Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Phần 4

16 ♥ KHÔNG SỢ CHẾT MÀ HÔN HOÀNG TỬ MỘT CÁIEDIT: THẢO THẢOBETA: ĐẦM♥CƠ

Lâm Mộc vừa muốn tiếp tục xé nát thì Trần Trạch lại nở nụ cười đắc ý với y, đưa tay sờ một chút, thì ra là cả một chồng thật dày. "Em sẽ vứt lại, tôi đã sớm biết cho nên tranh thủ in ra một trăm bản rồi." Lâm Mộc tức giận trừng mắt nhìn hắn, Trần Trạch, lão đại gia kia sao lại hiểu y như vậy được. (biết đâu là ý trời =.=) Trần Trạch vừa đưa cho y phương thức liên lạc xong cũng không thu tay về, mà giữ chặt lấy tay Lâm Mộc vuốt vuốt. Trong xe, là Lâm Mộc. Mà bên ngoài cửa xe, là Trần Trạch. Đến đến bà con, chúng ta chụp lại một tấm ảnh đi, lờ đi ánh mắt giết người của Lâm Mộc thì đúng là một khung cảnh tuyệt đẹp rồi. Thử nghĩ một chút, nếu khung cảnh ở đây chuyển thành nhà ga, tiễn người đi phương xa, cách tấm cửa kính, một người trong lại một người ngoài, hai bàn tay dán lên tấm kính, bốn mắt nhìn nhau, lưu luyến không nỡ rời xa. Chỉ là, hình như đây là quân khu, trong lòng Lâm Mộc đã sớm dùng một trăm loại biện pháp lột da rút gân Trần Trạch sau đó trực tiếp đem các mảnh vụn còn lại đi ngâm phoóc-môn. Chết tiệt, không còn dao phẫu thuật nữa, bằng không y nhất định phải chặt đi bàn tay của Trần Trạch! Dao phẫu thuật mang không đủ! "Buông tay cho tôi." Trần Trạch chính là chết cũng không buông, vịn vào cửa kính, dựa sát vào gần y. "Em còn chưa đi mà tôi đã bắt đầu thấy nhớ rồi. Lâm Mộc à, em cũng đừng quá nhớ tôi, tôi sẽ đến thăm em. Em nhớ gọi điện cho tôi nha. Sắp chia tay rồi, em cho tôi một nụ hôn từ biệt đi." Lâm Mộc bắt đầu tìm cờ-lê, y muốn bóp nát não của tên này! Trần Trạch cũng không phải mù, dĩ nhiên đã nhìn thấy hung quang trong mắt Lâm Mộc. Còn tiếp tục trêu chọc chỉ sợ Lâm Mộc thật sự thà rằng ngồi tù cũng muốn giết hắn. Chỉ là, nếu không chiếm tiện nghi nhiều một chút thì thật là thiệt thòi. Khó khăn mới gặp được người mình nhất kiến chung tình, dĩ nhiên phải để đối phương khắc sâu ấn tượng một chút. Kéo tay Lâm Mộc lại gần, vô cùng dịu dàng, bách chuyển thiên hồi, hôn lên mu bàn tay y một cái. "Điện hạ của tôi, hãy nhớ kỹ nụ hôn này, tôi sẽ rất nhớ em." Lâm Mộc vơ được một cái chén bằng thép, thẳng hướng tới đầu Trần Trạch mà đập xuống. Đừng nghĩ chân trái Trần Trạch có tật mà động tác chậm chạp, thật ra hắn vô cùng nhanh nhẹn, lui về phía sau vài bước, cái chén thép tấn công thất bại. Hắn đứng một bên tươi cười vẫy tay với Lâm Mộc. Đắc ý dào dạt. "Điện hạ, tôi sẽ nhớ em lắm, em cũng nên sớm cho tôi hồi âm, toàn thể quân sĩ chúng tôi đều chờ đợi hồi âm của em, đặc biệt là tôi." "Tôi, hôm nay, thề trước mặt trời, tôi cảnh cáo anh, tôi nhìn thấy anh một lần sẽ đánh anh một lần. Muốn sống thì đừng xuất hiện trước mắt tôi!" Hoàng tử điện hạ Lâm Mộc cuối cùng cũng không nhịn nổi nữa, rốt cuộc cũng mở miệng mắng chửi người. Mà không chỉ có thế, còn hung hăng giơ ngón giữa với hắn. Trần Trạch cười đến sắp chết, băng sơn mỹ nhân Lâm Mộc rốt cuộc cũng phun trào như núi lửa. "Em khi phát hỏa còn đẹp hơn lúc lãnh diễm bình thường nhiều. Chẳng qua, em cứ yên tâm, bất kỳ bộ dáng nào của em tôi cũng đều thích hết." Ở quân khu giết chết một trung tá, y sẽ bị phán bao nhiêu năm tù? Lâm Mộc cân nhắc bên là pháp luật bên là muốn lấy mạng hắn. "Tôi giết cả nhà anh, đồ vương bát đản chết tiệt!" "Tôi không có cả nhà đâu thân ái ạ. Chẳng qua nếu em đã nhắc đến gia đình, vậy người nhà em cũng chính là người nhà tôi." Tôi, trời ạ! Lâm Mộc nói cái gì thì cũng phải giết hắn, hôm nay ngay hôm nay, giết chết hắn! Mở cửa xe muốn bước xuống, y hôm nay muốn cùng Trần Trạch cá chết lưới rách. "Bác sĩ Lâm, chúng ta trở về đi, buổi chiều bốn giờ còn phải đi làm ca mà." Các cô gái bên phía bệnh viện Võ Cảnh vừa thấy tình hình không tốt, liền chạy nhanh tới lôi kéo Lâm Mộc, đây là muốn gì chứ, bác sĩ Lâm đằng đằng sát khí. Dù thế nào đây cũng là quân khu, y không nên nổi bão ở đây. Lâm Mộc cân nhắc lợi hại cân nhắc lợi hại, lên xe, đóng cửa xe lại. " Đừng để tôi gặp anh lần nữa, bằng không tôi sẽ ngâm sống anh bằng phoóc-môn." Không để cho các cô gái có thời gian chào tạm biệt đối tượng xem mắt, một cước dẫm ga, chiếc xe trực tiếp vọt đi để lại một mảnh bụi mịt mù. "Chậc chậc, tính tình này a, cay độc như ma quỷ vậy. Nhưng sao mình lại cảm thấy thích. Khi im lặng không nói không cười thì lạnh lùng như băng. Mà lúc phát hỏa, liền giống như ma quỷ vừa ăn phải ớt, cay độc đến mức khiến người ta đau dạ dày, cả người đổ đầy mồ hôi, chỉ có thể nói một chữ, sảng khoái." Trần Trạch si mê nhìn con đường mờ khói. Hắn say đắm Lâm Mộc say đắm đến mức không đong đếm được, đã không còn lo đến chuyện được hay không được. "Điện hạ của tôi, đừng quá nhớ tôi nha, tôi sẽ đi thăm em. Rất nhanh sẽ đi thăm em." Kỳ thật, Trần Trạch lão huynh, anh thật là có chút thể chất M cuồng ngược đi, không chịu ngược sẽ không thoải mái đúng không, Lâm Mộc hỏa đại đối với anh hạ độc thủ như vậy, anh vẫn nghĩ là người ta liếc mắt đưa tình với mình, mấy dây thần kinh của anh rốt cuộc là hàng nhái hay hàng lậu đây. —– Đầm: Các bác đừng thắc mắc cảm thấy vô lý vì sao anh Trạch mới gặp Lâm Mộc lần đầu đã cuồng như vậy, sẽ có phân giải hồi sau nha ~(‾▿‾~)

17 ♥ BÁC SĨ LÂM, ANH ĐỊNH LÀM GÌ NGƯỜI BỆNH VẬYEDIT: THẢO THẢOBETA: ĐẦM♥CƠ

Chuyện đầu tiên Lâm Mộc làm khi về đến nhà chính là đem toàn bộ quần áo y mặc hôm nay ném vào thùng rác, bởi vì lúc y và Trần Trạch đối chiến, quần áo đã bị tên thần kinh không bình thường kia động qua.

Tay thì đương nhiên không thể cắt xuống nên đành cầm bàn chải chà tới chà lui mười lần, mu bàn ta, nơi bị Trần Trạch hôn lên đều đã bị chà đến rách cả da. Nhưng cuối cùng y vẫn căm giận khó tiêu.

" Gặp một lần đánh một lần, còn cùng tôi lải nhải nói lời đùa giỡn lưu manh, tôi sẽ giải phẫu anh!"

Bác sĩ Lâm lại chuẩn bị phát hỏa, áp suất thấp vô cùng, chuyện này trực tiếp khiến cho tập thể trên dưới khoa u bi thảm một mảnh, ngay cả bệnh nhân cũng chỉ dám ôm sát tường mà đi, bác sĩ Lâm một bên chuẩn đoán, một bên xoay xoay dao phẫu thuật. Thấy trò quay bút chưa? Bút bi chỉ xoay tới xoay lui giữa các ngón tay mà không để bị rơi xuống, nhưng mà y lại chơi trò 'quay dao phẫu thuật' a, a, a, vòng vòng vòng cả năm ngón tay nhưng lại chưa để rơi xuống lần nào, sắc mặt thì âm trầm, ai nhìn mà không sợ hãi?

Con dao phẫu thuật kiểu số ba lưỡi dao vô cùng sắc bén, cứ như vậy ở trên đầu ngón tay xoay tròn nhưng vẫn không hề làm bị thương các đầu ngón tay. Thử hỏi trên dưới toàn bệnh viện này, ai mà có được kỹ thuật như thế.

Nữ y tá rùng mình một cái, nhớ tới trong một bộ phim hành động Mỹ có một sát thủ cũng chơi đùa với con dao hồ điệp của mình như thế. Nghịch dao một lần sẽ có một mạng người đổ xuống. Bác sĩ Lâm đang đùa dao giải phẫu, đây là muốn mạng ai?

Một bệnh nhân nam được dẫn đến, dao phẫu thuật vừa vặn chuyển lại, Lâm Mộc chộp mạnh lấy con dao phẫu thuật trong tay. Nữ y tá sợ tới mức run rẩy. Đây là cái tình huống gì? Bác sĩ Lâm muốn hủy tay mình sao? Vạn nhất chộp phải lưỡi dao, vậy thì thảm.

Lại trộm nhìn về phía bác sĩ Lâm lúc này, y đang nhướn mày nhìn người bệnh trước mắt.

Nữ y tá ngày hôm qua cũng đi đến buổi xem mắt ở quân khu, cô vẫn còn nhớ rõ vị trưởng ban hậu cần đánh nhau với bác sĩ Lâm, ngẩng đầu nhìn qua, người tới thật giống trưởng ban hậu cần.

Nhưng kỳ thật cũng không giống, vị trưởng ban hậu cần kia khí chất hơn người này, còn cao hơn một chút, cường tráng hơn một chút, môi cũng đẹp hơn người bệnh một chút, hơn nữa mắt cũng là hai mí.

"Có vấn đề gì."

Lâm Mộc lạnh lùng nghiêm mặt hỏi.

Người bệnh có chút run run mà đưa lên kết quả xét nghiệm, vị bác sĩ này thật đáng sợ. Sắc mặt âm trầm cứ như Diêm La thập điện.

"Trực...ung thư trực tràng. Tôi...cái kia...đã ở bệnh viện khác làm kiểm tra, bác sĩ nói tôi bị ung thư trực tràng, tôi...tôi tới đây kiểm tra lại chính xác một chút."

Lâm Mộc nhìn kết quả phân tích của bệnh viện khác, lại nhìn nhìn bệnh nhân có 14% tương tự với Trần Trạch trước mặt, nở nụ cười.

Thật giống như bầu trời tối tăm âm u suốt một tuần bỗng nhiên lại tràn ngập ánh sáng rực rỡ, chói lòa đến mức khiến người ta nhìn đăm đăm.

"Đi, nằm xuống giường kiểm tra."

Người bệnh à một tiếng, vội vã nằm xuống cái giường kia, Lâm Mộc nở nụ cười, cười đến rất là âm trầm, cười đến mức khiến cho nữ y tá bên cạnh rùng mình.

Y mình đầy lửa giận, hôm nay rốt cuộc cũng có thể phát tiết một chút. Hôm qua chưa đánh Trần Trạch đến nơi đến chốn, chẳng nhẽ y không thể tìm cách phát tiết một chút sao? Xem như người bệnh này xui xẻo, ai bảo hắn lại giống Trần Trạch như vậy, thế nên không nên trách y dùng khổ hình cổ đại trừng phạt tội liên đới, là mặt của hắn mắc tội liên đới (ý bảo mặt giống Trầnh Trạch). Hành hạ người bệnh này một chút coi như gián tiếp hành hạ Trần Trạch đi.

Được rồi, cứ việc nói y là loại bác sĩ tà ác không y đức đi, y chính là đang bực đấy, y cần tiết hỏa. Đây là do người bệnh kia bất hạnh thôi, về mà trách cha mẹ anh, ai bảo bọn họ sinh ra khuôn mặt giống Trần Trạch như vậy, ai bảo hắn ta lại rơi vào trong tay Lâm Mộc.

Chỉ có thể nói, đáng đời.

Lâm Mộc đeo bao tay, chuẩn bị làm cho người bệnh một lần kiểm tra trực tràng quan trọng nhất, cơ bản nhất, kiểm tra hậu môn.

Nụ cười âm trầm, kéo rèm lại, ngăn trở tầm nhìn của nữ y tá.

Nữ y tá cảm thấy rất kỳ quái, vì sao chưa gì đã kiểm tra rồi, vaseline còn chưa mang vào mà. Trong y học, cần dùng vaseline để bôi trơn giảm bớt thống khổ cho người bệnh a.

Cái gọi là kiểm tra này, chính là bác sĩ dùng ngón tay tiến vào trực tràng của người bệnh, kiểm tra xem bên trong có bị sưng đỏ, ấn tìm khối u bên trong, kiểm tra độ sưng cùng tình huống biến động.

Đây là phần kiểm tra cơ bản nhất nhưng cũng là quan trọng nhất của bệnh ung thư trực tràng.

Lâm Mộc chính là cố ý không dùng vaseline. Duy nhất chỉ dùng bao tay cao su đặc chế, sờ lên có chút ma sát. Đeo xong găng tay, kéo màn, nhìn người bệnh đang ch*ng mông ở kia, Lâm Mộc hừ lạnh một cái.

Ngón giữa mạnh tiến vào.

Nữ y tá bên ngoài nghe thấy một tiếng hét thảm thiết. Sợ tới mức run rẩy, tập bệnh án tư liệu đều rơi lả tả trên đất.

Này, này, đây là muốn tai nạn chết người a!

Bác sĩ Lâm, sao anh lại hành hạ người bệnh như thế. Chẳng khác gì mổ heo!

18 ♥ BỆNH NHÂN KHÁM CUỐI CÙNGEDIT: THẢO THẢOBETA: ĐẦM♥CƠ

Sau khoảng mười phút, Lâm Mộc bình tĩnh thong dong đi ra, không hề có chút áy náy nào. Tháo găng đi rửa tay.

Người bệnh khom lưng ôm mông đi ra, cả mặt đều là mồ hôi lạnh, run rẩy. Nữ y tá vội chạy tới đỡ, bác sĩ Lâm tạo nghiệt a, y đúng là có lỗi với cái áo blue trắng trên người mà. Có bác sĩ nào lại đi gây sức ép bệnh nhân như thế chứ.

"Nhập viện đi, tôi sẽ sắp xếp phòng bệnh cho anh."

"Còn...còn...phẫu thuật..."

Lâm Mộc vẫn còn có chút lương tâm. Dù sao cũng là y trêu cợt bệnh nhân người ta, khiến người ta cả người đều hư thoát vô lực.

"Tôi làm cho anh."

Loại phẫu thuật nhỏ này đã sớm không cần y tự tay mổ, y chính là bàn tay vàng của khoa u. Lâm Mộc trẻ tuổi nhưng đã rất nổi danh, Lâm Mộc của khoa u bệnh viện Võ Cảnh, kỹ thuật y học xuất chúng, có biết bao nhiêu người hy vọng được y mổ chính. Bệnh nhân này cũng là nghe danh y mà đến.

Vừa nghe thấy Lâm Mộc tự mình đáp ứng sẽ mổ chính, thống khổ lúc nãy đều được ném ra sau đầu, người nọ cảm động đến rơi nước mắt.

"Đa tạ đa tạ, rất cảm tạ anh, bác sĩ Lâm."

Lâm Mộc gật gật đầu, hơi mỉm cười. Y vừa rồi nghịch loạn một hồi nên bây giờ lương tâm có chút áy náy. Thái độ mới tốt lên một chút.

Được rồi, cũng có thể nói y đem cơn tức Trần Trạch phát tiết ra được một chút nên tâm tình dễ chịu hơn. Đã nói, hai người bọn họ đều không phải thứ tốt đẹp gì, nói đến chuyện trả thù thì đều ngang tài ngang sức cả.

Chậm rãi rửa tay lại nhìn thời gian, đã quá giữa trưa nên chuẩn bị đi ăn cơm.

Y hôm nay trực ban, không cần phẫu thuật nên cũng khá thanh nhàn.

Vừa muốn ra ngoài ăn cơm thì nữ y tá đã bước vào.

Vẻ mặt khó xử.

"Bác sĩ Lâm, còn có một người bệnh nữa, anh ta đã xếp hàng rất lâu rồi. Nói buổi chiều còn có việc gấp phải về, có thể dàn xếp khám thêm một chút có được không. Anh ta cầu xin em đã lâu. Em thấy anh ta sốt ruột lắm rồi."

Tuy đến giờ ăn cơm nhưng công việc của bác sĩ còn tùy thuộc vào tình huống phát sinh nữa. Ví dụ như bên phòng cấp cứu, dù là cơm nước đêm ngày gì cũng đều phải đi cấp cứu cho bệnh nhân, hôm nay y chỉ chuẩn đoán chứ không phẫu thuật nhưng người bệnh đã xếp thành hàng dài, tuy cũng chỉ là chuẩn đoán nhưng y sẽ không xem thường. Mọi người đều sinh bệnh mới đến bệnh viện, đều cố gắng rất nhiều, y tuy tâm cao khí ngạo, nhưng cũng không phải loại bác sĩ không quan tâm đến bệnh nhân.

"Để cho anh ta vào, cô cứ đi ăn cơm trước đi."

Nữ y tá vui mừng đồng ý, ra nói với người đứng bên ngoài cửa sổ, bác sĩ Lâm đồng ý khám cho anh rồi, anh mau vào đi.

Người đứng ngoài cửa cảm ơn mấy lần sau đó nữ y tá cùng mọi người đi ăn cơm trước. Nói cách khác cả khoa u này chỉ còn lại một mình Lâm Mộc.

Lâm Mộc thu dọn bàn làm việc, sửa sang lại áo blue ngồi chờ người bệnh.

Bệnh nhân đẩy cửa vào, đập vào mắt chính là quân phục xanh biếc, sau đó là khuôn mặt đáng ghét đến mức y muốn giết chết dù chỉ là trong mơ của Trần Trạch. Lần này không phải đồ dỏm, là Trần Trạch hàng thật giá thật.

Lâm Mộc nguyên bản muốn nở nụ cười nhẹ với bệnh nhân, ấn tượng đầu tiên của bác sĩ đối với bệnh nhân nên là đáng tin cậy, dịu dàng mới phải.

Nhưng vừa nhìn thấy Trần Trạch, mặt Lâm Mộc cứng lại không nhấc nổi môi lên nữa.

"Ai ai, điện hạ, đã sắp 24 tiếng đồng hồ không được nhìn thấy em, tôi nhớ em sắp không chịu nổi nữa rồi. Sao em không cười, cứng mặt như núi Trường Bạch làm cái gì."

Trên mặt Trần Trạch vẫn là nụ cười gợi đòn, thật đáng tiếc cho bộ quân phục nghiêm trang uy dũng hắn đang mặc trên người.

Tiến lại gần Lâm Mộc, ngồi xuống chỗ đối diện, ánh mắt không chớp mà nhìn về phía y.

"Anh tới làm gì?"

"Nhớ em nên đến thăm thôi."

"Đây là bệnh viện."

Trần Trạch thả lỏng tay.

"Tôi biết, đây là bệnh viện không phải vườn bách thú. Đến thăm sư tử hổ báo các loại thì sẽ không đến đây, tôi đến để thăm em mà? Em nghĩ tôi muốn đến lắm sao, nếu không phải vì em, còn lâu tôi mới đến."

Lâm Mộc rất nhanh nắm chặt tay.

"Nếu anh không đến khám bệnh thì nhanh đi đi, đừng lãng phí thời gian của tôi."

"Thật vất vả lắm mới được ra ngoài một lần, chiều tôi còn phải trở về, nhanh tranh thủ thời gian, đôi ta bồi dưỡng cảm tình đi. Lâm Mộc à, có nhớ tôi không? Tôi nhớ em vô cùng, cả đêm cũng không ngủ được, vừa nhớ tới em, nhớ em lúc cùng tôi luận võ, nhớ em lúc bị tôi đùa giỡn, tôi liền cười giống như bị động kinh vậy. Em rất đáng yêu, nhớ đến không chịu được, nên hôm nay đành tìm cơ hội đến thăm em, em rất cảm động đi."

Lâm Mộc đi cởi áo blue trắng ra.

"Nếu không đến khám bệnh thì anh đi đi. Tôi muốn đi ăn cơm."

"Aiz, điện hạ, hoàng tử của tôi, em nhẫn tâm bỏ mặc tôi ở nơi này sao. Tôi không đi, tôi muốn nhìn em."

Lâm Mộc xoay người muốn đi.

"A, tôi đến khám bệnh nha, em là bác sĩ sao có thể bỏ mặc bệnh nhân mà đi ăn cơm như thế, em còn chưa khám xong cho tôi mà, em mau khám bệnh cho tôi đi."

Lâm Mộc cắn răng nhìn hắn. Nhà xác ở ngay dưới tầng ngầm, cách khoa u ba bốn tầng cũng không xa lắm. Giết đi.

19 ♥ CÁI NÀY GỌI LÀ BỆNH TƯƠNG TƯEDIT: THẢO THẢOBETA: ĐẦM♥CƠ

Y giả nhân tâm, y đức, y đức, Lâm Mộc lần nữa lại nói với bản thân, không nên xúc động, xúc động là ma quỷ. Y nhẫn...

Ngồi ở đây không phải là Trần Trạch, mà là bệnh nhân, y nên đối xử tốt với bệnh nhân một chút, y cần nhẫn nại một chút.

Chính là, trời đất ạ, ông đây nhịn không được muốn giết người.

Vừa rồi y không nên trêu cợt người bệnh kia, nên để dành đến bây giờ trực tiếp dùng dao chém chết tên hỗn đản này mới phải.

Lật bụp một cuốn bệnh án, động tác như muốn chẻ đôi cái bàn ra.

"Có triệu trứng gì."

Trần Trạch dùng ánh mắt bao hàm tình yên lặng mà nhìn Lâm Mộc, ánh mắt ngập tràn hạnh phúc, ôn nhu dịu dàng như muốn tràn cả ra.

Nhìn đến mức khiến người ta nổi cả da gà. Đến mức muốn nôn.

"Tim đập loạn nhịp, bối rối, lúc nào cũng cảm thấy nhức nhối trong lòng. Bức thiết muốn nhìn thấy một người, chỉ cần nhìn thấy em ấy mới có thể thoải mái một chút. Chỉ khi thấy em ấy tôi mới như thấy được ánh mặt trời chói lọi, tuy em ấy lạnh lùng không thích cười, nhưng chỉ cần một ánh mắt của em ấy cũng khiến tôi thích đến không kiềm chế. Trái tim gửi nơi em ấy, tôi yêu em ấy, nhưng em ấy không thương tôi, thái độ của em ấy khiến tôi bất an khó chịu."

Lâm Mộc nắm chặt bút máy, ngòi bút đã toe cả ra, xuyên thấu trang giấy. Có thể thấy được y dùng bao nhiêu khí lực.

"Còn có triệu chứng gì khác không?"

" Đau đớn, nhìn em ấy không phản ứng tôi mà toàn thân tôi buốt giá. Xương cốt thống khổ, trái tim dày vò, đầu cũng nhức buốt. Nhớ em ấy đến mức không thể ngủ được, nhưng nghĩ đến lúc em ấy không phản ứng tôi liền khiến tôi uất ức, tương tư khiến tôi ăn không ngon, nghiêm trọng hơn là còn khiến tôi bị táo bón, ngồi mặt đối mặt như vậy mà em ấy vẫn không chịu để ý tôi, tôi thật sự cảm giác thống khổ sắp chết." (Đầm: Em lạy anh luôn \("▔□▔)/ em chỉ đọc thôi mà cũng đã thấy nổi da gà muốn đập đầu vào bàn rồi huống chi Lâm ca!)

Lâm Mộc thật muốn hộc máu.

Soạt soạt viết vài chữ thật to, mạnh xé tờ đơn thuốc của bác sĩ, đưa cho Trần Trạch.

"Bệnh tình nguy kịch, thuốc men hay châm cứu đều vô dụng, chuẩn bị hậu sự đi."

Trên tờ đơn thuốc kia viết, ĐI CHẾT ĐI.

Trần Trạch nở nụ cười, cầm tờ đơn thuốc như bệnh nhân tâm thần. Hắn như là đang coi trên tờ giấy kia có viết em yêu anh chứ không phải ba chữ ĐI CHẾT ĐI to tướng.

"Tôi sẽ không chết, tôi mà chết thì em phải làm sao bây giờ? Lưu lại em lẻ loi một mình trên thế giới hiu quạnh này, tôi thật không nỡ. Những ngày tháng tốt đẹp của chúng ta vừa mới bắt đầu thôi, nếu bây giờ mà chết, tôi sẽ thật không cam lòng."

Đem đơn thuốc giống như bảo bối mà gập lại, bỏ vào trong túi áo, còn vỗ vỗ mấy cái.

"Đây chính là lá thư tình đầu tiên em viết cho tôi, rất có ý nghĩa kỷ niệm, tôi muốn đem về đóng khung."

Lâm Mộc nhìn nụ cười sáng lạn không đổi chết tiệt của hắn, nghiến răng nghiến lợi.

"Đi xuống tầng ngầm bên dưới lầu một, rẽ trái, nơi đó có giường cho anh."

Trần Trạch dí sát khuôn mặt lại gần Lâm Mộc.

"Điện hạ, em đã sắp xếp cho tôi nhập viện rồi à. Là muốn cùng tôi gần gũi ở chung một chỗ đúng không, đó là nơi nào vậy."

Lâm Mộc thực lạnh nhạt mà thu dọn đồ đạc.

"Nhà xác."

Sau đó liền quay sang cười với hắn một cái, giống như nhân viên tiếp thị mời chào, tận lực đề cử.

"Nhiệt độ ổn định, vĩnh viễn bảo trì dưới -5 độ C, im lặng không tiếng động, thích hợp để thanh tâm tĩnh khí, là nơi thuận tiện cho việc suy nghĩ, hàng xóm xung quanh im lặng không tranh cãi ầm ĩ, mỗi người một giường, mỗi giường một phòng, còn có khăn trải giường tặng kèm. Là nơi mà người nào cũng phải đến, anh cứ đến trước chiếm chỗ, tránh cho có người giành mất."

Thật hay nói đùa, nơi đó mà tranh cãi ồn ào thì đã không là nhà xác rồi. Có ai vào trong nhà xác mà còn ầm ĩ được nữa chứ?

"Chưa cùng một chỗ với em, chưa cùng trải qua một đời với em, chưa chiều chuộng yêu thương em suốt kiếp, tôi tuyệt đối sẽ không đi tìm chết. Tôi sẽ dành cho em chân ái trọn đời, bởi vì, tôi sống, em mới có thể hạnh phúc. Có sự cưng chiều của tôi em mới có thể vui vẻ."

Trần Trạch quả nhiên là thần tình yêu chuyển thế, hắn đem thơ ca, đem những lời nói ngọt ngào mà lải nhải như đang nói chuyện bình thường. Pháp lực mạnh đến nỗi có thể khiến cho người ta nôn ọe đầy đất, da gà da vịt nổi lên đầy người.

20 ♥ ĐIỆN HẠ, CHÚNG TA HÃY CÙNG NHAU VẼ NÊN MỘT TÌNH YÊU THẦN THOẠI ĐIEDIT: THẢO THẢOBETA: ĐẦM♥CƠ

"Da mặt anh dày đến mức nào vậy hả?"

Trần Trạch còn giơ tay lên nghiêm túc sờ sờ mặt.

"Trong ba lớp ngoài ba lớp, tuyệt đối đảm bảo là hàng chất lượng cao."

"Trách không được cho dù dùng mặt lau sàn cũng không hỏng được, đúng là hàng được kiểm chứng chất lượng quốc gia ha."

Lâm Mộc lạnh lùng cười. Y một khi đã độc miệng thì so với Tiểu Hạ chỉ hơn chứ không kém. (Đầm: Tiểu Hạ là vai chính của truyện cùng hệ liệt với truyện này, Hữu chủng nhĩ . . . gì gì đó ta không nhớ :3)

"Đó là đương nhiên rồi, là hàng đã được kiểm chứng, không tin em sờ thử. Vì theo đuổi em, tôi còn có thế kéo một bên da đắp sang bên kia luôn, một bên không da không mặt mũi, một bên trơ tráo thành thần, cũng đáng ."

Lâm Mộc vỗ bàn rầm một tiếng.

"Thẳng thắn đi tìm khoa thẩm mỹ, đem cả mặt của anh cắt rụng đi!"

"Thân ái điện hạ, như vậy tôi liền đề nghị họ lấy da mặt tôi may thành ví cho em được không, như vậy bất kể là em đi đến đâu, cũng đều sẽ mang theo tôi, vừa thấy ví cũng như thấy chính khuôn mặt của tôi, em sẽ không còn phải khổ sở nhớ tôi nữa. Mà tôi cũng có thể ngày ngày ở bên cạnh em.

"Biến thái chết tiệt!"

Lâm Mộc vẫn nghĩ sở thích của y đã là biến thái lắm rồi, cứ rảnh rỗi liền chạy đến nhà xác nghiên cứu thi thể, không gọi là biến thái thì là cái gì? Chỉ là y không ngờ còn có loại quái thú còn biến thái hơn y, da mặt hắn quả thật là dày hơn toàn bộ những người trên hành tinh này cộng lại, là đại diện tiêu biểu cho 'mặt dày' của nhân loại, hắn không hề cảm thấy xấu hổ cho dòng họ nhà mình sao, hơn nữa hắn hẳn là viện trưởng viện tâm thần, mấy bệnh nhân trong viện nhà hắn chắc cũng đều có biểu hiện như thế này.

Đúng là một bộ não đáng thương, chắc chắc đã bị ngâm nhũn trong cái cơ thể của tên hỗn đản kia rồi.

"Vì em, dù là biến thái cũng chả là cái đinh gì. Bất luận em cho tôi thân phận gì, tôi cũng đều thừa nhận, nhưng mà thân phận tôi muốn nhất, chính là người yêu của em đó."

Trần Trạch không tức giận cũng không sốt ruột, bình tĩnh cười ha ha.

"Thân ái, em lớn lên giống người yêu của tôi như đúc, như vậy trên giấy đăng ký kết hôn, liền viết tên em đi."

"Tôi nhất định sẽ ký tên bản khám nghiệm tử thi cho anh."

"Tôi lại càng thích trên bia mộ hợp táng của chúng ta khắc tên cả hai người hơn. Khắc là 'phu phu Trần Trạch, Lâm Mộc hợp táng chi mộ'. Đó mới là thứ chân chính gọi là sinh cùng ngày chết cùng mộ, ôi...là chuyện lãng mạn cỡ nào. Đôi ta chính là mệnh uyên ương hồ điệp, một ngàn năm cũng không thay đổi. Cũng giống như mệnh uyên ương hồ điệp của Lương Sơn Bá cùng Chúc Anh Đài thời cổ đại, tình yêu của hai người họ lưu truyền thiên thu, nhưng chúng ta sẽ còn hạnh phúc hơn nữa, chúng ta sẽ sống đến bạch đầu giai lão, sau đó chết cùng một chỗ. Viết nên một câu chuyện tình yêu thần thoại."

Ban đầu là hướng lên trời cao bày tỏ, sau đó là hạnh phúc phấn chấn mà nhìn Lâm Mộc.

"Điện hạ, chúng ta cùng nhau viết nên một tình yêu thần thoại đi."

Lâm Mộc nhìn hắn, sau đó lẳng lặng mà bấm điện thoại.

"Alô, là bệnh viện tâm thần Long Tuyền đó sao? Chỗ này của tôi xuất hiện một tên bệnh thần kinh, các anh lập tức cho người đến bệnh viện Võ Cảnh dẫn hắn đi ngay!!!"

Trần Trạch lắc đầu.

"Em đó nha, tính tình sao mà dữ dội vậy chứ, cứ như ớt chỉ thiên ấy. Cay chết người không đền mạng, nhưng cố tình tôi lại vô cùng thích ăn cay."

Duỗi tay kéo lấy cánh tay Lâm Mộc, Lâm Mộc vơ lấy kẹp bệnh án muốn chặt luôn tay hắn.

Đáng sợ tới mức khiến Trần Trạch vội vã thu tay lại, cái kẹp tài liệu này trượt mục tiêu mà đập xuống bàn, nơi đó lập tức xuất hiện vết nứt, đòn này nếu thật sự trúng, phỏng chừng tay hắn cũng hỏng đến hơn nửa rồi.

Trần Trạch vỗ đùi nhìn cái bàn, vẻ mặt đầy vẻ ăn năn.

"Ai ai ai, cái phản xạ chết tiệt này của tôi, thật đúng là hãm hại người mà. Đòn này nếu trúng, khiến tay bị thương một chút, như vậy đã có thể đòi em bồi thường rồi, ở của em, ăn của em, ngủ của em, rồi chúng ta được ở chung một chỗ. Chặt một cái, tôi liền nắm được người yêu rồi, làm ăn quá lời đi. Bằng không, em lại đến đây đi, chém tôi một phát đi, chém cánh tay, hoặc là xương sườn cũng được, tùy ý em, đánh gãy hẳn là tốt nhất, khiến tôi phải về nhà với em. Đến đây nào, không cần khách khí nha."

Trần Trạch giơ cánh tay lên cho y. Thoải mái thản nhiên, thật cứ giống như mụ bán thịt ngoài chợ, đến đây nào, xương sườn cho em đó, thịt nạc cũng để phần em luôn. Không cần trả tiền, là hàng miễn phí đó. Cầm đi.

Quả thực giống nhau như đúc.

Lâm Mộc cầm lấy kẹp bệnh án bằng thép, nếu chém xuống khẳng định hắn sẽ gãy xương. Y còn nhớ rõ Phan Lôi nói, hắn là một anh hùng chiến đấu, tàn một chân, nếu lại đánh gãy tay hắn, phỏng chừng sẽ hoàn toàn thành tàn phế luôn. (Thảo: tàn chân đâu mà, người ta vẫn đi lại bình thường mà, chỉ là lúc đấu võ có chút chậm thôi =.=)

Nếu đánh tay của hắn thì hắn sẽ trở thành tàn phế hơn nữa.

Nhưng nếu không xuống tay, thì y phải làm sao bây giờ?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #đammỹ