Chương 1
CÔ HÀNG NƯỚC
Tác giả : maiyeumy
Chương 1:
Ký ức……1 buổi chiều chủ nhật, đó là ngày không thể buồn hơn được, mở di động, làn sáng dịch chuyển xuống 1 cái tên "Em Yêu", nó ngần ngại giây lát ngón tay cứ rê miết lên phím gọi, không dám bấm hay không muốn bấm……quyết định, nó bấm.
Tiếng chuông reo làm nó hồi hộp, chờ…….1 tiếng reo, 2 tiếng reo, rồi 3 tiếng……đến tiếng thứ 6 thì 1 giọng nói đáp lại , nhẹ mà nghe xa xôi vô cùng:
_ Vâng, em nghe đây, có chuyện gì không anh?
_Ờ, không, không có gì, anh…..( nó ngập ngừng, không biết nói gì)
_ Nếu không có chuyện gì em cúp máy đây.
_ Khoan, khoan đã…….ờ, em, em vẫn khỏe chứ. Đi làm vẫn tốt chứ em? ( mình hỏi cái gì vậy trời )
_ Ừm,……em vẫn khỏe, cảm ơn anh.
_ Thành phố lạnh lắm đấy, giáng sinh sắp tới rồi, em nhớ mặc thêm áo ấm nghe. Còn nữa, em hay đau bao tử, đừng ăn mặn quá không tốt, em nhớ đừng làm quá sức….
Cô gái bên kia đầu dây cắt ngang lời nó :
_ Anh à.
_ Hả?
_ Đừng quan tâm em nữa, em biết lo cho bản thân mà, đừng gọi cho em nữa, em không muốn chồng em hiểu lầm…anh biết đấy, chuyện chúng ta hết rồi……xin lỗi…
_........ờ.
Có tiếng người đàn ông vang vọng vào di động :
_ Em làm gì lâu vậy, trễ giờ chiếu phim bây giờ.
Cô gái nói vội:
_ Dạ, em ra ngay.
_ Thôi, em cúp máy đây.
_ Ờ, chào em.
Nó nghe tiếng bíp dài bên kia đầu dây, vẫn cầm trên tay…….nó tắt máy, lằn sáng lại đến dòng chữ "em yêu" , dòng yêu cầu : "bạn có muốn xoá em yêu" . "có" "không"
Nó để lằn sáng bên chữ "có" rất lâu……thở dài, gập máy lại.
Gắn tai nghe vào, 1 bài nhạc lan trong tâm trí nó :
"Con đường xưa em đi, vàng lên mái tóc thề, ngõ hồn dâng tái tê
Anh làm thơ vu quy, khách qua đường lắng nghe chuyện tình ta đã ghi
Những mùa trăng vu quy, vì mưa gió không về
Chiến trường anh bước đi
Có nàng hoen đôi mi, ngóng theo đường vắng hoe ...Hỏi còn ai cố tri
Em ơi! nhìn gió lên khơi, lòng có trông vời một người xa cuối trời?
Nơi đây phiên gác canh dài, e ấp đôi lời mình còn nhớ thương hoài
Em ơi! màu áo phong sương, mình ước huy hoàng được bàn tay chính nàng dâng hoa, dâng hết ân tình
Tình đến bao giờ .Hỏi đường xưa mà nhớ con đường xưa em đi
thời gian có quên gì
Đá mòn kia vẫn ghi, ghi một đêm trăng thanh
quán bên đường vắng tênh
Chỉ còn em với anh."
Nó nhìn lên đám mây kia, tay đút vào túi quần, "Hạnh phúc….chúc em hạnh phúc"
Đi lang thang trong buổi chiều chủ nhật thế này, hơi lạnh lan khắp nơi. Phải chi có gì đó làm tan đi nỗi buồn này nhỉ, ông trời ơi, ông biến ra cái gì đó cho tôi quên đi mấy ký ức chết tiệt này, nếu có 1 tai nạn cũng được….quên hết lại hay….điên quá, mày nghĩ đi tới đâu rồi.
_ Rầm. Két…….
Mãi miên man suy tư, mà 1 lực húc vô tình va vào nó, nó bị tông khá mạnh, té nhào, quay cuồng, lực va chạm làm nó đứt phực mọi suy nghĩ.
Cô gái hốt hoảng, buông chiếc xe đạp chạy lại, rối rít, lo lắng:
_ Á, cho tôi xin lỗi, chị không sao chứ? ………Tôi xin lỗi, tôi thắng không kịp…..
Nó ê ẩm cả người, lồm cồm bò dậy, cô gái vội đỡ tay nó đứng lên, chân nó ê ẩm, bám lấy vai cô gái cố đứng dậy. Nó như tỉnh lại, cười to:
_ HA HA HA. Đúng là cầu gì được nấy, Ha ha ha…..
_ Chị….chị không sao chứ? Có bị thương đâu không? ( thấy nó cười, cô gái sợ hãi, càng thêm lo lắng ) Nó nhìn cô gái, thấy cô có vẻ lo, tay cô đỡ tay nó mà run run, nó buông vai cô ra, nghiêm lại :
_ Không sao, tôi cười cái khác . ( nói xong nó định bước đi, nhưng cái chân hình như đơ rồi, lại đau tấy lên, không bước nổi, mém té, cô gái vội đỡ nó, dìu vào bên lề )
Nó cười gượng :
_ Chết tiệt, hình như có sao rồi đấy, chân xi cà que rồi.
_ Tôi xin lỗi….chị ráng chút, qua bên kia, tôi băng vết thương cho…..
_Bên kia à?
_ Ừm…
Thế là cô gái dìu nó qua bên kia đường, nó ngạc nhiên khi cô đưa nó vào quán café , tên quán màu tím nhạt “ HƯƠNG THẢO ” , nó lẩm bẩm, tên nghe đẹp quá….
…………..
Cô dìu nó vào trong quán, vội nói:
_ Anh Hoàng chiếc xe em để ngoài kia, anh đi mua ít đồ dùm em, em không đi được, giấy nè anh coi theo đó mua nha.
_ Chuyện gì vậy? em vừa ra ngoài mà, xe em đâu rồi, ai vậy ? trời, bị thương kìa, chân chảy máu rồi.( Hoàng chạy tới, ngạc nhiên )
_ Anh đừng hỏi nhiều quá, mau đi anh.
_ Ờ ờ, ủa, mà xe em đâu?
_ Em để nó bên kia con lộ ấy.
_ Ặc, không sợ mất sao, pó tay em luôn. ( Hoàng vội chạy qua bên kia đường ) Cô gái vội chạy vào trong , lát sau là bông băng thuốc đỏ được đắp , dán lên chân tôi, vết trầy kéo dài, do té xuống đường , cô cẩn thận dùng băng thấm cồn chà nhẹ vết thương.
Cô thổi vết thương, lo lắng hỏi :
_ Rát không ?
_ Ừm….lúc này nó mới ngắm kỹ cô gái, cô có khuôn mặt không tròn cũng không dài, trán cao, mũi thẳng, tóc ngắn ngang vai, đôi mắt trong đến lạ, đôi mi dày cong, cô không đẹp chỉ ưa nhìn. Khi cô ngẩng lên nhìn nó, nó vội đưa mắt nhìn nơi khác:
_Đây là….
_ Tôi làm việc chỗ này, chị xem chân thế nào rồi…..
Nó duỗi duỗi chân, hơi đau tí, nhưng có vẻ đi lại được rồi:
_ Không tồi, đi được rồi. Thôi chào cô ( nói xong nó đứng dậy, định bước đi , cô gái níu áo nó kéo lại, làm nó loạng choạng mém ngã )
_ Gì nữa ? ( nó nhăn mặt nhìn cô gái )
_ Chị ngồi nghỉ chút đi, chị dùng tách cà phê nghe, trời lạnh lắm, uống gì cho nóng nóng, sẽ thấy ấm áp ngay.( cô cười tươi, chạy ngay vào trong, pha cà phê, không cho nó nói câu nào, nó đành ngồi xuống )
Ly cà phê sữa nóng ngay trước mặt nó, cô tươi cười:
_ Chị thử đi.
_...........
_ Hì hì không có độc đâu.
_Ặc, ( cô nàng này có khiếu hài hước đây ), cô bao tôi thì tôi uống.
_ Ok luôn, hi hi.
Cà phê tan trong miệng nó, đậm đà, vị đắng hoà lẫn vị ngọt.
_ Chị thấy thế nào ?
_ Chưa uống cà phê bao giờ , không ý kiến. Tôi không có thói quen uống cà phê.
_ Hì hì, cái gì cũng vậy, làm riết thì thành thói quen thôi mà.
_ Xong rồi, tôi đi được chưa?
_ Chị……
_ Còn gì nữa à?
_ Không….thỉnh thoảng ghé quán em nghe, em bao.( cười )
_ Cô…lạ thật. Làm thêm ở đây, tôi ghé uống quài tiền đâu cô trả.
_ Hì hì, cứ ghé ủng hộ là được rồi, à, mà em là chủ quán, không phải người làm thêm.
_ Ra vậy… nó bước ra ngoài, tự nhiên thấy ấm lạ, công dụng của ly cà phê đó à? nhủ thầm, nó mỉm cười….
=============
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro