kì không ai biết được chuyện gì xảy ra.......
Tkì nhìn ngó căn nhà như đang tìm kiếm cái gì đó.
- Tkì làm gì mà nhìn không xót một chi tiết nào hết vậy? - Lap ỏng ẹo
- àh, sao nhà không có ai hết vậy? ba mẹ của em đâu? - Tkì ngồi xuống sofa
- àh, ba mẹ đi hết chơi hết rồi,ở nhà có hai chị em thôi àh. - Lap cầm hai t
- ủa vậy hả? - Tkì uống ngụm nước, Lap cứ nhìn chăm chăm vào ly nước, có ai hỉêu hành động của Lap không ta??
- bửa trưa được dọn xong rồi đó, Tkì vào ăn đi. - Lap khoác tay Tkì, Tkì cũng vô tư không để ý, Tkì nhìn trên bàn thì thấy hai phần được để sẳn đó là món mỳ ý xào hải sản.
- wow, nhìn ngon quá ta.
- Tkì ăn thử xem em tự làm đó.
- uhm để ăn thử xem nào. - tkì ăn một chút thì hơi nhăn mặt
- ủa sao vậy? Tkì ăn không vừa miệng sao?
- ờ nó hơi mặn một chút, em cho Tkì ly nước. - lúc đó Tkì chợt nhớ đến những món ăn Na làm cho cả nhà ăn, Tkì nghĩ:" hum qua năn nỉ vậy mà cũng không làm cho mình ăn, hai ngày nay ăn tòan cái gì đâu không, còn cả nhà thì ngon miệng"
- Tkì ăn đi, nghĩ ngợi gì đó. - lap nhìn cái vẻ mặt Tkì đang nghĩ cái gì đó. - Tkì sợ vợ mình ghen àh?
- hì hì... cô ta không có lý do gì để ghen đâu?
- chứ sao nhìn Tkì có vẻ bực cái gì đó.
- em cũng biết đóan tâm lý chính xác vậy àh?
- hihi... mắt em tin lắm đó nha,nhìn là biết người ta đang nghĩ gì lìên luôn đó.
- thế em thử nhìn Tkì xem , Tkì đang nghĩ gì?
- đâu để em nhìn thử xem - câu nói đó chỉ là xạo mà thui, chứ cái nhìn của cô ta là đang ngắm nhìn khuôn mặt thanh tao, đáng yêu của Tkì, đìều đó là cho Lap càng muốn Tkì là của mình, chứ Lap nhìn là cũng biết tỏng Tkì đang nghĩ về Na, nghĩ đến món ăn của Na làm. vì mạc du lúc nào cũng khen hết lời. - Tkì đang nghĩ về cô vợ của mình, và những món ăn cô ta làm.
- wow. em hay thật đó. - Tkì ngạc nhiên với cái nhận xét quá chính xác như vậy, một lúc sau dùng bửa, tự nhiên Tkì thấy mình giống như bị say rượu, Tkì lắc lắc cái đầu
- Tkì sao vậy? - Lap tỏ vẻ lo lắng chu đáo
- ờ Tkì không biết nửa tự nhiên giống như mình đang bị say xỉn vậy? thấy nhức đầu và muốn đi tắm.
- Chắc bình thường Tkì làm việc nhìêu quá đó, hay Tkì lên phòng em đi, nghĩ tý rồi tối về nhà cũng được.
Lap đưa Tkì lên phòng, bước đi của Tkì lạn chạn, nhưng vừa lên tới phòng thì Tkì đã ngã nhào ra giường, Na dùng tay khép cửa lại và khóa trái, cho dù trong nhà chỉ có hai người. Lap đỡ Tkì ngồi dậy tháo chiếc áo vest vướn bận đó ra, móc lên đàn hòan ngay thẳng, rồi chiếc cavat trên cổ. Tkì thì cứ mơ mơ màng, không còn biết tới trời trăng mây gió, Tkì chỉ biết đang có một người con gái đang ở kế bên mình, nhưng khuôn mặt của Lap không xuất hiện trong ánh mắt của Tkì, đó là Katy, Katy đang hiện trước mắt của Tkì nhưng hiện ra được một chút thì hình ảnh của Na lấn áp cả hình ảnh cùa Katy, đìêu đó nói lên đìêu gì trong tâm trí của Tkì đây, Tkì thích Na lúc nào mà không biết không? nhưng nếu thích thì làm sao hình ảnh của Na lại lấn áp cả Katy, có khi Tkì đã yêu lúc nào cũng không biết. yêu từ cái tính trẻ con, hay kiếm chuyện với Tkì. Yêu cái dân giả quê hương
Bàn tay của Lap chạm từ từ khuôn mặt của Tkì, Lap chạm vào đôi mắt, sóng mũi, hai gò má, mái tóc ngắn trông cực menly, rồi cuối cùng là bờ môi. Lap thỏ thẻ :" Anh tkì,,,, hihi... mạc dù Tkì là gái sao Tkì có thể menly hơn cả đàn ông thế kia, em thích gọi là anh hơn là Tkì, không biết anh có thích đìêu đó không nhỉ? mặc dù em đã từng nghe rằng anh luôn cáu ghắt khi người khác kêu anh là anh. nhưng từ anh với anh nghe nó dể thương đáng yêu làm sao? em cũng không hỉêu nổi lý do gì anh phải lấy một cô bé nhà quê đến thế, mới gặp không chừng một tháng thì đã lấy nhau rùi sao? anh làm em nghi ngờ quá, biết rằng anh đã có vợ nhưng em vẫn muốn anh là của em thui" - lúc đó bờ môi của Lap nhẹ nhàng đặt lên môi của Tkì. Bàn tay của Lap càng lúc càng táo bạo hơn, Lap thảo sợi dây nịt ra khỏi người Tkì, đến lúc mở cúc quần của Tkì , thì bàn tay lại đóng lại, không đụng vào mà cài lại.
" Tkì anh yêu nè, bây giờ chưa phải lúc, em thích anh chủ động hơn" - Lap đặt nụ hôn lên má của Tkì, rồi Lap tự ngã mình lên mình của Tkì, rồi ngủ thiếp đi lúc nào cũng không biết.........
trong khi đó ở công ty......
- Hi! kim- Tom đem thức ăn lên cho Kim.
- hìhì... hôm nay là Tom nấu hả? - Na nhìn thức ăn mà đói bụng
- uhm, Tom nấu đó. hôm bửa Kim ăn của Rờ Mi có ngon không? - Tom hỏi thăm tình hình
- ờ.... - Kim nhìn ngó xung quanh - Kim nói Tom đừng đi nói cho Rờ Mi nha, nếu không Rờ Mi buồn? Rờ Mi nấu không ngon lắm, có cái thì hơi mặn, canh thì lạt lắm.
- haha... - Tom cười lớn như dành phần thắng về mình.
- sao tom lại cười vui quá vậy? - Kim thăc mắc
- không, tom chỉ mắc cười với thái độ của Kim thôi. hì hì.... vậy Kim ăn thử xem Tom làm có được không?
- món gì đây ta? - Kim đóan
- hì hì.... Kim đóan đi.
- uhm. - Kim dùng mũi của mình để ngửi hương vị, mùi hương rất thơm từ đậu hủ dồn thịt, canh thì là canh bí..... - Đậu hủ dồn thịt và canh bí.
- wow. đóan trật rồi. kaka.... - Tom lại cười vui
- sao mà trật được - Kim tức mình dỡ ra xem - Ủa? Kim đóan đúng mà. - Kim nhìn Tom
- hihi.. giỡn thui, Tom không ngờ Kim siu quá. - Tom đưa ngón tay lên khâm phục.
- Tom dám..... - Kim dùng tay đánh tom vài cái.
- ui da.... hehe..... thui Kim ăn đi coi chừng ngụi mất ngon. Kim thuởng thức xong món ăn.
- kim ăn thấy sao? - Tom hỏi trong hồi hộp
- ăn không ngon - Kim lắc đầu - dỡ hơn Rờ Mi nấu.
- hả? sao dỡ lắm hả? - Tom nhăn nhó - hog lẽ mình lại đi thua cái tên Rờ Mi sao??/ - Tom đập nhẹ lên mặt bàn
- hihi.... - Kim cười thích thú
- sao Kim cười? - Tom trố mắt
- hihi... nói xạo mà cũng tin.
- ủa? vậy là ngon hay dỡ. - Tom không biết mình nấu ngon hay dỡ lun
- tự hiểu đi, người thông minh nói một lần là hỉêu rồi. hihi... Thôi Kim đi qua kiếm Hai Tkì đây. - Kim tính bước đi thì Tom ngăn lại
- Hai tkì không có trong văn phòng đâu.
- ủa? vậy chứ Hai Tkì đi đâu?
- Hai tkì đang ở nhà của Tom cùng chị Hai của Tom.
- sao? - Kim hoảng hốt, lìên gọi ngay cho Tkì, nhưng gọi 2 cuộc liên tục không bắt máy. Kim đi qua phòng Mạc du cùng với Tom.
Mở cửa thì thấy Na và Mạc Du đang cùng dùng cơm với nhau.
- Anh, sao nãy giờ em gọi cho Hai Tkì không được? - Kim chìa đt
- hih...- tiếng cười của Na - chắc Tkì đang họp gì đó, hồi nảy chị có thấy Tki đi chung với cô thư kí.
- họp gì mà ở nhà cô ta là sao? - Kim nóng nảy, điều đó làm cho Na như chết đứng. Mạc Du cũng đóan được đìêu này, vì có họp hành gì là cả ba anh em cùng họp, từ xưa đến giờ là vậy.
- sao? - giọng nói của Na yếu ớt, nhưng rồi Na bỏ ra bên ngoài, không còn muốn dùng cơm nửa.
- em sẽ tính sổ với Hai, thật là bực mình.
- Kim bớt nóng đi. - Tom cũng không ngờ chị Hai mình làm vậy, vì ăn trưa có thể ra ngoài ăn cũng được, không nhất thiết phải mời tận về nhà như vậy
- uhm, em bớt nóng đi, nhìu khi chỉ là bửa ăn bình thuờng thui mà. - mạc du tìm cách hạ hỏa cho Kim
- ăn bình thường thì ra căn tin văn phòng mà ăn.
Tom đang vui vẻ Kim thì chuyện xảy ra Tom cũng không muốn đìều này, tom biết tổng ý định của chị mình là gì, nhưng Tom rất thích Kim, cũng mến chị na rất nhiều, để xem tom làm gì trong chuyện này.
Còn Na thì bỏ ra bên ngoài,mạc du thấy vậy đi chung. chính vì đìêu đó mà trong công ty bắt đầu lan tin đồn.,,.... Em chồng chị dâu......
Hai nhân viên đi cùng nhau thấy Mạc Du và na đang đứng cùng nhau nói chuyện. ....
- ê mạy? vợ của giám đốc phải không? - con nhỏ nhân viên chỉ tay về phía ban công
-uhm, đúng rồi, vợ giám đốc mà tối ngày đi chung với em trai của giám đốc không áh mày ơi?
- ghê thật, con nhỏ nhà quê vậy mà ghê hơn cả thành phố.
- haiz... đời mà mày ơi, ai biết được nhiều khi thấy nó hiền vậy mà không phải vậy đâu.
- dạo này tao cũng thấy giám đốc đi chung với thư kí nửa đó mày.
- sao sao?? kể tao nghe coi - bản chất nhiều chuyện hiện rõ
- nè vậy nè, mày so sánh thử xem một người thì thành thị một người thì quê ơi là quê. Giám đốc mình vốn là dân thành thị sành điệu, đã vậy còn đi du học nửa, nếu xem ro, cái con nhỏ nhà quê kia không xứng với sếp đâu. - cô ta bắt đầu so sánh và nghĩ không tốt về Na
- ui, giám đốc ăn chả thì vợ giám đốc ăn nem. - hai nhân viên xì xầm một hồi thì Mid xuất hiện.
- E hèm... - Mid làm hai cô ta giật tóan cả lên cứ như là giám đốc đang đứng sau lưng mình - sao hai cô không làm việc đi ở đây xì xầm gì vậy?
- ui trời, là cái tên bảo vệ đây mà. - cô ta hất mặt
- cho dù là bảo vệ tui vẫn có quyền nhắc nhỡ cô trong giờ làm việc nếu cô không nghiêm túc. - Mid nghiêm mặt
- ui thui, đi làm đi, mắc công hắn ta đi nói với giám đốc thì chết. - Hai cô nhân viên đi không thèm chào Mid một tiếng, Mid nhìn ra thì thấy Tkì và Na đang đứng nói chuyện rất vui vẻ với nhau, rùi Mid bỏ đi.
Cuộc nói chuyện của Na và Mạc Du.
- Na thấy trong người sao òi? - mạc du hỏi thăm
- hì hì... bình thường mà.
- hùi nãy thấy Na có vẻ buồn khi biết Hai tkì đi chung với cô thư kí lên nhà riêng dùng cơm.
- hì hì... không sao đâu. Na chỉ sợ tối về Tkì sẽ bị ba la thôi.
- uhm, mà thui Na đừng nghĩ đến chuyện đó nửa, Na có muốn đi chung với Mạc Du đến chỗ bí mật không?
- chỗ bí mật?
- uhm, - lúc đó Mạc Du nắm lấy bàn tay của Na, nhưng rồi Na đã giật lại vì ngại ngùng
Chỗ bí mật của mac du chính là chỗ chuyên làm ra socola, Na rất thích cái chỗ bí mật này, na thầm nghĩ" anh em Tkì hay có chỗ bí mật quá ta, không biết Kim có không nhỉ? ", Na như bị hút cả hồn lẫn xác vào cái xưởng socola mini của mạc du.
- wow.... tuyệt quá! - na nhìn các công cụ chế biến socola
- hì hì... Na có muốn làm thử không?
- đương nhiên là muốn chứ, rất rất muốn kìa.
- hihi... vậy thì chúc mừng Na đã gia nhập vào nhóm socola chung tình của Mạc Du.
- ủa? sao kêu là socola chung tình. - na hơi ngây thơ
- hihi... vì những người yêu socola đa số là chung tình hết.
- sao Du biết? lỡ không phải vậy thì sao?
- hihi.. Du đã nói là đa số mà. ^^- Thế là Du bắt đầu chỉ cho Na các công thức làm socola, chỉ Na đủ các thành phần của socola,,, chỉ tất cả mà những gì Du biết được, Du cảm thấy thật vui khi đang ở bên cạnh Na lúc này, chỉ có Du và Na, Du không biết là Na có nghĩ giống như Du không, hay chỉ xem du là đứa em dể thương luôn giúp chị dâu hết mình.
Thời gian trôi qua nhanh như cắt mới đây mà trời đã tối, Du đưa Na về nhà thì lúc đó thấy Tkì cũng về nhà cùng cô thư kí. Lap nhìn tình hình cũng hiểu như thế nào, rùi bye bye rút sớm, trước khi đi còn đá lông nheo với mạc du.
- Na, em đi đâu với mạc du mà giờ này mới dìa? - Tkì gặng hỏi
- câu đó em phải hỏi anh mới đúng? - từ "Anh" làm cho du giật mình , du đứng người" sao sao Na gọi Hai Tkì bằng anh???? "
- anh đi công việc mà! - Tkì chối leo lẻo
- công việc thì em cũng có công việc của em.
- anh không muốn tranh cải với em, lát vào nhà ta nói chuyện sau. - vừa bước vào nhà thì Tkì phải gặp 3 ánh mắt hậm hực đang nhìn như muốn ăn tươi nuốt sống, ánh mắt của Ba , cô Thi, và Kim.
- con đi đâu mà hôm nay về tối hả? - ba hỏi thiên kì có vẻ hơi tức giận
- dạ con đi công việc thưa ba? - Tkì đang nói dối
- công việc gì mà ở nhà riêng thư kí. - cô thi cũng bực mình về đứa cháu Tkì của mình, đó giờ cái tên mà cô cưng nhất thương nhất là cái tên Tkì, mà hôm nay Tkì làm cô thất vọng quá.
- dạ... - Tkì ấp úng
- Hai đừng có giấu mọi người nửa, em biết và kể cho cả nhà nghe hết rồi. - Kim khoanh tay nói như trách móc.
- hả? sao em biết? - Tkì ngơ ngác
- lúc trưa em tính sang kiếm Hai, nhưng tom nói Hai đang ở nhà của Tom cùng Lap.
- vợ chồng thì phải đi chung về chung, sao mà mỗi đứa đi một nơi rồi về riêng lẻ. - cô Thi la Tkì
- Nhưng mà chỉ là bửa cơm thôi mà, có gì đâu mà mọi người làm căn quá vậy.
- Vô lễ- Ba Tkì quát- con học cái thói ăn nói kỉêu đó từ lúc nào vậy hả? ba không đồng ý thái độ của con như vậy?
- dạ... con xin lỗi ba, vì con thấy chuyện không có gì nên...... - Tkì cuối mặt
- Con nên dành thời gian cho vợ con một chút, để cho nó đi chung với Mạc Du nhìều cũng không tốt đâu, trong nhà thì không sao, người ngòai nhìn vô họ bàn tán này nọ. - quả thật đúng là có việc bàn tán rồi chứ gì nửa.
- cô muốn phạt con , khoảng tuần sau nhà hàng bên cô sẽ tổ chức tiệc , cô muốn con dắt vợ theo để mà giới thiệu đây đó, dù gì Na cũng là vợ của giám đốc phải ăn mặc sao đó cho nó chỉnh chu một chút, ăn mặc đơn giản quá cũng không được.
- àh cái đó hả? chuyện nhỏ thui cô. - Tkì lấy công chuộc tội.
-uhm, hum đó mà làm xấu mặt tui đi. Rùi tui cho biết tay.
- hai đứa chừng nào đi tuần trăng mật đây. - ba nhắc nhỡ Tkì và Na
- từ từ đi ba...... - Tkì đáp
- cái từ từ của con là đến chừng nào hả?
- để con sắp xếp công việc của con đã ba.
- thui được rồi, nếu mà ba thấy con lâu quá thì ba sẽ tự quyết định.
- dạ. ok thưa ba.
Nói xong Tkì nhanh chóng đưa Na lên phòng , vừa lên tới phòng Tkì thở phù nhẹ nhõm.
- Anh. - Na gọi- sao anh về tối vậy?
- ờ... cũng không biết nửa lúc dùng bửa trưa xong tự nhiên buồn ngủ quá nên ngủ luôn. - Tkì vừa nói vừa tháo chiếc cavat lun, Tkì bước vào phòng tắm, Na thì ôm con gấu bông đánh đánh nó vài cái.
- mình làm gì có quỳên để mà ghen chứ. - Tkì bước ra với tâm trạng thoải mái.
- em đi đâu với mạc du mà cũng về tối vậy?
- em làm socola chung với mạc du, thích lắm. - na thích thú khi kể cho Tkì nghe.
- đúng rồi nhìn cái mặt em là biết vui cỡ nào rồi. - Tkì lấy cuốn sách đọc
- Tkì nè! - Na hỏi nhưng không biết bắt đầu từ đâu.
- chuyện gì vậy em?
- hồi nảy ba nói em với mạc du vậy? anh có buồn không?
- em thấy không sao là được rồi.
- thật không. ???
- uhm, thật.... ngày mai em làm cơm cho anh ăn được không? - Tkì nói mà nhỏ xíu
- anh nói gì vậy? em không nghe? - Na hóng tai lên mà nghe mặc dù biết Tkì đã nói gì.
- ngày mai bà xã làm cơm cho ông xã ăn đuợc không? - Tkì hét lớn vào tai Na.
-hihi.. bà xã đồng ý.
Gần đây Du không còn ra cửa hàng thường xuyên nửa. Vì phải thiết kế bao bì mới cho socola, Na xong việc ở cửa hàng là về nhà làm bửa trưa cho Tkì.
- ủa? con làm gì mà lục đục dưới bếp giờ này vậy? - cô Thi đi xuống nhà bếp thấy Na đang lay hoay làm thức ăn
- con đang làm đồ ăn trưa cho Tkì.
- chòi oi, lãn mạn quá ha. Tui ganh tỵ đó nha.
- ơ... con có làm cho cô Thi nửa.
- hì hì... nói vậy thui chứ đừng có làm, thấy tụi con hạnh phúc vậy cô càng vui.
- ở trong nhà nhất là ba quan tâm trong sóc đến tụi con, thứ nhì là chỉ có cô ba
- con nhỏ này, hôm nay biết nịn người ta hùi nào vậy hả?
- con nói thiệt mà, con không có nịn đâu, thấy sao nói vậy mà.
-uhm, thui con làm đi ha, cũng đến giờ Tkì nó đói bụng rùi đó.
Lần này có lẽ ông trời không phụ lòng Na, cho na đem thức ăn đến trước Lap.
- hì hì... em tới rồi hả? - Tkì vừa thấy là chạy đến bưng ngay khây thức ăn
- nè... anh ăn đi, mấy món này em hỏi kim, kim bảo anh rất thích.
- wow,,,, pla pla,,,,,, món canh chua cá kho. - Tkì ngửi lấy hương vị thật thơm.
- anh ăn đi, nhìn anh có vẻ đói lắm thì phải.
-uhm, đói muốn chết luôn đây nè. - Tkì không chờ một giây phút nào nửa ăn ngay.- ngon quá!
- chắc tại anh đói bụng nên thấy ngon đó.
- đâu có, hum bửa cũng đói bụng mà qua nhà Lap ăn có thấy ngon đâu. - Tkì vừa nói vừa ăn
- lap làm món gì cho anh ăn? - na thắc mắc
- àh mỳ ý xào hải sản.
- món này em mới nghe đó.
- hìhì... có gì đâu, từ từ cô Thi cũng chỉ cho em làm hết mà. ý... sao gần đây Tkì xưng"anh" với em ta.??- tki giờ này mới phát hiện, chắc yêu con người ta lúc nào mà không biết rùi đây.
- Tkì xưng vậy cũng được mà. đâu cần phải câu nệ đâu. ^^ _ na nói vô tư
- ừa vậy mốt xưng anh lun hen. em ăn với anh luôn đi. - Tkì quên mất vì ngon quá đã chén hết sạch không còn gì
- Ơ..- na ngó vào khây thức ăn - đâu còn gì nửa đâu mà ăn...
- ấy chết >"<... Tkì lỡ ăn hết rồi.
- không sao đâu lát em ăn cùng Du cũng được mà.
- bửa sau em làm hai phần đi, em với anh cùng ăn.
Lap vào phòng mà không gõ cửa thấy Tkì và Na đang vui vẻ với nhau , Lap đóng cửa lại thụt lùi đi ra với tâm trạng đầy bực bội, Lap bắt đầu thấy ghét Na cực kì, phần cơm cô ta đang cầm trên tay cô ta cho vào xọt rác hết, Nhân viên trong công ty bàn tán lần 2
- àh, rùi chắc cô thư kí này ghen rồi.
- chứ gì nửa? coi cái mặt của nó kìa, cứ như cái mâm.
- vợ chồng người ta hạnh phúc vậy, có người ghen là đúng rồi. - những lời nói đó đến tai của Lap
- mấy người nói cái gì vậy hả? - Lap xùng máu
- ơ tụi tui có nói gì đâu? - nhân viên chối khây khẩy
- lần sau tui mà nghe được tui kêu Tkì đuổi cổ mấy người.
- sợ quá... - nhân viên cũng không ưa gì lap, nói xong là buớc qua mặt đi tỉnh queo. đúng là miệng lưởi thế gian nói cái gì cũng được.
Bên phòng làm việc của tKì.
- ủa?cô đó làm sao vậy anh? sao đóng cửa đi ra với tâm trạng khó chịu vậy?
- Anh cũng không biết.
- có khi nào cô ta thấy anh và em như vậy cô ta bực mình không?
- hơ... làm gì bực? thui em đừng để ý đến làm gì. lát nửa anh dẫn em đi mua quần áo
- thui, em mặc như vậy là được rồi.
- sao được, người ta sẽ nói là Tkì thì như thế này, còn vợ của Tkì cứ như con nít, người ta sẽ không hỉêu vì sao anh lấy em.- lúc đó Lap đứng bên ngoài nghe trộm
- chúng ta lấy nhau chỉ theo hợp đồng thui mà.
- biết là vậy? nhưng bên ngoài nhìn vào ai cũng biết và nghĩ em là vợ của Tkì.
- em thấy có gì đâu?
- lát nửa anh sẽ mua cho em hòan tòan đồ mới, những bộ đồ em đang mặc em bỏ đi là vừa.
- hả? - Na lấy tay rờ tráng của Tkì - anh bị làm sao vậy hả?
- àh còn nửa, em nên đọc sách của anh đi, bỏ mấy cái truỵên tranh đi.
- gì nửa đây? anh có bị làm sao vậy hả? - Na thấy khó chịu khi bị bắt ép làm theo ý Tkì.
- còn nửa em đừng nghe nhạc tào lao nửa, anh sẽ chép cho em tòan nhạc mới.
- Tkì - Na lấy tay rờ tráng Tkì lần nửa - bình thường em làm như vậy anh có ý kiến gì đâu, tự nhiên hôm nay bắt ép theo ý của anh là sao?
- em ăn mặc đẹp không chỉ tốt cho em ,cho anh và cả những người xung quanh.
- Tkì em xin anh đó, em không có già như cô Thi đâu, mà bắt em theo ý của anh.
- không được anh đã quyết.
Thế là Tkì dẫn Na đi mua quần áo ......... vào đến shop quần áo Na chĩ có biết trố mắt mà nhìn thôi.
- dạ, chào quý khách. - cô nhân viên lịch sự
- hì hì.... tui muốn mua đồ cho vợ tôi.
- dạ, ở đây có rất nhiều kỉêu, mời chị chọn.
- không, để tôi chọn. - Tkì không cho Na chọn
- hả? sao không để cho em chọn? - Na nhăn nhó
- khỏi nói anh cũng biết em sẽ chọn cái gì rồi.
- Tkì......
- đây nè em vào thử đi, đây nửa và đây.....
- hả? nhiều vậy sao? - Na cầm đóng đồ của Tkì đưa mà mặt nhăn nhó, những người bán hàng nhìn hai vợ chồng này thật mắc cười, vợ mặc đồ là chồng lựa hết.
- em ơi! - Tkì kêu người bán hàng- em lấy những phụ kiện đi chung những bộ đồ tôi đã chọn.
- dạ, thưa quý khách.
- em xong chưa vậy? - Tkì gọi Na trong khi vẫn đang lựa đồ.
- xong rùi nè. - Tkì nhìn Na từ trên xuống dưới có vẻ rất hài lòng, gật đầu đắc ý
- wow... - mấy người nhân viên trong cửa hàng - công nhận anh có con mắt hay ghê, lựa đồ cho vợ đẹp hết sức, nhìn chị rất khác so với bước vào đó.
- hứ.. già hơn chứ gì. - Na nhìn Tkì với tâm trạng bực mình, Tkì nhíu mày như Na nói sai òi.
- nè, em có nghe người ta khen không hả? thui tính tiền đi hết mớ này cho tui đi.
- trời nhìu lắm đó Tkì, mình bỏ bớt lại đi, lấy ít thui.
- không được.
cả hai về nhà với mớ đồ quần áo mới trên tay........
- tưởng đi mua đồ với anh vui vậy mà hóa ra chán phèo.
- anh thấy vui mà.
- ủa? Tkì nè, sao gần đây Tkì không thấy khó chịu nửa vậy? - na thắc mắc
- khó chịu về đìều gì? - Tkì không biết Na đang hỏi cái gì
- việc gọi Tkì bằng anh đó. thậm chí Tkì xưng anh trước nửa.
- ờ cái này.... - ngay chính bản thân của Tkì cũng không hiểu đìều gì đang xảy ra- thui em cất đồ vào tủ đi, Tkì vào phòng tắm cái. - Tkì lấy cớ đó không trả lời câu hỏi của Na
Bước vào phòng tắm, làn nước mát vẫn chưa cho tkì câu trả lời thực tế :" Na không nói chắc mình cũng không để ý, mà mình xưng anh với Na từ lúc nào ta? sao mình không nhớ gì hết vậy. Lúc trước ai kêu vậy mình rất là bực mình, nhưng sao... không lẽ mình.... mình thích Na sao??" Tkì cứ suy nghĩ mãi, bước ra khỏi phòng tắm mà đầu vẫn còn nghĩ đến việc đó.
- hôm nay tắm cái gì mà lâu dữ vậy hả? - Na cau mày
- àh, tại hôm nay nóng quá nên ngâm mình tý - thật ra là suy nghĩ chuyện đó nên ngăm mình lâu lúc nào cũng không biết.
- giờ đến em tắm đây.
- ờ... em tắm đi.
Tkì lấy ra những bộ quần áo mình đã mua cho Na, để lên giuờng đến khi Na bước ra.
- chòi, em mới cất vô thì anh lại bày ra.
- anh sẽ chỉ cho em cách ăn mặc như thế nào là hợp với em nhất.
- thui, tối rồi để mai đi, em buồn ngủ lắm rồi.
- không được phải nghe, để mà biết mặc cái gì chứ.
- nói một chút thui nha. - Na đưa tay ám chỉ một chút thời gian thôi
-uhm. làn da của em được cái trắng mặc màu nâu bóng này sẽ rất hợp, kèm theo phụ kìện này..... - nhưng Tkì chỉ được vài bộ áo thì Na đã ngồi ngủ gục mất tiu - hì hì... chắc hôm nay đi với mình mệt quá, rồi còn nghe mình nói đủ thứ nên mới mệt như thế này.
Tkì đem cất những bộ quần áo vào tủ, sau đó nhìn Na với cái dáng ngồi ngủ gục ôm cái gối trước bụng. - Trời ngủ vậy mà cũng ngủ ngon được sao? Thiệt tình. - Thế là Tkì nhẹ nhàng sửa na nằm gọn trên giường, lúc đó Tkì vô tình nhìn thấy vẻ mặt đáng yêu của Na, đôi má hồng hồng, lúc ấy Tkì mìm cười lắc đầu nhưng không ngừng lại chỗ đó, bổng dưng có một sức hút, hút Tkì lại gần Na hơn, Tkì nhìn mái tóc đen mượt của Na, nó không dài lắm chỉ đến vai mà thôi, Tkì nhìn cặp mắt đang khép lại, Na đang chìêm vào giấc ngủ say. tki xích người mình lại gần Na hơn, từ từ cuối đầu xuống đặt nụ hôn nhẹ lên má của Na. Tkì bất chợt hoàn hồn " trời, mình đang làm cái gì vậy nè? sao mình hôn Na, không lẽ mình thích Na rồi sao?, chắc không phải đâu đó là ngộ nhận thôi" . tkì nhanh chóng xua đi những suy nghĩ trong đầu rồi cũng từ từ vào giấc ngủ say.
Hôm nay Tkì đợi Na thức dậy để chở Na đi làm ( hình như Tkì có tình cảm với Na rùi thì phải keke.... )
- ủa? sao Tkì còn ở đây? - Bình thường là giờ này Tkì đã có mặt ở công ty
- hôm nay Tkì cùng em đi làm. - Tkì làm Na ngạc nhiên
- hả?
- thui sửa soan đi, trể giờ của anh mất. - một ít thời gian Na và Tkì cùng đi đến công ty, nhưng khoảng thời gian trên đường đi cả hai không nói gì nhau hết, nhưng Na thì cứ thắc mắc và cứ lâu lâu quay qua nhìn Tkì.
Na nghĩ" anh ấy làm sao ấy nhỉ? mà gần đây hình như không còn như trước nửa thì phải, thấy có vẻ thân với mình hơn, hôm nay còn đòi chở mình đi làm nửa chứ? không biết hắn ta có âm mưu gì không?"
- Tkì - na gọi trong nghi ngờ - anh có âm mưu gì phải không?
- trời, dụ gì đây? - Tkì cười
- làm gì hôm nay tốt với em dữ vậy hả?
- ủa? bình thường Tkì này không tôt với em sao?
- cũng tốt nhưng không tốt bằng máy ngày gần đây.
- làm người tốt mà cũng bị bắt lổi sao? anh đâu có xấu như em nghĩ vậy?
- anh làm em thắc mắc quá, gần đây anh không giống anh như ngày trước em gặp.
- hì hì... thôi đến cửa hàng rồi, trưa nay anh đưa bà xã đi ăn trưa ha.
- bye bye,,, Tkì. - Na đáp lại nụ cười dể thương, làm cho Tkì xao xuyến phải nhìn Na vào trong cửa hàng Tkì mới lái xe đi. Tkì không biết sao ngày hôm nay thấy vui hơn mọi ngày.
- hôm nay na tươi tắn quá ta. - mạc du hỏi thăm
- hihi.. uhm, cũng không biết hôm nay là ngày gì mà tự nhiên thấy vui hơn mọi ngày.
- wow như vậy là tốt lắm rồi.
-hihi.. ước gì ngày nào cũng vui như thế này. _ na đang ước đìêu gì nhỉ? đọc giả biết không?
- Reng.... Reng... - dt của mạc du kêu lên- Alo, Mạc Du nghe đây.
- hihi,, xin chào anh chàng si tình em là lap đây.
- em kiếm anh có chuyện gì không?
- em có thông tin vàng cho hai chúng ta đây. hehe... - nụ cười thật khỏ hiểu
- thông tin vàng?
- hẹn anh ở căn tin 30p nửa nha. Rùi anh sẽ biết thông tin đó là gì?
- uhm, lát nửa chúng ta gặp nhau. - oh oh... kỉêu này là hỉêu cô Lap nhà ta tính nói cái gì rồi, liệu mạc du sẽ như thế nào khi biết sự thật hôn nhân Tkì và Na chỉ là hợp đồng ngắn hạn 1 năm......
Trước khi đợi Mạc Du đến thì Lap có tiếp một người đeo kính đen.
- đây là tiền của ông, nếu ông làm tốt tôi sẽ đưa phần còn lại và thưởng cho ông? - cô ta tính âm mưu gì đây?
- hì hì... chuyện đó cô cứ an tâm - tên đeo kính đen bỏ tiền vào túi áo
- tuyệt đối không được cho ai biết chuyện này.- lap nhìn xung quanh xem có ai đang theo dõi hay nghe lén không?
- hè hè... nghề giữ chuyện là nghề của tui mà. Khi nào ta mới ra tay được.
- lúc đó tôi sẽ alo hoặc nhắn tin cho ông.
- ok.,, - cô ta đang tính làm cái gì đó mờ ám vậy? khi người đàn ông bước ra khỏi ghế thì khoảng 5p sau mạc du đến.
- wow, công nhận anh đến đúng giờ ghê , không sai một phút - Lap nhìn đồng hồ
- em có chuyện gì muốn nói?
- àh, thông tin vàng, em nghĩ chắc đây là đìều bất ngờ dành cho hai ta.
- em cứ nói đi ,không cần phải dòng do như vậy?
-ok. anh nghĩ sao nếu Hai tkì và chị dâu của anh chỉ là bản hợp đồng hôn nhân?- Lap cười nhếch môi có vẻ đắc thắng
- ý em là sao?
- là cưới nhau vì cha mẹ chứ không thật sự yêu nhau. - công nhận cô ta đóan hay thật - chứ ngoài ra không còn lý do nào hợp lý hơn, hợp đồng chỉ tồn tại một năm.
-..............- mạc du im lặng
- du àh, anh tỉnh giấc mộng say tình đi, yêu chị dâu mà giấu như thế thì có hay ho gì đâu.
- kệ anh. - du đang rối bồi trong suy nghĩ.
- haiz... biểt tỏng là hai người đó không có tình cảm gì với nhau, mà vẫn cố chấp.
- chứ em muốn anh phải làm sao? - du bị Lap dụ, cho dù con người có hìên hòa tới đâu họ vẫn có quyền được yêu và có quyền cho đối phương biết mình yêu họ....
- giành lấy Na đi, đừng để như thế mốt hối hận không kịp. - Lap thúc ép, đưa Mạc Du vào trò chơi của mình.
- giành lấy với chị Hai của mình sao? - mặt mạc du có vẻ rất buồn - nhưng gần đây họ có vẻ thân với nhau lắm mà.
- trời, đó là đóng kịch đó anh chàng si tình. - lap đóan trật lất
- đóng kịch. - mạc du giật mình khi nghe điều đó
-uhm, đóng kịch rất hay, để cho mọi người không bàn tán gì cả.
-nếu vậy thì....... - Mạc du đang phân vân
- không có nếu gì hết áh, giành lấy Na đi, giành lấy người mà anh yêu, đừng yêu đơn phương chỉ mệt cho anh thui.- Lap đang đốc thúc
- uhm, thôi được rồi. - tình cảm đã đánh mất lý trí của mạc du công thêm cô nàng Lap cứ nói léo nhéo bên tay như thế, càng sôi sục lòng tham tình yêu của mạc du dành cho Na.
Mạc Du trở về văn phòng của mình ngã người ở ghế sofa gác tay lên tráng suy nghĩ " mình không nên cho ai biết việc này, mình sẽ thể hiện tình cảm của mình dành cho Na"
Lúc đó Minh vào công ty gặp Kim.
- wow, minh đi đâu đây? - kim ngạc nhiên
- uhm, minh đến chào tạm biệt kim, - vẻ mặt của Minh có vẻ buồn
- hả? Minh đi đâu hả?
- uhm, Minh đi định cư bên Ý cùng gia đình,
- sao? - kim có vẻ rất buồn khi nghe đến đìều này, kim như phát khóc - sao minh không nói trước mà bây giờ mới nói.
- vì lu bu quá nên Minh không nói được, ngày mai Minh đi rồi, Kim ở lại giữ sức khỏe nha.
- ngày mai Kim ra sân bay tỉên minh đi được không?
- hay quá, như thế thì càng tốt.
- uhm ngày mai chừng nào Minh đi?
- chìêu tối khoảng 6h.
-ok.
Minh đi như vậy làm cho Kim rất bất ngờ vì thế Kim cũng rát buồn vì Kim thích Minh mà nhưng chưa nói được câu nào thì Minh đã đi rồi, Kim quyết định mua một chiếc đồng hồ thật đẹp để tặng Minh, nhưng mọi chuyện không đơn giản như Kim nghĩ.........
Tkì đến đón Na đi ăn trưa cùng.
- tkì chở em đi ăn ở đâu vậy?
- àh, ăn cái quán cũ đó.
- sao quán mắc tìền đó hả? thui nhìu tiền lắm - Na từ chối
- chứ đâu còn quán nào nửa đâu mà ăn.
- ai nói có rất nhiều quán rất ngon mà rẻ mà Tkì không biết đó thui.
- vậy hả? nó nằm ở đâu?
- àh, nằm trên con đường đi qua khu vực nhà trọ của Hải đó - nhắc đến đó Na buồn lắm
- đang vui tự nhiên buồn vậy? - tkì nhìn na như đang tìm kiếm lý do gì làm cho na thấy buồn
- uhm thui, không có gì đâu. ý chỗ đó đó........ - na chỉ tay, tkì cho xe tắp vào, quán ăn nó không sang trọng như những quán Tkì ghé vào, cũng sạch sẽ nhưng có đìêu đây là quán ăn bình dân nên tòan bộ bàn ghế đều thấp, quán lề đường thì đúng hơn.
- Tkì ăn gì gọi đi. - Na vô tư,Tkì cố gắng nhìn xung quanh xem có người phục vụ không? - sao không gọi đi còn ngó cái gì vậy hả?
- phục vụ đâu? - Tkì hỏi ngơ ngác
- ý chết ... hihi... em quên.... quán này thích gì lại đằng kia mình gọi.
- vậy còn menu đâu?
- menu là gì?
- àh thực đơn đó.
- ở đây làm gì có thực đơn - Na dẫn Tkì đến chiếc xe đồ ăn - nè Tkì chọn đi, thực đơn này mới thực tế nè.
- hìhì... lần đầu đi ăn như vậy đó.
- cũng đúng thui - Na nhìn Tkì từ trên xuống dưới - đại gia như anh làm gì mà ghé vào mấy cái quán bình dân như thế này.
- nè! - Tkì đánh lên tráng của na - em ám chỉ gì đó hả?
- em nói đúng mà. - Tkì và na dùng rất ngon miệng.
-uhm, ngon thật. - tkì gật đầu khen ngon
- thấy hog? rẻ nè mà ngon nửa.- bên đối diện bàn bên kia xảy ra chuyện....
- mày định ăn quịt hả? - tên chủ quán nắm đầu cái tên ăn quịt
- dạ chú tha cho con, con đói quá nên con..... - các bạn biết người đó là ai không? là Hải đó. Lâu rồi mới thấy Hải xuất hiện.
- bên kia có chuyện gì vạy nhỉ? - Tkì đưa mắt nhìn sang bên thì phát hiện Hải đang bị tên chủ quán nắm áo..... - Hải?
- hải nào? - na quay qua nhìn, thấy cảnh như vậy Na đau xót lắm nhưng cũng mặc kệ vì Hải đã làm cho na quá đau rồi. - kệ hắn ta đi.- Na tiếp tục ăn tiếp. Tkì đứng dậy đi đến bàn của Hải.
- phần ăn của cậu ta để tôi trả.- hải trố mắt nhìn Tkì
- may cho mày là có người trả đó, lần sau có như vậy tao quánh cho bể đầu - người chủ quán rất tức giận , tkì nói xong rồi quay trở lại bàn cùng Na.
- tkì trả cho hắn làm gì, mặc kệ hắn ta đi. - Na nói trong lúc ăn
- uhm, nhưng thui một bửa ăn cũng không đáng là bao đâu.
- có phải Tkì không? _ hải bước đến hỏi_ na em ở đây cùng Tkì sao? _na xem như không nghe gì cả mặc dù Na rất buồn
- uhm, sao hải ra nông nổi như thế này? - khi Tkì tính hỏi thăm thì Na kéo tay Tkì đứng dậy đi ra chỗ khác
- Tkì hỏi thăm con người đó làm gì?
- thấy Hải có vẻ sơ sát quá nên Tkì hỏi thăm thôi!
- Na - giọng của Hải vang lên, tiếng gọi kêu thê thảm
- anh đừng có gọi tên của tôi. - na nói như muốn khóc, đìều đó chạm vào nổi đau trước kia của Na, đáng lẽ Na đã quên nhưng hôm nay gặp lại làm cho Na cảm thấy rất đau.
- anh biết em còn giận anh rất nhìêu, nhưng giờ anh chỉ muốn biết một đìều thôi.
- anh không cần biết đìêu gì ở tôi nửa hết?
- anh muốn biết em còn yêu anh nửa không thôi? - câu hỏi đó làm cho Na càng đau thêm, một người phản bội đang đứng trước mặt mình, từng nói ra những đìều xúc phạm đến nhân phẩm của mình, na không còn yêu Hải nửa, bây giờ với Na đó là vết đau không gì xóa mờ được.
- tôi không còn yêu anh nửa - tiếng nói dức khoát từng chữ một
- không lẽ em yêu cái tên đi chung với em sao? - Hải chỉ thằng tay vào mặt Tkì, làm Tkì giật cả mình.
- uhm, tôi yêu Tkì , tôi không yêu anh nửa - Hải rất sock với câu nói đó, còn Tkì thì như chết đứng cái đó là thiệt hay sự nóng giận nhất thời rồi nói ra, nhưng trong tình thế này Tkì hỉêu được Na đang nóng giận đến mức nào.
- anh không tin? không thể như thế được. _ hải không tin những gì Na nói, hai tay na choàng qua cổ của Tkì rồi đặt nụ hôn của mình lên môi Tkì , cái gì đang xảy ra vậy nè? Tkì không biết mình đang rơi vào tình thế nào, Tkì bất động trước hành động táo bạo của Na, đó là sự nóng giận hay tình cảm bấy lâu bây giờ mới được bộc lộ........
Nụ hôn Na dành cho tkì kéo dài khoảng 2p, na không biết mình đang làm gì nửa, khi dứt nụ hôn na thở rất mạnh vì chưa bao giờ na làm việc này trước bao nhiêu người xung quanh, Tkì còn thở gấp hơn Na nửa, như có một luồn điện chạy vào trong người Tkì khi đôi môi của Tkì và Na chạm vào nhau. Tên hải tức mình xô Na ra khỏi Tkì và cho Tkì ăn cú đấm liên hoàn, Tkì không kịp trở tay nên bị ăn đấm ngay mũi và ngay má. Cơn thịnh nộ của Hải xem Tkì như cái bao bố đánh hết sức hết lực, người chủ quán ở đó thấy vậy lìên đi đến sách áo của Hải rồi hét lớn.
- mày làm cái gì vậy hả? sao lại đánh người ta.
- nó giật người yêu của tôi.
- ta thấy nhà ngươi giật thì đúng hơn, người con gái này đã không chịu nghe mày nói, với lại cô ta đã yêu người mới mày làm gì có quyền đánh hắn ta. tao nhờ không lầm chính người này đã trả tìên bửa cơm cho mày bây giờ mày lại đánh người ta, đúng là thứ ăn cháo đá bát, tao đưa mày lên công an.
- xin chú, xin chú tha cho con. đừng đưa con lên công an, con lạy chú.
- vậy thì mày xin lỗi người ta đi.
- không bao giờ. - hải vẫn cố chấp
- vậy thì lên gặp công an đi con. - lúc đó Na đỡ Tkì đứng dậy
- Tkì có sao không? - na nhìn cái mặt tả tơi của Tkì cùng với quần áo dính đầy đất cát
- Tkì không sao chi hơi đau chút thôi.
- chảy máu mũi rồi kìa. - na đỡ thiên kì vào lại quán ngồi
- người ta đang yêu nhau, mày vào phá đám. - tên chủ quán đang bên vực cho Tkì và Na - nếu mày không muốn lên công an thì xin lỗi ngừoi ta đi.
- XIN LỖI - Hải nạt là đúng hơn là xin lỗi thật lòng
- mày cứng đầu nhỉ?
- thui, ông tha cho hải đi, đừng ép nếu người ta không thích.
- uhm, thui được rồi. - thế là ông chủ quán tha cho Hải không làm khó dể Hai nửa, Hải đánh mạnh tay nên máu mũi của Tkì ra hơi nhiều, Na cứ lấy khăn giấy chậm máu.
- Tkì ơi, máu ra nhiều quá, mình đi bác sỉ đi. - na sót ruột khi thấy Tkì te tua như vậy
- hìhì... không sao đâu, lát nó cũng ngưng chảy thui mà.
- thui chết rồi, lát về ba hỏi tính là sao đây?
- uh nhỉ, sao Tkì quên mất cái này ta. - Tkì tự đánh vào đầu mình. Lúc đó Hải đã bỏ đi.... và không ai biết Hải đi đâu và làm gì...... có lẽ nhân vật hải xuất hiện đên đây thôi........
- sao bây giờ?
- ủa? Hải đâu rồi?- Tkì nhìn xung quanh không thấy bóng dánh của Hải, na cũng khó theo sau đó Tkì và Na nhìn nhau rồi im lặng.
- Bây giờ chúng ta về nhà thế nào cũng có chuyện cho mà xem. _ na sợ Tkì bị ba và cô la
- bây giờ chỉ trưa thui mà, tối rồi mình về cũng được. Thôi ra xe đi, Tkì chở Na đến chỗ này.
- chỗ bí mật hả? - na tưởng Tkì như Du
- chỗ bí mật nào đâu, chỉ là chỗ để nghĩ mệt hay thư giản thôi àh, chỗ này ai cũng có thể đến được
.
Tkì đưa Na đén chỗ đó, nhưng đi được một khoảng Na kêu TKì dừng lại ngay trước quầy thuốc tây, na chạy vào mua một ít bông băng cho Tkì.
- Tkì nói là không sao mà, đâu cần mua mấy cái này đâu.
- không được, nó nhiễm trùng thì sao? dể sốt và bệnh lắm đó.
- ờ... - Tkì lái xe đến công viên, nơi mà mọi người ai cũng có thể đến, khu công viên này rất rộng chính giữa nó là một cái hồ bự, người ta xây bật tam cấp hình vòng cung để cho mọi người ngồi ờ đó hóg mát, dù trưa hay chìêu thì ở đó rất mát, vì xung quanh tòan là những cây có bóng cao lớn, công viên này có hồ bơi cũng sạch sẽ, hôm nay công viên có hội ẩm thực nên được ăn thử miễn phí. Tkì và Na ở đó chơi vui giỡn cho đến gần chiều tối, hai người mới ra cái hồ bự, lúc đó xung quanh hồ không có ai chỉ có Na và Tkì ngồi ở đó thôi, ánh đèn chiếu xuống mặt nước hất lên khuôn mặt của Na, làm cho Na ngày càng đáng yêu nhiều hơn. Na không xinh đẹp như các cô gái khác, nhưng vẻ đáng yêu của Na làm cho Tkì say lúc nào mà không biết.
- vết thương có vẻ đỡ hơn rùi - Na lấy tay chạm vào khuôn mặt của Tkì.
- uhm, bớt đau hơn hồi trưa, hồi trưa thì nhức quá!
- em xin lỗi! đáng lẽ em không nên đòi ăn ở ngoài lề đường như vậy? nếu không thì đâu có chuyện gì với tkì.
- hì hì.. có gì đâu, nhờ ăn như vậy mới thấy những món đó có cái ngon riêng mà.
- Tkì không giận em hả?
- hì hì.. có gì đâu mà giận chứ.
- hồi chiều... em.....- na ngượng ngùng khi nhớ đến lúc na hônTkì
- em sao? _ tkì không nhớ gì cả
- đáng lẽ em không nên hôn anh như vậy, em xin lỗi.
- àh, chuyện đó hả? có phải em giận quá nên vậy đúng hog?
- em... - na không biết là mình giận quá hay là một lý do khác....
-thui, Tkì hiểu mà. Thấy em có vẻ buồn chuyện cũ, nên anh dẫn em ra đây cho quên hết mọi thứ nè.
- hìhì... - na cười thật dể thương
- em có gì đó nói không được thì cứ la lên, âm vang trong hồ này sẽ làm cho em cảm thấy rất thú vị...... - nói xong là Tkì la lên làm mẫu cho Na nghe- Ta lên là Tkì.....- âm vang nó lướt trên mặt nước, nghe vang vang .... Tkì .... Tkì .... Tkì....
- hihi... đúng là thú vị thật. để em làm thử .- Na đưa hai bàn tay lên miệng để tạo âm vang hơn - AAAAAAAAAA
- hì hì... la xong thấy sao?
- thoải mái lắm chưa bao giờ thấy thoải mái như lúc này cả, cứ như được giải thoát và sắp bước vào một thế giới mới vậy?
- Anh sẽ đưa em đến chỗ này. - tkì nắm lấy tay na dẫn Na đến cái hồ nước phun tự động, lúc đó mọi người tập trung ở đó nhìêu lắm, họ đang chờ đợi một đìều gì đó. ( lời của tác giả dành cho đọc giả khi đọc đến đọan này mấy bạn mở đọan nhạc trên youtube này mà nghe nha, như thế các bạn sẽ cảm thấy vui hơn)
http://mp3.zing.vn/bai-hat/Can-t-Tak.../ZWZB7ZU0.html
Lúc đó nhạc được cất lên một cách nhẹ nhàng, mọi người càng lúc càng đến đông hơn, các ánh đèn bắt đầu được bật lên sáng mờ dần, mọi người cũng đang lắc lư theo điệu nhạc, hôm nay là ngày gì ấy nhỉ? một sự kiện đặc biệt sao? lúc đó có một ca sĩ xuất hiện hát rất hay làm cho mọi người ai cũng say mê, na rất bất ngờ khi lần đầu tiên một cái gì đó vui như thế này, tkì đưa Na vào điệu nhảy. Mọi người cùng nhảy để giải tỏa những căn thẳng của mình, nhảy những điệu nhảy thật dể thương, Na nhìn theo Tkì mà bắt chước, nào là vỗ tay, đá chân, lắc mông, khoanh tay, gật đầu theo điệu nhạc. Lúc kèn dạo điệp khúc là lúc vòi tự động phun nước , nó xoay vòng làm cho những ai ở xung quanh nó đều ướt hết cả mình mảy. Mọi thứ cư như một giấc mơ có thật mà Na từng ao ước, cái Tkì mang đến là cái có sẵn ở công viên này, cứ thứ 5 hàng tuần là sẽ có sự kiện này xảy ra, cũng may hôm nay là Thứ 5 nên mới có cho Na xem. Tkì nắm hai tay của Na quay vòng vòng làm cho na chóng cả mặt, nhưng mà Na rất vui cười toe toét, lúc đó Tkì cảm nhận được đìều đó " có lẽ ta đã yêu em!"
- Tkì ơi - Na gọi Tkì lúc Tkì còn quay na vòng vòng - em chóng mặt quá, dừng lại đi.
- uh, thui dừng lại, em ổn không? - Tkì đỡ Na
- mới đây trời tối rồi.- Na nhìn lên bầu trời.
- uhm, thôi chúng ta về. em ướt hết rồi.
- hihi ... không sao đâu.
- lên xe đi anh lấy áo khoác cho em khoác vào. - Tkì mở cửa xe cho na bước vào, rồi vòng xuống sau xe lấy cái áo khoác, lên xe khoác cho Na.
- cảm ơn Anh nha Tkì. - Na cười
- hì hì.. có gì đâu, chúng ta về thôi.- Tkì cho xe lăn bánh về nhà trên đường đi,
- hum nay vui quá... lần đầu tiên em được thấy như vậy? cứ nghĩ có trên phim thui chứ.
- hìhì... uhm, tại hôm nay là thứ 5 nên có, chứ những ngày khác thì không có như thế này đâu.
- Tkì hay ra đây lắm hả?
- cũng thỉnh thoảng thôi àh, không có thời gian nhiều.
- vậy khi nào thứ 5 nào rãnh Tkì dẫn em ra công viên đó được không?
- hìhì... ok thui. Ủa? em thấy lạnh hả? - Tkì thấy na run cả người khi vẫn khoác chiếc áo của mình.
- hihi.. dạ, hơi hơi thui.
- gần tới nhà rồi.
Hôm nay cả nhà hình như ai cũng đi ngủ sớm riêng duy nhất có mạc du không ngủ, thấy xe của chị Hai mình về mạc du nhìn trong im lặng, Tkì mở cửa đỡ Na vào nhà, cả hai đều ướt, Mạc Du cũng đóan được Tkì từ công viên về, vì nơi đó dân ở đây ai cũng biết. Mạc Du không nhìn nửa mà ngồi vào bàn làm việc của mình.
Về tới phòng.
- em đi thay đồ đi, nếu không bị cảm đó. - Na nghe theo lời Tkì vào phòng tắm thay đồ.
- Tkì anh đi thay đồ lun đi.
- uhm. - một lát sau hai người cùng nằm trên chiếc giườn nhưng vẫn được ngăn cách bởi gối ôm và con gấu bông.
- hôm nay vui quá! - Na thích thú khi nhớ lại lúc ở công viên
- em thích lắm hả?
- chứ sao nửa? rất rất thích, ước gì ngày nào cũng là thứ 5.
- hìhì... em trẻ con quá đi. công việc bán hàng của em dạo này sao rồi - Tkì bắt đầu quan tâm đến công việc của Na
- rất vui, rất thú vị, biết có rất nhìu loại socola.
- cô bé socola.. haha... - Tkì chọc Na
- Tkì tối ngày chọc em. - Na lấy gấu bông đánh Tkì, Tkì hôm nay không nhường nửa, lấy gối ôm đánh lại, nhưng xui cho Tkì là Na đánh khí thế quá nên làm cho Tkì lăn cả người xuống đất, Na thấy mình hơi quá tay nên đã đi nhanh đến, nhưng tốc độ quá đà đã té xuống đè lên người của Tkì, Lúc đó cả hai mặt đối mặt, hai ánh mắt nhìn nhau, na thì đỏ mặt không biết phải giải thích như thế nào, con gái gì mà vô í quá.
- em.... em..... xin lỗi, - mặt na càng lúc càng đỏ hơn. ánh mắt của Na trốn tránh ánh mắt của Tkì, Tkì chỉ cười.
- ây da.... bao nhiêu tội rồi hả? - Tkì còn cố chọc
- nhưng lúc trước Tkì bảo là bỏ rồi mà.
- nhưng hôm nay phải phạt.
- phạt sao? - na mếu mặt
-uhm. - Tkì nhìn Na cười gật đầu, bàn tay của Tkì vuốt lấy tóc của na, nhìn Na kỉ hơn, lúc đó na như gì đó bất động không nhúc nhích, tim Na và Tkì củng đập theo nhịp đập, tKì nhấc đầu của mình hơi cao một chút để đôi môi mình chạm vào môi của Na, Tkì chỉ hôn nhẹ lên đôi môi đó rồi nói:" đây là hình phạt anh dành cho em, cô bé socola". Lúc môi của hai người chạm vào nhau, Tim của Na xem như ngừng đập, Na cảm nhận gì đó ở Tkì rất lớn, còn Tkì thì bị hút bởi Na rất mãnh liệt.
- em tính đè anh đến bao giờ đây - nói dứt câu Na lật đật leo lên giường mặt vẫn còn đỏ, vì mọi chuyện diễn ra quá nhanh.
- sao Tkì lại hôn em?- na hỏi xong thì đôi môi của Tkì đã cuớp mất đôi môi của Na rồi. Na trố mắt nhìn Tkì giống như lúc Tkì trố mắt nhìn Na vậy.
- em ngủ đi, đừng hỏi gì hết. - Tkì đáp nhẹ nhàng
- nhưng....
- nếu em còn hỏi thì anh sẽ hôn em nửa đó.
- vậy anh ngủ ngon nha.
- uhm, em cũng ngủ ngon.
Tối đó cả hai đều ngủ rất ngon, có na là mỉm cười khi đang ngủ.........
Sáng hôm sau tỉnh dậy Tkì thấy na vẫn còn ngủ nên thui không đánh thức, cho na ngủ thêm tý nửa chút đi làm cũng được, một lát sau Tkì đánh thức Na dậy, nhưng lây hoài mà Na không dậy, Thiên Kì thấy tay na lạnh ngắt sau đó rờ tráng thì Na sốt cao. Hôm qua Na chỉ thấm tý nước thôi mà đã bệnh, sức khỏe của Na yếu thật. Kẹt một cái hôm nay có cuộc họp ở công ty Tkì không thể bỏ được, mà cả ba anh em đều cùng họp với nhau.
- Cô ơi! - Tkì nói với cô Thi
- Na bị bệnh rồi, mà hôm nay con phải họp không lo cho Na được, cô chăm sóc vợ dùm con nha.
- trời vậy hả? - cô Thi đi vào phòng - trời sao mà sốt cao vậy nè.
- cô chăm sóc Na dùm con nha.
- không được rồi, phải đưa vào bệnh viện thôi.
- vậy để con đi với cô, rồi con qua công ty sao vậy.
Tkì cùng cô đưa Na vào bệnh viện, Tkì đến trể 15p.
- Tôi xin lỗi, tôi có việc đột xuất, chúng ta tiếp tục đi.
- Hai! - Kim khều nhỏ.- lần đầu tiên em thấy Hai đi trể đó nha, ham ngủ quá phải không?
- Không! chị Na bệnh, Hai phải đưa vào bệnh viện.
- hả? chị Na bệnh nặng không hai? - Kim lo lắng
- Hai cũng không biết, thấy sốt cao quá, cô thi sợ nên đưa vào bệnh viện cho an tòan thui àh. - việc nói chuyện riêng của Tkì và Kim làm ảnh hưởng cuộc họp.
- xin giám đốc tập trung. - người đang đứng đầu cuộc họp nhắc nhở Tkì
- tôi xin lỗi. - Còn Lap nghĩ :" hum nay là cái gì mà đến trể rồi còn nói chuyện riêng trong cuộc họp"
Cuộc họp kết thúc, Mạc Du cũng nhìn ra thấy là hôm nay chị Hai mình trể.
- sao hôm nay hai đi trể vậy? đã vậy còn nói chuyện riêng với Kim nữa. - mạc du cằn nhằn
- Na sốt nên Hai phải đưa vào bệnh viện.
- hả? sao? chị NA sốt hả? có sao không? - Mac du là hết hồn đổi thái độ với Tkì lìên
- chưa biết nửa, hùi sáng sốt cao quá, nên đưa vào bệnh viện có cô Thi chăm sóc rồi.
- lát nửa ba anh em mình vào thăm chị Na. - Kim nói
- thui bây giờ để Hai đi trước, em với mạc du lát nửa ghé cũng được.
- bây giờ biết lo cho vợ rồi - Kim nói lúc Tkì đi khỏi
- uh,. - mạc du đáp lại nhẹ tưng
- em hy vong cái cô thư kí gì đó đừng phá hoại hạnh phúc của người khác.
-uhm
- anh làm sao vậy? cứ uh uh.... thui em không nói chuyện với anh nửa. - Kim bực mình khi nói chuyện với mạc du nói gì cũng uh uh..... , Lap đi đến nói chuyện với mạc du
- haiz.... anh đang buồn hay đang đau khổ vậy hả? - lap nói xiên nói xỏ
- em đừng có cái thái độ đó được không?
- haiz..... gần đây muốn gần Tkì cũng khó, Tkì gần đây cứ dính lấy Na riết. - Lap làm vậy để cho Du không kìêm được lòng
- em thôi lảm nhảm đi lap àh. Anh vào bệnh viện đây - Mạc du bước đi để mặt Lap tức giận, Lap sôi máu khi cái tử " lảm nhảm" cứ đâm vào da thịt của Lap. Lap bật điện thoại lên :" Alo tôi muốn tối nay mấy anh thực hiện kế hoạch của mình"
Tkì đến bệnh viện thì thấy Na vẫn còn sốt chưa tỉnh.
- cô ơi, bác sỉ nói sao cô?
- bác sỉ nói chỉ sốt nhẹ thui àh, không sao hết.
- nhẹ mà giờ này vẫn chưa tỉnh sao? - tkì lo lắng, lúc đó Mạc Du cũng vừa mới đến.
- chị na chưa tỉnh hả Hai? - mạc du nhìn Na thấy mặt tái nhợt đi.
-uhm chưa tỉnh.
- con người ta đang khỏe tự nhiên bệnh? - cô Thi vừa nói vừa lấy khăn đắp cho Na, câu nói của cô Thi làm Tkì thấy mình là tội đồ, vì Tkì cho Na thấm nước ướt cả người.
- dạ, tại con nên Na mới bệnh - Tkì nói lí nhí trong miệng
- sao tại con? - cô ba nhíu mày
- tại hôm qua con dẫn Na vào công viên.
- con làm nó té xuống hồ hả? - cô Thi trợn mắt
- dạ không,,, dạ không..... chỉ là chơi vui ở dưới vòi phun nước thôi... con đâu biết Na dẻ cảm vậy.
- Hai nên rút kinh nghiệm lần sau đi. - mạc du có vẻ không vui, đến để tay lên má của Na, xem nhiệt độ có gì thay đổi không?
- ờ Hai biết rồi - sau đó là ánh mắt lạ lắm Tkì dành cho Mạc Du.
- chị na sao òi cả nhà - Kim đến cùng hai tên vệ tinh.
- uhm, có vẻ đỡ hơn được chút. - mạc du nói.
- Rờ Mi - Kim như ra lệnh.
- có Rờ Mi. - Rờ mi như chấp hành mệnh lệnh sắp được đưa ra.
- Rờ mi đi gọi bác sĩ đi, chị Na như vậy thấy không ổn.
- uhm, ok, tuân lệnh người đep. - rờ mi nhanh chân đi lìên.
- còn Tom. - Kim nhìn về phía Tom - Tom đi làm cái này cho chị Na đi, lát nửa chị Na tỉnh dậy chị Na ăn.
- hì hì.. ok. - coi thế mà hai tên vệ tinh này được việc quá nhỉ.
Buổi chìêu tối cũng nhanh chóng đến Kim phải ra sân bay tiễn Minh.
- đến giờ em đi rồi! - Kim nhìn đồng hồ nói với Tkì và Mạc Du
- em đi đâu? - Tkì hỏi
- em đưa minh ra sân bay. - nghe đến đó là Rờ Mi và Tom dành đi theo.
- uhm, hai tên vệ tinh muốn đi theo em kia. - mạc du chỉ tay về hai tên.
-uhm, vậy thì đi chung.
tom và Rờ mi đưa Kim ra sân bay, lúc đó thấy Minh đang đứng nói chuyện với các bạn của mình.
- Minh - tiếng của Kim kêu lên.
- ah. - Minh vẩy tay và đi lại phía Kim - Kim đến rồi hả? hên quá lát nửa khoảng 10p nửa là Minh đi rồi.
- hì hì... uhm, Minh đi mạnh giỏi nha.
- uhm, cảm ơn Kim. - lúc đó một người con gái đi lại kế bên Minh
- Ủa ai vậy Minh?- Kim hỏi
- àh, đây là bạn gái của Minh. - câu nói đó làm thay đổi sắc thần của Kim. Ý định tặng chiếc đồng hồ của Kim không còn nửa mà giữ lại.
- minh có bạn gái rồi hả?
- uhm, Thôi Minh đi đây. Bye Kim ở lại giữ gìn sức khỏe nha. - Minh bước đi tay trong tay với người con gái đó Kim cảm thấy buồn buồn, nhưng có hai tên phía sau thì rất vui, hai tên cứ bỉêu hiện sự vui mừng của mình, nào là đánh tay, đụng mông , lắc người, Kim quay lại càng bực mình hơn khi thấy Tom và Rờ Mi đang hý hửng với nhau. Kim giận bỏ đi, hai tên lẻo đẻo phía sau năn nỉ........
Lúc đó cả ba cùng đi dạo mát vòng vòng, Kim có vẻ rất buồn Tom và Rờ Mi thấy vậy cũng khó chịu,
- ý hay là mình đến công viên đi! - ý tưởng của Rờ Mi
- uhm, đúng đó, lát nửa sẽ có phun nước rồi nhảy đó. - Tom hùa theo
- ủa? hôm nay là thứ 5 hả?
- ơ.. - Tom và Rờ Mi nhìn nhau - hôm nay là thứ 6
- vậy sao mà có phun nước hay nhảy được.?- Kim có vẻ thất vọng hơn
- không sao có cách rồi. - Tom nảy ra ý tưởng gì đó, ngay cá chính Rờ Mi cũng không biết, thế là cả ba cùng nhau đến công viên, Tom kéo rờ Mi đi ra chỗ khác nói chuyện.
- bây giờ chúng ta sẽ làm cho nó phun nước và có nhạc.
- ê.. - Rờ Mi rờ tráng Tom - nhà ngươi có khìn hog? chỗ đó có người canh mà.
- chính vì có người canh nên ta mới cần mi tham gia? - Tom đang có một ý định táo bạo
- nói đại đi cha cứ vòng vòng hoài. - Rờ Mi sốt ruột. Kim nhìn hai tên vệ tinh khó hiểu không biết chung đang bay trò gì?
- vậy nè đó đó... - Tom nói vào tai Rờ Mi, rờ mi cười sặc sụa. - ê có hiểu không mà cừoi dữ vậy?
- không.... haha.... nhột quá nên cười. - Tom cú đầu Rờ Mi cái cốc
- vậy nè.... đó nghe chưa.
- ê được không? người ta phát hiện thì sao? - Rờ Mi rung rẩy
- cứ làm đi, bất quá chạy làm gì dữ vậy. Rờ Mi có muốn Kim vui hog?
- đương nhiên là muốn..... nhưng mà..... - Rờ Mi hơi phân vân
- thui đi lẹ lên. -- Tom kéo tay Rờ Mi đến căn phòng đìều chỉnh lúc đó có người đang ngồi bên trong. Tom tay cầm sẳn cái bao bố sợ dây, núp ở phía sau chờ cơ hội.
- chú ơi. - Rờ Mi gõ cửa gọi người điều chỉnh
- có gì không con? - người đìêu chỉnh vừa bước ra Tom nhảy xổ đến trùm bao bố lấy dây cột lại,Rờ Mi kiếm vật gì đó đập lên đầu để cho người đìêu chỉnh bất tỉnh thôi.
- trời ơi, giờ sao giờ? - Rờ Mi run
- khiên vào cái bụi đằng kia đi. - Tom ra dấu, cả hai cùng khiên người đìêu chỉnh. - xong rồi.
- ê lỡ lúc đó ổng tỉnh dậy thì sao? - Rờ Mi cắn móng tay
- kệ ổng, lúc ổng tỉnh là lúc mình chuồn rồi. Thui vào phòng đìêu chỉnh nhanh đi. - Tom kéo Rờ Mi vào phòng đìêu chỉnh.
- Nút nào đây trời! - Tom nhìn hoa cả mắt tòan nút là nút
- ham hố! - Rờ Mi phán một câu - bây giờ ngồi đó mà ngó.
- Phải có bản hướng dẫn chứ, tìm đi nhanh lên. - Tom thúc dục Rờ Mi.
- ê cái này phải không, thấy có vẻ cái hoa phun nước nè. - Rờ Mi đưa cho Tom một tờ giấy.
- uhm, thử xem. - Rờ Mi nhấn cái nút màu xanh lúc đó chiếc đĩa CD được đưa vào máy, nhạc bắt đầu phát lên - Ê được được rồi! haha.. - Rờ Mi và Tom vui như một con nít lên ba, còn Kim thấy bất ngờ khi có tiếng nhạc phát ra. - Rờ Mi tiếp tục nhấn nút vàng, lúc đó khu vực phun nước tự động nó bắt đầu xoay tròn, cứ như nó sắp hoạt động, Rờ Mi có vẻ rất thích thú với công việc điều khỉên này.
- Ê ra đi, định ngồi chết đây luôn sao? - Tom kéo Rờ Mi ra khỏi bàn đỉều khỉên
- thui ông ra với Kim đi, Tôi khoái cái này rồi. - Thế là Tom lắc đầu bỏ Rờ Mi lại phòng điều khiển. khi đó ở ngoài đã nhốn nháo nhảy theo điệu nhạc. Kim ngạc nhiên hết sức
- Ủa? sao tom làm được vậy? - Kim bất ngờ
- hì hì.... đâu phải mình Tom còn có Rờ Mi nửa.
- Rờ Mi đâu? - kim nhìn xung quanh
- nó đang ở trong phòng đìêu khiển đó.
- Hả? trong phòng điều khiển? Là sao?
- từ từ Tom sẽ giải thích cho Kim nghe, bây giờ trước tiên là Kim vui cái đã. - lúc đó Tom và kim cùng nhìn nhau nở nụ cười thật tươi. - E hèm - tom bắt đầu cuối người xuống- xin phép hoàng tử này được mời công chúa nhảy một điệu nhạc.
- hihi... - Kim vui hơn nhiều - ta đồng ý - thế là Tom và Kim cùng vui đùa, nhảy nhót dưới điệu nhạc, cùng làn nước bắn tung tóe, với sự điều khiển của Rờ Mi, nhưng tiếc thay Rờ Mi chỉ hứng thú được một chút thui,thấy Tom và Kim nhảy vui như thế lìên ngay lập tức chạy ra dành với Tom.
- e hèm, chơi xấu nha! - Rờ Mi nhăn nhó
- hihi... đâu chơi xấu đâu. - Tom cười nhìn gian quá - tại Rờ Mi thích phòng đìêu khiển mà. haha.....
- vậy Kim nhảy chung với Rờ Mi ha. - Kim đề nghị làm Rờ Mi mắc cỡ, đỏ cá mặt. còn Tom nhìn thấy bộ dạng của Rờ Mi thì cười hô hố ,,, không nhịn cười được. Nhưng sau đó cả ba cùng nhảy nhót vui vẻ, bổng dưng nhạc tắt nước ngưng hoạt động.
- Bắt hai tên đó . - chết rồi hướng cánh tay của người đàn ông bị Rờ Mi và Tom trùm bao bố chỉ ngay mặt.
- chết rồi - Tom hoảng hồn
- dụ gì vậy? - Kim không biết chuyện gì
- chạy mau - Rờ Mi nắm tay Kim, Kim nắm tay Tom chạy. Chạy được một khỏang thoát được những tên bảo vệ.
- có chuyện gì vậy? sao họ đuổi theo tụi mình.
- hỏi Tom đó - Rờ Mi thở hổn hển- nó bày đầu
- uhm, Tom chỉ muốn cho Kim vui nên đã làm bất tỉnh cái ông điều khỉên, lên chỉnh cái nút đìêu khiển nên mới có nhạc và phun nước cho Kim. - vừa nói Tom vừa gãi đầu.
- haha... - Kim nghe mà cười đau cả ruột, hai tên kia nhìn nhau mà không hiểu gì hết. - Tom và Rờ Mi tốt với Kim quá.
- tại vì tụi này thích Kim mà. - lúc đó cả hai đồng thanh làm cho Kim bất ngờ, sau đó thì cả ba cùng im lặng........
- Tom và Rờ Mi nè - lúc này Kim mới lên tiếng- hai người thích Kim hả? - vừa nói Kim nhìn qua hai cái vẻ mặt ngượng ngùng.
-Hai tên này không nói gì chỉ biết ngồi im gật đầu , trông thật đáng thương. Kim tiếp tục nói - nếu vậy Kim thật sự không biết chọn ai cả.
- Chọn Tom... chọn Rờ Mi... nè - cả hai cùng đồng thanh
- Kim rất thích Tom và Rờ Mi, vì ai cũng tốt với Kim hết, nhưng nếu chọn làm phu quân thì một thui.
- chọn cả hai cũng có sao đâu - Rờ Mi đáp thiệt tình
- trời - Tom đánh vai Rờ Mi - nghĩ sao vậy? hog lẽ đêm nào cũng dành hả?
- Hai người đừng có giỡn được không? - hai tên ngồi khép nép - chọn một bỏ một thì 1 trong 2 sẽ rất buồn.
- hay mình như táo quân đi Kim. - lại một ý nghĩ táo bạo của Rờ Mi.
- Rờ Mi! pháp luật ai cho vợ mà có hai chồng. >"<
- ông toàn nghĩ cái chuyện gì đâu không àh? - Tom trách Rờ Mi - hay là để cho Kim suy nghĩ một thời gian đi, tụi mình cũng không nên tranh giành nửa, cho dù là người được hay không được thì cả ba chúng ta luôn là bạn tốt.
-uh, đúng đó - Rờ Mi có vẻ thống nhất ý kiến này.
- hihi.. hai người thật dể thương..- nụ cười của Kim nở rạng ngời
Lúc đó ở trong bệnh viện có Lap đến thăm Kim, sự xuất hiện của Lap trong lúc này tạo cho mạc du có linh tính gì đó không tốt......
- Hi! Tkì và Mạc Du - tiếng chào của Lap
- ủa? em đến đây làm gì? - mạc du hỏi nặng giọng
- vợ của giám đốc bệnh em đến thăm không được sao? - Lap nhìn Na như soi mói
- uhm, Na có Lap đến thăm em nè.- Tkì đáp
- em chào chị Lap. Chị đẹp quá. - Na nói những gì mình thấy
- hihi... cảm ơn em. đẹp vậy mà chưa hút hồn được ai kia thui. - ánh mắt của Lap đưa về phía Tkì, Tkì tưởng rằng Lap giỡn nên giỡn lại.
- hì hì... hút rồi đó chứ. - câu nói giỡn đó làm cho Na thấy có gì đó buồn buồn, cái cô Lap nhà ta cứ tưởng thật, nên vui hây trong lòng.
- em khỏe chưa Na? - Lap hỏi như mong Na bệnh càng nặng thêm
- hì hì... sáng giờ cũng khỏe hơn rồi.
- em có biết vì em mà Tkì bị la trước hội đồng đó. - Lap như muốn đổ hết tội cho Na.
- sao tkì bị la? - Na nhìn qua Tkì
- hìhì.. không có gì đâu, anh chỉ đi trể chút thôi. - tiếng "anh" như xé đôi tai của Lap ra làm đôi.
- em xin lỗi vì em mà.... - Tkì nhìn Na cười lắc đầu làm cho Lap càng ngày càng thấy ghét Na hơn và không muốn ở lại đây lúc nào nửa, tách Tkì ra càng sớm càng tốt.
- đến giờ em về mà xe em bị hư mất rồi.
- àh, du em đưa Lap về dùm Hai nha.
- em đi bằng taxi, em đâu có đi xe đâu. - lúc này Lap mừng rỡ trong lòng vì kế họach của mình sắp thành công.
- thui để Hai đưa Lap về, Na ở lại với Du nha, lát nửa Tkì quay lại. - Tkì chào tạm biệt Na và du đưa Lap về.
Trên đường về thì xảy ra chuyện theo đúng kế hoạch của Lap., lúc đó xung chiếc xe Tkì đang chạy, có 4 chiếc môtô chạy xát xát vào xe Tkì, cứ hút gió rồi làm những hành động phi thẩm mỉ, chúng hướng mắt về Lap, chúng diễn rất giỏi, sau đó chúng chặn đầu xe của Tkì. chúng không làm gì Tkì cả theo lời của Lap, chúng chỉ lôi Lap từ trong xe ra. Nhưng bọn dâm dê muốn chiếm hữu và thỏa mãn dục vọng.
- Tkì cứu em! - Lap kêu lên thảm thiết.
- tụi bay tính làm cái trò gì vậy hả? - Tkì chỉ tay vào mặt bọn chúng.
- tụi tao chỉ muốn vui với bạn gái của mày tý thui, không được sao?
- Tkì ơi cứu em Tkì,!- Lap chảy nước mắt cá sấu
- tụi bay buôn cô ấy ra. - Tkì như khẳng định.
- haha.... tao không buôn ra thì sao. - lúc đó tên đó hôn lấy cổ của Lap, sau đó xé nát cái áo Lap đang mặc, để lộ cả áo lót. Tkì thấy vậy lìên bay vào cho tụi nó một trận, theo lời của Lap là không được làm Tkì bị thương, chỉ giả vờ đỡ thôi, sau đó dọt xe chạy. Lap khóc nức nỡ khi bọn chúng dọt đi mất,Lap ôm chầm lấy Tkì, Tkì lấy tay vỗ vỗ rồi đưa Lap về nhà an toàn.
- em vào nhà đi, nhớ khóa cửa cẩn thận.
- Tkì! Tkì vào với em đi, em sợ lắm.
- nhưng mà...... - Tkì còn Na trong bệnh viện
- tối chúng mà mò đến đây chắc em chết mất. - Lap khóc rất tội nghiệp làm Tkì phải đồng ý ở lại, Tkì gọi cho mạc du chăm sóc Na dùm vì mới có chuyện không hay xảy ra với Lap.
Ở bệnh viện.
- Hai nói, Hai không ghé vào bệnh viện!
-- sao vậy?
- Lap bị tên du côn sờ sẫm, may mà có Hai nên chuyện cũng ổn, Lap ở nhà một mình nên sợ, kêu Tkì ở lại chút.
- uhm, - Na xoay đi không nói gì cả.
- àh, hồi nhỏ Na có hay xếp hình hog? - Mạc Du tìêm cách gì đó có thể gần gũi với Na hơn.
- có Na xếp nhìu hình lắm. - Na vui khi được gợi nhớ về tuổi thơ
- hì hì.. chúng ta lại có chung sở thích nửa rồi, socola, truyện tranh và bây giờ là xếp hình giấy nửa chứ.
- ở đây không có giấy nhỉ?
- để du đi kiếm cho. Na đợi chút. - ít phút sau du quay trở lại - nè!
- wow, nhìu giấy quá vậy? du kiếm đâu hay vậy?
- hihi... ở đâu không quan trọng, quan trọng có giấy bây giờ để xếp nè.
-uhm, Na sẽ xếp con hạt, Na rất thích con Hạt.
- uhm, vậy du và Na cùng xếp hen. - lúc đó trong căn phòng trở nên ấm áp hơn nhờ có những hình giấy được tạo nên bởi Na và Du, Du cảm thấy rất hạnh phúc khi được ở riêng với Na như thế này, du ước gì ngày nào cũng đựoc gần ở bên Na, bây giờ đìêu mà Du băng khoăn nhất là Na có tình cảm gì với mình không? hay Na xem mình là bạn hay một đứa em trai mà thôi.
Ở căn nhà biệt thự.
- em sợ quá Tkì ơi. - Lap còn đóng kịch rất đạt làm cho Tkì cứ tưởng thật.
- không sao đâu bây giờ em an tòan rồi.
- Tkì ơi, Tkì ôm em được không.
- uhm. - vì thấy Lap sợ như vậy, Tkì nghĩ ôm như thế sẽ giúp Lap bớt sợ hãi hơn, vòng tay của Tkì ôm chặt lấy Lap, Lap cảm thấy như Tkì thuộc về mình, bàn tay của Tkì ấm lạ thường , Lap chỉ muốn đuợc như thế mãi, lúc đó Lap hôn lên má Tkì làm cho Tkì giật mình.
- em làm gì vậy lap?
- em chỉ muốn cảm ơn anh thôi.
- em không cần cảm ơn như vậy đâu. - Tkì buôn Lap ra, nhưng Lap nắm tay Tkì kéo Tkì té xuống giường, Lap trường lên người Tkì.
- cảm ơn như nụ hôn trên má thì có gì đâu anh, em muốn đêm nay thân thể của em là của Tkì đó.
- không cần đâu em. - Tkì quay mặt không nhìn vào ánh mắt gợi tình của Lap
- anh đừng trốn tránh ánh mắt của em chứ, nhìn em nè. - Lap lấy tay chỉnh mặt Tkì đối diện mặt mình rồi từ từ đặt nụ hôn lên môi Tkì sau đó đưa tai áp vào ngực Tkì - tim anh đập nhanh quá, anh chịu đựng làm gì không biết nửa - câu nói đó như kích thích thần kinh của Tkì. Tkì lìên ngay đổi tư thế chuyển sang nằm phía trên, thật sự bây giờ Tkì không kỉêm soát được sự ham muốn của mình. Đôi môi hôn gấp gáp lấy môi của Lap, hai chiếc lưõi đang len lõi vào nhau, bàn tay của Tkì lần vào áo bên trong mở tung chiếc áo ngực, Tkì giật lấy quăn ra xa.
- O.. Oh... - tiếng sản khóai của Lap - anh cứ tiếp tục những gì anh muốn , thân xác em là của anh.- Tkì cởi tung chiếc áo bây giờ đã để lộ bộ ngực nóng bỏng, Tkì dùng ta bóp nắn nhẹ từng cái, hôn lên cổ kéo xuống hôn cặp ngực, rùi nút rùi liếm. Lap như lạc vào cõi thiên đường, Lap thở hổn hển, rên lên từng cơn..... bàn tay Tkì không chịu vui chơi bên trên nửa, chúng đang lần mò xuống phía dưới, nhưng lúc xuống dưới thì Tkì dừng lại.
- Anh sao vậy? chúng ta đang vui mà.
- anh xin lỗi anh phải đi. - Tkì tính đi thì bị lật tình thế lần hai.
- đang vui sao lại đi - Lap đang điên vì Tkì - nhìn cặp ngực em nè - Lap đưa ngục áp áp vào mặt Tkì - hôn lấy nó đi, mút lấy nó đi anh. Anh đang hứng mà, anh làm em mất vui đó, em giận là không cho anh "ấy" em đâu nha.
- không! - Tkì cho Na té qua bên kia, rồi đóng cửa bỏ đi chạy qua bệnh viện.
Tkì ghé qua bệnh viện vào phòng thì không thấy Na đâu cả.
- xin lỗi cho tôi hỏi có một bệnh nhân tên Na nằm trong phòng này đâu rồi ý tá?
- àh, cô ấy mới xuất viện cùng với em trai về nhà rồi.
- àh, tôi cảm ơn.- Tkì nhanh chân chạy về nhà mà đầu cứ suy nghĩ " sao hồi nảy mình lại làm vậy với Lap chứ, mình điên thật rồi" Tkì cứ tự trách móc mình cảm thấy có cái lỗi gì đó với Na. Về đến nhà thì Na đang ở trên phòng.
- ủa? em chưa ngủ sao? - Tkì thấy Na đang lay hoay viết cái gì đó
- ủa? anh về rồi hả? sao về trể vậy? - Na đóng cúôn sổ lại để lên bàn ké bên
- uhm. - Tkì ấp úng không biết biện lý do gì để tránh việc về trể - àh, anh bị bể bánh xe.
- bể bánh hả? - Na hỏi ngu ngơ
- mà sao em cùng với du về nhà không gọi đt cho anh một tiếng hả? - Tkì bắt đầu ghen ngược
- em thấy chuyện nhỏ thui không cần phải nói.
- mà em cũng đừng đi chung với mạc du nửa, không tốt đâu. - Tkì thấy có gì đó khó chịu khi nghe nhân viên cứ lí nhí vợ mình đi chung với em trai của mình.
- sao lại không tốt, em thấy bình thường mà.
- gần đây có ngừơi nói với anh em thân mật với mạc du lắm? - Tkì nhăn nhó
- hả? thân mật gì đâu. chỉ là ăn cơm chung, bán hàng chung thui mà.
- nói chung là bớt đi chung lại. - tuy chỉ là những cái đơn giản thui mà Tkì bắt đầu cảm thấy khó chịu.
- nhưng em nghĩ nếu em và mạc du không có gì thì người ta nói gì kệ người ta chứ, mình không có thì thui.
- thui, anh không nói nửa, anh đi tắm đây.
- Tkì hôm nay làm sao vậy nhỉ? tự nhiên lại không cho mình đi chung với mạc du. mạc du là em Tkì mà, đi chung thì có sao đâu? - Na ngồi nói một mình.
- em khỏe chưa mà xuất viện vậy hả? - Tkì ra hỏi thăm Na
- em không thích mùi bệnh viện.
- haiz.. chưa khỏe thì cũng phải ở lại chứ. - Tkì vớ ngay cái laptop.
- em cũng khỏe rồi nè. - Na nhìn Tkì cười tươi rói, Tkì không an tâm lắm đưa tay lên tráng của Na xem có bớt hay chưa?
-uhm, đúng là có bớt hơn rồi. Thôi em ngủ đi, anh làm việc chút.
- ủa? _ Na phát hiện gì đó trên má của Tkì, sau một hồi thăm dò_ sao trên má của Tkì có vết son vậy?
- Hả? - Tkì giật mình - làm gì có. - Tkì bắt đầu rối cả lên
- kính nè anh xem đi!
- trời ơi! - Tkì ngó vào kiếng thấy vết son trên má liền lấy tay bôi mạnh
- vết son đó có phải của Lap không? - Na nhìn Tkì với ánh mắt như cần câu trả lời
- ơ ơ.... anh.... - Tkì càng lúc càng lúng túng hơn.
- vậy anh đã nói dối em là anh bể bánh xe đúng hog? - ánh mắt Na càng hướng về Tkì hơn, Tkì lẫn trốn ánh mắt đó.
- ý.. - Tkì phát hiện trên bàn - ủa? mấy hạt giấy này ở đâu vậy? - Tkì đánh trống lản
- em và du cùng xếp đó, nhưng anh trả lời câu hỏi của em đi.
- ah,,, anh phải qua phòng làm việc đây. - Tkì thoát thân bằng cách chạy trốn qua phòng làm việc, còn Na ngồi đó Na cảm thấy buồn lắm, Na cũng không biết vì sao mình buồn nửa- nhưng Tkì có quỳên làm những gì Tkì muốn sao mình lại thấy buồn khi biết TKì và Lap....., việc gì Tkì nói dối mình, Tkì cũng có thể nói sự thật mà. hôm nay Tkì cảm thấy khó chịu khi mình đi chung với du nửa, Tkì anh làm sao vậy? - Na cứ ngồi nhìn cửa sổ và nói một mình.
Bên phòng làm việc của Tkì, Tkì có làm việc gì đâu, cứ đi vòng vòng trong phòng nằm đầu bức tóc về cái vết son trên má mà Lap để lại. Tkì nói lảm nhảm một mình.
- Trời ơi! ở đâu ra cái vết son chết tiệt vậy nè? bây giờ biết giải thích với Na làm sao đây? sao mình cứ cuốn cuồn lên vậy nè. có ai giúp tui hog? haiz... thui ráng ngồi đợi đến khuya ùi lò mò qua vậy, chứ mình thật sự không biết giải thích như thế nào, àh... đúng đúng ùi, nói là mình vẽ lên. trời ơi, khùng quá sao mà tự vẽ được chứ, hog lẽ nói sự thật. trời ơi, thà cắn lưỡi sao mà nói được, nói sao đây.
Thời đỉêm tới khuya, Tkì đi đến phòng của mình mà cứ như ăn trộm bước từng bước nhẹ nhàng, mở cánh cửa cũng từ từ cố gắng không gây ra tiếng động dù là nhỏ nhất. nhìn trên giường thì thấy Na hình như đã ngủ, Tkì cũng không biết nửa vì Na nằm quay lưng, Tkì thở phù nhẹ nhõm, trèo lên giường vừa thở một cái thì.
- anh vào phòng thì cứ vào bình thường, việc gì phải lấp ló.- Na quay qua nhìn Tkì, làm tKì giật mình
- em chưa ngủ sao?
- em chờ câu trả lời của anh?
- câu trả lời gì? - Tkì đánh trống lản
- vết son.
- anh... anh không biết phải giải thích làm sao cả? - Tkì nhìn Na như hối hận
- thui, anh không cần phải giải thích đâu, em hiểu mà, anh ngủ ngon.- " em hiểu mà" cứ như con dao cắt Tkì ra làm đôi, cái của Na hiểu là gì? Tkì không muốn Na hiểu lầm Tkì.
- Na... Anh... - không nghe gì về phía bên kia, có lẽ Na đã ngủ hoặc không muốn nghe. Bên phòng của Tkì căng thẳng bao nhiêu thì bên phòng của Mạc Du thì tràng đầy niềm vui bấy nhiêu, tối đó mạc du không ngủ chỉ biết ngắm đôi hạt giấy mà Na tặng cho mạc du, đến nổi du để hai con hạt giấy kế bên để mà ngủ thật ngon.
Buổi sáng đi làm cả Tkì và Na không nói gì cả, đi ăn trưa cũng vậy, cả hai cũng đều im lặng không nói tiếng nào, lúc na gặp mạc du thì vui vẻ nói nhiều biết bao nhiêu còn Na gặp Tkì thì im lặng, tối đó Tkì bức xúc vì cả ngày hôm nay thật nặng nề đối với Tkì. Tkì thấy khó chịu cực kì. Thiên Kì gọi Mạc Du qua phòng nói chuyện.
- Hai gọi em qua có gì không?
- Hai có chuyện muốn nói với em. - mặt Tkì có vẻ căng thẳng - em đừng đi chung với Na nửa?
- hả? - câu nói đó là tan nát lòng mạc du - em thấy đi chung có gì đâu Hai?
- đi chung chứ không phải lúc nào cũng tò tò, Na đâu em ở đó. Gần đây có những điều không hay về em và Na. Hai không muốn nghe bất kì đìều gì bàn tán về em chồng chị dâu
- nhưng Hai àh... - mạc du muốn nói
- tốt nhất là em nên hạn chế đi.
- vậy còn việc Hai đi chung với cô thư kí Lap đó thì sao? - mạc du phản đối
- ờ thì... - Tkì bị dịnh đầu - đó là chuyện riêng của Hai.
- Hai nói vậy Hai nghe được hả? vợ mình thì không đi chung suốt ngày đi chung với cô thư kí.
- Mạc Du! em dám ăn nói với Hai như vậy hả?
- em không có nói sai, em chỉ nói những gì em thấy mà thôi. tại sao hôm qua tới khuya hai mới về đến nhà, Hai giải thích đi.
- Hai đã nói với em qua điện thoại là Lap bị bọn du côn hiếp đáp nên phải đưa Lap về nhà.
- đưa thì về lìên tại sao đến giữa khuya mới về nhà. -- lúc đó Tkì rối bời không biết ăn nói với em mình như thế nào - thôi Hai không cần giải thích đâu nhìn tâm trạng hai lúc này là em biết tối hôm qua xảy ra chuyện gì rồi/ - mạc du đóan như thần.
- nhưng Hai không làm gì cô ta cả? - Tkì minh bạch
- haha... không đánh mà đã khai. Hai nghĩ sao nếu Na biết việc này? - mạc du như đang được thế hơn
- chuyện của Hai và Na, Hai sẽ tự giải quyết , còn em . Hai cấm em không được gần gũi hay thân mật với Na nửa.
- Hai! - mạc du kêu lên lòng đau như cắt - em và chị Na không có gì hết, vì thế Hai không cấm được em đâu. Em vè phòng mình đây. - chưa bao giờ Tkì thấy Mạc Du chống đối mình như lúc này, và đây cũng là lần đầu tiên hai chị em cải nhau vì một người con gái, cả Tkì và Mạc Du cảm thấy thật nặng nề làm sao.
Buổi tối ăn cơm cùng cả nhà chỉ có ba người là không cười nói chỉ biết ăn và im lặng đó là Tkì, Na và Mạc Du.
- Ủa? - ba Tkì thắc mắc - hôm nay nhà mình có chuyện gì àh?
- uhm, sao hôm nay không thấy ba đứa cười gì hết vậy? - cô Thi ám chỉ Tkì , Na và Mạc Du.
- ủa? chị Na có chuyện với Tkì và Mạc Du dạ? - Kim nhìn qua Tkì và Mạc Du như thắc mắc
- chị cũng không biết nửa. - Na như người trong cuộc, nên không thể nói.
- thui con no rồi. - Tkì bỏ đủa không ăn nửa, lên trên phòng
- con mới ăn một chút mà Tkì. - cô Thi nói, nhưng Tkì cũng mặc kệ bỏ lên phòng.
- kệ Hai đi, hơi đâu mà cô lo. - mạc du nói như không cảm giác gì cả,
- Mạc Du, con nói gì kì vậy, chị Hai con đó. - Ba nhăn nhó rầy Mạc Du.
- Dạ. - mạc du cuối mặt như biết lỗi của mình, rồi ăn tiếp.
- thôi để con mang chút đồ ăn lên cho Tkì.
- uhm, con đem lên đi, chắc công việc nhiều quá nên nó vậy, còn đừng buồn nó nha. - Giong nói của ông Sơn ấm trầm lạ lùng.
- Dạ, xin phép ba con lên lầu.
Na lên thì thấy Tkì với tâm trạng bực bội nằm xem tivi.
- Tkì anh ăn chút nửa đi.
- thui, anh no rồi. - mắt Tkì vẫn giáng vào TV
- anh và mạc du cải nhau hả? - Na đến ngồi gần Tkì
- một chút thôi.
- có thiệt là một chút không? - Na hỏi thăm tận tình.
- ờ thì.... hơn một chút.
- mà hai người cải nhau về chuyện gì vậy? - Na hỏi thăm tình hình. không lẽ tkì lại đi nói ra sao?
- chỉ là bất đồng trong công việc thui àh.
- uhm, nhưng mà dù là chuyện gì đi chẳng nửa, thi hai người cũng là anh em với nhau, có gì nói chuyện với nhau từ từ, đừng vì nóng quá mà mất tình anh em.
-........- lúc này Tkì nhìn Na không chớp mắt
- sao anh nhìn em dữ vậy? - na hơi đỏ mặt
- hôm nay cô bé socola cũng biết nói chuyện dữ ta. - Tkì cảm thấy hết bực mình vì mạc du.
- thì em thấy cái nào nên nói thì nói thui. - lúc đó Tkì cảm thấy cái gì đó thật yên bình khi ở bên Na, bàn tay của Tkì từ từ tiến đến bàn tay của Na.
- ơ... anh làm gì vậy.... em còn con nít lắm không biết gì đâu.... - Na rút bàn tay lại, đem khây cơm đưa cho Tkì ăn.
- con nít gì mà hum trước, hun người ta giữa thanh thiên bạch nhật. - Tkì nói theo kỉêu nhái giọng.
- em không nói chuyện với anh nửa, em đi tắm. - Na mắc cở đi vào phòng tắm, Tkì ăn xong rồi cũng đi xuống nhà bếp rửa cái khây thức ăn của mình rồi quay lại phòng.
- Na nè, ngày mai chúng ta phải đến nhà hàng dự tiệc của cô Thi đó.
- uh ha, anh không nhắc chắc em cũng quên,
- uhm. ngày mai mặc đồ đơn giản được mà đúng không anh?
- hử... đâu có được, em mặc những bộ đồ anh mua cho em đó.
- hả? em không thích đâu.
- em cứ mặc đi, lúc đó em sẽ thấy những gì anh nói là đúng.
- tại sao anh cứ bắt em làm theo ý anh hoài vậy hả? - Na nói như muốn thét lên
- tại vì em là vợ của Tkì. kaka... mà vợ của Tkì là phải như thế này thế này và thế này. kaka...- Tkì ôm bụng cười khi thấy cái vẻ mặt của Na cứ nhìn mình như muốn ăn tưoi mình vậy.
Buổi sáng na tỉnh dậy không thấy Tkì đâu cả. Na hỏi Kim, Mạc Du nhưng không ai biết Tkì đi đâu, cuối cùng Na hỏi cô Thi.
- cô ơi, sáng giờ cô thấy Tkì không?
- nó hả? có thấy.
- ủa? Tkì đi đâu vậy cô?
- cô chẳng biết nửa? sáng sớm thấy nó hỏi mà nó không trả lời, nó kiu đi đâu đó, tranh thủ tối về cho kịp buổi tiệc nhà hàng.
- đi đâu vậy ta?
- thui, con đi làm đi, trể rồi đó, nó đi đâu kệ nó đi, tối nó cũng về thôi.
- dạ. con đi đây.
- chị na đi làm hả? để em chở chị đi. - lời đề nghị của Mạc Du.
-uhm, chào cô con đi.
Tkì đi đâu vào sáng sớm vậy nhỉ? mấy đọc giả có biết hog??? ........
Tkì chúng ta đang ở quê của Na, Tkì đi một mình về thăm mẹ của Na.
- con chào mẹ! - Tkì thấy bà đang quét nhà.
- ủa? Tkì. - bà ngạc nhiên khi thấy Tkì - con xuống có một mình hả?
- dạ. - Tkì lễ phép
- vào nhà đi con. - bà mời Tkì vào nhà.
- hì hì.... lâu rồi con mới xuống thăm mẹ, mẹ khỏe không mẹ?
- uhm, mẹ khỏe lắm, sao con không dẫn Na về.
- àh, hì hì... con đi một mình, không cho Na biết, có gì vài bửa nửa con chở Na về thăm mẹ.
- hì hì... mà sao hôm nay con xuống dưới đây một mình, có chuyện gì hả con?
- àh, con muốn xuống đây xem dân dưới đâu sau thôi, àh con có quà biếu cho lối xóm.
- trời, con xuống là mẹ mừng rồi quà cáp làm gì không biết nửa.
- mẹ àh, con có số tiền này gửi mẹ, mẹ lấy sửa sang nhà cửa nha mẹ.
- Tkì nè,,, mẹ - bà không muốn nhận tiền từ Tkì.
- không sao đâu... mẹ cứ xem đây là tiền của Na, Na là vợ con mà,. tiền con cũng như tiền na thôi.
- mẹ cảm ơn con nhìu lắm Tkì àh.
- hì hì... có gì đâu mà mẹ.
Cả ngày Tkì ở dứơi quê qua chào hỏi mọi người trong xóm, mẹ của Na cảm thấy rất vui, Tkì còn giúp mọi người làm nhiều thứ, tuy không quen lắm, nhưng Tkì cũng cố gắng. Ngó đồng hồ thì thấy đến giờ về nhà, Tkì chào tạm biệt mọi người quay về nhà.
- ủa? Tkì sáng giờ anh đi đâu vậy? - Na thấy Tkì quần áo dơ hết từ trên xuống dưới
- hì hì.. bí mật. thôi anh vào thay đồ đây, ủa? sao em không thay đồ đi.
- em thay rồi.
- không phải bộ này, bộ này nè. - Trong tích tắc cả Na và Tkì, Mạc Du, Kim cùng đến nhà hàng cùng với cô Thi, có cả ba của Tkì nửa.
Buổi tiệc được đãi những món ăn đặc sản rất ngon, có nhìêu đầu bếp nổi tiếng được hội tụ lại đây. cùng các nhà doanh nhân lớn. Và đìêu đặc biệt nhất là cô Thi chính là ban giám khảo cho cuộc thi này, Tkì dẫn Na giới thiệu cho mọi người xung quanh.
- chào mọi người, đây là Na vợ của tôi.
- àh. xin chào chị, hai người nhìn đẹp đôi lắm.
- cảm ơn. - Na chỉ đi theo sau Tkì thôi, không nói lời nào. - ủa? Rờ Mi và Tom. - Tkì phát hiện hai tên vệ tinh.
- uhm, hai người kìa.
- rùi rùi, chúng thế nào cũng tìm Kim cho coi. thôi ta qua bên kia đi em.
- dạ.
- oh, chào Tkì chào Na - giọng của Lap
- ờ ờ.. chào em. - Tkì vẫn còn nhớ cái dụ hôm trước. nên hơi ngượng ngùng.
- ủa? Tkì nói gì cho Na nghe chưa? - Lap như thách thức.
- nói gì là nói gì. - Tkì lắp bắp
- Tkì nói cho Na nghe rồi, không sao đâu. - Tkì không biết tại sao Na làm vậy?
- Na không thấy gì sao? - Lap chỉ thăm dò.
- có gì hay không thì chỉ có Na và Tki biết là được rồi.
- àh. - Lap nở nụ cười khó hiểu -Tkì qua đây đi, ở bên đây có một số doanh nhân họ muốn gặp Tkì đó.
- Tkì lại chút quay lại với Na sau ha. - Tkì bye bye đi theo Lap qua bên kia gặp các doanh nhân, Na cứ nhìn Tkì đi chung với Lap nhưng nét mặt của Na, Tkì không thấy.
- Na - tiếng của Mạc Du - làm gì mà đứng một mình vậy?
- Tkì đi lai chào khách hàng rồi. - Na chỉ tay về phía bên kia, ánh mắt mạc du nhìn theo thấy Lap đi chung với Tkì, tay khoác thân mật.
- uhm. thui, Na muốn biết thưởng thức rượu là như thế nào không?
- hả? rượu thì uống thôi, thưởng thức nửa sao?
- hì hì... đó là cái đặc biệt của rượu đó Na àh. - lúc đó Tkì vô tình nhìn qua thấy Na cùng mạc du vui vẻ với nhau, Tkì thấy khó chịu sắc mặt nhăn lên.
- hì hì.. coi bộ vợ của anh thân mật với em trai anh quá. - Lap như đổ dầu thêm lửa - coi họ kìa, Mạc du còn rót rượu cho Na nửa. - Tkì càng lúc càng khó chịu.
- em muốn uống nửa - Na say
- thôi, na say rồi.
- một ly nửa thôi, một ly nửa thui mà.
- ùi, một ly nửa thui đó nha.
- hihi.. vui quá chưa bao giờ vui như vậy.
- Na àh, em say rồi anh đưa em về - Tkì đi đến nói với Na.
- thui, anh ở đây tiếp khách đi, em đi về một mình được mà.
- không! anh phải đưa em về. - thế là Tkì lái xe chở Na về nhà, Na thì say bí tỷ, lên lầu cũng không nổi, Tkì phải bế Na lên phòng.
Tkì bế Na lên phòng để Na nằm trên giường mà miệng Na cứ nói :" cho em uống một ly nửa đi Tkì, đi mà"
- em say quá rồi đó Na.
- không, em còn tỉnh mà. cho em uống nửa đi Tkì. - na cứ víu lấy tay Tkì.
- thui, em ngủ đi.
- không em không ngủ đâu. em muốn uống mà. - Tkì lắc đầu Tkì cởi giày cao gót của Na ra- Tkì nói: uống có vài ly thui mà làm gì xỉn dữ vậy nè, lúc đó Na nằm trên giường coi như nửa tỉnh nửa mê.
- không lẽ mặc bộ đồ này ngủ sao? - Tkì một tay chóng nạnh một tay tháo chiếc nơ trên cổ mình- Na! Na! em dậy mà thay đồ đi.
- thay đồ hả?
- uhm, thay đồ, không lẽ em măc bộ váy này ngủ sao?
- em đi không nỏi nửa rồi, anh thay đồ cho em đi.
- gì? sao được? không đuợc.
- sao lại không được, cứ thay đi mà. - Na nói mà mắt nhắm mắt mở
- thay thay hả?? - Tkì cà lăm, lúc đó Na đã say, Na mở mắt nhìn Tkì âu yếm, sau đó Na bật người dậy nhưng ánh mắt của Na và Tkì không rời nhau, Tkì giật mình đứng lên Na tiến đến Tkì, Tkì đi lùi lùi lại và té xuống giường, Na nằm đè lên người Tkì, trao ánh mắt âu yếm, tkì cũng như lạc vào ánh mắt đó, Na cuối từ từ xuống gần sát mặt Tki hơn, na tính trao nụ hôn cho Tkì và Tkì cũng chu mỏ đợi nụ hôn đó, Tkì nhắm mắt lại nhưng sao thấy đợi hoài mà hog thấy, mở mắt ra thì Na đã ngù mất tiu rồi, Tkì tự cười một mình, sau đó cho na nằm ngay ngắn lại****ì hôn nhẹ lên tráng của Na, cảm giác của Tkì thật ấm áp làm sao, nhìn Na ngủ thật ngon. cứ nghĩ đến Na kêu thay đồ gìum thì Tkì cười lắc đầu, Người ta thường nói khi say họ sẽ làm những việc mà họ không làm được lúc khi tỉnh táo.
buổi sáng Na thức dậy thấy chóng mặt vô cùng, không thấy Tkì kế bên, Na vào phòng tắm nhìn cái vẻ mặt bơ phờ của mình, 10p sau Na ra khỏi phòng thì thấy Tkì đang đứng khoanh ta ngó na.
- Anh làm gì mà ngó em dữ vậy?
- hôm qua say quá em biết em đề nghị anh làm chuyện gì không?
- hả? chuyện gì là chuyện gì? - Na hết hồn.
- thay đồ dùm em đó. - Tkì cười
- hả? rồi anh có thay không?
- ban đầu cũng tính nhưng mà biết em say nên anh không đụng vào. Em không thấy đồ em vẫn y nguyên sao?
- uhm ha. - Na nhìn lại mình -thật là xấu hổ.
- hôm nay anh có bât ngờ dành cho em đó. - Tkì hý hửng
- bất ngờ gì?
-hôm nay anh cho em mặc những gì em thích.
- hả? thật không? nhưng mà tại sao anh cho như vậy? - Na thắc mắc
- hì hì.... đem theo vài bộ nửa.
- ủa? đi đâu sao?
- đi về quê thăm mẹ của em.
- sao? - Na bất ngờ - thăm mẹ sao? anh nói thật chứ.
- Tkì nay không bao giờ nói..... - Tkì sửa lại - àh anh nói thật, không gạt em đâu.
- chừng nào đi anh.
- đi ngay bây giờ.
- Vui quá! - Na vui lắm, nhảy cẩn lên ôm lấy Tkì mừng ríu rít - em sắp được gặp mẹ rùi, cảm ơn anh nhìu lắm Tki ơi.
- em làm Tkì này tuởng hôm nay là mùng 1 tết chứ.
- hihi......
Tkì và Na tạm biệt cả nhà đi về quê, xin phép cả nhà đưa Na về quê mấy ngày. Tkì thấy na cười suốt trên đường đi , tuy Na xa quê có vài tháng nhưng na cảm thấy nhớ quê của mình lắm, cứ ngó ở ngoài cửa kính hoài.
- em làm gì mà cứ ngó ra ngoài vậy?
- hihi... em nhớ quê mà, anh nhìn kìa đồng lúa chính vàng ươm kìa, đẹp ghê hog?
- uhm, đẹp. hì hì....
- wow, mấy đứa nhóc thả diều nửa kìa, về quê nhất định em sẽ làm dìêu thả.
- em giỏi vậy hả?
- đâu có đâu, con nít ở dưới quê đứa nào cũng biết làm diều hết áh, Tkì có biết làm dìêu hog?
-hìhì... anh không biết.
- vậy em sẽ chỉ cho anh biết. dể lắm. ý đến nhà rồi kìa.
- từ từ.... em cứ như con nít ấy?
- em nhớ mẹ em quá. em xuống đây. - na vì nhớ mẹ nên bỏ mặc Thì một mình sách đồ vào cho Na.
- Mẹ! - Tiếng Na reo lên mừng rỡ. - mẹ ơi con nhớ mẹ quá, mẹ khỏe không mẹ?
- cái con này, chưa gì mà đã, ủa Tkì đâu?
- Tkì hả mẹ, anh ấy đang ở ngoài xe đó, hình như sách đồ. hí hí... - Na nhớ ra là mình quên sách đồ phụ Tkì.
- con gọi Tkì bằng anh hả?
- chứ mẹ nghĩ xem, bộ dạng của Tkì như vậy phải gọi bằng anh chứ bằng gì?
- nó không nói gì sao con?
- ban đầu cũng khó chịu, nhưng giờ hết òi,. hihi...
- Na nè! em ác quá, để anh sách một mình, chạy theo em muốn chết luôn.
- ai kiu Tkì chạy làm gì, đi cung được mà. _ vì có mẹ nên Na lấn quỳên.
- vào nhà đi tụi con, tụi con đi đường xa mệt lắm phải không?
- hì hì... dạ đâu mệt gì đâu mẹ. - Na trả lời véo von,
- em không mệt nhưng anh mệt mà.
- thui hai con đi tắm đi , mẹ làm cơm cho hai con ăn.
- để con xuống phụ mẹ.
- con không chỉ chỗ nào sao Tkì biết chỗ nào mà tắm.
- ờ ha... hihi.....
- nè! - Tkì nói với Na - em tỉnh bỏ rơi anh hả?
- bỏ rơi tý cũng có sao đâu?
- chòi, không được, ở dứoi quê là em ko được bỏ rơi anh đâu, lỡ anh bị bắt cóc rồi sao?
- anh bắt cóc người ta thì có, ai mà dám bắt cóc anh, hihi... - Tkì và Na ngồi nc giỡn qua lại. - đi em dẫn anh đi tắm.
- em tắm chung với anh luôn được không? - Tkì choc Na
- không bao giờ. - Na dắt Tkì ra sông - nè anh tắm đi.
- trời, tắm tắm.... sông >"< bộ không còn chỗ nào hết hả? - Tkì nhìn mà ớn xương sống. - không lẽ em cũng tắm ở đây sao?
- không em tắm chỗ khác. kín đáo hơn, có thể được xem là nhà tắm.
- dẫn anh đi chỗ đó đi. nha nha.... - Tkì năn nỉ
- không! chỗ đó là của con gái, anh không được vào.
- Hơ >"< chòi oi, hog lẽ bắt anh tắm dưới sông sao? em có cần ác vậy hog?
- ai kiu anh ăn hiếp em làm gì, bây giờ em trả thù. xuống tắm đi. - Na lấy chân đạp một cái Tkì rơi xuống nước.
Tki bị một đạp của na văng xuống nước không thương tiếc, na thì đứng ở phía trên cười tủm tỉm, cứ như trả thù được Tki vậy, Tki bị ướt xủng mà không kịp chuẩn bị gì cả, té xuống sông uống cả mấy lần hốp nước, Tki cứ hụp lên hụp xuống, tay với với trong thật đáng thương, lúc đó Tki hup sâu xuống nước, Na nhìn na bắt đầu thấy sợ.
- Thiên Kì, Thiên Kì. - Na không thấy Thiên Kì ở trên mặt nước nửa - anh đừng có giỡn với em nha Tki - Vẫn không có tiếng trả lời, Na liền nhảy xuống bơi xung quanh tim Tki miệng thỉ gọi, lúc đó từ đằng sau Na , Thiên Kì xuất hiện từ đăng sau Na. - hù - na giật cả mình - anh anh dám chọc em hả? - na đánh nước văng tung tóe vào mặt Tki, Tkii cung không chịu thua, hai người có một trận đấu dưới nước rất vui vẻ với nhau. Thiên Kỉ và Na cũng đã thấm mệt nên lên trên bờ.
- lạnh quá Na ơi! - Thiên Kì run cả người
- hì hì... thì vào thay đồ thui,
- thui chết, anh quên mang đồ theo thay rồi >"<
- oh oh... vậy anh mặc đồ ướt đi nha. - na cố tình chọ tức Thiên Kì.
- sao em ác quá vậy? như vậy anh sẽ bệnh chết. - Tki hai tay xoa xoa vì lạnh
- về nhà đi em lấy đồ ba em cho anh mặc.
- hì hì.. được áh. - Thiên Kì mừng rỡ khi có đồ để thay. Lúc về nhà mẹ na thấy hai đứa đều ướt nên hỏi.
- ủa? sao tụi con ướt hết vậy nè?
- mẹ ơi, hồi nảy na đạp con xuống sông đó mẹ. - thiên kì méc
- cái con này, con gái con đứa vậy áh hả?
- ai kiu ở trển ảnh ăn hiếp con làm gì?
- thui lấy đồ cho nó thay đi, không là bị bệnh chết đó.
- hì hì.. Thiên Kì xuống mà quên mang đồ rồi, con lấy đồ ba cho Thiên Kì mặc nha mẹ.
- uhm.
- nè, anh thay đi. - na đưa cho Tki bộ áo bà ba nâu đất dành cho những người nông dân hay đi làm ruộng.
- ờ.. cảm ơn em anh đi thay đây , lạnh quá. - Thiên Kì đi thì mẹ la Na
- mốt không chơi vậy nửa nghe chưa? hư quá!
- hihi,.. con chỉ giỡn thôi mà. - lúc đó Tki bước ra với bộ quần áo bà ba, na nhìn thấy mà ôm bụng cười.
- em làm gì mà cười dữ vậy hả? =.= Tkì nhăn nhó.
- nhìn Tkì em mắc cười lắm luôn áh. bình thường Tki cứ vest và vest hôm nay được làm nông dân nhìn mắc cười thui mà. hehe .. :P
- hay quá ha.
- thui, hai đứa ăn cơm đi,hết nóng không còn ngon nửa đâu. - Thiên Kì ngay lúc đói bụng nên cũng nhanh chân ngồi lên váng mà ăn cơm.
Ăn cơm xong là Thiên Kì lăn ra ngủ, chẳng biết vì đi đường xa mệt hay lâu rồi Thiên Kì mới có một ngày nghĩ ngơi, vừa ăn cơm xong là nằm cái võnậtg ở dưới sau vườn gió man mát quá nên đã ngủ say đi lúc nào không biết. Na đi xuống đằng sau xem coi Thiên Kì làm gì, thì thấy Thiên Kì đang nằm trên võng ngủ ngon lành, Na bước từ từ lại gần Thiên Kì, nhìn Thiên Kì ngủ thật ngủ, đây là lần đầu tiên Na được nhìn thật rõ khuôn mặt của Tki. giấc ngủ của Thiên Kì lúc này như xua đi bao nhiêu mệt mỏi vậy. Thiên Kì cứ như là thiên thần vậy, Na nói nhỏ một mình " bình thường thì tối ngày ăn hiếp người ta, hôm nay ngủ say nhìn hiền ghê luôn. hihi... không cho ngủ nửa ta sẽ phá... kaka... " oh một âm mưu của na bắt đầu bày trò rồi đây, ở đây na có thể thoải mái làm những điều mình thích.
Na đi kiếm một cộng cỏ khom xuống và tìm chỗ nào đó để làm cho Thiên Ki nhột nhất, Na đưa cộng cỏ vào mũi của Thiên Kì, cứ đưa qua đưa lại, làm cho Thiên Kì thấy nhột nhột, đưa tay lên vuốt mũi. Na sợ Thiên Kì phát hiện nên đã khum xuống núp, thấy Thiên kì không động tỉnh gì hết, na tiếp tục phá tiếp. Cái phá lần hai của Na đã làm cho Thiên Kì tỉnh giấc.
- em phá anh phải không?
- hi hi... công nhận anh giỏi ghê áh.
- tại sao lại phá giấc mơ đẹp của người ta hả?
- Thiên Kì mơ thấy gì kể em nghe đi. - Na tò mò
- giấc mơ của Thiên Kì đẹp lắm, vui nửa. - Thiên kì đang nhìn cái mặt tò mò của Na. - em biết mơ thấy gì không?
- mơ gì dạ?
- anh mơ là anh đang đánh em, bắt em giặt đồ nè, lau nhà nè, vui hog?
- Thiên Ki! - cái hét đó làm cho Thiên Kì lọt võng té xuống đất một cái đau điếng. - em sẽ giết anh.
- haha.... - Thiên kì ngồi dậy bị na dí chạy vòng vòng trong sân vườn, cả hai đều thấm mệt nên ngồi ở gốc cây nghỉ. - chiều mát ghê hen, ngồi đây chắc ngủ nửa quá.
- trời, anh ngủ cả nguyên buổi trưa chưa đã hả?
- hì hì.. anh không biết nửa, sao về đây chỉ muốn ngủ không vậy ta?
- àh,,, anh ăn trái cây không? - Na sáng kiến
- ăn.
- vậy leo lên cây hái đi. - Na chỉ lên ngọn cây
- ủa? chứ không phải có sẵn sao?
- đây là quê mà. anh leo lên đi, cho biết cảm giác dân quê là như thế nào. - Na suối Thiên Kì leo lên cây mận, khỗ cái là những trái chính thì lại nằm tuốt trên cao, Tki leo cây mà cứ hồi hộp, sợ té xuống đất, nhưng khi vớ tay lấy trái mận đằng kia, thiên kì mất thế nên đã rơi xuống nhưng chụp được cái nhành cây, Thiên Kì sợ quá nên cứ treo hai tay hai chân trên ngọn cây, la um sùm.
- Na ơi! giúp anh với sao anh xuống đây >"<
- trời ơi làm sao bây giờ? - na cũng rối.
- em nghĩ lẹ lên đi anh chịu hết nổi rồi đó.
- àh, cái thang cái thang, để em chạy vào nhà lấy thang, anh ráng chịu chút nha. - na liền chạy nhanh vào nhà lấy thang.
- nhanh nhanh lên nha em. >"< trời ơi. chó ở đâu vậy nè?? - Thiên Kì tái mặt khi thấy có một con chó đang đi đến về phía gốc cây Tki2 đang treo tòn ten. Thiên Kì cố gắng thở nhẹ, không cho con chó đó biết mình đang ở trên cây. Nó đi đến càng lúc càng gần hơn. Thiên kì sợ quíu hết cả mình mảy, con chó đến gốc cây để đi tè. Thiên Ki thở phù làm cành cây rung, con chó nhìn lên trên thấy Tki và ra sức sủa, nó chứ chồm chồm lên. Thôi rồi tiêu Tki nhà ta rồi, liệu Thiên Kì có thoát được con chó hung dữ đó không????
Tkì cứ đu tòn ten trên cây, sợ con chó ở bên dưới. Tkì la lên :" na ơi, em đâu rồi, cứu tkì với, Na ơi" lúc đó Na cũng kiếm được cái thang nghe tiếng kêu của Tkì lìên chạy ra. Lúc đó Na thấy Tkì treo tòn ten trên cây, bên dưới là con chó. lúc đó na có vẻ rất mừng khi nhìn thấy con chó.
- FuFu - tiếng na gọi con chó, cái tiếng quen thuộc đó làm con chó chạy nhào tới mừng Na rối rít, Tkì trên cây nhìn không hiểu. - Fufu tao nhớ mày quá fufu ui. - Na ôm lấy con chó vào lòng. còn Tkì ở trên cây cái cấy sắp gãy nó đang nức từ từ. Tkì thấy cái cành cây nó sắp gẫy Tkì lấy tay quắt quắt na, nhưng Na không thấy chỉ lo vui với con chó và...... RẦM
- Thiên Kì! anh có sao không? - Na đến đỡ Thiên Kì
- ờ anh không sao? Á - Thiên Kì thấy con chó đang chạy về phía mình - lìên co chên lên chạy. Con chó cứ đuổi theo Tkì làm Tkì trèo lên cây lúc nào không biết - trời ơi, em kêu nó ra dùm anh coi >"< .
- fufu đừng đuổi nửa - Na đi lại dỗ ngọt nó - người đó sẽ là bạn của mày luôn đó.
- trời trời, ,em nói chuyện với nó sao? - TKì cứ ôm cây
- nó là bạn thân của em đó, anh xuống đi.
- trơi ơi, sao mà xuống >"<.
- leo lên được mà không xuống được hả? - Na chọc
- lấy cái thang đi >< em ác vừa thui, mà em có bảo đảm là nó không cắn chứ.
- uhm, không cắn. - lúc đó chiếc thang được đưa đến cây, Tkì buớc xuống từ từ mà mắt cứ nhìn về phía con chó. lúc đó Na đang ôm fufu trong người - fufu mày đi đâu vậy? - nó phóng tới nhào đến người Tkì làm cho Tkì té xuống, nó liếm mặt Tkì liên tục, làm Tkì nhột.
- anh không ngờ nó hỉểu tiếng của em. Thôi mày đừng có liếm nửa, ướt hết cái mặt của tao >"<
- fufu lại đây. - nó nghe theo lời của Na răm rắp - em với Tkì ra ruộng chơi đi.
- ra ruộng àh. uhm cũng được. - Tkì nhìn con chó - em có thể không cho nó đi chung không?
- anh sợ hả?
- ờ ờ ... -,-
- fufu đi chơi đi, lát nửa tao sẽ chơi với mày, ngoan nha.
- haiz... ganh tỵ quá đi, nói chuyện với chó còn ngọt hơn nói chuyện với mình.
- trời....hihi... anh đi so sánh với fufu sao??
- không,-,- thấy ngộ nên nói thui, chứ ai mà đi so sánh với con fufu.
Cả hai cùng ra ruộng ở ruộng có một bãi cỏ xanh nằm sát bên, Tkì và Na ngồi trên bãi có xanh đó.
- wow, buổi chiều mát quá! - Tkì vươn vai đưa hai tay lên trời, thưởng thức không khí mát mẻ ớ đó.
- hìhì... hùi còn ở đây chìêu chìêu em hay ra đây chơi lắm.
- ý.... dìêu kìa..... - Tkì đưa tay lên chỉ những con dìêu đang tung tăng cùng làn gío
- hihi...
- ủa? sao diều ở đây có một màu vậy??
- thì ở đây đa số là lấy giấy báo làm mà.
- ờ nhỉ...... - Tkì ngã người nằm xuống thảm cỏ xanh, lúc đó Na cũng ngã người nằm sát bên.
- Thiên kì ở dứoi quê em nhìn Tkì khác quá?
- sao khác?
- thì một người thành đạt, rất lịch lãm, khi về quê em thì..... không biết trèo cây nè, còn sợ chó, không biết làm diều luôn, nên em thấy mắc cười.
- hìhì.... thì ở đâu quen đó mà.
- ở đây nhìn Tkì hiền hòa hơn?
- vậy hả? bộ bt Tkì này dữ lắm hả?
- không dữ. nhưng lần đầu tiên em gặp Tkì thì Tkì là một người lạnh lùng, hay nói những câu cụt ngũn, rùi hay làm việc đầu tắt mặt tối.
- vậy còn bây giờ?
- có thay đổi, dể thương hơn, không còn cái vẽ xa lạ như trước.
- vậy có nên ăn mừng không.?
- hihi... thay đổi nhỏ thui mà ăn mừng gì.
- wow, có một cây kem kìa? - Tkì chỉ trên bầu trời
- hihi... anh cũng chơi trò bắt mây đóan hình hả? tưởng anh không chơi chứ.
- hìhì... chiều chìêu lên nóc nhà ngồi xem mấy đám mây. - lúc đó Tkì ngồi dậy làm Na phải ngồi dậy theo.
- hihi... ý bên kia có con cá nửa kìa. - Na cũng vui đùa cùng Tkì chơi trò đóan hình mây.
- ý.... TRÁI TIM - lúc đó cả hai cùng nói sau đó quay lại nhìn nhau, cả hai cùng trao nhau ánh mắt thân thiện, đây là lần thứ 2 cả hai nhìn nhau gần như vậy, lúc đó chẳng biết sao, cả hai từ từ sáp mặt lại gần nhau, hai trái tim đập chậm chậm từ từ theo nhịp thở, còn khoảng vài mm là........ lúc đó fufu chạy tới chen giữa làm cả hai ngại không dám nhìn nhau, Tkì nhìn con fufu " con chó đáng ghét làm mất hứng". Thấy Na nựng con chó, vui đùa cùng nó, Tkì thấy Na đáng yêu hơn lúc nào, bổng dưng Na quay con chó nhìn sang Tkì, Tkì nhìn na cười gượng.
- nè nè.... tính tính làm gì đó hả?
- anh thấy nó dể thương không?
- dể thương hả? - mặt Tkì bắt đầu có biểu hiện nhìn gian gian - dể thương giống em. hahah..... - Tkì ôm bụng cười, còn Na thì tức khi bị nói như vậy, Na ẳm con fufu cách xa Tkì khoảng 2m.
- Fufu,,,,, chuẩn bị tư thế... - na hướng fufu ngay thẳng Tkì.
- nè nè.... em em định làm gì vậy hả? -Tkì nhìn fufu mặt tái méc.
- cắn anh chứ làm gì........ xông lên fufu -- Thế là Tkì dắt chân lên mà chạy
- na, em ghét anh thì nói một tiếng đâu cần làm vậy đâu em >"< trời ơi, đừng có dí nửa mà >"< - Tkì vừa nói vừa chạy vừa nhìn con chó, nó cứ nhắm thẳng tới mình.
- hhaha... hứa đi mốt không được ăn hiếp em nửa.
- rùi rùi... anh hứa anh hứa... Á ....... - Thiên kì rơi thẳng xuống ruộng, coi bộ Tkì về quê của Na gặp nhiều tai nạn thật, hết bị đạp xuống sông, té trên cây xuống, chó di bây giờ là xuống ruộng.
- Tkì anh không sao chứ? - Na chạy đến hỏi thăm
- trời ơi, >"< sao cứ bị xui xẻo liên tục vậy nè.
- hihi.... trâu kìa Tkì.
- hả? >"< nó có hút không vậy?
- hihi... khi nào mặc áo đỏ nó mới hút thui.
- phù. -- Tkì nhìn lại bộ đồ mình đang mặc- hên quá màu nâu. kaka... - Tkì cười khoái chí.
- Tkì có muổn cưởi trâu không? ; - Na đề nghị.
- Hả? cưởi trâu sao? - Tkì nhìn con trâu nghi ngờ - có an tòan không vậy?
- hì hì... có em nè. - thế là Na cũng đi xuống ruộng cùng với Tkì leo lên con trâu, Na chỉ cần hấp một cái là lên trên lưng trâu, còn Tkì cứ nhảy lên hoài mà nhảy không được. - hihi.... em dỡ anh lên. - Tkì được sự giúp đỡ của Na nên đã lên được rồi. lên rồi mà Tkì cứ lắc lư qua lại, không vững được, thế là chòang tay ôm bụng của Na cứng ngắt.
- tkì . >"< ai cho anh ôm em.
- không ôm em bị té làm sao? anh không buôn đâu - Tkì cười gian. hehe....
- buôn ra mau lên
- không buôn. có chết cũng không buôn. - Tkì bắt đầu cứng đầu.
- Hây Da ....... => Tkì bị té xuống với cái mặt như thế này đây, - Na tung quyền chưởng, thật đáng thương cho Tkì., thế là bị té xuống dưới đất một cái ìn. Na ở trên lưng trâu nhìn Tkì nói
- định lợi dụng người ta hả? đừng có mơ. - lúc đó na thấy Tkì không nhúc nhích gì hết, nằm im một chỗ - Tkì! dậy đi! đừng có đóng kịch. - Na thấy tình hình không giống bị đóng kịch mà là Tkì xỉu tại chỗ thật, vò một ngày hôm nay Tkì bị biết bao nhiêu là chuyện, đâm ra đuối sức, chăng có sức đâu mà ngồi dậy.
thế là Na phải nhớ một số người cỏng Thiên kÌ về nhà, quần áo Thiên cũng đã dơ hết rồi, bắt buộc Na phải thay đồ cho Tkì thôi. mà không biết Na có đủ can đảm hay không? Na nhìn Tkì lảm nhảm một mình.
- anh tỉnh dậy đi chứ, sao mà cứ nằm một đống vậy hả? đồ anh dơ hết rồi đó, anh mà không dậy thay đồ là em thay đó. - vẫn không thấy Tkì nhúc nhich - cái tên Tkì đáng ghét, bình thường ở trên thành phố đâu có ủê oải như dưới này đâu >"< không lẽ mình thay đồ cho Tkì, trời ơi >"< àh thay áo thui, khỏi thay quần , phải thay cả bộ chứ.
ta sẽ nhắm mắt mà thay vậy.
Thế là Na bắt đầu công viện bất khả thi của mình, từ trước đến giờ Na có bao giờ phải làm chuyện này đâu, nhưng na nghĩ lại tại mình mà Tkì mới ra nông nổi như thế này. Na lấy bộ bà ba xám cho Tkì. Na thay áo cho Tkì trước, tay Na run run khi cởi từng nút
áo cho Tkì, cởi đuợc một nút, hai nút bàn tay Na dừng lại , Na nghĩ :" >"< trời ơi, sao mình phải làm cái này chứ, tự nhiên cởi đồ người ta ra, Tkì tỉnh dậy. trời ơi chắc mình chết mất, không biết chui chỗ nào nửa", câu mong thay xong hết Tkì tỉnh dậy,
Na cứ lầm bầm trong miệng : " cầu cho Tkì đừng tỉnh trong lúc con đang làm cái việc tế nhị này". Lúc đó Tkì cảm giác là đang có ai đang chạm vào người mình, Tkì mở hé hé con mắt ra xem đó là ai, thì ra là Na, Tkì giả bô tiếp tục ngủ nửa, hé hé mắt xem Na
làm như thế nào đây, nhìn cái mặt của Na thì tái méc , bàn tay thì run rẩy khi mở từng cộng nút. Tkì không nhịn được cười buộc lòng phải thức dậy để cho Na nghĩ mình tỉnh, chứ không phải theo dõi cô ấy nãy giờ.
- Hả? Trời ơi. Na em đang làm cái gì vậy hả? - tkì ngồi dậy hai tay che người mình lại
- em.... em..... - Na lúng túng quá nên nói cà lăm. -- thay thay đồ cho anh....
- hả?? rồi >"< tiu tui rồi trời ơi. tôi mất zin òi. - Tkì giả nai hay thật....
- em em... không làm gì hết... em chỉ mới cởi nút áo thôi mà.
- nhiêu đó thui cũng mất zin òi >"<. đền cho anh đi. - Tkì đóng kịch siu thật, làm cho Na bối rối không biết nói sao, Tkì quay mặt qua bên kia cười mãn nguyện - thui, anh đi thay đồ đây, lát nửa anh sẽ t
tính sổ với em, anh không bỏ qua chuyện này đâu.
- thôi rồi tiêu mình rồi. - Na cứ tưởng Tkì làm thật - làm ơn mắc oán mà, biết vậy em không có đụng vào anh làm gì. hứ... tên Tkì đáng ghét, em ghét anh quá đi.
- ghét cũng không làm gì được đâu. - giọng của Tkì.
- Na nè, vào đây mẹ nói chuyện với con một chút. - mẹ của Na gọi
- dạ., mẹ gọi con.
- hôm nay con hư ghê, sao để Tkì nó chịu trân dữ vậy?
- hì hì... kệ ảnh mẹ ui, dù gì cũng là rể thì phải quen với nông thôn chứ.
- nhưng cái gì cũng từ từ, con làm quá nó bệnh đó thấy chưa.
- ảnh tỉnh rồi má.
- uhm, tối nay hai đứa ngủ đây đi, mẹ xuống đằng sau mẹ ngủ
- thui, con muốn ngủ với mẹ, cho Tkì ra đằng sau ngủ đi.
- mẹ nói rồi, mẹ đi xuống đằng sau đây. con ra kêu Tkì vào ngủ đi.
- dạ. - Na dạ không có gì vui, chỉ thấy đáng ghét Tkì lắm. Na đi ra thì thấy Tkì đang ngồi pha ấm trà uống.
- nói chuyện với mẹ sao lâu vậy em?
- em nói chưa hết đâu, em ra đây để nói lát nửa anh xuống đằng sau ngủ đó.
- thui, - Tkì năn nỉ - anh sợ ma lắm, đừng để anh một mình chứ.
- anh mà sợ ma có ma sợ anh thì có.
- nói chuyện với mẹ chút ùi ra với anh đi.
- không! - Na chu mỏ
- vậy đền cho anh đi.
- đền cái gì? - na ngỡ ngàn
- anh mất zin là tại em. em đền đi.
- sao em đền cho anh được. >"< - Na bối rối.
- vậy thì ra kia ngồi hóng gió với anh đi.
- ừa. - na mặt đỏ bừng đi ra cùng Tkì ngồi xuống dưới đất ngắm trăng.
Lúc đó cả hai cùng im lặng không nói gì cả, còn Tkì thì một tay khoác ôm lấy Na, mà cái mặt cứ ngó xung quanh xem như mình không biết gì cả, lúc đó Na vân để cho Tkì một tay ôm lấy bờ vai nhỏ bé của mình, Na
nhìn Tkì bằng ánh mắt hiền hòa nhất, sau đó Na lấy tay rờ má của Tkì.
- nè, định mò mẩm, rờ rẩm, sờ sầm gì má ngừoi ta đó.
- hihi... sao Tkì ôm em.? - Na nhìn Tkì cười
- ờ ờ... thì thì.... lạnh quá nên ôm cho ấm. - Tkì lúng túng.
- có phải lạnh không? - Na hỏi một lần nửa
- uhm lạnh mà, đê ôm the6m một tay nửa cho ấm. - Bây giờ Na đang nằm gọn trong vòng tay của Tkì. lúc đó Na ngã đầu vào bờ vai của Tkì, như tim được chỗ dựa vững chắc. Thiên Kì cũng cảm nhận được gì đó từ Na
rất ấm áp và êm dịu, lúc này Tkì xoay người Na lại, bàn tay vuốt lấy tóc Na, sau đó nâng càm của Na lên. Na thì hơi lúng túng nên cố tình quay nhẹ đầu sang phía khác, nhưng bàn tay của TKì cố giữ lại, và cuối sát mặt
bở môi của Tkì từ từ tiếng tới gần, Na cũng nhắm mắt lại từ từ, nụ hôn bắt đầu hòa quyện vào nhau, Na đáp trả lại cho tkì bằng nụ hôn ngọn ngào nhất , Tkì cũng vậy. Lúc này Tkì cảm thấy yêu Na nhiều lắm, yêu yêu rất nhiều
không muốn rời xa Na một chút nào hết. nụ hôn kéo dài hơi lâu, khoảng 5p. Tkì nhìn Na và nói.
- coi như em đền cho anh rồi. bằng nụ hôn của em.
- Tkì yêu em hả?
-uhm. - Tkì mỉm cười gất đầu, sau đó ẳm na vào phòng.
hai ánh mắt không rời nhau một chút nào nửa. Na cảm thấy thật hạnh phúc khi được ở bên Tkì lúc này, cả hai cũng không ngờ rằng tỉnh cảm cả hai có thể tiến triển nhanh như vậy. Tkì hôn lên tráng của Na, hôn đôi mắt, má
cuối cùng là đôi môi ngọt ngào của Na, tay của Tkì đụng vào nút áo của Na.......
Khi bàn tay của Tkì chạm vào nút áo của Na, thì con Fufu không biết ở đâu xuất hiện, nó bướic tới liếm mặt của Tkì làm Tkì thấy có cái gì đó nhột nhột ở lỗ tai của mình.
- Fufu - tiếng na gọi nó.
- =,= hờ hờ... nó xuất hiện đúng lúc nhỉ? - Tkì nhìn nó như muốn ăn tươi nuốt sống. - đừng có liếm nửa. - fufu cứ liếm mặt Tkì hoài.
- hihi.. fufu xuống dất đi. - Na chỉ tay xuống dưới đất, nó lìên nghe theo, nhưng nó cứ ngồi nhìn Tkì và Na.
- ê... mày mày..... - Tkì nhìn nó mà tức tối - mày nhìn vậy soa tao làm ăn gì đươc, quay mặt đi chỗ khác coi. - nó cứ ngồi nhìn Tkì và Na đắm đuối, Na thì mắc cười khi thấy thái độ của Tkì. Tkì nhìn nó như van xin nó đi ra chỗ khác để Tkì "làm việc" mà nó cứ ngồi đó, xong rồi nằm đó hai con mắt cứ nhìn Tkì.
- fufu - Tkì kêu lần nửa, mày đi ra ngoài >"<. mày nằm mày nhìn sao tao dám làm >"< chòi oi.
- hihi.. - tiếng na cừoii
- em cừoi gì vậy hả? em kêu nó ra ngoài đi.
- nó không chịu ra đâu.
- bình thường nó nghe lời em lắm mà.
- nhưng tối hôm nay lạnh hay sao đó nên nó mới chui vào đây.
- nè, anh bạn nhỏ, mày đi lại đằng kia cũng được mà, đừng có nhìn tao như thế chứ.
- hihi... - na cừoi khúc khích, con fufu nó cứ vẫn nằm đó hướng mắt về Tkì.
- thui rồi. - tkì liền ngã mình xuống giường, con fufu nó cứ nhìn như vậy Tkì không tài nào làm được chuyện gì cả., Tkì nằm xuống Na chui vào lòng Tkì nằm, Tkì ôm lấy Na ấm áp, Tkì đặt nụ hôn nhẹ lên tráng của Na, rồi nhìn Na, cả hai lại tiếp tục trao nhau nụ hôn ngọt ngào. Khi dứt nụ hôn
- Tkì anh ngủ đi, tính hôn em hoài hả? - na mắc cỡ
- haiz.... anh muốn cái khác ,,,,, tại con fufu đó
- muốn cái gì khác là muốn cái gì? tai con fufu là sao? - na làm bộ.
- muốn đuợc yêu em. tại fufu nhìn nên anh không yêu dc em.
- hihi... nhưng mà em nói cái này anh đừng giận em nha.
- dụ gì vậy?
- thật sự em chưa sẳn sàng cho đìêu này. chúng ta có tình cảm quá nhanh.
- ờ... - Tkì bắt đầu lắng nghe Na nói.
- Tkì đừng giận em, ban đầu em cũng tính cản Tkì lại, nhưng may mà con fufu xuất hiện.
- uhm, Tkì hiểu rồi. không sao Tkì sẽ chờ em. ngủ đi công chúa của anh.
Tối hôm đó cả Na và Thiên Kì nằm ngủ với nhau mà không còn sự chia cắt của chiếc gối ôm hay một con gấu bông nào.............
Trong thời gian Tkì và Na ở cùng nhau vui vẽ thì ở trên thành phố cũng có rất nhiều chuyện để xem để biết. Kim ở nhà làm yaua gọi Rờ Mi và Tom qua ăn thí nghiệm.
- Kim làm yaua hả? chắc là ngon lắm đây - rờ mi vui tít mắt
- hi hi.. lần đầu tiên Kim làm đó. - lúc đó Kim bê ra một mâm yaua
- sao nghi ngờ quá vậy nè? - Tom nhìn yaua cái mặt nghi ngờ
- ý tom là sao hả? _ kim nghe được và phản hồi ngay lập tức.
- ờ không có gì? - Tom nhìn mấy cái hủ yaua mà sợ sợ
- Kim làm mà ông dám chê sao? - Rờ Mi bên vực Kim.
- đúng đó, Rờ Mi xử Tom cho Kim đi.
- Bốp - Rờ Mi chơi cú đấm liên hòan vào đầu Tom.
- ui da, cái tên Rờ Mi này, nhà người lợi dụng hả?
- kaka.. ta chỉ làm theo lời Kim thôi.
- nè, hai người ăn thử đi.- Kim đưa cho Tom và Rờ Mi mỗi người một hủ , Rờ Mi nhanh tay ăn lìên mấy muốn liền, mặt Rờ Mi biến sắc nhanh chóng, vì độ chua của yaua vựot mức quá cho phép., Tom ăn có một muổn thôi nên biến sắc ít hơn Rờ Mi.
- yaua ngon không? - Kim nhìn hai tên vệ tinh dò xét
- hơi chua? - Rờ mi nói không đúng sự thật với cái vẻ mặt của mình
- hơi chua gì, gọi là quá trời chua luôn, chua như dấm áh. >"< - Tom thấy sao nói vậy, làm Kim đây phải mở một hủ ăn thử.
- chua quá àh. - ngay cả Kim cũng phải thừa nhận.
- Kim ơi, Rờ Mi đi đau bụng quá Kim ơi.. - Rờ Mi ôm bụng nhăn nhó - Rờ Mi đi trươc đây.
- ui da đau quá, - đến Tom cũng đau không kém - tên kia, đi nhanh đi, đến ta.
- hai người có sao không vậy? - Kim lo lắng, và kim cũng bắt đầu đau. - hai người xong chưa, đến Kim.
Thế là cả ba cùng bị tàu tháo đuổi, đến hết lượt ngừoi này đến người kia, rùi cả ba không còn sức nửa, nằm rả rời ở dưới đất, lúc đó mạc du và dì thi về đến nhà.
- trời đất mấy đứa bị sao vậy nè? - cô thi đỡ Kim lên nhìn mặt xanh sao.
- bị tào tháo dí. - Rờ Mi trả lời trong rả rời.
- sao bị tào tháo dí. - Mạc Du cùng cô Thi đỡ cả ba lên ghế sô fa ngồi.
- yyyyyyyyyyyyyyyy aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa ua >"< ( tức là yaua đó đọc giả) - tiếng của Tom kêu lên như muốn sắp chết vậy.
- mấy đứa có cần vào bệnh viện không? - cô thi lo lắng
- không cần đâu cô tụi con đỡ rồi. - Kim nằm ủê oải
- để anh đi mua thuốc. - mạc du lấy xe đi mua, ít phút là về đến nhà. - nè mấy đứa uống đi cho khỏe.
- con làm yaua hả Kim? - cô thi nhăn mặt
- con làm đúng công thức mà, sao bị vậy con không biết nửa?
- haiz,,, sao không chờ cô về cô chỉ cho làm, đi làm tùm lum hại bạn con nó ra nông nổi vậy nè.
- con có muốn vậy đâu, lần sau con sẽ làm lại.
- Hả? làm làm lại... - Rờ Mi nghe cứ như sét đánh ngang tai - dừng nói keu hai đứa này là vật thử nghiệm nửa nha.
- uhm đúng rồi. - Kim trả lời tỉnh
- ui trời ơi - Tom nghe xong xỉu tại chỗ luôn.
Buổi tối ba gọi mạc du qua nói chuyện.
- hồi chìêu ba đứa nó sao rồi con?
- dạ ổn rồi ba, chỉ là tào tháo dí thôi.
- uhm, Tkì nó đi như vậy 3 ngày nay rồi không biết chừng nào nó về đây.
- ủa? hai không nói cho ba là chừng nào về nhà sao?
- uhm, nhưng mà thui lâu nay nó bận rộn công việc nhiều rồi, cho nó nghỉ ngơi, dù gì công ty gần đây không có việc nhiều.
- dạ.
- con cũng nên đi chơi luôn đi, ở nhà một mình với đóng sách không chán àh?
- hì hì... đó là sở thích của con mà ba.
- àh, Tom và Rờ Mi theo cái nhìn của con đứa nào được?
- theo con thì Tom được không có nhoi như Rờ Mi.
- ba cũng thấy vậy.
- nhưng mà quyết định vẫn ở Kim mà ba, dù ba có thích Tom và Kim chọn Rờ Mi cũng vậy àh.
- uhm. còn con nửa đó, chừng nào lấy vợ hả? ba đợi lâu lắm rời đó nha, bây giờ trong nhà có một mình con thôi đó.
- dạ, con chưa tìm được ba ơi.
- sao chưa tìm được, hôm trước cô Thi dẫn con đi gặp Lap rồi còn gì?
- con không thích cô ta ba ơi.
- haiz... không biết chừng nào con tôi nó lấy vợ đây.
- ba đừng lo cho con, con biết lúc nào nên lấy mà.
Cuộc đối thoại đó làm cho mạc du cảm thấy buồn lắm, người mà mạc du yêu thương muốn chia sẽ mọi thứ là Na chứ không phải một người con gái nào khác, lúc đó Du cầm điện thoại gọi cho Na. trong khi đó Tkì đang pha trà, còn Na thì đang ở ngoài sân hít thở không khí trong lành. Tiếng chuông điện thoại của Na reo lên làm Tkì thắc mắc giờ này ai còn gọi cho Na.
- Alo! Na hả? mạc du nè.
- hihi.. chào mạc du.
- dạo này ở dưới quê chơi vui không?
- uh, vui vui lắm.
- hìhì... mạc du chỉ hỏi thăm thui, thấy chơi ở dưới lâu quá.
- àh... hì hì.....
- thui, du phải làm việc đây, chúc Na ngủ ngon.
- uhm, Du cũng ngủ ngon nha.
Mạc Du lo hỏi thăm Na nên chẳng nhớ gì đến Hai Tkì của mình, còn Tkì thì thắc mắc Na đang nói chuyện với ai mà vui dữ vậy?
- ủa? ai gọi dt cho em giờ này vậy?
- àh, mạc du đó anh.
- trời! Đi mới có vài ngày làm gì mà phải hỏi thăm vậy?
- em đâu biết đâu.
- nó hỏi thăm cả hai đứa mình hả?
- ờ không, chỉ có em thui.
- cái gì? - Tkì thấy khó chịu.- làm gì mà mà..... - Tkì bực quá nên không nói nửa
- anh sao vậy? - Na nhìn Tkì.
- không làm sao hết?
- anh ghen hả? - Na nhìn Tkì cười
- làm gì ghen, ai lại ghen với em trai của mình. - Tkì đang nói miễn cưỡng
- vậy áh hả? - Na lấy vai mình đụng vai của Tkì.
- nè, ám chỉ gì đó.
- không! thui tối nay anh ngủ ở ngoài đi.
- hả? - Tkì nhăn nhó
- hôm nay em ngủ với mẹ.
- ta cô đơn rồi. - Tkì mặt buồn hiu.
Tối đó Tkì phải ngủ một mình còn Na và mẹ ngủ chung, cả hai tâm sự rất nhiều đìêu, giữa đêm Na ra ngoài thấy Tkì đang nằm co ro, Na lấy cái mền lại đắp cho Tkì, nhưng Tkì vẫn ngủ say, Na mỉm cười sau đó Na nằm kế bên Tkì, cho đến sáng. khi Tkì tỉnh giấc thấy Na đang nằm kế bên mình, sau đó Tkì nở một nụ cười.Tiếng chuông điện thoại đã làm cho Na thức giấc.
- Alo! Tkì hả? sao mấy ngày nay anh đi đâu vậy hả? - giọng của Lap eo éo qua điện thoại.
- có gì không em? - Tkì rời khỏi rồi đi ra ngoài nói chuyện.
- em nhớ Tkì, nên em gọi Tkì thui mà.
- em àh..... Tkì đã có vợ rồi mà.
- nhưng đâu phải vợ thật, chỉ trên danh nghĩa thui mà.
- sao? ở đâu ra cái thông tin đó vậy hả?
- ờ .. không có gì đâu. nhưng sao mấy ngày nay anh tắt điện thoại vậy?
- anh chỉ muốn được nghĩ ngơi thôi.
- àh, vậy lát nửa em ghé qua nhà anh nha.
- àh, anh không có ở nhà đâu em.
- chứ anh đang ở đâu.
- ở dưới quê vợ anh.
- sao? - câu trả lời của Tkì làm cho Lap rất tức tối. - anh làm gì ở dưới đó, anh đừng nói là khảo sát đưa socola xuống dưới quê nha.
- uhm ha, sao anh không nghĩ ra cái này nhỉ? - Tkì lấy ý tưởng từ câu nói của Lap. - cảm ơn em nhiều nha Lap, thôi anh cúp máy đây.
- ủa? ai gọi cho anh vào sáng sớm vậy? - Na mặt còn buổn ngù hỏi Tkì
- là Lap. _ tkì đáp lại tỉnh queo
- hả? sáng sớm mà gọi sao? - Na thấy hơi bực bội
- uhm. hì hì....thui em đi rửa mặt thay đồ đi. àh bộ đồ anh hum trước em đã giặt khô rùi cất ở đâu vậy?
- em cất ở trong tủ, nhưng đợi xíu để em ủi đã, nó hơi nhăn nhúm.
- hì hì... uhm. Ăn sáng xong chúng ta về nhà. ?
- hả?- Na nghi ngờ cú điện thoại vừa rồi của Tkì, Na bắt đầu có suy nghĩ lung tung là Tkì quay về là vì Lap. - sao lại về nhanh vậy
- uhm, anh phải về bàn với công ty một ý tưởng mới.
- có thiệt vậy không? - Na nhìn Tkì nghi ngờ
- thiệt mà,
- em không tin. - Na có vẻ giận dỗi.
- àh àh..... - Tkì biết rằng Na đang nghĩ gì- em sợ anh quay về là cú điện thoại của Lap sao?
- em có quyền gì mà nghi ngờ chứ. - Na không nhìn Tkì
- hì hì.... thui, bà xã lẹ đi, ông xã còn về để làm việc với công ty nửa.
Rồi sau đó, Tkì và Na tạm biệt mọi người quay về thành phố, trên đường đi bàn tay của Tkì nắm lấy bàn tay của Na cho đến suốt đường về thành phố. Ở trên công ty thì Lap đang nổi lọan , cảm thấy bực mình khi biết Tkì bắt đầu thân thiết với Na càng lúc càng nhiều hơn. cô ta cứ trút giận lên đầu với tất cả nhân viên trong khắp công ty, Lap có một ý định rất táo bạo phải làm sao cho chính Tkì đuổi việc Na không cho Na làm trong công ty nửa, dù là cửa hàng nhỏ của Mạc Du.
Lap quát tháo .
- mấy người làm ăn cái kỉêu gì vậy hả?
- tụi tui có làm gì đâu, chỉ làm đúng từ trước đến giờ thui.
- đúng hả? tại sao không đưa lô hàng vào bên trong lại để ngoài này hả? - Lap càng lúc càng lớn tiếng hơn.
- đây là lô hàng của Mạc Du, lát nửa chuyển qua tiệm.
- ờ thì... - Lap bị hố nên cái mặt cứ trơ trơ - vậy sao không đem qua bên đó đi, để đây làm gì?
- chúng tôi chỉ làm khi có lệnh của mạc du thôi.
- chắc tôi không có quỳên chắc.
- cô chỉ là thư kí thui, không có quyền quyết định các món hàng này - giọng của Mid vang lên.
- nè tên kia, ta không có kiếm chuyện với nhà ngươi.
- tôi chỉ thấy là mấy ngày nay cô không coi ai ra gì cả. - Mid nghiêm nghị.
- ngươi lo cái chức bảo vệ thấp hèn của người đi. -Lap đụng đến lòng tự trọng của Mid
- nghề nào cũng đáng quý, cô không nên phân biệt nghề nào với nghề này.
- nè, ai cho anh dạy đời tôi hả?
- tôi không dạy cô, nhưng việc quản lí là Tkì giao cho tôi, và tôi chỉ làm hết trách nhiệm. - Mid vẫn giữ phong thái nghiêm nghị, làm cho Lap tức càng tức hơn, các nhân viên thì rất ngưỡng một và khâm phục Mid, làm việc rất chuẩn mực, thái độ nghiêm nghị, nên đa số các nhân viên ai cũng đều yêu quý Mid, nhưng việc Mid là em của Rờ Mi thì không một ai biết, ngay cả Tkì cũng không biết, một mối quan hệ mà Mid không muốn ai biết, tuy Mid được sinh ra trong một gia đình giàu có, nhưng Mid thích làm bảo vệ. tuy lương tháng không bao nhiêu, nhưng việc đó để cho Mid đuợc thể hiện bản thân và tính cách mạnh mẽ vốn có của mình, đôi lúc chính vì cái tính nghiêm nghị đó mà các cô gái không dám gần hay thân mật với Mid. hì hì... thấy vậy mà cũng khổ quá ha, một SB chính gốc nhưng lạ là không thích thứ có sẵn thích tự mình làm lấy nó.
- tôi đề nghị cô xem lại thái độ và cách làm việc của mình? - Mid đề nghị làm cho Lap quê mặt với tất cả các nhân viên
- anh lấy quyền gì mà nói như vậy với tôi.
- quỳên quản lí? được chứ. - Mid như khẳng định.
- quản quản.... lí - Lap như bùng nổ khi nghe hai từ "quản lí"
- sao? cảm giác sao? - Mid như khiêu khích.
- hứ... - Lap tức giận bỏ đi. lúc đó mạc du cũng vào.
- ủa? Mid có chuyện gì vậy? - mạc du thắc mắc
- àh, không có gì đâu anh. lô hàng của anh đã được chuỷên ra để bên kia kìa.
- uhm, cảm ơn em, chức quản lí ổn chứ?
- dạ, hơi khó khăn nhưng em sẽ cố gắng.
- hì hì.. anh thấy em có tài năng đấy, vừa làm bảo vệ lẩn quản lí, tài thật.
- hì hì.. anh quá khen.
- hồi nảy anh nghe nhân viên xì xầm gì em và Lap hả?
- àh, dạo này cô ta hơi khó chịu với nhân viên, em chỉ mới nói chuyện với cô ta mới đây thui.
- uhm, mà nè, em nên cẩn thận, Lap thấy vậy mà không đơn giản đâu. - Ý đồ của mạc du là gì?
- dạ, em nhìn em cũng đóan thế.
- hay là... - mạc du cười gian - em với Lap thành đôi đi? - wow, một lời đề nghị muốn nổ banh cả hai tai của Mid
- hì hì.. thui em không giỡn với anh vậy đâu. em không thích Lap được?
- uhm thì... hì hì.... anh chỉ giỡn thui, đừng nghĩ gì hết. thui anh quay lại cửa hàng đây.
- dạ, chào anh.
Hôm nay cửa hàng không có Na, mạc du phải xếp một lô hàng mới cùng các nhân viên cũ, nhưng mạc du việc xếp hàng không còn vui như lúc Na ở đây. Xếp xong hàng mạc du lái xe đi vòng vòng khảo sát thị trường socola gần đây như thế nào. Còn Lap bực mình bước vào văn phòng.
- cái tên Mid chết tiệt, dám lên mặt dạy đời ta sao? ngươi tưởng cái chức quản lí lớn quá nhỉ? để ta đuổi con Na ra khỏi công ty này trước sau đó là đến ngươi đó Mid. Nhưng ngươi là ai? sao lại ăn nói một cách không xem ta là gì cả? để ta xem nhà ngươi là con cái nhà ai? dám lộng hành như vậy? Mid lìên lấy điện thoại gọi cho một người.
- alo! anh đại bàng khỏe không? - giọng nói của Lap ngọt hơn cả đường
- em hả Lap? trời ơi, sao lâu rồi em không gọi điện thoại cho anh gì hết vậy? - tên đại bàng cũng không kém ngọt
- hì hì... thì giờ em gọi rồi nè, em có chuyện này muốn nhờ anh?
- trời, chuyện gì nào, dù khó cỡ nào anh cũng làm cho em hết. hhaa.. - tên đại bàng cười sung sướng.
- anh đìều tra cho em biết tên Mid là người như thế nào được không?
- ok. đợi anh check trong máy tính đã? - vài giây sao là có kết quả - có rồi.
- anh nói cho em nghe đi.
- Mid là cái tên ở nhà mọi người thường gọi,tên thật là Phạm MaCao , giới tính của nó SB, Là con của một nhà buôn đồ gỗ quý, gia đình có 4 người, ngoài cha mẹ thì anh của nó tên là Rờ Mi. Mid có một khoảng thời gian ngắn du học bên Đức, vì cha mẹ muốn thôi chứ Mid không muốn, Mid chỉ thích học võ, và đã từng lụm nhiều huy chương vàng. nói chung là có tiếng một người tòan vẹn về mọi mặt.
- wow,,,, một con người đáng tìm hiểu. cảm ơn anh đại bàng của em nhiều nha.
- hihi... khi nào có việc gì cứ nhờ đến anh , anh sẽ làm hết lòng vì em.
- dạo này có còn sưu tập vợ nửa không? - lap hỏi về cái sở thích đê tiện của tên đại bàng
- còn em. anh lúc nào cũng sưu tập 24/24
- cái thú sưu tập của anh thật là kì quái.
- em về làm vợ sưu tập anh đi,anh đưa em lên làm bà lớn.
- thui đừng có dụ người ta àh nha.
- hì hì...
- khi nào rãnh chúng ta đi hotel nha anh? - đề nghị nóng bỏng thật.
- tuân lệnh. haha..... - tên đại bàng khoái chí.
- bye bye anh.
Một loạt thông tin Lap đã nắm, Lap cười mãn nguyện nhưng vẫn chưa thỏa mãn Lap còn muốn biết nhiều và nhiều hơn nửa...... cả nhà Tkì cùng họp mặt sôm tụ như sắp nói chuyện gì đó quan trọng......
à nhà ai cũng họp mặt đông đủ chỉ thiếu có mình mạc du.
- ủa? sao hôm nay mạc du về trẻ vậy ba? - Tkì nhìn ra ngoài hỏi
- haiz... ba cũng không biết sao hôm nay nó về trể nửa.
- cái thằng này, hôm nay làm sao vậy nhỉ, gọi điện thoại cho nó mà nó cũng không bắt máy. - cô Thi nhìn điện thoại nhăn nhó.- có tiếng chuông cửa
- ai mà giờ này bấm chuông vậy ta? - Kim nói
- chắc không phải mạc du đâu, về thì đẩy cửa vào chứ làm gì mà bấm chuông..- Tkì nói với giọng chắc chắn - thui để con ra mở cửa - Tkì bước ra mở cửa thì thấy có một người con gái lạ nhìn cũng xinh xinh với cặp kính cận, đang dìu Mạc Du trong tình trạng say ngước.
- anh ơi đây có phải là nhà của Mạc Du không anh? - cô bé khệ nệ đỡ mạc du.
- ờ ờ... phải - Tkì lìên đỡ đứa em của mình.
- dạ xin phép anh em đi.
- mà khoang khoang đã, em là gì của mạc du.
- dạ,bạn tình cờ.
- hả? em em có thể vào nhà nói chuyện được không?
- nhưng mà... - cô gái có vẻ từ chối
- một chút thôi có gì anh sẽ đưa em về.
- dạ vậy cũng được. - cô gái phụ Tkì dìu mạc du vào trong nhà. Cả nhà ai cũng hết hồn khi thấy cái hình dáng của Mạc Du lúc này, cứ như một con ma men vậy, miệng thì luôn nói :" uống đi, uống nửa đi". Ba Thiên Kì rất bực vì thấy mạc du trong tình trạng này.
- con với cái, thật là bực mình.
-ba! ba làm gì nóng vậy ba. con uống một chút thui mà - Mạc Du nói trong lúc xỉn và còn cười nửa.
- con xem con kìa, như con ma men vậy?
- ma men. haha.... con muốn say, say say thật say, nhưng con không say được, con càng uống con càng tỉnh.
- thui, anh lên phòng nghĩ đi! - Kim lại dìu mạc du nhưng mạc du hất tay không cho Kim đụng vào
- ba, ba trả lời cho con biết? tại sao? tại sao ba chọn Na làm vợ cho Hai Tkì? ba trả lời con đi. - mạc du tính quậy, lúc đó ánh mắt của cô gái nhìn Tkì không bỏ xót một chi tiết nào hết.
- thì tình nghĩa, Na nó hìên nên ba lấy cho Tkì. - ông trả lời trong bực mình
- nhưng tại sao? tại sao? ba không cho Na làm vợ của con. - lúc đó người mà ngạc nhiên nhất vẫn là Na, lúc này Na mới biết rằng Mạc Du có tình cảm với mình.
- trơi ơi, cái thằng này, mày say quá rồi, đi lên phòng! - cô thi kéo Mạc Du ra khỏi ghế nhưng không tài nào kéo nổi
- con không đi,, không đi đâu hết, con muốn làm rõ chuyện này.
- tỉnh chưa hả? - Tkì cầm một xô nước tạt ngay vào mặt mạc du
- Hai! hai làm gì vậy hả? sao tạt nước vào mặt em. - mạc du bắt đầu có thái độ chống đối.
- biết hai của em đang đứng trước mặt em rồi hả? bây giờ ngồi yên, không được nói nửa, em nói đi người con gái đưa em về là ai? - Tkì chỉ tay qua ngừoi con gái
- cô ta là..... - mạc du nhìn cô gái mà cũng không biết cô gái này là ai?
- trơi! - cô thi kêu lên - người ta đưa con về mà cũng không biết hả?
- con nhức đầu quá, - mạc du sau khi bị tạt nước có phần tỉnh tỉnh nện thấy nhức đầu.
- em nè! em sao quen được với mạc du vậy? - Tkì hỏi cô gái - em tên gì?
- dạ, em tên Kiều . chuyện là vậy.......
Lúc mạc du trên đường đi khảo sát thị trường lo suy nghĩ lung tung nên đã đi lạc đường. Mạc Du lạc vào môt khu chung cư đất trống, trong đó chưa có nhà xây chỉ có những lô đất trống và đườg nhựa được cán trơn tru.
- Trơi ơi! cái gì vậy nè? sao hôm nay mình lại đi lạc đường vậy nè? làm sao mà thoát ra đây. - Mạc du vừa nói vừa cho xe chạy tìm đường ra, từ xa Mạc du nhìn thấy cô gái. Mạc du dừng xe lại.- cô gì đó ơi? - Mạc Du chạy theo
- Anh kêu tôi sao?
- uhm, tôi gọi cô đó, xin lỗi cô cho tôi hỏi thăm tý.
- anh muốn hỏi gì?
- thoát khoải khu đất trống này là đi đường nào vậy cô?
- àh, bây giờ anh đi thẳng 100m, sau đó quẹo phải, đi thêm 300m, quẹo trái, gặp ngã 4 quẹo phải.....
- stop stop ... >"< - mạc du chóng mặt với con đường ngoằn nghèo như vậy,
- sao vây?
- hay là cô lên xe đi, cô chỉ đường cho tôi luôn được không? - mạc du năn nỉ
- uhm cũng được, dù gì tôi cũng có việc ở ngoải.
- hì hì.. hên quá. - thế là mạc du được cứu rồi, hết bị lạc. - ủa? cô tên gì vây?
- ah, tôi tên là Kiều. - Kiểu mỉm cười thật xinh- còn anh tên gì? sao mà bị lạc vậy?
- ah tôi là mạc du, chạy xe mà suy nghĩ lung tung nên lạc ấy mà.
- rùi, sắp ra tới đường chính rồi đó.
- hihi.. cảm ơn Kiều nha, không có Kìêu chắc tôi khỏi về nhà luôn.
- hì hì... được rồi ra dến đường chính rối, anh cho tôi xuống đây đi, tôi đi taxi được rồi.
-cô định đi đâu xem có tiện đường không?
- àh, tôi đến công ty của Tkì. Nghe nói chị ta rất có tài, tôi chưa bao giờ gặp chị ta hết, với lại muốn kí hợp đồng đưa socola qua nước ngoài.
- wow, không ngờ nha, chúng ta sắp thân thiết với nhau.
- anh nói vậy là sao?
- Tkì là chị hai của tôi đó, nhưng mà hôm nay Hai không có ở công ty đâu, hai của tôi đang ở dưới quê cùng vọ.
- wow, hai của anh lập gia đình rồi àh. hì hì..
- vậy hôm nay tôi mời cô đi ăn gì nhá, xem như làm quen và cảm ơn cô cho tôi thoát khỏi cái mê cung.
-ok.
Lúc đi ăn với Mạc du là trời cũng xế chiều, Mạc Du không ăn gì cả chỉ tòan uống và uống mà thôi, cho dù Kìều có ngăn cả mức nào cũng không được, nên bây giờ mạc du mới ra nông nổi như thế này.
tkì nhìn mạc du lắc đầu, sau đó đỡ du lên phòng rồi xuống tiếp chuyện vối Kiều một người bạn sắp làm ăn với Tkì.
khi đỡ xong Mạc Du vào phòng rồi Tkì đi xuống lầu nói chuyện với Kiều.
- Tôi thay mặt Mạc Du xin lỗi Kìều .
- hì hì.. không sao đâu, dù gì thì chúng ta trước sau gì cũng gặp nhau thôi, nhưng không ngờ trong hòan cảnh này.
- àh, lúc nghe câu truyện là Kìêu muốn gặp tôi để bàn về socola àh.
- uh,. hì hì... nghe tiếng Tkì đã lâu nay được gặp quả là bất ngờ.
- haiz.. trơi khuya thế này mà còn làm phìên Kìêu quá. Để tôi đưa Kìêu về.
- hì hì.. thui, tui về taxi được rồi.
- đâu được tôi đã hứa là sẽ đưa Kiều về mà.
- Kìêu cứ để Tkì đưa về đi,. - Na đáp thân thiện.
- ủa? người này là vợ Tkì àh?
- uhm. - Tkì nhìn Na cười
- hìhì... cô ấy dể thương quá, nói chuyện dịu dàng ghê. - Kìêu cười với Na nụ cười thân thiện - hai người lấy nhau lâu chưa?
- uhm, vài tháng thui. - Tkì trả lời
- nhìn hai người hạnh phúc quá, Tkì đưa Kiều về nhà mà vợ Tkì không ghen sao? - Kiều nhìn Na như giỡn
- hì hì.. ghen không em?- Tkì nhìn Na với vẻ châm chọc.
- mệt anh quá, đưa Kìêu về đi kìa.
- thấy không kiều thấy rồi đó. - Tkì cười tươi rói- trời trời >"< 12h rồi. Ngày mai Kìêu qua công ty chúng ta sẽ nói chuyện nhiều hơn.
Dù Kìêu có từ chối đến đâu thì Tkì vẫn một hai chở về. Đưa Kìêu về nhà rồi quay về gần 1h sáng, lý do Tkì lúc ra bị lạc phải mò đường mà về, cái chung cư đó không biết xây theo kỉêu gì mà khiến cho Du và Tkì đều dễ bị lạc. Về đến nhà Tkì ghé qua phòng Mạc Du xem như thế nào thấy, thấy Mạc Du ngủ thật ngon như một đứa trẻ mới vui chơi cả ngày và hôm nay nó mệt lã cả người. Tkì từ từ bước vào phòng thì thấy Na đã ngủ say trên chiếc giuờng, chiếc giường hôm nay không có sự ngăn cách của gối ôm hay con gấu bông nào, đìêu đó khiến Tkì cảm thấy vừa buồn cười, Tkì bây giờ cũng không tin rằng Na lại thay thế Katy nhanh như vậy, đìêu đó làm Tkì cũng cảm thấy lo lo, Tkì sẽ cố gắng làm cho Na cảm thấy hạnh phúc ở bên mình chứ không phải lúc trước nửa. Tkì đi đén kế bên Na, Tkì lại ngắm khuôn mặt xinh xắn, hồn nhiên trẻ con của Na một lần nửa, Tkì càng ngắm càng thấy yêu Na nhiều hơn, Tkì muốn ngày nào cũng đuợc ngắm nhìn Na như thế này. Thế là Tkì lại bắt đầu cái trò hôn lén người mình thương trong khi người đó đang ngủ, Tkì không hôn má mà chỉ muốn hôi vào đôi môi đỏ hồng xinh xắn, đang khiêu khích Tkì mà thôi. Thế là một sự va chạm nhẹ giữa môi và môi.
Tkì hôm nay không ngủ mà qua phòng làm việc, vì Tkì nghĩ là sẽ đưa socola về vùng quê hẻo lánh như vùng quê của Na, Tkì muốn đưa đến cho mọi người cùng biết, nhưng bước đầu sẽ là Tkì sẽ cho họ ăn miễn phí, sau đó tạo ra một thành phẩm socola giá cả phù hợp với người dân ở đó, còn thành phần và hương vị sẽ tìm những vật liệu rẻ hơn nhưng ăn họ vẫn cảm thấy ngon và muốn ăn hoài ăn hoài. Yêứ tố này Tkì sẽ giao cho Kim, vì Kim là người chế biến và tìm nguyên liêu cho socola mà, còn về việc thiết kế bao bì thì chính tay Tkì sẽ làm. Vì nó cũng là một yếu tố quan trọng để thu hút cái nhìn nhớ hoài không quên của người mua. Tkì sẽ giao cho mạc du khảo sát thị trường ở vùng quê, để xem mức sống họ như thế nào và nhất là lũ trẻ ở dưới, chúng có thích socola hay không? nhưng phải cho chúng ăn thử mới được. Một dàn ý tưởng của Tkì đã cuốn Tkì vào công việc một cách say sưa, Tkì làm miệt mài cho đến sáng.
Và có tiếng gõ cửa.....
- vào đi.. - Tkì đang chăm chú vào sắp tài liệu trên tay
- Tkì! anh làm việc từ hôm qua cho đến giờ sao? - Na không thích Tkì làm việc như vậy, chẳng chú ý gì sức khỏe của mình cả.
- hì hì.... em đừng lo, công việc mà.
- nhưng phải giữ sức khỏe chứ!
- em không đến cửa hàng hả?
- haiz.... ai chở em đi. - Na khoanh tay nhìn Tkì.
- hì hì... em biết nhõng nhẽo từ khi nào vây.
- anh quên là có cuộc hẹn với Kìêu sao?
- ấy chết >"< . cho anh 10p để anh chuẩn bị rồi anh cùng em đến công ty vậy. hì hì... - Tkì nhanh chóng rời khỏi bàn làm việc và không quên trao cho na một cái hôn ngay má.
- Anh ấy làm gì mà say mê dữ vậy nhỉ? - na bước đến xem những tờ giấy của Tkì - wow, đưa socola về vùng quê của mình sao? - Na bất ngờ với cái ý tuởng này của tkì.
Kiều đến công ty sớm hơn Tkì, nên đã đi vòng vòng xem cách làm socola độc đáo của giảm đốc Tkì như thế nào? quả thật Kiều phải gật đầu khen nhưng công nghệ hiện đại, cách pha chế đúng là có một không ai, đúng là Kìêu không tìm lầm người. Kiều quay lại phòng làm việc của Tkì ngồi chờ lúc đó Lap bước vào phòng.
- ủa? cho hỏi cô là ai? - Lap đang cầm hồ sơ trên tay
- àh, tôi là người bàn việc làm ăn với tkì. cô là thư kí àh?
- Vâng, cô ngồi đợi xíu, chắc hôm nay Tkì đến trể một chút. - lúc đó Tkì mở cửa bước vào
- ủa? Kiều đến lâu chưa?
- àh Kìêu chỉ mới đến thôi.
- chúng ta vào công việc luôn đi.
- hì hì.... đây là bản hợp đồng , tôi muốn hợp tác với Tkì. - Kiều đưa cho tkì bản hợp đồng, Tkì vui vẻ xem thật kỉ không bỏ xót qua chi tiết nào.
- sao kiều lại muốn hợp tác với tôi chứ? - Tkì thắc mắc - cũng có rất nhiều công ty socola mà.
- nhưng socola của họ không có hương vị đặc biệt như socola ở đây. tôi muốn mua bản quyền, chúng ta có thể thành lập các công ty con, để phân phối nhiều hơn.
- wow, một sự đề nghị rất táo bạo. đôi bên cùng có lợi. Tôi đồng ý hợp tác cùng cô. - Tkì bắt tay hợp tác - àh tôi có chuỵên này không biết cô có ủng hộ hay không?
- hì hì... anh cứ nói đi Tkì. chúng ta bây giờ là bạn và là đồng nghiệp rồi.
- hì hì.. tôi tính đưa socola về vùng quê.
- oh.... tại sao anh muốn làm điều đó.
- vì tôi muốn ai cung đựoc nếm thử socola, dù là người nghèo nhất. đa số các mặt hàng của công ty là dành cho khách hàng cao cấp. thuợng lưu và gia đình tb khá.
- àh rồi tôi hiểu ý anh rồi, tôi ủng hộ.
Câu chuyện của Thiên Kì và Kiều và hợp đồng quả thật là một tin đáng mừng, Tkì mời Kiều, Lap, Mid và những người trong gia đình dự một buổi tiệc tại nhà hàng buổi tối, và hai tên vệ tinh của chúng ta không thể thiếu, có khi việc hai tên vệ tinh đi theo sẽ là một trò cười vỡ bụng. và ta có thể biết nhiều thêm hai tên vệ tinh đang làm công việc gì? hay chỉ tối ngày theo đuổi Kim. hì hì.... chap sau sẽ rõ.
Lúc đó tại một căn nhà tuy nhỏ nhưng nét sang trọng của nó thì không có gì bàn cải.
- Ủa? Anh Hai đi đâu vậy? - Mid lên tiếng hỏi Rờ Mi.
- anh Hai đi dự tiệc, ủa em đi đâu vậy?
- em cũng đi dự tiệc.
- em dự tiệc của ai vậy?
- của giám đốc Thiên Kì.
- sao? - Rờ mi hết hồn - anh cũng đi dự tiệc của Tkì.
- wow.... haha... - Mid cười
- ủa? Tkì không biết hai đứa mình là anh em hả?
- dạ không? keke.... - Mid khoái chí - anh đang đeo đuổi Kim hả?
- uhm, nhưng không biết cô ấy sẽ chọn ai đây?
- nếu Kim không chọn anh, anh có buồn không? - Mid đang quan tâm đến cảm giác của anh mình.
- anh cũng chưa biết.
- gần đây thấy anh lạ lắm nha.
- sao lạ?
- không cà tưng như trước. haha...
- haiz... cái con này? - rờ mi đưa tay lên cốc đầu.
- sao gọi em là con? em là thằng mà. - Mid mếu máo
-anh thấy em có chỗ nào dc gọi là thằng đâu.
- hứ... đợi đấy, em sẽ cưới vợ trước anh.
- chòi chòi... con nhỏ nào vô phước vậy?? haha....
- hừ... - Mid nổi khùng
- thui đi chung luôn đi.
Thế là cả Mid và Rờ Mi cùng đi chung với nhau, bên căn biệt thự kia cũng có sự tranh cải của Lap và Tom.
- đi ăn thui mà, làm gì chị điệu dữ vậy? - Tom nhìn chị mình đang chăm chú trang đỉêm.
- có anh Tkì mà. - Lap vẫn còn mơ tưởng đến Tkì
- nhưng anh ấy đã có vợ rồi, và rất hạnh phúc không lẽ chị phá gia đình người ta sao? - Tom không vui khi thấy chị mình cứ bám riết Tkì.
- đó chuyện của chị em đừng có xía vào. - Lap nạt Tom
- nhưng Kim là em của Tkì, em thì thích Kim, chị làm vậy sao em dám gặp Kim chứ. - Tom nói như người không còn sức
- thui đi, chuyện em và Kim không liên quan gì đến chị cả, đến giờ đi rồi đi thôi.
Thế là cuối cùng mọi người cũng đến từ từ đông đủ đìêu mà làm cho Tkì ngạc nhiên là Mid và Rờ Mi đi chung với nhau.
- ủa? Rờ Mi em và Mid quen nhau hả? - Tkì hơi bất ngờ
- hì hì... nó là em của em đó. - Rờ Mi cười tươi
- wow,, tại anh không nghe Mid nói gì cả. hì hì.....
- dạ, tại em không thích. - vẫn cái thái độ nghiêm nghị đó cứ như ngày thường làm việc
- hôm nay đi ăn mà, không cần phải nghiêm nghị như đi làm đâu mid.
- dạ, em biết rồi. - Mid cười mìm.
- vậy thì sẽ tốt hơn, thôi hai đứa vào trong đi, mọi người cũng đang đợi.
Thế là tất cả mọi người đều họp mặt đông đủ không thiếu một ai, Tkì đứng lên cầm ly rượu tuyên bố lý do tại sao hôm nay lại có buổi tiệc này.
- e hèm - Tkì lấy giọng - lý do mà Tkì hôm nay làm buổi tiệc nhỏ này là Tkì vừa mới kí một hợp đồng phải nói là hợp đồng này sẽ thay đổi lớn cho công ty chúng ta, xin giới thiệu đây là Kìêu. người đang mặc chiếc áo kỉêu cam nhạt, cộng với chiếc kinh xinh xinh. Cô ta đã kí hợp đồng với Tkì sáng nay, sẽ phân phối socola ra nước ngoài, tạo thương hiệu độc quyền.
- wow haha.... như vậy thật đáng ăn mừng ấy nhỉ? - giọng của ông Hoàng Sơn trầm ấm. - con giỏi lắm Tkì, không uổng công ba giao công ty cho con.
- trời ơi, cháu tui nó giỏi quá. - cô Thi khen tới tấp - cô sẽ tặng cho con một cây bông hồng. - cô thi vốn vĩ là bình hoa di động, lấy hoa hồng đàng cài trên đầu tháo xuống tặng cho Tkì, nhiêu đó thui mà làm cả nhà càng thêm đông vui hơn.
- àh, con giới thiệu cho ba biết đây là Mid một vệ sĩ trung thành với công việc, con mới cho Mid lên làm quản lý gần đây thôi. - tkì chỉ tay qua Lap - còn đây là Lap cô thư kí.
- uhm. hy vọng những người con chọn sẽ mang lại thành công cho con.
- có một đìêu nửa làm con ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác. Ba cũng biết Tom và Rờ Mi rồi đúng không? hì hì... Lap là chị của Tom, còn Rờ Mi là anh của Mid đó ba,
- vậy sao? như thế là thành người một nhà hết rồi.
- Kim nè! -- giọng của cô thi - con với hai đứa kia sao rồi?
- gì vậy cô - Kim bối rối - sao tự nhiên lại hỏi chuyện đó vào lúc này chứ.
- đúng rồi! - Ông sơn có vẻ ủng hộ - đâu để ta hỏi thử hai chàng vệ tinh này của con xem. bắt đầu là Tom trước.
- dạ, con nghe ah- Tom lễ phép
- hiện tại con đang làm gì?
- dạ con đang làm tronng tiệm vàng bạc đá quý.
- con làm gì trong đó.
- dạ, nghĩ ra các kỉêu dáng cho trang sức.
-cái nghề của con thú vị thật đó. thui được rồi bây giờ đến rờ mi.
- dạ có con. - Rờ Mi nhanh nhảu
- còn con thì sao?
- dạ con là một chủ tiệm mua bán xe phân khối lớn
- hì hì.. hèn chi nhìn chiếc xe của em thật ấn tượng. - Na khen.
- hì hì.... chàng trai nào cũng giỏi hết ? ta biết chọn ai cho con gái ta đây. - ông sơn cười phúc hậu
- ba nói cứ như Sơn Tinh và Thủy Tinh vậy. >"< - Kim chịu thua ba của mình
- nè hai đứa phải đem lễ vật trước đó nha,. - Tkì cố tình chọc thêm. lúc đó Kiều gắp đồ ăn cho mạc du.
- anh ăn đi. - Kìêu cười thật xinh.
- cảm ơn em, xin lỗi vì đã làm phìền em tối hôm qua. - mạc du thấy ngại
- hì hì... không sao đâu.
- anh đó, thật là kì cục - Kim đánh lạc hướng - để cho một người con gái đưa mình về trong trạng thái say xỉn vậy áh?
- anh có cố ý đâu. >"< - mạc du chỉ muốn chui xuống đất.
- anh mời chị Kìêu đi ăn đi, xin lỗi chị ấy đi.
- nè cô bé, đừng có đánh trống lãng. - Tkì nói châm chọc - mau chọn phu quân đi. Tom và Rờ mi tự nhiên đỏ cả mặt lên. Hạnh phúc giống như Hai và chị Na nè. - lúc đó Tkì choàng tay qua ôm Na, làm cho Na ngại với mọi người xung quanh. Lap nhìn mà tức tối. Mid nhận ra cái vẻ mặt đó nên chọc.
- ăn đi lap, sao cứ nhìn hoài vậy? cô có thích ăn cay không? àh chắc là cô thích nên tôi đoán vậy? nè, cô ăn đi ngon lắm đó. - Mid thì khoái chí khi chơi Lap, Lap càng ngày càng tức hơn khi bị gặp tòan đồ ăn cay.
Trong bửa tiệc ai nấy đều vui cả chỉ có Lap là bực mình tức tối, vì Tkì không hề để ý gì đến Lap cả dù Lap có trang đỉêm và mặt đồ đẹp cấp mấy, Tkì chỉ để ý Na mà thôi, càng lúc Na càng xinh đẹp ra, không còn cái vẻ nhà quê mà Lap gặp đầu tiên, tkì có vẻ rất chăm chút cho Na từng li từng tý, Na cũng mệt khi phải nghe theo Tkì phải làm cái này cái kia. Trong bửa tiệc đó Mid biết Lap đang điên lên vì không được sự chú ý của tkì, nhưng Mid thì chú ý đến Lap nhiều hơn, nếu bỏ đi cái tính xấu của Lap, Lap vẫn được xem là một cô gái đẹp không có gì dể chê cả, Mid có vẻ thích Lap thì phải , lúc nào cũng xuất hiện làm Lap tức điên lên mới thôi.
Khi buổi tiệc tàn, Lap tức tối không muốn về liền mà đi đâu đó, Mid muốn biết cô nàng này tính làm cái gì đây sao không chịu về nhà, mà con đi lòng vòng lỡ may gặp bọn dâm đàng thì sao????
Cả nhà Tkì đều về đến nhà. Mạc Du thì đưa Kiều về nhà. Tkì về phòng cùng Na. Na thảo bỏ chiếc áo vest bên ngòai của Tkì rồi chiếc cà vạt. lúc đó Tkì cầm lấy bàn tay của Na.
- Na! - tiếng gọi thật nhẹ nhàng
- có chuyện gì vậy Tkì? - Na nhìn vào mắt của Tkì
- cảm ơn em! - Tkì cười trong hạnh phúc
- dụ gì vậy? em không hiểu gì hết!
- hì hì... cảm ơn em đã đến với anh, thay đổi con người anh.
- ...... - na chỉ nhìn Tkì mỉm cười
- Tkì yêu em. - Tkì nhìn Na như chờ đợi câu trả lời - em có yêu Tkì này không?
- em..... - Na xúc động không nói nên lời - em....
- em không yêu Tkì sao? - Tkì hiểu lầm vì thấy Na cứ ấp úng - nếu em chưa yêu Tkì , Tkì cũng chấp nhận.
- không không phải vậy? - Na rưng rưng
- chứ sao......
- em yêu Tkì. - Na đỏ mặt. Tkì ôm Na vào lòng của mình, Na cũng ôm lại thắm thiết, sau đó Tkì hôn vào má của Na.
- em rất đẹp. sao Tkì này không nhận ra đìêu này từ ngày đầu tiên Tkì gặp em.
- em đâu biết đâu. thui em đi tắm. - Tkì kéo Na vào vòng tay của mình, và nụ hôn nhẹ trên môi.
Còn về phía Mạc Du vẫn đang chở Kiều về nhà.
- Mạc Du nè, không cần quẹo vào đây đâu. Mạc du quẹo đến căn nhà kia được rồi.
- uhm. ủa? Kiều không về nhà sao?
- đâu về nhà rồi đó chứ.
- ủa? vậy còn bên kia.
- àh, kiều bán rồi. hum bửa vào là bán cho khách ấy mà.
- àh thì ra là vậy. - lúc đó xe cũng dừng trước cửa nhà của Kiều, căn nhà nhỏ bé nhưng cũng sang trọng.
- cảm ơn mạc du đưa Kiều về nhà.
- hì hì.. không có gì đâu. Kiều cho mạc du xin số điện thoại được không? - ấy cha anh chàng mạc du này có ý định gì đây. - dt của Du đây, Kiều lưu vào dùm Du nha.
- hihi.. ok thui.
- chúc Kiều ngủ ngon.
- mạc du cũng ngủ ngon nha. - Nụ cười của Kiều làm cho Du giật mình, vì nó quá dể thương.
Mạc Du về nhà với tâm trạng cực kì vui vẻ. Hy vọng là mạc du để ý Kiều mà quên đi chuyện của Na.
Quay về với Tkì và Na. Tkì giả bộ ngủ, khi Na bước ra mùi hương cơ thể của Na tràng ngập khắp phòng, Na thấy Tkì đang nằm đó nhìn Tkì rồi cười, sau đó lấy cuốn sách socola ra đọc, vừa mới đọc được vài chữ thì hai bàn tay của Tkì đã ôm lấy eo thon nhỏ của Na mất rồi.
- Ủa? Tkì chưa ngủ nửa hả?
- Tkì không ngủ được.
- sao vậy?
- Tkì muốn hôn em.
- ai cho mà hôn - thế là Na nhanh chóng thoát khỏi vòng tay của Tkì
- Tkì sẽ bắt em lại cho mà xem.
- ple ple - Na lè lữơi - anh mà bắt được ư? hihi....
- anh bắt được tính gì với anh?
- muốn gì cũng được hết.
- em nói rồi đó nha, không có nuốt lời đó.
- quân tử nhất ngôn, hihi.. bắt em đi.
Tkì bị Na chọc tức, Tkí rượt đuổi theo Na khắp phòng, thấy có vẻ đấu không lại, Tkì giả bộ ôm bụng nhăn nhó, Na thấy vậy liền đến bên Tkì, bị lừa và thế là Na đã bị Tkì bắt được và ẳm Na trong tay mình.
- haha.... Tkì bắt được em rồi.
- anh chơi ăn gian. - Na đánh đánh vào người Tkì
- anh có chơi ăn gian đâu, anh ăn thật mà. keke....
Tkì đặt Na xuống giường, sau đó nhìn Na âu yếm và trao cho Na nụ hôn nóng bỏng, Na cũng đáp trả như tình cảm na dành cho Tkì vậy, nụ hôn của Tkì kéo dài, sau đó nụ hôn dần xuống cổ, Tkì vừa hôn vừa thưởng thức mùi hương cơ thể của Na, lần này thật sự không ai có thể phá được Tkì và Na nửa rồi, Na không một chút chống cự, đìêu đó cũng thấy rằng Na đã sẳn sàng. Tkì ngừng lại để Na nằm lên trên người của mình, Tkì dùng tay mở từng cút áo của Na, bây giờ đã để lộ chiếc áo ngực trắng, Tkì dùng ta cởi bỏ nó ra hòan tòan, để lộ cặp ngực căn tròn đầy sức quyến rủ. Tkì chồm người hôn lấy cặp ngực của Na, Na cảm thấy nhột , rồi rên nhè nhẹ, Tkì liếm mút như đứa trẻ thèm sửa mẹ, rồi lại trao cho Na nụ hôn nóng bỏng.
Tkì lại đổi vị trí bây giờ Na nằm dưới Tkì nằm trên, Tkì dùng ta cởi hết những gì còn vướn bận trên cơ thể của Na, bây giờ trên giường Na không có mãnh vải che thân, Tkì ngắm nhìn tòan cơ thể, rồi từ từ khám phá nó một cách nhẹ nhàng. Na cũng lột bỏ chiếc áo sơ mi ra khỏi người của Tkì. Tkì bắt đầu khám phá cơ thể của Na. Tkì kéo nụ hôn từ từ , từ cao xuống dưới thấp, ngay bụng ngay rốn. Tkì hôn lấy hai đôi chân trắng tinh mịn màng của Na, cặp mông Tkì cũng không bỏ qua. Cứ như đêm nay Na đã thuộc về Tkì vậy. Đến vùng cấm địa, Tkì cũng hôn lấy nó, làm cho Na thở càng lúc càng mạnh, tiếng rên cũng phát ra một lúc nhiều hơn. " ơ ... ơ... u... u.... " . Tkì liếm quanh như đang tạo một khoái cảm cho Na vậy. rồi từ từ đưa chiếc lưỡi của mỉnh dạo lướt bên ngoài, cuối cùng Tkì đưa chiếc lữơi vào trong, nhấn vào thục ra liên tục.
- Tkì! Tkì! - tiếng Na gọi trong cực khoái Tkì trườn lên tiếp tục trao nụ hôn nóng bỏng cho Na, và ngón tay của Tkì nó sẽ làm những việc nó cần làm. Và thế là một dòng máu đỏ tươi trên ngón tay Tkì.
- Na em vẫn còn trinh sao? - Tkì ngạc nhiên
- em....em.... vẫn còn. - na nói trong cơn mê ly , đìêu đó làm cho Tkì yêu Na nhiều hơn, và Thế Tkì tiếp tục hành trình của mình. cả hai như quyện lấy vào nhau, không tách rời nhau được.
Còn về phía Lap và Mid.
- nè! - tiếng của Lap vang lên - sao cứ đi theo tôi là sao? - Lap bực mình
- tại thấy cô đi một mình trong đêm tối nên tôi hơi lo thôi.
- anh mà cũng biết lo cho tôi àh, tôi cứ tưởng anh chỉ biết xỉa xói tôi thôi chứ.
- cô làm sai thì tôi nói thôi có gì đâu.
- làm ơn đừng có đi theo tôi được không? - Lap bực mình
- cô đang buồn khi thấy người ta hạnh phúc àh.
- anh biết gì mà nói chứ?
- ánh mắt cô nhìn Tkì và Na đã cho tôi biết đìêu đó.
- uhm, thì sao?
- cô nên bỏ đi, Tkì và Na đang rất yêu nhau. cô làm gì cũng không ngăn cách được họ đâu?
- anh chưa yêu nên anh biết cái gì mà nói.
- mặc dù tôi chưa yêu, nhưng ít ra cũng biết rằng người mình yêu thương họ hạnh phúc thì mình cũng hạnh phúc.
- tôi không yêu theo kỉêu hy sinh - Lap tức giận - người tôi yêu là của tôi
- dù là của cô nhưng chỉ là thân xác, chứ không phải linh hồn.
- anh im đi,sao anh cứ dạy đời tôi mãi vậy.
- tôi chỉ muốn tốt cho cô thôi. tôi nghĩ nên đưa cô về nhà tránh những trường hợp xấu xảy ra.
- tôi không về nhà.
Nhưng lời chống cự vô ích, Mid không nghe Lap nói gì cả, bưng Lap lên vai một cách dể dàng, rồi bước ra giữa đường đón taxi mặc cho mọi người xung quanh dòm ngó.
- buôn tôi ra, anh đang làm cái gì vây hả? buôn tôi ra. - Lap la hét
- ráng đợi chút xíu đi, có taxi tôi sẽ cho cô xuống.
- buôn ra đồ lì lợm cứng đầu.
Cả nhà Lap đang ngồi ăn cơm cùng nhau, Lap bước về nhà với tâm trạng bực dọc đi thẳng lên lầu không them chào hỏi ai hết.
- ủa? – ba lap thắc mắc – chị Hai con sao vậy?
- con đâu biết đâu ba? – Tom lắc đầu ăn cơm tiếp
- lát nửa con lên xem coi nó có bị sao không?
- Dạ, con biết rồi.
- Con gái con lứa gì mà… - mẹ lap lắc đầu- khó hiểu? ban đầu thì làm vệ sỉ, tự dưng 180 độ chuyển qua làm Thư Kí, mẹ không biết chị Hai con làm sao luôn đó Tom àh.
- Thui lát con hỏi cho, ba mẹ ăn cơm tiếp đi, con cũng no rồi.
Tom chạy lên phòng thì thấy cửa không đóng, thấy mọi thứ trong phòng rối tung cả lên. Lap thì mặt giận giữ, vừa tức vừa ấm ức.
- Chị hai làm sao vậy? – Tom nhìn xung quanh căn phòng
- Mày lên đây làm gì hả? – Lap quát
- Tại thấy chị hai về không nói gì, không ăn cơm, đi thẳng lên phòng rồi còn … - lap đưa tay chỉ xung quanh phòng.
- Tại sao tkì lại đưa con nhỏ nhà quê, chân dính phèn, mới học hết phổ thong vào công ty chứ. – Lap nóng mặt
- Chị Na hả hai? – Tom hỏi nhẹ nhàng
- Chứ con nhỏ nào nửa thật là tức điên lên đi được.
- Nhưng chị Na là vợ của Tkì mà?
- Hừ… mày còn nói vậy nửa, tao sẽ làm cho Na nó biến khỏi công ty, cho nó vui mừng trong 1 tháng đi.
- Hai! Đừng làm vậy? em không gặp Kim được đâu.
- Nhảm nhí! Chuyện tao mắt gì đến mày
- Nhưng Na là chị dâu của Kim, nếu Kim biết Hai làm vậy, sao em dám gặp Kim.
- Tao không quan tâm, mày đi ra đi.
Lap bất chấp tất cả để đuổi Na ra khỏi công ty. Ngay cả đứa em có nói gì có nài nỉ gì cũng mặt sát nó. Tom rất bực mình chị mình, không lẽ đi nói cho Kim biết sao? Thật khó xử là một bên là chị một bên là người tom thương yêu.
Cả nhà Tkì thì khác với cả nhà của Lap.
- Sao rồi hôm nay ngày đầu tiên đi làm sao con? – Ba tkì hỏi thăm
- Dạ tốt ah. – Na rất vui
- Có ai ăn hiếp con không? – cô thi hỏi thăm
- Không ai dám làm gì chị Na đâu cô ui. – Kim cừoi – có Hai rồi không ai ăn hiếp được chị Na đâu cô.
- Haiz.. nghĩ đến thật là bực mình . – mạc du bực mình vì chuyện hồi sang
- Chuyện gì vậy con? – cô Thi hỏi thăm
- Lap giao cho Na một sắp a4. 20 tờ, mà tờ nào cũng đầy chữ, bắt Na đánh hết từ sang đến 6h chiều. – lúc đó ánh mắt Mạc Du chỉa qua Tkì.
- Nè! Nhìn vậy là sao hả? – Tkì giật mình với ánh mắt đó.
- Hai ! – Kim như thét lên – sao Hai không giao việc cho chị Na, tại sao đưa Lap giao ?– Kim rất bực
- Uhm, Hai biết rồi từ sau Hai sẽ giao việc cho Na. – Tkì cũng phải sợ đứa em của mình.
Trong phòng của Tkì.
- Hôm nay em đánh có mỏi tay lắm không ? – Tkì cầm lấy tay của Na
- Hihi… cũng mỏi nhưng cũng phải cố gắng chứ.
- Để anh lấy dầu bốp tay cho em. – Tkì lấy ngay chai dầu xoa tay cho na đỡ mỏi
- Thui được rồi mà.
- Không được, để anh bóp xong cái đã.. đáng lẽ anh không nên để Lap giao việc cho em.
- Có gì đâu, cũng được mà.
- Thui ngày mai, anh sẽ giao việc cho em.
- Anh làm vậy nhân viên trong công ty nói anh là bên người nhà đó
- Nhưng mà…. – ngón tay của Na chạm nhẹ vào môi Tkì
- Cứ để cho em làm, em làm được mà, anh phải tin em chứ. – Na ngã người vào lòng Tkì
- Uhm, nếu em muốn thì anh sẽ vẫn giữ nguyên. – Tkì hôn lấy đôi má của Na
- Hihi.. hôm nay mới thấy anh dể thương nè.
- Vậy trước giỡ dễ ghét hả ?
- Hihi.. đúng ùi.
- Dám nói xấu chồng nha. – Tkì và Na cùng giỡn chọt lét vui đùa trên chiếc giường.
Buổi sáng ở công ty Kiều đến tìm Mạc Du.
- Hi ! – nụ cười xinh tươi luôn hiện trên khuôn mặt Kiều
- Chào kiều ! – mạc du cảm thấy vui
- Tính qua nhờ Du đây.
- Chuyện gì vậy ?
- Uhm, các bao bì sản phẩm sản xuất ra nước ngoài chúng ta có thể thay đổi một chút được không ?
- Có chỗ nào không ổn àh ? – Mạc du lấy mẫu sản phẩm ra.
- Kiều muốn đưa cái logo công ty mình đặt ngay chính giữa sản phẩm, như thế sẽ làm người nhìn ấn tượng.
- Để mạc du gọi hai Tkì qua xem như thế nào ? – Mạc du lấy máy bàn gọi cho nhân viên là mời Hai Tkì qua phòng bàn chuyện.
- Uhm, tôi sẽ qua ngay – Tiếng của Tkì đáp – Na em đi với anh ?
- Đi đâu vậy anh ? – na đang ngồi gõ máy
- Đi qua bàn việc chung với Kiều.
- Nhưng em đâu biết gì đâu mà bàn, em chưa đánh máy xong.
- Lap, cô qua đánh hết phần này cho Na đi. – tkì kéo Na đi qua mạc du, không chờ sự trả lời của Lap.
- Hứ… - lap sôi máu – mình phải làm công việc này của con nhỏ nhà quê đó sao ? đươc rồi để xem mày tung hoành như thế nào ??? _ Lap ngồi đánh máy mà ấm ức muốn phá vỡ các bàn phím
Tkì và Na đã có mặt tại phòng của mạc du
- Thay đổi àh ? – Tkì suy nghĩ cách của Kiều – cũng được đó ! em có ý kiến gì không Na ?
- Em… em đâu biết gì đâu ? – Na ngượng
- Không sao ? bây giờ nè khi em đi mua một thanh sô cô la em thích cái bao bì nó như thế nào ?
- Nếu như vậy em thích nó phải có màu sắc thật tươi khi nhìn thui cũng đã thấy ngon không cần nếm thử, với lại khi nhìn socola bắt mắt như thế người ta sẽ thắc mắc công ty nào làm ra sản phẩm này. Nên người ta sẽ chú ý đến logo của công ty.
- Wow… chị Na nói mà cứ như là dân chuyên nghiệp quá ta. – mạc du không ngờ Na có thẻ nói được như vậy.
- Hihi.. Tkì thấy không ? Na cũng cùng suy nghĩ với em đó.
- Uhm – Tkì gật đầu hài lòng – mạc du em cứ sửa như Kiều và Na đi, Hai hy vọng nó sẽ gây chú ý mạnh cho người dùng.
- Còn việc socola ở dưới quê thì sao anh ? – Na hỏi vô tình
- Khi nào xong cái này anh sẽ làm cái kia. – Tkì nói như chắc chắn
- Hihi… thích quá, thế là những đứa trẻ có socola ăn rồi.
Thấm thoát thời gian trôi qua cũng gần một tháng, quả thật là có sự khác biệt rất nhiều khi có Na bước chân vào làm cùng Tkì, Tkì càng lúc trong công việc có rất nhiều quan hệ rộng hơn, tình cảm của Na và Tkì càng lúc càng gắn bó nhiều hơn, cả hai cùng chia sẽ với nhau mọi thứ. gần một tháng trôi qua như thế ngày nào Lap cũng thấy bực mình bực tức, chỉ muốn đá Na ra khỏi công ty, nhưng thật sự lúc nào Tkì cũng kè kè bên Na, có muốn làm gì cũng không làm được.
Có một lần khi Na đang ngồi đánh văn bản gần xong cho khách hàng, vì mệt quá nên Na xuống căn tin mua gì đó uống , trước khi đi Na đã save dữ liệu vào usb sau đó cất vào tủ Na hay làm như vậy để có chuyện gì thì cũng có cái mà hờ,nhưng đìêu đó Lap không hề biết cứ tưởng Na chỉ save trong máy thui. nên đã lén vào và xóa hết tất cả dữ liệu của Na trên máy tính.
" haha.. lần này ta xem ngươi ăn nói sao với khách hàng lớn của Tkì đây? cuối cùng tao cũng đá mày ra khỏi công ty mà chỉ tốn một cái click chuột thôi" sau đó Lap bước ra phòng núp ở một chỗ nào đó để xem thái độ của Na như thế nào??? Khi Na quay về phòng ngồi vào máy thì không thấy dữ liệu của mình đâu cả, Na hốt hoảng gọi Tkì đến. mà lúc đó Na quên mất là mình đã save trong usb
- Tkì ơi! - Na gọi Tkì trong hoảng hốt
- có chuyện gì mà em rối vậy?
- dữ liệu em đánh trên máy chiều nay đưa khách hàng cho anh nó mất tiêu rồi?
- sao? _ tkì nghe như sét đánh ngang tay - để anh kiếm lại coi làm sao mà mất được. - Tkì lục hết trong máy tính mà không có.
- hồi nảy công ty mình có bị cúp điện không anh?
- không đâu! trước giờ công ty chưa bao giờ bị cúp điện cả.
- chết rồi! làm sao đây??? - Na như ngồi trên đóng lửa
- làm sao gì nửa? cô có biết là làm vậy mất uy tín công ty không? - Lap bứoc ra với vẻ đắc thắng
- có phải vậy không Tkì? _ na nắm lấy tay Tkì
- .... - Tkì chỉ gật đầu không nói tiếng nào.
- nhưng em đã đánh mà, em đã đánh gần xong, em đi xuống căn tin lúc lên thì không thấy nửa?
- hừ.. tôi không nghĩ vậy đâu? cô cố tình đúng không? - Lap như nắm chắt phần thắng
- Lap. Im đi . _ tkì nạt
- cô ta làm như vậy anh còn bênh vực àh? nếu thế nhân viên có trọng anh nửa không?
- có chuỵên gì mà um sùm vậy? - mạc du và Kiều bước vào
- Na đánh mất hết dữ liệu quan trọng của một khách hàng.
- không thể nào được. -mạc du không tin, Kiều đến kỉêm tra máy tính
- rõ ràng có ai đã xóa nó đi, không thể nào mà tự mình dựng lên rồi phá đi được.
- Mid - Tkì gọi Mid vào
- dạ có em.
- nảy giờ em có thấy ai vào phòng này không?
- có chuyện gì vậy Tkì?
- dữ liệu bị xóa rồi.
- để em xem máy tính cho. - Lap hồi hộp khi thấy Mid đụng vào máy tính, ánh mắt đó làm cho Mid nhận ra ngừoi nào đã gây ra chuyện này rồi - chị Na có nhớ là save nó vào một cái gì khác không?
- ah! - Na nhớ ra - em có save vào usb - Na mở hộc tủ - nó nè nó nè - Na mừng muốn rơi nước mắt.
- Chị na mở lên xem đi.
- hihi... có rồi Tkì ơi. - Na ôm lấy Tkì vui mừng, nhưng có một ánh mắt tia lửa đang nhìn Na như mún xé xát
Thế là kế hoạch của Lap thất bại trong cay đắng, không biết Lap sẽ làm gì tiếp theo......
Hôm nay Ba của Tkì ghé vào công ty. không biết có chuyện gì mà thấy gia đình mình vui dữ vậy? nên ba tkì bước vào.
- ủa? có chuyện gì mà cả nhà có vẻ vui quá vậy?
- Ba! - Na chạy tới ôm - mém tý nửa con chết rồi đó ba.
- sao vậy?
- hìhì... dữ liệu của khách hàng mém tý nửa tưởng mất rồi. - Tkì bỏ tay vào túi quần vừa nói vừa cười
-tụi con nói rõ ràng cho ba nghe xem. - thế là Tkì ngồi kể hết cho ba nghe
- chuyện là vậy đó ba. - mạc du cười nói
- uhm, Na có tính cẩn thận thì tốt, đó cũng là một bài học đó. luôn luôn phải save thêm một cái khác để phòng cái kia bị mất.
- dạ. - Na cười vui mừng.
- chị xin lỗi em nha Na, tại lo cho công ty quá nên chị hơi nóng - lúc đó Lap phải nói thể thui để tránh việc nghi ngờ của mọi người.
- dạ không sao đâu, nếu em là chị em cũng vậy thui àh. - Na không biết chính Lap đã hại mình.
- dạo này công ty sao rồi con? - ba Tkì hỏi thăm tình hình
- rất tốt đó ba, từ khi có Na bước vào công ty phát triển hơn. - Tkì choàng tay ôm lấy Na.
- vậy hả? hai đứa con càng lúc yêu thương nhau nhiều hơn rồi đó, chừng nào cho ba cháu nội đây?
- cháu nội hả? - Lap hả họng trố mắt nói ra làm mọi người xung quanh nhìn - em ... em chỉ mừng thui àh. - Lap cười gượng gạo
- chuyện này... - Na có vẻ ấp úng, chắc na chưa chuẩn bị tâm lý Tkì nhìn cũng biết Na như thế nào
- hihì... từ từ đi ba. công ty mình đang phát triển tốt mà, nếu mà Na có em bé lúc này chưa thích hợp
- ba muốn có lìên. - Ông Tkì rất mong có cháu ẳm bổng
- xong hết chuyện công ty rồi ba có cháu bồng nha ba, - Tkì năn nỉ
- nhưng em.... - Na muốn nói nhưng Tkì đá lông nheo cứ như chỉ nói để ba yên tâm không nhắc lại dụ này thôi. sau đó Na im lặng
- ba àh! - Tkì muốn thỉnh cầu
- gì vậy? nói đi. làm gì mà cứ áp úng vậy?
- chúng ta sẽ thành lập vài công ty con, công ty mình là công ty cha. và con.... con....
- cần vốn chứ gì? - ba Tkì đóan trúng mọi việc.
- hìhì.. đúng là không ai hiểu ba bằng con.
- dạ tụi con đang cần nguồn vốn lớn đó ba. - mạc du ủng hộ
- tụi con muốn bao nhiêu?
- ........................-Tkì giơ lên 5 ngón tay từ từ .....
- 5 tỷ hả? uhm ba sẽ đưa.
- dạ không .... - Tkì bắt đầu đưa thêm số không đằng sau - 50tỷ.
- hả? - Ba Tkì sặc cả nước.- để ba xem xét lại. thui được rồi có gì ba kêu đồng nghiệp ủng hộ vốn vậy.
- wow cảm ơn ba. - cả hai anh em ôm lấy ba vui mừng
- nhưng phải có dk? - ba Tkì ra điều kiện.
- khi hòan tất xong công việc, ba muốn Kim lấy chồng, ,Mạc Du lấy vợ , và ba phải có cháu ẳm bồng. Kim đâu rồi sao không thấy nó nhỉ?
- để con gọi Kim lên. - mạc du lấy dt , vài phút sau Kim đã có mặt
- con chào ba, ủa? làm gì xôm tụ da? - Kim chưa biết chuyện gì hết, vì này giờ cứ ở trong phòng.
- ba đã đồng ý cho tụi mình thêm vốn - Na vui mừng
- ủa? vậy hả? đi ăn mừng đi. - Kim hòa vui cùng gia đình
- nhưng có dk đó Kim . - Na cười
- dụ gì dạ?
- ba nói em phải chống lầy kìa? mới có vốn - Tkì chọc Kim
- Ba àh! - Kim xà vào người ngồi kế ba - sao ba lại đem hạnh phúc của con ra làm vốn dạ? con hog chịu đâu >"<
- ai nói có mình con,tất cả anh em con luôn đó. Mạc Du lấy vợ, còn cặp đằng kia phải có em bé đó.
- ủa vậy hả? Hai nha - Kim đi đến đánh vào vai Tkì
- vậy thui có baby trước đi, lớn làm gương đi.
Cả nhà ai cũng vui vẻ nhưng chỉ có Lap là không vui thui, nghĩ đến chuyện Tkì và Na có con là Lap sôi máu sùng sục, không thể để kéo dài hơn được nửa. Lần này Lap không hẹn tên đại bàng đi uống nước nửa mà đến tận hang động của nó.
- xin lỗi! - tên vệ sĩ chặn cửa - cô là ai?
- tôi muốn gặp anh đại bàng.
- cô có hẹn với ông chủ chúng tôi không?
- tôi không có hẹn.
- xin lỗi, cô không vào được. - Lap điên máu
- nè! tôi là người quen đó. có biết tôi đi mất 3 ngày mới đến đây không hả? - lúc đó tên đại bàng đi ngang qua và bước tới
- chào ông chủ. - tên vệ sỉ kính cận
- ủa? em đi đâu đây? - đại bàng rất ngạc nhiên
- đến tìm anh, nhưng có cái tên áo đen này không cho vào. - Lap nhìn liếc xéo tên vệ sĩ
- àh àh.... hì hi.,.. em anh nó không biết em thông cảm đi.- Đại bàng mời lap vào phòng riêng của mình.
- công nhận anh có môt giang sơn hiện đại tối tân thật. - lúc đi vào phòng Lap nhìn ngó xung quanh
- hìhì... anh là đại bàng mà em. có chuyện gì muốn nhờ anh sao? - tên đại bàng cầm ra hai ly rượu
- chuyện khẩn luôn đó! - Lap bắt đầu nhập cuộc
- gì mà ghê vậy? đừng nói con nhà quê đó nha.
- haiz.... ban đầu cứ nghĩ nó quê nó lúa, càng về sau chẳng thấy, chí thấy nó có tài hút hồn người ta thôi. - Lap nốc hết cả ly rượu
- nó làm gì em àh? - tên đại bàng càng lúc càng xít gần lại Lap hơn.
- nó dám àh. em ko làm gì nó thì thui, nó dám làm chắc.
- bớt nóng nào, thấy em bức xúc quá. - Tên đại bàng rót thêm rượu cho Lap
- anh có chuyện gia phần mềm máy tính không?
- em cần hắn để làm gì?
- em muốn con Na nó tự tay hủy hoại tất cả các dữ liêu quan trọng trước mặt gia dình Tkì, và nhưng cộng sựtin tưởng của Tkì.
- em làm vậy? chết tkì rồi sao?
- bởi vậy em mới nhờ đến anh. - Lap lấy tay vuốt mặt tên đại bàng
- ý em là sao? anh chưa hiểu?
- là vậy nè........ anh kiu người lập phần mềm của anh áh. thêm phần cứng nửa, tạo một cái máy y chan cái máy của Na, nó chỉ hoạt động khi có dấu tay của Na trên đó, giống như là khi mình gõ bàn phím các ngón tay của mình đụng vào thì nó chỉ hoạt động khi có ngón tay của Na và người lập trình viên của anh thôi.
- uhm, rồi sao nửa?
- cài đặt thế nào đó khi Na bắt đầu trình bày một ý kiến trên lap của mình, cài đặt thời gian là 10p chẳng hạn, Na nhấn enter màn hình sẽ tự hiển thị là Na đang dùng chuột xóa đi tất cả dữ liệu, và chính người của anh sẽ là người khôi phục lại dữ liệu bị mất.
- wow... em không phải là dân về cái này mà nghĩ ra hay ghê luôn đó. - tên đại bàng khâm phục với tài này của Lap
- anh phải có người lập đi lập lại động tác này nhuần nhuyễn, không được sơ xuất bất kì cái lỗi gì. em chỉ muốn đá con Na ra khỏi công ty, chứ em không muốn làm gì với Tkì hết.
- haha.... ok thui. 1 tuần lẽ nhá, anh sẽ cho người làm y chan những gì em nói.
- em cảm ơn anh nha. - Lap hôn lấy má của tên đại bàng
- khoảng đã. - tên đaị bàng ôm lấy eo của Lap, hôn gấp gáp lên đôi môi đỏ hồng kia. bàn tay muốn khám phá...
- không được. khi nào xong hết anh sẽ có. - Lap nhẹ nhàng bước ra khỏi bàn tay đại bàng rồi hôn hắn ngay môi.
-ok.
Tên đại bàng cho người lấy trực thăng đưa Lap về nhà, bt đi ba ngày hôm nay đi chừng 8h là tới nơi. Nó là chiếc trực thăngsiu nhanh, nó đáp xuống sân thượng ở công ty, Mid đang ở trên sân thượng bỗng dưng thấy chiếc trực thăng lạ đáp xuống và người đi xuống là Lap.
- oh! hóng gió àh. - Lap hỏi như mỉa mai
- cô nghĩ phép ba ngày liên tục để đi trực thăng àh.
- thì sao? đôi khi sở thích vậy đó.
- cô dư tiền thật. - Mid không nhìn Lap nửa quay đi hóng gió tiếp
- nè! - Lap bước tới bực mình - xỉa xói gì tui đó hả?
- tùy cô muốn nghĩ gì nghĩ.
- haha.... mà thui dù gì cũng sắp có phim để xem, tui cho anh cứ đắc thắng đắc chí như thế nào để xem như thế nào.
- haiz... những người trong công ty đang bù đầu với công việc còn cô thì đi chơi.
- anh nói tui anh nghĩ lại anh đi, ra đây hóng gió.
- haha... giờ này là 12h là giờ nghĩ trưa. - Lap tức khi bị hố nhưng mà rồi đó Lap sẽ cho Na và Mid khóc dỡ chết dỡ
Mid gần đây trong công ty rất lạ từ khi sau vụ việc dữ liêu của Na bị mất, cứ lúc ẩn lúc hiển, bây giờ Mid gắn thêm trên khuôn mặt của mình một mắt kính đen. .Gần đây Mid có mướn một người thầy về dạy CNTT siu cấp cho mình, không biết Mid đang tính làm gì??? Mid dự đóan có một linh cảm xấu sắp xảy ra........
Na cùng với Kiều đi kỉêm tra dây chuyền sản xuất, mọi thứ rất tốt và ổn định.
- hihi.... thích thật nhìn chúng cùng ra sản phẩm cùng một lùc kìa.
- từ khi có chị Na vào làm, thấy gia đình Tkì bớt đi gánh nặng.
- hihi... na có làm gì đâu. - Na mỉm cười thật xinh.
- mọi thứ xong hết Na sẽ sinh cho Tkì một baby chứ?
- ờ... cái đó... - Na ấp úng vì Na chưa chuẩn bị tinh thần về đìều này. - Na cũng chưa biết nửa, na chưa chuẩn bị tâm lý để làm mẹ
- hihi.... uhm.
- Kiều và mạc du sao rồi.? - Na hỏi thăm tình hình
- sao là sao? - Kiều hơi đỏ mặt
- thui đừng có giấu ai nhìn cũng biết hết rồi. _ Na chọc Kiều.
- biết gì chứ?
- thì hai người...... - Na đưa hai ngón trỏ kề nhau
- thui mà. - Kiều mắc cỡ
- hihi...
Còn bên Tkì và Mạc đi xem in bao bì sản phẩm .
- uhm, nhìn có vẻ rất ấn tượng - Tkì lấy một mẫu ra xem
- hì hì.. em trai của Hai làm là phải đẹp
- trời tui có đứa em tự tin vậy hả?
- chứ sao. - Mạc du lấy tai gác vai thiên kì.- hai em hỏi tý nha.
- dụ gì đây?
- hai thấy Kiều có dể thương hog? - mạc du gãi đầu
- tak tak- Tkì chắc lữơi - ý gì đây? - Tkì cũng đóan được chuyện này.
- ờ thi.... thì.... - mạc du dùng tay xoa tráng -hai trả lời em đi.
- không! _ tkì đáp lạnh lùng để xem em trai mình có thật sự thích Kiều không?
- trơi ơi! người ta dể thương vậy mà trả lời không? đã vậy còn rất giỏi trong công việc.
- ủa vậy hả? - Tkì nói như mún chọc điên mạc du
- chứ sao nửa? - mạc du nhăn nhó
- hai chưa nói hết mà.
- là sao?
- không ý kiến, Vì Kiều không thể so sánh rồi.
- em tính mời Kiều đi ăn mà ngại quá.
- vậy để Hai mời giùm em hen.
- thui kì lém, để em tự mời.
- uhm. haha... - Tkì cười vì cái vẻ con nít của em mình.- thôi hai chị em mình đi qua bên kia xem hai cô nương đang làm gì??
- ok
Đang đi trên đường đến chỗ của Na và Kiều thì Tkì gặp Lap.
- wow... nghỉ phép đến 3 ngày, hôm nay mới thấy mặt em.
- hihi... anh với mạc du đi đâu vậy? - Lap tươi rói khi thấy Tkì
- đi qua Na và Kiều. - mạc du đáp
- ờ ... - lap hết vui
- thui Tkì đi đây. àh.... - Tkì nhớ ra một việc- còn 3 ngày nửa là chúng ta thành lập các công ty con. 3 ngày đó là 3 công ty con liên tiếp. Em vào văn phòng mà xem những thứ liên quan đi.
- dạ. - lap mỉm cười vì ông trời sắp cho Lap cơ hội.
Lap bước vào phòng xem tất cả những hồ sơ trong khi Lap vắng mặt trong 3 ngày qua, quả thật là có sự thay đổi rất nhiều, lúc trước trong cuộc họp khi Na chưa bước chân vào công ty thì tháng tới Lap và Tkì sẽ đi ra Nha Trang cùng với nhau để xem xét tình hình hàng hóa ở đó ra sao. nhưng hồ sơ đã đổi lại, Na sẽ đi cùng Tkì không có Lap. chỉ nhiêu đó thôi làm cho Lap sôi máu. " tại sao lại như vậy? mình phải đi hỏi cho ra lẻ mới đưọc" thế là cô ta đùng đùng đi kiếm Tkì ngay lập tức.
- Tkì! anh phải giải thích cho em biết tại sao lại thay đổi người như vậy?-lap cầm hồ sơ đưa cho Tkì , trong khi đó Mạc Du, Kiều và Na trố mắt ra nhìn không biết có chuyện gì mà Lap có vẻ phản đối dữ vậy.
- có chuyện gì mà em nóng quá vậy. - Tkì hỏi
- anh xem đi. - lap không quan tâm có ai đang ở đó
- àh cái này hả? là ba của Tkì thay đổi thui. - Tkì trả lời rất thản nhiên
- nhưng.... nhưng.... tại sao? ban đầu là đồng ý vậy mà.
- ba Tkì nói là nên để vợ đi sẽ hay hơn, vậy thui. - Lap bỏ đi trong bực tức, cả 4 người vẫn tiếp tục câu chuyện của mình.
- đi không dòm àh - Lap đi đụng vào người Mid -àh, có chuyện rồi đây, tui biết cô bực cái gì rồi.
- anh biết gì mà nói. _ lap liếc
- có phải chuyện không được đi Nha Trang, đúng không?
- ....- Lap không hỉêu vì sao Mid biết - sao sao... anh biết
- đâu phải mình tui, cả đám nhân viên nó cũng biết mà. hhaha.... - Mid cười chọc tức
Lap bỏ đi lòng đầy căm phẩn......... từ khi có Na cuộc sống vui tươi của Lap bị xáo trộn, Lap cố gắng chịu đựng thêm một tuần nửa, tuần sau nửa thui là Lap sẽ cảm thấy rất sung sướng và thoải mái. Buổi tối ở trong căn phòng Tkì và Na..................
Tkì bước ra phòng tắm thấy Na đang chăm chú vào Laptop.
- em đang làm gì vậy?
- em đang xem cách làm socola nhưng mà..... - Na đang gặp chút rắc rối
- àh... - Tkì nhìn vào màn hình vi tính - toàn tiếng pháp...... hoho... - Tkì chọc Na
- em tính hỏi Tkì mà Tkì chọc em. quê không hỏi nửa? - na có vẻ giận
- thui thui mà, cho Tkì xin lỗi. Đừng giận ma- Tkì năn nỉ
- không! muộn rồi! đã giận rồi!
- để Tkì xem nào........ - Những dòng chữ này chỉ có một khúc nhỏ, còn lại là tiếng việt, nên Na mới không biết sao?
L'eau est dangereuse pour le chocolat, juste tomber une goutte de l'eau va provoquer le chocolat(lait ou des bonbons mous) affectent votre qualité ou mousseux, les surfaces rugueuses serontlaides.
Ne versez pas de laver les moules de chocolat avec du savon! Savon de perdre la douceur de la moisissure et sera plus difficile d'obtenir du chocolat du moule. Vous avez également de se rappeler de nettoyer le moule à sécher après lavage.
- Si l'arbre moule ou en forme de tube, s'il vous plaît enlever une couche très mince de l'huile végétale sur le campus.
Pour le chocolat durcir rapidement, le placer dans le plateau de nourriture ou de légumes du réfrigérateur quelques minutes. Quand c'est fait il faut aussi mettre au frigo pour garder la surface est lisse au chocolat.
Lorsque vous arrivez au chocolat du moule après ça a été dur, vient de mettre le moule sur la table pour la pente de ski gratuit sortir du moule.
- Tkì đọc lâu vậy? - Na thấy Tkì chăm chú
- Nước rất nguy hiểm cho sôcôla, chỉ một giọt nước rơi vào cũng sẽ làm cho sôcôla (hay kẹo sữa mềm) của bạn bị ảnh hưởng đến chất lượng hay bị sủi bọt, bề mặt sẽ bị sần sùi không đẹp.
Đừng rửa khuôn đổ sôcôla bằng xà phòng! Xà phòng sẽ làm mất độ trơn của khuôn và sẽ khó khăn hơn khi lấy sôcôla ra khỏi khuôn. Bạn cũng phải nhớ lau khuôn thật khô sau khi rửa. - Nếu khuôn có dạng cây hay ống, hãy xoa một lớp thật mỏng dầu thực vật lên khuôn. Để sôcôla đông cứng lại nhanh hơn, hãy đặt nó vào trong khay chứa thức ăn hay rau của tủ lạnh vài phút. Khi làm xong rồi cũng nên đặt vào tủ lạnh để giữ cho bề mặt sôcôla được bóng mịn. Khi lấy sôcôla ra khỏi khuôn sau khi nó đã cứng, chỉ cần đặt khuôn trên bàn dốc cho sản phẩm tự trượt ra khỏi khuôn.
Tkì đoc ra một lúc cho Na nghe.
- wow.... - Na ngưỡng mộ Tkì - công nhận ông xã của mình giỏi quá ta.
- chứ sao? - Tkì nhìn Na cười - hết giận chưa?
- hihi.. hết rồi. Thui tkì ngủ đi, hết việc của Tkì òi.
- hả? - Tkì có vẻ thất vọng, nằm xuống lấy mền trùm lại vì quê , Na nhìn thấy cũng hiểu ý Tkì
- Tkì sao vậy? - Na kéo mền xuống , lòi cái đầu của Tkì ra.
-có người không biết cám ơn. - Tkì ngó đâu đâu. Na mỉm cười, một hành động làm của Na làm cho Tkì thất bất ngờ, Na cuối xuống hôn nhẹ lên má của Tkì.
- em cảm ơn bằng cách này được không? - Tkì nhìn Na mỉm cười
- em không ngủ đi, mai rồi làm tiếp.
- không được ngày mai công ty mình khai trương các công ty nhỏ mà, em làm cho xong luôn.
- vậy để Tkì dậy làm dùm em.
- thui, mấy hum nay Tkì bận lắm rồi, cái này là phần công việc của em mà.
- vậy thui Tkì chờ em làm, em làm xong rồi Tkì này ngủ..
- có chờ được không đó.
- chắn chắn chờ được. - Tkì nói có vẻ dứt khoắc nhưng nằm xem Na làm việc chừng 15p là Tkì ngủ lúc nào cũng không hay.
- nói chờ người ta hay lắm, giờ nằm ngủ ngon lành. - Na nhìn Tkì cười, làm việc xong là đến 2h sáng. rôi Na chui vào lòng Tkì ngủ ngon giấc. Na thầm cảm ơn trời vì đã cho Na gặp được Tkì.
Buổi sáng cả nhà ai cũng chuẩn bị cho buổi thành lập công ty con. Tkì đứng trước kính chỉnh chu Na ngồi phía sau nhìn.
- em nhìn gì mà nhìn dữ vậy?- Tkì nhìn vào kính
- hôm nay để ý mới thấy Tkì của em đẹp và men quá àh.
- hì hì... - Na bước đến Tkì
- chuyện gì vậy?
- em chỉ chỉnh lại tý thui, cavat xéo rùi nè. - Na chỉnh cavat lại cho Tkì, rồi chỉnh luôn cổ áo, cài luôn cả nút cuối cùng.
- ấy.,... nghẹt thở....
- sắp làm tổng giám đốc rồi, thì phải chỉnh chu hơn nửa. - Na chỉnh lại nút hai cổ tay.
- lần đầu tiên thấy em lo cho Tkì như vậy. - Tkì kéo Na vào lòng của mình - cảm ơn em, em làm vợ của Tkì này nha.
- ôm em nhăn áo Tkì hết đó, sao hỏi em là vợ của Tkì? - na thắc mắc
- lúc trước cầu hôn giả,,,, bây giờ là cầu hôn thật... - Tkì vẫn còn ôm lấy Na
- hihi.. xong việc đi em sẽ trả lời
- trả lời liền luôn đi. _ tkì mong chờ, Tkì vịnh hai bờ vai bé nhỏ của Na
-Tkì mặc áo ghi lê vào đi, còn cái áo vest nửa nè. - na đến lấy hai chiếc áo cho Tkì mặc - cả nhà đang đợi mình chúng ta thôi đó
- em thiệt tình ..... - Na giúp Tkì mặc hết những chiếc áo còn lại.
- chúng ta đi nào.
- Na ah! - Tkì nắm lấy tay của Na - trả lời uhm cũng được mà.
- hihi... thui đi lên lên. - na nắm ngược lại tay Tkì kéo đi rùi nheo một mắt - xong việc em sẽ trả lời mà.
Xuống tới nhà dưới.
- hai con làm gì mà lâu vậy? - cô Thì nhìn hai đứa
- thui đi đi đến giờ rồi. - Ba Tkì lên tiếng- àh... có sự thay đổi một chút.
- chuyện gì vậy ba? - Tkì lên tiếng.
- hôm nay chúng ta thành lập 3 công ty một lúc, nên ba muốn ba đứa con mỗi đứa đại diện một công ty lên làm lễ thành lập, chỉ là đại diện thôi. còn người quản lí những công ty nhỏ đã có người khác. Tụi con vẫn làm ở công ty chính. Ba sẽ đi chung với Tkì và Na, cô Thi sẽ đi chung với Kim, Tom và Rờ Mi, Kiều đi chung với mạc du.
- dạ thưa ba.
Thế là cả nhà dều đến đúng chỗ mà ông Hoàng Sơn đã nói. Và buổi lễ thành lập được bắt đầu. Ông Hoàng Sơn sẽ lên nói vài lời trước tiên.
- kính thưa quý vị và những người bạn cộng sự của tôi, nay công ty Socola chính sẽ thành lập thêm ba công ty con, mong mở rộng thi trường tiêu thụ, đem lại những thanh socola ngon nhất dành cho người dân Việt Nam. Nay cũng là ngày lành tháng tốt tôi xin giao chức Tổng Giám Đốc cho đứa con gái trưởng của tôi là Tkì đảm nhận quản lí tất cả mọi hoạt động của công ty. - câu nói vừa dứt thì các tràng vỗ tay nhưng vỡ òa cả bầu không khí. Tkì thở một cái thật mạnh, Na nắm lấy tay Tkì như truỳên thêm niềm tin.
- chào quý vị - Tkì giọng nói chững chạc như một người lãnh đạo giỏi. - suốt bao nhiêu năm
- công ty không bao giờ ngừng phấn đấu - bên công ty của mạc du
- để mang đến cho khách hàng những mặt hàng tốt nhất và chất lượng nhất - giọng của Kim nói tiếp
- suốt 15 năm qua! công ty đã từng có 2 năm bị khủng hoảng- giọng Tkì dõng dạc
- vì do nhu cầu thị trường chuộng hàng ngoại hơn hàng nội. - mạc du cũng đầy uy nghiêm không kém.
- không vì đìêu đó mà công ty chịu khuất phục, sau một thời gian làm việc hết mình, công ty đã bước vào giai đọan ổn định như 5 năm nay. - giọng của Kim sâulắng nhẹ nhàng.
- và ngày hôm nay mong mọi người sẽ giúp đỡ và ủng hộ công ty socola một cách nhiệt tình, chúc công ty chúng ta càng ngày một thành công hơn.- giọng của Tkì, Mạc Du, Thiên Kim nói dứt khoát, thế là những tràng pháo tay liên tục va vào nhau. Cuộc khởi đầu rất thuận lợi, thế là các công ty con bắt đầu hoạt động, và có những báo cáo gửi về.
Một cuộc họp được diễn ra với tất cả các nhân viên ở công ty cha. đây là một cuộc họp cực kì quan trọng.
- các công ty con được thành lập được một tuần lễ - giọng của Kiều - đây là những báo cáo, tôi đã xem qua và thấy có vẻ ổn.
- uhm. - tất cả nhân viên đều xem qua- đa số các mặt hàng của mình đều là các khách hàng cao cấp tiêu thụ nhìêu nhất - Kim nói thêm
- các mặt hàng trung bình người dân có vẻ ít tiêu thụ. - na đóng góp ý kiến.
- em nói đúng, Tkì cũng thấy như vậy. - Tkì đồng tình và các nhân viên cũng đồng tình.
- nếu chúng ta có thể làm cho những người dân tiêu thụ nhiều thì sẽ rất tốt. - mạc du nói.
- uhm, nếu vậy chúng ta cần phải đánh từ tầng lớp có nguồn thu nhập thấp nhất, là các vùng quê sau đó lên từ từ như thế mặt hàng sẽ được tiêu thụ nhìêu hơn. - Tkì nói - đây cũng là dự định của tôi nhưng tôi chưa thực hiện.
- ý kiến của tông giám đốc rất hay, chúng ta làm thử đi Tổng Giám đốc. - những nhân viên rất tán thành.
- nhưng trước tiên chúng ta phải đi đìều tra mức sống và nguồn thu nhập của họ trước. _ na đưa thêm ý kiến.
- chúng ta sẽ phải người xuống dưới đìều tra. - Kiều nói như là nên phái ai đi.
- ai sẽ đi đây? - Mạc du nói
- để tôi và Lap sẽ cùng đi. - Mid lên tiếng
- hả? _ Lap giật mình _ nè, anh có khùng không? - lap nói nhí nhí trong miệng để cho Lap và Mid nghe được thôi.
- cô nên đi với tôi, như thế cô không có phá phách được.
- anh nói cái gì?- Lap nóng mặt
-uhm. hay đó. Tkì duyệt.
- cảm ơn tổng giám đốc. - Mid cười gật đầu.
- một vấn đề nửa? bên công ty của Kiều người mà đìêu Kiều về hợp tác với Tkì làm ăn. Họ là người nước ngoài, có thể sau chuyến đi của Mid và Lap chúng ta sẽ có một cuộc họp và cuộc khảo sát
- vậy àh? thế thì chúng ta phải chuẩn bị tiếp đón họ. chừng nào họ qua.
- hìhì.. họ đã qua Việt Nam được 2 ngày nay rồi, nhưng đang kháo sát các công ty khác.
- chừng nào họ đến công ty mình.
- khi Lap và Mid đi khảo sát xong, cách một ngày là họ sẽ đến công ty mình.
-uhm, như thế sẽ tiện hơn. Ngày mai Mid và Lap sẽ khởi hành.
- dạ, thưa tổng giám đốc. _ mid cười toe toét.
- tất cả chúng ta phải làm việc hết mình để đưa ra một báo cáo cụ thể cho bên đó biết, hôm họ tới chúng ta sẽ có số liệu cụ thểm như thế mới tạo cho họ đựoc sự tin tưởng. Họp xong chúng ta nghĩ giải lao 1 tiếng. sau đó đem tất cả các laptop của mọi người đặt trong phòng, kết nói lại với nhau, chúng ta sẽ cùng nhau làm việc tại căn phòng họp này, cho đến khi người công ty của Kiều sang.
lap nổi điên khi bị Mid phá, nhưng không sao Lap vẫn không chịu thua. Việc Tkì làm coi có vẻ rất rắn chắc nhưng khổ cái đó là cơ hội tốt để cho Lap thực hiện âm mưu của mình, Lap cho gọi tên đại bàng liền với khoảng thời gian 8 tiếng đại bàng mới tới. nên Lap đã gọi từ sớm thì tối khoảng 8h or 9h tên đại bàng sẽ có mặt ở công ty. Mọi người ai cũng làm việc và ra về hết chỉ còn Lap là ở lại, Lap lấy lí do là chưa xong việc của mình nên chưa về. Riêng Mid là không tin đìêu đó cũng giả bộ về nhưng thực sự là xem cô ta muốn làm cái gì???
Khi Lap đang ở trong phòng. Mid thấy Lap nhận được một cú điện thoại sau đó đi ra ngoài, Mid bám sát không gây ra một tiếng động nào hết, Lap đi đến thang máy chọn tầng cao nhất. Khi Lap bước vào thì Mid đi thang máy kế bên, Mid đang bám sát. Lap đi lên sân thượng và đang có chiếc trực thăng đang đáp xuống.Mid nhớ chiếc trực thăng này Lap đã từ đi, có hai người đàn ông bước ra khỏi trực thăng, một tên thì tuổi bằng Mid, còn một tên thì tuổi có vể bằng Tkì. Hai kẻ đó đi theo Lap đến văn phòng nơi mà tất cả mọi người làm việc từ sáng đến tối.
- đây là tất cà các laptop nó được kết nối với nhau hết. - Lap nói với tên chuyên viên phần mềm
- Vậy là lúc diễn ra cuộc họp quan trọng là tất cả các máy sẽ được kết hợp với nhau.
- đúng vậy, máy này có thể lấy dữ liệu của máy khác một cách dể dàng.
- tôi hiểu rồi. - tên chuyên viên đi đến chiếc laptop của Na theo sự chỉ dẫn của Lap, tên đó bắt đầu làm việc của mình.
- em cứ yên tâm, mọi chuyện sẽ như em muốn thôi. - tên đại bàng tự tin
- không đựợc để một sơ hỡ nào. - Lap ngẫm nghĩ một cái gì đó - àh! có một chút thay đổi.
- chuyện gì vậy? - tên chuyên viên lên tiếng
- anh làm sao đó mà khi con Na sử dụng máy này, sau một hồi tất cả các dữ liệu trong máy đều mất hết, tất cả chiếc laptop kể cả chiếc laptop của Tkì.
- em nhất thiết phải làm vậy àh? - tên đại bàng ngạc nhiên
- được rồi! - tên chuyên viên nói - ở đây có một con chíp rất nhỏ nó sẽ tự copy dữ liệu sang một chiếc laptop khác, sau đó tôi sẽ cài đặt chương trình như cô muốn, từ con chip này nó sẽ là trung gian để thực hiện những gì cô mong muốn.
- công nhận chuyên viên anh giỏi thật. - lap khen ngợi
Mid đứng bên ngoài không nghe được gì cả, vì phòng được cách âm ráp bằng cửa kính. Mid chỉ thấy được hoạt động bên trong chứ không nghe được đối thoại giữa ba người. Một tên thì đang làm gì với chiếc laptop của Na, khoảng 30p sau thì cả ba bước ra, Mid vẫn còn núp đó đợi cho cả ba về hết, sau đó dòm trước dòm sau bước vào phòng. mở máy tính của Na lên, nhưng Mid không thấy có gì đáng nghi cả, nhưng Mid suy nghĩ nhất định phải có cái gì đó trong chiếc laptop của Na, vì tên hồi nảy rất tập trung hắn đã làm gì với chiếc laptop của Na, nếu đem laptop của Na về cho thầy thì không được. Mid vẫn cố gắng tìm kiếm.......
"thôi chết mình quên chìa khóa xe" - Lap quay lại căn phòng họp, bước chân của Lap càng lúc càng gần hơn, Lap mở cửa .........
đi vào lấy chìa khóa xe rồi đi ra. Lúc đó Mid đã rời khỏi không còn trong công ty nửa.
Sáng hôm sau mọi người trong công ty ai nấy cũng đều làm việc rất chăm chú, và trong công ty không ai biết rằng mọi dữ liệu nó đều đưa về một chiếc laptop khác, tên phần mềm bắt đầu làm việc với mọi dữ liệu tải về, con chip đó nó bắt đầu lấy dấu tay của Na, bên chiec laptop bên tên phần mềm, nó cũng lấy dấu tay của Tên Phần Mềm. con chip nó lưu lại những bước trên bàn phím mà Na thường hay gõ, từ đó tên kia xác định được lúc nào để cho Na đụng bất kì phím nào, thì con chuột trên máy sẽ tự động thực hiện thao tác xóa dữ liệu, nhưng chỉ có tên phần mềm mới có khả năng lấy lại được tất cả, ngoài ra không có một ai làm được.
Mid và Lap thì phải xuống vùng quê theo những gì Tkì nói, Lap rất bực bội khi phải đìêu đi làm những việc này còn Mid thì rất có trách nhiệm với công việc được giao, không những làm tốt công việc đã giao, Mid còn giúp đỡ những người dân làm việc, trông có vẻ rất thành thục, rất khác với Tkì, Lap thì đứng trơ trơ đó mà nhìn Mid rồi nhìn xung quanh.
- ê! Anh đang làm cái gì đó hả? - Lap hỏi khi đứng trên bờ ruộng nắng chan chan
- cô không thấy hay sao mà hỏi? - mid đang giúp một người nông dân, chiếc xe máy bị rơi xuống ruộng.
- anh rảnh quá, đi về đi. - Lap bực bội
- cô về thì về đi. - mid đáp thẳng thừng, tiếp tục giúp người nông dân kia.
- tôi đâu biết đường về. - Lap càng lúc càng tức hơn
- vậy đứng đó chờ đi. - Mid cố gắng thêm nửa và cuối cùng cũng đẩy được chiếc xe lên trên.
- về được chưa? _ Lap nhăn nhó, mồ hôi chảy ướt cả áo.
- uhm, chắc là được rồi.
- anh có vẻ dư hơi nhỉ? _ lap như xiên xỏ
- đáng lẽ câu nói đó của cô, tôi sẽ cho cô ở dưới quê này vài ngày, để cho cô cực khổ biết với người ta, rồi tự suy nghĩ về bản thân mình, nhưng ngày mai là họp, không được phép ai vắng mặt.
- hứ.. tính ra số tôi cũng hên ấy nhỉ? - thái độ của Lap làm cho Mid muốn cho Lap một bài học, để cho cô ta bớt kêu căng, cả hai đi cùng nhau ra xe, nhưng muốn qua thì phải đi qua cây cầu khỉ, thế là Mid nghĩ ra cách cho cô ta một bài học.
- cây cầu khỉ này ghê quá. - Lap bước đi chân run, tay vịn sợ té xuống nước.
- nóng không? - Mid hỏi
- đương nhiên. nắng gì mà quá trời. _ lap đưa mắt nhìn lên bầu trời.
- vậy xuống dưới cho mát. _ mid đưa tay đẩy nhẹ thôi, Lap nhà ta té xuống sông cạn, ướt từ trên xuống dưới. _ hahah.... - mid ở trên cầu khỉ cười đau ruột, nhưng cũng đề phòng Mid khôn ngoan đi qua cầu khỉ cho xong.
- Mid _ lap hét thật lớn_ tại sao anh cho tôi xuống nước hả?
- ờ thì.... cô kêu nóng.... tôi chỉ muốn giúp cô thôi. _ Mid giả cái mặt tỉnh rất hay, Lap lò mò trèo lên, nhưng xình rất trơn cứ làm cho Lap té lên té xuống.
- còn đứng đó nhìn àh? sao không giúp tôi lên. - Lap nạt nộ.
- ủa? hồi nảy cô nói tôi dư hơi mà, với lại cô nói tui rảnh mà, nhưng giờ tui ko giúp. giống như lúc nảy cô đứng nhìn một người nông dân đang cố gắng dắt chiếc xe lên trên nhưng không được.
- Anh... Anh...., - lap tức mình vì bị chơi lại.
- haiz.... cô nên nói chuyện với tôi nhẹ nhàng đi, có lẽ tôi sẽ giúp cô lên. _ mid làm giá
- không đời nào.
- vậy thì ở đó đi nha, tui đi dìa đây.
- anh dám sao?
- có gì đâu mà không dám, bất quá tui nói, cô thích quê cho cô ở chơi.- mid bỏ đi
- Mid! - tiếng của Lap- anh có thể giúp tôi trèo lên được không?
- wow... công nhận giọng cô ngọt thật đấy. _ mid giúp lap lên trên nhanh chóng.
Lap phải chịu một cực hình là mặc đồ ứot xuống mấy tiếng đồng hồ về đến công ty, lúc đó cũng gần về chiều.
- coi bộ dạng cô ta kìa. - đám nhân viên xì xầm
- cứ như con điên vậy? - Mid đi qua nháy mắt , đìêu đó cũng làm cho nv đủ hỉêu là mid gây ra cho Lap.
- nhìn cái gì mà nhìn. _ lap bực mình , đi thẳng vào toilet
- ủa? - Tkì thấy Lap thân hình ứot nhẹp đầy mùi nước sông - chỉ tay thì Lap đi mất hút
- Tổng giám đốc đừng quan tâm, chỉ là trò chơi nhỏ cho Lap thui, đây là hồ sơ mà Tổng Giám đốc cần. - Mid đưa hết những thỉ TKì giao.
- ..... - Tkì xem sơ qua. - Tốt lắm- mọi người tập trung . ngày mai chúng ta sẽ nghỉ ngơi một ngày sau đó ngày mốt lên họp cuộc họp quan trọng.
- em về nghĩ ngơi đi. . Tkì đưa Na đi vòng vòng, ủa? hôm nay là thứ 5 đúng không Mid?
- dạ đúng.
- hìhì.. cảm ơn em.
Tkì đưa Na đi đến công viên........ Mạc Du cũng đưa Kiều đến công viên....... Tom đưa Kim đến công viên...... mỗi người một nơi khác nhau........
Hôm nay công viên không đông khách lắm mà chẳng hiểu vì sao? có khi nào ông trời cố tình cho ba cặp đến cùng một địa đỉêm, rồi sau đó cho những người xung quanh thưa dần đi. Chúng ta đến với cặp đầu tiên nào xem họ đang làm gì? Mạc Du và Kiều trước nhá, họ đang đi xung quanh công viên. hì hì...
- Kìêu nè! - Mạc Du sau một lúc mới can đảm nói chuyện với Kiều
- có chuyện gì vậy Du? - kìêu mỉm cười
- àh... - mạc du lấy tay xoa xoa sau ót - cảm ơn Kiều!
- cảm ơn vì đìêu gì?
- ờ thì.... cảm ơn vì đã đưa công ty của gia đình du tiến thêm một bước mới, thành lập các công ty con, rồi giúp sản phẩm đưa ra thị trường nước ngoài.
- hihi... cả đôi bên cùng lợi mà. - Kiều bước đi và bàn tay của mạc du nắm lấy tay của Kìêu, làm cho Kìêu hơi giật mình.
- .....- mạc du nắm lấy tay của Kìêu thật lâu sau đó thở một cái thật mạnh lấy hết can đảm ra nói - Kiều làm bạn gái của Du nha.
- Mạc Du! - Kiều nhìn Mạc du, không biết phải nói như thế nào.
- Mạc Du cũng không biết từ lúc nào Du đã thích Kiều rất nhiều, cả đêm du không ngủ được cứ nghĩ về kiều, cứ nhớ đến những lúc chúng ta làm việc cùng nhau, vui vẻ... Kìêu đồng ý nha. - Mạc Du hồi hộp câu trả lời của Kiều
- .... - Kiều im lặng khoảng 1p, rồi Kiều mỉm cười, sau đó gật đầu, mạc du bây giờ sống trong hạnh phúc, hai bàn tay rắn chắc của mình siết chặt thân hình bé nhỏ của Kiều.
Bây giờ chúng ta qua Kim và Tom nào, hai người đó đang làm gì nhỉ? àh tác giả thấy rồi đang ăn cá viên chiên ở đằng kia kìa......
- wow.... ở đây nhìêu món ăn quá! - Kim nhìn mà thích thú
- uhm nhiều thật, chú ơi cho con 2 cây cá viên chiên đi. - tom đưa hai ngón tay
- ê... - Kim có vẻ không đồng ý - sao kêu ít quá vậy?
- chứ Kim muốn ăn bao nhiêu?
- chú ơi, thêm hai cây bò nè, hay cây xúc xích, hai cây trứng, hai cây bò nướng, hai cây há cảo.
- >"< ăn gì mà khủng khiếp vậy? - Tom ngạc nhiên hết sức
- lâu lâu mới được Tom bao mà, phải ăn chớ. - Kim nhìn Tom cười ranh mãnh
- phần của mấy con đây. - tiếng của ông bán đồ ăn.
- Tom Tom - tiếng của Kim - hả miệng ra Kim đút cho ăn, ý nhắm mắt lại nửa. - Tom nhà ta khoái tít mắt, thế là làm y chan, nhưng đợi hoài không thấy có gì vào miệng mình cả,
- Kim sao chưa thấy gì hết vậy? - Tom vẫn nhắm mắt mà nói
- hihi.. - tiếng cừoi của Kim làm cho Tom phải mở mắt ra, thấy Kim đang ăn một cách ngon lành, chẳng hề đút cho mình ăn.
-Kim chơi xấu nha. - Tom nhíu hai hàng lông mày mình lại - 1.....2.....3..... - Tom giật hết đồ ăn của Kim trên tay, rồi le lưỡi chọc quê, vắt chân lên mà chạy
- trả lại đây Tom - Kim kêu trong tức tối - em mà bắt được Tom, tom biết tay vớii em.
- hehe... Tom nè.... em đến mà bắt Tom đi.
căp cuối cùng mà mọi người mong chờ. Tkì và Na, họ đang ngồi ở ngoài bờ hồ.
- ngày mốt là một cuộc họp lớn rồi, em run quá ah, em phải trình bày sao? - Na lo lắng
- hì hì.. cái gì cũng phải tập mà, đã có Tkì bên cạnh em còn lo gì nửa.
- nhưng em vẫn run, lỡ có sơ suất gì thì sao?
- sẽ có mọi người hỗ trợ cho em mà.
- nếu em làm mà người ta chê thì sao?
- có sao đâu, nếu có chuyện đó để em cố gắng hơn nửa, bước đầu thành công hay thật bại cũng là chuyện bình thường thui mà.- Tkì cố gắng trấn an cho Na.
-..... - Na không nói gì, huớng mắt xuống mặt hồ phẳng lặng kia.
- em nói với Tkì là xong việc em sẽ trả lời câu hỏi của Tkì.
- hihi... chưa phải lúc mà.
- nhưng Anh muốn em trả lời ngay. - mặt Tkì có vẻ hơi buồn khi Na chưa trả lời mình
- thui mà, anh đừng có như vậy mà. - Na lấy tay bẹo má Tkì
- vậy Tkì này sẽ chờ câu trả lời của em vậy?
- ngày mai em trả lời được không? - Na nói như mang lại hy vọng cho Tkì
- thiệt hả? vậy sáng mai đúng 12h, em trả lời phải không? - Tkì vì nôn nóng quá
- giờ đó em đang ngủ ngon mà, ngày mai khi mọi việc xong hết, em sẽ trả lời mà.
- làm anh mừng hút. - Tkì choàng tay ôm lấy na, Na ngã đầu vào Tkì như chỗ dựa vững chắc,
Hôm nay có một đìêu lạ là không có phun nước, trên trời bắt đầu xuất hiện những tia pháo bông ngay bờ hồ, mọi người bắt đầu tập trung ở đó. Những tia pháo bông nỡ rực khắp bầu trời, nó như ngự trị một màn đêm, cứ như những vũ công đang trình diễn một tiết mục đặc sắc của mình vậy, Kim đang nhìn say sưa không để ý gì xung quanh thế là bị chàng Sb Tom nhà ta trao cho nụ hôn trên má, Kim và Tom thế là chơi trò chơi đuổi bắt dưới những tia pháo bông rực sáng bầu trời. Kiều cũng giống như Kim cũng ngắm say mê, bàn tay của mạc du chạm vào bàn tay của Kiều rồi nắm chặt lấy, Kiều từ từ ngã đầu vào vai của Mạc Du. Na và Tkì vẫn ngồi đó cùng ngắm bầu trời sáng rực, lâu lâu cả hai khẻ trao nhau nụ hôn nhẹ.
Sáng ngày hôm sau tên đại bàng hẹn Mid tới nhà đi bằng trực thăng siu cấp.
- Đây mời em xem thử qua nào. - tên đại bàng đưa công trình mà Mid muốn làm vào ngày mai.
- ủa? sao nhìn không thấy khác biệt gì hết vậy?
- từ từ.... - tên đại bàng vui vẻ - ngươi, làm cho cô ấy xem.
- ok. thưa đại ca. - tên phần mềm làm có vẻ rất thuần thuật, không để xảy ra một chi tiết nào cả.
- quá tốt, thế là yên tâm xem kịch vào ngày mai. Ban đầu cứ cho mọi người gọi nhân viên kỉ thuật đến, không nên vộ vã đưa đàn em của anh ra, thấy không ai làm được thì sẽ đưa đàn em của anh ra, em sẽ giới thiệu đây là một người bạn ở nước ngoài về chừng vài tháng rồi, vì công ty xảy ra chuyện nên em mời đến làm.
- em thật thông minh. - tên đaị bàng khen ngợi- nếu xong đừng quên anh đó nha.
- hì hì... em biết rồi, nhưng mà em sợ mấy cô vợ của anh quá.
- có gì đâu mà sợ? vợ đó là để sưu tập mà - con gái người ta mà hắn kiu sưu tập
- ai biết được.
- hì hì... mấy cô đó hiền lắm em ui, tòan là anh bắt từ dưới quê lên không àh.
- anh cũng gan thật, không sợ cảnh sát túm đầu anh àh.
- đừng nói xui thế em. Anh mua tụi nó có giấy tờ hẳn hoi đàng hòan mà em.
- haiz.... tội nghiệp cho mấy cô gái đó quá.
- em này! sao tội nghiệp., ở đây anh cho ăn uống ngon lành, có đồ mặc đẹp thường xuyên. tối thì "phục vụ " cho anh thôi.
- anh cho em xem những cô gái đó được không? em tò mò quá.
-ok.
Thế là tên tài xế của tên đại bàng chở Lap và hắn đi trên chiếc xe điện nhỏ, chạy khoảng 10p thì đến nơi, một tòan nhà 2 tầng thui, nhưng diện tích của nó khá rộng, vào trong đó là đa số toàn những cô gái xinh đẹp, dể thương, nhưng đa số họ đều nhút nhát và sợ hải.
- những cô gái này anh lấy từ mami àh? - Lap ảm chỉ kẻ buôn người
- hìhì.... sao em giỏi thế không biết?
- lúc nào mami cũng cung cấp cho anh sao?
- khi nào anh cần thui em àh.
- ah thì ra là vậy.
Cuộc đối thoại này Lap tính thực hiện âm mưu gì sao? hay chỉ tò mò và muốn biết cuộc sống của tên đại bàng này
Mid cảm thấy có cái gì đó rất bất an khi Lap dẫn một tên chuyên về CNTT vào văn phòng, đã vậy hắn còn sử dụng chiếc laptop của Na nửa, Mid dẫn thầy lên công ty, vào phòng họp nơi mà những chiếc laptop được đặt.
- thầy ơi! thầy xem chiếc laptop này có vấn đề gì không thầy?
- ta không hiểu ý con lắm. - người thầy của Mid thắc mắc
- việc là một người đã cái cái gì đó vào chiêc laptop này, con thấy anh ta có vẻ rất chăm chú, tập trung rất cao độ, con nghi ngờ có người phá. con có kỉêm tra thử nhưng không thấy gì bất ổn hết, nên con nhờ thầy xem qua dùm.
- nếu vậy ta sẽ xem thử. - Người thầy của Mid bắt đầu kiểm tra tổng thể các chương trình của máy, Mid ngạc nhiên là những bước thầy làm không giống gì mình đã học, Mid chăm chú nhìn vào màn hình cùng thầy với mình, trên màn hình bắt đầu xuất hiện những con số và kí tự rất lạ, chúng đang chạy một cách đều đặn, đã vậy những con số đó bắt đầu xếp thành hai chiếc máy tính đang kết nối dữ liệu với nhau, dữ liệu cứ chạy qua rồi chạy lại.
- thầy ơi như vậy là sao?
- đúng là có người đang làm gì đó với chiếc máy tính này, các dữ liệu được vẫn chuyển liên tục sang một máy tính khác.
- chúng ta có thể xd được máy tính nào không thầy?
- không thể con àh, - người thầy tiếp tục xem xét - vào một khoảng thời gian nào đó các dữ liệu của máy sẽ mất hết tất cả , không chỉ một máy này mà là tất cả các máy kết nối vớii máy này.
- sao? nếu mất hết sẽ nguy hại đến công ty.- Mid cảm thấy lo lắng
- đây là lần đầu tiên ta gặp một trường hợp này. Nhưng không phải là không có cách cứu giải.
- thầy chỉ đi thầy.
- cái này là bao nhiêu năm kinh nghiệm, dù máy có trong trạng thái nào đi chẳng nửa, con có thể vẫn mở được máy, bình thương mất dữ liệu hay gì đó các máy đều ở trạng thái đơ, không vào được để chỉnh sửa. Con cứ làm theo cách của ta chỉ đây. - Mid quan sát không bỏ sót một chi tiết nào, hy vọng sẽ giúp TKì và Na cho ngày mai.
- máy mở được rồi ta làm gì nửa thầy.?
- ta chỉ có thể hồi phục 20% dữ liệu ban đầu cho con thôi, còn 80% thì không thể.
- nếu vậy ta chép tòan bộ dữ liệu này vào ổ đỉa di động đi thầy.
- không thể con àh, nếu chép rất mất thời gian ít nhất là một ngày, nhưng không đủ ổ cứng đểcon l
Thầy và Mid chăm chú và nghiên cứu chiếc laptop của Na. Mọi thứ có vẻ rất khó khăn, vì tình trạng này là rất hiếm hoi....... và ngày họp quan trọng cũng đến các nhân viên công ty trang hoàng công ty theo phong cách phương tây nhất, để tỏ lòng tôn trọng và kính mến. Mọi thứ đều sắp đặt đâu vào đấy. Mọi người ai cũng lo lắng không biết buổi họp này có thành công hay không? vì nó quyết định sản phẩm có được đưa ra thị trường nước ngoài chính thức hay không? tuy mọi người đã chuẩn bị hết sức chu đáo nhưng lo thì vẫn cứ lo.
Các nhân viên mặc trang phục rất lịch sự và không kém sự sang trọng cho công ty, quả thật ông người nước ngoài đến rất đúng giờ 9h sáng, không trể một giây phút nào, chiếc xe limo trắng sang trọng dừng trước công ty, tài xế cũng là người nước ngoài, dáng cao to bảnh bao, đi xuống mở cửa cho một người đàn bà, độ tuổi khoảng trung niên, bà ta có một bộ tóc vàng ngắn uốn xoăn tít, bà ta là người tây mà, mặc một bộ vest nữ kem, nhưng bà ta mặc rip. đi giầy cao gót, đi kế bên bà ta là Kiều, người trợ tá đắc lực, người đến VN thăm dò tình hình. Tkì không khỏi ngạc nhiên một người phụ nữ có thể thành công và sang trọng như thế sao? nhưng cũng đâu có gì khó nghĩ, họ là người tây mà. Cả gia đình đều có mặt trong buổi họp quan trọng này,Tkì là tổng giám đốc đương nhiên phải bước đến bắt tay trịnh trọng và mời bà ta vào.
- Xin chào! tôi là Tkì! Rất vui khi được đón tiếp bà.
- hì hì... một tổng giám đốc trẻ đây sao? - bà ta nhìn Tkì từ trên xuống dưới - You is Sb?
- hihi.. Yes! That's Right!
- hì hì... tôi rất khâm phục những người như you đấy.
- cảm ơn bà quá khen, mời bà lên phòng họp.
- ok!
Bà ta bước đến đâu là nhân viên mỉm cười cuối chào đến đấy, bước đầu bà ta có vẻ rất có thiện cảm với công ty, vì ai cũng vui cũng rất thân thiện. Theo sau bà ta có hai người phụ nữ nửa, họ cao bằng Tkì. Một chiều cao rất lý tưởng, các nhân viên đều phải ngước nhìn họ một cách mệt mỏi. Đám nhân viên xì xầm.
- không ngờ Tkì! Tổng giám đốc của chúng ta giỏi quá ha. - họ đang ca tụng
- uhm, nhưng mà bà có thấy từ khi Na vào, công ty thay đổi hẳn ra đúng không? - họ bắt đầu công nhận thành tích của Na
- thế mà ban đầu chúng ta cứ tưởng, Na không làm được gì chứ, ai ngờ thấy vậy mà cũng giỏi quá ha.
- nghe nói, Na chỉ học hết phổ thông thui đó
- sao? - đám nhân viên há mồm
- giỏi vậy? đúng là bây giờ bằng cấp chưa nói lên tất cả. - họ bắt đầu chung quan đỉêm với Mid.
Buổi họp bắt đầu diễn ra
- xin giới thiệu với mọi người đây là bà Lady Jack, người sẽ quyết định sản phẩm của chúng ta có được đưa ra thị trường nước ngoài hay không? - Kiều giới thiệu trịnh trọng, mọi người cùng vỗ tay. - Thưa bà Lady người ngồi chính giửa là bà đã biết mặt từ lúc mới vào là Tkì, Tổng giám đốc công ty Socola, người con gái ngồi kế bên tay phải Tkì, là Na vợ của Tkì, làm công việc như một cô thư kí, kế Na là Lap cũng là thư kí của Tkì. Đối diện với bà là mạc du em trai của Tkì chuyên vè thiết kế sản phẩm bao bì, kế bên nửa là Kim người phụ trách về quản lý quy trình sản xuất socola. còn những nhân viên còn lại là những cộng sự đắc lực.
- wow.... It's Great! . hihi... tôi bắt đầu thích công ty này của Tkì rồi đó, cho tôi một cảm giác cư như là một gia đình thật sự. Bây giờ chúng ta bắt đầu nói về sản phẩm đi nào.- bà Lady Jack có vẻ rất thích và rất muốn làm việc với công ty Tkì, đìêu đó làm cho Tkì rất vui.
- chúng ta bắt đầu nào. Na sẽ trình bày cho bà Lady đây và mọi người biết mọi hoạt động và chiến lựợt của công ty. - lúc đó Lap mỉm cười
- trò chơi bắt đầu nào. - Lap đưa tay bấm đồng hồ như chờ thời gian để xem một vỡ kịch sắp được diễn ra vậy. Mid thấy thái độ của Lap, biết chắn chắn sẽ có chuyện không hay rồi, nhưng dù gì hôm qua Thầy đã dạy Mid sẽ cố gắng phục hồi được bao nhiêu thì hay bấy nhiêu.
- công ty mong chờ em đó Na. _ tkì đặt hết nìêm tin và hy vọng vào Na. nhưng Na có vẻ lúng túng vì chưa bao giờ Na đứng trước đám đông nói chuyện cả- đừng sợ - Tkì nắm lấy bàn tay của Na - Tkì sẽ luôn ở bên em. - na khẻ gật đầu và bước lên trình bày.......
- Xin được giới thiệu đây là quy trình làm socola của công ty chúng tôi - Mạc Du phụ Na đưa các hình ảnh và đọan video clip lên, vì đã phân công những ai làm việc gì và việc gì - Chúng ta đều biết socola thành phần chính của nó là cacao và đường mía, ở đây chúng ta thấy các nhân viên đổ cacao vào máy để máy chọn lọc những hạt cacao tốt nhất , những hạt cacao tối sẽ đi đến giai đọan tiếp theo là giai đọan nghiền, máy sẽ nghiền chúng thật mịn không có độ sần xùi , sau đó nó sẽ được đóng bánh và sẽ được đưa vào lò tinh chế theo công thức đặc biệt của công ty, và những hương vị khác sẽ được thêm vào ra rất nhiều loại socola. Cuối cùng thì cho socola vào khuôn giai đọan cuối cùng là đóng gói. Các quy trình làm được đảm bảo vệ sinh một cách tuyệt đối
- vậy những hạt cacao còn lại chúng sẽ đi đâu?- bà Lady Jack hỏi
- nó sẽ đuợc giữ lại làm những thanh socola khác, có giá thành rẻ hơn.
- uhm hử. Tiếp tục nào - Bà Lady mỉm cười
- Công ty vừa mới thành lập thêm ba công ty con, mục đích mở rộng thị trường và cho nó là thuơng hiệu độc quỳên tại việt nam. Các công ty nhỏ sẽ đảm nhiệm phân phối cho các đại lí cửa hàng, chúng tôi đều mở một cửa hàng nhỏ, một xưởng socola mini, nó sẽ ra những thanh socola như khách hàng mong muốn, vd như là socola sẽ trở thành một món quà thú vị hơn khi có tên người được tặng trên thanh socola đó, và còn nhiều cái khác nửa. - khúc này Na có vẻ khựng lại vì không biết nói gì nửa . Tkì nhanh chóng đỡ phụ Na khúc này, cho Na nghĩ tý
- Ngoài ra chúng ta sẽ có những chương trinh vào các dịp lễ tết, phát socola cho những em bé kém may mắn. Việc đưa socola ra nước ngoài làm thị trường, cần phải có một chế độ bảo quản để socola không bị chảy hay là hư.
- àh cái đó àh. - bà lady lên tiếng - bên công ty của chúng tôi sẽ lo phần đó, cứ an tâm, chỉ cần có được những thanh socola bắt mắt và ngon là ok.
- đây là bao bì - Mạc Du lên tiếng - mong bà xem qua.
- wow,,,, rất ấn tượng, màu sắc nhìn thôi là đã thèm socola rồi, wow logo của công ty sao? thiên thần cầm cung tên và mũi tên socola àh?
- vì socola tượng trưng cho tình yêu bất diệt. - Mạc Du nói với vẻ rất tự tin
- uhm, anh cũng nghiên cứu cái này sao?
- hihi... thưa bà Lady mạc du là người viết sách socola cho công ty, chỉ dành cho khách hàng xem qua, chứ không có bán.
- anh có thể cho tôi xem thử chứ? - bà lady muốn đọc cuốn sách đó
- đây thưa bà. - cuốn sách được đưa tận tay cho Lady
-......... - anh có muốn nó sẽ là quà tặng khi mua một số lượng lớn socola không? anh viết rất hay. nếu anh không muốn bán, thì ít nhất những cái hay như thế này anh nên cho mọi người biết, cảm nhận socola một cách chính xác hơn.
- thế nào mạc du? - Tkì hỏi
- dạ được. - mạc du rất vui. - lúc đó Lap nhìn đồng hồ thì thấy còn khoảng 10p nửa là tới giờ Lap bây giờ chỉ mong thời gian trôi qua nhanh để chứng kiến một bộ phim do chính cô ta làm đạo diễn. và Mid cũng vậy Mid đang căng thẳng không biết lúc nào sẽ xảy ra chuyện, mid chỉ muốn thời gian dừng lại, vì theo quy tắc của công ty nếu ai làm gì man đến sự thiệt hại của công ty, sẽ bị đuổi việc đó là hình phạt nhẹ, nếu nặng sẽ bị đi tù. Tình trạng của Na nếu giải quyết không khéo thì chính Tkì sẽ đưa Na vào tù. Trời ơi đất hởi, sao lại có một con người ác độc đến mức có thể đưa Na vào tù cơ chứ.
Và sự mong đợi của Lap đã đến chỉ cần Na chạm tay vào bàn phím thì mọi dữ liệu sẽ bị xóa tất cả.
- bây giờ chúng ta qua phần tiếp theo là - ngón tay của Na đang chạm vào một màn hình nhỏ để di chuyển con chuột, và phần mềm được kích hoạt nhờ sự đụng chạm đó, tất cả các máy tính hiện cùng một màn hình, máy tính đang thực hiện thao tác đưa chuột vào và xóa đi vỉnh viễn. Na hoảng hốt khi thấy tại sao máy lại hoạt động như vậy, bàn tay của Na bắt đầu chà mạnh lên con chuột, Na càng lúc càng rối hơn, bấm lung tung. Tkì không tin vào mắt mình được chính tay Na đã xóa hết dữ liệu mà bao nhiêu lâu nay Tkì đã gắng công gầy dựng.
Tkì đẩy Na ra một bên dùng chuột để stop lại nhưng không được, con chuột nó không chạy, mọi thứ được xóa trắng ngay trước mặt Tkì. Tkì lìên lấy nhìn qua chiếc laptop của mình, thì thấy dữ liệu nó cũng bị bắt đầu xóa, Tkì cố gắng giữ nó lại thì nó tăng tốc độ xóa lên nhìu lần hơn.
- Rút hết các đường dây liên kết , rút nhanh lên- Tkì hét lớn, như choáng váng trước mọi thứ mình vừa nhìn thấy , mọi người lập tức rút mạnh ra.
- Hai ơi! sao rồi! - Kim lo lắng
- tại sao lại như vậy chứ? - tkì nổi điên - vì các màn hình máy tính đều tối đen như mực, còn Na, Na không biết chuyện gì hết, Na thấy mọi người đều dồn ánh mắt về mình, ánh mắt hả dạ nhất là Lap. nhưng chỉ có Mid là biết rõ mọi chuyện.
- kêu nhân viên về máy tính lên đây. - Tkì ra lệnh cho đám nhân viên của mình.
- dạ nhân viên đây thưa tổng giám đốc.
- anh mau khôi phục hết dữ liệu đã bị mất, mau lên. - Bây giờ trong Tkì chỉ có sự phẩn nộ, nếu mất hết dữ liệu công ty sẽ bị phá sản.....
- ..... - người nhân viên phải hoảng hốt khi lần đầu tiên thấy sự nổi nóng của sếp mình như vậy? khi chạm vào máy tính dùng cách nào cũng không mở được. - Thưa tổng giám đốc máy mở không được,
- sao? - tkì nắm lấy cổ áo của anh ta - học cho giỏi làm gi ngay cả cái máy tính mà không biết mở hả? - sự nóng giận làm cho Tkì không kìm chế được lời nói của mình.
- qua bên máy khác, không được máy này thì máy khác, cắm các đường dây lại. - sự cố gắng của anh nhân viên không mang lại kết quả gì? anh nhân viên đổ mồ hôi ước cả áo.
- nè! sao cô lại làm cái chuyện này hả? - Lap nghênh mặt khi kế hoạch thành công
- Tkì em... em thật sự không biết gì... em không có xóa dữ liệu mà.... - Na vừa nói vừa khóc, nắm lấy bàn tay của Tkì
- cô xê ra đi. _ lap đẩy Na qua một bên _ ai cũng thấy cô chính tay xóa dữ liệu cô còn biện minh sao?
- Tkì... em ... em không có xóa, không lẽ em lại đi phá hoại chính công sức của mình và mọi người sao? - Na đang bị oan mà, trong tình thế này có muốn Tkì tin cũng không biết làm sao?
- Tkì rất muốn tin em, nhưng làm sao Tkì có thể tin khi chính mắt Tkì thấy em xóa đi tất cả chứ. - tkì đau nhói khi người con gái mà Tkì thương yêu, đưa tkì vào tỉnh cảnh này.
- em xin lỗi,,,, em không thể ........ - người nhân viên biết kết quả của mình là gì... sau khi nói như vậy
- cậu đi đuổi việc. - Tkì nói dứt khoác
- khoan đã. _ mid lên tiếng - để em thử xem có được hay không? - một ánh mắt liếc 180 độ về Mid
- hắn mún giỡ trò gì đây? - Lap nhìn không đóan được chuyện gì - không lẽ kế hoạch của mình thất bại dưới tay hắn....
Mid bắt đầu thực hiện các thao tác mà thấy đã chỉ dạy, Mid không dùng máy tính của Na được, Mid sang dùng máy của Tkì. Mid thực hiện thao tác lần nhất không thấy có động tỉnh, Lap đứng cười hý hửng " không ngờ cái tên đàn em của đại bàn giỏi như thế nhỉ? "
- không được hả Mid? - Tkì sốt sắn
- để em làm lại thêm một lần nửa - Mid cố gắng tập trung thêm lần nửa, cả căn phòng chìêm trong im lặng, chỉ có tiếng gõ trên bàn phim của Mid. các màn hình của những chiếc laptop đang có dấu hiệu cho màn hình sáng lên, nhưng sau đó màn hìnnh tối đen lại lần nửa. - Lap thì hú hồn hú día
- sắp được rồi, Mid ơi giúp Tkì đi Mid. - na năng nỉ kèm theo những giọt nước mắt đang chảy dài trên khuôn mặt
- cô còn dám lên tiếng sao? - lap châm dầu thêm lửa
- hai người có thôi đi không? -Tkì quát
- để em thử lại lần nửa - cuối cùng thì Mid cũng mở được, đúng là ông trời không phụ lòng của người lương thiện mà, lúc đó mặt Lap biến sắc khi thấy Mid mở máy, Lap không tin vào chính mắt mình được, làm sao Mid có thể rành CNTT như thế được, tim của Lap đập thật nhanh.
- được rồi - các cơ mặt của Tkì bắt đầu giản ra, không còn căn thẳng như lúc đầu nửa - em có thể khôi phục được dữ liệu không?
- em không chắc nhưng chỉ khôi phục được 20% thui, có thể thấp hơn hoặc không thể khôi phục được một chút dữ liệu nào.
- Mid ơi! - Na gọi - Mid cố gắng đi mid, không là công ty sẽ mất đi cơ hội đưa sản phẩm ra thị trường nước ngoài đó.
- cô có biết là cô đang gây tai họa cho Tkì không? cô làm vậy là đưa công ty đến vực phá sản đó.
- sao? - Na như bị cây kim đâm thủng lỗ tai
- bao nhiêu dữ liệu mối khách hàng, giao hàng số lượng, đều được lưu vào máy tính tòan bộ, những máy tính trên đây đều quan trọng như nhau, cô làm mất hết dữ liệu cô biết hậu quả nghiêm trọng không hả?
- Tkì.... em bất lực - mid không thể giúp gì được cho Tkì - em không khôi phục được. - Tkì như không còn hồn trong thể xác, Tkì ngồi bệnh xuống ghế, mắt như đứng hình không còn hoạt động.đây chính là cơ hội để Lap lấy lòng Tkì.
- Tkì àh, em có một người bạn chuyên về CNTT, hay để em gọi anh ta đến thử xem, ai biết đâu sẻ được.
- em có sao? - Tkì như được cứu
- để em gọi dien thoại cho anh ta đến. Anh ta mới đi du học về, chừng vài tháng nay thui.
- Alo! anh đến công ty em đi, em có chuyện cần nhờ đến anh. - Lap đóng kịch như thật.
- may quá công ty ta được cứu rồi? - nhân viên ai nấy hy vọng rất nhiều
- chào mọi người - tên đàn em của đại bàng củng đến . Mid ngạc nhiên khi gặp lại tên này " cái quái gì vậy?" Mid nói thầm trong bụng
- anh xem thử máy tính xem, dữ liệu bị mất có thể khôi phục lậi không?
- để tôi xem thử? - tên đàn em của đại bàng hòa nhập với vỡ kịch cùng lap, làm mọi người đều phải tin.
- nếu anh làm được, tôi sẽ trả công xứng đáng với anh.
- tôi cũng chưa biết, để tôi xem. - tên đàn em cảm thấy giật mình vì sao tất cả các máy đều đang mở - ủa? máy mở mà.
- nhưng không ai khôi phục lại được dữ liệu cả? - Tkì thất vọng.
- để tôi thử - tên đàn em hắn đi thẳng đến máy của Na, thực hiện các thao tác rất nhuần nhiễn, Mid thắc mắc tại sao không ai đụng được, có tên đó là đụng được? cái gì vậy? sao những động tác của hắn có vẻ nhuần nhiễn quá vậy? cứ như hắn đã gặp trường hợp này cả trăm lần rồi vậy, trong vòng 30p hắn tập trung cao độ, cái vẻ mặt đó giống y chan như lúc mid thấy hắn ở trong căn phòng này trời tối hôm trước.
- sao vậy? - Lap hỏi khi thấy hắn có vẻ mặt nhăn nhó
- mọi người tắt hết máy tính, sau đó mở lại. - ai nấy cũng làm theo - và xem thử còn thiếu cái gì không?
- ý.... của tôi có rồi... - một nhân viên la lên - của tôi cũng có.......
- hên quá, có rồi. - Tkì nở nụ cười trên môi - phần hồ sơ khách hàng, và của bà lady jack còn nguyên,,,,,,, nhưng...... - Tkì có thái độ gấp gáp, chú tâm vào màn hình, lục tung các ổ đỉa các file - dữ liệu của ba công ty con không còn nửa.
- em xin lỗi, em chỉ có thể khôi phục được nhiêu đó, chỉ 80% mà thôi. - ngay chính tên đó cũng khôg hiểu sao lại bị sự cố đột xuất như vậy? đáng lẽ là phải ăn chắc như bắp, vì hắn nhớ đã làm từng bước một, không thiếu một bước gì cả..... hay là...... - hắn bắt đầu có câu hỏi
- gì vậy? - mạc du hỏi, có vẻ nghi ngờ Lap và hai tên kia. ở đâu mà có sự trùng hợp kêu đến là đến lìên như vậy.
- hồi nảy có ai đụng vào máy tính không? - hắn muốn biết ai đã là người thực hiện thao tác mở máy tính
- là tôi. - Mid đứng ra nhìn vẻ mặt nghi ngờ
- là ah sao? - trong thâm tâm của hắn không thấy mid là một con người đơn giản, có thể vì Mid đụng vào nên có một số thay đồi không ngờ.
- nhưng thui cảm ơn , cảm ơi em nhìu lắm. - tkì bắt tay vui mừng - không có em Tkì này không biết phải làm sao nửa? Tkì sẽ đền bù cho em xứng đáng.
- hìhì.. thui, tôi là bạn của Lap mấy chuyện này không là gì hết, giúp người thôi. - hắn đang giúp hay hại?? khó mà biết được gian manh.
- tôi sẽ kêu xe đưa anh về - Tkì nhả ý lịch sự
- ok.
Mọi thứ đã trờ về bình thường, nhưng còn Na và Tkì có bình thường hay không? Tkì đang hiểu lầm Na, còn Lap đối với Tkì bây giờ như một người ân nhân vậy? tình thế đảo lộn. Cả nhà chỉ có mạc du là tin Na không thể xóa hết những thứ đó trước mặt mọi người như vậy, và cả Mid. Kim đang đặt câu hỏi, Kim nửa tin không tin vì mọi chuyện diễn ra trước mắt., còn ba Tkì cũng như Kim nửa tinh nửa ngờ nhưng ông đặt ra câu hỏi :"một người mới biết xài máy tính, làm sao có thể biết cách xóa toàn bộ dữ liệu, nhưng vợ tkì xóa những dữ liệu này để được cái gì? không được gì cả"
- Mid cậu qua phòng mời bà lady qua chúng ta cùng họp tiếp. Nảy giờ chắc bà ta cũng đợi lâu. - Tkì không hề nhìn mặt Na từ khi có chuyện xảy ra.
- để em đi cho. - Na lập tức đi qua phòng , Mid chưa kịp đi.
- chị na. - tiếng của mạc du
- kệ cô ta đi. - giọng thiên kì lạnh lùng.
- dạ mời bà qua phòng họp tiếp tục. - Na nói với vẻ kính cẩn, nhưng bà lady chỉ bước đi rồi lắc đầu. Na buồn lắm vì Na không gây ra chuyện này, na bị oan ức mà. Nhưng rồi Na quay về phòng họp.
- cô không được tham gia vào cuộc họp tiếp tục. - Tiếng Lap khẳng định
- Thiên Kì. - tiếng Na kêu nghe đau cả ruột
- em nên quay về phòng của tôi đi, công việc này có lẽ không phù hợp với em. - Thiên Kì đau nhói khi phải nói ra câu này từ chính cửa miệng của mình.- Lap sẽ thay thế em làm tiếp phần công việc của em.
- Tổng Giám đốc không lẽ xử nhẹ vậy sao? - tiếng nhân viên
- đây là giờ họp chứ không phải là giờ xử tội. - Tkì vẻ mặt lạnh lùng, na bước ra ngoài đi về phòng làm việc của Tkì.
Cuộc họp tiếp tục diễn ra, mọi người có vẻ đỡ căn thẳng hơn, nhưng Tkì thì không? Tkì không biết phải giải quyết ra sao với việc vừa mới xảy ra, Lap thì tung hoành đắc thắng, tuy không thành công mỹ mãn, nhưng mục đích của Lap xem như gần xong, bây giờ xong cuộc họp này, Na xem như toi............. buổi họp kết thúc
- Thiên Kì nè! chúng ta đã kí hợp đồng! tôi không muốn có chuyện gì xảy ra nửa. - bà lady lên tiếng
- tôi xin lỗi, mong bà bỏ qua.
- tôi không muốn có một nhân viên như vậy trong công ty. - ý của bà đã rõ
- tôi hiểu.
- uhm, thui mong công ty chúng ta hợp tác thuận lợi.- bà lady đưa tay bắt với Tkì.
Lap thì đang cừơi vui thỏa mãn, đang cầm ly cafe trên tay, Mid bước lại.
- có lẽ hôm nay là ngày cô vui nhất. - Mid đầy hàm ý
- anh nói gì đó?
- tôi nói gì cô tự biết lấy, việc cô làm cái trò đó để đuổi một cô gái chân quê, mù tịt về CNTT, cô thấy có lìu lỉnh quá không?
- nè, anh đừng có thấy tôi ghét Na, rồi nói tôi bày mưu hại cô ta nghe chưa.
- tôi có nói gì đâu, cô tự khai là mình hại cô ta ah?
- anh im đi. - lap đỏ mặt vì giận dữ - khi nào có chứng cớ thì kết tội tôi.
- hy vọng Tkì sẽ không mù quán.
- nìêm hy vọng của anh thật hy hữu đó Mid. - Lap bỏ đi không thèm đếm xỉa gì đến Mid nửa, còn Mid thì quay lại phòng họp.... để tìm xem cái gì đang ẩn chứa dưới chiếc laptop của Na.
Na đang ngồi ở trong phòng hy vọng cuộc họp không bị ảnh hưởng gì, khi thấy Tkì bước vào.
- Tkì bà ta có kí hợp đồng với công ty chúng ta không?
- cô hỏi chuyện đó để làm gì? kí hay không kí đâu lìên quan gì đến cô
- anh nghĩ là em xóa hết dữ liệu sao?
-....... - Tkì im lặng không nói gì, đi đến chiếc ghê sofa ngồi đó.
- em không có làm, em không biết tại sao nó như vậy, khi em vừa chạm chuột thì mọi thứ nó như vậy mà. _ na cố gắng giải thích bằng những dòng nước mắt của mình. _ anh không tin em sao Tkì?
- cái chuyện chọn dữ liệu rồi xóa hiện ở trên màn hình như vậy? muốn tin là em không làm thì tin làm sao?
- em không có làm... hix hix.... - nước mắt của Na càng lúc càng nhìu hơn
- nếu máy tự làm là sao mà trùng khớp với việc em rê chuột rồi bấm nút - Tkì đang trách oan cho Na, lúc đó rối bời chỉ biết bấm hết tất cả các phím dùng chuột làm sao để cho nó ngưng lại, làm gì có chuyện nghĩ là vừa thấy xóa là bàn tay không đụng vào chiếc Laptop chứ??
- như vậy em sẽ không được làm trong công ty nửa đúng không anh?
- việc này tôi chưa biết, chắc chắn sẽ có cuộc họp. - Na biết dù có giải thích gì đi chẳng nửa thì vẫn không thể làm cho Tkì tin mình được, Na thấy Tkì không muốn mình ở trong căn phòng này một phút nào nửa, Na lặng lẽ bước ra khỏi phòng thì gặp mạc du và Kiều
- Chị Na - mạc du thấy Na xưng hết cả hai mắt
- àh, Du kiếm Tkì hả? Tkì đang ở bên trong đó.
- em tin chị không làm việc đó đâu. - Kiều nói rồi dùng tay nắm chặt bàn tay của Na
- Na cảm ơn, nhưng..... - Na xoay đầu lại như muốn nói Tkì không hề tin Na
- từ từ để hai bớt nóng, em sẽ nói chuyện với Hai, chị na đừng buồn nửa. - mạc du an ủi
- du vào trong nói chuyện với Hai Tkì đi, Kiều đưa Na đi đâu đó cho khoây khỏa.
- nhờ Kiều giúp dùm nha.- vậy là Na đi chung với Kiều, Na đi đến đâu mọi người đều xì xầm bàn tán, cứ xem Na như một tội phạm truy nả vậy.
- không ngờ nha - nhân viên bàn tán - nhỏ đó nhìn thế mà hại Tổng Giám đốc mình đó.
- ghê thật, mà trước sau cũng phải họp hội đồng thôi, nó bị sa thải chắc.
- sa thải là còn nhẹ. nó cũng hên là dữ liệu may mà có người khôi phục lại, nếu không nó vào tù luôn đó.
- thui đừng quan tâm đến chụyện nó nửa, tụi mình đi uống nước đi.
Ở văn phòng Tkì, hai anh em nói chuyện với nhau.
- công ty mình đã kí xong hợp đồng sao Hai vẫn còn lo lắng chuyện gì vậy? - Mạc du đang tìm cách làm sao để đưa Na vào lúc nào là hay nhất,.
- những dữ liệu của ba công ty con mất sạch, em không nhớ sao?
- chúng ta sẽ tìm lại được thôi mà, công ty chỉ mới thành lập vài ngày, việc tìm lại không khó khăn mấy.
- và chuyện của Na.... - Tkì chỉ thở dài - tại sao Na lại làm vậy? - Tkì ôm lấy đầu của mình
- Hai nghĩ Na làm sao?
- việc rành rành như vậy thì còn nghĩ với không nghĩ gì nửa.
- nhưng khoảng thời gian qua chị Na giúp gia đình mình rất nhiều.
- thôi em đừng lôi cái đó ra nói, chắc vài ngày nửa Hai sẽ mở họp hội đồng
- phải họp sao Hai? chúng ta cần suy nghĩ lại.
- em đang muốn nói đỡ dùm Na sao?
- em em.....
- nếu em nói Na vô tội thì em phải có gì chứng minh để thuyết phục Hai chứ.
- Hai! em...
- muốn kết tội hay tha tội phải có bằng chứng và nhân chứng...
- em ra ngoài đi, nếu em còn nói về na tiếp tục.
Mạc Du đứng lên đi ra ngoài kèm theo sự thất vọng, vì không giúp được gì cho Na cả.......
tiếng chuông điện thoại reng lên từ Lap.
- alo! anh đại bàng đây. công việc tốt hết phải không em?
- dạ rất tốt.
- thế thì có thưởng cho anh không em?
- àh, dụ đó hả? em hứa thì em sẽ làm mà, nhưng hơi thật vọng tý
- sao vậy?
- dư lieu chi khoi phuc dc 80% mà thui.
- vậy là phần thường của anh bị cắt sao
- chứ sao?
- vậy chừng nào anh đón em được nè.
- ngày mai đi nha.
-ok em iu.
Wow..... Lap chị thất thân với tên đại bàng đó sao???
Cả nhà về với vẻ mặt ai cũng mệt mỏi, cô Thi không biết chuyện gì đang xảy ra.
- Thiên Kì! có chuyện gì vậy con? - cô thi nhìn Tkì với vẻ mặt lo lắng, Tkì không nói tiếng nào mà đi thẳng lên trên lầu
- mạc du. Hai con hôm nay nó bị làm sao vậy? - mạc du chỉ biết chắt lữoi rồi nhìn lên trên lầu không nói lời nào, rồi cũng bước đi theo Tkì.
- trơi ơi, hôm nay hai đứa này nó làm sao vậy? hỏi không đứa nào trả lời hết? - cô Thi cần một câu trả lời từ Kim và Ông Hoàng Sơn. Kim không biết nói gì chỉ lặng lẽ lên trên cùng chị hai và anh ba của mình.
- em hỏi tụi nó không trả lời là đúng rồi. - tiếng ông hoàng sơn
- trời ơi, trong nhà có mình anh là nói chuyện với em. thiệt tình.
- em đừng giận tụi nó, hôm nay công ty xảy ra chuyện.
- hả? sao xảy ra, công ty mình phát trỉên ngon lành mà, anh nói em nghe đi.
- chuyện là vậy..... - ông sơn kể hết cho em gái mình nghe
- thiệt vậy hả anh?- cô thi hoảng hốt
- em có tin là Na nó làm vậy không?
- một người bỏ công ra làm hết bao nhiu công sức, sao lại đi phá hoại cái thành quả mình làm ra chứ?
- anh cũng nghĩ vậy? có đìêu Tkì nó không hỉêu như em.
- vậy là.... - cô thi hiểu đúng ý của ông sơn.
- uhm, tội nghiệp con Na, nó khóc xưng cả mắt, mạc dù chưa biết có đúng vậy không? nhưng anh nghĩ Na nó không làm vậy đâu? tại nó xóa thì được cái gì đâu.
- thui để em lên nói chuyện với Tkì.
- thôi, cứ xem đây là thử thách để chúng nó hỉêu nhau hơn, ta đừng nên xen vào. em cứ xem như ko có chuyện gì xảy hết.
- anh nói thì em nghe vậy.
wow... thật là may cho Na, cả nhà ai cũng hiểu cho Na hết, còn Tkì thì sao? chừng nào Tkì mới chịu hiểu cho Na đây. muốn hiểu ít nhất phải có sự thuyết phục đầy xát thực chứ, Tkì lúc này không còn đủ tỉnh táo để dùng tình cảm hiểu sự việc, cái mà Tkì cần là bằng chứng nói là Na vô tội.
Na về nhà thì thấy Tkì đang ôm cuốn sổ trên tay, nó là sổ ghi chép các thứ quan trọng của công ty, Na bước vào phòng không khí thật nặng nề làm sao? Tkì chẳng thèm ngó đến Na một chút, Na rất mốn giải thich và giải thích nhưng biết dù có nói gì thì cũng bằng thừa mà thôi.
- Tkì ! - tiếng na, nhưng Tkì không nói gì cả. - anh ăn cơm chưa?
- tôi không muốn ăn.
- hay em xuống làm gì đó cho anh ăn nha.
- thui được rồi, tôi không muốn ăn.
- anh đừng đối xử vậy với em đựoc không? em phải làm thế nào để cho anh tin em bây giờ? - Tkì bỏ đi qua phòng làm việc, không thèm nói tiếng nào hết. =,= Tkì nhà ta làm sao thế nhỉ? không chịu suy xét mà cứ trách Na thế? Na đau khổ vì mình bị oan ức, đã vậy Tki còn không muốn nghe lời giải thích nào của Na hét. Suốt cả ngày hôm nay Na đã khóc rất nhìều, nhưng vẫn cố gắng xuống bếp làm món gì đó cho Tkì dùng.
Còn Tkì qua phòng làm việc ngồi đối diện với chiêc laptop, không làm gì cả mà ngồi thừ ra, tâm trí như vậy mà sao làm việc được, Tkì ngã người ra đằng sau ghế, hai tay bóp tráng vì cứ tưởng sẽ được nghỉ ngơi nhưng không ngờ việc chồng thêm việc. Tiếng gõ cửa của Na làm Tkì giật mình. Tkì dán mắt vào màn hình như đang làm vệc vậy.
- em có làm chút thức ăn cho anh nè. - na cầm khây thức ăn đặt trên bàn
- tôi nói là không ăn sao cô lại làm.
- nhưng chiều giờ anh chưa ăn gì mà,anh ăn một chút đi. - na như đang bị Tkì tra tấn tâm lý
- ..... - Tkì củng cảm thấy đói, nhưng không vì giận Na mà bỏ ăn, Tkì bước đến ngồi xuống bàn, Na thấy rất vui, nhưng nét mặt Tkì không có vui như Na, cho dù giận cỡ nào, Tkì vẫn cảm thấy ngon vì đó là sự thật mà.
- anh ăn ngon miệng không? - na hỏi trong tâm trạng sợ
- ngon thì sao? không ngon thì sao? - Tkì vẫn cứ ăn
-....... - Na cuối đầu nước mắt chảy dài trên khuôn mặt, thấy Na như thế Tkì không kìm được lòng mình, bỏ chén cơm xuống, dùng tay lau nước mắt cho Na. Na giật mình khi bàn tay của Tkì đang lau nước mắt cho mình. Nhưng khi Na ngước mặt lên Tkì, thì bàn tay Tkì rời khỏi khuôn mặt Na ngay lập tức, tiếp tục cầm chén cơm ăn tiếp.
- em xuống dưới pha nước cho anh uống. - Na bỏ đi Tkì không nói lời nào. Lúc đó Tkì đặt chén cơm xuống thở dài, và hai bên vai của Tkì xuất hiện một thiên thần và quỷ sứ.
- Tkì sao lại nỡ đối xử với na như vậy? - thiên thần nói
- đúng rồi, phải làm vậy thôi, chính tay xóa hết hết. - tên quỷ sứ dỏng mỏ mà nói
- nhưng Na không có làm. - thiên thần minh oan cho Na.
- không làm, mà đụng vào chuột, bấm và mất tất cả àh?? ghê thật. - tên quỷ sứ đi đến Thiên Thần để ép chế
- nè! cô ta bị hại, ta thấy đìêu đó.
- người thấy chứ Tkì đâu thấy.
- Tkì, đừng đối xử với Na như vậy, Na rất thương Tkì mà.
- thương yêu gì mà đi phá hoại công ty gia đình Tkì.
- nhà ngươi im đi. ta cắt mỏ nhà ngươi bây giờ.
- àh ha.. ngon... quánh tay đôi nào.
- ta không thích bạo lực.
- ngươi đòi cắt mỏ ta xong giờ kiu không thích bạo lực sao?
- Na không xóa của Tkì đâu, Na xóa những cái đó để làm gì chứ, Na đâu được gì khi phải xóa mấy cái đó.
- hờ hờ.... ê ê... cái tên thiên thần kia.... ngươi nói ta nghe chả thấy thuyết phục gì cả? có khi nào Na đang làm tay sai cho một ai đó, tên đó cho Na vào rùi xóa hết dữ liệu, nhằm làm cong ty phá sản, để công ty khác được lên.
- ta chịu hết nổi rồi nha. Ta phải cho ngươi một trận. - Thiên Thần tức vì cái nói ngang của quỷ sứ
- tưởng ta sợ hả??......
=> TRONG ĐẦU CỦA TKÌ ĐANG ĐẤU TRANH NHƯ THẾ ĐÓ KHÔNG BIẾT THIÊN THẦN HAY ÁC QUỶ CHIẾN THẮNG......
- nước nè Tkì, anh úông đi rồi làm việc. - na biết mình không nên ở lại lâu nên đặt ly nước xuống rồi đi về phòng ngủ
- sao em xóa dữ liệu vậy na? - Tkì đang suy nghĩ - em làm vậy em có được lợi lộc gì đâu, hay em ghét anh mà em không nói,,,,, hay em làm vậy để hợp đồng chúng ta mau kết thúc sao? em không muốn là vợ chính thức của anh hay sao? Trong tình cảnh như thế này Tkì làm việc được mới lạ, Tkì quay về phòng của mình thấy Na đang ngủ nhưng mền thì không đắp hết người. Tkì leo lên giường sửa mền lại cho Na, sau đó Tkì ngắm nhìn khuôn mặt của Na, bàn tay Tkì nhẹ vuốt mái tóc đen của Na, rồi qua đôi má và chạm vào đôi môi. Bàn tay của Na nhỏ bé Tkì chạm vào từ từ và nhẹ, rồi hôn lên bàn tay đó. Na cảm nhận được Tkì đang ở bên mình nhưng vẫn nhắm mắt. Tkì quay lại nằm xuống tay gác lên đầu suy nghĩ, còn Na thì quay người kèm theo nước mắt.
Lần này Lap đến nhà tên đại bàng có dẫn theo một người con gái.
- em ngồi ở ngoài này đi nhá. - lap cười - lát nửa chị sẽ kêu em vào.
- ok. - nó vừa nói vừa nháy mắt. - tên đại bàng ra tận cửa đón Lap
- thế nào rồi, hôm nay chúng ta "vui vẻ" tý nhá. - tên đại bàng ôm lấy vòng eo của Lap
- từ từ mà anh... - Lap ỏng ẹo - em ở đây mà có đi đâu đâu mà sợ - Lap choàn tay lên cổ đại bàng
- chúng ta ăn chút gì nhá?
- hihi....dạ.
Lap va tên đại bàng được ăn ngay trong phòng ngủ của hắn, Lap ngồi lên đùi đại bàng rót rượu, chuốt cho hắn say thật say, hắn càng say hắn càng muốn được " vui vẻ" cùng Lap đêm nay. Hắn bắt đầu dùng tay xoay khuôn mặt của Lap đối diện hắn, hắn cướp đi nụ hôn của Lap như con quái thú, môi hắn hôn xung quanh cổ của Lap, Lap có muốn chống cự cũng không được. hắn ẳm Lap quăn lên giường rồi tự động cởi hết nút áo của mình. Lap nằm nóng bỏng trên dường, tạo ra những kiểu dáng khiêu khích hắn, hắn nhào tới nhưng Lap tránh ra và trườn lên người hắn, hôn hắn, bàn tay của hắn cởi bỏ áo của Lap , lap biết đến lúc mình phải làm gì, Lap càng lúc càng trường lên người hắn, làm hắn cũng phải xích ra phía sau, Lap dùng tay đưa tay hắn cột lên đầu giường, trói hai tay hắn lại, rồi dùng khăn đỏ bịt kín mắt hắn lại. rùi hôn hắn một nụ hôn thật sâu.
- em làm gì vậy Lap?- hắn đang vui
- đợi em tý, em đi tắm, tối nay em sẽ phục vụ anh mà. cột anh lại mắc công anh xông vào phòng tắm thì sao?
- àh àh... thôi được rồi anh sẽ chờ vậy, em thật tinh ranh.
Lap rút lui một cách ngọn nhẹ, cho người con gái đợi ngoài xe lúc nảy thay thế mình. cô ta quả thật lắm chiêu, tên đại bàng kia thì cứ tưởng là Lap đang ở bên mình, nhưng thật sự là một con cave đang ở trong phòng mình thì đúng hơn. Lap bảo cô ta vào phòng tắm để cho tên đại bàng tin rằng Lap đang ở chung với hắn. Thế là Lap biến mất hút để hắn và cave ở trong phòng.
Mùi hương của cave làm cho hắn ngây ngất, cười khoái chí, còn cave kia được trả tìên hậu hỉnh nên sẽ "phục vụ" hắn nhiệt tình. Hắn với con cave la ý ới trong phòng đến nổi những đàn em của hắn nhìn nhau mà ngại ngùng. tên đại bàng thì cứ ở tư thế cột thôi, vì cave đang làm cho hắn " sướng" mà. hắn chưa từng nghĩ mình được "sướng" đến đỉnh như vậy. và sau 1h đồng hồ. hắn la lên vì lên đỉnh " A... A..... á..... oh oh....". hắn đang ở trong trạng thái phấn khởi, sau đó ngủ thiếp đi lúc nào không biết. con cave xem như hoàn thành nhiệm vụ và rút êm. ....... hắn còn ngủ say trên giường.. với tình trạng lõa đồ.
Cuộc họp hội đồng diễn ra.........
- xin lỗi mọi người vì hum trước có chuỵên không hay xảy ra với công ty chúng ta.
- haiz.... tổng giám đốc phải phân mình đó. - nhân viên lên tiếng
- việc xóa dữ liệu của công ty là phải phạt nặng.
- phạt gì mà phạt, cho nghĩ việc - lap nói lớn tiếng làm ai cũng nhìn về phía Lap - ờ ờ... tôi chỉ muốn tốt cho công ty thôi.
- Hai! - mạc du nói - em nghĩ Na không làm vậy đâu
- đúng đó Tkì. - Kiều cố gắng bên vực cho Na.
- ai cũng thấy cô ta xóa, mà kêu không làm? - Lap phản ứng lần hai
- cô làm gì mà kích động quá vậy. - mid ngồi khoanh tay đối diện với Lap- việc cho Na nghỉ việc hay không là do Tổng Giám Đốc quyết định.
- ..... - Lap luờm Mid, khi bị Mid nói như vậy trước mặt bao nhiêu người. Còn Na chỉ biết im lặng, Tkì đang rơi vào tính thế bí nhưng cũng phải đưa ra quyết định.
- Na nè! có lẽ công việc này không thích hợp với em, anh xin lỗi vì không thể giữ em lại công ty. _ tkì đau xót khi phải nói ra đìêu này.
- Hai! - mạc du gọi - sao hai làm vậy? dữ liệu cũng đã được phục hồi, lúc Na vào làm công của Na rất lớn sao Hai không bù qua cho chuyên này chứ.
- lệnh của Hai mạc du đã nói, không rút lại được đâu. - lap tâm đắc
- cô im đi, có phải cô hại Na phải không? - mạc du chỉ thẳng tay vào mặt Lap
- Mạc Du - Tkì nạt - sao em nói vậy? chính Lap đã cứu công ty chúng ta đó. - Tkì bị mù mất rồi =,=
- thui chị na đừng buồn, qua cửa hàng em làm socola lại không sao hết. - mạc du nhìn Na xót xa
- e hèm.... - Lap dằn giọng
- nè! cô làm cái trò gì vậy hả? - mid khó chịu.
- tui chỉ muốn nhắc nhỡ là.... nếu bị đuổi ra khỏi công ty thì cửa hàng của mạc du không nhận Na vào làm được đâu. vì nó cũng thuộc về phần quản lí của công ty mà...
- cô..... - Kiều tức dùm cho Na.
- ủa? tôi nói không đúng sao? _ lap kênh mặt
- thôi đừng cải nhau nửa - Tkì bực mình , rôi quay sang nói chuyện với Na - em ở nhà đi, công việc này không phù hợp với em. - Na không nói gì cả, mà chỉ có nước mắt của Na nói lên tất cả, sự oan ức mà Tkì không nhận ra sao? hay Tkì đã mê Lap mà không còn tin Na.- giấy đây em kí vào đi.
- Tkì! - Na nhìn Tkì, Tkì tránh né ánh mắt đó, kí giấy xin nghĩ việc, không tham gia bất cứ hoạt động nào của công ty nửa.
Sau chuyện đó cả nhà không ai muốn nói chuyện với Tkì nửa, cả nhà thật thất vọng khi thấy Tkì có cách cư xủ như vậy? Tkì cũng có muốn như thế đâu, Tkì cảm thấy buồn khi trong nhà ai cũng không nói chuyện với mình, Tkì không thấy Na vui như trước nửa. lúc nào cũng buồn, nhưng Na vẫn lo lắng chăm sóc cho Tkì, căn nhà lúc bấy giờkhông còn tiếng cười, vui vẻ như trước đây. Tkì nhận được cú điện thoại từ Lap.
- alo! tkì hả? rảnh không?
- có chuyện gì không em?
- hìhì...anh đang ở đâu vậy?
- ở nhà....
- có ai ở nhà không?
- haiz... ở nhà một mình, cả nhà rủ nhau đi đâu rồi, bỏ Tkì này ở nhà một mình.
- em qua chơi với anh được không?
- uhm, vậy em qua đi, như thế bớt chán hơn.
-ok em qua liền. - lap đi không quên mang theo hai viên thuốc kích thích....
Mid cảm thấy thật sự như vậy thì oan cho Na quá, Na đã hết lòng với công ty mà còn bị chính Tkì cho thôi việc, ngay cả mạc du muốn giúp cũng không được. Mid cảm thấy nếu không nói thì không được, mình là người biết chuyện mà,không lẽ im lặng sao? như thế cô ta sẽ càng lấn tới. Mid quyết định cùng thầy của mình đến nhà Tkì, để nói hết tất cả. Mid đến trước Lap.....
- ủa? đi đâu đây? - Tkì ngạc nhiên khi thấy Mid tới nhà còn dẫn theo một người đàn ông lạ
- em có chuyện muốn nói với Tkì? - mặt của Mid làm Tkì có cảm giác có chuyện rất quan trọng.
-uhm, vào đi.
- người đàn ông đi theo em là thầy dạy em về CNTT nên hum bữa em mới có thể mở máy lên cho Tkì.
- chào thầy. - Tkì lịch sự đưa tay ra bắt
- chào Tkì - người thầy đáp lại.
- có chuyện gì mà em phải qua tối dữ vậy?
- sự thật là Na không phải là người xóa dữ liệu của Tkì, mà Na bị hại.
- sao? - tkì không tin những gì mình nghe được.
- chuyện là vậy.... - Mid kể hết những gì liên quan đến chuyện Lap hại Na như thế nào?
- nếu chuyện là như vậy? Tkì muốn có sự thuyết phục hơn. - Tkì bắt đầu nghi ngờ Lap và niềm tin của Tkì đang dồn về phía Na.
- Tkì lên lấy chiếc laptop của Na xuống thử? - người thầy yêu cầu - vì máy tính đó là máy tính chính để cho tên kia sử dụng.
- được rồi để tôi đi lấy. - Tkì vội lên phòng lấy chiếc laptop xuống
- hy vọng nó vẩn còn ở đó. - Mid nhìn thầy hy vọng.
- ta cũng đang hy vọng giống con.
- chiêc laptop đây. - Tkì để laptop đặt trên bàn.
- bây giờ Tkì mở máy lên đi. - Tkì làm theo lời của người thầy - máy đang được mở - cả ba ai cũng chú tâm vào màn hình. và máy tính cũng được mở lên.
- bây giờ Tkì thử mớ word lên xem? - Mid đang hy vọng điều gì đó
-........ - Tkì thấy thật lạ là tại sao mình đụng vào phần con chuột, nó không di chuyển làm cách nào con chuột vẫn đứng yên, ngay cả đụng vào bàn phím máy cứng đơ - ủa? kì vậy?
- hên quá! nó còn nằm đó thưa thầy. - mid nhìn thầy vui vì có thể giải oan được cho Na.
- không lẽ máy tính này bị hư sao? - Tkì nói
- nó không hư đâu? - người thầy khẳng định - nó đang được cái một thiết bị rất tinh vi.
- Tkì gọi Na về đi. mọi chuyện sẽ rõ thui. - Mid cười
- uh được được. - alo Na hả? em về nhà gấp, anh có chuyện muốn nói với em?
- em với mọi người cũng đang trên đường về. có chuyện gì vậy Tkì?
- thui hen, em về đi rùi mình nói sau.
- dạ.
Trong lúc đó Lap thì đang cười tươi như hoa , diện áo quần đẹp, trang đỉêm, sứt nước hoa. Hát vu vơ trong phòng, Đi ra khỏi nhà với tậm trạng cực kì thích thú. Nhưng số trời không thoát khỏi cô em nhà ta đi được một đoạn đường thì bánh xe bị bể.
- cô ta nhăn nhó bực dọc - cái gì vậy nè? sao lại bể bánh lúc này? trời ơi.....- thế là người đẹp phải dẫn bộ đi vá bánh xe đi được một đọan đường thì thấy có một tiệm vá bánh xe, cô ta mừng rỡ khi thấy và lật đật dắt xe tới vá....
- anh anh.... vá dùm tui bánh xe.... - một người đàn ông đang nằm dắt du trên võng
- cái gì đó - người đàn ông mở mắt , bước xuống võng, chân nọ víu vào chân kia, ông ta đang trong trạng thái xỉn quắt cần câu
- dạ dạ.. .em vá bánh xe.... - Lap nuốt nước bọt
- vá bánh xe hả???- người đàn ông đứng lọan chọan chỉ tay vào xe của Lap- xê za....... để thiên tài này vá xe cho người đẹp
- hờ hờ.... =,= ..... - Lap chẳng biết dùng từ nào để diển tả tâm trạng mình lúc này. -coi ổng nạy cái võ xe ra kìa trời gì mà không có dính cái gì hết nại không khí àh.? - Lap lẩm bẩm.......
Ở nhà Tkì....
- em về rồi nè, có chuyện gì hả Tkì? - Na vào không hỉêu chuyện gì, và cả nhà cũng vậy
- hên quá chị na về rồi. - Mid mừng - chị Na dùng tay của mình mở word trong chiếc laptop này đi.
- là sao? - na không hỉêu lắm
- em cứ làm theo Mid nói đi.
-...... - Rõ ràng là có sự khác biệt, khi Na chạm tay vào thì chiêc laptop hoạt đông bình thường. - em làm rồi nè. nó có bị gì đâu?
- kì vậy? - Tkì đụng vào thì máy nó không hoạt động - em làm được nhưng anh thì không làm được.
- là sao em không hiểu gì hết.
- chị là người bị hại, người hại chị chính là Lap. - Mid kể tòan bộ sự việc. - hì hì.. phần còn lại con nhờ đến thầy rồi.
- uhm. - người thầy gật đầu và dùng vít mở chiếc laptop của Na ra, dùng một đèn pin "đặc biệt" rọi vào phần bên trong máy tính,có một thiết bị hình thù rất lạ, được gắn vào mạch chính của chiếc laptop, đặc biệt khi đèn pin soi vào nó, là nó bắt đầu chuỷên màu, những cái kia thì bình thường, chỉ có nó chuyển màu liên tục. những phím nút và bàn chuột cũng sáng theo, giống như nó được cảm ứng, khi bấm vào nó sẽ chạm ánh sáng bên dưới và hoạt động theo thiết bị "đặc biệt " này.
- nó là gì vậy thầy? - Tkì hỏi
- ta cũng không biết chính xác nó là gì nửa? - người thầy cầm" thiết bị " trên tay và nhìn thật chăm chú- một thiết bị hay gì đó, chẳng biết gọi nó là gì?
- việc này Tkì nên hỏi Lap sẽ hay hơn. nhiệm vụ của Mid đã xong, Mid xin phép về.
- khoang đã, Mid không ở lại dùng cơm sao? - Tkì biết ơn Mid rất nhiều và cả người thầy.
- hìhì... dạ thui được rồi, quan trọng là.... - Mid đá lông nheo đưa tay chỉ về Na
-uhm, cảm ơn Mid nhiều lắm. -thế là Mid cùng thầy ra về..
- chuyện gì vậy Tkì? - cô Thi hỏi
- dạ.... chỉ là.... làm sáng tỏ một việc thui.- lúc này Tkì nhìn Na mỉm cười, rồi nằm lấy bàn tay của Na
- là sao? - Kim thắc mắc
- trời có vậy cũng không hiểu? - Mạc du hiểu ra sự việc - lát anh kể cho em nghe. - mạc du đá lông nheo Tkì, thì tKì đưa Na lên phòng....
Còn Lap thì phải khổ sở với chiếc xe chưa được sửa lại một chút nào, với cái tên say khước chẳng làm ra trò chống gì hết, Lap cứ đưa tay nhìn đồng hô, Mid và thầy của Mid trên đường về , Mid thấy bóng dáng ai quen quen, Mid nói thầy về trước rồi Mid về.
- Wow.... không ngờ gặp nhau ở đây? - Mid khom người xuống ở phía sau lưng Lap đang ngồi ở dưới đất.
- ai vậy? - Lap quay lại nhưng không ngờ vô tình môi Mid và Lap chạm vào nhau, trên người Mid như có một nguồn điện cao thế chạy qua người.còn Lap thì trố hai con mắt ra nhìn quả thật tự nhiên tại sao lại vô vào tình trạng như thế này, nụ hôn của cô bị cái tên đáng ghét nhất là Mid chạm vào. - xê ra - Mid la lớn
- nè.! cô đụng tôi trước nhá.
- đi chỗ khác đi, tôi đang chờ xe sửa xong.
- sửa xe - Mid nhìn tên say rượu và chiếc xe và hỉêu ra sự việc, nhìn Lap khắp người- đi tiệc àh?
- không? đi công việc.
- đi côngviệc mà sửa sọan kỉ dữ vậy?
- kệ tôi, tôi không cần anh quan tâm.
- hình như tên này đâu có sửa xe cho cô, hắn ngủ rồi kìa.
- trời ơi. - Lap la làng.
- haha.... - mid ôm bụng cười - hay để tui giúp cô?
- không cần.
-không cần sao? không lẽ cô ngồi đây đến sáng àh?
- tôi tự sửa .
- wow.. cô biết sửa xe hả?
- không tôi không biết.
- haha....
- này! anh thôi chọc tôi được không hả? - lap bắt đầu quạu......
- không biết thì để tôi giúp, làm gì mà ghét tôi thế? - mid cười ma mảnh
- anh là người luôn chọc tức tôi, luôn phá hết những việc tôi làm.
- àh àh.... hiểu hiểu rồi. vậy thui goog bye. - Mid bye bye Lap bỏ Lap ở lại nơi sửa xe một mình.
- khoan đã....... - Lap suy nghĩ lại, mid dừng chân - anh sửa giúp tôi đi....
- ờ ờ.... - mid quay lại và làm dùm Lap, Lap rất tức nhưng trong tình thế nảy chỉ có Mid mới giúp được mình thôi.
Tkì đưa Na lên phòng.
- anh muốn ăn gì không? em đi làm cho anh ăn? - Na vẫn còn tưởng Tkì còn giận mình, Tkì nhìn Na với cái vẻ hối hận vì mình nghỉ oan cho Na, nhìn hai đôi mắt sưng bụp của em, em đã khóc vì Tkì quá nhiều.
- chỉ cần nhìn em là Tkì này no rồi. - Tkì vịnh bờ vai bé nhỏ của Na
- làm sao mà anh no được? hay em đi xuống làm gì cho anh ăn. - Na quay đi nhưng vòng tay của Tkì đã kéo Na lại và ôm lấy Na.
- Tkì xin lỗi em, Tkì xin lỗi em rất nhiều, Tkì sai rồi, đáng lẽ Tkì không nên nghi ngờ em, đáng lẽ phải tin em, bên cạnh em lúc em buồn nhất, thế mà anh đã xa em lúc em trong hoàn cảnh đó, anh không chia sẽ được với em đã vậy còn nặng nhẹ với em mấy ngày qua, anh biết ai đã hại em rồi, anh yêu em, mấy ngày qua anh cũng buồn lắm, rất buồn anh rất muốn được gần em , được ôm lấy em giống như lúc này, nhưng trong tình thế đó anh không làm được. em tha lỗi cho anh chứ? - Tkì đẩy nhẹ Na ra để nhìn lấy khuôn mặt đầy vể dịu hiền kia.
- em... em...... -- nước mắt Na chảy hôm nay không phải vì đau khổ, mà là nước mắt hạnh phúc khi biết Tkì đã biết mình không làm điều đó, biết vì Tkì đã yêu Na rất rất nhiều, Tkì bây giờ không có ai thay thế được Na cả - anh có lỗi gì đâu?
- sao em nói vậy? anh có lỗi nhiều lắm chứ? - Tkì mỉm cười, lấy tay lau đi những giọt nước mắt kia.
- anh làm vậy cũng đúng mà, em không trách anh đâu.
- nhưng em cũng phải nhận lời xin lỗi để anh thấy yên tâm chứ.
- em nhận. - Na ôm lấy Tkì hạnh phúc, bàn tay ấm áp của Tkì làm cho Na cảm thấy thật bình yên trong lúc này.
- anh muốn nghe câu trả lời của em. - Tkì chờ đợi
- câu trả lời gì anh?
- em làm vợ chính thức của Tkì này được không?
Tkì thấy Na cuối đầu xuống không nói lời nào.
- em không yêu Tkì hả? - Tkì nhìn Na buồn rầu, Na lắc đầu quầy quậy- em lắc đầu?
- không! ý em không phải vậy. mà em hạnh phúc.
- vậy em đồng ý đúng không Na?
- ..- Nạ gật đầu, Tkì ôm lấy Na vào lòng, Na cũng tựa đầu vào người Tkì.....
Vậy là na và Tkì xem như chính thức là vợ chồng, và tờ hợp đồng hôn nhân không còn giá trị gì nửa. Mạc Du ở trong phòng thì nghe tiếng gõ cửa.
- Em, Kim nè.
-uhm, em vào đi.
- anh kể em nghe chuyện gì đi, em không hiểu.
- àh chuyện lúc nảy áh hả?
- đúng rồi.
- thật ra là chị Na bị hại đó?
- ai hại chị Na vậy anh?
- haiz.... là Lap... - mạc du thở dài
- sao? chị của Tom? >"< - Kim ngạc nhiên
- uhm..... - Mạc DU nhìn xuống đất
- cô ta .... cô ta thật quá đáng - Kim bực mình - tại sao cô ta làm vậy với chị Na chứ?
- vì cô ta yêu chị hai của chúng ta. - mạc du nói ra tất cả
- cái gì?? - Kim như sét đánh ngang tay
-uhm, đã bao lần cô ta tìm cách hại Na nhiều lần, nhưng không được.
- em sẽ đi nói chuyện với cô ta. - Kim bực mình
- trời! em làm vậy sao được, em mà đi nói chuyện sẽ càng rắc rối hơn. chuyện này để cho chị Hai giải quyết đi.
- thiệt là quá đáng.- Kim bực mình
Kim bực mình bỏ về phòng không nói tiếng nào hết.....
Buổi sáng thức vậy. Tkì đang ôm Na trong vòng tay ngủ say, tự nhiên thấy Na bật dậy nhìn dồng hồ sau đó thở dài...
- em sao vậy?- Tkì hỏi
- em quen giờ dậy đi làm, nay chợt nhớ là mình phải ở nhà.
- Tkì xin lỗi. hay là tkì đưa em vào lại
- thui, đừng làm vậy, không ai tin tưởng anh nửa đó.
- hay hôm nay anh ở nhà với em nha.
- thui, đừng vì em mà ảnh hưởng công việc, có gì em đi dạo vòng vòng cũng dược mà.đến giờ rồi, Tkì đi làm đi.
- uhm.
lúc đó Tom ghé qua nhà đón Kim đi làm nhưng có chuyện.
- hôm nay Kim không đi với Tom?- Kim giận cá chém thớt
- hả? bình thường Tom vẫn chở Kim đi làm mà
- từ giờ Tom đừng chỡ nửa. Kim đi với chị Hai Tkì.
- ủa? hai đứa có chuyện gì vậy? - Tkì ra khi thấy Kim có thái độ bực mình
- em cũng không biết sao Kim hôm nay lạ quá, bình thường Kim đâu có vậy với em đâu?
- nè! chuyện gì vậy hả?- tkì nhăn mặt nhìn Kim
- hai chở em di làm đi, em không muốn đi chung với Tom.- Kim leo lên xe của Tkì không nói tiếng nào hết.
- Kim - Tom không hiểu sao Kim có thái độ đó với mình.
- thui từ từ,,, chắc có gì đó nó mới vậy, trưa em qua đón nó vậy,.
- dạ. _ tom bùn và không hỉêu sao Kim hôm nay đối xử với mình kì quá.
Trên xe
- Kim em làm sao vậy? _ tkì cằn nhằn
- em có làm sao đâu? - thái độ trái ngược lời nói
- hai thấy Tom nó có làm gì đâu mà em đối xử vậy với nó.
- em ko muốn nói, thui hai chạy đi.
Tội nghiệp cho Tom quá vì bà chị của mình thui mà Tom ra nổng nỗi này, nếu tom biết được không biết Tom sẽ xử trí như thế nào đây??? Vừa dến công ty là Lap đã đến ra mừng ríu rít Tkì.
- nè - Kim phản ứng - cô làm cái trò gì vậy hả? sao lại nắm tay chị Hai tôi?
- ờ ờ.... thì thi.... - Lap tức không nói được
- cô nên nhớ chị hai tôi có chị Na rồi, cô đừng có làm trò gì ở đây - Kim như khẳng định.
- Tkì. _ lap cầu cứu
- cô dẹp cái giọng đó đi. _ tkì biết mình nên làm gì?
- sao hôm nay Tkì nạt em.
- cô chuẩn bị làm đơn xin nghĩ việc đi.
- sao? em đã làm gì mà xin nghĩ việc? viec em lấy lại dữ liêu cho công ty saoTkì không tín
- lấy dữ liệu, hay bày trò hại vợ tôi.
- sao? _ lap không tin đuơc, chuyện gì xảy ra vậy nè...
- cô đừng có đóng kịch nửa - Kim nói như muốn giết Lap, vì Lap hại chị dâu mà Kim yêu mến - có bằng chứng để nói lên tội của cô đó.
- có phải đây là thứ mà em thực hiện kế hoạch không? - Tkì giờ lên cái thiết bị được tháo rồi từ Laptop của Na
- sao? - lap cứng họng
- từ giờ trởi di, cô ko cần làm ở đây nửa, tôi chính thức thôi việc cô, việc cô làm như thế này sẽ được lưu lại trong hồ sơ quá trình làm việc của cô, để xem công ty nào dám nhận cô vào làm việc.
- hứ... Tkì... tôi không ngờ anh mê con nhỏ nhà quê đó, nó có cái gì hay hả?
- cô im đi. cô biến ra khỏi công ty của tôi, chuyện của Na tôi sẽ làm minh bạch trở lại.
- được hãy chờ đó. _ lap bỏ đi một mạch
- Hai! hai bỏ qua dể dàng vậy hả? _ kim cằng nhằn
- hai đã nói là ghi vào hờ sơ quá trình làm việc ròi còn gì?
- haiz.. chán hai quá đi, cô ta vẫn se dc làm o cong ty khác , với cái bằng cao cấp của cô ta.
-không ai nhận đâu.
Thế là Tkì lại mở một cuộc họp để thanh bạch cho Na, Tkì không muốn ai nghĩ xấu về vợ của mình cả. ba Tkì rất hài lòng về hạnh động đó. nhưng buổi chiều lúc về.
- Kim - tiếng của Tom, nhưng Kim không nghe bỏ đi một mạch
-Tom đừng đi theo Kim
- sao vậy? có chuyện gì sao? sao kim đối xử với Tom như vậy? Tom làm gì kim buồn hả?
- Tom dìa nhà đi.
- không! - Tom nắm lấy tay Kim kéo Kim lên xe ngồi và phóng đi............
Tom quá bực mình khi bị Kim đối xử như vậy mà không hề có một lý do nào hết. Đến một nơi nào đó Tom dừng xe....
- Tom đưa Kim đi đâu vậy hả? - kim nhìn xung quanh thấy lạ lẫm
- Kim, Tom đã làm gì mà khiến Kim bực như vậy chứ?
- Tom không làm nhưng chị của Tom làm, là Lap đó - Kim bực
- Lap, chị hai làm gì mà Kim giận cá chém thớt với Tom chứ.
- thui được rồi, Kim sẽ nói ra luôn. chị hai của Tom quá đáng, âm mưu hãm hại chị Na.
- sao? _ tom hết sức ngạc nhiên khi nghe những lời đó _ nhưng mà... tại sao lại hại chi Na chứ?
- vì chị hai của Tom thích chị Hai Tkì của tui, không muốn ai lại gần.
- Tom không nghĩ mọi chuyện xảy ra tệ như vậy?
- vậy là Tom đã biết sao? - kim càng bực mình hơn rồi đi một mạch...
- Kim - Tom dí theo nắm tay Kim - Tom chỉ biêt là chị Hai thích Tkì thôi, chứ tom không biết là chị Hai sẽ hại chi Na như vậy?
- vậy tại sao Tom không cho Kim biết, mà để tình trạng này xảy ra....
- Tom nghĩ nó không cần thiết....
- vậy thì tom ở đây luôn đi, tui đi bộ về.... - bàn tay Tom nắm lấy bàn tay của Kim kéo vào ôm chặt Kim lại
- Kim... - em đừng như vậy được không? Tom sẽ nói chuyện với chị Hai của Tom...-em như vậy Tom buồn lắm
- buôn em ra... - kim vùng vẫy nhưng chẳng ít gì
- khôngTom không buôn..... Tom không muốn mất em... chỉ vì chuyện chị Hai của Tom.... Tom yêu em.... - câu nói đó làm Kim chết lặng người, Tom đang bày tỏ tình cảm của mình sao?
- khi nào Tom giải quyết xong chuyện của Hai tom đó , rồi hảy nói lời yêu em. - Tom càng lúc ôm chặt Kim hơn và trao cho Kim nụ hôn gấp gáp. Kim cố gắng chống cự nhưng không được, đôi môi đó đã cướp đi nụ hôn đầu tiên của Kim.....
- BỐP - cái tát dành cho tom - Tom đi quá xa rồi đó... - Kim bực mình, nhưng Tom trong lúc này rất yêu Kim, yêu mãnh liệt, mặc cho cái tát có đau như thế nào đi chẳng nửa, Tom ôm lấy Kim không bỏ ra.....
- cho dù em có đánh chết Tom, Tom cũng vẫn yêu em và luôn muốn em bên cạnh. - Tom lại một lần nửa kéo Kim đi và phóng nhanh đến khách sạn.......
Trong phòng......
- Tom trao nụ hôn gấp gáp liên tục cho Kim, nhưng Kim chống đối.
- buôn em ra Tom. - Kim bắt đầu giọng yếu đi.Tom không muốn nghe lời nào chỉ biết nhào lên thân thể của Kim trên giường, băt đầu cuộc khám phá, nước mắt của Kim chảy dài trên khuôn mặt. Tom đau lòng nhìn Kim rồi ngồi dậy không làm gì Kim nửa......
- tom xin lỗi... vì tom yêu em... nhưng em.... - Kim không nói gì cả, Kim chỉ có nước mắt.... Tom đến bên cài lại nút áo cho Kim... rồi hôn nhẹ lên tráng của Kim, lúc này Kim không nói gì cả, nằm trơ ra..... rồi nụ hôn được mặt trên má,,, cuối cùng là môi... lúc đó nước mắt của Tom rơi xuống ngay khuôn mặt của Kim....Kim cảm nhận đang có những giọt nước đang ướt trên khuôn mặt của mình....... và Tom rời khỏi phòng mà lòng đau như cắt..... chạy tốc độ thật nhanh về nhà, để nói chuyện với chị Hai của mình.
Tom đạp mạnh cửa phòng của chị Hai làm hư cả ổ khóa cài cửa.... mặt Tom hầm hầm bước vào nhìn Lap
- mày bị gì vậy hả? sao đạp cửa ha? - lap tức mình khi thấy thái độ của em mình
- chị Hai đã làm gì chị Na hả? - Tom quát
- ơ ngộ hog? cái con này? tao làm gì là làm gì? - Lap phớt lờ như chưa có chuyện gì xảy ra,,,
- tại sao chị hại chi Na? về việc dữ liệu bị xóa, tại sao chị làm vậy hả? - tom nối điên
- tao thích được không? - Lap hất mặt
- chị biết chị làm vậy là chị hại em không hả?
- tao không đụng gì đến mày nha.
- chị Na là chị dâu của Kim, Kim là bạn gái của em, chị làm như vậy Kim không thèm muốn nói chuyện hay gặp em nữa chị biết không?
- àh thì ra như thế mà mày nổi nóng với chị của mày hả? mày xem con nhỏ kim đó quan trọng hơn chị mày hả?
- em muốn chị ngưng ngay, và đi xin lỗi chị Na.
- dẹp đi! tao mà đi xin lỗi con nhà quê đó àh?
- chị phải đi.
- tao không muốn đi, với lại tao bị Tkì đuổi cổ ra công ty rồi.... - Lap nóng mặt
- cho đáng, đuổi cổ là nhẹ đó, đáng lẽ như vậy là vô tù mà ngồi đó.
- mày... mày... ăn nói láo xượt từ lúc nào vậy hả? - Lap quăn gối vào ngừơi Tom
- em không cần biết..... nếu mà chị còn làm gì với gia đình bên chồng của chị Na, đừng trách đứa em này vô phép
- mày dám.... - Tom đóng cửa cái rầm đi ra ngoài, còn Tom thì rất tức tối ngay cả đứa em ruột nó cũng chống đối không ai ủng hộ cho Lap cả? Lap ném tất cả đồ đặc tứ lung tung trong phòng vì cục tức lên đến đỉnh đầu. rồi Lap gọi điện thoại cho tên đại bàng
- Alo! anh đại bàng hả? em buồn quá
- có chuyện gì vậy em?
- haiz... em bị Tkì đuổi cổ ra công ty rồi
- àh.... hay là em qua ở với anh rồi làm việc với anh luôn
- có được không? em bị Tkì phê vào tội lỗi xấu xa vào hồ sơ rồi, anh còn nhận àh
- mấy cái chữ đó có gì quan trọng chứ.
- chừngnào em qua anh đây? - Lap hỏi
- ngày mai ha. ngày mai sẽ có người đến đón em.
-ok
Thế là Lap đi qua bên phía Đại Bàng để làm việc, haiz... không biết cô ta tính giỡ cái trò gì đây? sao lúc như thế này thì cô ta cần đến tên đại bàng nhỉ? chắc có một âm mưu mới.....
Kim đi ra khỏi khách sạn mà lòng nặng trĩu...... và tiếng xe môtô quen thuộc dừng lại.
- Kim! sao Kim đi lang thang vậy? - Rờ Mi hỏi
- hả? Rờ Mi sao? - kim không nhận ra được Rờ Mi nửa, Rờ Mi có vẻ thay đổi rất nhiều so với lúc trước.
- mới không gặp vài tháng mà quên tui luôn hả? hìhì...
- ờ thì... thấy rờ mi có vẻ chững chạc khác xưa thui.
-uhm, Tom đâu sao để Kim đi một mình...
- thui đừng nhắc đến tom nửa.
- sao? - Rờ Mi bắt đầu thấy bực Tom, tại sao Kim nói đừng nhắc Tom - uhm vậy thì Rờ Mi không nhắc. Kim có chuyện gì hả? _ rờ mi lo lắng
- một chút thui.
- Kim lên xe đi, rờ mi chở Kim đi vòng vòng... cho khoây khỏa
-uhm, cảm ơn Rờ Mi nha.
Tuy Rờ Mi có mỉm cười, nhưng Rờ Mi muốn biết chuyện gì đang xảy ra, tại sao Kim nói không nhắc đến Tom nửa, lần này Rờ Mi đi Kiếm Tom để tính sổ??? Tom thì đang ở trong nhà hàng ngồi uống rượu một mình, vì buồn chuyện của chị Hai mình, chị hai mình càng lúc càng quá đáng, ngay cả Tom cũng không chấp nhận chứ đừng nói gì đến Kim, Tom chỉ muốn uống thật say say mà thui, tiếng chuông điện thoại của Tom reo lên.
- Alo! Tom nghe đây! - giọng nói say khướt
- Tom đang ở đâu? Rờ Mi muốn gặp Tom
- đang nhậu ở nhà hàng nè, Rờ Mi đến nhậu chung cho vui đi.
-uhm thui dược rùi, Rờ Mi đến.- một lát sau.....
- đến rùi hả? uống một ly cho ấm bụng nào.
- sao mà say vậy nè? - rờ mi nhăn nhó
- say hả? tỉnh lắm mà. haha.....
- ông với Kim có chuyện gì đúng không? - Rờ mi tra hỏi
- chuyện ư,? mới sáng nay thôi... haha.... tại sao người khác ăn ốc mà bắt tui đổ vỏ thế này
- ý Tom là sao?
- àh hà... không có gì.. biết hùi sáng tui làm gì Kim không?
- làm gì? _ rờ mi nóng lòng
- tui đã đem cô ấy vào khách sạn.... - lúc đó Rờ Mi nóng mặt và cho vào mặt Tom một cú đấm trời giáng
- chết tiệt... tom đã hứa gì hả? sao lại làm cho cô ấy buồn cô ấy khóc - Rờ mi nắm cổ áo của Tom
- buôn ra coi .... đánh nè,,, đánh nhìêu vào,,,, - Tom khóc
- lên ghế ngồi nói chuyện coi.... trời ơi.,... - Rờ Mi nóng ruột - cô cho tui ly nước lạnh dùm - Rờ Mi nói với nhân viên - và cho vào mặt Tom một lý nước lạnh tanh.... Tom quay quay mặt và Tom bắt đầu tỉnh tỉnh gì đó....
- tom trả Kim lại cho Rờ Mi đó.
- cái gì? - Rờ Mi bắt đầu khùng lên - có muốn ăn thêm một đấm nửa không hả?
- chị hai Tom là Lap, hại Na rùi Kim giận tom luôn, không muốn nói chuyện với Tom nửa, Tom yêu Kim lắm, yêu rất nhiều, vì không kiềm chế cảm xúc nên đã muốn chiếm đọat thân thể của Kim, nhưng rồi Tom có làm vậy nửa đâu, Tom bỏ đi dể Kim trong khách sạn một mình, bây giờ Tom phải làm gì đây? chị hai tom, tom ghét chị hai của tom, tại chị hai mà tình cảm của Tom không trọn vẹn.
- thì ra là vậy? - Rờ mi hiểu ra sự việc - thui bình tỉnh đi.... xin lỗi vì cú đấm lúc nảy
- haha.. không sao..không sao.......
Rồi Rờ Mi đưa Tom về nhà trong trạng thái say xỉn..... còn Kim ở trong phòng cũng buồn giống như Tom, Kim không biết mình làm vậy có đúng không? nhưng ai trong trường hợp của Kim chắc cũng như thế thui.
Lap được người của đại bàng đưa về nơi của hắn.
- chào người đẹp đã đến lâu đài của anh. - tên đại bàng rất vui
- hìhì... chào anh, lâu đài đâu, đây là cái động của anh mà. hihi..
- gì mà động nghe ghê quá vậy? đồ của em sẽ để trong phòng anh hen - tên đại bàng cười gian
- gì? - lap nhìn đại bàng nhíu mày - anh đừng có thừa cơ nha, em muốn ở phòng riêng
- uh uh... thì phòng riêng... giỡn thui mà... hè hè....
Thế là Lap được bố trí một căn phòng riêng, căn phòng đó có một căn phòng nhỏ đựng tòan những đồ đẹp, guốc, dây nịt, mắt kính đi thoe từng bộ đồ.
- wow..... tủ đồ này đã thật đó... _ lap mê mẫn
- dành riêng cho em đó, biết em đến đây ở cùng anh nên anh sai người đi mua mấy thứ này dành riêng cho em.
- có phải cô gái nào anh cũng tiếp thế này không? hay cái này có lâu rồi ..... - Lap nghi ngờ
- đâu đâu có.... đồ mới mua mà em.... hìhì.... - tên đại bàng cố gắng che giấu vì căn phòng này được làm như vậy rất lâu rồi.....
- nhưng thui kệ có trước hay sau gì cũng được, nói chung em rất thích.... hìhì...
- em cứ chơi cho đã đi khi nào muốn làm việc thì... anh giao việc cho làm....
- àh đúng rồi, em phải làm công việc gì? _ lap thắc mắc
- em muốn biết àh?
- đúng vậy ? xem có thích hợp với em không chứ? anh mà kiu em giết người là thui,,,, em đi dìa....
- làm gì đến nổi vậy? chúng ta qua tòa nhà những cô gái đi. - tên đại bàng ra dấu kêu lính lấy xe chở qua bên đó....
Tại tòa nhà đó.....
- em phải làm gì đây?
- là má lớn... - ý của đại bàng là gì đây?
- là sao? _ lap không hiểu ý
- em sẽ là mami buôn người....
- hả? em làm cái đó hả? - lap suy nghĩ...- cụ thể là gì mới dc? tựnhiên kiu má ai biết làm gì?
- hìhì... em chỉ việc chọn người nào đẹp, đưa vào đây thui.
- còn anh thì sao?
- đương nhiên là phải nhìn người ra giá để bán cho người cần mua chứ? dạo này mấy tên ngừơi Hoa khoái kiếm vợ Việt...
- àh.... môi giới người, nhưng người ở đâu mà anh có vậy?
- hìhì.. đa số là con gái dưới quê và một số bị bắt cóc....
- bắt cóc - Lap có vẻ thích thú
-uhm.... bắt cóc nhưng không ai tìm ra . haha.... _ tên đại bàng cười thích thú....
- kì vậy? đáng lẽ công an phải tìm ra chứ?
- đó là bí mật của anh,. sao em muốn hợp tác không nào? anh làm cái này 10 năm rồi, không có gì mà em phải sợ hết.
- nếu như em chỉ người cho anh bắt cóc thì sao? - lap thật là gian xảo
- quan trọng có đẹp như em không? - tên đại bàng nựng càm Lap
- đẹp. Hai cô nàng rất xinh xắn - Lap đưa mắt nhìn lên trồi
- ai mà em muốn bắt chứ?
- Na vợ của Tkì, và Kim bạn gái của Tom.
- hả? vợ Tkì.....
- anh sao vậy hả? - Lap nhìn thấy vẻ sợ sệt của đại bàng
- haiz.... anh sợ em luôn... lúc trước em hại chưa đả hay sao? mà còn muốn tiếp tục thế?
- Tkì phải là của em. - Lap nắm chặt tay cùng với ánh mắt muốn chiếm đoạt cực độ
-uhm, vậy em muốn chừng nào bắt cóc đây.
- hìhì.. từ từ... cho con Na nó hạnh phúc một thời gian đi, để cho những người kia nghĩ em biến mất một thời gian đã.......
Ở nhà Tkì.....
- àh.... khoảng tuần sau công ty chúng ta có một sự kiện ở ngoài Nha Trang, nên cả nhà chúng ta ai cũng đi hết.
- wow... lâu rồi em không được đi chơi thích quá. - cô Thi vui lắm
- em tối ngày ..... thiệt tình... - ông sơn lắc đầu
- hứ... em gái của anh có tài nấu nướng lắm đó nha, hum đó em sẽ chính tay chọn món ăn cho sự kiện....
- wow... có cô Thi làm là nhà mình không sợ gì òi. -Kim khen.
- uhm, hôm đó ba muốn con dẫn kiều đi theo đó Mạc Du, còn con thi dẫn theo Tom đó Kim. - ông sơn như ra lệnh
- tại sao con phải dẫn tom đi chứ. _ kim nũng nịu
- thui đi cô, ai cũng biết hai đứa..... - mạc du đưa hai ngón tay gần nhau
- anh.... em không thích giỡn đâu nha.
- ba cũng không có giỡn với con, con mà không dẫn Tom theo thì biết tay với ba.
- baba... - Kim bị ép chế, ^^ nhưng phải nghe theo lời ba thui chứ sao?
- còn con Tkì nè, hum đó con là nhân vật chính đó, không được làm ba thất vọng.
- dạ con biết rồi. - Tkì nhìn Ba gật đầu ngoan ngoãn.
- con phải theo sát Tkì đó nghe chưa? hum đó nhìu cô nàng xinh đẹp lắm đó.
- hihi.. ba cứ chọc con, - na mắc cỡ
- hum đó là Tkì này theo sát bên em đó. - Tkì choàng tay ôm lấy Na
- hai con hạnh phúc vậy ba vui lắm. hai đứa kia nhìn chị Hai con kìa? bắt chuớc đi. - Ông sơn ám chỉ
- hì hì.. từ từ ba.. ba cứ hối.... - mạc du gải đầu
- mau mau mà lấy vợ, lập gia đình, để tui còn có cháu tui ắm, để tui thấy thanh thản.... - ông sơn nói giọng như muốn ngày mai đám cười lìên cho Kim và Mạc Du
- anh hối tụi nó cũng có được gì đâu?- cô Thi đá lông nheo Kim và Mạc Du xem như người nó đỡ
-Thôi tụi con lên phòng ngủ đi rồi chuẩn bị cho chuyến đi lần này. -ông sơn nhắc nhỡ
Ở trong phòng của Kim.... Kim gọi điện thoại cho Tom....
- alo! tom hả? Kim nè?
- tom đây có chuyện gì không kim?
- tuần sau Tom đi chơi với cả nhà Kim được không? =,= baba muốn có tom cùng đi. - giọng Kim không vui vẻ mấy
- kim không vui khi có Tom đi cùng hả?
- không biết
- vậy thui Tom không đi đâu, tom đi kim mất vui
- khoang đã , tom đi đi... tom không đi là kim sẽ có chuyện với cả nhà đó
- sao vậy?
- cứ biết là tuần sau đi đi... thui Kim cúp máy đây...
- ờ...
- ngừơi gì đâu mà chẳng biết năn nỉ? - Kim nói sau khi đã gác máy - nói giận là bặc vô âm tính cả tuần, cũng không thèm hỏi thăm người ta gì hết, lần này đi ra Nha Trang , nhận nước cho chết lun . - Kim nói chuyện một mình.....
Ở trong phòng Tkì. Tkì và Na củng nằm trên giường...... Na thì nằm trong tay Tkì.....
- tuần sau xem như được đi chơi rồi? em thích không Na?
- hihi... em rất thích luôn áh.
-àh đúng rồi hum đó phải mua đồ tắm cho em.
- thui em không mặc đồ tắm đâu >"< kì lắm.... - Na không chịu
- không được, ở đó bắt mặc mà...
- vậy thui em ở nhà >"<
- Tkì không cho em ở nhà.... hè hè... _ tkì hôn lên má của Na
- vậy mai em đi mua đồ với Kiều vậy? - na mếu
- hìhì.. không sao đâu, ở đó ai cũng vẫy hết áh nên em đừng có ngại....
Na gật đầu rồi ôm Tkì nhắm mắt lại ngủ . Tkì thường Na nhiều lắm, cuối xuống hôn tráng... sau đó từ từ..... hôn lên má và môi....
- nhột mà! Tkì làm vậy sao em ngủ? _ Na cười
- hìhì... - rồi nụ hôn cả hai trao cho nhau, sau đó quấn quýt với nhau.........
=> tối nay caca có thể bận nên nãy giờ viết ùi post lun ... hum nay post 3 chap liên tục đọc giả đọc đã ha hì hì....
Thế là buổi sáng Na cùng với Kiều đi mua đồ tắm cho chuyến đi Nha Trang, cả hai đi chung với nhau rất vui vẻ, thân thiện cứ như là chị em với nhau vậy. Còn Tom thì ghé qua nhà gặp Kim.
- Qua đây chi vậy? - Kim nói lẩy
- Tom chỉ muốn hỏi dụ đi Nha Trang thui.
- vậy thui àh? - Kim bực mình khi không thấy Tom hỏi thăm mình gì cả? - hỏi gì hỏi đi....
- ờ thì... thì... - tom rất muốn đến gần Kim nhưng không dám chỉ ngồi xa xa.... - đi vậy mấy giờ?
- sáng đi.... 3h ..
-uhm, vậy hả? - kim ăn sáng chưa? - tom cố gắng làm hòa với Kim
- chưa? sáng giờ chờ một người chở đi ăn mà không thấy đâu hết? - Kim ngó lên trần nhà.
- người đó là ai vậy? - tự nhiên Tom cũng không biết là Kim đang nói mình.
- người đó đang ngồi trước mặt Kim nè. _ Kim nheo mắt
- Tom sao? _ Tom chỉ tay vào người mình _ vậy để Tom chở Kim đi ha.
- uhm. _kim vẫn tỏ thái độ lành lụng, không biết chừng nào Kim mới hết giận chuyện của chị Tom gây ra cho Na đây.
Tại căn nhà của tên đại bàng.
- xin lỗi bà là ai? - tên vệ sĩ chặn đường khi thấy một người phụ nữ quá tuổi trung niên, mập phụ bước tới, với chiếc ao đầm màu tím, môi thì sơn đỏ lè.
- tôi là mamy.
- bà có hẹn với ông chủ của chúng tôi không?
- có. - bà ta đưa tờ giấy hẹn cho tên vệ sĩ
- mời bà vô, tôi sẽ dẫn bà đến văn phòng.- tên vệ sĩ bước vào phòng của tên đai bàng - thưa sếp có bà mamy đến tìm?
- uhm, cho bà ta vào.
- mời bà vào!- tên vệ sỉ mời bà mamy vào.
- oh! mamy!- tên đại bàng mừng khi thấy bà ta- sao rồi có "hàng" cho em rùi hả?
- cưng này? chưa gì mà hỏi "hàng" là sao? -bà ta nũng nịu
- àh àh... - tên đại bàng ra vẻ nịnh nọt - em quên, bà chị của em khỏe không nè? - hắn cầm bàn tay của bà mamy đưa lên hôn nhẹ.
- đồ quỷ nè - bà ta đưa ngón tay để nhẹ đầu của tên đại bàng
- không khỏe mà ngồi đây nói chuyện với cưng sao? - bà ta chớp chớp mắt
- hìhì.. em béết bà chị của em là chu đáo nhất mà.
- cưng chỉ giỏi nịn thui àh.
- "hàng" của em chừng nào có vậy chị?
- đang ở ngoài kia? - bà ta chớp mắt
- wow... em yêu bà chị của em quá! - tên đại bàng bước đến chiếc bàn của mình, bấm nút - kêu cô Lap đến gặp tôi
- Lap là ai vậy? - bà ta thắc mắc
- àh nhân viên mới em mới tuyển để phụ giúp công việc ấy mà?
- uhm. - bà ta mỉm cười khi có người cùng tham gia việc "hàng" của bà ta.
- chào! anh kêu em có gì không?- Lap đã đến
- có việc cho em rùi đó, chúng ta ra ngoài nào. - thế là cả ba cùng ra ngoài, một chiếc xe 12 chỗ đang chờ trước cửa.
- ngươi lái xe qua bên tòa nhà bên kia. - tên đại bàng ra lệnh
- dạ, thưa sếp.
Rùi cả ba người cùng đến tòa nhà đó..... những cô gái ngây thơ được đưa xuống xe, nhìn họ trông rất tội, tay cứ ôm ôm cái giỏ đồ của mình, không biết mình được đưa đến đây làm gì? các khuôn mặt đều ngây thơ trong sáng, Lap nhìn những cô gái là biết những người này bị dụ, có một cô gái rất sợ sệt lúc đó tên đại bàng bước đến gần cô gái đó.
- em làm sao vậy? - tên đaị bàng đến gần hỏi giọng ngọt ngào
- đây là đâu? - cô gái sợ sệt
- đây là nhà của chúng ta. em đừng sợ, không ai hại em đâu - hắn dụ ngọt
- có người trùm đầu rồi bắt cóc tôi.
- vậy hả? tên nào cả gan vậy? -hắn đóng kịch hay thật
- tôi không biết.
- nhưng giờ em an toàn rồi, không sao cả? - tên đó đúng là dẻo miệng chỉ vài câu nói thôi mà khiến người con gái đó hoàng hồn trở lại, Lap phải khoanh tay lắc đầu chịu thua. mấy cô gái chân quê, chân chất dể bị du ghê. Lap đi xem mặt từng người , gần như số cô gái đưa qua cho tên đại bàng đa số đều là ok hết
Chuyến đi chơi Nha Trang lần này đương nhiên là không thể thiếu Rờ Mi rồi. Gồm đầy đủ cả gia đình Tkì, có thêm Kiều đi cùng. Cả nhà ai cũng chuẩn bị từ sớm 3h sáng thui là ai nấy cũng đều có mặt hết rồi, hai chiếc xe du lịch bảy chỗ đậu trước nhà, mọi ngừơi ai cũng vui vẻ xem như là kì nghĩ của cả nhà, xong việc cả nhà ở đó chơi thêm vài ngày nửa là nghĩ, cùng lúc đó Lap, đại bàng, mami vài vài tên vệ sĩ cũng đi ra Nha Trang để làm việc của mình luôn. Nhưng hai bên không biết là có sự trùng hợp như thế.
Cả hai cùng nhau khơi hành không được bao lâu thì Lap, đại bàng, Mami đến trước gia đình của Tkì, hai bên thuê chỗ người đầu người cuối. Mọi thứ xảy ra tự nhiên không ai biết là đối thủ của mình đến.
Lần này đi chơi thì Tkì không giống như lúc đi làm, mặc quần short trắng, áo sơ mi màu đỏ vải mỏng rất thích hợp cho những ai đi biển, còn mang dẹp lê, không mang giầy tây như lúc trước, chắc tư tưởng của Tkì thoáng hơn lúc trước, mà đi biển thì phải vậy thui chứ sao? chứ quần tây áo sơ mi thì...... đi chơi làm sao thoải mái, chảy nhảy với giỡn.....
Khi đến ai cũng về phòng dành riêng cho mình. có Tkì và Na ở chung phòng, Tom 1 phòng, mạc du một phòng, Rờ Mi mot phòng, Kiều và Kim chung một phòng, ba một phòng, và cô thi một phòng. Đến nơi là Tkì nằm ịch ra giường chẳng muốn đi đâu hết, vì sự kiện được tổ chức vào ngày mai nên cũng từ từ,,, không có gì mọi thứ cũng đâu vào đấy, đi kỉêm duyệt sơ qua là được, nhưng phần đó Tkì để sau....
- Tkì! - tiếng của Na - sao mà nằm trên giường rồi, ra ngoài kia chơi đi. - Na đến cố gắng lôi Tkì dậy
- haiz... thui cho anh nằm tý đi mà, đi đường em không thấy mệt sao? - Tkì nhắm mắt và nói
- em không thấy mệt, anh phải ra ngoài cùng em.... - na kéo Tkì nhưng kéo hoài không được...., Tkì kéo ngược lại để cho Na nằm đè lên người mình...
- em sung thật đó, thui nằm đây với anh tý đi rồi lát anh đi cùng em.....
- không em muốn đi lìên. - Na đánh vào người Tkì
- muốn đi lìên phải không? - Tkì cười gian
-uhm. _ Na cừơi thật xinh
- trước tiên phải làm cái này trước đã. - Tkì đổi tư thế Na nằm dưới người Tkì rồi Tkì trùm mền lại..... ( ai muốn hiểu gì hiểu nha)
- Tkì nhột mà.... - na cười khúc khích
- ráng chịu... ai kiu... cứ phá giấc ngủ người ta....
- anh lấy cái tay ra coi.. mò mò cái gì đó hả? hihi.. _ na cười
- mò cái gì cần mò thui...
- Tkì hư quá nha... - thế là hai người giỡn với nhau
Còn Kim thì đi lang thang ngoài biển phía sau Kim là Tom... Tom cứ đi theo phía sau,,, Kim đi bao nhiêu bước là Tom đi bấy nhiêu bước.... Kim dừng thì Tom cũng dừng..... Kim đi lùi thì Tom cũng đi lùi..... Kim xoay lưng lại nhìn Tom.. thì Tom cũng quay lưng lại nhìn mong lung trên dưới..... lúc Tom quay lại thì thấy Kim không còn đứng trước mặt mình nửa, Tom cố gắng tìm Kim nhưng không thấy đâu.
- nè! - tiếng của Kim vọng từ sau lưng Tom - làm gì mà cứ đi sau lưng ngừơi ta hòai vậy hả?
- Ờ Tom.... Tom - Tom gãi đầu không biết giải thích sau...
- đừng có đi theo sau lưng Kim nửa.
- Kim - Tom nắm lấy tay của Kim - Kim có thể đừng nghĩ đến Hai của Tom được không?
- tại sao Kim không được nghĩ?
- thật sự mọi chuỵên chi Lap làm.... Tom có biết gì đâu? nếu biết Tom đâu để cho chị Lap làm.
- Tom bênh vực chị hai tom àh?
- không! lúc Tom về nhà thì chị Lap nói bị Tkì đuổi khỏi công ty, sau đó rồi mất tích luôn mấy ngày hôm nay không thấy đâu hết....
-..... - Kim không trả lời, chỉ im lặng
- tom hứa sẽ không để cho chị Tom làm gì nửa đâu... hay tin tom - ánh mắt của Tom làm cho Kim cảm động, chẳng hiểu sao Kim lại có hành động ôm chặt lấy Tom thế kia....- tom hứa sẽ không để ai làm hại gì đến gia đình của Kim hết....- Tom ôm chặt lấy Kim....
Từ xa Rờ mi thấy hai người có vẻ rất hạnh phúc với nhau, Rờ Mi cảm thấy có gì đó trống trải, nhưng Rờ Mi vẫn chúc hai người hạnh phúc, lúc đó Midvà tên đại bàng đi dạo quanh bờ bỉên thì thấy Mid trông dáng ai quen quen.....
- tại sao Tom nó ở đây? - Mid suy nghĩ
- chuyện gì vậy em? - tên đại bàng hỏi Lap
- em của em nó đang ở đây? - Mid nhíu mày
- hả? đâu? - tên đại bàng nhìn xung quanh
- ở trước mặt anh kìa, anh nhìn đi đâu vậy hả? - mid xoay mặt của tên đại bàng
-ủa? còn cô gái nó ôm là ai?
- em của Tkì tên Kim...
- con nhỏ đó xinh nhỉ? - tên đại bàng cười dê
- không lẽ nó dẫn Kim ra đây một mình hả ta? nó làm gì gan đến như vậy? - khi nói xong thì Lap thấy Kiều và Mạc Du đang đi về phía của Kim và Tom.- hả? Mạc Du và Kiều
- em làm gì mà hoảng thế? - tên đại bàng thấy khó hiểu
- thôi đúng rồi.... ngày mai là sự kịên của công ty socola....
- ờ thì sao?? cái đó cả khu rì sọt này ai cũng biết mà.
- ý anh là sao?
- thì treo bảng, băng rôn.... ở khu bên kia kìa.....
- àh.... anh muốn có hàng không?
- hàng gì?
- trời ơi! anh lâu lâu chậm tiêu quá vậy? >"<
- gái hả? - mắt đại bàng sáng rỡ
- chứ sao? hàng chuẩn đó...
- nhưng đâu?
- hìhì.. em sẽ cho anh biết sau.. chúng ta nên về nơi của chúng ta thui.... đừng để cho họ biết là chúng ta đang có mặt ở đây.....
-ok.
Tkì và Na đi đến khu tổ chức sự kiện xem mọi thứ đã chuẩn bị xong hết chưa.... quả thật là rất rất chu đáo Tkì không cần phải chỉnh sửa bất cứ thứ gì nửa hết, Tkì rất hài lòng.
- Na!em thấy sao? - Tkì hỏi
- hihi... đẹp trên cả tuyệt vời luôn.. - Na cười tít như đứa trẻ vậy
- hìhì.... công phu ha.... hằng năm mọi thứ càng lúc càng hoàn chỉnh hơn....
- chắc mọi người chỉ nói đẹp thui.. không ai dám chê đâu. hihi....
- uh, _ tkì mỉm cừoi lúc đó có một tờ báo nằm trên bàn. Tkì lấy xem thử... nhưng khi cầm tờ báo lên thì Tkì hoảng hồn - trời đất!
- có chuyện gì vậy Tkì? - Na nhìn thấy thái độ của Tkì
- bắt cóc mua bán những ngừơi con gái!
- sao? - Na liền xem ngay tờ báo
- nguy hiểm quá. Tkì phải nhốt em lại không là mất lun...- Tkì tỏ thái độ nghiêm trọng...
- tkì nha.. _ Na đánh vào vai Tkì.... - tội nghiệp mấy cô gái đó quá.....
- gần đây hay xảy ra những vụ mất tích rất bất thường, không để lại dấu vết, nhất là những cô gái có độ tuổi từ 18-25 tuổi, bắt cóc này không phải để tống tiền mà để bán người đưa qua biên giới, hoặc bắt cóc làm gái mại dâm. bắt bán đi làm vợ cho 3 ngừoi chồng.... nhát là bên Trung Quốc... _ tkì cầm tờ báo đọc một lèo - tình hình chúng tôi chưa tìm ra dấu vết của những kẻ bắt cóc, chỉ biết có một cô gái trốn thoát ra đường trong trạng thái mình mảy đầy thương tích, nhưng hỏi gì cô ta cũng nói là không biết,chắc có lẽ vì quá hoảng sợ nên cô ta không thể nhớ được gì?? các bạn nữ nên đề phòng đi đâu cũng cần phải có nhiều người đi chung.
- ghê quá àh. - Na rùng ngừơi khi nghe Tkì đọc nó...
- bởi vậy.. em không được rời xa Tkì nửa bước. - Tkì ôm lấy eo của Na.
- người ta nhìn kìa - na chỉ những nhân viên. Tkì bỏ ra và mỉm cười
Thế là cả nhà tập trung với nhau ăn tối tại một khu dành riêng cho gia đình Tkì.... mọi thứ rất chú đáo từ việc rất nhỏ, nên ai cũng thấy thích và hài lòng....
- ngày mai là sự kiện diễn ra rùi đó, tụi con phải cố gắng hết sức đó nha. - ông sơn mỉm cười
- dạ tụi con biết tụi mình phải làm gì mà ba- Tkì khẳng định khiến ông sơn cảm thấy rất hạnh phúc khi có những đứa con thật ngoan.
- Hai có nghe gì chưa? - mạc du nói
- gì thế?
- gần đây các cô gái tự dưng biến mất tiêu, không một dấu dết, cư như bắt cóc vậy áh?
- uhm, hồi nảy có đọc bài báo về dụ này.
- uhm, tụi con nè, nhất là Na, Kiều và Kim đó, đi đâu cũng phải đi chung, đi đông. hờ trước... dạo này lọan hết rồi.- cô thi vừa nói vừa lắc đầu.
- dạ tụi con nghe. - Kiều ngoan ngoãn
- thui tụi con về phòng nghĩ đi, ngày mai chuẩn bị cho tốt .
-dạ.
Liệu ngày mai họ sẽ tốt chứ??? hay có đìêu gì đó......
Sự kiện được diễn ra vào lúc 8h sáng, những khách vip được đưa đến chỗ ngồi thích hợp, có rất nhiều khách đến dự sự kiện này, Lap và đại bàng đã cải trang gia nhập vào sự kiện một cách rất nhanh gọn, không ai phát hiện ra đìêu này, tên đại bàng thì lé mắt là một sự kiện do chính tay Tkì tổ chức thật hoành tráng, xung quanh đều có vệ sĩ bảo vệ cẩn thận,có muốn làm gì cũng không được, mấy tên này không giống những tên khác , mặc vest trắng chư không mặc vest đen, nhưng vẫn đeo kính đen, để không biết được họ đang nhìn ai. Mọi người đều vào đúng vị trí của mình, bên tay phải là đại gia đình của tkì, bên tay trái và đằng sau là những khách mời tham gia, ai cũng đều lịch sự, sáng ngời với vẻ của những nhà kinh doanh tài ba. Trong sự kiện có những người rất giống Tkì, giống ở đây là Sb, họ đều là những người thành công rực rỡ, chẳng thua kém gì Tkì. Mọi người trong buổi sự kiện nói chuyện đều phải nể mặt nhau, càng làm sự kiện càng thêm trịnh trọng
Người MC đi đến bục và nói : hôm nay là ngày... tháng... năm.... tại đây diễn ra một sự kiện rất hoành tráng cho các công ty socola về tham dự, chúng tôi xin giới thiệu ông Hoàng Sơn từng là giám đôc của socola nhưng nay được Tkì con gái của ông đảm nhiệm tòan bộ, Kim và Mạc Du là hai em của Tkì cũng phụ giúp rất nhiều cho công ty một ngày càng phát triển. và đặc biệt chào mừng tất cả mọi người đã đến tham dự sự kiện ngày hôm nay - một tràng pháo tay rộ cả tứ phía- xin mời ông Hoàng Sơn lên phát biểu đôi lời
- Chào mọi người - giọng của ông lúc nào cũng trầm bổng vang vang- cảm ơn mọi người dành thời gian ít ỏi đến đây cùng chúng tôi, tôi rất vui khi thấy ai cũng đến đông đủ không thiếu một người , thời gian qua tất cả mọi người có mặt ở đây, người mới người cũ, đã và đang hợp tác với công ty chúng tôi. đây là những thông tin và quá trình làm việc và phát triển của công ty, mời mọi người xem qua - lúc đó những nhân viên đưa họ xem những thông tin cho những người ngồi bên dưới - Tkì đến lượt con.
Trong khi Tkì đang nói thì bên dưới ai cũng lé mắt khi thấy doanh thu của công ty càng lúc càng nhiều hơn, nhất là khi hàng được đưa ra thị trường nước ngoài.
- hàng hóa được càng lúc càng tăng mạnh hơn so với năm trước, số hàng tăng thêm 30%, đi đâu ai cũng có thể thấy thương hiệu chúng tôi ở các đại lý và cửa hàng........ sau đây xin mời bà Lady Jack có đôi lời.
- Hi! hìhì... tôi cảm thấy mình thật may mắn khi tìm được một công ty đồng hành, đồng thời cũng là người bạn đáng tin cậy, thật lạ là socola sau khi đưa ra thị trường bên đó, gặp ngay bước thuận lợi đầu tiên, khi mời mọi người dùng thử những viên socola mà do công ty Tkì độc quyền tạo ra, họ nói socola này có vị rất đặc biệt chưa bao giờ họ được nếm qua như thế, họ càng ấn tượng hơn khi thấy những cuốn sách được viết về socola rất hay. Và ngày valentine sẽ là ngày dự kiến bán socola nhiều nhất trong năm, họ có yêu cầu về phía tôi nói lại công ty Tkì rằng mong ngày lễ tình nhân sẽ đặc biệt hơn những ngày lễ tình nhân trước đây. - kết thúc câu nói của bà ta là những tràng pháo tay mạc du lên nói
- rất vui khi nghe tin này của bà Lady, công ty chúng tôi sẽ không làm cho ba và những khách hàng thất vọng.,......
Mọi thứ diễn ra rất tốt đẹp, không có một chút sơ hỡ nào cả. tên đại bàng lé mắt khi biết Tkì là người tài giỏi như thế nhưng việc Tkì có tài giỏi đến đâu thì cũng chẳng liên quan đến hắn, vì hắn và Tkì chẳng có gì can hệ với nhau, quay sang Lap thì thấy hai con mắt của Lap đỏ rực vì sự tức giận.
- có chuỵện gì vậy em? - đại bàng hỏi
- bực!!
- sao bực?
- cứ tưởng mình đi rồi, công ty của Tkì sẽ có nhiều rắc rối, ai ngờ càng lúc càng khấm khá, phát triển vượt bậc.
- cái đó thì .... anh không biết... em không về àh? - đại bàng thắc mắc khi thấy ai cũng từ từ đi ra
- về chứ? về để thực hiện kế hoạch chứ. - lap nhìn vào không trung, nhưng vô tình lap thấy Tkì và Na đang tay trong tay vui vẻ với nhau - Na mày đợi đó, Tkì là của tao, mày không có cái tư cách gì mà dành Tkì với tao hết. - rồi Lap và Đại bàng biến mất êm đẹp
- Hôm nay diễn ra tốt lắm - ông sơn hài lòng
- hìhì.. sự cố gắng luôn có sự đền đáp xứng đáng - Tkì mỉm cười
- àh.... Tkì ra đây ba nói chuyện với con một chút.
- dạ. - mọi người không biết có chuyện gì mà ba phải nói chuyện riêng
- con nghĩ sao nếu ta tổ chức lễ cưới cho hai đứa em của con đây?
- sao? - tkì ngạc nhiên - tụi nó chưa có gì hết mà ba....
- thì ba biết ba chỉ muốn làm càng nhanh càng tốt thui.
- hìhì.. ba làm con hết không? không sao đâu ba... từ từ... con nhìn tình hình giờ thế nào cũng có cái như ba muốn, có khi mốt làm đám cưới không chừng? hì hì...
- uhm....nói thì nói vậy thui, con với Na lo có baby đã ba bồng nửa, lúc trước con hứa rồi đó..
- dạ dạ.. con biết rồi.... - Tkì ôm lấy ba của mình... Tkì chẳng có gì hạnh phúc hơn là khi có một người cha hiểu mình như thế, Tkì thật sự muốn dùng từ nào đó để nói lời cảm ơn cho ba mình, nhưng Tkì biết từ cảm ơn nó không đủ đế nói lên công lao to lớn của ba dành cho 3 chị em nhà Tkì........
Ở bên chỗ đại bàng và Lap... đại bàng cầm chai rượu và hai ly qua phòng của Lap
- chúng ta uống với nhau một ly nhé - tên đại bàng nhìn khắp thân thể của Lap
- được thôi. - lap tươi cười
- đêm nay chúng ta vui vẻ được không? - tên đại bàng hôn lên cổ của Lap
- không được - Lap đẩy đại bàng ra
- tại sao? - đại bàng thắc mắc
- xong việc đi, muốn gì em cũng chiều hết... - Lap vuốt tóc đại bàng- anh sai tên vệ sĩ đi làm nhiệm vụ cho em chưa?
- rồi sai rồi.
- anh dể thương quá àh - nói rồi Lap hun lên má của tên đại bàng
- khen vậy thui sao? - tên đại bàng đang ham muốn
- chứ anh muốn sao? - bàn tay của lap trải dài từ ngực của hắn xuống cúc quần của hắn
- làm tiếp đi em đừng dừng lại - tên đại bàng hôn tai của Lap, bàn tay của Lap tháo cúc quần và luồn tay vào bên trong của quý của hắn, vuốt ve làm cho của quý của hắn bắt đầu đứng dậy......, càng lúc bàn tay của Lap càng bạo hơn, vuốt ve âu ýếm của quý của hắn, làm động tác thật nhanh..... thật nhịp nhành... khiến hắn như rơi vào cỏi tiên....
- thưa đại ca - tên vệ sỉ la từ bên ngoài... lúc tên đại bàng đang hương phấn
- chuyện gì vậy? - tên đại bàng liền cài nút quần và ngồi dậy đàn hoàn - vào đi!
- trên biển có ba cô gái đang đi lang thang...........
- wow... soa mà hên dữ vậy nè - Lap vui mừng -có phải từ phía bên kia đi qua không?
- dạ đúng! - tên vệ sị khẳng định
- tiến hành kế hoạch... bắt cóc... ba cô gái... nào - Lap thỏa mản khi cơ hội đến thật đúng lúc.....
Trên bải biển......
- chúng ta đi dạo như thế có ổn không? _ Na lo lắng
- không sao đâu? chúng ta đi chung mà - Kim cười
- uhm. Na đừng có lo, ở đây trời sáng má không ai dám làm chuyện bậy đâu. - Kiều cùng chung suy nghĩ với Kim
- nếu rủ thêm Tkì hay Mạc Du, Tom đi cùng thì sẽ hay hơn. - Na vẫn cảm thấy không an toàn
- hihi... để em gọi cả ba ra cho chúng ta an tâm hơn nha. - Kim cầm điện thoại gọi....... -Alo! thông báo khẩn! Hai TKì ra chị Na đang nhớ. hihi..
- gì đây? đang ở đâu vậy hả? - tkì nghe điện thoại
- tuị em đang ở bải biển nè.... - Na la lên
- sao lại đi một mình thế? - Tkì hỏi
- tại ở trong phòng buồn quá, chị em rủ nhau đi dạo ấy mà, Tom với Mạc du có ở đó với Hai không? - Kim nói
- uhm, một nũ ở đây nè?
Lúc đó từ xa có 6 người đàn ông đi đến phía của Kiều, Kim và Na. cả ba nhìn về phía 6 người cảm thấy lo lắng, không biết có chuyện gì xảy ra, cả 6 người quay vanh 3 cô gái. Kiều hét lên....
- mấy người tính làm gì? - giọng nói đó vang lên trong điện thoại của Tkì
- có chuyện gì xảy ra ở đó vậy? - Tkì lo lắng nhưng không nghe tiếng trả lời. cả 6 người đàn ông nhào vô trùm bao bố cả 3 người rồi khinh đi, chiếc điện thoại bị rớt lại. - Alo Alo- Tkì cố gắng nhưng không được. - có chuyện rồi- Tkì cùng Tom và Mạc DU chạy ra bãi biển thì không thấy ai hết, chỉ thấy điện thoại và chiếc guốc của Kiều bị rơi lại trên cát............
Cả ba đều choáng khi biết sự việc xảy ra quá đột ngột như thế, cả ba cùng chia nhau ba hướng khác nhau đi tìm, Tki thì chạy xuống dưới biển đi khắp khu vực ven bên biển kêu gọi nhưng không hề có tiếng trả lời chỉ nghe tiếng sóng biển đập vào các tảng đá kêu “ầm ầm”, Tom thì chạy đến những khu nghỉ kế bên xem có ba người cùng ở đó hay không, nhưng nhìn quanh chỉ thấy toàn khách du lịch nước ngoài không thấy người việt ở đâu cả, Mạc Du thì chạy ra những chỗ đậu tàu neo tàu ở đó, mọi thứ gần như vô vọng cho Tki, Mạc Du và Tom. Cả ba gặp nhau đều lắc đầu vì không tìm thấy họ đâu cả. Cả ba cùng nhau đi đến đồn công an……
-Mở cửa, mở cửa – Tki đập mạnh vào cánh cửa trước đồn
-Có chuyện gì mà khuya la um sùm vậy hả? – một người đàn ông mặc hung tợn mở cửa
-Người của chúng tôi bị mất tích – Tom nói lớn
-Mất tích lúc nào – người đàn ông đó xem như không có chuyện gì cả.
-Họ mất tích một giờ rồi – Mạc Du lo lắng
-Nè… ở đây không phải chỗ để cho mấy cậu đùa giỡn nghe chưa? Mất tích là sau 24h mới gọi là mất tích, mới có 1h mà la dữ vậy hả? mấy cậu về đi, lộn xộn quá – người đàn ông kia đóng cửa không cho cả ba nói gì cả.
-Cái cha già chết tiệt – Tki dùng chân đá mạnh vào cánh cửa
-Hai đừng có vậy? theo quy tắc là vậy mà, chúng ta phải chờ thui. – mạc du cố gắng làm bót cơn giận của Tki
-Anh mạc du nói đúng đó Hai Tki. – Tom cũng đồng ý với mạc du
-Chúng ta nên về nhà đi, kẻo ba vơi cô Thi trông ngóng – Mạc du vịnh vai Tki
-Thế là cả ba cùng về nhà trong sự tuyệt vọng, ông sơn và cô thi thì ngóng chờ sao giờ này khuya rồi mà tụi nhỏ chưa đứa nào về nhà cả?
-Nè! – cô thi la khi vừa thấy ba gương mặt quen thuộc – tụi con lớn hết rồi đâu phải con nít đâu, đi đâu mà giờ này mới dìa hả? mà sao có ba đứa vậy còn ba đứa kia đâu? – cô thi ngó sau lung Tki, Mạc Du và Tom
-Ba cái đứa này – ông sơn tức giận – hôm nay bị gì vậy hả? sao không trả lời?
-Dạ… dạ… - Tki ấp úng – Na, Kim và Kiều hình như bị bắt cóc rồi ba
-Hả? – ông sơn hết hồn khi nghe được tin này
-Sao lại có chuyện này được chứ? – cô thi không tin những gì mình nghe thấy
-Lúc nảy Kim có gọi điện thoại cho Hai, kêu ra biển chơi, nhưng mới nói được vài câu thì tụi con nghe tiếng la hét bên trong điện thoại, rồi không ai trả lời hết, tụi con nhanh chân chạy ra thì thấy chiếc dép của Kiều và điện thoại của Kim bị rơi lại trên bãi cát – mạc du tường thuật
-Sao không đi báo cảnh sát đi. – ông sơn lo lắng
-Lúc đến báo thì họ nói phải sau 24h mới được xem là mất tích. – Tom nói
-Bây giờ làm sao đây? Để đến sang mai không biết có chuyện gì xảy ra không nửa.- cô thi như ngồi trên đóng lửa
-Theo con nghĩ họ vẫn còn ở Nha Trang chưa đi đâu xa đâu, chắc nếu có đi cũng phải đợi đến ngày mai – mạc du dự đoán
-Trời ơi là trời! hết chuyện này xảy ra đến chuyện khác xảy ra vậy nè– Tki ôm đầu ngồi xuống ghế
Lúc đó ở bên Lap và Đại Bàng…..
-Nè! Đàn em của anh làm việc có ổn không đó? Sao giờ này chưa thấy người về.
-Từ từ… xem anh đếm nè…1…2…3….. – lúc đó ba cái bao bố được khiêng vào bên trong – thấy chưa theo như yêu cầu của em.
-Thui em tránh mặt đây, tốt nhất là không để cho họ biết em tham gia vào dụ này.- Lap đi mất hút vào phía trong
-Oh…. Những cô em xinh đẹp đây mà! – tên đại bàng ngồi xuống lấy tay đụng vào các bao bố
-Thả chúng tôi ra. – Na la oan oan trong chiếc bao bố
-Lũ khốn thả ra – Kim la theo
-Tụi em đừng có la – tên đại bàng dùng tay rờ vào bao bố - la nhiều tụi em mất sức đó biết không nào? Tụi bay cởi bao bố ra cho tụi nó – tên đại bàng ra lệnh, khi cởi ba bố ra thì mỗi đứa đều vịnh vai và tay của ba người không cho Kim , Kiều và Na nhúc nhích.
- ngươi là ai?- Kiều cố gắng vung vai
- ah. Em muốn biết ta là ai sao? – tên đại bàng đến vuốt mặt Kiều – em thật xinh đó, em có muốn làm vợ trong bộ sưu tập của ta không?
- đồ bỉ ổi! – kiều phin nước bọt vào mặt đại bàng, đại bàng nhắm mắt chịu trận, cố gắng kiềm ném
- em thật cá tính đấy – đại bàng bước qua Kim – wow… em xinh thế nhỉ? – Kim phun nước bọt giống như kiều , đại bàng bị dính chưởng lần hai hắn lấy tay giật mạnh quai hàm của Kim – nè! Em đừng có như thế chứ? Sao chào hỏi gi mà “văn hóa” vậy hả?
- thả chúng tôi ra – Na cựa quậy
- em muốn thoát thân ah? Em cứ la đi , la lớn vào không ai nghe đâu, haha….. không ngờ ba đứa em ai cũng xinh đẹp hết …. Quả là ông trời không phụ lòng ta. Nhân lúc tên vệ sỉ sơ ý một chút Na vùng mình chạy thoát thân…..
- bắt nó lại đồ ngu – tên đại bàng nạt- nó mà thoát thân là cả đám ngồi đếm lịch đó – những tên vệ si nhanh chóng dí theo Na
- Na ơi chạy nhanh lên Na ơi! – Kiều và Kim chỉ mong soa cho Na thoát khỏi
- hai đứa bây im – tên đại bàng chỉ thẳng vào mặt – hai tụi bay đưa hai con nhỏ vào trong kia nhốt lại, canh cho cẩn thận, còn con bé kia nó không thoát được đâu
Na cố gắng chạy hết sức của mình, nhưng Na không hiểu chạy hoài tại sao không ra được ngoài bờ biển, cứ đi lòng vòng trong khu này hoài, tụi vệ sĩ cũng đi kiếm chúng nó lục tung hết những góc ngách những cái gì có thể che lấp được thân thể của Na, Na đang núp ở dưới gầm bàn Na nhìn thấy những bàn chân của tên vệ sị đang bước đi lục tung mọi thứ, Na sợ lắm…. Na như muốn phát khóc lên, Na chỉ cầu trời cầu phật làm sao để tụi nó không tìm ra Na…….. Lúc đó có một bàn tay từ phía sau lưng Na chạm vào, làm cho Na giật cả mình…
-Thì ra em trốn ở đây sao cô bé? – tên đại bàng đã phát hiện ra Na đang núp
-Buôn tôi ra- na chống cự khi tên đại bàng ôm chặt lấy Na rồi đưa Na ra khỏi gầm bàng – không được đụng vào người của tôi- tên đại bàng khinh Na lên người một cách nhẹ hững, rồi đưa na về phòng nhốt chung với Kiều và Kim.
- tụi bây ngoan ngoãn mà ở đây, nếu không muốn chuyện xấu xảy ra- tên đại bàng cảnh báo, cả ba không ngờ chỉ vì đi dạo mà không có người đi cùng mà xảy ra chuyện này.
- làm sao chị em mình thoát đây? Họ sẽ bán tụi mình đó – Na sợ nước mắt chảy dài trên khuôn mặt
- ah… đúng rồi… điện thoại… - ý nghĩ của Kim – nhưng….. lúc nảy em đã làm rớt rồi- Kim thất vọng
- điện thoại của Kiều nè – Kiều lấy điện thoại của mình ra – thôi chết nó gần hết pin rồi, mau gọi cho Tki đi, nếu không là nó hết luôn đó….. – Kiều liền đưa điện thoại cho Kim, Kim nhanh chóng bấm số rồi đưa lên chờ dt.
- Alo! Hai! Cứu tụi em đi hai! Tụi em bị bắt cóc – Kim khóc trong điên thoại vì mừng rỡ khi Tki bắt máy
- tụi em đang ở đâu? – Tki lo lắng, lúc đó Tom và Mạc Du cũng hồi hộp kề tai vào nghe cùng Tki
- tụi em không biết đang ở đâu nửa? tụi em bị trùm bao bố - lúc đó tên vệ sỉ mở cửa bước vào
- má tụi bây – tên vệ sị giật ngay điện thoại và đập nát xuống đất , rồi tán Kim một cái vào mặt – tụi bay hay nhỉ? Tao mà không quay lại là giờ này chết chắc rồi – Na đưa tay ra phía sau giấu điện thoại của mình – con kia mày giấu cái gì sau lưng vậy hả? – tên vệ sị tiến đến giật bàn tay của Na thì thấy chiếc điện thoại, hắn đập nát luôn chiếc điện thoại của Na để không một ai có thể liên lạc được ra bên ngoài. Hắn bỏ đi và không quên cho ba người con gái mỗi người một cái tát.
Cả ba ôm nhau mà khóc, như không còn một hy vọng nào hết. bên Tki thì rối tung cả lên lúc mà có liên lạc thì bị mất kết nối không biết cả ba đang ở đâu. Cả đêm đó cả nhà không ai ngủ được, còn bên Lap thì xem như có chuyện vui.
-bọn chúng sao rồi anh?- Lap hỏi trong sự vui vẻ
- bọn chúng đang khóc bù lu bù loa trong phòng kìa, mém tý nửa bị phát hiện, may là đàn em của anh vào phát hiện kịp, chúng dùng điện thoại di động cầu cứu, nhưng bị đàn em của anh đập nát hết rồi. haha…. – tên đại bàng đắc chí
-không nên cho chúng ở thêm ở đây vào ngày mai nửa, ngày mai phải cho chúng lên du thuyền của chúng ta thui, - Lap đề phòng
- uhm, anh cũng nghĩ như em, đánh nhanh rút gọn thui.- tên đại bàng xoa hai bàn tay vào nhau
Đúng 3h sáng những tên vệ sĩ đánh thức ba cô gái dậy,
-dậy mau lên – có 4 tên vào phòng- tụi bay còn muốn ngủ nửa ah?- chúng dùng chân đá vào người của ba cô gái.
- mấy người có khùng không? Giờ này dậy làm gì? – Kim chống đối
- nhiều chuyện, dậy đi theo tụi tao mau lên – tên vệ sỉ như hét lên
-tụi mình cứ đi theo chúng đi, chống đối không được gì đâu, chỉ thiệt cho tụi mình thui. – Kiều cố gắng làm bớt căng thẳng. Cả ba cùng đi chung với tên vệ sĩ, nhưng đều bị bịt mắt và trói hai tay ở sau lưng.
- dẫn tụi nó lên du thuyền mau lên – tên đại bàng nói
- sao? – Na nghe được – không tụi tui không đi – cả ba bắt đầu chống đối quyết liệt
- mẹ tui bây , đi mau lên – tên vệ sỉ ghì ba cô gái bắt lên tàu, nhưng không được, cả ba cùng dảy dụa- khinh tụi nó lên người đi – tên đại bàng ra dấu, thế là cả ba đều bị vác lên vai khinh lên tàu…. Và chuyến tàu bắt đầu đi về nhà của hắng….. đi tàu thì hơi lâu… khoảng 4 ngày thì tàu mới về đến nhà.
Thế là Na, Kim và Kiều đã rời khỏi Nha Trang mà cả gia đình Tki không hề hay biết, vẫn cố gắng lục tung cả khu nghỉ, Tki nổi điên đi đến đồn cảnh sát làm loạn.
-cái khu nghĩ mát gì mà không có trách nhiệm là sao? – Tki đập phá xung quanh
-nè! Làm gì mà la lối vậy hả?- ông cảnh sát ra chỉ mặt
-ông mà không đi kiếm người cho tôi, tôi phá nát cái đồn này luôn – Tki mặt đỏ hừng hừng
-Hai! Bình tỉnh – mạc du can ngăn
- sao mà bình tỉnh được, họ bị bắt cóc mà bình tỉnh là sao? – Tki nắm lấy cổ áo của tên cảnh sát
-có chuyện gì mà ồn ào vậy hả? – lúc đó mọi người xung quanh bu lạ, ông cảnh sát trưởng đến xem chuyện gì? – cậu làm gì mà hành hung cảnh sát vậy hả? biết tội gì không hả?
- tôi không cần biết, đi kiếm vợ và hai đứa em của tôi.
-thôi được rồi tôi sẽ giải quyết được chưa? Cậu nên bình tỉnh đi chứ.
-uhm, hôm qua đến giờ mới nghe được câu nghe được – Tki buôn người cảnh sát kia ra, và vào bên trong nói chuyện với cảnh sát trưởng.
- rồi cậu kể cho tôi nghe mọi chuyện đi, lý do gì mà cậu nói là vợ và em của cậu mất tích- cảnh sát trưởng điều tra.
- hôm qua lúc những đứa em của tôi đang đi chơi ngoài bải biển, chúng rủ ba chúng tôi ra ngoài cùng chơi với chúng, nói chuyện một hồi thì tôi nghe tiếng hét trong điện thoại, “các người muốn làm gì?” rồi tôi nghe tiếng động trong điện thoại, rồi không nghe gì nửa hả? chạy ra ngoài thì thấy điện thoại và chiếc dép của Kiều. – Tki đưa hai món cho cảnh sát trưởng coi, cảnh sát xem chăm chú – rùi lúc đêm qua tôi nhận được cú điện thoại của Kim em tôi, tụi nó nói đang bị bắt cóc nhưng không biết ở đâu, vì lúc đó bị trùm bao bố - Tki tường thuật lại hết.
-thôi được rồi tôi sẽ cho người điều tra thử xem, từ tối đến giờ xem có chuyến tàu nào rời khỏi đây không? – ông cảnh sát trưởng gọi điện thoại cho người quản lí tàu bè cập cảng tại Nha Trang.- hôm qua đến giờ có chiếc tàu bè gì rời khỏi Nha Trang không?
- dạ, có một chiếc du thuyền sang trọng rời khỏi vào lúc 3h sáng.
-vậy ah, cám ơn anh nhiều.
-sao rồi cảnh sát trưởng. – mạc du lo lắng
- có một chiếc du thuyền đã rời khỏi vào lúc 3h sáng.
-có khi nào Na, Kim và Kiều ở trên du thuyền đó không?- Tki nói
- có chuyện gì vậy?- lúc này Rờ Mi đến – nghe nói có chuyện xảy ra với ba người kia phải không? – Rờ mi đang chờ câu trả lời, nhưng không thấy ai lên tiếng.- sao không ai trả lời tui hết vậy?-rờ mi nhìn qua Tom
-họ bị bắt cóc rồi – Tom trả lời trong cay đắng
- sao không đi tìm họ mà còn ở đây là sao?
- biết ở đâu mà tìm chưa? – mạc du thất vọng
- em có ý này – Tom lên tiếng – không biết có được hay không?
- nói đi Tom – Tki chờ đợi.
- nếu họ bị bắt cóc như vậy sẽ bị đem đi bán cho những người ở bên trung quốc, tại sao chúng ta không cải trang thành họ, rồi tìm ra được dấu vết lần lần….. thường thì chúng là nhiều đường dây kết nối lại với nhau…. Thế nào chúng ta cũng tìm ra ba người kia thôi.
-uhm, chúng tả cứ thứ đi – Tki muốn mọi việc có thể giải thoát sớm cho ba người kia.
-nếu bị phát hiện ra thì rất nguy hiểm đó – cảnh sát trưởng lo lắng
-bây giờ phải cứu họ thôi. – Rờ Mi khẳng định
Ở trên chiếc du thuyền đại bàng và Lap đang ở trên bon tàu
-công nhận đi bằng phương tiện này chẳng ai làm gì được mình – Lap thảnh thơi thưỡng thức những làn sóng biển
-chứ sao? Đây là cách hay nhất đó…..
-chừng nào chúng ta mới tới nơi….
- khoang 3 ngày nửa… chúng ta đi được một ngày đường rồi….
-hum qua đến giờ chúng nó có làm gì không?- Lap hỏi thăm tình hinh……
-la ó… đập cửa… nhưng kệ…. rùi chúng cũng im ah….
-chúng ta có ngừng ở cảng nào không?- lap hỏi
-có chứ? Để mua nhiên liệu rùi đồ ăn nửa chứ.
- ở cảng nào vậy?
- cảng 1.
- chúng ta còn phải qua bao nhiêu cảng nửa?
- 2 cảng nửa là về nhà…
- uhm… nếu người ta cái tàu của anh thì sao?
- hì hì… yên tâm mọi thứ êm đẹp. – tên đại bàng hôn lên tay của Lap rồi đi vào phía trong của du thuyền của hắn.
- thả chúng tôi ra… lũ khốn …- Kiều la lên….
- mở cửa cho tao vào – hắn ra lệnh cho đàn em….. – wow…. Mấy em sao không ngoan gì hết vậy? la có mệt không? Tụi bay đưa nước cho tao – đàn em đi lấy – uống đi em – tên đại bàn cầm nước đổ vào miệng của từng người làm cho cả ba sặc nước, cả ba bị trói nhưng chân thì không, Kim dùng chân đá vào của quý của hắn – ây da…. – hắn ôm của quý nằm xuống sàn, tụi đàn em thấy vậy lấy dây trói ba người lại.
-mọi người sẽ đến cứu chúng tôi….. – Na nói
- cứu.. khi…. Tụi bay cho tụi nó nhịn ăn tối nay….
Bên phía Tki….. lúc này cả gia đình đã về nhà và Mid cũng biết chuyện… nên đã tham gia vào vụ việc này
-ít nhất chúng ta phải biết họ đang ở đâu chứ?- tki lo lắng
- sao anh không hỏi sad thử sao? – mid đề ra
-sad sao? – tki ngẫm nghĩ
-lúc trước sad cũng là dân xã hội đen ít nhiều gì cũng biết…..
-ok.- Tki lấy điện thoại gọi cho Sad đến và kể hết sự việc cho Sad nghe.
-em đã từng biết đường dây này….. và cũng từng làm việc…. – sad ơi ngại khi nói đến quá khứ của mình
-vậy em biết địa điểm nào chúng thường hay đến và dao dịch không? – Tki hỏi
-thường thì dao dịch lúc nào cũng ở gần đường biên giới…. nhưng nếu là khách hàng giàu xụ…. chúng sẽ cho ta đến một khu biệt thự của mamy và nhận hàng tại đó….
- chúng ta phải cải trang như thật thì họ sẽ không nhận ra chúng ta… chúng ta có thể cứu được Kim, Kiều và Na rồi. – tom nói trong sự vui mừng- Tki chị sẽ cải trang thành một chàng trai người tàu giàu có, nhưng nên gắn râu vào để già già chúng để chúng không nhận ra, còn Rờ Mi thì giả làm vợ lớn của Tki….
- hả? – Rờ Mi choáng khi nghe cái dụ này – giả gái? Sao lại là rờ mi?
- ở đây toàn là…… nên Rờ Mi giả gái là hay nhất. không sao đâu Tom sẽ giúp phần này cho Rờ Mi – một ý nghĩ táo tợn tom dành cho Rờ Mi
- hờ hờ… một nam nhi chi chí =,= giờ thành con gái =,= đã vậy còn mất zin là sao? – rờ mi lấy tay đập lên tráng
-còn Sad và Mid sẽ vào vai vệ sĩ…. Vì ai cũng có võ,,, vào vai là thích hợp nhất…. Tom sẽ vào vai là đứa con của Tki… hai cha con đi tìm vợ ở xứ người…
-wow… một kế hoạch rất hoàn hảo – Sad vỗ tay khen tom
- hoàn hảo gì =,= mà chịu thiệt….. – Rờ Mi nhăn nhó…
- chỉ còn cách đó thui…. – Mạc Du vỗ vai…
- ah… anh Mạc Du sẽ vào vai là quản gia…. – Tom rờ càm gật đầu… - và nên nhớ chúng ta từ ngày mai sẽ là người trung hoa…..
- đàn em của Sad sẽ được phân công canh tình hình và báo cho công an biết được mọi việc đang xảy ra…. – Sad đưa ra ý kiến….
Thế là cả Tki, Mac Du, Tom, Ro Mi, Mid và Sad…… cùng nhau hợp sức để cứu Na, Kim và Kiều…. những người mà họ không thể thiếu sống dù chỉ một phút, ngày mai họ sẽ lên đường. liệu họ có gặp được ba người con gái không? Hay sẽ đối đầu với tên đại bàng????
thấy mọi người có vẻ... nuối tiếc cái kết thúc ỉ???? hình như không ai muốn Tkì chết.......... vậy thì tác giả quay ngược lại thời gian vậy???
........
THỜI GIAN QUAY NGƯỢC TRỞ VỀ LÚC NA ĐANG ĐI VỀ CUỐI CHÂN TRỜI... CHO ĐẾN KHÚC TKÌ TỪ CHỐI HÀNG THỨ NHẤT.....
- nè bộ bà hết hàng đẹp ùi hả? - rờ mi đang trong vai vợ lớn của Tkì nên cố gắng yểu điệu thục nữ
- hìhì.. dạ chưa? chị đừng nóng mà.... để em đem hàng kế ra cho chị xem. - bà ta cảm thấy vui khi biết rằng mối này rất sộp
- tui xem gì chớ.... chồng của tui xem.. hứ... - rờ mi hất tóc giả của mình....
- lị làm kiểu này chắc ngộ chán quá - Tkì giả giọng của bọn tàu
- ngộ cũng mún có dợ nữa - tom trong vai đứa con của Tkì..
- không có lược... lị còn nhỏ lém.... lị phải thêm 1 năm nửa... - tkì nói với tom
- aba.... ngộ không chịu... ngộ không chịu... ngộ cũng mún có dợ... -tom đóng xuất sắc vai của mình làm như thật...
- hìhì... lão gia àh - mamy nói với Tki - con của lão gia mún vậy thì chiều nó đi... bên trung hoa đâu phân biệt độ tuổi đâu...
- nè nè.... bà làm cái giề... mà gọi ta là lão gia,, bộ ta già lắm hay sao ha? - tkì cũng xuất sắc trong vai diễn của mình....
- dạ.. không... em nào có ý đó... chỉ là thêm trịnh trọng thui....
- ama..... ama nói với aba lấy vợ cho con đi... con muốn vợ mà.... - tom qua nếu kéo Rờ Mi....
- àh àh.. ama biết òi.... - rờ mi trong bộ sường xám.... mang giày cao... tô son... còn có cái khăn tay trên tay nửa..... bước đến Tkì..
- lị ... lị không có chìu còn gì hết chơn là sao??? lị kì lắm đó nha.... ở nhà có hai con vơ nhỏ rùi.. mún lấy thêm.... ngọ cũng chìu.. giờ lị mà không cho con nó lấy vợ là ngọ giận lị lun lá....
- haiz.... Tkì thở dài.... thui lược òi.... bà chủ... kiếm thêm cho tui đứa con gái nào xinh xinh tý nha....
- ok ok... hihi.. lần đầu tiên tôi mấy thấy cả nhà đi cưới vợ cho chồng và con đó nha... đã vậy bà lớn đi theo xem mặt nửa chứ??? có vệ sĩ đi theo.... hihi... - bà ta cười rồi ngồi sát bên.....
- bà chủ - rờ mi yểu điệu bước đến - bà xích za zùm tui coi..... - rờ mi móc trong bốp ta 10 tờ 100$ - ngọ bo cho bà lè.... - thật sự đó là tiền giả... làm giống y đúc vì quá mê tìên nên bà ta tưởng tiền thiệt.....
- wow... em cảm ơn.. em cảm ơn...
Một lúc sau ngồi đợi....
- má .... hàng về rồi.... hàng mới tinh từ bên đại bàng đưa qua... - đàn em của bà mamy chạy vào nói lúc đó Tki và mọi người biết rằng sắp cứu được Na, Kim và Kiều....
- hì hì... mời lão gia và cậu chủ vào trong phòng để check hàng.... hàng sẽ vào sau ạ... - bà ta niềm nỡ hết sức...... có người dẫn Tki và Tom vào bên trong phòng ngủ rất là sang trọng.... còn Rờ Mi.. Sad và Mid..... ở bên ngoài.... Rờ Mi muốn mọi chuyện diễn ra tốt đẹp nên tìm cách kéo bà ta ra sân trước ngồi nói chuyện..... còn Mid thì đi theo mấy cái tên dẫn hàng đến đi đến chỗ của đại bàng và lap....... Sad thì cho đàn em biết.....để nhanh chóng đến kip thời......
Tki và Tom vào phòng ngồi chờ mà hồi hộp….. có tiếng nói bên ngoài….và tên đàn em mở cửa cho hai người bước vào… lúc đó Tki đứng quay lưng lại…
-tụi bay mà phục vụ không tốt… tao đánh bỏ mẹ biết chứ? – hắn xô hai người vào…. Rùi hắn đóng cửa lại…. Na và Kiều cảm thấy rất sợ người đang đứng trước mặt mình… Na không biết đó là Tki… chỉ thấy dáng người cao… mặc vest màu đen bóng…
- chúng tôi lạy ngài… đừng làm gì chúng tôi hết… chúng tôi xin ngài…. – nhận ra được đó là giọng nói của Na và Kiều,,,,, Tki liền quay người lại…. đi đến cửa khóa trái và kéo rèm cửa lại…..
- Tki….- giọng của Na như muốn vỡ ra từng tiếng… Na cứ nghĩ rằng sẽ không bao giờ được gặp tki nửa, Tki ôm lấy Na…. vào lòng.. kèm theo những giọt nước mắt vui mừng.. chut xíu nửa thôi là… tki mất Na vĩnh viễn.
Na và Kiều ôm nhau khóc vỡ òa vì vui mừng …..
-Sao Tki đến đây được – Kiều hỏi
- giả trang thành bọn tàu .. rồi theo đường dây mua bán nên Tki mới đến được đây….
- có ai đến cùng anh không? – na hỏi
- có tất cả ai cũng đi theo hết… trừ ba và cô thi ở nhà đợi tin thôi…
- vậy mọi người đâu rồi? – Kiều hỏi
-mọi người đang ở ngoài… đánh lạc hướng chúng.. và gọi công an đến….
-chúng ta thoát rồi…. – Kiều và Na mừng
Bên phòng của Tom…. Chẳng hiểu sao lúc đó Tom rất sợ.. chưa bao giờ Tom phải vào cái cảnh này nửa… tom sợ lỡ không phải kim thì chết….. Tom lấy mềm trùm đầu lại…..kim bước vào…. Tiếng bước chân càng lúc càng rõ gần Tom hơn.. làm Tom hồi hộp…
-lũ khốn tàu tụi bay – Kim lấy gối đánh tới tấp vào người tom
- Kim… Kim….
- hả? _ kim ngạc nhiên sao người ở trong cái mền kia biết tên của mình…_ ai vậy?
- tom nè kim… - Tom dỡ mền ra…Kim thấy Tom thì liền rơi nước mắt… Kim ôm lấy Tom… khóc nức nỡ…
-tại sao? Giờ này anh mới tới? anh biết em sợ lắm không? Em cứ tưởng là sẽ không bao giờ được gặp anh? Được thấy anh mỗi ngày? Được anh chở đi làm.. hix hix…. – Kim ôm tom rồi nói một tràng…
- tom… àh.. anh… anh xin lỗi…. anh đến muộn… - Tom đưa tay lau nước mắt của Kim….Tom nhìn xung quanh người của Kim – tụi nó đánh em hả?
- … - Kim chỉ gật đầu…..
-anh sẽ bầm nó ra trăm mãnh….- Tom đập mạnh tay xuống giường
Lúc đó chưa bao giờ Kim thấy được hạnh phúc như thế này…. Người Kim yêu thương và mong chờ cuối cùng cũng đến cứu Kim
Lúc này cả Tki, Tom và Kiều, Na và Kim… cùng tìm cách thoát khỏi chỗ này.. nhưng không biết tên đàn em từ đâu bước ra.. nó thấy và nhào vào Tki đánh. Tki né kịp nó tự đâm đầu và tường và xỉu mất… rồi lại thêm một tên bước vào.. và bắt đầu trận chiến.. tên đó la lên gọi đàn em mình vào… hỗ trợ… ở ngoài mamy nghe có tiếng la ó gì đó… mamy thập thò còn rờ mi thì nhanh chân.. quặp hai tay của mamy lại.. dùng dây trói… sau đó lấy trái táo bắt bả cắn vào không cho bả nói gì cả… biết mọi việc đã lộ.. Rờ mi xông vào dải vây cho tom và Tki…
-bắt tụi nó lại – tên cầm đầu hét… - tụi bay xem có đứa nào chạy nửa không?
-lũ tụi bay hết thời rồi.. – tki nói như khẳng định- em và Kim Kiều chạy trước đi…
-còn Tki thì sao? Tom nửa… không thể bỏ hai người ở đây được. _ na cứ nắm lấy bàn tay của Tki….****i hôn vội lên môi của Na… nụ hôn đó cảm giác rất lạ với Na.. cảm giác như Na sắp mất đi tki vĩnh viễn…..
- chạy đi – Tki đẩy tay na ra khỏi người mình
-ở đó mà chia với tay quánh chết mẹ nó cho tao – tên cầm đầu la lớn … Na chạy cùng kim và Kiều ra ngoài…. Thì gặp Mạc Du…. Mạc Du chở ba cô gái lên xe… chạy đến một căn nhà dân… nơi đó rát rông… vì đây chính xác hơn là nhà làm nông…. Vì biết được hoàn cảnh của mọi người nên người dân này cho tạm trú ở tạm….
Khi Kim, Kiều và Na được Mạc Du đưa đến chỗ an toàn… mạc du quay lại nhưng Kiều cản không cho mạc du đi..
-anh đừng đi nguy hiểm lắm….. – kiều níu cánh tay của mạc du cùng với nước mắt
-anh hứa anh sẽ về… - mạc du ôm lấy Kiều vào lòng
- không em không cho anh đi đâu… - kiều càng khóc nhiều hơn…
-anh yêu em… khi về.. em đồng ý làm vợ anh được không? – một lời cầu hôn trong lúc dầu sôi lửa bỏng nhất
- ….. – Kiều trả lời bẳng cách ôm lấy mạc du rồi gật đầu…. mạc du hôn lên tráng của Kiều rồi nhanh chân chạy xe đến căn biệt thự….
Tụi đàn em của mamy và đại bàng càng lúc càng tới đông hơn… chỉ có Tki và tom, Rờ Mi….không biết có thể chống chịu được bao lâu….. lũ khốn đó toàn là 3 quánh một… những tên còn lại đứng xem.. cứ như là được phân công vậy….ba tên dồn Tki vào một góc…. 6 tên dồn Tom và rờ Mi vào một góc khác… trong tình thế này tom và Rờ Mi không biết phải làm sao… vì hai người không ai biết võ cả…
-tom ơi làm sao bây giờ? Chúng đông quá – Rờ mi và tom đang đấu lưng lại với nhau…
-quánh đại đi chứ biết sao giờ? Vào hang cọp rồi…. nhắm mắt giết đi …
Ngay lúc đó cả 6 tên xông vào cùng một lúc… tom và rờ mi thoát thân bằng cách chui qua háng của tụi nó nhanh chóng… cả 6 đứa đụng đầu vào nhau đau điếng…. tom và rờ mi nhanh chóng kiếm vật gì đó….. cả hai phát hiện rằng xung quanh gần chỗ của chúng có rất nhiều lọ thủy tinh… bình bông… cả hai đều nhanh chúng dùng chúng phan vào người ném vào đầu chúng… nhưng 6 tên chỉ trúng được hai tên.. còn 4 tên…rờ mi và tom dắt cẳng lên cổ mà chạy…. rờ mi vì mặt sường sám còn mang cả guốc nên đang chạy thì bị té ….
-chạy đi – rờ mi nói – đừng quay lại….. để chúng bắt 1 còn hơn là bắt cả hai…. – tom chạy ra ngoài vườn có hai tên dí theo… nhưng rồi hai tên đó không thấy tom đâu cả…. vì tom đã nằm lê xuống đất.. trốn sau những bụi cây chậu cây……..
Quay về Tki…. Lúc này không hiểu sao tên đại bàng lại có mặt ở đây….. tki đang đấu với đàn em của đại bàng thì..
-dừng lại – tên đại bàng dơ tay ám chỉ
-sao vậy đại ca? – tên đàn em thắc mắc
- tụi bay đứng xem tao đánh với nó được rồi…. – đại bàng cười thỏa mản
-ngươi là tên cầm đầu đường dây àh? – tki cởi bỏ chiếc áo vest chỉ còn chiếc áo sơ mi trắng và quần tây
-uhm… chứ còn ai vào đây? – hắn ngồi trên ghế nói chuyện với Tki – nãy giờ đánh nhau mệt nhỉ? Ngồi uống nước đi – hắn lịch sự trong lúc đang dầu sôi nhất
-ủa? sao vậy? không đánh nửa hả? – rờ mi thắc mắc….. cầm hai chiếc guốc trên tay…..
-không! – tki nhìn rờ mi …. Tom đâu?
- người đâu ra ngoài vườn mời tom vào? – tên đại bàng nói…. Một lúc sau tom xuất hiện… ba chiếc ghế được đặt đối diện cùng với tên đại bàng- mời cả ba ngồi….
- ngươi muốn gì? – rờ mi nói…
- em dể thương nhỉ? – tên đại bàng chưa nhận ra rờ mi giả gái
-em khỉ chứ em…. Ta giống như ngươi đó ? – rờ mi bực mình khi bị tên đại bàng nói vậy.,.. liền gỡ ngay bộ tóc giả ra…
-wow…. Cải trang giống quá… mém tý nhận không ra….- lúc đó nhìn rờ mi rất mắc cười… đầu thì tóc ngắn… gắn hai đôi bông treo tòn ten.. tay thì đeo vòng.. mặc sường xám.. đi chân đất……
- hahaha…. – tiếng cười của đàn em đại bàng
-nín – rờ mi hét lên….
-thui đừng chọc em mà… -tên đại bàng nhái giọng
-tại sao ngươi muốn nói chuyện với ta – tki nói với vẻ mặt nghiêm nghị
- wow.. sb nói chuyện nghe đã thật…… àh…. Ta chỉ muốn cho ngươi biết người mà suối giục ta làm chuyện này thui…..
-là sao? – tki chưa biết ai là người chủ mưu chỉ có cái suy nghĩ lúc đầu là vì ba người con gái đẹp nên tên đại bàng bắt cóc…
- ngươi chưa biết gì sao??? – tên đại bàng lắc đầu…. – ngươi biết Lap không?
-Lap.- đồng thành Tki, Ro Mi va tom
- chị hai làm sao? – tom không dám tin chuyện này – chị hai mất trí rồi >”<
-àh… có phải ngươi là tom không? Em của lap
-đúng.. mày đã làm gì chị của tao? – tom đứng dậy đá ghế ngã phía sau…
-làm tình được không? Hahahaha – tên đại bàng cười thỏa mản
- chết tiệt…. – tom nhào vô thì bị hắn dùng chân đá té xuống đất… tom ôm ngực vì đau- Tki và rờ mi đến dỡ tom dậy
- chị của mày là con lừa đảo…. – đại bàng nói trong giọng tức tối – nó dám dùng tao như con chó sai vặt…. – nó trốn cùng với một đứa nào đó tao đách biết…..
- haha… đồ ngu… ngu mà còn khoe – rờ mi cười và chửi thẳng vào mặt hắn
- mẹ mày… tụi bây xử hai tên kia.. tao đánh con Tki này mới được…
Lúc này cả Tki, Tom và Kiều, Na và Kim… cùng tìm cách thoát khỏi chỗ này.. nhưng không biết tên đàn em từ đâu bước ra.. nó thấy và nhào vào Tki đánh. Tki né kịp nó tự đâm đầu và tường và xỉu mất… rồi lại thêm một tên bước vào.. và bắt đầu trận chiến.. tên đó la lên gọi đàn em mình vào… hỗ trợ… ở ngoài mamy nghe có tiếng la ó gì đó… mamy thập thò còn rờ mi thì nhanh chân.. quặp hai tay của mamy lại.. dùng dây trói… sau đó lấy trái táo bắt bả cắn vào không cho bả nói gì cả… biết mọi việc đã lộ.. Rờ mi xông vào dải vây cho tom và Tki…
-bắt tụi nó lại – tên cầm đầu hét… - tụi bay xem có đứa nào chạy nửa không?
-lũ tụi bay hết thời rồi.. – tki nói như khẳng định- em và Kim Kiều chạy trước đi…
-còn Tki thì sao? Tom nửa… không thể bỏ hai người ở đây được. _ na cứ nắm lấy bàn tay của Tki….****i hôn vội lên môi của Na… nụ hôn đó cảm giác rất lạ với Na.. cảm giác như Na sắp mất đi tki vĩnh viễn…..
- chạy đi – Tki đẩy tay na ra khỏi người mình
-ở đó mà chia với tay quánh chết mẹ nó cho tao – tên cầm đầu la lớn … Na chạy cùng kim và Kiều ra ngoài…. Thì gặp Mạc Du…. Mạc Du chở ba cô gái lên xe… chạy đến một căn nhà dân… nơi đó rát rông… vì đây chính xác hơn là nhà làm nông…. Vì biết được hoàn cảnh của mọi người nên người dân này cho tạm trú ở tạm….
Khi Kim, Kiều và Na được Mạc Du đưa đến chỗ an toàn… mạc du quay lại nhưng Kiều cản không cho mạc du đi..
-anh đừng đi nguy hiểm lắm….. – kiều níu cánh tay của mạc du cùng với nước mắt
-anh hứa anh sẽ về… - mạc du ôm lấy Kiều vào lòng
- không em không cho anh đi đâu… - kiều càng khóc nhiều hơn…
-anh yêu em… khi về.. em đồng ý làm vợ anh được không? – một lời cầu hôn trong lúc dầu sôi lửa bỏng nhất
- ….. – Kiều trả lời bẳng cách ôm lấy mạc du rồi gật đầu…. mạc du hôn lên tráng của Kiều rồi nhanh chân chạy xe đến căn biệt thự….
Tụi đàn em của mamy và đại bàng càng lúc càng tới đông hơn… chỉ có Tki và tom, Rờ Mi….không biết có thể chống chịu được bao lâu….. lũ khốn đó toàn là 3 quánh một… những tên còn lại đứng xem.. cứ như là được phân công vậy….ba tên dồn Tki vào một góc…. 6 tên dồn Tom và rờ Mi vào một góc khác… trong tình thế này tom và Rờ Mi không biết phải làm sao… vì hai người không ai biết võ cả…
-tom ơi làm sao bây giờ? Chúng đông quá – Rờ mi và tom đang đấu lưng lại với nhau…
-quánh đại đi chứ biết sao giờ? Vào hang cọp rồi…. nhắm mắt giết đi …
Ngay lúc đó cả 6 tên xông vào cùng một lúc… tom và rờ mi thoát thân bằng cách chui qua háng của tụi nó nhanh chóng… cả 6 đứa đụng đầu vào nhau đau điếng…. tom và rờ mi nhanh chóng kiếm vật gì đó….. cả hai phát hiện rằng xung quanh gần chỗ của chúng có rất nhiều lọ thủy tinh… bình bông… cả hai đều nhanh chúng dùng chúng phan vào người ném vào đầu chúng… nhưng 6 tên chỉ trúng được hai tên.. còn 4 tên…rờ mi và tom dắt cẳng lên cổ mà chạy…. rờ mi vì mặt sường sám còn mang cả guốc nên đang chạy thì bị té ….
-chạy đi – rờ mi nói – đừng quay lại….. để chúng bắt 1 còn hơn là bắt cả hai…. – tom chạy ra ngoài vườn có hai tên dí theo… nhưng rồi hai tên đó không thấy tom đâu cả…. vì tom đã nằm lê xuống đất.. trốn sau những bụi cây chậu cây……..
Quay về Tki…. Lúc này không hiểu sao tên đại bàng lại có mặt ở đây….. tki đang đấu với đàn em của đại bàng thì..
-dừng lại – tên đại bàng dơ tay ám chỉ
-sao vậy đại ca? – tên đàn em thắc mắc
- tụi bay đứng xem tao đánh với nó được rồi…. – đại bàng cười thỏa mản
-ngươi là tên cầm đầu đường dây àh? – tki cởi bỏ chiếc áo vest chỉ còn chiếc áo sơ mi trắng và quần tây
-uhm… chứ còn ai vào đây? – hắn ngồi trên ghế nói chuyện với Tki – nãy giờ đánh nhau mệt nhỉ? Ngồi uống nước đi – hắn lịch sự trong lúc đang dầu sôi nhất
-ủa? sao vậy? không đánh nửa hả? – rờ mi thắc mắc….. cầm hai chiếc guốc trên tay…..
-không! – tki nhìn rờ mi …. Tom đâu?
- người đâu ra ngoài vườn mời tom vào? – tên đại bàng nói…. Một lúc sau tom xuất hiện… ba chiếc ghế được đặt đối diện cùng với tên đại bàng- mời cả ba ngồi….
- ngươi muốn gì? – rờ mi nói…
- em dể thương nhỉ? – tên đại bàng chưa nhận ra rờ mi giả gái
-em khỉ chứ em…. Ta giống như ngươi đó ? – rờ mi bực mình khi bị tên đại bàng nói vậy.,.. liền gỡ ngay bộ tóc giả ra…
-wow…. Cải trang giống quá… mém tý nhận không ra….- lúc đó nhìn rờ mi rất mắc cười… đầu thì tóc ngắn… gắn hai đôi bông treo tòn ten.. tay thì đeo vòng.. mặc sường xám.. đi chân đất……
- hahaha…. – tiếng cười của đàn em đại bàng
-nín – rờ mi hét lên….
-thui đừng chọc em mà… -tên đại bàng nhái giọng
-tại sao ngươi muốn nói chuyện với ta – tki nói với vẻ mặt nghiêm nghị
- wow.. sb nói chuyện nghe đã thật…… àh…. Ta chỉ muốn cho ngươi biết người mà suối giục ta làm chuyện này thui…..
-là sao? – tki chưa biết ai là người chủ mưu chỉ có cái suy nghĩ lúc đầu là vì ba người con gái đẹp nên tên đại bàng bắt cóc…
- ngươi chưa biết gì sao??? – tên đại bàng lắc đầu…. – ngươi biết Lap không?
-Lap.- đồng thành Tki, Ro Mi va tom
- chị hai làm sao? – tom không dám tin chuyện này – chị hai mất trí rồi >”<
-àh… có phải ngươi là tom không? Em của lap
-đúng.. mày đã làm gì chị của tao? – tom đứng dậy đá ghế ngã phía sau…
-làm tình được không? Hahahaha – tên đại bàng cười thỏa mản
- chết tiệt…. – tom nhào vô thì bị hắn dùng chân đá té xuống đất… tom ôm ngực vì đau- Tki và rờ mi đến dỡ tom dậy
- chị của mày là con lừa đảo…. – đại bàng nói trong giọng tức tối – nó dám dùng tao như con chó sai vặt…. – nó trốn cùng với một đứa nào đó tao đách biết…..
- haha… đồ ngu… ngu mà còn khoe – rờ mi cười và chửi thẳng vào mặt hắn
- mẹ mày… tụi bây xử hai tên kia.. tao đánh con Tki này mới được….
Tên đại bàng dùng chân đá ghế.. như sự thách đấu với Tki…
-nhào vô nào… - hắn dùng ngón tay ngoắc Tki – để tao xem lũ sb tụi bay có tài cán gì mà mấy con nhỏ nomarl nó mê dữ vậy?-hắn đang sỉ nhục Tki
-chẳng có gì cả? ít ra ta cũng còn lương tâm.. lương tâm của nhà ngươi bị chó gặm rồi – lúc đó Tki va đại bàng đi vòng vòng đấu mặt với nhau… hai bên đều thủ thế….
-nhào vô… - hắn khiêu khích hơn….
Trận đấu bắt đầu…. Tki vung chân đá vào ngay trước mặt hắn… hắn cuối người thoát đước cú đá của Tki….hắn dùng chân gạc chân phải của Tki nhưng Tki nhảy lên và cho hắn một đá ngay đầu… khiến hắn xiễn niễn…. hắn đỏ mặt vì bị đánh như vậy… dùng những cú đấm của mình đánh tới tấp vào Tki… Tki đưa tay đỡ liên tục … đưa lên trên đầu… đưa qua phải qua trái… rồi đưa tay xuống dưới… bước chân của hắn càng lúc càng tiến tới… bước chân của Tki đi lùi về phía sau…. 4 tên đàn em của đại bàng thì chạy dí Tom và Rờ Mi….
-bắt nó lại… - tiếng đàn em….
-lêu lêu.. ta nè – Rờ mi chọc tức…. – bắt đi bắt đi nè – rờ mi đứng lắc mông….
-chạy đi cha… ở đó mà chọc điên chúng…- tom kéo tay rờ mi chạy đến ngay góc tường mỗi đứa một bên, nắm sợi dây kéo căng ra đợi chúng chạy đến là ………
-chúng đâu rồi…. mới ở đây mà… - tên đàn em nhìn ngó khắp xung quanh…. –đi đến đằng kia xem… - chúng hất hải chạy nhanh đến….. – 1….2…..3 – giọng nho nhỏ của tom và Rờ MI….
-rầm…. rầm……… ịch …. ịch…..bình….. bình… - lũ đàn em bị vướn sợi dây té đè lên nhau….tom và rờ mi cười khoái chí…. Lúc rờ mi đứng lên chạy cùng tom thì bị té thêm một lần nửa vì bộ sườn sám vướn bận….
-tổ cha mày… bộ đồ - rờ mi nóng máu… khi bị nó làm gián đoạn- xoẹt… xoẹt…. xoẹt….- cả đám đàn em của đại bàng nhìn trố mắt….. tom cũng lé cả mắt… rờ mi trong trạng thái chỉ có quần chip màu trắng lưng trần,,, chân đất…tay đeo vòng… tai đeo bông….. – nhìn gì mà nhìn – rờ mi nói với lũ đàn em…. Đang trố mắt nhìn mình ngây thơ…
-trơi ơi… chơi bạo vậy ông? – tom bó tay chịu thua
-chứ quánh lộn mà té hoài…. Sao được…. chơi tới luôn chứ sao??? – rờ mi bây giờ cứ như trong trạng thái khỏa thân vậy…..
-xử xong tụi nó rồi quay lại…. giúp Tki đi… - ý kiến của Tom…
-ok.. – thế là tom và rờ mi quay lại… giẫm đạp lên từng đứa em của đại bàng.. đi qua trợ giúp cho Tki…
Lúc này tên đại bàng và Tki đang ở trên lầu đấu với nhau… tên đại bàng này hắn rất sung không biết mệt và đau là gì… tuy bị Tki đá vào ngực mấy cái nhưng vẫn không thấy xi nhê gì… cầu thang bị hắn đạp đến mức vỡ tung…. Tki nhanh chóng thoát thân khi thấy một bức rèm kế bên cầu thang… chụp lấy nó…. Nhưng bị tên đại bàng níu lại… dùng ta lắc thật mạnh….. Tki dù bị lắc cỡ nào cũng thoát được xuống đất.. tuy té… nhưng vẫn có thể đứng dậy chiến đấu tiếp được…
-Tki hai không sao chứ? – tiếng của tom…- có cần tụi em giúp gì không? – rờ mi nói mà tki nhìn rờ mi từ trên xuống dưới hai con mắt mở thật to
-đừng nhìn em bằng ánh mắt đó chứ….. em ngại … - rờ mi quay lưng đi….-đại bàng muốn chiến đấu với tki tiếp tục….liền trượt cầu thang xuống…… nhưng hắn hoảng hồn khi thấy trạng thái nude của rờ mi… hắn mở mắt mà quên rằng mình đang trượt cầu thang.. thế là của quý của hắn đập mập xuống tay nắm của câu thang.. mặt hắn biến sắc….nhăn nheo…. Hắn rất đau… đau lắm… hắn ôm tay nắm cầu thang…. Dùng ta đập mạnh vào…. Như để cho bớt đau….
-haha… tội…… - tki cười lớn …. – nhìn hắn kìa .. chắc đau lắm …… hắn khóc luôn kìa… haha….
-công của rờ mi lớn thật đấy?-tom chọc rờ mi
-dụ gì hả?-rờ mi nhíu hai con mắt lại
-nhờ ông mà….. hắn… mới thành vậy đó …. Hahaha…..
-Hai em đến cứu hai đây- tiếng của mạc du xuất hiện…. – mạc du không hiểu vì sao tên đại bàng thì ngồi ôm cầu thang khóc ra nước mắt…. còn rờ mì…. Thì…… chỉ có cái chip trắng dính trên người… rùi lắc tay .. bông… tùm lum thứ.. - ủa? xong rồi hả?
- xong rồi… bây giờ cho cảnh sát cầm đầu mấy tên này lại…. – tki nói trong vui mừng….
-tom em đi kiếm bộ đồ cho tên rờ mi này mặc đi =.=… nhìn nó… tục quá… - mạc du nói mà không dám nhìn Rờ Mi
Cảnh sát chưa đến…. tom… rờ mi.. mạc du… tki làm nhiệm vụ cao quý… là dùng dây trói hết tụi nó lại…. trói tên đại bàng chung với đàn em của hắn lun….
-thả ta ra lũ khốn – tên đại bàng hét – có trói thì trói ta ra xa lũ này… - tên đại bàng bắt đầu phân biệt đẳng cấp…
-nè… đồ diều hâu .. – một trong đàn em hắn nói……
-mày mới goi tao là gì hả? – đại bàng cố gắng muốn biết đứa nào vừa nói cái tên đó…
-bộ ông tưởng tụi tui… muốn trói chung với ông ah…
-đồ dâm …-một tên khác lên tiếng… - Tki… Tom.. ro mi.. mạc du im lặng xem chúng nói chuyện…
-cái gì? – tên đại bàng sôi máu
-gọi là diều dâm đúng hơn… suốt ngày… gái gú… rượu….. có bao giờ đối xử tốt với anh em chúng ta đâu… lần này mà gặp công an hả? chúng tôi khai hết tội của ông ra… cho ông tù rục xương cho biết…
-tụi bay là lũ khốn nạn. – đại bàng chỉ biết chửi mà thôi.
-ai khốn nạn… ông mới là tên khốn nạn…. lúc chơi gái thì ở trong phòng la ý ơi….. ye ye… baby….. nút nửa đi em…. -,- nghe mà kinh… - chúng đang khai tôi của đại bàng
-chưa hết.. lúc mà hắn chơi con lap kìa… thấy mà tội… - một tên lắc đầu…
- sao? – tom muốn biết chuyện – tụi bay kể cho tao nghe.. mau lên…
-anh không cần hối.. tụi tui cũng kể…..-hắn bắt đầu vào truyện…..
ở ngoài phòng khách Lap cầm tờ báo đọc….
-anh nói là làm ăn mười năm nay không có chuyện gì xảy ra? Sao bây giờ cảnh sát đăng tin ầm ầm… rồi có tên tôi trên báo truy nã là sao? – lap bắt đầu sợ
-hơi đâu mà em tin không biết nửa?- tên đại bàng thảnh thơi
-báo như thế này mà không tin là sao?- lap cầm tờ báo đập xuống bàn… có hình của lap trên tờ báo đó….
-nhà báo lúc nào cũng nói láo em tin ah?
-tôi không muốn dính dáng gì vụ này nửa? tôi muốn rời khỏi đây…. – Lap bỏ đi….
-bắt con đó lại cho tao – tên đại bàng ra lệnh… lap cố gắng chạy thoát nơi đó… nhưng làm sao thoát được… khi đâu đâu cũng là đàn em của hắn…. – mày tưởng mày chạy thoát sao? Cô em xinh đẹp – hắn đưa tay vuốt càm Lap trong khi Lap đang bị giữ bởi hai tên vệ sĩ…
-mày là đồ lừa đảo….
-hahah…. Em phát hiện muộn rồi đó… em tưởng thời gian qua… tôi không biết gì ah… em lợi dụng tôi… em xem tôi là con thú cho em điều khiển… cũng may là tôi phát hiện ra sớm… - hắn ta dùng tay bóp mông của Lap…
-bỏ bàn tay dơ bẩn của ngươi ra người của ta…
-haha…. Tụi bay đem nó nhốt vào phòng ngủ của tao… lát tao vô tao “làm việc” cùng nó….
Lap bị nhốt vào phòng của đại bàng.. .. chưa lúc nào Lap cảm thấy sợ như lúc này….. nổi sợ cao vơi đầy… nhưng sự sợ hãi của lap đã đánh thức tâm hồn của Lap… nước mắt của Lap…. Chảy dài… lap suy nghĩ về hành động… lúc trước của mình… lap cảm thấy mình thật tồi… lap bây giờ không còn sự chiếm đoạt lấy tki…. Lap bây giờ chỉ nghĩ đến Mid… con người luôn phá hoại… luôn làm Lap bẻ mặt trước mọi người… cũng là người xuất hiện đầu tiên khi Lap có chuyện gì… lúc này trông Lap thật thảm…. tên đại bàng bước vào chỉ với một chiếc khăn trắng quấn quanh bụng… Lap sợ và cứ thụ lùi về phía sau giường..
-em cũng biết sợ ah – tên đại bàng nói giọng mỉa mai
-đốn mạt…
-đốn mạt hả? haha
Hắn ôm túm lấy lap… hắn hôn cổ…. ghiềm người của Lap lại… không cho chạy thoát khỏi bàn tay của hắn… “buôn ra đồ dâm tặc” –tiếng lap nói trong nước mắt….. hắn dùng tay xe toạt áo của Lap…… để lộ áo ngực đen…. Hắn cũng tháo tung luôn…. Hắn hôn tới tấp vào cặp ngực đang phập phồng nóng hổi căn tròn kìa… Lap khóc… lap cố gắng vùng vằng… nhưng bàn tay của hắn….lòn xuống tới quần chip của lap… lúc này lap khóc tức tươi…. Luôn miệng chửi hắn.. nhưng hắn không quan tâm… cái hắn quan tâm là sự thỏa mản thể xác… thể xác bấy lâu nay cứ đứng trước mặt hắn làm cho hắn thấy thèm thuồn… làm cho hắn chỉ muốn chiếm đoạt sau đó đem “bán”…. Hắn cầm dương vật của mình đút vào âm đạo của Lap… hắn nấc càng lúc càng mạnh càng nhanh….. “máu đỏ hồng” … Lap bị mất trinh tiếc… “trinh tiếc” đó…. Lap chỉ nghĩ rằng sẽ trao cho Tki…. Nhưng giờ đây bị tên khốn đó lấy mất…. Lap bây giờ cứ như là xác không hồn…. không chống cự.. không cựa quậy… nằm yên… hắn muốn làm gì cũng được….. hắn đang chơi thấy hứng thú… hắn cũng chẳng để ý đến cảm giác của người con gái đang nằm đó… hắn bắt Lap nằm sấp… lap cũng nằm sấp… hắn bắt lap ngồi lên trên… lap cũng ngồi lên trên… thật sự không biết hắn sắp đặt bao nhiêu kiểu cho Lap…..
Hắn thỏa mãn “dâm tình” của mình…. Nằm ngủ cho đến sáng…. Hắn bảo đàn em phải canh gác cho cẩn thận… hắn đi đây một chút…. Lap… nằm yên bất động….. Một hồi sau.. Mid đến hang động của đại bàng… cùng vài đàn em của sad…. Quả thật những đàn em của sad… ra tay điệu nghệ… làm bọn chúng phân tán….Mid bước vào trong…. Phát hiện ra Lap đang nằm khỏa thân trên giường….
-lap…- Mid đụng cựa quậy Lap
-đừng… đừng đụng vào người tôi – lap hoảng hốt… ôm lấy thân thể của mình
-mid đây… không sao hết.. – lap thấy mid … như thấy một vị cứu tinh… lap ôm lấy mid khóc rất nhiều… - mid ơi đưa lap ra khỏi chỗ này đi… lap sợ lắm rồi… từ đây lap sẽ không hại ai hết….
- uh… lap nín đi… mid se đưa lap ra khỏi chỗ này an toan….
MỘt lát sau mid cùng đàn em của sad đưa Lap ra khỏi nơi cư trú của đại bàng. Câu chuyện được kể chi tiết…
-thằng khốn…. mày dám làm chuyện đồi bại với chị của tao – tom bức xúc…. Dùng nấm đấm.. đánh vào mặt đại bàng… liên tục.. 4 cái…
-nè… đánh đủ chưa? – tên đại bàng ngóc đầu dậy
-tao muốn giết mày chứ nói gì.. hả?
-dừng đi Tom.. chị lap không sao là được rồi…. – Tki can Tom
Và cảnh sát đến……. lúc đó….tên đại bàng bắt đầu cựa quậy….trong người hắn có dao… dùng dao cắt bỏ sợi dây…………..
-Tki tao giết mày… - tên đại bàng bung mạnh sơi dây nhào đến…. đâm ngay cánh tay phải của Tki…..
-bắt anh ta lại.. – người cảnh sát túm gọn tên đại bàng
-hai… hai có sao không?- mạc du lo lắng khi thấy con dao dính trên cánh tay phải của Tki… máu đỏ ra rất nhiều…
-đau quá… - Tki ôm cánh tay bị đâm của mình…
-máu ra nhiều quá… gần đây có bệnh viện nào không? – tom lo lắng
-bệnh viện muốn đến cũng rất khó… vì cây cầu…. bên kia rất yếu…. nếu qua có thể sẽ bị sập cầu,,,, - người cảnh sát nói
-chúng ta về chỗ này đi… Kim Na và kiều cũng đang ở đó…..- mạc du đưa Tki và mọi người đến nhà của người nông dân….
- chị Na ơi…. Mọi người về rồi – Kim la lên mừng rỡ , thấy mọi người đang dìu Tki…..- hai hai… bị làm sao vậy? – kim lo lắng
-Tki… anh có sao không? – Na hỏi kèm với nước mắt..
-anh anh…. – vì máu ra nhiều quá… nên Tki xỉu….
-đưa Tki vào phòng mau lên….. – rờ mi nói…mạc du và sad cùng nhau đỡ Tki.. đưa Tki vào phòng…
-bà ơi bà – tiếng của ông lão nông dân – bà vào trong phòng của tôi.. có chai rượu thuốc…. bà lấy ra tôi sức cầm máu cho cô gái này… - bà lão liền đi lấy chai thuốc … sau đó là bông băng…. – phải lấy con dao này ra… nếu không gây nhiễm trùng là chết…. cậu đi nấu nước sôi dùng tum…. Còn cậu nung dùm tôi cái than ….
Ai nấy cũng đều hối hả…. chạy làm đủ thứ việc… để có thể cứu sống Tki…. Rồi con dao cũng được từ từ lấy ra… từ bàn tay của ông lão…. Tki bị hôn mê nên không thấy đau , việc lấy con dao ra cũng không ảnh hưởng gì mấy…. vết thương cuối cùng cũng được băng bó lại…..
-xong rồi – ông lão thở nhẹ nhõm
-cảm ơn ông lão – lúc đó mọi người đều quỳ xuống chân ông lão
-các người làm gì thế? Đứng lên đi…. Đừng làm vậy.
-cảm ơn ông đã cứu sống Tki…
-đứng lên nào…. Đừng làm vậy…. – mọi người nghe theo ông lão – hoàn cảnh của mọi người như vậy không giúp làm sao được, với lại cứu người trong lúc hoạn nạn là thường tình mà…. Mọi người từ đâu mà đến nơi vùng biên giới này vậy?
-chúng tôi là dân thành phố… em của chúng tôi bị hại… đưa đến đây để buôn ngươi…..
-uhm…. Việc này xảy ra rât thường tình…. Cảnh sát cũng nhúng tay vào rất nhiều… bắt được chừng nào hay chừng nấy…. mọi người nghĩ đi… tối rồi….
-Na… chị đi nghĩ đi… có em ở đây và mọi người canh Tki cho. – Rờ Mi nói
-thôi.. mọi người cứ nghĩ đi… ngày mai thay tôi cũng được… tôi muốn ở đây với Tki…..
Mọi người chia nhau từng khu vực ra mà nghĩ… còn Na thì ở kế bên chiếc giường Tki đang nằm…. Tki đang hôn mê…. Nói đúng hơn là ngủ… sau bao chuyện giờ đây cả hai đang ở gần sát bên nhau… nhưng Tki thì nằm yên trên giường…. bàn tay của Na rờ khuôn mặt đáng yêu của Tki… nhưng khuôn mặt của Tki nóng như lửa đốt… Na đi lấy cái chậu đổ nước lạnh…. Nhúng khăn đắp lên tráng cho Tki…. Na nằm bàn tay của Tki vẫn còn thấy nóng hỏi.. Na nhúng thêm một chiếc khăn nửa…. lâu khắp người cho Tki…. Nhiệt độ nóng trong người có lẽ đã hạ bớt đi nhiều……đôi khi… được người yêu thương chăm sóc sẽ mau nhanh chóng bình phục hơn…. Na ngồi đó tâm sự với Tki…
-Tki…. Anh biết là em yêu anh nhiều lắm không? Khi chuyện đột ngột xảy ra… em không biết lúc nào có thể gặp được anh nửa? nhưng giờ thì… anh và em đang ở rất gần bên nhau… nhưng anh đang bị thương…..may mà có người nông dân… chửa trị cho anh… nếu không em sẽ khóc hết nước mắt.. khi thấy anh như vậy… em ước gì mình có thể chia sẽ cái đau với anh … để cho anh bớt đau hơn….- bàn tay ấm áp của Na chạm vào bàn tay của Tki – ah… anh biết không? Mạc du cầu hôn với Kiều rồi đó… nó cầu hôn trong lúc nó sắp đi cứu anh đó…. Hihi… xong việc chắc nhà ta vui lắm ha….- bàn tay Na lấy tay vuốt mái tóc phập phòng của Tki…. Bàn tay mìn mạng khẻ vuốt chiếc mũi cao cao… chạm vào đôi má….. vuốt nhẹ đôi môi đang tái nhạt vì cơn sốt kia…. Na nhẹ cuối người hôn lên tráng của Tki… hôn lên mắt… má… chiếc mũi… đến cuối cùng là đôi môi kia…. Chưa bao giờ Na cảm thấy yêu Tki nhiều như lúc này…. Nếu mất Tki chắc Na không sống nỗi đâu…..rồi Na chiềm vào giấc ngủ…. cô nằm kế bên Tki…..
Buổi sáng…… Tki tỉnh dậy…. thấy xung quanh mọi thứ đều lạ…. thấy bên cánh tay phải của mình có vẻ đau quá…. Còn người đang ngủ kia là ai? Tki mỉm cười… lấy tay còn lại vuốt mái tóc mượt của Na….. Na tỉnh giấc……
-anh tỉnh rồi hả? – na mừng lắm
-uhm… - tki nhìn Na thật kỉ
-anh sao vậy? sao nhìn em vậy?
-anh nhớ em…..- tki nói từ tận đáy lòng của mình….- Tki tính ngồi dậy
-thôi.. anh còn đau đó… đừng ngồi dậy….
- vậy em xích lại gần anh được không? – tki yêu cầu
-dạ… - na gật đầu
-xích lại gần nửa….. –na từ từ sát mặt vào tki- gần hơn tý nửa … và nụ hôn môi và môi chạm vào nhau…. Cả hai hòa cùng vào nụ hôn ngọt ngào… môi thiên kì… lướt lên và xuống môi của Na… bàn tay trái của Tki ôm na vào lòng minh,,,
-E hèm… - giọng của Kim làm cho Na dứt ra vì ngượng- sáng sớm nha…
-em phá hỏng nụ hôn của hai đó… - tki cau mày…
- khỏe nhanh dữ vậy hả ta? Đúng là có chị Na mới chăm sóc được Hai của em thui. – kim chọc ánh mắt đưa sang Na…. lúc đó mọi người cũng đến xem Tki ra sao….
- Tki tỉnh rồi nè… ngủ hơn 12h rồi… bó tay …. – sad chọc…
-ah…. Mid về chưa?
-mid ah? – mọi người nhìn nhau lắc đầu…
- em gọi điện thoại hỏi mid thử xem? – tki kêu mạc du
-dạ - mạc du lấy điện thoại gọi nhưng mà….. không được… hình như là ở đây không có sóng nên không gọi được….
-ông lão ơi – tom nói - ở đây có chỗ nào có điện thoại bàn không ah?
-ah. Có…. Con đi bộ khoảng 300m là đến chợ… chỗ đó có cho gọi điện thoại bàn đó…
-dạ.. con cảm ơn – vì lo cho chị nên tom đi… kim cũng muốn đi cùng
-vết thương chỉ mới đỡ được một phần… mọi người nên ở thêm vài ngày cho vết thương của Tki được bớt hẳn…
-cảm ơn ông nhiều lắm – tki cuối đầu cảm ơn – chúng tôi làm phiền ông quá
-không có gì đâu… bây giờ ai cũng an toàn rồi … - ông lão cười thân thiện….
Khi tom quay về thì mid và lap đã về thành phố an toàn rồi…. rồi 2 ngày sau…. Ai nấy cũng về thành phố……
Vừa về đến nhà là ông sơn đã ôm chầm lấy Tki….
-cuối cùng con cũng an toàn… ba lo cho con quá con gái lớn của ba…. – nước mắt ông chảy dài
-con không sao mà ba… may mà có gia đình người nông dân kia… cho tụi con trú đỡ… người đó còn chăm sóc cả vết thương cho con nửa.
-uhm… nhất định ngày nào đó ba sẽ quay lại đền đáp cho họ… -lúc này ông nhìn mọi người – mọi người ổn chứ..
-dạ ổn…. –rờ mi cười hè hè…
-trời ơi… cháu tôi nó về rồi – cô thi từ trên lầu chạy xuống….. – hix hix…. Cô tưởng mất cháu yêu của cô rồi….. – cô thi cứ ôm Tki…. Làm cho Tki mém tý nghẹt thở
-con nè…. Cô ép con quá.. con thở không được….
-cục vàng của cô… - cô thi dùng hay tay béo má của tki… xoay qua xoay lại…. –chux…chux… cô thi hôn má của tki tới tấp làm cả nhà ai cũng mắc cười..
-cô… na nhìn con kìa…..- tki ngại
-nhìn thì sao?? Cháu tui.. tui có quyền hun mà….
-hihi…. –na nhìn tki cười tít mắt….
-cả nhà họp mặt vui quá … ngày mai chúng ta tổ chức tiệc tại nhà .. –ý kiến của ông sơn…
-tụi con đồng ý…. – lúc đó cả nhà ai cũng đồng thanh theo….
Mac Du thì đưa Kiều về nhà…… chiếc xe dừng trước nhà của Kiều…. chiếc xe dừng hơi lâu… không ai nói chuyện với ai một tiếng nào cả… chắc họ biết đến giờ phúc này tình cảm họ dành cho nhau là gì….
-Kiều .. anh… - chợt nụ hôn nồng nàng trên môi của mạc du…kiều đang chủ động hôn mạc du… mạc du cũng hôn đáp trả… Kiều choàng tay sau cổ của mạc du… bàn tay mạc du cứ vén tóc của kiều….. rồi nụ hôn từ từ dần tách ra….
-em yêu anh … mạc du… - khuôn mặt của Kiều đọng lên đỏ hồng…. vì mắc cỡ….mạc du nắm lấy bàn tay của Kiều…rồi trao nụ hôn lên bàn tay đó..
-em đồng ý làm vợ anh nha? – lời cầu hôn….
-…. – kiều gật đầu…. mỉm cười… lúc này mạc du hôn nhẹ lên môi của Kiều…..
-ngày mai anh sẽ thưa chuyện cùng với ba….chúc em ngủ ngon…..-mạc du bước ra xe mở cửa cho Kiều… Kiều bước đến ôm lây mạc du… ấm áp……
Tại nhà của Lap….
-mid… - tiếng nói của Lap
-có chuyện gì vậy? –mid xem như không có chuyện gì xảy ra…
-sao mid không đem tôi đến công an.. tôi có tội mà…
- không thích….-mid trả lời thản nhiên….
-tại sao không thích? – lap thắc mắc
-chỉ cần cô biết lỗi của mình gây ra…. Cố gắng làm việc và giúp đỡ gia đình tki như thế lòng cô sẽ thấy nhẹ hơn….
-…..-lap im lặng…. như thấy được tội của mình……lap lên tiếng… - ngày mai…. Em mời….. mid… đi uống nước hay đi ăn với em được không? –lap hơi ngượng ngùng
- để suy nghĩ lại đã?- mid rờ càm…
-đồng ý nha… -lap như năn nỉ….. rồi mid quay lưng bước đi…. –ê…. Sao không trả lời mà bỏ đi vậy hả? –lúc đó một tay mid bỏ vào túi quần môt tay đưa lên ra dấu đồng ý là ngày mai sẽ đi ăn cùng với lap.. điều đó làm cho Lap cảm thấy rất vui…. Hôm nay mid không đi xe về nhà… mà đi bộ… đi từng bước một….. và mid phát hiện có một điều gì đó trước cửa nhà mình…..
-nè… cô là ai mà cứ… đứng đây hoài vậy hả? – rờ mi nói như xua đuổi
-anh… sao anh nỡ lòng nèo. Đuổi em vậy ? – cô gái có vẻ luyến tuyết…..
-nhưng cô là ai mới được? cô đứng trước cửa nhà tôi… la um sùm… nói gì mà anh bỏ em… đi theo con khác là sao >”<…. Có biết hàng xóm người ta dị nghị không hả? – rờ mi đang cố gắng tìm cách cho cô ta đi.
-em là fan hum mộ của anh….. em rất mê những chiếc xe anh thiết kế.. tướng anh đi thật là oai… thật menly đẹp trai… em chưa thấy ai như anh hết áh – cô gái lại ôm cánh tay của rờ mi
-trời ơi cô điên rồi – rờ mi đỏ hết cả mặt
-anh…. Bó hoa này em dành tặng anh…. Người yêu của em…..
-trơi.. cô đi đến đây một mình sao?
-dạ… vì yêu anh nên em làm tất cả….
-ùi trời ui… thui để tôi chở cô về…..
Thế là rờ mi lấy xe chở cô gái lạ mặt đó về…..nhưng cô gái ngồi phía sau ôm cứng ngắt… như không muốn rờ mi vuột khỏi mình. Mid nghĩ: “ hì hì… hy vọng anh sẽ tìm được hạnh phúc của mình”
Tom chưa về nhà… đang ngồi trên bải cỏ của vườn nhà… nói chuyện với Kim….
-mém tỷ nửa… em thành vợ người ta rồi….
-ghê quá ah… cư nghĩ đến cảnh đó em lạnh rung người lun nè…. – kim lấy tay xoa xao vào nhau… lúc đó bàn tay của Tom bao trùm lấy bàn tay của Kim….
-Tom này sẽ nguyện giữ ấm bàn tay nhỏ bé của em… -rồi tom ôm kim vào lòng của mình… kim ngã người vào tom…. – bàn tay này sẽ sưởi ấm trái tim của em…. Em chịu không?
-hihi.. đương nhiên òi…. – Kim cười thật hạnh phúc…
-nhưng muốn được lâu dài …. Thì em phải là bà xã của tom này mới được…. – tom hàm ý…
-muốn gì hả? – kim hiểu tom muốn nói gì… nhưng làm bộ không hiểu
-muốn mỗi buổi sáng thức dậy thấy em nằm kế bên tom nè…. Muốn được hàng tuần chở em đi chơi…. Mỗi khi em bệnh muốn được chăm sóc cho em…. Muốn lâu lâu chính tay mình làm cho em những bửa ăn thật ngon….. muốn được yêu em mãi mãi…..
-hihi.. nếu em không chịu thì sao? – kim chọc Tom
-không chịu hả? chắc tom đi kiếm người khác thui…
-ai cho hả? – kim đánh vào người tom
-tại có người không chịu…. mà….. – tom nhìn kim cười
-hihi.. –kim lúc này thật đáng yêu… tom chỉ muốn hôn lấy đôi môi của kim… lúc này tom kè sát mặt của mình vào khuôn mặt của mình….. môi cách môi chừng vài mm thôi… và hai đôi môi chạm vào nhẹ nhàng, từng chút một… êm ắng….. sâu lắng… từ trên phòng tki và Na nhìn xuống….
-nhà ta sắp có chuyện vui rồi – tki mỉm cười
-hì hì.. tụi nó dể thương quá… ai như hai đứa mình…
-hai đứa mình là do gia đình sắp xếp mà…. –tki cười
-đôi khi em thấy sắp xếp cũng có cái hay và cái không hay…
-uhm… nếu như chúng ta thì gọi là hay… còn như sống mà không có tình yêu cũng mệt….
-nhớ lại lúc đầu mắc cười ghê…
-hì hì… mắc cười không hả? – tki xoay vai của Na lại….
-chứ gì nửa…. hi hi… àh anh lấy kèn saxoprano cho em nghe đi… em muốn nghe tiếng kèn của anh… chưa bao giờ em được nghe cả….
-ok.
Thế là tki lấy chiếc kèn ra….. Na hồi hộp chờ đợi tiếng của Tki….. tiếng kèn cất lên ….. không gian lặng yên cùng tiếng kèn vu vươn…. Nó mang âm hưởng nhẹ nhàng bình yên… sau bao nhiêu mọi việc trải qua…. Ánh mắt của tki cứ nhìn Na…. Tki thầm cảm ơn ông trời cho người Tki yêu thứ hai luôn mãi ở bên mình…. Lúc đó…. Tiếng kèn vang xa xa….. tiềng kèn làm cho Tom và Kim…. Càng cảm thấy hạnh phúc với nhau hơn… tiếng kèn vang vang mãi……..
END.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro