CHAP 66
CHAP 66: "Một bước yêu vạn dặm đau "
Nếu bạn hỏi tại sao yêu một người ? thì có lẽ câu hỏi đó sẽ không có câu trả lời , vì sao à vì yêu nó không cần lí do... Vậy còn câu hỏi nào ngốc hơn là bạn có muốn bên cạnh người đó không ? Có chứ , luôn muốn nhưng bằng cách nào , thể hiện ra sao và rào cản là tường thành vững chắc như vạn lí trường thành , hay mỏng manh như một tờ giấy trắng tinh chắn ngang giữa hai đôi mắt .Đúng thế nó có thể là mọi vật lớn lao trên đời , nhưng cũng đơn giản chỉ là một vật nhỏ bé trong mắt bạn , vậy rào cản nào là giới hạn ? xin thưa không có giới hạn , con người có sự bức phá đến vô tận chỉ trừ một việc là bạn không muốn làm , chứ là muốn làm thì chắc chắn sẽ có kết quả, nhưng cũng không thể phủ nhận , cái tỉ lệ nhỏ nhoi 0,01% không thể xảy ra .Có lẽ hơi vô lý khi xem tình yêu là một trò chơi , nhưng nó cũng tương tự như vậy... trong tình yêu người càng lụy thì càng thua , càng yêu sâu đậm thì càng thất bại , còn tỏ tình trước là kẻ gục gã đầu tiên ... nhưng một khi trò chơi tình yêu dừng lại ở mức định dựa trên 2 bản hôn nhân thì trò chơi đó là đã trở thành thực là kết quả thành công viên mãn của một cuộc tình đẹp , giữa sự vun đắp của 2 người vào một thời điểm tốt đẹp , và đây thời gian này thanh xuân tươi đẹp mở đầu cho thời điểm viên mãn ,tốt đẹp nhất của mối tình Hàn Thần và Tiểu Băng
-----------------------------
Vẫn là một ngày đẹp trời , ngày nắng không mưa , đôi tình nhân vui vẻ đến trường
"Hôm nay em không đi học sao ?" Tiểu Băng thấy Hàn Thần đậu xe trước cửa trường chứ không vào bãi nên biết người ta có ý định rời đi
"Ba tôi ông ấy trở về "
"ưm , gởi lời hỏi thăm chú ấy giùm cô , còn có sẽ qua thăm chú ấy sau... "
"được"
"đi cả ngày luôn sao?" có chút tiếc nuối vì cả ngày sẽ không gặp được người ta
"ừm "
"ừ ,Bên cạnh ba nhiều một chút , đã lâu hai người không gặp nhau , cũng ăn uống đầy đủ không vì quá vui mừng mà quên đấy "
"Được "
" hôm nay xin nghỉ giùm em "
"được "
"hừ " Tiểu Băng hừ lạnh một tiếng " không hiểu sao tôi có thể kiên nhẫn với em như vậy " Tiểu Băng giận dỗi giựt lại chiếc cặp của mình trên tay người ta
"tôi đưa cô vào " Hàn Thần cười nhẹ vì sự đáng yêu của Tiểu khủng long nhà mình , đúng là tiểu khủng long rất kiên nhẫn đó
"không cần , đi với em chẳng khác gì đi với cây cột đèn "
Hàn Thần lại cười đến thật chói mắt , xoa xoa đầu của tiểu khủng long cưng chiều , lấy lại cặp từ tay của cô ấy
"Sẽ có cây cột đèn nào chói chang hơn tôi ?" sau đó bước đi trước không đợi tiểu khủng long
Tiểu khủng long bên này giậm chân , ừ thì đúng đấy nhưng cô không chấp nhận a , Mặt lạnh chính là tên xấu xa tối thui a , không nhìn thấy không nhìn thấy . Tính là không thèm để ý nữa , nhưng mà nhìn thấy cái điệu tự tin thái hóa kia , lúc nào cũng trưng khuôn mặt cool boy đó làm gì ? định quyến rũ ai hả , các em nữ sinh kia nhìn không chán hử , Tiểu Băng lại thêm phần bốc hỏa , nếu có thêm mấy cái hiệu ứng hoạt hình chắc chắn đầu cô ấy đang bốc khỏi , bực tức chạy lên phía trước vài bước nhảy lên trùm cái nón áo khoác của Hàn Thần lại rồi lại nói
" Đã không phải là nắng thì đừng chói chang quá" sao hài lòng vì khuôn mặt ai kia đã bị che phân nữa , cảnh sắc vẫn còn vĩ đại lắm nhưng cũng tạm chấp nhận
Hàn Thần không nói , cũng không có bài trừ vốn dĩ mình là của nàng muốn làm gì cần phải hỏi ý kiến sao ? còn ngoan ngoãn hơn một chút lấy khẩu trang bịt mít phần nữa mặt còn lại , có phải IS đâu mà làm ghê vậy , khéo lại bị cảnh sát bắt cho xem , còn không thì biên hòa cũng tậu về.
Nhưng đi một lúc thì Tiểu Băng dừng lại , Hàn Thần phía sau cũng không kịp phản ứng mà đụng trúng người nàng
"Làm sao thế ?" thấy nàng cứ ngơ ngát nhìn cái gì đó nên hỏi
" Cậu ta không phải là tên gây sự hôm qua ?" Tiểu Băng chỉ Hứa Ngôn Khiêm cùng Ngôn Trung đang bước ra từ phòng hiệu trưởng
"ừ " Hàn Thần thản nhiên đáp
" em lại có thể thản nhiên như vậy , không thắc mắc sao cậu ta ở đây sao ?"
"Lo cho cô chưa đủ phiền phức" Hàn Thần lại cười phi thường gợi đòn
"không phải ..." giờ thì mới kịp load lời Hàn Thần nói , tiểu khủng long tự nhiên e thẹn cuối đầu " ai , ai cần em lo chứ ... em mới là kẻ phiền phức"
"ừ , là tôi phiền phức , là tôi tự nguyện lo cho cô"
" như vậy còn nghe được , nhưng mà tôi vẫn thắc mắc chuyện cậu ta sao lại ở đây"
"Hỏi là biết không phải sao ?"
"hỏi ai "
"Hiệu trưởng "
"em nghỉ em là ai a? Hàn Đại Thiếu Gia "
" biết tôi là ai rồi đấy"
Tiểu Băng tự chê mình ngốc , đập tay vào trán mình , trường này là của em ấy còn gì
"Hiệu Trưởng , người vừa rồi đến làm gì ?"
" à , thầy Hứa đưa em thầy ấy đến xin lỗi và bồi thường tổn thất cho trường và những học sinh bị đánh , và sẵn nhập học "
" cảm ơn thầy "
Hàn Thần hỏi xong gật đầu chào kéo tay Tiểu Băng đi , bỏ lại sự ngơ ngát của thầy hiệu trưởng vì lời cảm ơn kia , đã bao nhiêu năm ở trường , Thiếu Gia mới dễ thương như vậy ta
"Đã thõa tò mò "
"ừm "
"Sao này muốn gì thì cứ tôi biết"
"ừm " được yêu chiều quá quen , nên cũng dễ tiếp thu a
" nhưng mà ...Thiếu Phong "
"làm sao ?" hai tiếng làm sao đầy ôn nhu làm tim Tiểu Băng muốn rụng tim
"chúng ta không cho em ấy vào trường có được không " là một câu thăm dò ý kiến không phải là câu hỏi
"cô giáo không muốn nhân học sinh " không biết tiểu khủng long nhà cậu lại có cái suy nghĩ trời đất gì
"không phải ..... nhưng em ấy , em ấy sẽ gây sự với em... hôm qua em ấy còn rất thành kiến , em ấy sẽ không chịu để yên đâu " đôi mắt trong sáng thanh thuần ngước nhìn đôi mắt sâu hút
"không cần lo lắng " cuối đầu hôn tay Tiểu Băng một chút , một ngày không gặp chắc sẽ nhớ lắm cái kiểu đáng yêu này , cứ như thế sẽ có một ngày không kiềm chế được muốn nuốt trọn cô , nhưng vào một ngày không xa , ngày hôm nay kết thúc thì tất cả sẽ đi đúng con đường đầy hoa của nó "Nơi đây tôi làm chủ"
Sau lại đặt chiếc cặp lên tay nàng
Tiểu Băng bị hôn tai lại đỏ mặt cuối đầu không nói , xoay người định rời đi, nhưng bị người ta kéo tay lại
"hôm nay ngoan ngoãn một chút , đừng để bị thương , gặp cô vào ngày mai "
Sở dĩ vì sao nói vậy , bạn có tin một người vừa đi vài bước liền té ngã không ? Bạn có tin có một người đang uống nước bình thường cũng có thể nghẹn đến đỏ mặt tía tai , còn có một người bản thân bị thương cũng hay biết ... Câu trả lời là có nhé chính là cô Trương nhà ta , Băng sơn ngự tỷ , của chúng ta kể từ khi biết mình thích ai đó , thì hậu đậu hơn cả vợ thằng đậu còn về lí do a , chắc đã bị người ta chiều đến hư
Tiểu Băng vẫn còn ngượng không trả lời , Hàn Thần cười nhẹ đưa tay vén những sợi tóc của cô lên , lại hướng lên trán ấn nhẹ một nụ hôn liền rời đi
Tiểu Băng thấy người ta đã rời đi , thì đã quay đi thì mới toan chạy vào cửa phòng đóng cửa cái rầm , úp mặt xuống bàn xấu hổ , miệng luôn mắng chửi
"lưu manh xấu xa , muốn hôn người ta liền hôn , chỉ biết chiếm tiện nghi "nhưng mà trong lòng là một cổ ngọt ngào , đôi lúc còn khẽ mỉm cười sờ lấy nơi bị hôn
-----------------------------------
Hàn Thần sao khi từ biệt Tiểu Băng , liền đến công ty sắp sếp một chút ,một chút vậy thôi cũng đã đến chiều tối , bước xuống hầm xe thì lại gặp Phương Diu Hân
"này em về nhà sao ?" Phương Diu Hân mỉm cười khi thấy Hàn Thần bước ra , nảy giờ cô đang túc trực ở xe người ta
"ừ " Hàn Thần cũng không để tâm vì sao cô ta xuất hiện ở đây
"Thật tiện đường cho tôi đi cùng được không ?"
"tôi không thích đi với người lạ "
"ưm , Hàn đại thiếu gia thật vô ơn người ta nhiều lần trị thương vậy mà , còn có lần trước có cả cô chủ nhiệm của ai kia" Phương Diu Hân không buồn vì từ chối , nếu không nói cay độc không phải Hàn Thiếu Phong
Hàn Thần nhìn cô ấy một chút , sau lại lấy điện thoại ra gọi một chiếc tacxi đến , sau quay người vào trong xe
"đã gọi tắc xi cho cô " vỏn vẹn vài chữ , Hàn Thần không thích dây dưa với nữ nhân này
"em ..." Phương Diu Hân thật không biết làm sao với sự cố chấp này, đành liều mạng mở cửa vào trong xe
Hàn Thần bất ngờ với hành động này của cô ta , có chút khó chịu nhưng cũng là không hiện ra trên mặt , thái độ ngày càng lạnh ngữ khí ra lệnh
"xuống xe "
"hừ , người ta là muốn đi cùng em , em gọi tắc xi đến làm gì ?"
"Đừng thử thách kiên nhẫn của tôi "
Phương Diu Hân với mức nhiệt độ trong xe ngày càng giảm , đôi mắt người kia nhìn mình không có nữa điểm thích thú vẫn không sợ
" Tôi không có thử thách em a , người ta là có lệnh nha , làm trái lệnh sẽ bị phạt "
"xuống xe " Hàn Thần không nói nhiều lần , nếu lần còn ngoan cô , chắc chắn Phương Diu Hân sẽ liền bị vứt ra ngoài , chiếc xe này sau đó cũng sẽ bị tiêu hủy
"tôi không xuống , em làm gì được tôi " Phương Diu Hân nghênh mặt , thách thức Hàn Thần , điều này chưa từng một ai dám làm vì người dám làm điều đã chết
Ngay lúc Hàn Thần định tống cô ta đi thì điện thoại reng lên , là ba cậu gọi
" Hôm nay ba hẹn Phương Tổng bàn một chút chuyện , nghe nói Diu Hân cũng ở công ty , đón cô ấy đến đây cùng dùng cơm đi"
"được " Hàn Thần nhếch môi một chút , thì ra là có hậu thuẫn xem ra người đầu tiên còn sống là cô đi
Hàn Thần sau đó liền đạp ga , không để ý đến người bên cạnh , một câu cũng không nói , một ánh mắt cũng không trao người bên cạnh hoàn toàn là không khí . Với tình cảnh này Phương Diu Hân sẽ chịu như vậy , tất nhiên là không thể
" Đã lâu không xuất hiện , Phong trước đó đi đâu thế , làm em thật sự rất lo lắng "
"..." Hàn Thần một điểm để ý cũng không có
"Hôm qua tại sao lại đến đồn cảnh sát vậy , bọn họ có làm khó Phong không , hôm qua em có đến bảo lãnh nhưng họ nói Phong đã về rồi "
"..." vẫn không có hồi âm Phương Diu Hân vẫn kiên nhẫn nói vì đó là lời thật tâm của cô , quan tâm Hàn Thiếu Phong nói hết thảy ra sẽ nhẹ lòng
"Vết thương trên môi , là do tụi kia đánh Phong sao ?" Phương Diu Hân nhìn từ trên xuống dưới Hàn Thần đánh ra , thân hình có hao gầy một chút nhưng chút không có tổn thương nặng hay vết tích gì , chỉ có thấy trên môi vết máu khô còn động , đưa tay sờ lấy vết thương đó , nhưng đã bị Hàn Thần gạt mạnh ra
"Đừng động vào tôi " Hàn Thần lần này phản ứng cực gắt , bởi vì trước giờ có bệnh không thích tiếp xúc với người xa lạ , đặc biết là người phụ nữ mình ghét
"xin lỗi , chỉ là em lo cho Phong " Phương Diu Hân cảm thấy mình bị đã kích lớn , từ trước đến giờ biết Hàn Thần không mấy thiện cảm với cô , nhưng cũng không đến mức như vậy , trái tim cô có đôi phần tan tát " Phong có đau lắm không ?" Phương Diu Hân đôi mắt ngập nước hỏi
Hàn Thần cũng hơi choáng khi cô gái này đổi xưng hô với mình , mình và cô ấy thân lắm sao ?Nhưng mà người ta đã nói được vài câu , bây giờ mới biết cũng thật giỏi cho năng lực không lắng nghe của Hàn Thần
"Phương tiểu thư , tôi và cô là người xa lạ" Hàn Thần nhắc lại lần nữa ngữ khí không thể nào âm trì hơn
" Nhưng em không xem Phong là người xa lạ , em yêu Phong " nói đến đây nước mắt đã rơi , cô đã lấy hết dũng khí rồi , từ lần đầu gặp gỡ liền yêu , luôn dõi theo người này trước giờ cô chưa từng yêu cái cảm giác yêu cũng chưa từng trãi nghiệm qua vậy mà khi người này xuất hiện liên tục làm tim cô lỗi nhịp . Cô đã vô cùng vui mừng khi biết người ta là vị hôn phu của mình,đã điên dại cười cả một buổi tối , nhưng cũng đã đau lòng khóc rất nhiều vì người ta vốn dĩ không biết đến cô là ai , không nhớ cô hôn thê trên danh nghĩa cũng chưa từng được nhắc đến . Vì thế cô đã tốn công sức vào Hàn Nguyên quên luôn ước mơ nghệ thuật của mình ,vì người này an phận làm một cô giáo y tế nhỏ nhoi để có thể tiếp cận . Cô luôn dõi theo hình bóng này bất cứ nơi đâu , xuất hiện lúc người ta bị thương để băng bó , và cũng có những lúc lấp lửng đằng sau nhìn người ta cùng người khác ân ái mà chẳng dám bước lên , lặng thầm quét dọn phòng của người ta khi đi vắng , đâu đó lại như kẻ trộn , trộn thẻ phòng của người ta ở phòng bảo vệ để vào phong ngủ hít lấy mùi hương đó cho bao lần nhớ mong . Nhưng hình như cô không đuổi kịp người này , đã lúc cô bị khủng hoảng gần như rối loạn khi người ta rất lâu không xuất hiện ,ngày nào cũng chầu trực trước cửa nhà để đợi nhưng không hề có tin tức . Cô từng là một người kêu ngạo không xem ai ra gì ,vậy mà vì người này đã bao lần cô cầu xin người khác chỉ để biết được tung tích , nhưng cái cô nhận lại là gì đau khổ , thờ ơ ,vô tâm lạnh lùng . Cô hiện tại không chịu được , cô quyết định ích kỉ giữ người ở bên mình , nếu không thể ràng buộc trái tim thì ráng buộc thân thể , xiêng xích bằng những khế ước của gia đình hai bên , mặc kệ là hôn nhân chính trị không tình yêu , chỉ cần cô có Hàn Thần bên cạnh cô đã mãn nguyện .
"Thật vô vị " Hàn Thần biểu cảm không thay đổi , nước mắt cũng không làm tâm can người này tan chảy đâu
"Vô vị , thế nào là vô vị như Trương Tiểu Băng sao ? em có gì thua cô ta , vì sao yêu cô ấy mà không yêu em ... em vì Phong làm nhiều chuyện như vậy cũng không bằng một con ả chỉ biết quấn lấy Phong mè nheo sao ?"
"Cô không đủ tư cách" vẫn là lạnh lùng thốt những câu ít ỏi nhưng tàn độc
"Không đủ tư cách , thế nào mới đủ tư cách . Em đường đường là đại tiểu thư Phương gia , gia thế em hơn hẳn cô ấy , nhan sắc so với cô ấy vẫn hơn , em có thể cho Phong những thứ cô ấy không thể , em cũng không yếu đuối như cô ấy cần Phong luôn ở bên cạnh bảo vệ , và em cũng không ngu ngốc như cô ấy bị người ta bắt cốc sắp hiếp đợi Phong đến cứu ... cô ta đáng ra nên bị người Vương Vệ Trạch hiếp đến người không ra người ma không ra ma , xem Phong còn yêu cô ấy nữa không , một phụ nữ ngu ngốc xứng đáng bên cạnh Phong sao ,cô ấy có gì hơn em ....."
"CÂM MIỆNG " Hàn Thần bỗng nhiên quát lớn , dừng xe quay Phương Diu Hân cảnh cáo " Nếu không muốn chết "
"Em không can tâm , em yêu Phong nhiều hơn con nhỏ gấp ngàn vấp vạn lần ....ưm "
Chưa nói xong câu đã bị bàn tay mạnh mẽ của Hàn Thiếu Phong bóp lấy sức mạnh vô cùng lớn. Hàn Thần trước ghét nhất người khác cải lời , hơn nữa còn dám mắng Tiểu Băng , lúc nảy còn thách thức mình đúng là không sợ chết , Một tiểu thư Phương Gia đừng tưởng Hàn Thần không dám giết
"buông ,.....ra " Phương Diu Thân đùng lực đẩy Hàn Thần ra , ú ớ vài tiếng
Hàn Thần trước giờ không động thủ với nữ nhi , bao nhiêu đây cũng đủ cảnh cáo với cô ấy , Hàn Thần buông tay ra quay trở về vị trí ngồi lái xe đi tiếp
Phương Diu Hân lúc nảy hồng hào xinh xắn , bây giờ một phen kinh hãi đến xanh mặt , môi cũng đã có chút tím , cô lấy sức thở lấy lại hô hấp đều trên cổ cũng đã có một vết hằng đỏ
"Hàn Thiếu Phong đúng là máu lạnh vô tình " Nếu người đã vô tình thì đừng trách tôi vô nghĩa, nếu đã thích chơi bạo lực như vậy , được em cũng Phong trải nghiệm
Sau một hồi suýt chết , Diu Hân như bị chấn động não bộ khiến thần kinh đưa ra suy nghĩ bất thường còn đồi chơi bạo lực với Hàn Thần , cô là bị điên òi , nhưng mà là ngang tài ngang sức nha cuộc chiến này không đơn giản đâu
Hàn Thần bên đây một chút nhíu mày , người phụ nữ này có lẽ điên hơn cậu nghĩ
Đến nhà của Hàn Thần , Phương Diu Hân được Hàn Thiếu Kiệt tiếp đón nồng hậu mời vào nhà
" Quản gia ngô , đem chiếc xe này thêu hủy cho tôi "
"vâng " nhìn sắc mặt nhị thiếu nhà mình không tốt , quản gia cũng không dám hỏi nhiều liền thi hành lệnh
-----------------------------
"Thiếu Phong đây sao ,đến đây đúng là khí chất ngời ngời , còn soái hơn cả trong hình " Phương Tổng mỉm cười , hướng Hàn Thiếu Phong triều mến khen ngợi
Hàn Thần lễ phép chào một cái
"Phương Tổng đã lâu không gặp "
"Hì , đứa nhỏ này không cần khách sáo như vậy , sau này chúng ta cũng là người một nhà "
"người một nhà " ba chữ dị thường khó nghe , liền muốn phản bác nhưng đã bị Hàn Thiếu Kiệt chặn lại
"việc ở công ty đã xong hết rồi "
"vâng"
"Vậy con đến thay đồ đi rồi xuống ăn cơm , mọi người đợi con cũng lâu rồi đó "
"vâng " Hàn Thần nhìn chị mình một chút sau cũng bước lên lầu
Hàn Thiếu Ngân thở dài , hai người này chưa từng thuận thảo nếu nó biết Phương Diu Hân là hôn thế của nó chắc chắn sẽ nổi điên làm ầm lên cho xem
"Hân Hân , cổ con làm sau lại có lằn đỏ vậy ?" Phương Tổng thấy cổ con mình có lằn đỏ nên thắc mắc hỏi
"Dạ không có gì , sơ ý làm bị thương thôi "Phương Diu Hân cười đáp , nhớ lại cảnh đó còn một chút run run
" con sao lại không cẩn thận như vậy , làm Hàn Tổng chế cười rồi , Thiếu Kiệt cậu nói xem sao này làm con dâu cậu không biết thế nào ?"
"không sao , không biết có thể từ từ học mà , Hàn Thị như thế lẽ nào phải bắt con dâu làm việc cơ chứ , như Diu Hân là quá tốt rồi "
"haahahah, con còn không cảm ơn ba chồng"
Phương Diu Hân đỏ mặt cười "cảm ơn chú Kiệt"
"còn chú gì nữa , gọi ba luôn đi "
"vâng ba ,cảm ơn ba "
"tốt , thật tốt " Hàn Thiếu Kiệt cười đến không thể khép được hàm , thật vô cùng hạnh phúc
Hàn Thần nảy giờ đứng cũng đã nghe hết câu chuyện , nhưng cũng không có động thái vẫn ung dung như bình thương
"Phong không sao chứ ? làm sao lại bị thương thế này " Phương Diu Hân thấy Hàn Thần đứng ngây người ở đó , bước đến hỏi thăm vô tình thấy vết thương trên môi
"tôi ổn "
" ông ấy hiện tại vui vẻ , đừng làm ông ấy mất hứng , có gì giải quyết sau được chứ "
"Tôi tự biết phải làm gì "
"ừm "
"công việc hôm nay nhiều làm sao ?"
"ừ "
"Pha cho phong ly nước chanh uống có được không "
"cảm ơn "
Khả Hân cười với Hàn Thần một cái sau xoay đi vào bếp pha cho người một ly chanh nóng , sau lần bị nạn ở chuyến đi chơi Hàn Thần đối với cô cũng không quá lạnh lùng , khiến cô một chút vui mừng cảm nhận như được tha thứ , tim cô cũng bớt tội lỗi và đau đớn hơn , nhưng cô vẫn lầm một chuyện người ta chưa từng hận cô , bơi vì có hận là có yêu , chính cô còn yêu nên nghĩ như vậy . Nhưng ở hiện tại mối quan hệ như thế này dễ chấp nhận hơn
Phương Diu Hân nảy giờ nhìn thấy hết mọi chuyện , cũng có phần ngứa ngáy tâm , đối với cô tuyệt nhiên gay gắt nhưng đối với người khác lại không như vậy , có chắc là phân biệt đối xử , người ta ích nhất cũng là tình cũ có lẽ so với mình còn hơn ?Phương Diu Hân cười khổ , quyết tâm chiếm lấy Hàn Thần , bắt buộc Hàn Thần nhất định phải đối với mình có loại ôn nhu như đối với Khả Hân và Tiểu Băng
vì mỗi lần đến đứng trước cửa đợi Hàn Thần , Diu Hân cùng Khả Hân có phát sinh vài loại quan hệ , biết được chuyện của nhau ... cũng không gây gắt quá coi nhau như tình địch vì hai người từng có chuyện mờ ám người khác không biết , cũng có thứ gọi là cảm giác lạ với nhau nhưng là nó quá sức nhỏ bé so với cái tình cảm họ dành cho Hàn Thần đến cả hai điều không nhận ra
Trong bữa cơm diễn ra thật êm đềm , người cười người nói , nhưng là Hàn Thần vẫn im lặng lâu lâu lại được những cô gái trong bàn gắp thức ăn cho , nhưng là Hàn Thần chỉ ăn đồ của Thiếu Ngân cùng Khả Hân gắp còn đồ của Diu Hân tất cả trả lại trong chén Hàn Thiếu Ngân , người chị này tuy có chút oai oán nhưng cũng không dám lên tiếng , ngậm đắng nuốt cay mà nuốt nước miếng từ đũa của người khác .
"Thiếu Phong con vào thư phòng nói chuyện với ta một lát " Thiếu Kiệt gọi cậu vào phòng còn Phương Tổng thì cũng Thiếu Ngân bàn việc , Khả Hân cùng Diu Hân rửa chén trong bếp
"Con dạo này khỏe không "
"ổn" nói với ba mình cũng không có cái đặc quyền phải lắm lời
Đối với thái độ này của con ông Hàn cũng không nói gì , vì từ nhỏ khi mẹ nó mất hai người đã xa cách từ nhỏ ông không bên cạnh nó ông không có quyền quản nó nhiều
"việc công ty thế nào ? có việc gì khó khăn "
"Không có gì , vẫn đi đúng quỷ đạo "
"ừm , con nhớ chắm sóc tốt bản thân mình , ta thấy con dạo này ốm hơn rất nhiều , nếu công ty quá nhiều việc không nên ôm hết có thể nói với ta"
"vâng"
"con thấy Diu Hân thế nào ??"
"con không quen dài dòng như vậy , ba cứ vào thẳng vấn đề "
"cái con nhóc này, ta sanh con ra tại sao kiệm lời như thế làm gì ?"
"..."
" Diu Hân là hôn thê của con ,có thể năm sau kết hôn "
"con không lấy cô ta"
"tại sao ?con bé rất tốt gia thế ổn , đặc biệt nó còn là đứa con của Phương Gia "
"Phương Gia , đó là lí do " Hàn Thần cười như không cười hỏi
"đúng vậy "
"mặc kệ con có yêu hay không ?"
"đúng vậy , con là con của ta phải nghe lời ta , lấy cô ta là kết quả cuối cùng của cô, không yêu sau này sẽ yêu , cùng Phương Gia kết hôn Hàn Thị càng lớn mạnh "
"hừ" Hàn Thần hừ lạnh đầy khinh bỉ
"Thái độ của co là gì ?" Hàn Thiếu Kiệt tức giận đập bàn " càng ngày càng không ra thể thống gì, ta không dạy con chứ không phải không dạy được con "
"Ba , lòng tham của người thật đáng sợ ,bao nhiêu mới là đủ , trước đuổi người con mình yêu sau lấy đi người bên cạnh con mình chỉ vì chuyện ngày hôm nay , bắt ép nó lấy người phụ nữ nó không yêu cuối cùng vì cái gì , vì Hàn Thị , chết rồi có thể mang theo sao ? tâm tư của người sẽ phí đấy "
Hàn Thiếu Kiệt tức giận bươc về phía Hàn Thần cho một cái tát
"chát" lực đạo không hề nhỏ , năm dấu tay in hằng trên khuôn mặt lạnh lẽo
"Nghịch tử , càng ngày càng hỗn láo , đừng tưởng ta không biết con bên ngoài làm những việc gì , ta cho con 1 năm sắp sếp ổn thõa sau đó cùng Diu Hân kết hôn "
" Người nghĩ sẽ ép được con ?" Hàn Thần gương mặt ngày càng mang nét lạnh , một chút gì đó ưu thương đây là lần đầu tiên ông ấy đánh cậu
"Nếu không con đừng trách ta "
"cứ việc " Hàn Thần buông hai chữ cuối xoay mặt bước ra ngoài, hiện tại Hàn Thần như chim sổ lồng vô cùng tự do , không ai có thể uy hiếp được cậu dù là ba của mình , nhưng vẫn còn một nhược điểm mà cậu hiện tại không nhận ra ...
Hàn Thiếu Kiệt biết tính Hàn Thần ương nghạnh là do đâu nếu không làm chính là không làm đừng hồng ép buộc , nhưng cậu là do ai nuôi lớn , là do ai hùng vốn để sanh ông có cách ép buộc cậu
"Hôn ước chính là mẹ con định"
Qủa nhiên có tác dụng , vừa nhắc đến mẹ Hàn Thần đứng lại , im lặng và chịu lắng nghe
"Hôn ước được định khi con còn trong bụng mẹ , có sẵn một video làm chứng , mẹ con cũng để lại một bức thư cho con " Hàn Thiếu Kiệt kéo trong hộc tủ lấy ra một cái hộp gỗ đưa cho Hàn Thần
"Con không phải nghe lời mẹ nhất sao , lần này không ta ép con , mà là con làm theo ước nguyện của mình , đó có thể là ước nguyện cuối cùng của bà ấy " Hàn Thiếu Kiệt là nói thật , mẹ của Hàn Thần đã đưa vật này cho ông cất giữ , đợi đến lúc Hàn Thần 17t sẽ đưa cho nó , nhắc đến đây ông thật đau lòng có lẽ bà ấy đoán trước được số phận bà sẽ không đợi được đến đó , người vợ của ông đã thật vất vả rồi .
-----------------------
Hàn Thần sau đó trở về phòng mình lúc lâu mới bước ra ngoài , đôi mắt có chút đỏ hình như đã khóc
Hàn Thiếu Ngân thấy em mình bước ra , trên mặt hình như bị thương , bước nhẹ đến hỏi
"em lại cải nhau với ba sao ?"
".." Hàn Thần không có trả lời
"em ..." Hàn Thiếu Ngân có chút khó chịu nó lại không trả lời nàng , nhưng mà cũng chỉ thở dài , gia đình nàng cứ như vậy liệu có hạnh phúc
Hàn Thiếu Kiệt thấy con mình ra cũng gât đầu một cái , Hàn Thần bước đến bên ghế ngồi cùng mọi người
"Thiếu Phong vừa mới ăn nó xong , hay là con đưa Diu Hân ra ngoài dạo cảnh đêm một lúc đi "
"Được "
Phương Diu Hân một phen vui mừng , Hàn Tỷ thì cảm giác có tí kì lạ , chấp nhận nhanh như vậy , không phải mới bị đánh một cái đã ngoan ngoãn như vậy chứ ? em là xảy ra chuyện gì Phong Phong a
"Chị cũng muốn đi " Hàn tỷ nhanh tiếp lời , dù sao nàng tin chắc em nàng cũng không muốn như vậy " Diu Hân em không phiền chứ ?"
"A , không có càng đông càng vui ạ " có chút nuối tiếc , thế giới hai người của mình
" Vậy a , Dì à có muốn đi chung luôn không ? nghe nói khu thương mại X , đang mở gian hàng mỹ phẩm ...nghe nói rất được a hay chúng ta cùng đi " Hàn Tỷ cũng thật hiểu lòng người , cũng biết Khả Hân cũng không muốn ở lại cũng ba mình , chấp nhận làm Dì của cô người phụ nữ cũng có lợi nhưng so ra tổn thương nhiều hơn
"a ,không cần tôi còn phải dọn dẹp " Khả Hân khi được gọi tên , giật mình mà đáp nhanh vốn vĩ nảy giờ chỉ hướng ánh mắt đến dấu tay trên mặt Hàn Thần
"Không sao , ngày mai có thể dẹp ... Dì không thể nào cứ ở trong nhà , sắc đẹp sẽ phai tàn a..."
Khả Hân không biết như thế nào , đành quay sang ông Hàn
"ừ , em đi chung đi , cứ ở nhà cũng sẽ chán , mua nhiều một chút " ông Hàn cười đáp
"vâng "
Thế là ba người phụ nữ , cùng với một người a thì gọi tắc soái ca đi cùng nhau hướng trung tâm thương mại
"xe của em đâu ?" Thiếu Ngân thắc mắc hỏi , rõ ràng buổi chiều nó chạy xe đến đây nhưng sau gara không có
"Bán rồi "
"cái gì ?" Hàn Thiếu Ngân mở to mắt , xe đó nó mới mua tuần trước sau giờ lại bán chưa chạy được 2 lần đấy
"chìa khóa xe " Hàn Thần giờ đang đứng trước xe của Hàn Tỷ à không là xe của Dương Thần được Hàn Tỷ chuyên dụng
Hàn Tỷ lắc đầu ngao ngán , đứa em này bị cái thần kinh gì , tiền ở nhà rất dư thừa sao , chị nó một đồng cũng không động toàn sài của "Chồng " chị còn nó sài cứ như sài nước là sao ?
Trên xe cả ba người điều im lặng không ai nói gì , nói chung tất cả vì ngại . Hàn Thiếu Ngân thấy ở đây có mặt người ngoài cũng không tiện nói , liền lấy điện thoại mách Dương Thần về đứa em chơi sang nhà mình , cùng việc hôm nay xả ra , lâu lâu lại cười như con bệnh , làm hai cô gái phía sau có tí thắc mắc và vô cùng hoang mang , còn Hàn Thần vẫn mặt lạnh như kiểu đây không quan tâm
------------------------------
Về phía Tiểu Băng trước khi tan làm , Hứa Ngôn Trung hẹn này cùng Triệu Khuân và bọn thần ăn bữa ăn xin lỗi , đó cũng chỉ là cái cơ nên bọn thần từ chối , nhưng Tiểu Băng thì khó mở lời hơn đành phải đồng ý , người ta cũng không phải mời mình nàng nếu không đi quả là không nể mặt , còn có Triệu Khuân nên chắc cũng sẽ ổn dù sao nàng cũng là cô giáo của bọn chúng là chuyện nên làm
"Tiểu Băng thật cảm ơn em đến bữa ăn hôm nay , xin lỗi về chuyện hôm trước " Hứa Ngôn Trung hướng Tiểu Băng xin lỗi " Triệu Khuân thầy cũng xin lỗi em và bạn của em là Ngôn Khiêm không hiểu chuyện em bỏ qua "
"Không sau ạ , không đánh không là bạn , chuyện cũng đã qua , em cũng có lỗi ...xin lỗi cậu Ngôn Khiêm "
Hứa Ngôn Khiêm nảy giờ còn lo ăn không quan tâm sự đời , nó cũng chỉ là bị ông anh hai lắm chuyện làm phiền thôi .Hứa Ngôn Trung nhíu mày về thái độ của đứa em , đẩy nhẹ tay của nó ý bảo xin lỗi đi
"Chị dâu xin lỗi , Triệu Khuân xin lỗi " Hứa Ngôn Khiên ngồi tại bàn giọng không tí thành khẩn nói
Bên kia Tiểu Băng cùng Triệu Khuân cũng nhíu mày , thấy thế Hứa Ngôn Trung đánh vài em mình một cái mắng
"ăn nói bậy bạ gì , em xin lỗi đàn hoàng một chút "
"Cô giáo xin lỗi , Triệu Khuân xin lỗi , bỏ qua cho em " Hứa Ngôn Khiêm đứng lên cuối đầu nói nhưng vẫn là không có tí thành khẩn
"được rồi ,chuyện cũng đã qua , em sau này đừng như vậy nữa sẽ ảnh hưởng đến tương lai của em "
Tiểu Băng không phải là người thù dai nên cũng dễ bỏ qua vì độ thành khẩn của ảnh em nhà họ Hứa . Nhưng đáng tiếc bữa này không có mặt lạnh cùng bọn thần họ cũng đáng được nhân lời xin lỗi . Nhưng như thế cũng tốt rồi .
"cảm ơn " Hứa Ngôn Khiêm nói lên 2 từ cọc lóc
" xin lỗi Tiểu Băng nó là như vậy "
"ừm "
"Chúng ta vừa mới ăn no hay đi dạo một chút rồi về ? " Hứa Ngôn Trung đưa ý kiến
Tiểu Băng do dự một lúc , nàng hiện tại muốn về nhà , muốn gọi cho Hàn Thần nàng thật sự nhớ lắm a
" cũng được , tầng 3 có mở hội chợ mua sắm cùng trò chơi chúng ta lên đó đi " Triệu Khuân đưa ý kiến , sở dĩ muốn đi là vì bạn gái có nhờ mua một số đồ
Đúng như kế hoạch , Hứa Ngôn Trung mỉm cười đắc ý
"Tiểu Băng chúng ta cùng đi "
" vâng " Tiểu Băng đành bằng mặt không bằng lòng mà đồng ý
---------------------------------
Trên tầng ba hội chợ mua sắn , Thiếu Ngân vì giữ em trai mà cứ kè kè bên nó muốn mua đồ cũng không dám đi , mắt chỉ nhìn thàm thuồng .Hàn Thần thấy chị mình cũng thật đáng thương , nhưng cũng thật đáng giận
"Còn ra vẻ làm gì ?"
"ra vẻ gì chứ , hừ "
"nếu không mua sẽ hết " Hàn Thần ý cười nồng đậm
"người ta đây là muốn ở bên em yêu dấu lâu ngày không gặp nha"
"thật phiề phức "
" em nói cái gì ? ừ phiền phức chị đi cho em xem đừng có mà nếu kéo chị " Thật sự trong lòng là , em ngon nếu kéo chị xem , chị hận em cả đời
Hàn Thần cười như không cười sau lại hướng Khả Hân
" Cô muốn mua gì cứ mua " Sau lấy thẻ mình đưa cho Khả Hân
Diu Hân một chút nhíu mày nhìn Khả Hân , Hàn Thần làm vậy là có ý gì ? người nhận thẻ phải là cô mới đúng chứ
" Không cần đâu , tôi có mang tiền " Nhận được ánh mắt lạ thường của Diu Hân cô liền nói
" Cầm lấy , điều là người một nhà " đó cũng là xem bù đắp những thứ Hàn Thần nợ cô , nếu không gặp Hàn Thần cô đã không phải mất 1 năm để chăm sóc một người thực vật và dùng cả thanh xuân để lấy một người lớn tuổi hơn mình rất nhiều , và sau đó chính là ràng buộc và thấy có lỗi với Hàn Thần , nhưng cũng đồng thời nhắc nhở cô ấy hiện tại cô là mẹ kế của tôi đừng làm chuyện quá phận
Hàn Thần đã vúi thẻ vào tay cô nếu đem đi trả lại Hàn Thần nhất định sẽ bơ cô , hết cách cô lấy tấm thẻ để trong túi , trong lòng len lỏi cảm giác ấm áp một chút dễ chịu sau lại cười .
Trong lúc Khả Hân bị Hàn tỷ kéo đi chỉ còn Diu Hân cùng Hàn Thần đứng đấy giữ một khoảng cách nhất định
"cô không mua gì sao ?" Hàn Thần hỏi tuy không ôn nhu nhưng là Diu Hân thật mát lòng ,hình như từ lúc ra khỏi thư phòng của ba mình , Hàn Thần thay đổi a đối với cô rất khác a
"không mua đâu , ở với Phong là được rồi " Diu Hân bạo dạng quấn lấy cánh tay Hàn Thần
Hàn Thần cũng không bày xích , nhưng cũng không tiếp cận thêm cũng không nói thêm gì
"Hay là chúng ta qua bên kia xem thử "
Hàn Thần không nói chân thì cứ bước , cho đến khi đến một gian hàng trò chơi bắn súng
"Phong , con gấu kia thật đẹp " Diu Hân thích thú la to , nhìn con gấu đầy ngưởng mộ
Hàn Thần thì nhìn con gấu một chút sao lại nhìn con gấu bên cạnh , chính là một tiểu khủng long con khả ai bỗng lại nhớ về ai kia
"Phong tặng nó cho tôi có được không "
Hàn Thần nhìn cô một chút , sao lại quay đi đến quầy
"ông chủ con gấu kia bao nhiêu tôi muốn mua nó"
" Xin lỗi cậu , ở đây chỉ có thể chơi trò chơi trúng thưởng không thể mua "
"vậy làm sao có được ?"
"cậu bỏ ra 20k có 5 viên chỉ cần bắn rớt hết 5 trái banh trên mỗi lon bia là có thể lấy được con gấu lớn đó , nếu được 3 viên sẽ được con nhỏ hơn "
"cho tôi 5 viên " Hàn Thần chưa nói Diu Hân đã vội lên tiếng , thích thú vô cùng thì ra đi chơi cùng người mình yêu là cảm giác này , đúng là cô chọn không sai chỉ có Hàn Thiếu Phong mới làm cho người ta có cảm giác được nuông chiều tột đột này , muốn là sẽ có ,thì ra đó là cảm giác mà Trương Tiểu Băng luôn được , nhất định cô sẽ có được
Hàn Thần tiếp lấy đạn cho vào súng , trò chơi ở đây cũng rất biết gian lận người ta thường cho bắn súng dài dễ ngắm , còn ở đây cho chơi súng ngắn đạn lại nhỏ hơn tỉ lệ trúng vô cùng khó . Nhưng mà đáng tiếc cho ông chủ gặp phải sát thủ bậc cao
Hàn Thần đứng đúng vị trí nhắm một mắt, súng nâng trên tay quen thuộc , tư thế hiện tại thập phần thu hút chẳng khác gì quân nhân , cực kì ngầu
Phương Diu Hân một phen nhìn ngắm cảm thán , Hàn Thần dường như bách phát bách trúng ba viên đầu điều trúng mục tiêu nhưng 2 viên còn lại , thì cố tình bắn lệch . Nhưng như thế cũng đủ làm người ta bội phục
"Phong thật giỏi , được ba viên rồi"
Lời thán thưởng không phải thứ Hàn Thần thích nghe
"ông chủ cho tôi con khủng long nhỏ đó "
"được , cậu thật sự rất giỏi đấy , người tới đây cao lắm chỉ được 2 viên "
Hàn Thần nhận lấy con gấu không nói thêm , nhìn con gấu mỉm cười nhẹ nhớ đến người nào đó
Phương Diu Hân cứ tưởng được tặng gấu cuối cùng người ta lại dấu luôn không đưa cho cô
" Phong , thích gấu lắm sao ?" nhưng mà không sao Phong thích là được
"không "
"thế lấy làm gì ? không thì tặng cho em đi ..."
"muốn lấy ?"
"ừ " mảnh liệt gật đầu cười tươi như hoa
"cô tự bắn đi "
Đúng là làm người ta tuột muốt mà nhưng không sao Phương Diu Hân kiên trì lắm , cô lại nghĩ theo một hướng tích cực hơn Hàn Thần là đang trêu đùa cùng cô , nhưng mà gương mặt lạnh đó giống đang đùa lắm sao?
"em bắn cũng được , nhưng Phong cầm tay chỉ em bắn nha " được như thế còn thích hơn được tặng gấu nghỉ tới đã hưng phân
Hàn Thần định trả lời nhưng đã có người cắt ngang
"Bốp , bốp ,bốp " Đó là tiếng vỗ tay của Hứa Ngôn Trung
" Thật tài giỏi a, Tài tử học đường không ngờ cũng là một thiện xạ , bất quá không bằng tôi "
Hàn Thần vốn không quan tâm lời người này nói mà là quan tâm người đang đứng kế bên
Nhìn thấy Hàn Thần Tiểu Băng có chút kinh ngạc , tại sao nói về nhà cùng ba hiện tại lại ở đây cùng một cô gái thân mật chơi bắn súng ? tim nàng có gì đó nhói lên , ánh mắt có chút rũ xuống là Thiếu Phong nói dối cô sao?
Hàn Thần thấy nàng ánh mắt có tí buồn định giải thích nhưng Phương Diu Hân đã vội nói
"Thầy Hứa cùng cô giáo Trương cũng đến sao ? "
"Chúng tôi đến đầy dùng cơm , còn hai người hẹn hò sao ?"
"hì , đúng vậy còn hai người "
Hai kẻ này , kẻ tung người hứng sao không đến với nhau luôn đi
"À , tôi và cô giáo Trương chỉ đến dùng bữa , nhưng tôi cũng rất mong được như hai người "
Mặc kệ hai người kia nói gì , Hàn Thần cùng Tiểu Băng hai người vẫn không lên tiếng cứ như thế nhìn nhau
"Thầy Hứa chắc cũng là một thiện xạ nhỉ , nói Phong nhà tôi không bằng ?" Diu Hân lên tiếng có tí đã kích
"Phong nhà tôi " làm tim Tiểu Băng tan nát , bất giác thật muốn cười , cười vì bản thân ngu ngốc , vẫn mong chờ câu nói từ Hàn Thần nhưng người ta là không có lên tiếng vì Hàn Thần vẫn còn lưu tâm nàng làm sao cùng tên Hứa Ngôn Trung ở đây còn là hai người
"Cũng không khách khí , tôi ít nhất cũng có thể bắn được 10 viên "
"Như vậy sao ? vậy cùng nhau so tài đi . Phong thấy như thế nào "
Hàn Thần nhìn Tiểu Băng một chút sau xoay đi ăn giấm chua như thế đã đủ
"được "
Hàn Thần như vậy cùng tình địch phân chia thắng bại còn Tiểu Băng một trận đau lòng nhìn người ta có đôi có cặp , bất giác thật muốn khóc nhưng khóc như thế nào để người ta thương hại à
Hàn Thiếu Ngân đã trang bị xong thấy bên kia có trò vui cũng tiếp lại xem kéo theo cả Khả Hân .
"Tiểu Băng cô cũng đến sao ?"
" ừm , Chào Thiếu Ngân , Chào chị Khả Hân"
Khả Hân cũng gật đầu chào nàng một cái
"Nhìn sắc mặt không tốt lắm , cô không được khỏe à "
"không có ,tôi chỉ là hơi mệt một chút "
"A , hôm nay ba tôi trở về , tên nhóc kia vì vui mừng nên trở nên hào phóng chở chúng tôi đi shopping ,đúng không Dì ?"
"ừ , đúng vậy " Khả Hân được gọi tên lại giật mình đáp lời , nàng cứ như ở đâu chui ra vậy a
Tiểu Băng nghe thế tâm tư có chút thoải máy dù sao cũng không phải hai người họ hẹn hò riêng , còn có Hàn Thần không có nói dối nàng nhưng mà nàng còn rất lo lắng , lời Diu Hân nói là thật sao
Hàn Thiếu Ngân âm thầm tán dương mình thông minh , mỉm cười đắc chí nghỉ em mình đã được mình cứu một mạng
Hai người kia so tài không phân được thắng bại kẻ tám lạng người thì nữa cân, làm các cô gái cũng phải vô cùng mệt mỏi sách quà . Hàn Thiếu Ngân âm thầm mắng chửi tên nhóc nhà nàng chắc hẳn là ăn thuốc súng nhiều quá nên mới nổi điên cùng người ta ganh đua cao thấp , làm nàng xách đồ cùng quà mệt muốn chết , tình hình của Diu Hân cùng Khả Hân cũng không khá hơn
Trong lúc hai người dừng một lúc thì Tiểu Băng thấy mồ hôi của Hàn Thần nhễ nhại rút khăn giấy để lao cho Hàn Thần thì Hứa Ngôn Trung không biết mắc cái ôn gì tự tin liền cướp khăn giấy từ tay nàng
" Cảm ơn em , Tiểu Băng có em thật tốt " sau tự mình lao mồ hôi cho bản thân nhìn Hàn Thần khiêu khích
Đối với cái loại tình huống khó đỡ nàng Tiểu Băng hơi đơ người rồi cũng là nói "không có gì "
Rút một miếng nữa định lao cho ai kia , thì Diu Hân đã nhanh tay hai hơn lao cho Hàn Thần , Hàn Thần cũng không phản ứng gì chỉ nhìn Tiểu Băng .
Ánh mắt đó làm Tiểu Băng càn tan nát lòng , em có người khác chăm sóc , còn nhìn tôi như thế làm gì , sợ sẽ không kìm được nữa
"Xin lỗi thầy Hứa tôi có việc gấp đi trước " Tiểu Băng nói xong liền chạy đi , nếu nàng không đi còn chờ người ta đuổi hay sao , ân ái như thế rồi còn gì
Hứa Ngôn Trung định đuổi theo thì Hàn Thiếu Ngân đã ngăn
"Thầy Hứa , còn chưa thi xong mà"
Hàn Thần thấy vậy cũng liền nói có việc rồi chạy đi ,nhưng là nói đỡ ai ngờ là có việc thật không thể đuổi theo Tiểu Băng đành trở về công ty trước , rồi sẽ tìm nàng sau , dù sao hết hôm nay Hàn Thần có thể nói ra hết lòng mình rồi
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro