Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Phần 1

1 ♥ ĐI QUÂN DOANH XEM MẮT THÔI.EDIT: THẢO THẢOBETA: ĐẦM♥CƠ

Lần đầu tiên Lâm Mộc cùng Trần Trạch gặp nhau, chính là vài ngày sau khi Điền Viễn trở về sau chương trình tu nghiệp nước ngoài, bệnh viện Võ Cảnh tổ chức đại hội xem mắt, rồi sau đó, Lâm Mộc liền thấy được một tên lảm nhảm, bát quái, cả ngày cười ha hả, nhìn đã thối nát, lại còn bát diện linh lung, cố tình đối với y sống chết cũng không buông, aka Trần Trạch khốn kiếp.(Trong chương này có nhắc đến Điền Viễn cùng Phan Lôi, đây là một cp trong bộ Hữu chủng nhĩ tái bào cùng hệ liệt này,mọi người có thể search Google để tìm, nhưng cảnh báo là vẫn chưa nhà nào làm hoàn bộ này đâu)

Mỗi lần nhớ tới lần đầu hai người gặp mặt, Lâm Mộc đều muốn lôi Trần Trạch ra giải phẫu. Mà Trần Trạch lần nào cũng sẽ cười ha hả nói, đây chính là duyên phận. Hoàng tử điện hạ của tôi, từ lần đầu tiên nhìn thấy em tôi đã thấy em thật giống bạn đời tương lai của mình, tôi với em chính là nhất kiến chung tình, sau đó đương nhiên là phải 'cưa cẩm' không ngừng rồi.

Mỗi lần Lâm Mộc nghe hắn nói như vậy đều sẽ ưu ái dành tặng hắn vài lượt phi dao giải phẫu.

Nhưng làm thế nào cũng không thể đập vỡ được cái khuôn mặt dương dương tự đắc của hắn, còn có câu kia, em nhìn giống bạn đời tương lai của tôi, rồi thì chúng ta nói chuyện tình cảm đi.

♦♦♦♦♦♦

Rất nhiều sĩ quan quân đội đều là nam-thanh-niên-quá-lứa (ý là đã hết tuổi thanh niên rồi ý mà =v=), tại địa phương khép kín như quân khu này, đương nhiên quân nhân cũng không thể cùng dân địa phương yêu đương các loại, nếu không sẽ bị đưa lên toà án quân sự. Như vậy nói chuyện yêu đương cũng chỉ có thể làm trong ngày nghỉ, mà quân nhân hằng năm lại chỉ có một tháng nghỉ phép, chạy xô yêu đương rồi kết hôn thì chẳng khác nào cưới chạy. Nữ binh thì quý hiếm như ánh trăng trên trời, giống như hai ba con mèo chen trong một ổ, điển hình của việc sói nhiều thịt ít, vấn đề hôn nhân cho các quân nhân lớn tuổi thật là một vấn đề hết sức nghiêm trọng. Sau sự kiện một vị sĩ quan thượng úy gào khóc vì thất tình bị tư lệnh quân khu phát hiện ra, vấn đề hôn nhân cho các quân nhân lớn tuổi liền được đẩy lên hàng cấp bách.

Trưởng ban hậu cần Trần Trạch chính là người đưa ra đề nghị, hắn phụ trách hậu cần, quản lý quân lương vật tư, nhỏ như một cái ghế hắn cũng phải hỏi đến. Giờ đến vấn đề cá nhân quan trọng của các binh sĩ, hắn đương nhiên cũng muốn phụ trách.

Lần này tham gia hội nghị gồm có: tư lệnh, chính ủy, bộ chính trị, tất cả các sĩ quan lớn nhỏ. Tự nhiên cũng bao gồm cả Phan Lôi.

"Vấn đề hôn nhân rất cấp thiết, cần được giải quyết ngay lập tức. Mọi người có ý kiến gì không?"

"Vậy hẹn hò qua mạng có được không?"

Có người đề nghị, tư lệnh một lời trực tiếp phủ quyết.

"Tập thể lên web tìm bạn gái rất vớ vẩn. Nghĩ thực tế một chút đi, ít nhất cũng phải là nơi mà cả tập thể cùng đi được mới ổn."

Trần Trạch điểm điếu thuốc lá, nhìn Phan Lôi cười.

"Muốn hỏi chỗ nào có nhiều phụ nữ, chúng ta không biết, nhưng Phan đội trưởng hẳn sẽ biết."

Phan Lôi đang sốt ruột muốn về, 'bà xã' vẫn còn đang ở nhà chờ hắn đó.

Đột nhiên lại nghe thấy trưởng ban hậu cần nhắc tên, Phan Lôi cau mày.

"Sao tôi lại biết được? Tôi chưa từng đi xem mắt bao giờ."

Trần Trạch lắc đầu, tiếp tục cười híp mắt.

"Nhắc tới chuyện này thật đúng là chỉ có cậu mới làm được. Mẹ cậu không phải là viện trưởng sao. Trong bệnh viện dĩ nhiên là có rất nhiều các nữ bác sĩ rồi cả các y tá nữa, bệnh viện là nơi tập trung mỹ nữ . Thật quá xứng đôi đi. Chúng tôi đều quản không được chuyện này, đành nhờ Phan đội trưởng nói với mẹ cậu một chút, xem có thể tổ chức một lần đại hội xem mắt cho các quân nhân cùng nhân viên công tác ở bệnh viện, có được không?"

"Chuyện này mà cũng được á?"

Bệnh viện cùng quân khu liên hợp xem mắt, vẫn là lần đầu tiên nghe thấy.

"Đi, chỉ cần mẹ cậu đồng ý là được rồi."

Phan Lôi nhìn đồng hồ.

"Được, tôi sẽ nói chuyện với mẹ mình. Không còn việc gì nữa chứ? Không có việc gì thì tôi có thể đi chưa, 'bà xã' vẫn còn đang chờ tôi ở nhà."

Phan Lôi vội vội vàng vàng rời đi.

Sau đó một thời gian, Phan Lôi cùng mẹ hắn thương lượng, viện trưởng Đảng Hồng lập tức đồng ý, đây là chuyện tốt, giải quyết vấn đề hôn nhân đại sự cho nam nữ thanh niên lớn tuổi đương nhiên là chuyện tốt.

Trần Trạch phái người đi liên hệ bệnh viện, thương lượng địa điểm, xác định thời gian. Đúng lúc cuộc sống gia đình của Phan Lôi bắt đầu trở nên ổn định, đại hội xem mắt khí thế ngất trời chính thức khai mạc.

Bệnh viện Võ Cảnh cũng thuộc sự quản lý của quân ủy, các bác sĩ cùng y tá tham dự đại hội lần này chưa ai thông qua kiểm tra chính trị. (ý là thuộc quản lý quân ủy nhưng không thuộc nhân viên nhà nước)

Viện trưởng Đảng Hồng không tự mình đến dự mà là phái Lâm Mộc, dẫn theo hai mươi mấy cô gái thích hợp tham gia. Dù sao bệnh viện cũng phải có một người tổ chức, người dẫn đầu, tuy rằng Lâm Mộc cảm giác đây là đi khổ sai thì đúng hơn, bọn họ đi xem mắt thì bắt y dẫn đầu làm cái gì. Nhưng là viện trưởng Đảng Hồng nói, 'Lâm Mộc à, cậu và đám con gái rất quen thuộc, lần đại hội này con gái nhà người ta cũng cần cậu tiếp thêm chút can đảm, dù sao đến quân khu, bọn họ sẽ thẹn thùng, cậu thì đã từng qua chỗ quân khu rồi, có cậu dẫn mọi người đi tôi càng yên tâm, mà các cô ấy cũng sẽ bạo dạn hơn'.

Chính vì thế, Lâm Mộc dẫn theo cả một dàn mỹ nữ ngồi kín một chiếc minibus mà tham dự đại hội.

Dàn mỹ nữ này á, hoàn phì yến sấu, xinh đẹp như hoa, ríu rít, oanh oanh yến yến. Có bác sĩ có y tá, Lâm Mộc thực đau đầu, như thế nào cũng có cảm giác giống như Giả Bảo Ngọc nhận chức đại quan viên, lui tới khắp nơi đều là mỹ nữ. (Giả Bảo Ngọc là một trong những diễn viên chính của Hồng Lâu Mộng, là một công tử con nhà phú quý rảnh rỗi, là niềm hy vọng của cả nhà họ Giả )

Nhiều phụ nữ liền ồn ào, cổ nhân nói thật không sai.

Đi quân khu xem mắt, đây là trải nghiệm rất mới mẻ. Xe vừa chạy đến trước cổng lớn quân khu đã thấy trước cổng treo một chiếc băng rôn đỏ chói, nhiệt liệt hoan nghênh các Thiên Sứ giá lâm quân khu.

Đám con gái bưu hãn của bệnh viện Võ Cảnh vừa đến cổng thấy thế liền cười đến đau cả bụng. Ngay cả Lâm Mộc cũng phải bật cười, các ông chú nơi quân khu này thật đúng là vô cùng khẩn cấp chờ mong đại hội lần nà.

Những tiếng cười trong trẻo như chuông dường như có phép lực khiến cho cánh cổng sắt mở ra. Cổng chính vừa mở, từ trong bóng tối một đám thanh niên trai tráng lao ra ngoài, cả một rừng quân phục màu lục, cả một rừng đàn ông, bọn họ cứ như là nhìn thấy thiên tiên giáng trần mà hét lên một tiếng rồi lao đến tới tấp.

Nhìn thấy hai mươi mấy cô gái trên xe liền giống như nhìn thấy quốc bảo trân quý, một đám đều là mặt mày hớn hở. Anh chen tôi chúc, sau đó bắt đầu cười ngu tập thể.

2 ♥ GẶP MẶT HOÀNG TỬ ĐIỆN HẠEDIT: THẢO THẢOBETA: ĐẦM♥CƠ

Lâm Mộc nhàn nhàn nhã nhã đứng tựa bên cạnh xe, đám con gái thì cười đến run cả người, sao mà chương trình chào đón bọn họ lại còn cần cả đám người chạy ra hoan nghênh.

Bỗng có một tiếng ho nhẹ từ phía sau các binh sĩ truyền đến. Đám người lốn nhốn kia thoáng cái liền tách ra.

Vừa nhìn, đám người kia vội vã tách thành hai hàng, nghiêm trang giơ tay chào người đàn ông mặc quân phục tươi cười sáng lạng đang đi ra.

Đám nhóc con náo loạn lúc nãy lập tức biến mất, thay vào đó là hai hàng quân sĩ thẳng tắp hoan nghênh người đàn ông mặc quân phục kia.

Lâm Mộc nghiêng đầu điểm điểm điếu thuốc, thản nhiên liếc nhẹ về phía người đàn ông kia một cái, hai gạch hai sao, trung tá. (nói về quân hàm trong quân đội thì có 5 cấp, xếp từ cao xuống thấp là : tướng, tá, úy, sĩ, binh. Chỉ riêng cấp binh thấp nhất được phân thành binh nhất, binh nhì; còn 4 cấp còn lại đều phân thành thượng, trung, hạ)

Trần Trạch bước lên trước đám người, khoảnh khắc nhìn thấy Lâm Mộc, lập tức sửng sốt ba giây.

Mái tóc nâu sáng cắt hơi ngắn, hơi chút rối trước trán, quần jean màu xanh đậm, đeo giầy vải thời trang, áo khoác trắng tinh, tay áo xắn đến trước khủy tay, một chiếc kính râm được cài nơi cổ áo hình chữ V. Y hơi nghiêng đầu, ánh mặt trời nhẹ phủ lên mái tóc cùng khuôn mặt làm nổi bật những đường nét tinh xảo của ngũ quan, thời điểm y khẽ nghiêng đầu kia đôi môi còn khẽ nhếch lên, còn có lúc y khẽ hít sâu một hơi rồi thản nhiên chuyển ánh mắt đến đây, Trần Trạch đột nhiên cảm thấy trái tim của hắn đã ngừng đập vài giây, ánh mắt hoàn toàn bỏ qua các cô gái xinh đẹp xung quanh, cũng không nhìn đám tiểu tử kia nữa, tất cả chỉ còn đọng lại hình ảnh con người cao quý lại mang vài phần biếng nhác, còn có chút không kiên nhẫn vừa thản nhiên lại vừa cao ngạo kia. (khiếp anh dùng nhiều tính từ đến mức làm em đau cả đầu =v=)

Trần Trạch sờ sờ ngực, trái tim ngừng lại vài giây, sau đó lập tức nhảy lên kịch liệt. Gật gật đầu.

Tìm thấy rồi.

Khôi phục lại nụ cười như cũ, đi đến trước mặt Lâm Mộc.

"Xin chào, tôi là trưởng ban hậu cần quân khu này, Trần Trạch, rất hân hạnh được biết cậu."

Lâm Mộc bắt tay cùng hắn.

"Lâm Mộc."

Trần Trạch vẫn cười đến sáng lạn với y, cũng không thu tay lại mà vẫn nắm lấy tay Lâm Mộc, nhẹ nhàng mà gãi gãi lòng bàn tay Lâm Mộc, tranh thủ nhéo nhéo tay y một chút.

Lâm Mộc nhướng mày, Trần Trạch buông tay.

"Toàn thể quân binh đều chờ mọi người đã lâu, đến đến, xin mời vào bên trong. Lâm Mộc? Cậu là bác sĩ của bệnh viện Võ Cảnh sao, thuộc khoa gì vậy? Nhìn cậu không lớn tuổi lắm, sinh năm con gì? Trong nhà có những ai, nhìn đẹp trai như vậy, chắc là có bạn gái rồi ha."

Đôi mày Lâm Mộc nhăn càng chặt hơn, người này, có ý gì đây?

"Ai nha, tôi nhớ rồi nha. Bác sĩ Lâm, cậu cũng tới tham gia xem mắt mà, vậy thì nhất định còn chưa có bạn gái. Thật tốt quá, chẳng qua, chỗ chúng tôi lại hiếm con gái lắm, tính cả đội vệ sinh mới được có hai ba người, cậu nhất định sẽ chướng mắt."

Trần Trạch cười lớn vỗ tay hai cái, thật tốt quá, y còn chưa có bạn gái.

Lâm Mộc nhìn hắn một cái.

"Tôi chỉ dẫn các cô ấy đến đây tham gia xem mặt, còn tôi sẽ không tham gia. Chuyện tôi có bạn gái hay không, có liên quan gì đến anh?"

Trần Trạch cười nhẹ, tới gần Lâm Mộc.

"Không có bạn gái, tôi có thể đề cử cho em một người bạn trai." (đổi xưng hô cho thêm phần vô sỉ *cười gian*)

Lâm Mộc nheo mắt lại, bàn tay vẫn để trong túi áo, áo khoác của y không có khóa khéo nên hành động rất thoải mái. Y nhớ rõ hôm nay mình có để một con dao giải phẫu trong túi. (*run rẩy* anh đi đại hội mang dao giải phẫu làm chi a =O=!!)

Tim Trần Trạch lại đập nhanh hơn vài nhịp, nhất là khi thấy y nheo mắt nhìn về phía mình, ánh nhìn như vậy thật giống như đúc mèo Ba Tư quý tộc.

Ở giữa quân khu mà giết một vị trung tá, liệu có phải là mất lý trí hay không nhỉ?

Con dao giải phẫu của Lâm Mộc thiếu chút nữa đã được rút ra khỏi túi, lại chợt nghe thấy có người cười lớn với y.

"Ai yêu, đây không phải tiểu Lâm tử sao? Lâm tử, Lâm tử, còn nhớ chú không?" (khiếp bác tư lệnh gọi người ta là tiểu lâm tử, nghe cứ như thái giám)

Lâm Mộc khẽ cắn môi, bỏ tay ra khỏi chuôi dao.

Trần Trạch ở một bên còn không biết sống chết mà mỉm cười. Hắn căn bản không biết 0.1 giây trước mình vừa đi hóng gió trước cửa quỷ môn quan. Vị bác sĩ Lâm này, tuy đúng là bác sĩ, nhưng còn kiêm nghiệm cả pháp y. Đùa giỡn với y, đây không phải là muốn chết sao?

Y quay sang cười với vị tư lệnh trước mặt, khôi phục vẻ tao nhã lễ phép.

"Chào chú Trương, ba cháu vẫn nhớ chú mãi. Lúc nào cũng nhắc sao chú không đến nhà chơi."

Lần này đổi thành Trần Trạch có chút giật mình. Vị bác sĩ Lâm này, bối cảnh hùng hậu?

Trương tư lệnh cười lớn, vỗ vỗ vai Lâm Mộc. Vị tư lệnh này đã bất tri bất giác cứu mạng trưởng ban hậu cần của mình a.

"Đã trưởng thành rồi, càng lớn càng suất. Thế nào, cháu cũng đến tham gia đại hội xem mắt à. Vẫn chưa tìm thấy đối tượng sao?"

"Tư lệnh, vị này chính là tiểu công tử nhà ai vậy?"

"Con trai duy nhất của Lâm tổng tham mưu trưởng. Tôi và ba cậu ấy là chỗ quen biết lâu năm. Bao năm đã không gặp cậu nhóc này. Đúng là đến đây tìm đối tượng. Trần Trạch, đi, gọi mấy người thuộc đội vệ sinh... mấy cô gái kia đều gọi tới hết đi."

"Chú Trương, cháu chỉ dẫn đồng nghiệp tới."

"Kết hôn rồi sao? Hay là có đối tượng rồi? Cũng đã hai chín rồi đúng không?"

Lâm Mộc khẽ cười.

"Chưa ạ, không cần vội. Công tác của cháu bận lắm."

Trần Trạch cười đến phải gọi là sáng lạn.

"Không có đối tượng là tốt, thật tốt."

Lâm Mộc lia tới một cái liếc mắt, lạnh buốt, Trần Trạch lại bắt đầu cười như tên ngốc.

3 ♥ TẶNG EM MỘT ĐÓA HOA HỒNGEDIT: THẢO THẢOBETA: ĐẦM♥CƠ

Bên phía bệnh viện, Lâm Mộc là người phụ trách. Còn quân khu bên này, người phụ trách dĩ nhiên là Trần Trạch. Trần Trạch dẫn Lâm Mộc đến nơi tổ chức gặp mặt, chính là nơi hội trường lớn nhất quân khu, nơi này xung quanh đều tràn ngập một màu xanh lục đặc trưng của quân đội, nhưng vừa đẩy cửa ra một cái, cả một rừng hoa hồng tràn ngập liền khiến cho người ta kinh ngạc. Trần Trạch đứng lại quay người cười với Lâm Mộc.

"Biết mọi người tới, tôi đã phải bỏ rất nhiều tâm sức đó. Mọi người tới thăm chính là niềm vui lớn của toàn thể quân nhân ở đây. Cho nên, tôi dĩ nhiên phải bỏ tâm sắp xếp hội trường rồi."

Trần Trạch rút ra một đóa hoa từ trong rừng hoa kia, đưa đến trước mặt Lâm Mộc. Khóe môi nhếch lên thành một nụ cười sáng lạn trước mặt y.

"Đàn ông trong quân ngũ đều hiểu được thế nào là lãng mạn. Tặng em."

Lâm Mộc trực tiếp ngó lơ hắn. Đưa cổ tay xem đồng hồ.

"Mấy giờ bắt đầu?"

"Không cần vội. Các cô gái nhất định sẽ rất tò mò quân doanh này, để cho bọn họ đi thăm quan một chút, cùng các quân binh ở đây tiếp xúc gần gũi, biết đâu lại nuôi dưỡng ra cảm tình, chúng ta cũng nên ngồi trò chuyện đi."

Vừa nói vừa đưa tay kéo áo Lâm Mộc, Lâm Mộc giãy khỏi tay hắn, xoay người đi ra ngoài.

"Thừa lúc làm sớm thì xong sớm, dù sao cũng không có chuyện gì khác. Anh đi chuẩn bị bắt đầu đi."

Trần Trạch đứng nhìn Lâm Mộc bước ra ngoài, nở nụ cười, một phen vặt hết toàn bộ cánh của đóa hồng trên tay, rồi hướng về phía bóng dáng của Lâm Mộc tung lên. (*khiếp tung hoa kìa, anh làm chi mặt dày thấy ớn*)

"Có vẻ tính tình không hiền lành đâu nhỉ, vậy mới chuẩn chứ, kiêu ngạo ngẩng cao đầu mà nhấc bước, như vậy mới đúng chất hoàng tử." (này ông chú kia *khụ* suốt ngày nói Mộc nhi là hoàng tử thế chú là công chúa chắc =) )

Bệnh thần kinh! Đây chính là ấn tượng đầu tiên của Lâm Mộc về Trần Trạch.

Vừa đón các cô gái vào hội trường đã có người bưng lên hạt dưa cùng hoa quả, tại một nơi nghiêm túc tràn ngập màu sắc quân đội thế này mà lại có thể bố trí hội trường lãng mạn như thế, thật là khiến các cô gái chấn động.

Thật không tồi chút nào, ban hậu cần thật cẩn thận, cũng thật lãng mạn, giữa một màu lục sắc nghiêm trang lại nổi bật sắc hồng rực rỡ, thật là khiến cho các cô gái vui vẻ không ít. Đối với những con người nhiệt huyết rắn rỏi nơi đây càng thêm phần hảo cảm.

Ai nói những người tham gia quân ngũ đều không hiểu lãng mạn, ai nói con nhà binh nghiêm túc cứng nhắc? Bọn họ là đáng yêu không ai bằng. Bên trong hội trường có bày hai mươi cái bàn nhỏ, mỗi cô gái ngồi vào một bên, rồi hai mươi quân binh cũng tiến vào, đều đã ở độ tuổi kết hôn. Sau đó từng đôi đều có thời gian trao đổi riêng. Nếu cảm thấy hợp ý, như vậy tiếp tục ngồi nói chuyện, còn nếu không thì có thể tiếp tục đứng lên thay phiên.

Cứ mười phút là một lượt, các chàng binh cứ bắt đầu ngồi vào bàn là tính giờ. Những chuyện như thế này, ở trong quân khu chính là đại sự hạng nhất. Mọi người, ngay cả tư lệnh cũng tò mò, đều nằm sấp bên khe cửa sổ mà nhìn vào trong, bộ đội đặc chủng còn tận dụng kính viễn vọng cỡ lớn chỉ vì muốn nhìn ké tình huống bên trong hội trường. Hai mươi cô gái, rốt cuộc có bao nhiêu người có thể thành đôi?

Lúc nói chuyện bọn họ trao đổi thân thiết, nhất định sẽ có người thẹn thùng. Những cảnh như vậy ai chả tò mò. Nhưng mà nghĩ xem, bốn mươi người đang ngồi trong hội trường này đỏ mặt ngồi kéo dài thời gian nói chuyện cũng đã có chút xấu hổ, thế mà vừa ngẩng đầu lại thấy một đám người lố nhố hóng hớt bên ngoài, chỉ kém muốn chọc thủng một lỗ trên tường để nhìn bọn họ, ai có thể da mặt dày như thế.

Lâm Mộc đứng tựa một bên hội trường, sắc mặt vẫn lặng như nước. Khoanh tay, lẳng lặng hút thuốc. Trần Trạch nhìn bốn phía một chút, mấy tên lính kia lại bắt đầu hăng máu như gà chọi vậy xem tầng nọ chồng lên tầng kia. Trần Trạch đi ra ngoài, đứng ở cửa vỗ tay một chút.

"Ai còn độc thân, buổi tối có thể đến đăng ký với tôi. Nhưng nếu các cậu ở đây dọa sợ các cô ấy thì cứ đợi mà 'ở vậy' cả đời đi. Còn đứng ở đây làm gì, muốn dọa bọn họ bỏ chạy không dám quay lại nữa sao. Có khí chất một chút, cũng không phải đi rình đám cưới chỗ nông thôn, các cậu hưng phấn bừng bừng thế làm gì. Trở về ngay. Giải tán."

"Trưởng ban, loại hoạt động xem mắt này về sau còn có thể tổ chức nữa không?"

"Đây chỉ là bắt đầu thôi. Tôi cam đoan về sau sẽ tổ chức thêm vài lần nữa. Được rồi, độc thân thì đừng quên đến đăng ký với tôi. Các vị binh sĩ, bắt đầu rút lui đi. Còn cậu lính đặc chủng trên nóc nhà kia, đừng để tôi gọi đội trưởng của các cậu đến can thiệp. Đi xuống. Đều giải tán hết đi."

Trưởng ban hậu cần cũng không phải là người có thể đắc tội. Hắn chính là người trông nom một bộ phận lớn sự vụ trong quân doanh, đắc tội hắn, hắn để cho toàn quân ăn rau cải đậu hũ một tuần thì toi. Bọn họ dĩ nhiên là nghe lời, không đến năm phút, bốn phía bên ngoài hội trường liền trống không.

Trần Trạch sờ cằm, tóm lấy một trợ lý ban hậu cần.

"Đi, chuẩn bị một bàn hai ghế đặt trong góc hội trường. Hoa quả hạt dưa kẹo bánh cũng mang lên nốt. A, đúng rồi, hoa hồng cũng phải mang lên một bó."

Trợ lý thấy có chút kỳ quái nhưng dĩ nhiên vẫn làm theo lời trưởng ban, chuẩn bị xong tất cả. Ngay cả hoa hồng cũng cố ý chọn một bó tươi đẹp nhất. Trần Trạch tới bên cạnh Lâm Mộc. Kéo cánh tay y, Lâm Mộc lập tức gạt ra.

"Đứng đây không mỏi chân sao, đi, tôi dẫn cậu sang bên kia ngồi một chút." (về xưng hô trong truyện, lúc nào anh Trạch nói bình thường thì sẽ là tôi-cậu, đùa giỡn lưu manh thì sẽ là tôi-em *cười gian*)

Nhìn tay hắn chỉ về phía cái bản nhỏ kia, Lâm Mộc nhăn mày, nhìn hắn, rốt cuộc là hắn ta muốn làm cái gì.

Lê Thuy: Chương này là mình ngắt đoạn, lúc bạn Đầm♥Cơ đăng lên thì bị lỗi *gom thành 1 đoạn lớn*... thấy ko hợp lý thì cmt nhé!

4 ♥ EM LỚN LÊN GIỐNG BẠN ĐỜI TƯƠNG LAI CỦA TÔIEDIT : THẢO THẢOBETA : ĐẦM♥CƠ

Việc quái gì phải sợ hắn, Lâm Mộc cũng không hề chần chừ, ngồi xuống một bên.

Cái bàn trong góc này của bọn họ, ngay trước mắt chính là hai mươi cái bàn được kê ngay ngắn trong hội trường, từng tiếng nói chuyện nho nhỏ truyền đến. Các cô gái thì xấu hổ đỏ mặt, các quân nhân thì ngượng ngùng nói chuyện, thế mà lại trở thành một bức họa ấm áp dễ chịu cho bọn họ thưởng thức.

Trần Trạch nhìn qua hội trường lớn, thân là trưởng ban, cái gì cũng đều phải quan tâm đến. Sau khi đảm bảo cả hội trường không xảy ra chuyện gì, hắn cũng ngồi xuống trước mặt Lâm Mộc.

Chậc chậc, giữa hội trường lớn đang tổ chức xem mặt, xuất hiện một cái bàn thứ hai mươi mốt, trên bàn còn có bày cả hoa hồng, nhưng mà hai người ngồi đối diện nhau lại đều mang giới tính nam.

"Ăn hạt dưa."

Trần Trạch đẩy đĩa hạt dưa lên phía trước, Lâm Mộc không hề động, lạnh lùng nhìn hắn.

Lâm Mộc ấy hả, là người chỉ có thể cười phá lên trước mặt anh em bạn hữu, hay cười ha ha trước mặt đồng nghiệp. Đối mặt với người xa lạ, y luôn rất phòng bị, rất lạnh lùng. Còn chưa kể đến lần đầu tiên hai người gặp mặt, Trần Trạch đã nói mấy lời ngớ ngẩn kia.

"Tôi bóc kẹo cho cậu."

Trần Trạch xum xoe, bóc một cái kẹo đưa đến bên tay Lâm Mộc, Lâm Mộc không thèm liếc hắn một cái.

Trần Trạch cũng không hề chịu đả kích, vẫn cười hề hề như trước.

"Ăn trái cây không? Để tôi bóc cho nha."

Lâm Mộc có chút không kiên nhẫn, tên này muốn làm cái gì, tự nhiên lại xum xoe như vậy làm y thật khó chịu. Nếu không phải người kia là nam, y nhất định hoài nghi hắn thật sự là đang theo đuổi mình. Nhưng cũng bởi vì hắn là nam nên mới thấy thật kỳ quái. Y nhớ lại thời điểm bắt tay kia, đầu ngón tay hắn gãi gãi trong lòng bàn tay mình, lúc đó y còn tưởng đó là một trò đùa. Thế nên mới chán ghét như vậy.

"Anh muốn làm gì?"

Trần Trạch lại mặt mày hớn hở, giọng y mang theo vài phần trong trẻo nhưng lạnh lùng, cao cao ngạo ngạo, cằm y luôn khẽ nâng lên, mang theo vài phần ngạo khí mà nhìn người, có lẽ là do hoàn cảnh cuộc sống mà thành, y là công tử con nhà giàu có, quý khí đầy mình.

Nửa ngày cũng không chịu cùng hắn nói chuyện, giờ cuối cùng cũng xuất lời vàng ngọc, chả nhẽ lại không đáng mừng sao?

"Vậy chúng ta có gì nói nấy đi, làm đàn ông sẽ không giấu diếm."

Nụ cười của Trần Trạch nhạt dần, ánh mắt nhìn Lâm Mộc kia, có thể nói là nhu tình như nước, Lâm Mộc khẽ nhíu mày, nghĩ thế nào cũng có dự cảm sẽ có việc không may xảy ra.

"Lần đầu tiên nhìn thấy em, tôi liền động tâm, Lâm Mộc, em lớn lên thật giống tình nhân trong mộng của tôi, bạn đời tương lai của tôi, tôi vẫn luôn một mực tìm kiếm em, nay cuối cùng cũng gặp được, tôi sẽ theo đuổi em, tôi muốn cùng em nói yêu thương, muốn cùng em bên nhau suốt đời." (*phụt* bản lĩnh mặt dày bắt đầu triệt để hé lộ từ đây)

Trần Trạch còn chưa dứt lời, Lâm Mộc đã ra tay.

Một tay lấy ra dao phẫu thuật, thẳng hướng cổ họng Trần Trạch mà phi tới. Không thèm đâm cho mệt, trực tiếp dùng kung fu tiểu lý phi đao mà phóng dao, thẳng tay muốn đoạt mạng Trần Trạch.

Không muốn sống nữa sao, cái gì cũng dám nói, quản hắn có ở trong quân doanh hay không, dám can đảm dùng lời nói quấy rối y, vậy ít nhất cũng phải cho hắn chút giác ngộ tính mạng.

Từ nhỏ đến giờ không có ai dám nói với y như thế. Nếu hắn có gan nói, vậy phải để cho hắn biết, Lâm Mộc y không phải là người để hắn tùy tiện trêu đùa như vậy. (úi úi, Mộc ca, có ai đùa với anh đâu, ông chú ấy là thật lòng đấy, chẳng qua là *khụ* phương thức biểu đạt có chút vấn đề thôi)

Chớp nhoáng một cái, phi đao trong nháy mắt bay trong không khí, Trần Trạch bị dọa ra một thân mồ hôi lạnh, khẽ nghiêng cổ, phi đao sượt qua đầu hắn mà bay thẳng ra sau lưng Trần Trạch, cắm vào cột lớn nơi hội trường.

Lâm Mộc mạnh mẽ đứng lên, một chân đá tung cái bàn. Hoa hòe kẹo bánh đều đổ ập xuống đất, còn trên mặt y chính là sát khí đằng đằng.

"Anh muốn chết đúng không, còn dám nói như vậy, tồi liền băm anh."

Sau đó, hai tay tao nhã mà đặt lại vào trong túi áo, sải bước rời đi.

Mọi người trong hội trường đều giật nảy mình, vốn đang xấu hổ ngại ngùng nói chuyện tìm hiểu đối phương, còn đang muốn trao đổi số điện thoại, có người còn đang định đánh bạo mà cầm lấy tay con gái nhà người ta, khi tất cả vừa định biến ý nghĩ thành hành động thì đột nhiên từ trong góc truyền đến một tiếng vang thật lớn, chỉ thấy vị Lâm Mộc lãnh ngạo kia quyết đoán lật cái bàn. Chỉ thẳng vào mặt trưởng ban bọn họ mà mắng to.

Lâm Mộc cười cười, chạy nhanh an ủi mọi người đang chịu kinh hách.

"Mọi người tiếp tục, tiếp tục, không có chuyện gì cả, mọi người cứ tiếp tục thoải mái tán gẫu đi."

Trần Trạch nghĩ mà sợ hãi sờ sờ cổ, thiếu chút nữa cổ của hắn liền thủng rồi. Lâm Mộc quả thật là tính tình nóng nảy đến khó tin, chính là một ngọn núi Phú Sĩ điển hình, đừng nhìn bên ngoài tuyết trắng bao phủ, nếu thực sự chạm phải, y sẽ phun trào dung nham ngay.

Quay lại nhổ con dao phẫu thuật xuống, đúng là nhổ ra, lật trái lật phải xem xét một chút.

"Hoàng tử điện hạ phát hỏa rồi, nhất định phải dỗ dành thôi. Tính tình cay quá đi. Nhưng mà, tôi thích." (là cay trong cay độc ý ạ =)) )

5 ♥ NÓI THẾ NÀO CŨNG MUỐN EM LƯU LẠI ĂN CƠMEDIT : THẢO THẢOBETA : ĐẦM♥CƠ

Lâm Mộc phát hỏa lớn nhưng vẫn tiêu sái ra khỏi hội trường, tìm một chỗ hút thuốc, y cực kỳ muốn xử lý tên Trần Trạch kia, từng dao từng dao giải phẫu sống hắn cũng không hả giận được. Lá gan không nhỏ, dám có hành vi quấy rối bằng ngôn ngữ với y như vậy, còn chưa nhắc đến có chút tiếp xúc thân thể. Y lau lau tay, không muốn sống có thể nói thẳng, y sẽ đưa tiễn hắn lên đường.

Xem mắt chết tiệt, y đúng là không nên đến đây. Từ nhỏ đến giờ không có ai dám nói chuyện kiểu như vậy với y, tuy cũng nhận được không ít thư tình, nhưng các nữ sinh đều rất dễ xấu hổ. Lần này tốt lắm, chơi trò trực tiếp luôn.

Hừ, còn dám có lần tới thì hắn chờ, cho hắn nếm thử chút lợi hại của dao phẫu thuật.

Trần Trạch thong thả nhàn nhã bước đến bên người Lâm Mộc, Lâm Mộc vừa nhìn thấy hắn liền mở cửa ngồi vào trong xe.

"Ai, cậu đừng tức giận. Lâm Mộc, Lâm Tử, Lâm Lâm, ..."

Lâm Mộc lại sờ túi áo, hắn không sợ chết? Được, lại đến một lần đi.

"Tiểu Mộc Đầu, Tiểu Mộc Đầu, vẫn là Tiểu Mộc Đầu hợp với cậu." (Tiểu Mộc Đầu=đầu gỗ nhỏ =))

Trần Trạch đứng bên ngoài cửa xe cười đến sáng lạn với Lâm Mộc.

Lâm Mộc lấy ra một con dao phẫu thuật khác, lưỡi dao sáng chói, ánh lên hàn quang. Lâm Mộc ước lượng nặng nhẹ một chút.

"Muốn chết? Tôi có thể tiễn anh một đoạn."

"Ai yêu, Tiểu Mộc Đầu, đừng mở mồm ra là đánh với giết như thế, động đao thương là không tốt, đừng để cắt phải tay nha. Cậu giận sao? Đừng nóng giận, tha thứ cho tôi kiềm lòng không được, năm nay tôi đã ba lăm rồi, thật vất vả lắm mới tìm thấy người bạn đời tương lai trong lòng mình, chính là em, tôi dĩ nhiên là kiềm lòng không được. Có lẽ có chút mạo muội, trong thời gian ngắn em khó có thể tiếp nhận, nhưng mà, tôi cho em biết, tôi thích em, cho dù em phi dao phẫu thuật tôi cũng cảm thấy đẹp đến cực độ. Trên đời này sao lại có người như thế, vừa nhìn thấy em trái tim tôi đã ngừng đập, em chính là tình kiếp của tôi ~ được gặp em cho dù có chết trong tay em tôi cũng cam tâm tình nguyện. Tiểu Mộc Đầu, đừng nóng nảy, chúng ta từ từ tìm hiểu, em sẽ hiểu được tôi tốt đến mức nào." (lạy chú, đến Quỳnh Dao cũng phải phun cơm với chú mất thôi)

Trần Trạch dùng ánh mắt như nhìn tâm can bảo bối mà nhìn Lâm Mộc, mãn nhãn đều là vui vẻ, mãn nhãn đều là yêu thương, mãn nhãn là quyến luyến không buông.

Lâm Mộc nhợt nhạt cười, nụ cười giống như hoa mai nở rộ giữa đỉnh băng, kiều diễm không nói nên lời, nhưng cũng lạnh đến thấu xương, cái lạnh trên đỉnh núi cao, cái lạnh có thể xuyên thấu ngàn dặm, chỉ cần nhìn qua một cái liền khiến cho tâm Trần Trạch trở nên loạn thất bát tao.

Rõ ràng là nụ cười lạnh đầy châm chọc, thế mà ở trong lòng Trần Trạch lại giống như hoa xuân đua nở sáng sủa ấm áp.

"Thật là xinh đẹp, thật là không thể tin được, cho dù ngẩn người cũng xinh đẹp như vậy. Hoàn toàn giống người trong lòng của tôi, thật không dễ dàng. Tôi rốt cuộc cũng hiểu được tại sao suốt ba mươi lăm năm nay tôi vẫn chưa yêu nổi một ai, là do tôi vẫn luôn chờ đợi em, chờ em xuất hiện rồi yêu thương em."

Lâm Mộc khẽ liếm lưỡi dao phẫu thuật, cười lạnh nhìn Trần Trạch, bộ dáng kia thật giống tử thần đòi mạng.

"Còn nói hươu nói vượn thêm một câu, tôi sẽ lấy mạng anh."

Trần Trạch ôm ngực, si mê quyến luyến nhìn Lâm Mộc.

"Chỉ cần em nhìn tôi như vậy, cười với tôi như vậy, dù chết trong tay em tôi cũng cam tâm tình nguyện."

"Ông đây thành toàn anh!"

Dao phẫu thuật của Lâm Mộc vừa mới chuẩn bị phóng ra, chợt nghe thấy Trần tư lệnh mang người tới. Lâm Mộc tức giận khó tiêu nhưng vẫn phải cất dao lại vào trong túi áo, chơi trò giết người trước mặt Trần tư lệnh, y còn chưa ngu như vậy.

"Lâm tử, cũng đã giữa trưa rồi, đi đường xa đến đây, như vậy liền ở lại quân khu ăn cơm đi, vừa lúc để cho mọi người chút thời gian bồi dưỡng tình cảm."

Trần tư lệnh thực ra không biết trưởng ban hậu cần của ông lại vừa đến cổng âm phủ hóng gió trở về. Thật ra, Trần Trạch hẳn nên mua thuốc lá tặng tư lệnh của hắn đi, ông chú này trong lúc bất tri bát giác đã cứu hắn hai lần rồi.

"Không được, chú Trần. Buổi chiều chúng cháu còn có việc, còn có người phải trực ban nữa, vẫn nên trở về sớm một chút thì tốt."

"Không nên cứ như vậy liền trở về. Đường xa tới đây không ăn cơm đã đi rồi, như vậy thì quân khu chúng ta cũng quá không biết chiêu đãi khách quý. Đồ ăn đều đã chuẩn bị xong, không thể cô phụ tâm ý của mọi người trong quân khu a. Còn có, mấy người bọn họ ngồi nói mấy chục phút thì có tác dụng gì, nên cho bọn họ vài giờ ở chung tiếp xúc mới được. Nói chuyện xong rồi còn phải đi dạo nữa, tư lệnh, hôm nay xem như một trường hợp đặc biệt đi, quân khu để cho các vị khách quý đi thăm thú thoải mái, các binh sĩ sẽ phụ trách hướng dẫn, giải tán cho bọn họ tự do đi dạo, đi đâu cũng được. Thuận tiện bồi dưỡng cảm tình. Cũng cho mọi người kiến thức một chút năng lực quân sự của quân khu chúng ta. Các sĩ quan quân khu chúng ta không chỉ là những quân nhân tốt, những chiến sĩ tốt, mà còn là những người yêu tốt, không chỉ bảo vệ quốc gia, mà còn yêu thương người yêu của mình."

Ánh mắt Trần Trạch vẫn nhìn Lâm Mộc chăm chú không hề di chuyển, có khi bị ma nhập cũng nên.

"Tôi không đồng ý."

Ở thêm một giây với tên hỗn đản này, y liền có ý nghĩ giết người một giây.

"Ai, vậy liền nghe Trần Trạch đi."

Trần tư lệnh quyết đoán quyết định.

Trần Trạch mỉm cười nhìn Lâm Mộc .

Lâm Mộc cắn răng nhìn Trần Trạch.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #đammỹ