Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 32

CÔ HÀNG NƯỚC
Maiyeumy
Chương 32:

Trong phòng, bà kéo Thảo lên lầu, mặc cho cô vùng vẫy, khóc thảm, cầu xin, đóng ngay cửa phòng lại, bà khóa chốt, cô trong phòng đập cửa, khóc rồi khuỵu xuống.

Bà đi nhanh ra phòng khách, bà với ngay cái ly, rót nước mà run tay, nước cứ tuôn chảy ra cả sàn nhà, bà cố trấn tĩnh, tu òng ọc, thở dốc, bà ngã xuống salon, căn nhà trở nên im lặng đáng sợ, không còn âm thanh, tất cả chỉ là chuỗi hành động, đầu óc bà hỗn loạn, những ký ức xưa tràn về không sao chống đỡ nỗi, những ký ức bà muốn quên, chôn giấu đi, không bao giờ muốn nhớ lại………

Ký ức như cuốn phim quay chậm, một buổi trưa không nắng, lúc đó Thảo mới 9 tuổi, cô bé đang ở trong trường học, bà Thu Hồng chuẩn bị đi xa, lần này công việc gặp thân chủ của bà, phải xuống Cần Thơ, chuyến đi khoảng bốn  ngày.

Bước ra cửa, chồng bà ông Trần Phi Dương ra tiễn vợ, bà hôn lên má ông rồi vẫy tay,  leo vào trong xe hơi, bà lái đi. Được một quãng, bà mới nhớ là mình quên đồ, vội lái xe trở về nhà.

Vào nhà, nghe có tiếng cười nói, bà ngạc nhiên, mở cửa phòng riêng của hai vợ chồng, hình ảnh bà nhìn thấy làm bà rơi cả túi xách tay, sững sốt, trên giường nệm là chồng bà và……một  người đàn ông khác đang lõa thể, cả hai đang làm chuyện đó, kinh hoàng bà hét lên……….

Ký ức dần nhạt nhòa, chuyển sang màu xám, bà điên lên, đang đập phá đồ đạc, đốt hết mọi thứ, ánh mắt điê.n dại……….Thảo đứng một góc trong nhà, nép mình sợ hãi sau bộ salon ……cô bé con không biết gì hết, chỉ biết khóc khi thấy mẹ mình tự nhiên đi.ên lên như thế………..

Lại chuyển sang màu xám, và cảnh khác hiện ra, tờ giấy ly hôn được bà đưa ra, trên đó là chữ ký của bà, ông Phi Dương cúi đầu không dám nhìn thẳng vào mắt bà, đôi mắt đó giờ lạnh băng, vô hồn và tàn khốc. Ông ký vào tờ đơn.

Lại cảnh nữa, ông Phi Dương xách vali, thu dọn mọi thứ thuộc về ông, rời khỏi căn nhà, từng là nhà chung của một gia đình, Thảo khóc níu tay ba, ông ôm con mà nước mắt lăn xuống, bà lạnh lùng, đôi mắt ráo hoảnh, kéo Thảo về phía bà, hét lên đuổi ông đi…………..cô bé con Thảo, cánh tay nhỏ bé vẫn vươn ra phía trước về phía ông bước đi ………

Kết thúc dòng ký ức là cái ly bị bà ném vỡ tan nơi góc nhà cùng tiếng khóc rống của bà, bà ôm mặt gục xuống :

_ Hu hu hu , trời ơi……………..

Đêm tối, bóng trăng len qua song cửa, nó tò mò ló mình khỏi đám mây, nghiêng nhìn vào trong, người bạn thân quen của ta kia rồi, cô ấy hôm nay sao vậy, sao lại ngồi thẫn thờ thế kia, ta không phải con người, chỉ có thể ở trên cao chiếu sáng cho cô ấy thôi, ước gì ta là con người nhỉ, cô gái ơi có gì cứ trút hết ra đi, dù ta không giúp được gì cho cô, nhưng nguyện làm người bạn đáng tin cậy cho cô mỗi đêm, lặng lẽ bên cô, nghe cô tâm sự, như vậy được không cô gái………..

Cô gái vẫn ngồi đó, ánh nhìn hướng lên ánh trăng, trăng đêm nay sáng quá, có tiếng mở cửa, bà Thu Hồng bước vào, bà nhìn Thảo, cất giọng đều đều như vọng về từ cõi âm ty:

_ Tối rồi, xuống ăn cơm đi, mẹ dọn sẵn rồi đấy, chúng ta cần nói chuyện đàng hoàng với nhau.

_...........( vẫn im lặng)

_ Ăn cơm đi, con có nghe mẹ nói gì không Thảo ? ( bà lặp lại lần nữa )

_ Con chỉ muốn nói một câu thôi, con yêu Thơm, xin mẹ cho chúng con bên nhau. ( cô không quay lại, vẫn nhìn vầng trăng )

_ Con……( bà tức giận muốn mắng Thảo, nhưng rồi kìm nén, gằn giọng ). Muốn nói gì thì cũng phải ăn uống mới có sức mà nói chứ, mẹ đợi con đấy, xuống nhanh lên.

Nói rồi bà bước ra ngoài. Cô từ từ quay lại, bước xuống, bóng cô đổ dài phía sau, để lại ánh trăng lẻ loi ấy………

Phòng khách, món ăn trên bàn, cô kéo ghế, ngồi xuống, gắp thức ăn, và cơm vào miệng, bà Thu Hồng nhìn cô con gái, bà chua xót, nhưng không thể mềm lòng được :

_ Con có biết tại sao mẹ lại hận ….cha con thế không ? không thể nào tha thứ được.

_........( cô ngước lên nhìn bà.)

_ Mẹ hận ông ta, hận lắm. Ông ta …là kẻ kh.ốn nạ.n. Lừa dối mẹ bao năm trời.

_ Cha đã yêu người phụ nữ khác nên mẹ mới ly hôn với cha, phải không ạ ?

_ Không phải ( bà gắt lên, ánh mắt tức giận ), nếu….nếu ông ta yêu và chọn sống bên một người đàn bà khác thì ít ra mẹ cũng không hận ông ta đến vậy, ít ra mẹ cũng còn lòng tự trọng khi thua một người đàn bà khác……khố.n n.ạn mà, nhưng đó lại là …..một tên đàn ông, ông ta là kẻ biế.n th.ái, b.ê đ.ê, dám lên giường ngay với tên đàn ông khác khi mẹ đi vắng. Thật đáng g.hê tở.m.

Ánh mắt bà sắc như dao, cô sững người khi biết sự thật, mắt mở to, bà Thu Hồng nắm chặt tay lại, đôi mắt vô hồn :

_ Chỉ vì muốn che đậy cái xấu xa của bản thân mà cưới mẹ, thật ghê tở.m, bao năm chung sống chăn gối, chỉ là màn kịch che mắt người đời ( bà nghiến răng ). Đó là sự sỉ nhục đối với mẹ, nhục nhã lắm, mẹ không muốn ai biết và cũng không muốn con biết, xấu hổ khi có người cha như thế.

_ ………giờ con đã hiểu tại sao cha lại có ánh mắt buồn như thế. Thì ra cũng như con cha đã yêu người cùng giới, để rồi chịu bao đau khổ dằn vặt trong lòng.

Bà tức giận hét lên :

_ Không được gọi ông ta là cha, ông ta không xứng, con đang bênh vực ông ta sao ? mẹ chỉ có một mình con là con, là người mẹ yêu thương nhất. Con sẽ không phản bội lại mẹ, phải không Thảo, con nghe lời mẹ đi, đứa con gái kia chỉ là thứ bệ.nh ho.ạn, con chỉ vì nhất thời mà bị nó dụ dỗ thôi. Mẹ đã sắp xếp cho con một  mối lương duyên tốt, bên nhà kia cũng không truy cứu chuyện con hủy cuộc xem mắt. Vì vậy nghe lời mẹ đi, tránh xa đứa con gái kia ra. Sống bình thường đi con.

_ Mẹ…….đó không phải ý muốn của cha, và càng không phải của con, mẹ thì lúc nào cũng có vẻ bận rộn, công việc và công việc , có bao giờ mẹ nghĩ đến cảm nhận của con không, có hiểu con nghĩ gì không ? hãy hiểu cho con, chỉ lần này thôi, tình yêu này đến một cách tự nhiên như hơi thở,  đồng tính không phải bệnh, có ai muốn mình khác người đâu mẹ, tình yêu ngọt ngào, cuộc sống vui vẻ, suôn sẻ ai lại không muốn, lại tự chọn con đường đắng cay sóng gió hả mẹ.

Con là lesbian, một sự thật phũ phàng tàn nhẫn, con đã luôn tự hỏi, có phải mình bệnh không ? mình là ai ? tại sao lại thế này …….ngoài việc chấp nhận ra còn làm sao nữa. Con không muốn như cha con, tự lừa dối bản thân, không dám sống thật với chính mình, lấy vợ, sinh con, để che đậy miệng lưỡi ánh mắt dèm pha của thế gian. Để rồi cuối cùng, người đau khổ là bản thân và những người thân yêu nhất.

Im lặng cả hai nhìn nhau…….bà mệt mỏi :

_ Mẹ đã nói hết lời mà con không nghe sao? Được rồi, con ngủ sớm đi.

_ Mẹ….mẹ ơi…….( cô gọi ánh mắt rất buồn van xin )

Nhưng bà bước nhanh về phòng và không thèm quay lại, còn cô thì vẫn ngồi đó……..

===========

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #bách#hợp