CHAP 87
CHAP 87 " Rối Loạn "
Lý Trung Ân có một ca phẫu thuật vô cùng thành công và người may mắn đó chính là ba của Tiểu Băng
Trương Dĩ Hình dùng địa vị trên thương trường cùng trí thông minh của mình kéo Trương Thị từ bờ vực phá sản trở về
Ông Trương cùng bà Trương thật vui vẻ , cười nói với nhau , mừng vì bệnh tình hồi phục và mừng vì công ty không biến mất
Tiểu Băng cảm thấy vô cùng yên bình , nhưng sự yên bình này thật trống vắng ? Mọi thứ như trở về ban đầu và cũng như chưa từng có chuyện gì xảy ra . Nhưng đáng tiêc trong lòng nàng mãi không còn như trước nữa . Nàng chẳng có thể mỉm cười dễ dàng nữa , nàng cũng khó khoác cho mình một nụ cười giả tạo . Nàng không biết bản thân làm sao nữa , phải vui lên chứ ? nàng cuối cùng cũng được bình yên rồi , gia đình nàng thật hạnh phúc rồi , nàng còn cái gì không thõa mãn nữa ? làm người không được quá tham lam , nhưng mà nàng thật sự cảm thấy rất cô đơn
Từ cái ôm hôm đó , từ cái khoảnh khắc hai người trở về bên nhau ngỡ sẽ không bao giờ tổn hại nhau nữa nhưng mà đời thật không giống như tưởng tượng . Người chưa từng xuất hiện trước mặt nàng , tung tích cũng không để lộ cho nàng biết , mặc nàng vật vã chạy đi tìm nhưng kết quả chỉ có cái lắc đầu đầy lạnh nhạt . Cũng đúng thôi , người biết về Hàn Thiếu Phong có bao nhiêu đâu chứ ? được mấy người cũng đã mất tích theo
"Tiểu Băng? Tiểu Băng "
Tiếng gọi giúp nàng thu hồi giấc mộng
" Dĩ Hình , anh tới lúc nào ?"
" Đã tới một lúc , em làm sao thế ? không khỏe chỗ nào sao "
"không có , em chỉ là suy nghĩ chút chuyện "
Trương Dĩ Hình khô khan không biết nàng suy nghĩ gì , cứ nghĩ nàng vì gia đình cùng công ty mà lo lắng
"Tiểu Băng em yên tâm , Anh vừa gặp bác sĩ ông ấy nói tình trạng hồi phục của bác trai rất tốt , em không cần lo lắng , còn về việc công ty dù có hơi khó khăn một chút nhưng mà anh đang cố gắng "
Tiểu Băng ngước nhìn Trương Dĩ Hình, người này quả thật tốt với nàng , mọi thứ điều tình nguyện vì nàng giúp đỡ một chút cũng không có đòi hỏi . Nàng quả thật nợ người này rất nhiều thứ , lúc nhỏ cũng thế và bây giờ cũng thế
"Dĩ Hình , cảm ơn anh"
"Không có gì , là chuyện nên làm "
"be mẹ em ?"
"Thật là , bác gái đưa bác trai đi tập vật lí trị liệu rồi " Trương Dĩ Hình cưng chìu nhìn Tiểu Băng , người con gái này khiến anh ta yêu chết không thôi
" A..."
"em có muốn ra ngoài dạo một chút không ?"
"cũng được "
----------------------------------------------
ở một nơi khác
Hàn Thần chăm chút nhìn vào chiếc điện thoại , gương mặt lạnh lùng tỏa ra một loại sát khí không ai dám bước đến gần
Rèm cửa bên kia đột nhiên kéo ra , bên trong có một tiên nữ xinh đẹp động lòng người , cô nở một nụ cười tươi tắn trong chiếc váy cưới tinh khôi tạo nên một vẻ thuần khiết
"Thiếu Phong " Phương Diu Hân khẽ gọi người đang cúi đầu vào điện thoại kia
Nghe thấy tiếng gọi Hàn Thần theo lễ nghĩa cũng ngước nhìn , không phủ nhận bất kì người con gái nào trong bộ váy cưới điều là đẹp nhất , điều là thứ đáng trân quý nhất . Nhưng đáng tiếc đây không phải người Hàn Thần muốn cưới , cũng không phải người cậu nhất mực yêu thương
Hàn Thần chỉ nhìn không nói , đôi mắt xanh vẫn không có một tia cảm xúc
"Có đẹp không ?" Phương Diu Hần thấy người cứ nhìn mình cảm thấy e thẹn đỏ mặt
Hàn Thần không nói chỉ nhìn tiếp vào điện thoại vì có tin nhắn gửi đến , lại là tin nhắn của tiểu khủng long nhưng chỉ có thể xem không thể hồi âm vì điện thoại của Hàn Thần đang bị theo dõi , nếu có bất kì động thái nào chắc chắn Hàn Thiếu Kiệt sẽ không nhân nhượng nữa
" Em nhớ Phong ? Phong đang ở đâu "
Màu mắt xanh bỗng trở nên ảm đạm có chút đau khổ
Bên kia Phương Diu Hân cũng không kém mấy , mắt nàng đã long lanh vài giọt nước , người cô yêu thương , người cô muốn cả đời bên cạnh nhưng mà cả đời này người đó cũng sẽ không màng đến cô như vậy sao ? Váy cưới này bao nhiêu đẹp nhưng đáng tiếc khoác lên trên người cô người cũng không một lần chú ý chỉ là cái nhìn sơ quá
"Vest của quý khách đã chuẩn bị xong mời quý khách vào thử "
Hàn Thần ngước mắt vì nghe gọi , nhìn vào ánh mắt của Phương Diu Hân sau đó tiếng lại cạnh cô . NgưỜI thẳng đứng mắt lạnh nhìn vào đôi mắt đã đẫm ướt vì lệ của Phương Diu Hân
"Cô đang hạnh phúc sao ?"
Phương Diu Hân một chút ngạc nhiên , trong lòng tan nát nhưng vẫn cố mạnh mẽ
"Phải chỉ cần người đó là Phong , em hạnh phúc "
"Nếu hôm nay không phải là tôi thì tốt rồi " Nói xong Hàn Thần lướt qua cô xoay người vào phòng thử đồ
Đúng thế , một câu nói đúng cho hai người . Nếu hôm nay không phải là Hàn Thần thì sẽ có người yêu Phương Diu Hân cùng cô ấy đến đây , là người thích hợp nhất với cô ấy . Sẽ mang cho cô ấy hạnh phúc mà cô ấy muốn chứ không phải sự lạnh lùng từ Hàn Thần . Nếu hôm nay không phải Hàn Thần , thì Hàn Thần cũng không phải rời bỏ Tiểu Băng , làm tổn thương nàng và có thể đánh mất nàng .
Hàn Thần trong một bộ vest đen lịch lãm bước ra ngoài , mái tóc được vuốt cao lên thể hiện nhiều nét sắc sảo thưởng ngày không thấy rõ , đôi mắt xanh sâu thẳm làm người ta bị hút vào đó , tất cả điều hoàn hảo
Phương Diu Hân một lúc chết đứng vì câu nói đó cũng hoàn hồn mà nhìn chồng sắp cưới của mình . Qủa nhiên khí khái hơn người , hoàn hảo tuy không phải nam nhi nhưng lại mạnh mẽ hơn nam nhi
Phương Diu Hân bước đến chỉnh cổ áo cho Hàn Thần rồi nói
"Bất kể có tốt hay không , ngày lên lễ đường thì mọi thứ điều trở nên hoàn mỹ , Phong chính là chồng của em , em chính là Hàn Phu Nhân "
Hàn Thần gạt tay cô ấy ra , người nữ nhân này quả nhiên chấp mê
"Có những thứ của cô sẽ là của cô , còn có những thứ mãi mãi sẽ không thuộc về cô , bao gồm cả tôi . Hàn phu nhân ba chữ này không để gọi cô "
Đây là tình cảnh đi thử áo cưới sao ? Không giống lắm
--------------------------------------
Trương Dĩ Hình ôm chặt Tiểu Băng từ phía sao , cảm thụ hơi ấm còn tham luyến hít lấy hương thơm của nàng
"Tiểu Băng, em không cần đáp trả anh thứ gì , anh chỉ cần có em "
"Dĩ Hình , em ..."
"Tiểu Băng , em biết ...em biết anh tiếp cận em là vì điều gì ... vì cái gì từ nhỏ đến lớn điều bảo vệ em , điều đối tốt với em , điều làm mọi thứ vì em ...Tiểu Băng em biết em không được trốn tránh "
"Dĩ Hình , trước buông ra hãy nói " Tiểu Băng trong vòng tay đó có ấm áp , có an toàn nhưng mà nó thật thô kệch không dịu dàng như Hàn Thần
"Anh không buông , nếu anh buông ra em sẽ lần nữa chạy mất , Tiểu Băng khi xưa em nói em muốn có một người chồng tài giỏi là một CEO tài năng , anh vì câu nói đó sang nước ngoài năm năm lập nghiệp chỉ muốn trở thành chồng của em "
Tiểu Băng có chút chấn động , có người sẽ vì lời nói lúc nhỏ của nàng mà cố gắng như vậy sao ?vì một câu nói của nàng mà từ bỏ ước mơ sao ? nàng không đáng
"nhưng lúc anh về em lại trong vòng tay người khác , còn là không phải như thứ em đã từng nói , cậu ta là học trò của em , cậu ta vẫn là học sinh cấp ba ...đó không phải mẫu hình lí tưởng của em "
"Có những câu nói lúc nhỏ không thể tin là thật " Tiểu Băng có chút chua chát nói , học trò của nàng sao ? vẫn là học sinh cấp ba sao ? nàng cũng đã xém quên mất mình như thế nào yêu học trò của mình , yêu một người nhỏ tuổi hơn nàng đây , nghe ra cũng thật nực cười đi
"Tiểu Băng chỉ cần em nói ra , anh điều tin là thật , chỉ cần em muốn anh sẽ vì em làm tất cả , Tiểu Băng anh thật sự rất yêu em "
Tiểu Băng đột nhiên rơi nước mắt , nàng khóc không phải vì cảm động mà là vì đau lòng , nàng vô ý làm mất tương lai cùng ước mơ của người khác , nàng làm người khác tin tưởng mình rồi lại chối bỏ còn có nàng , nàng không thể chấp nhận loại tình cảm này vì lòng nàng không thể chứa ai khác đó là một cảm giác tội lỗi
" Xin lỗi , xin lỗi Dĩ Hình , anh có thể vì em làm tất cả nhưng mà em lại không thể đáp ứng tất cả " Nàng cảm thấy bất lực ngoài nước mắt cùng xin lỗi nàng không thể làm gì hơn . Một người bên ngoài luôn có một lớp bọc mạnh mẽ nhưng bên trong lại vô cùng mềm yếu
Trương Dĩ Hình thấy Tiểu Băng rơi lệ liền trở nên lúng túng , không biết như thế nào liến buông lòng nàng ra xoay người nàng lại xoa diệu nàng , nghỉ bản thân làm nàng hoảng sợ
"Tiểu Băng , em đừng khóc anh sai rồi , là anh kích động không kiềm chế bản thân làm em hoảng sợ "
Tiểu Băng lắc đầu ý chối bỏ
"Được rồi , em nhất thời không chấp nhận được chuyện này anh biết , nhưng anh sẽ chờ em ..."
Tiểu Băng mắt ứa lệ nhìn người trước mặt , trong tâm gào thét , em không đáng thật sự không đáng
"Nhưng em hứa với anh , đừng nhớ về cậu ta nữa , anh có kiên nhẫn chờ em nhưng lại không có kiên nhẫn nhìn em vì người khác đau lòng hành hạ bản thân mình anh sẽ không tha cho cậu ta ...Tiểu Băng là cậu ta không trân trọng em không đủ yêu em không đáng để em đau lòng "
Hàn Thần không trân trọng nàng sao ? không phải Hàn Thần xem nàng như báo vật , chỉ muốn cất giữ cho riêng mình
Hàn Thần không đủ yêu nàng sao ? không phả là Hàn Thần quá yêu nàng mới ra cớ sự này mà cũng không phải chính tại cô quá yêu Hàn Thần mới thành như vậy
Nhưng mà đó cũng chỉ là suy diễn của nàng , tâm tư Hàn Thiếu Phong nàng dùng cả đời cũng không thể hiểu , tự chế giễu bản thân rồi lại tự đau lòng
----------------------------------
Hàn Gia
"Diu Hân thử áo cưới thế nào rồi ? con có hài lòng không " Hai chữ hài lòng là đánh chủ ý sang Hàn Thần
"Dạ , con rất hài lòng ạ , thiết kế rất đẹp và thật tinh sảo con thật mong đến ngày mặc nó lên lễ đường " Cố tình dựa sát vào Hàn Thần
"Thích là tốt rồi " Hàn Thiếu Kiệt cười thật vui
Khả Hân cùng Hàn Thần một mực trầm mặc
"Ngày mai tổ chức lễ đính hôn , hai con chuẩn bị thêm một chút đi"
Hàn Thần nhíu mày định phản bác , nhưng đã bị Diu Hân ngăn lại nếu còn để Hàn Thần bộc phát hai cha con sẽ xảy ra chiên tranh đối với việc kết hôn của cô cũng sẽ bị ảnh hưởng . Tốt nhất ngày kết hôn cũng đã thật xa không thể xảy ra chuyện nữa
"Bác trai, làm sao lại sớm như vậy?"
"Không sớm , hai đứa tháng sau liền đám cưới , Hàn Thị cùng Phương Thị kết thông gia làm sao hoa loa được "
"Nhưng mà tiệc đính hôn cũng cần chuẩn bị rất nhiều thứ "
" Con không cần phải lo , ta và cha con đã chuẩn bị hết rồi, hai đứa chỉ cần thật đẹp xuật hiện là được "
"vâng"
Hàn Thần cũng không nói tiếp , đây rõ ràng là kế hoạch từ trước rồi , nếu ngay lúc này phản pháo sẽ có chuyện không may với lại đám cưới cũng sắp làm một tiệc đính hôn nhỏ không đặt vào mắt
"Con đi đâu?"
"còn nhiều công việc xử lí "
"Vợ con chắc cũng đã mệt dắt nó lên phòng nghĩ ngơi đi "
"Bí mật công ty không thể để người ngoài biết "
"con không nghe ta nói sao , Diu Hân là vợ con "
"Vẫn chưa cưới về "
"con ..." chưa kịp nói tiếp tiếng cửa phòng đã truyền đến
"Bác trai đừng nóng giận , là Thiếu Phong lo nghỉ người ngoài đàm tiếu thôi , với lễ xưa con gái qua đêm ở nhà chồng trước không hợp lệ cho lắm "
Hàn Thiếu Kiệt nể mặt con dâu tương lai hạ hỏa
"Hừ , con dâu tốt , đợi cưới con về rồi nó còn dám nói gì ...ta xử nó "
"đã không còn sớm , bác trai con xin phép về trước "
"Để ta kêu Thiếu Phong đưa con về"
"không cần ạ , bố đã gọi tài xế đến đón con "
"ừm , vậy con về cẩn thật ngày mai ta sẽ sai người đưa lễ phục và trang sức qua "
"dạ"
"Em tiễn Diu Hân một đoạn đi "
Khả Hân như người mất hồn được gọi về , nhìn sang Diu Hân hai người chạm mắt có chút gì đó ái ngại liền thu mắt về
Diu Hân định mở miệng nói thôi , nhưng Khả Hân đã nhanh chóng lên tiếng " vậy em đi một lúc sẽ về , anh nghĩ ngơi sớm "
"ừ "
Hai người bước ra cửa không ai nói với ai một câu , Khả Hân một chút cũng không rời Diu Hân
"Đến đây được rồi chị vào nhà đi " không nhìn lấy người kia một cái , Diu Hân vội vàng đuổi người
"Em tránh tôi "
"Tôi làm sao phải tránh chị ?" Diu Hân nhìn thẳng vào mắt người bên cạnh , sau lại thấy nước mắt của nàng có chút đau lòng , và bất ngờ
Phạm khả Hân một giọt nước mắt rơi
"Diu Hân hủy đi hôn lễ tôi cùng em rời đi có được không ?" Phạm Khả Hân giọng nói cầu khẩn nước mắt liên tục rơi nắm lấy tay của Diu Hân
Phương Diu Hân đầu tiên đau lòng nhưng cũng không biết vì sao? Cô định mở miệng nói không nhưng mà vẫn không thể nói thành lời , người cô yêu là Hàn Thiếu Phong cơ mà , người cô ngày nhớ đêm mong muốn trở thành vợ là Hàn Thiếu phong mà , vì sao từ chối người phụ nữ này không được
Vì cô ta cướp mất đi lần đầu tiên của cô sao ? là người bên cạnh an ủi khi cô khóc à , nực cười đó chỉ là đồng cảm không phải thích cô ta
"Vì cái gì tôi phải đi cùng chị ? "
"Vì tôi yêu em "
Phương Diu Hân cảm thấy cô ta điên rồi , cô ta vì một lần lên giường liền có thể nói yêu sao ? không phải đâu là cô ta yêu Thiếu Phong nên muốn phá hoại cô cùng Thiếu Phong , cô ta thật nham hiểm . Nhưng tim cô là sao đây ? vì cái gì đập nhanh hơn
"Phạm Khả Hân tôi không rảnh cùng chị diễn trò , ai cũng biết chị yêu Thiếu Phong như thế nào , năm xưa không phải Hàn Thiếu Kiệt cắt đứt thì bây giờ chị đã ở chỗ của tôi rồi , đừng ở đây ăn không được liền phá ...nếu không những chuyện chị nói hôm nay tôi sẽ nó lại với Hàn Thiếu Kiệt "
"Chị không diễn trò , chị từng yêu phong , nhưng đó là quá khứ hiện tại chị yêu em, chỉ có mình em"
"Yêu tôi? Yêu từ khi nào tôi chị trước giờ là người xa lạ , đừng nói với tôi vừa gặp liền yêu?"
"Là lần đó cùng em uống say , sinh ra đồng cảm ...rồi lại biết đó là lần đầu của em ,liền muốn chịu trách nhiệm nhưng sau lại biết đã yêu em "
"Chuyện hôm đó cứ như chưa từng xảy ra , chị không cần chịu trách nhiệm " Phương Diu Hân đột nhiên sợ sệt , sợ mình sẽ vì những câu nói này làm mềm lòng
"Chuyện hôm đó đã xảy ra , ai cũng không có quyền chối bỏ , em nằm trên giường chị mà rên rỉ , em ở trên giường chị gọi tên chị ..."
" Chát " một bạc tay không nhẹ , in hằng năm dấu tay trên mặt của khả Hân
Cảm giác đau rát buốt người nhưng mà không bằng trong lòng , khóe máu từ miệng cũng đã chảy ra
"câm miệng , tôi không yêu chị cả đời cũng không yêu chị , người tôi yêu là Hàn Thiếu Phong ,chị tốt nhất im miệng nếu không đừng trách tôi ra tay độc ác "
Xe của cô cũng đã tới cô vội bước lên xe che dấu nước mắt , cũng không biết vì sao lại xót thương cho chị ta mà rơi nước mắt ,nhưng mà cô cảm thấy tim mình đau lắm
Khả Hân liền chết đứng tại chỗ , nước mắt lại từng giọt rơi
Là cả đời chị tự mình đa tình , khi xưa nghỉ Hàn Thiếu Phong yêu mình nhưng mà là người không có chút tình cảm nào , nếu có chính là ơn nghĩa , bây giờ lại một lần nữa ngộ nhận người ta vì yêu mà cùng mình lăn lộn ,thật nực cười con người sao lại giỏi ảo tưởng như thế
Mỉm cười chua chát , chị đặt tay của mình lên tim ....
"tim ơi mày đừng đau nữa mà "
Cảnh tượng này có một người chứng kiến hết..... người đó sắc mặt có chút khó tin nhưng rồi lại xem như không mà quay vào trong
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro