Chap 2
Tan học là 11h trưa, Phương Ngọc không về nhà mà đến book coffee mở laptop ra viết bài.
Cô Bảo Trân và một cô giáo dạy Toán khác cũng vào đó uống coffee, bất chợt cô thấy ai quen quen, thì ra là Phương Ngọc.
Cô Bảo Trân : "chị biết học sinh đó không" ?
- "biết, năm rồi chị dạy nó".
Cô Bảo Trân: "nó học được không chị? Em thấy sao nó lạnh lùng qua, cả buổi em không thấy nó cười cái nào" .
- "chị dạy nó cả năm còn không thấy nó cười nữa là em, tính tình nó vậy đó, ở trong lớp cũng ít khi xung phong làm bài lắm, chỉ khi nào cả lớp không biết làm nó mới xung phong lên làm".
Cô Bảo Trân : "vậy là cũng giỏi rồi, nhưng có vẻ như là tự cao".
- "ừh, nó học được lắm, nghe đâu nó giỏi Văn hơn giỏi Toán, ủa? nhưng tan học không về nhà nó lại ra đây đem theo laptop để làm gì" ?
Cô Bảo Trân : "có khi nào chơi game không" ?
- "không đâu, chị thấy nó gõ bàn phím mà, chắc là chat" .
Cô Bảo Trân : "ở ngoài nó còn không nói chuyện huống hồ là trên mạng" !
- "em nói cũng phải".
Hai người nói chuyện khác thôi không nói về Phương Ngọc nữa.
................................................�� �................................................� ��....................
Những tiết học trong lớp cô Bảo Trân thỉnh thoảng chú ý đến Phương Ngọc, thái độ học tập của Phương Ngọc rất nghiêm túc, trong công tác của lớp thì xử lý mọi việc rất chu đáo. Điều đó khiến cô muốn tìm hiểu về cô học trò của mình nhiều hơn.
Cuối giờ học hôm đó:
Cô Bảo Trân : "Phương Ngọc, cô nói chuyện với em một lúc được không" ?
Phương Ngọc : "dạ được" !
Vì cô Bảo Trân biết nếu nói chuyện riêng thì Phương Ngọc sẽ diện cớ có chuyện gấp phải đi vì vậy cô chỉ có thể nói chuyện chung rồi tìm cơ hội.
Cô Bảo Trân : "tình hình lớp thế nào, có trục trặc gì không" ?
Phương Ngọc : "thưa cô, không có gì, tất cả đều ổn".
Cô Bảo Trân : "àh, cô thấy sau giờ học thỉnh thoảng em đến book coffee, em thích uống coffee àh" ?
Phương Ngọc : "em đến đó để viết bài, vì em làm cộng tác viên cho báo Học Đường" .
Cô Bảo Trân : "thì ra là vậy".
Phương Ngọc : "em có thể đi được chưa cô" ?
Cô Bảo Trân : "Phương Ngọc àh, nếu như không phiền em có thể cho cô địa chỉ Yahoo và số điện thoại của em được không? Vì đôi lúc có vài chuyện trong lớp cần trao đổi với em".
Phương Ngọc ngẫm nghĩ một hồi lâu : "dạ,được" !
Sau đó Phương Ngọc cúi đầu chào cô rồi ra về, vẫn như lần trước không có một nụ cười.
Phương Ngọc đi ra tới cổng trường thì trời đỗ mưa. Phương Ngọc đi xe bus nên cũng không sao. Phương Ngọc cũng có mang theo dù.
Cô Bảo Trân : "ủa? em chưa về hả, trời mưa vậy sao em về, có mang áo mưa không" ?
Phương Ngọc : "dạ, em mang theo dù, em đi xe bus".
Cô Bảo Trân : "thôi, lên xe đi cô chở em về, mưa lớn vậy xe bus không dừng đâu".
Phương Ngọc : "cám ơn cô nhưng em tự về được".
Cô Bảo Trân : "cô nói thật mà, để cô chở về cho, em che dù đi tới trạm xe bus là ướt hết đó, lên xe đi".
Phương Ngọc cương quyết : "dạ thôi, cám ơn cô, em đi xe bus được mà".
Cô Bảo Trân : "cô năn nĩ em đó được không? Trời mưa như vầy để em đứng đây một mình cô không yên tâm" !
Phương Ngọc phân vân : "dạ, vậy thì phiền cô vậy".
Phương Ngọc chỉ đường cho cô đi.
Về tới nhà mưa lại càng to hơn, xe của cô Bảo Trân bị nước vô bugi không nổ máy được, trời đang mưa lớn không thể dắt xe đi sửa được.
Phương Ngọc : "thôi, cô ở nhà em chờ chút mưa tạnh rồi về".
Cô Bảo Trân : "ừm, cám ơn em".
Phương Ngọc đi thay đồ rồi mang một tách coffee nóng cho cô Bảo Trân.
Phương Ngọc : "cô uống đi cho ấm".
Cô Bảo Trân cầm tách coffee nên uống và nhăn mặt : "sao đắng quá vậy" ?
Phương Ngọc : "xin lỗi cô, tại thường ngày em uống không đường, để em đi lấy đường cho cô".
Cô Bảo Trân quan sát, căn nhà cũng bình thường như những căn nhà cấp 4 bình dân khác, không có gì đặc biệt. Nhưng có điều đặt biệt là dường như mọi thứ đều được sắp xếp theo một nguyên tắt nhất định.
Phương Ngọc : "đường của cô".
Cô Bảo Trân : "tại sao em không bỏ đường, không có đường sao mà uống".
Phương Ngọc : "em không thích sự pha tạp, thích tinh khiết".
Cô Bảo Trân : "cái này không phải là pha tạp mà là sự kết hợp, đường sẽ trung hòa vị đắng của coffee.....".
Phương Ngọc : "em không thích" - một cách dứt khoát.
Cô Bảo Trân : "Phương Ngọc àh, em có biết là thái độ của em khiến người khác có cảm giác là em không thích nói chuyện với họ đó em có biết không".
Phương Ngọc : "em không có ý đó thì không phải quan tâm người khác nghĩ gì".
Cô Bảo Trân : "cách cư xử của em đối với bạn bè trong lớp cứ y như là mọi người không xứng đáng làm bạn với em vậy".
Phương Ngọc : "em không phải như vậy".
Cô Bảo Trân : "không lẽ em không thể gần gũi với bạn bè hơn được sao, tại sao em phải khép kín như vậy, mở lòng ra em sẽ thấy mọi người rất.....".
Phương Ngọc : "thôi được rồi,cám ơn ý tốt của cô nhưng em không thích".
Cô Bảo Trân cảm thấy hơi giận bởi thái độ khó chấp nhận của Phương Ngọc.
Cô Bảo Trân hơi lớn tiếng : "nè, em tôn trọng người khác một chút được không, dù gì cô cũng là cô giáo của em đó" ?
Phương Ngọc vẫn điềm tĩnh : "cô vui lòng đừng lớn tiếng như vậy, từ nãy giờ em đâu có câu nói nào vô lễ với cô" ?
Cô Bảo Trân chợt ngẫm nghĩ lại : ơ, nó nói đúng mà, nó có nói gì không phải đâu, sao mình lại lớn tiếng nhỉ?
Cô Bảo Trân : "ơ.....à........ờ..........cô....". - ngập ngừng không biết nói gì.
Phương Ngọc : "thôi không có gì, em không để ý những chuyện đó đâu".
Ngoài trời mưa nhỏ dần rồi cũng tạnh.
Cô Bảo Trân : "hết mưa rồi, cô về đây, cám ơn em về ly coffee".
Phương Ngọc : "cám ơn cô đã đưa em về, đi về phía bên trái có tiệm sửa xe, cô đến đó thổi bugi đi".
Cô Bảo Trân : "được rồi, cô về đây".
Phương Ngọc : "em chào cô" !
Cô Bảo Trân ra về với ngổn ngang dòng suy nghĩ, còn Phương Ngọc thì chẳng nghĩ ngợi gì. Tiếp tục những công việc thường ngày của mình.
Cô Bảo Trân : "tại sao em ấy lại lạnh lùng như vậy, mọi người gọi là "Cold" quả là không sai chút nào. Không lẽ em ấy lại lãnh đạm vô cảm vậy sao? Hay khuất sau con người em ấy là những vết thương những nỗi đau? Là một giáo viên chủ nhiệm mình nhất định phải gần gũi em ấy hơn" ! - suy nghĩ một mình.
........................................
Trên phòng giáo viên:
Cô Văn : "Bảo Trân, đây là bài của học sinh lớp em, lúc nãy chỉ để quên trong tủ, tý em đem xuống phát dùm chị".
Cô Bảo Trân nhận lấy và thấy bài văn của Phương Ngọc được xếp đầu tiên với số điểm khá cao, 9 điểm cùng lời phê "bài viết của em rất chân thật cám ơn em đã tặng cho cô một bài học" ! Tò mò bởi lời phê của cô giáo bộ môn và vì một phần muốn tìm hiểu Phương Ngọc, cô Ceci đã đọc bài văn ấy. Cô không khỏi băn khoăn làm sao một học sinh lạnh nhạt với bạn bè, thờ ơ với sự việc xung quanh lại có thể có những dòng cảm xúc sâu sắc như vậy. Không lẽ không có cách nào để em có thể cởi mở với mọi người xung quanh sao?
..........................................
Trong lớp học giờ ra chơi:
Không hiểu sao Hướng Dương lại có vẻ khá là chú ý đến Lớp Trưởng lạnh lùng ấy. Có lẽ vì một chút khác biệt của Phương Ngọc sao ?
Hướng Dương : "Phương Ngọc Dương có một bài tập không hiểu Phương Ngọc có thể giúp Dương được không" ?
Phương Ngọc : "nếu vậy bạn có thể hỏi lớp phó học tập, tôi có việc bận".
Dương : "tại sao bạn cứ phải luôn luôn như vậy, bạn cứ phải giả vờ lạnh nhạt với mọi người như vậy sao" ?
Phương Ngọc : "chắc bạn mới chuyển đến nên không biết tôi trước giờ là như vậy".
Dương : "không đúng, hôm qua Dương thấy bạn nhìn con chim sẽ trong trời mưa to nên bị chết trước cổng trường, lúc đó Dương thấy bạn khóc vì lúc đó Dương ngồi ở ghế đá phòng bảo vệ, nếu thực sự bạn là người như vậy thì tại sao lại có thể rơi nước mắt vì một con vật chứ".
Phương Ngọc : "thì sao, có liên quan gì đến bạn, tránh đường cho tôi đi".
Dương : "Dương không tin bạn là người như vậy........" - Dương nói với theo trong khi Phương Ngọc đã đi ra khỏi lớp và không biết có nghe thấy những gì Dương nói không.
Phương Ngọc nghĩ thầm : tại sao dạo này lại có nhiều người cứ muốn mình gần gũi với họ là sao ? Thật khó hiểu.
Chỉ là suy nghĩ thoáng qua thôi rồi Phương Ngọc cũng quên ngay. Cũng như mọi ngày Phương Ngọc lên thư viện đọc sách trong giờ ra chơi.
Đúng lúc cô Bảo Trân đang trên thư viện tìm tư liệu.
Cô Bảo Trân : "Phương Ngọc em cũng thích đọc tiểu thuyết trinh thám sao" ?
Nếu như là một người bạn thì Phương Ngọc sẽ nói ngay : "xin lỗi khi đọc sách tôi không thích người khác làm phiền". Nhưng vì là cô giáo nên Phương Ngọc không thể vô lễ được.
Phương Ngọc : "dạ, em thích những suy luận trong đó". - nhìn Cô Bảo Trân một cái rồi quay lại nhìn trang sách.
Cô Bảo Trân : "cô cũng vậy, vậy là cô trò mình có đề tài để trao đổi rồi đó".
Phương Ngọc : "dạ, em chợt nhớ ra có việc ở lớp, em phải về lớp đây, em chào cô". Suy nghĩ : "hết ở lớp gặp con bé gì đó giờ lên thư viện gặp cô Bảo Trân, mệt quá đi đâu cũng không yên". - Phương Ngọc đi về lớp.
Cô Bảo Trân thì cảm giác như là hơi buồn buồn cũng không hiểu tại sao. Tại sao lại buồn vì Phương Ngọc không thích trò chuyện với cô chứ, đối với ai Phương Ngọc cũng vậy mà.
Chương 2 : Phương Ngọc cứu Cô Bảo Trân
Cũng 1 tháng trôi qua. Một tuần 7 tiết Toán vẫn bình thường. Phương Ngọc vẫn vậy không có gì thay đổi. Cô Bảo Trân vẫn lặng lẽ tìm hiểu về Phương Ngọc và cảm thấy điều đó rất thú vị. Hướng Dương thì suốt ngày đi theo làm phiền Phương Ngọc mong được Phương Ngọc chú ý đến và cứ ôm trong mình nỗi thắc mắc : "tại sao lạnh lùng như vậy mà lại khóc vì một con chim sẻ" !
Đầu giờ học ngày thứ 2:
Hướng Dương : "Phương Ngọc, ngày mai thể dục học đánh cầu lông bạn chung đội với mình được không?" .
Phương Ngọc : "xin lỗi, tôi chơi với nhóm năm rồi quen rồi".
Hướng Dương : "vậy thì thôi, àh mình vô trường 1 tháng rồi mà chưa biết gì hết, ra chơi bạn dẫn mình đi tham quan trường nha".
Phương Ngọc : "trường chứ có phải khu du lịch đâu mà tham quan, trường tuy có rộng nhưng không lạc được đâu, bạn thích thì cứ đi đi".
Hướng Dương hơi nãn nhưng vẫn cố gắng : "bạn có viết blog không? Bạn cho mình địa chỉ Yahoo hoặc số điện thoại được không" ?
Phương Ngọc : "tôi không viết blog, không online và cũng không sử dụng điện thoại". - cảm thấy hơi bực vì sự dai dẳng của Hướng Dương.
Hướng Dương cảm thấy hơi buồn buồn và im lặng không nói gì thêm nữa.
................................................�� �................................................� ��...........................
Trên phòng giáo viên:
Chợt màn hình điện thoại cô Bảo Trân sáng lên, hiển thị có một tin nhắn, người gửi đến là Phương Ngọc. Cô Bảo Trân tự nhiên thấy vui và hồi hợp không biết Phương Ngọc nhắn gì. Cô Bảo Trân mừng rỡ mở tin nhắn ra đọc thì thấy hơi thất vọng.
- "nếu có ai xin cô số điện thoại, Yahoo hay địa chỉ nhà của em cô vui lòng đừng cho, cám ơn cô" !
Chỉ vẻn vẹn có bấy nhiêu đó thôi. Cô cũng không biết cô trông chờ điều gì mà tại sao đọc lại cảm thấy thất vọng.
Một thầy giáo trong phòng đùa : "Cô Bảo Trân đang chờ tin nhắn của người yêu sao? Sao điện thoại reo lại mừng dữ vậy" ?
Cô Bảo Trân : "àh không có, chỉ là tin nhắn của đứa học trò thôi".
- "ôi trời, vậy mà cứ tưởng cô đọc tin nhắn của người yêu không đấy" !
Cô Bảo Trân chỉ cười với thầy ấy mà không nói gì, mà cô cũng không hiểu cảm xúc lúc này, vui mừng rồi hồi hợp xong thất vọng. Cô quên mất không trả lời tin nhắn của Phương Ngọc và Phương Ngọc thì cũng chẳng chờ tin trả lời của cô.
Đúng như Phương Ngọc nghĩ, Hướng Dương gặp cô xin Yahoo, số đt và địa chỉ nhà của Phương Ngọc nhưng cô cương quyết không cho. Một phần vì Phương Ngọc đã dặn như vậy một phần vì không hiểu sao cô lại không thích ai quan tâm đến Phương Ngọc như thế. Cô cũng không hiểu rõ nữa.
................................................�� �................................................� ��........................
( Cùng ngày hôm đó )
Cô Bảo Trân thường kết thúc công việc của mình vào lúc 9h tối, đó là lớp dạy thêm trễ nhất của cô. Không may cho cô Bảo Trân xe cô lại hư nổ máy không được. Cô đành dắt bộ đến chỗ sửa xe. Đi đến một đoạn đường hơi tối. Bỗng có mấy tên thanh niên suy rượu theo buông lời trêu ghẹo cô. Cô sợ quá, không biết làm gì, la lên thì không ai nghe bèn khóa cổ xe, rút chìa khó bỏ chạy, bọn chúng đuổi theo, cô cứ chạy ai ngờ lại chạy vào con đường cụt.
Phương Ngọc cùng mấy anh chị cộng tác viên của báo Học Đường đi lấy tin tức cho bài phóng sự về các quán ăn khuya, bỗng thấy có một chiếc xe bị ngã bên lề và vài tờ giấy gì đó từ chiếc cặp rơi ra. Xung quanh vắng vẻ không biết của ai, một anh trong nhóm cầm tờ giấy lên đọc : "trường THPT Tự Do, là trường em học phải không Phương Ngọc" ? Thì ra đó là bài kiểm tra môn Toán của lớp 12 trong trường nhưng không biết giáo viên nào lại để ở đây, mà sao xe cũng bỏ lại đây. Đột nhiên nghe tiếng kêu cứu mọi người liền chạy về hướng phát ra âm thanh, chạy đến cái hẻm đó thì thấy cô Bảo Trân đang bị tụi du côn đụng chạm thân thể. Phương Ngọc và mọi người xông tới thì bọn chụng sợ nên bỏ chạy.
Cô Bảo Trân bỗng ôm chầm lấy Phương Ngọc khóc xướt mướt. Nếu như là ngày thường thì Phương Ngọc đã vội đẩy ra, nhưng bây giờ sao Phương Ngọc nỡ làm vậy khi một người vừa bị khủng hoảng tinh thần.
Vỗ vỗ vai cô Bảo Trân : "thôi, không có gì, tụi nó đi hết rồi, đừng khóc nữa" - giọng nói vẫn đều đều cứ y như không có chuyện gì xãy ra, không có một chút xót xa hay quan tâm lo lắng.
Cô Bảo Trân cũng không để ý đến điều đó. Một lúc sau Phương Ngọc chủ động đẩy cô Bảo Trân ra.
Phương Ngọc : "để em đưa cô về".
Cô Bảo Trân vì quá hoảng sợ nên cũng không từ chối mà gật đầu đồng ý ngay.
Lúc nãy Phương Ngọc đi chung với mấy anh chị cộng tác viên nên không mang theo xe mà nói cách khác hơn là Phương Ngọc cũng không có xe. Nên bây giờ dắt bộ xe của cô Bảo Trân về. Còn mấy anh chị cộng tác viên thì tiếp tục đi làm nhiệm vụ.
Trên đường về cô Bảo Trân cứ ôm lấy cánh tay Phương Ngọc vì cô vẫn còn hoảng sợ. Bỗng nhiên Phương Ngọc lên tiếng.
Phương Ngọc : "nếu như không phiền thì cô có thể ngủ ở nhà em được không? Xe cô hư có sửa xong thì cũng nữa đêm rồi, giờ đó sao để cô về một mình được, mà nếu đưa cô về thì em phải đi bộ về chứ giờ này đâu còn xe bus".
Cô Bảo Trân chỉ "ừm" một tiếng, vì bây giờ cô vẫn còn sợ lắm.
Phương Ngọc dắt xe đến tiệm sửa xe hôm gần nhà và nói với bác sửa xe là sáng ra lấy.
................................................
Về đến nhà:
Phương Ngọc : "có cần gọi điện thông báo cho người nha cô biết không" ?
Cô Bảo Trân : "không cần đâu, cô ở một mình".
Phương Ngọc nghe vậy cũng chẳng buồn hỏi ba mẹ cô đâu hay cô có anh chị em gì hay không, bởi đơn giản là Phương Ngọc không quan tâm đến những điều đó. Đối với Phương Ngọc hôm nay chủ động nói chuyện với cô mấy câu như vậy là đã nhiều lắm rồi.
Phương Ngọc lấy đồ ngủ cho cô.
Phương Ngọc : "đây là đồ của em, cô đi tắm rửa đi rồi đưa đồ của cô đây em bỏ vô máy giặt giặt rồi xấy khô luôn, sáng mai cô sẽ có đồ mặc".
Cô Bảo Trân tắm ra xong thì Phương Ngọc vô tắm. Lúc tắm xong mặc quần áo vô Phương Ngọc mới nhớ là lúc nãy mình quên đưa đồ lót cho cô Bảo Trân. Thường ngày ở nhà Phương Ngọc không mặc đồ lót nhưng vì hôm nay có cô Bảo Trân nên Phương Ngọc mặc.
Cô Bảo Trân thì cảm thấy hơi ngại nhưng không biết nói làm sao đành im luôn. Với lại Phương Ngọc cũng là con gái như cô mà.
Lúc này cô Bảo Trân mới tĩnh tâm lại và nói chuyện với Phương Ngọc.
Cô Bảo Trân : "ba mẹ em không có nhà sao" ?
Phương Ngọc : "ba mẹ em đi công chuyện rồi, chắc tối mai mới về".
Cô Bảo Trân : "ba mẹ em làm nghề gì".
Phương Ngọc : "cũng là dân buôn bán lao động chân tay thôi".
Cô Bảo Trân : "ừm".
Hai người im lặng hồi lâu cô Bảo Trân lên tiếng : " em không muốn hỏi cô gì sao" ?
Phương Ngọc : "lúc nãy tụi khốn đó có làm hại cô không" ?
Cô Bảo Trân : "nhờ em tới đúng lúc nên cô không sao".
Phương Ngọc : "vậy ổn rồi, lần sau đừng đi một mình ra đường vào chỗ vắng vẻ như vậy".
Cô Bảo Trân : "cô biết rồi, em không có anh chị em gì hết hả" ?
Phương Ngọc : "dạ không có".
Cô Bảo Trân : "cô rất thích có em gái nhưng cô chỉ có chị thôi".
Phương Ngọc : "nếu có thì em thích có anh chị hơn là có em".
Cô Bảo Trân cười tươi : "vậy là cô với em hợp lắm đó".
Phương Ngọc không nói gì chỉ im lặng.
Cô Bảo Trân nhìn Phương Ngọc bằng ánh mắt ấm áp : " nếu như có thể em có thể nói cho cô biết tại sao em lại lạnh lùng quá đỗi như vậy không" ?
Phương Ngọc có chút xao động bởi ánh mắt ấm áp đó nhưng vẫn cương quyết : " từ nhỏ tới giờ em như vậy, không biết lý do tại sao" !
Cô Bảo Trân vẫn nhỏ nhẹ : "cô biết em không phải là người như vậy, cô đã đọc qua bài văn của em, rất tình cảm và chân thành ...... một ngày nào đó em muốn mở lòng mình thì hãy nghĩ đến cô, cô luôn lắng nghe em tâm sự".
Phương Ngọc : "cám ơn cô, thôi tối rồi cô đi ngủ sớm đi, cô ngủ trên gác của em đi, em xuống dưới phòng khách ngủ".
Cô Bảo Trân : "em có thể ngủ chung với cô mà" !
Phương Ngọc : "thôi cô cứ ngủ trên gác đi, em ngủ một mình quen rồi".
................................................�� �................................................� ��........
Nữa đêm:
Trong giấc mơ cô Bảo Trân lại mơ thấy bọn khốn đó la toáng lên : "tránh ra, đừng động vào người tôi tránh ra tránh ra..............." !
Phương Ngọc nghe thấy liền chạy lên gác, tay cô Ceci quơ lung tung trong không bắt trúng tay Phương Ngọc : "Phương Ngọc cứu cô với, cứu cô với". Rồi lại ngủ thiếp đi nhưng tay vẫn nắm chặt tay Phương Ngọc. Trong giấc ngủ cô cảm nhận được cô đang nắm lấy cái gì đó rất mềm mại và ấm áp.
................................................
Sáng tỉnh dậy cô thấy Phương Ngọc đang nằm bên cạnh cô, gương mặt thanh thoát và hiền hòa, thật khác với "Cold" ngày thường. Thì ra vật ấm áp về mềm mại mà cô nắm suốt đêm là tay của Phương Ngọc. Cô đưa tay vuốt tóc Phương Ngọc một cái, Phương Ngọc tỉnh dậy.
Phương Ngọc : "cô thức rồi sao, mới 5h sáng thôi mà" ?
Cô Bảo Trân : "ừm, cô ngủ rất ngon với lại cô quen rồi".
Phương Ngọc : "hôm qua cô mơ thấy ác mộng, la toáng lên, nên em mới lên ngủ chung với cô".
Cô Bảo Trân cảm thấy vui vì được Phương Ngọc quan tâm, nhưng cũng không hiểu sao lại vui khi được Phương Ngọc quan tâm nữa, bình thường thiếu gì học sinh quý mến cô, quan tâm cô, cô cũng thấy vui nhưng cảm giác đó khác cảm giác này. Cô thầm nghĩ có lẽ cô xem Phương Ngọc như em gái cô vậy.
Phương Ngọc lên tiếng cắt ngang dòng suy nghĩ của cô : "cô ơi, tay em tê lắm" - nét mặt hơi nhăn, giọng nói nhỏ nhẹ !
Cô Bảo Trân : "ơ, cô xin lỗi, có đau lắm không" ? - xoa xoa tay Phương Ngọc.
Trong lòng cô Bảo Trân rất vui, lần đầu tiên Phương Ngọc gọi cô bằng 2 từ "cô ơi" nghe thật tình cảm lắm không như ngày thường,giọng nói lại rất nhỏ nhẹ không lạnh chút nào. Hôm nay đến trường trong lòng cô rất vui, bản thân cô cũng không hiểu tại sao.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro