Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Tranh chấp

Từ lúc hạ phàm cho tới nay, dù đã trải qua ngàn năm, Âu Dương Thiếu Cung vẫn như cũ giữ lại rất nhiều thói quen khi còn làm Thái tử Trường Cầm tôn quý. Tỷ như tấu nhạc dâng hương, tắm rửa sạch sẽ, đối với việc hoan ái chỉ ở trên giường, chỉ làm lúc đêm khuya thanh tĩnh, một phòng một giường cũng là tối thiểu.

Tuyệt nhiên không muốn giống như hiện tại?

Bỏ đi ngoại bào rộng thùng thình, trung y nửa kín nửa hở ở trên người, cả người dán vào mặt tường lạnh như băng, thắt lưng cùng mông bị nâng lên, từ phía sau lưng bị đè nặng tùy ý xâm phạm.

Thời tiết nóng chưa tiêu, phòng nhỏ bên trong nhiệt khí không tiêu tan. Âu Dương Thiếu Cung chỉ cảm thấy mồ hôi như mưa hạ, hô hấp không khoái, càng lúc càng khó thở.

Một nơi dơ bẩn như vậy, thái độ dã thú như vậy, hoan ái kịch liệt như vậy... Cảm thấy thẹn không chịu nổi!

Nhưng cảm giác phóng đãng tột độ càng dâng lên khoái ý mãnh liệt, làm cho lý trí bay mất, cảm giác hồn phách của chính mình được hoàn chỉnh làm cho Âu Dương Thiếu Cung hoàn toàn muốn ngừng mà không được.

Đột nhiên....

"Đồ Tô... Đồ Tô..."

Tiếng bước chân vang lên, thanh âm của Phương Lan Sinh càng lúc càng tiến gần, đã tới đến bên trong dược lư.

Phương Lan Sinh bước vào quá đột ngột làm cho hai người đều nháy mắt thanh tỉnh, cả hai cùng Phương Lan Sinh chỉ cách nhau một vách tường, cục diện như vậy, làm cho hai người vô cùng khẩn trương tới mức hô hấp muốn ngừng lại.

Lại nghe tiếng Phương Lan Sinh đi một vòng, một bên thì thào tự nói: "Kỳ quái, sao lại không thấy người như thế nào?"

Phương Lan Sinh tựa hồ chuẩn bị rời đi, đi được vài bước, lại có tiếng bước chân của một người từ xa tiến lại gần dược lư, làm cho hai người mới vừa có chút buông lỏng tâm tình lại lập tức căng thẳng.

" Lăng Việt đại ca!"

Đúng là Lăng Việt!

"Đồ Tô không ở đây sao?"

"Hai cái canh giờ trước còn nhìn thấy đệ ấy ở đây mà..."

Hai người không tìm được Bách Lý Đồ Tô, nhưng cũng không đi, đứng ở nơi đó còn nói vài câu nhàn thoại. Bọn họ thì thản nhiên trò chuyện, nhưng lại khiến cho hai người đang đứng trong bóng tối kia, đang duy trì cái tư thế nan kham, muốn động cũng không dám động.

Chung quy, vẫn là Bách Lý Đồ Tô nhịn không được, tiểu phúc nghiền nát đứng lên. Tuy là động tác rất nhỏ, nhưng liên tiếp đánh vào chỗ mẫn cảm dữ dội, lại làm ngay thời khắc vạn phần khẩn trương, xúc cảm toàn thân cao thấp đều tập trung tại kia chỗ, cảm thụ tới mức chân thức nhất có thể.

Âu Dương Thiếu Cung quá sợ hãi, lại không dám lên tiếng, tê dại khác thường theo chỗ kết hợp chạy thẳng lên đỉnh đầu, hắn đau khổ áp lực, sợ tiết ra một tiếng vang khiến người bên ngoài chú ý.

Giờ khắc này, trong đầu hắn xuất hiện một cỗ ý niệm rất mạnh liệt: rõ ràng giờ phút này giết Bách Lý Đồ Tô vô cùng thuận tiện, trước tiên lấy đi hồn phách! Không quan tâm nó có thể thành công hay không, hắn không bao giờ ... nghĩ bản thân phải chịu nổi khổ khôn kể này nữa!

Phương Lan Sinh lại phát ra một tiếng thét kinh hãi: "A, người này sao lại để thuốc chỉ còn một chén dược như thế nào? Kỳ quái, dược đều cạn..."

Lại nghe Lăng Việt nói: "Chắc là có việc phải ra ngoài, chúng ta đi trước đi."

Lăng Việt nói đi là đi, cũng lôi kéo Phương Lan Sinh rời đi.

Nghe thấy tiếng bước chân xa dần, hai người rốt cục cũng tùng một hơi.

Chuyện này đột ngột xảy ra giống như đang cảnh cáo bọn họ, sau này không được tùy hứng hoan ái, qua loa xong việc.

Tới cơm chiều, Âu Dương Thiếu Cung vẫn chưa xuất hiện. Sai người tới nói, buổi tối phải hiến tế cầu phúc tiêu tai, hắn bên ngoài thư giản, đêm nay trăng tròn, phải bụng rỗng một đêm, tắm rửa thay quần áo, dâng hương thành kính.

"Thiếu Cung này cũng thật là, từ bên ngoài du lịch trở về, không ngờ cũng còn nhớ nhiều chuyện xưa tới vậy..." Đây là lời nói thầm của Phương Lan Sinh.

" Thiếu Cung không ăn cơm buổi tối không đói bụng sao?" Đây là điều Phong Tinh Tuyết lo lắng.

"..." Lăng Việt không nói được một lời.

Bách Lý Đồ Tô nhìn không chớp mắt, tai không nghe thấy, toàn tâm toàn ý đối phó với chén cơm.

Im lặng như vậy nhưng vẫn có người chú ý tới hắn. Thình lình đang lúc ăn cơm một đôi đũa đưa đến, hướng vào trong chén của hắn bỏ vào một khối thịt kho tàu.

"Tô Tô, sao chỉ ăn cơm trắng a? Này, khối thịt này cho huynh đó!"

Quay đầu nhìn thấy Phong Tinh Tuyết tươi cười nhìn mình.

Lăng Việt bất động thanh sắc nhìn Bách Lý Đồ Tô, liếc mắt một cái suy tư trùng trùng.

Đêm nay, sát khí của Bách Lý Đồ Tô phát tác cũng không lợi hại, không cần Lăng Việt hỗ trợ, đã bị Đồ Tô một thân tự mình bình ổn. Lăng Việt thấy vậy vốn nên có chút vui sướng, nhưng tìm tòi lúc sau phát hiện, phong ấn bị yếu bớt rất nhiều, lập tức nhăn mày trói chặt.

Sát khí bị khống chế, phong ấn lại trở nên nhạt dần, về lẽ thường đúng là không hợp, nhưng nỗi băn khoăn, sợ là chỉ có sư tôn mới có thể giải thích được!

Giải sát lúc sau, Bách Lý Đồ Tô nhớ tới chuyện ở Giang Đô, đang chuẩn bị kể cho Lăng Việt nghe, lại không ngờ Lăng Việt liền chủ động nói với hắn trước: "Đồ Tô, cùng ta trở về đi!"

Vì cái gì?

"Dưới chân núi nguy cơ tứ phía, lần trước là Lý Phan An, ta liền có cảm giác, giống như có một cổ thế lực đen tối nào đó ở sau lưng đang muốn thao túng mọi chuyện, rất có thể cùng bọn với nhóm Người Mặt Quỷ trước kia... Ta vốn định cùng đệ lưu lại bên ngoài truy tìm tung tích, nhưng sự vụ trên Thiên Dung Thành quá nhiều, đã hai ngày ta chưa trở về, nếu bây giờ một mình đệ ở đây, ta không yên tâm."

"Sư huynh, đệ không muốn trở về. Cái chết của Triệu Lâm còn chưa điều tra rõ chân tướng, bọn họ lại đem toàn bộ sai lầm tính ở trên đầu của ta. Huống hồ, ta ở đây cũng không phải chỉ có một mình... còn có Thiếu Cung, còn có rất nhiều bằng hữu quan tâm ta."

"Việc ở Thiên Dung Thành đệ không cần lo lắng, ta trở về sẽ bẩm báo với chưởng giáo chân nhân, thỉnh cầu người cho chúng ta thời gian điều tra rõ chuyện này... Về phần..." Lăng Việt dừng một chút, tìm kiếm từ ngữ để nói với người sư đệ nhỏ của mình: "Đồ tô, ta biết đệ ở đây quen biết được rất nhiều bằng hữu, cũng học được rất nhiều kiến thức của nhân gian phồn hoa, cũng vì như vậy mới khiến cho đệ luyến tiếc không muốn rời đi. Nhưng đệ phải biết rằng, hồng trần hỗn loạn, đệ dù sao cũng là người tu tiên, phải tâm vô tạp niệm, đoạn tuyệt thế tục tình duyên, nếu đã như thế, sao không sớm làm hồi tâm?"

"Sư huynh, ta..."

còn muốn nói cái gì nữa, lại bị Lăng Việt đánh gảy: "Đủ rồi, Đồ Tô, bây giờ tới cả lời nói sư huynh cũng không nghe sao?"

Ngày hôm sau, Đồ Tô sáng sớm rời giường, liền không còn có xuất hiện. Lăng Việt đến hỏi Âu Dương Thiếu Cung cùng Phong Tinh Tuyết, bọn họ mới đầu còn hợp mưu lừa gạt Lăng Việt, nói Đồ Tô đã đi Giang Đô. Lăng Việt tương kế tựu kế, làm bộ rời đi Cầm Xuyên, sau đó một đường đi theo bọn họ, liền gặp được Bách Lý Đồ Tô trong nhà Âu Dương Thiếu Cung.

có chút tức giận. Kỳ thật, đêm qua hắn có ý niệm bảo Đồ Tô trở về Thiên Dung Thành không có quá mãnh liệt, nhưng còn hiện tại, Đồ Tô chỉ vì muốn lưu lại nơi này, liền không tiếc lập ra âm mưu lừa gạt sư huynh mình, hắn lập tức cảm thấy không an tâm. Bất quá ngắn ngủn mấy tháng, đã muốn lao vào sâu tới vậy, e là có một ngày nào đó hắn liền không thể chém đứt được đoạn thế tục tình duyên này mất.

Một người muốn đi, một người muốn giữ lại, Bách Lý Đồ Tô không muốn tranh chấp, liền xoay người rời đi.

"Đồ Tô..." Lăng Việt liền muốn đuổi theo, lại bị dùng sức ôm chặt lấy, chết sống không chịu buông ra.

Mắt thấy Bách Lý Đồ Tô càng chạy càng xa, Lăng Việt ở phía sau hô to: "Đệ đã quên lúc tiến nhập cấm địa đã cùng với sư tôn hứa hẹn gì rồi sao? Gặp chuyện chỉ biết trốn tránh, đệ làm sao để kiếm chứng lời nói của bản thân đây?"

Bách Lý Đồ Tô rốt cục cũng dừng bước lại, Lăng Việt nóng vội liền bắt lấy cổ tay trái của Phương Lan Sinh, dùng lực lôi kéo, Phương Lan Sinh bị đẩy mạnh về phía trước, một cái lảo đảo, thiếu chút nữa ngã sấp xuống. Đúng lúc đó, ống tay áo của Phương Lan Sinh vô ý bị xé mở, lộ ra trên cánh tay một đạo vết thương uốn lượn với hình dáng vô cùng đáng sợ.

Đây là... vết phỏng?

Hổ tử! Hắn là Hổ tử? !

Liếc thấy vết thương, hệt như người bị sét đánh trúng, đứng như trời trồng, đầu óc ong ong.

"Là đệ sao, thật sự là đệ sao? Đệ đệ của ta, Hổ tử...

Trong đầu trống rỗng, chỉ có kí ức của mười lăm năm trước không ngừng xuất hiện ——

"Ca ca, ta bụng thật đói, thật đói a, ta muốn ăn cái gì..."

"Hổ tử ngoan, ca ca đi tìm đồ ăn cho đệ, đệ ngồi ở đây không được đi đâu, ta đi một hồi sẽ trở lại."

"Hổ tử! Đệ ở nơi nào vậy hổ tử, đệ không được làm ta sợ, đệ ở nơi nào a"

Năm đó mất mùa, người trong thôn tử chết đói hơn phân nửa, cha mẹ mang theo mình và đệ đệ ra ngoài chạy nạn, không ngờ lại chết ở nửa đường. Hắn cùng với đệ đệ một đường sống nương tựa lẫn nhau, gian nan muốn sống, kết quả là lúc kiếm ăn trên đường đem thân đệ đánh rơi, đến nay sinh tử chưa biết.

Qua nhiều năm như vậy, đêm khuya khứ mộng quay về, đều là gương mặt khóc vì đói của tiểu đệ đệ hổ tử.

Nếu là hắn, nếu thật là Phương Lan Sinh...

Giọng nói của Bách Lý Đồ Tô là thứ đưa hắn trở về thực tại: "... Ta không phải đang trốn tránh, ta muốn ở lại chỗ này, chính là vì tìm Người Mặt Quỷ, điều tra rõ chân tướng, vì Triệu Lâm báo thù, cũng tìm công đạo cho bản thân. Thứ bọn họ muốn chính là Đốt Tịch kiếm, cho dù ta tránh mặt ở Thiên Dung Thành, bọn chúng cũng sẽ tìm tới cửa, đã không thể ngồi chờ chết, tại sao không chủ động xuất kích? Sư huynh, ta muốn ở lại chỗ này, không phải vì quyến luyến hồng trần, mà vì muốn giải quyết mọi chuyện."

ánh mắt kiên định, trên mặt đều mang lên sự dứt khoát mạnh mẽ.

mới vừa nhìn thấy vết thương trên người Phương Lan Sinh liền tâm thần đại loạn, giờ phút này vẫn chưa kịp hòa hoãn, lại nghe Bách Lý Đồ Tô nói ra những lời lẽ vô cùng chính nghĩa, trong đầu loạn thành một đoàn, vừa không biết như thế nào phản bác, cũng không dám đồng ý để hắn lưu lại đây.

Đang lúc bản thân mờ mịt hết sức, một bàn tay xoa lên bờ vai của hắn, quay đầu đi, vừa lúc nhìn thấy gương mặt ôn nhuận như ngọc của Âu Dương Thiếu Cung.

"Sư huynh, có chuyện không ngại chậm rãi nói, vào phòng uống chén trà ..."

"... Đây là đỉnh cam lộ ngon nhất, được hái từ thượng thanh phong cam lộ của Phổ Tuệ Diệu Tể đại sư tự tay trồng, được ngâm cùng với nước trong sơn gian thạch của Trì Mạn Lưu, sư huynh không ngại thử một chút."

lúc này tâm loạn như ma, nào có tâm tư để uống trà của Âu Dương Thiếu Cung, nhưng hắn đã mời liền uống một hơi cạn sạch, trà nhập khẩu sau liền cảm nhận được một cỗ cam thuần tư vị thấm vào tâm can, tinh thần tức thì liền thoải mái hẳn lên.

"Trà ngon!"

Âu Dương Thiếu Cung mỉm cười, lại vì Lăng Việt rót một ly. Lăng Việt nói:

"Thiếu Cung có phải ta đối với Đồ Tô quá mức chuyên quyền độc đoán ?"

Âu Dương Thiếu Cung thản nhiên nói: "Sư huynh một lòng vì suy nghĩ cho Đồ Tô, làm sao có thể nói là chuyên quyền độc đoán?"

Lăng Việt dài dài hít một hơi: "Ta biết hắn muốn lưu lại, cũng biết hiện tại Thiên Dung Thành không chấp nhận được hắn, chỉ là, trong lòng ta, vẫn luôn cảm thấy không một chút nào an tâm..."

Âu Dương Thiếu Cung trầm ngâm sau một lúc lâu, nói: "Nếu như thế, sư huynh cũng không nên hà tất phải sầu lo làm gì, hãy để mọi người cùng nhau khuyên nhủ Đồ Tô, để hắn cùng sư huynh trở về là được."

Nghe nói lời ấy, Lăng Việt đáy mắt liền hiện lên một tia kinh ngạc: " Thiếu Cung chẳng lẽ không hy vọng Đồ Tô lưu lại? Vì sao hiện tại thái độ hoàn toàn bất đồng?" rõ ràng mới sáng còn cùng Phong Tinh Tuyết giúp đỡ Đồ Tô lừa gạt hắn.

Âu Dương Thiếu Cung ảm đạm cười, nhìn mà không đáp, lại nói: "Mới vừa rồi ánh mắt của sư huynh, làm cho ta nhớ lại một ít chuyện cũ."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro