Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 13

CÔ HÀNG NƯỚC
Tác giả : Maiyeumy
Chương 13:

_ Thảo về chưa anh? Em liên lạc với cô ấy mãi mà không được. (giọng nó sốt ruột)

_ Ờ….nó về hôm qua em ạ, Thảo nói là còn mệt , bị cảm khá nặng, cô ấy không muốn lây bệnh cảm cho em đâu, nên dặn anh là khi nào em đến thì đừng lên. Khỏi bệnh cô ấy sẽ gọi điện cho em……em về đi….

_ Cô ấy về rồi hả, em lên thăm cô ấy.( nó vội vàng bước vào trong )

_ Không được…. ( Hoàng ngăn nó lại, anh bối rối ) cái này….em không được lên….

_ Tại sao? ( nó ngạc nhiên )

_ À….à…….Thảo nói là, cô ấy bệnh trông xấu lắm, không muốn em thấy gương mặt xấu xí nên dặn anh là tuyệt đối không cho em lên phòng….em về đi khi nào hết bệnh thì nó sẽ gọi cho em…..

Nó ngần ngừ, ra về, Hoàng nhìn theo chiếc xe mà thấy chua xót, lắc đầu……….

Hoàng bước lên phòng, ngoài cửa phòng vẫn đóng, anh thở dài:

_ Thảo à, dù sao em cũng ra đây đi, em trốn tránh hoài thế này...không giấu được lâu đâu. Thơm nó lại đến nữa đó……

_.............

Rồi tiếp theo nữa, những ngày tiếp theo……..nó hoàn toàn không gặp được Thảo…….Nó thấy bực mình, điện thoại Thảo không nghe máy, đến nhà thì cô ấy trong phòng không ra gặp.

Quán nước, nó ngồi đó, vẫn không thấy Thảo, nó nghĩ là đã có chuyện gì rồi, nó níu áo Hoàng:

_ Rốt cuộc là sao? Có chuyện gì xảy ra, Thảo sao rồi? cô ấy còn cảm hả ? ( mất bình tĩnh nó níu áo Hoàng )

_........( Hoàng im lặng tránh câu nó hỏi )

_ Nói đi chứ? ( nó gắt )

_ Để em tự nói……..( Thảo bước ra , nó nhìn Thảo, trông cô gầy hẳn đi, mặt bơ phờ và hình như đã khóc rất nhiều, đôi mắt sưng cả lên )

Công viên chiều nhạt nắng, một góc vắng……..gió đã đứng rồi…..trên băng ghế, cả hai im lặng ngồi bên nhau.
Nó nhìn Thảo, xót xa:

_Em sao vậy….? trông em không khoẻ, em khóc hả? đã có chuyện gì xảy ra, tại sao Thơm liên lạc em mãi không bắt máy ?

_ ……….em không sao, mấy ngày qua em không gặp Thơm là vì muốn xác định lại tình cảm của mình…..em…..

_ Em sao?

_ Em đã tìm hiểu về bản thân mình, đã mấy tuần trôi qua, em luôn thầm mong tất cả chỉ là cơn ác mộng, nhưng không phải……

_ Ác mộng ? về cái gì chứ ?

_ Thảo biết L.es là gì rồi……

_ Hả ? Thảo biết rồi sao….vậy…..Thảo….

Thảo đột nhiên quay qua nhìn thẳng vào mắt nó:

_ Thơm, nói thật cho Thảo biết nghe, Thơm….là l.es phải không?

_........Em biết rồi à ?

_.........( cô gật đầu )

Không khí trở nên cô đặc, nó suy nghĩ và dường như nó đã hiểu, tự động nó dịch ra xa, ngồi xa Thảo, một khoảng trống trên băng ghế ngăn cách hai đứa nó :

_ Em……à ra vậy, em tránh mặt Thơm ……..Thơm hiểu rồi. Em đừng sợ, Thơm……, Thơm không làm gì em đâu. Nếu em không muốn thấy Thơm nữa, không muốn người khác hiểu lầm thì……từ nay Thơm không gặp em nữa đâu….em cứ sống vui vẻ như ngày xưa là được rồi .

( Nó đau lắm, từng câu nói ra như xát tim nó, nó trải qua một  lần đau bởi mối tình đầu không trọn vẹn, giờ đây tình thứ hai, chưa bắt đầu đã vội kết thúc )

Thảo thấy hành động của nó như thế, cô bật dậy, tiến lại phía nó, ngồi sát bên nó, cô nhìn thẳng vào nó :

_ Không phải, ý Thảo không phải vậy, Thơm cho rằng em sợ , em khinh ghét Thơm nên lẫn tránh Thơm sao?

_ …….ừ.

Thảo nhìn ra mặt hồ, lời nhẹ nhàng như gió :

_ Không phải đâu, Thơm hiểu lầm rồi, thật ra…….là em muốn một mình yên tĩnh, suy ngẫm lại mọi thứ, hơn ba tuần qua, em đã khóc rất nhiều, khi nhận ra được bản thân mình là ai, em vui vì mình đã tìm lại được chính mình, nhưng cũng đầy mâu thuẫn, sợ hãi và mệt mỏi khi nghĩ đến tương lai phía trước……….

Em tự hỏi lòng mình rất nhiều lần, dằn dặt, bao đêm em không ngủ yên giấc, luôn giật mình vào đêm khuya và rồi không ngủ được nữa, tự trấn an mình rằng tất cả chỉ là cảm giác nhất thời, là sự ngộ nhận mà thôi, thậm chí em còn tự cho mình là bị bệnh rồi.

_ Em sợ điều gì ? nếu không vì Thơm là l.es ?

_ Em sợ….em sợ tình cảm chính em, em đã yêu Thơm rồi, Thơm có biết không ?

Nó ngỡ ngàng không tin vào lời vừa thốt ra, nó nhìn Thảo trân trối, tức giận, ánh mắt nó nghiêm lại.

_ Em….nói đùa phải không ? em đừng thương hại Thơm, Thơm không thích điều đó, Thơm thừa nhận, đúng là Thơm rất yêu em, ngay từ lần đầu gặp em, Thơm đã bị em thu hút, Thơm không mong gì hết, vì Thơm biết tình cảm này, cho đi là không có nghĩa sẽ được đáp lại, chỉ cần thấy em luôn tươi cười cũng đủ rồi, Thơm đã tự thề với lòng là không bao giờ nói ra tình cảm này. Bên em, làm bạn với em , chỉ dám mơ thế thôi. Em đang ngộ nhận đấy….đừng tự biến mình thành người như Thơm, thế giới của người đồng tính không phải trải thảm hoa hồng, em cũng nhìn thấy ánh mắt và những lời người khác nói thế nào khi họ gặp les rồi đấy. Và còn bao điều khinh miệt khác nữa, nghĩ đến gia đình em đi. Và quên những suy nghĩ ngốc nghếch ấy đi.
Em không được bước vào thế giới của Thơm, dù chỉ là trong ý nghĩ, và quên Thơm đi , hiểu không hả ?

Nó nói rành mạch như thế, rồi đứng dậy, nó định bước đi. Thảo bật dậy, ôm sau lưng nó, nó lúng túng cố gỡ tay Thảo ra, nhưng cô ôm rất chặt:

_ Em làm gì vậy? buông Thơm ra đi.

_ Em không buông. Những gì Thơm nói em đều hiểu hết, vậy Thơm có hiểu những gì em nói không ?
Không phải thương hại, là tình yêu, tình yêu thật sự, không biết tự lúc nào, hình bóng của Thơm đã ngự trị trong tim em rồi. Em không ngộ nhận, cũng không tự biến mình thành người như Thơm, em không bước vào thế giới của Thơm mà em đã là người ở trong thế giới của Thơm từ lâu rồi. Chỉ là Thơm đến và cho em nhận ra mình thật sự thuộc về nơi nào. Em yêu Thơm nên em đã ghen, em đã hành động mà không hề biết tại sao mình làm vậy.

Nếu muốn em rời xa Thơm, thì Thơm làm cho em quên Thơm đi. Không nghĩ đến Thơm nữa, Thơm bước vào cuộc sống của em, làm em yêu Thơm rồi giờ bảo em quên đi. Nếu biết đau thế này thì ngay từ lúc đầu thà đừng gặp gỡ, đừng quen nhau. Để rồi giờ không quên được. Thơm làm vậy bất công với em quá. ( cô nước mắt tuôn rơi , từng lời cô nói nghẹn ngào và quyết liệt )

_............

Nó xoay lại, gỡ tay Thảo ra, những lời của Thảo đã làm nó không biết nói sao nữa, nó im lặng rồi nhìn vào cô, ánh mắt cương quyết :

_Em không hối hận chứ ?

_ Tuyệt đối không hối hận, em đã chọn con đường này, thì em có trách nhiệm với những gì đã chọn.

_.........

Nó không nói nữa, ôm lấy cô gái, cả hai ôm siết lấy nhau……..

_ Còn Thơm thì hối hận rồi.

_ Sao? ( cô nhìn nó )

_ Hối hận vì đã không ngăn được mình yêu em, hối hận vì biết là tình cảm sai lầm vẫn muốn ích kỷ bên em. Ích kỷ quá phải không em ?

_ Vâng, Thơm rất ích kỷ, và em cũng thế.

( cô hôn nó, nụ hôn ngọt ngào, giải toả hết bao phiền muộn chất chứa bao ngày qua, nhưng chông gai còn ở phía trước………đường còn xa lắm ………)

=============

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #bách#hợp