Chương 1: Xóm Hến
Vì sao gọi là xóm Hến? Vì con hến là kế sanh nhai của gần như toàn bộ người dân trong xóm. Cả cuộc đời họ gắn với con hến, từ bữa cơm, đến chuyện bán buôn kiếm đồng ra đồng vào. Con hến nhỏ xíu, lời lãi không bao nhiêu, nên người ta dần dần tha phương cầu thực.
...
Tây Đô, năm 2001.
Trương Thanh Huyền, 25 tuổi, bà chủ vựa gạo, người ta hay kêu cổ là cô Hai Huyền.
Ngồi ở hàng ghế sau, cô Hai Huyền nhìn ra ngoài cửa sổ xe, trong lòng bất an. Cô Hai vân vê chuỗi hạt phong thủy trong lòng bàn tay, thấp thỏm nhìn dãy nhà mái lá xập xệ nấp sau những bụi chuối già xơ xác. Trời cũng về chiều, nắng cũng không còn gay gắt, càng tô thêm nét ảm đạm.
Hôm nay người ta sửa sang đường lớn, nên tài xế đành phải vòng vô xóm Hến. Đường tuy xa nhưng mà được cái xấu.
Mỗi lần chiếc xe vấp ổ gà, cô Hai Huyền phải nghiến chặt răng, không để bữa cơm chiều trong bao tử phải trào ngược lên.
"Cô Hai thông cảm nghen, đường hẹp quá, hổng né ổ gà được"
"Hông sao, chạy từ từ thôi" Thanh Huyền dịu dàng nói.
Cô Hai thở dài, ngẩng mặt nhìn bầu trời càng lúc càng sập tối. Bên ngoài chỉ có le lói ánh đèn từ chiếc xe hơi đang hộ tống cô Hai về nhà. Cái nỗi bất an ban đầu càng lúc càng dâng lên.
Còn một cây cầu nữa thôi là ra tới đường lớn rồi.
Két!
Chiếc xe thắng gấp, cô Hai hơi nhoài người về phía trước, nếu không có dây an toàn thì trán cô đã đập vô ghế tài xế.
"Cô Hai có sao hông?" Anh tài xế vội vàng ngoái đầu về phía sau.
"Hổng sao, có chuyện gì vậy?"
"Dạ thưa cô Hai, hình như tui đụng trúng người ta rồi"
Thanh Huyền giật thót tim, nét hồng hào dần trắng bệch đi vì sợ. Sợ cho mình và cũng sợ cho người. Cô Hai tính mở cửa xe bước ra ngoài thì giọng nói run cầm cập của tài xế ngăn cô lại.
"Cô Hai, hay là mình đi luôn đi, tranh thủ dân xóm này chưa ai hay"
Cánh cửa vẫn mở ra và Thanh Huyền vẫn bước xuống, mặc kệ anh tài xế hết lời can ngăn. Dẫu sình lầy bám đầy trên đôi guốc, văng lên chiếc quần bà ba màu trắng óng ánh.
Nghe tiếng bước chân nhơm nhớp khẽ khàng, anh tài xế chấp tay niệm Phật, nửa bước cũng không dám rời xe.
Trước đầu xe, có một cô bé nằm sấp không nhúc nhích. Nó bận chiếc bà ba màu nâu sẫm, cũng không biết là có thương tích hay chảy máu gì không. Dưới ánh đèn đường le lói, thấy lồng ngực nó vẫn phập phồng hơi thở, Thanh Huyền thở phào nhẹ nhõm.
"Em à, em có sao-"
Mắt nó mở to, trừng trừng.
"Á bà cố nội cha mày!" Cô Hai Huyền giật mình la làng, đi lùi về sau ba bốn bước. Con bé chỉ mở mắt thôi mà cô Hai cứ tưởng nó hồi dương.
Con bé đó vẫn trừng trừng, ánh mắt nó như muốn ăn tươi nuốt sống người đối diện. Tóc nó bết bát đất bụi, mặt đen xì như trét lọ nồi, thân ốm yếu như con cò ma. Nó chống khủy tay xuống đất, từ từ ngồi dậy.
"Đường làng chứ bộ quốc lộ hay gì mà chạy dữ vậy? Đụng trúng tui rồi nè, đền tiền đi!" Con bé khập khiễng đứng dậy, chống một tay lên đầu xe, giọng nó chát như muốn xé toạt cả bầu trời.
"Rồi rồi, nhưng mà em lên xe đi, chị chở em đi trạm xá, được hông em?" Cô Hai bước lại gần, nhưng càng lại gần con bé càng cà nhắc ra xa.
"Hông cần, đưa tiền đây" Con bé nghiến răng nhìn cô Hai, thi thoảng dáo dác nhìn ngang nhìn dọc.
"Ê con nhỏ kia, tính ăn vạ hả mạy?" Tài xế thấy con bé còn sống thì vội vội vàng vàng bước xuống xe, một tay chống hông, một tay chỉ vào mặt con nhỏ.
"Nói chuyện hổng có chỉ chỉ chỏ chỏ như vậy nghe chưa? Giờ đưa tiền hay tui đập xe?" Con bé lụm cục đá lên.
"Thôi thôi, em muốn bao nhiêu cũng được, nhưng đi trạm xá trước đi em, tiền bạc chị lo, nha?" Cô Hai Huyền càng dịu giọng hơn, tiếng cô nói ngọt hơn mía mật. Cô giơ tay ngăn không cho tài xế nói thêm câu nào nữa, lỡ con bé đập xe thiệt thì cô chịu chứ ai, xe cô mà.
"Đã nói là đưa tiền thôi được rồi, bà chị lỗ tai cây hả?"
Cô Hai Huyền sững sờ mấy giây.
"Em muốn bao nhiêu?"
"Hai chục ngàn!"
Cô Hai giật mình, thở dài một hơi. Cô rút một tờ năm chục ngàn đồng trong bóp, chìa ra trước mặt con bé.
"Nè em, chị không có tiền lẻ"
Con bé giật phăng tờ tiền giấy thẳng tắp. Nó tính chạy, nhưng cô Hai Huyền nắm được cổ tay nó, giật về phía mình. Con bé ái ngại ánh mắt nghiêm trang của người phụ nữ giàu có trước mặt, nó bĩu môi, nói thí nói càng.
"Làm gì liếc người ta dữ dạ? Hổng boa hả?"
Thanh Huyền lắc đầu.
"Giàu mà kiết, mai mốt nghèo rớt mồng tơi cho coi"
Thấy cô Hai Huyền không có vẻ như muốn tha cho nó, con bé cũng thôi không vùng vẫy chi cho mất sức. Nó chửi thầm trong lòng, đường bà con gái gì mà mạnh như trâu.
"Giờ.. giờ tui hổng có tiền thối, nhà ở đâu mơi tui đem qua cho"
Cô Hai im lặng một lúc lâu. Không phải cô tiếc rẻ ba mươi ngàn, mà trong lòng cô còn nhiều băn khoăn. Con bé này là ai, ba má nó ở nơi nào, rồi với số tiền lớn như vậy, nó có lao đầu vô mấy chuyện phạm pháp hay không?
Dáng người nó nhỏ xíu, lưng nó khom, đằng trước đằng sau dẹp lép như con khô cá lẹp. Da nó đen đúa, mắt nó đỏ lòm, him híp như sắp chìm vào giấc ngủ. Nhìn mỗi gương mặt bần thần của nó thôi là đủ để cô Hai hình dung cuộc sống gầm cầu và ống chích của nó rồi.
Hổng nên đánh giá người khác qua vẻ bề ngoài, nhưng mà..
"Không cần em thối, đi trạm xá với chị đi"
Nói là đi trạm xá để kiểm tra vết thương xe đụng, nhưng thâm tâm cô Hai Huyền cũng muốn coi con bé này có nghiền xì ke thiệt hông. Đằng nào sát bên trạm xá cũng có một cái trại cai nghiện.
"Bà chị ăn cái giống gì mà lì quá dạ, buông ra!"
"Mình về thôi cô Hai ơi, trời tối rồi, hồi nữa nó cắn mình đó" Anh tài xế thiết tha van nài. Sao cô Hai bao đồng dữ vậy?
"Em tên gì? Ba mẹ em đâu?"
"Tui tên Diệu, tía má tui đi bán muối hết rồi, chị muốn đi chung với ổng bả hông? Buông ra!"
Má, tên Diệu mà hỗn như quỷ. Anh tài xế dựt dựt khóe miệng.
Con bé ngoạm tay cô Hai một cái đau điếng, răng nó nghiến chặt lên da đến mức bật máu tươi. Trong lúc anh tài xế chưa kịp làm gì, cô Hai thì nhăn mặt ôm cánh tay, con bé vụt chạy vào trong màn đêm tối.
"Cô Hai! Cô Hai có sao hông? Hay tui rượt theo nó nha?"
"Thôi kệ đi anh"
Vậy là nó ăn vạ thôi chứ có bị làm sao đâu. Nó chạy nhanh như ngựa phi vậy.
...
Chiếc xe đậu vào khoảng sân rộng trước nhà, cô Hai Huyền nhẹ nhàng bước xuống.
Đón tiếp cô Hai không phải gia nhân, cũng không phải em Út, mà là ba bốn tiểu thương ngồi phe phẩy nón lá, bên hông là gánh cháo đậu đen, gánh bánh bò bánh tiêu, gánh tàu hủ nước cốt dừa. Mấy người này đang tám chuyện rôm rả, thấy cô Hai về thì mừng ơi là mừng.
"Cô Hai về"
"Dạ, bà con tập trung ở nhà tui mần chi đây?"
"Dạ cô Hai, cô Út mua bánh, cháo với tàu hủ của tụi tui mà chưa có trả tiền, cô Hai trả đi, tụi tui còn về cơm nước"
Cô Hai Huyền hít một hơi thật sâu. Nay ra đường hổng coi ngày hay sao vậy trời ơi..
"Dạ, dạ, hết bao nhiêu vậy chú?"
Ông chú bán tàu hủ đếm lầm bầm trên đầu ngón tay, cô bán cháo và cậu thanh niên bán bánh cũng lật đật tính tiền.
"Cô Út ăn hết 6 chén tàu hủ, vậy là 1800 đồng"
"3 chén cháo đậu đen ăn tại chỗ, với 2 chén mang về nữa là 2000 đồng"
"Cổ mua đem về hết 500 đồng bánh bò nữa cô Hai"
Cô Hai Huyền gượng cười, lặng lẽ móc bóp ra trả tiền.
"Để bà con đợi lâu rồi, thôi tui thay mặt bé Út nhà tui xin lỗi bà con"
Người ta cũng dễ chịu, không có trách móc gì, vừa cười vừa gánh hàng ra khỏi khuôn viên nhà rộng thênh thang. Người làm trong nhà thấy vậy thì chạy ráo riết ra đóng cổng lớn, một đứa xách đồ cho cô Hai.
"Dạ cô Hai mới về" Thằng bé chừng 16 tuổi, mũm mĩm, vừa xách túi đồ vừa cười khờ.
"Ừm em, dọn cơm cho cô Út ăn chưa?"
"Dạ rồi, nhưng mà cô Út hổng ăn, đồ ăn nguội hết rồi nên tụi em.." Thằng bé hơi cúi đầu, ngập ngừng không dám nói thêm.
Mà thiệt, nguyên bàn ăn ê hề mà cô Út có chịu đụng đũa miếng nào đâu. Mấy đứa nhỏ người làm nhìn mà tiếc. Thỉnh cô Út xuống nhà ăn thì cổ chỉ lắc đầu, hỏi xin đồ ăn thì cổ phẩy tay, cô Hai cũng không có ở nhà đặng mà hỏi ý, nên tụi nó chia nhau ăn luôn.
Cô Hai Huyền thở dài. Con bé này, ăn hàng cho đã rồi bỏ cơm.
"Được rồi, tụi em dọn dẹp rồi nghỉ ngơi đi"
"Dạ"
...
Trương Mộc Trà, 18 tuổi, em gái cô Hai Huyền, thường gọi là cô Út.
Cô Út Mộc Trà nằm phơi thây trên cái ghế gỗ đồ sộ, chân vắt lên tay vịn ghế, cái lưng còng như con tôm. Cô Út ôm cuốn truyện tranh nhỏ, vừa đọc vừa cười ha hả, tiếng cười vang vọng khắp căn nhà.
"Út, ngồi thẳng người lên đàng hoàng"
"Chị Hai về, Hai có mua truyện cho em hông?"
"Bé ngoan mới có truyện" Cô Hai muốn la, nhưng nhìn mặt Mộc Trà la hổng nổi. Quá dễ thương để lớn tiếng.
"Người ta ngoan mà, ngoan ơi là ngoan luôn"
"Ngoan thiệt hông cô nương? Ngoan mà ăn hàng bỏ cơm. Đứng dậy tui coi coi bể bụng chưa?"
"Người ta ăn có chút éc"
Mộc Trà khoanh tay nhìn Thanh Huyền, hai má phồng phồng, vừa chu môi vừa liếc xéo.
"Liếc ai? Hỗn đúng hông?" Cô Hai chống tay lên hông, giả bộ nghiêm.
"Hông có mà.." Cô Út nhỏ giọng, lấy cuốn truyện che mặt.
Mộc Trà ló mặt ra khỏi cuốn truyện, thấy Thanh Huyền đang treo áo khoác lên giá. Cô Út để ý, sao ống quần của chị Hai lấm lem quá chừng. Một thoáng lo lắng lướt qua bộ óc non nớt của cô Út, nhưng rồi cổ cũng bỏ qua, tiếp tục vùi mặt vào cuốn truyện tranh đang đọc dang dở.
Chắc chị Hai đi thăm ruộng rồi té, chắc vậy.
Cô Hai đi tắm, đăm chiêu nhìn vết cắn của con bé hồi chiều. Vết cắn sâu ngoáy, có đổ máu một chút, nhưng máu cũng khô hết rồi.
Nước từ vòi sen chầm chậm chảy xuống, suy nghĩ trong đầu cứ vậy mà miên man. Cô Hai nhớ về con bé ăn vạ ở xóm Hến. Ngay lúc nó đòi đền tiền là cô Hai biết nó ăn vạ rồi, nhưng cô cũng kiên nhẫn chờ nó diễn.
Người ta còn lạ gì dân xóm Hến bấy giờ. Từ trộm cắp, đĩ điếm tới xì ke, bao nhiêu cái khốn nạn của xã hội đổ dồn vào mảnh đất nhỏ cằn cỗi. Tới nỗi, người ta phải chối bỏ nơi chốn nhau cắt rốn của mình.
Cô Hai thở dài. Mong là con bé ấy bình an.
Hết chương 1.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro