Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

CHAP 65

CHAP 65 : "chỉ cẩn bước 1 bước ...99 bước còn lại sẽ chạy đến"

Lúc đến quán bar , tên nhóc kia đã say bí tỷ thân nằm trên ghế dài , một chân gác lên bàn , một chân gác lên thành ghế . Cô hiện tại chỉ biết lắc đầu , tên này cùng với tên hôm trước hùng hồn nói cô là con dâu của ba hắn đi đâu mất rồi .

"Dương Thần mau dậy ,chị đưa em về " nàng lay lay tên đang nằm ngủ như chết kia , chỉ sợ giờ nàng đem hắn quăn xuống biển cũng không một chút hay biết

"ưm ..." tên nhóc nào đó mở mắt nhìn một chút sau đó lại cười " hì hì , Thiếu Ngân a " sau lại nhắm mắt ngủ tiếp

Là gì đây a ? cô thật sự không tiếp thu nổi

"nào dậy chị đưa em về" cô hiện tại vỗ vỗ mặt cái tên kia , da mặt cũng thật tốt và mịn đi , thật muốn nhéo vài cái , nói là làm nhéo nhéo thật đã tay thật thõa mãn đến đỏ cả hai má của người ta

"đau , ngủ muốn ngủ mà " người nào đó mè nheo ôm lấy tay người đang nhéo mình kéo vào trông ngực hôn hôn " ưm , thơm thơm " mơ màn mà nói vẫn ôm tay người ta trong lòng

Hàn Thiếu Ngân với hành động này có tí bất động , mặt có chút đỏ nhưng sao đó lại là chán ghét đã say còn chiếm tiện nghi của nàng ? nhưng cuối cùng vẫn là cưng chiều

"ngoan , chị đưa em về nhà ngủ có được không ?"

"ưm , đùi gà ngon không cho lấy , không cho lấy"

Thiếu Ngân từ một chút e ngại của thiếu nữ thì bản tính sư tử mẹ lại bộc phát . Nói tay nàng là cái gì cơ ? đùi gà giống lắm sao. Tay nàng trắng mịn màng thon dài còn có mùi thơm trời ban thế nào là đùi gà cho tiểu nhóc này ăn hằng ngày chứ , hừ không thèm quan tâm kẻ say , ngươi say ta nhịn ta nhịn . Tự dằn lòng là như vậy , nhưng tay kia đã chuyển xuống eo người ta nhéo không thương tiếc ,còn tên kia thì say mềm có biết gì đâu , là đau , đau vài tiếng thì lại câm họng .Nhưng ngoan ngoãn được một lát thì lại nhào vào trong lòng nàng

" Bánh bao bự , bánh bao bự muốn ăn , muốn ăn " Dương Thần môi hướng nơi căn tròn của nàng hôn xuống , không ngừng cạ cạ miệng còn chép chép " thơm , thơm , ngon ngon "

Hàn Thiếu Ngân lần này đen mặt , cái tên nhóc này ngày càng quấy phá , không thương tiếc một chút nào hướng cổ người nào đó cắn xuống một ngụm rõ đau

"a , đau con muỗi mập nào dám cắn ta" la lên một tiếng đau , lấy tay tán một cái chát dô cổ xem như là đập mũi , nhưng lại thấy quá đau mà nhăn mày hít hít mũi như đứa trẻ sắp khóc , miệng lại không ngừng rên rĩ "hic , đau ,đau a...muốn ăn bánh bao cho ăn bánh bao "là cái luân lí gì , bánh bao với đau ?

Hàn Thiếu Ngân một trận ngạc nhiên , nhưng bất quá nàng thấy vô cùng đáng yêu , tên nhóc này bình thường giả đủ loại kiểu người đến ăn nói cũng bắt chước người khác , hiện tại bây giờ mới giống chính mình nhất . Nhưng nàng có hay không người ta như thế để chú ý tập trung từ nàng ? nhưng người ta cũng chính là ngu ngốc không biết nàng vốn chỉ thích bản tính thật của người ta ...đó chính là loại tình yêu khó lí giải nhất , mang đến cho người mình yêu mọi điều tốt đẹp , nhưng vô tình quên mất điều tốt đẹp nhất chính là bản thân mình

"Bánh bao cái đầu em , có thấy bánh bao nào bự như vậy sao , hừ bất quá cho em cọ nhưng em dám căn ... aa"

Chưa dứt lời Dương Thần đã hướng quả đồi của nàng cắn lên, làm nàng bất giác đau điếng nhưng vẫn có chút tê dại một chút cảm giác khó tả

"Bánh bao mềm mềm , thơm thơm , ngon ngon còn có hạt nhô nhô ...ô hô " đắc ý hưởng được đồ ngon cười một cách khoái chí

Hào quang trên môi Dương Thần bao nhiêu thì hắc quang trên mặt Hàn Thiếu Ngân bấy nhiêu , nàng là đang bị khi dễ , tên nhóc này cả gan say rượu dám cắn nàng, giỏi cho một tiểu Dương Dương , hay cho một tiểu Dương Dương . Hàn Thiếu Ngân không suy nghĩ giơ chân đạp mong người kia xuống ghế , dậm chân tức giận mà bỏ đi

Còn Dương Thần do lực đá khá mạnh ,nhưng cũng là Hàn Thiếu Ngân có nương tay, DươngThần lấy tay xoa xoa mông bị đau , trong cơn say lại nghĩ bị mũi chích

"ưm , mũi thật nhiều , bay toán loạn , còn có bươm bướm bay vòng vòng " miệng lại cười tươi có phải hay không hình tượng tiểu Dương Dương đâu mất hết , giờ có khác gì đứa trẻ lên năm bị đập vào mông ảnh hưởng đến não đâu?

Nhưng mà ai kia là không nở bỏ đi , nhưng trở vào đã tăng thêm phòng bị , đem theo sợi dây thừng lớn , nàng quyết định rồi tên heo bác giới này đội lớp người quá lâu chắc hẳn đã thành tinh cần dùng biện pháp mạnh , còn phía sau dẫn thêm tên bảo vệ, đem Dương Thần trói thật chặt quăn vào trong xe , à không là quăn vào cốp xe , mà cũng đủ tàn ác đi không sợi người ta ngộp chết à , nhưng mà cũng thật nể Hàn tỷ nên học theo cách hàn tỷ , quản chồng phải như vậy tạo cho bài học lớn , phải xem chồng như là heo , trói lại đem về chờ thọc tiết ....chuyến này đi vạn sự nguy trăm sự chết ahahaha.

----------------------

Bên kia thì Hàn Thần cũng đã đưa Lôi Thần đến nhà , vì tránh bị Tiểu khủng long biết mình đi uống rượu nên không đưa Lôi Thần về nhà của người ta mà đưa về nhà mẹ của cô ấy , biết là Lôi Thần sẽ bị Lôi mama dợt cho vài trận , nhưng trách ai bây giờ lo cho bản thân trước a

"đến nhà rồi " Hàn Thần quay sang Lôi Thần bảo

Lôi Thần cười hề hề sau lại bước xuống xe

"hì , tạm biệt " còn vẫy tay vài cái

Hàn Thần lúc này cũng đã bước xuống xe , đi đến chỗ Lôi Thần

"cậu đi được không ? để tớ đưa cậu vào"

"Không cần , tớ không có say " vừa quay lưng bước đi đã suýt té

"Ma mới tin cậu " sau rồi Hàn Thần dìu cậu đến trước cửa nhà bấm chuông inh ỏi , lúc lâu sau Lôi mama mới xuất hiện với bộ đồ ngủ hình gấu cùng chiếc mặt nạ trắng trên mặt

"wow" Lôi Thần nhìn người trước mắt ngạc nhiên wow một tiếng "Hàn Thần cậu say rồi, đây không phải nhà của tớ "

"Đây là nhà của cậu " Hàn Thần khẳng định

"Nhà của tớ , ơ làm gì có chung vô diệm này ?"

Hàn Thần mỉm cười nhẹ xem như lấy lòng Lôi mama đang bốc hỏa kia , sao không thương tiếc ném Lôi Thần sang cho mẹ cậu

"chúc cậu may mắn "

"Làm sao lại say như thế ?" Lôi mama khi đã thành công dùng chân tiếp vào mông con trai , đá nó thẳng vào trong nhà , thì hỏi Hàn Thần

"Thất tình "

"thất tình ?" đứa con này của bà yêu bao giờ , nó có lúc cũng biết chung tình a , ây cái thứ ba long như nó có chó mới yêu

"Chuyện còn lại hỏi cậu ấy sẽ rõ , con đi trước " cuối chào lễ phép nhanh chân lên xe phóng đi , rõ nghe tiếng thét đằng sau thật kinh hoàng

"LÔI QUÁN NHẤT "

Là chuyện tên nhóc nào đó ối thẳng vào người của mẹ nó, còn được mẹ nó tặng thêm hai quả đấm vào mắt

------------------------

Đến dưới nhà Hàn Thiếu Ngân vẫn giữ nguyên khí thế nữ vương cao cao tại thương vốn không chút lưu tâm người trong xe . Nàng có chút động tâm đó , nhưng mà một chút đó cũng đã tiêu biến sau chuyện vừa rồi , Tiểu Dương Dương dùng mấy năm ít ỏi từ khi nhận thức lấy lòng Hàn tỷ , nhưng hiện tại chỉ một phút nông nổi thèm bánh bao to bự ,mà cắn một cái liền không còn một điểm tốt trong mắt Hàn tỷ à không nữa điểm cũng không xuất hiện , bây giờ trong mắt hàn tỷ , Dương Thần còn nhỏ bé hơn một hạt cát trong sa mạc sahara . Hàn Thiếu Ngân bước lên tầng lầu nhà mình , sao đó ra lệnh cho bảo vệ , đem vật phía sau cốp xe rinh lên lầu hộ nàng . Đáng ra nàng cũng không ngu ngốc đưa người ta về nhà nàng , nhưng mà nàng thật không biết nhà người ta ở đâu , nếu bây giờ nàng đưa vào khách sạn còn nguy hơn . Hiện tại nàng với cương vị là tổng giám đốc Hàn Thị làm sao đưa "trai " vào những nơi như thế được. Đành giậm chân bậm môi , chấp nhận cho tên đó ngủ trong kho nhà nàng vậy . Ây cũng thật là một nơi lí tưởng cho Tiểu trư Dương đi

Nhưng mà tên nào đó cũng không hay biết điều gì , mặc dù người ta đã đen từ lầu 1 đên lầu 15 bị vác như một món đồ rẻ tiền ngoài chợ , một chút phản ứng cũng không , miệng còn chép chép , ngủ đến cả vãi nước miếng ra bên ngoài. Bảo vệ bên ngoài một phen chán ngán , có chút ghê sợ , sợ người này tỉnh dậy có hay không cắn người sẽ chạy nộc a , nộc người còn ghê hơn độc rắn đó ? chích bao nhiêu mũi cho được . Vì thế nhanh chóng đến phòng của Hàn tỷ , quăn mạnh tên này lên sofa liền đi không cần nhận cảm ơn cùng cáo từ , từ vị tỷ tỷ xinh đẹp kia .

Hàn Thiếu Ngân cũng mặc kệ Dương Thần , bước vào phòng của mình lấy đồ đi tắm , ngăm mình một chút cho thoải mái , hôm nay thật sự mệt mỏi , đồng thời nàng cũng suy nghĩ chuyện tên nhóc kia đã nói

"Có phải không chị mặc áo ngực thật ôm sát a"

"nên mặc rộng một chút "

"không có , em chỉ muốn tốt cho chị , cần không em quen một chỗ bán nội y rất tốt , em giới thiệu cho chị "

"Hì , Thiếu Ngân chị đang nói cái quỷ gì ? Yêu, không thể nào mắt em đây chính là thích ngắm gái xinh , nhân tiện trước mắt có một yêu nghiệt nên tham luyến nhìn một chút , đừng ảo tưởng "

"Dương Tố Vỹ hắn mắng con dâu của ba là tiện nhân "

"em thích chị , thích từ rất lâu..."

"Thiếu Ngân chị có bao giờ thấy bất công cho em ..."

Hàn Thiếu Ngân bất giác mỉm cười , chính cô cũng không biết mình đang cười vì cái gì ? và vì tên nhóc đó đáng yêu hay sao . Hay là sự biến thái đáng đánh đó . Nhưng mà đâu đó cũng có chút cảm xúc ảo não không biết như thế nào cho vẹn toàn , Hàn Thiếu Ngân mắt nhắm lại , thân thả lỏng trong bồn tắm ...

"Tiểu Dương , chính ban đầu em nói không thích chị , hành động cũng không đoán là yêu thích , nhưng bây giờ bất giác em lại nói thích , chị phải làm thế nào đây , chúng ta có thể sao ?"

Sau đó cô lại nhớ đến , không phải là người ta không thích cô mà chính cô là người cố tình không để ý . Lúc ở công ty là cô làm việc đến ngủ quên mất , người nào đó đã lấy áo khoác đấp cho cô rồi lặng trong một góc hoàn thành công việc , người nào đó luôn cùng cô tan ca , luôn ở bên cô lúc cô cần thì có lúc nào cậu ta không xuất hiện sao ? Rồi sẽ có người vì cô chạy tận mấy chục tầng lầu , sau lại lái xe một nơi thật xa , mua một ly cà phê còn đặt biệt ôm trong lòng ủ ấm không ? còn có người nào sẽ vì cô đứng xếp hàng mấy giờ đồng hồ chen lấn cùng những người phủ nữ lắm chuyện để chỉ mua được cái túi sách mà cô yêu thích ? và rồi còn có ai sẽ vì cô liền gọi điện hủy một đồng hơn triệu đô không ? Qúa nhiều lí do để nhận thấy điều đó , nhưng tại sao cô lại dễ dàng bỏ qua như vậy , là không để tâm hay là không thích , hay chính là nhắc nhở bản thân không được động tâm .Việc người ta làm cô điều biết ấy chứ , nhưng rồi cô không biết nên đáp lại như thế nào , cô hiện tại vừa chia tay cái khoảnh khắc yếu mềm rất cao , nhưng cô chắc chắn mình đã thật sự thích người kia , nhưng còn quá nhiều nỗi sợ cho người đã từng trải qua một tình yêu cai đắng như cô ? Lỡ như Dương Thần là tình cảm ngưởng mộ thoáng qua trong phút chốc , là sự bồng bột của tuổi trẻ thì sao ? Dương Thần vẫn còn có thể có một tình yêu mới trọn vẹn nhưng cô thì khác cô không còn đủ thời gian để bắt đầu nhiều cuộc tình nữa , cô biết cô bất công với người ta nhưng chỉ có thể trách cô ngu ngốc trong quá khứ đã yêu Dương Tố Vỹ quá sâu đậm nhiều năm như thế mới dứt ra được .

Những dòng suy nghĩ cứ thể mà chảy từng dòng trong đầu cô ,cho đến khí tiếng đập của âm vang

"bốp , bốp , bốp "

"Ai đấy ..." Hàn Thiếu Ngân có chút hoảng loạn , lập tức đứng dậy quấn lấy khăn tắm

" ối , muốn ối "

Hàn tỷ thở dài một cái thì ra là tên nhóc đó , cô cũng thật là , đang nghỉ về người ta mà quên mất sự hiện diện của người ta trong nhà mình

"Đợi chị một chút" Hàn Thiếu Ngân chỉnh khăn lại thật chắc chắn mới bước ra ngoài

Dương Thần không quan tâm người trước mắt mà ai , thân thể lao nhanh vào nhà tắm quỳ xuống bồn cầu mà ối , ối đến bán sống bán chết ối như chưa từng được ối

Hàn Thiếu Ngân thấy người ta chậc vật như vậy có chút đau xót , tay vỗ nhẹ lưng người ta

"Đáng đời em ai bảo uống nhiều như thế"

Dương Thần không có trả lời , mắt có hơi mờ ảo chóng mặt nhức đầu , trời đất như quay cuồng thân thể bất lực , không nhận ra quá nhiều thứ .Hàn Thiếu Ngân chỉ lắc đầu một cái , sau quay sang đỡ người ta dậy đi ra sofa

"Em ở đây một lát , chị đi nấu canh giải rượu cho em "

"ừm " Dương Thần mơ màn ưm một tiếng ,sau ngã ra sofa nằm

-----------------------

"này ngoan ngồi dậy uống ...nếu không sáng sẽ đau đầu " Hàn Thiếu Ngân ân cần đỡ Dương Thần dậy cho người ta uống

Dương Thần thật ra đã tình rượu từ rất lâu chỉ là giả vờ một chút để hưởng thụ . Cũng thuận theo Thiếu Ngân ngã vào lòng chị , hai tay quấn lấy eo nhỏ của chị . Miệng há ra để Thiếu Ngân đút canh .Hai người cứ như vậy , người thì đút người thì uống , cảnh vật chang hòa màn đêm tối nhưng cũng không tối

Hàn Thiếu Ngân thấy người ta đã uống hết thì định đứng dậy đi dẹp chén , thì ai đó ôm chặt lấy cô không cho đi

"Đừng đi " Dương Thần nài nỉ một tiếng

"Chị dẹp chén , sẽ mau trở lại "

"không muốn , ở đây với em đi " Dương Thần ôm ngày càng chặt , càm đặt ở vai Thiếu Ngân hít vài ngụm hương quen thuộc , ngay lúc nảy cả hai điều ước thời giang ngừng trôi thì hay biết mấy .

Hàn Thiếu Ngân không nói gì , vẫn giữ nguyên tư thế không một chút bài xích , Dương Thần không biết hôm nay ăn phải cái gan gì , mạnh mẽ xoay Hàn Thiếu Ngân đối diện mình mà cưỡng hôn

Hàn Thiếu Ngân lúc đầu ngơ ngát không kháng cự một lúc sau lại hợp tác môi lưỡi hòa quyện nhưng một lát sau thì lại đẩy ra , đó là chút lí trí nàng còn xót lại . Nàng cùng Dương Thần hai người điều nhiễm sắc đỏ , hơi thở có chút gắp gáp , cứ như thế lại lâm vào trầm mặc lúc lâu Dương Thần lại lấy hết can đám mà nói , có lẽ uống rượu giúp kích thích hoocmoom sinh trưởng ,làm người ta mạnh mẽ hơn a

"Thiếu Ngân , em thật sự rất thích chị " Dương Thần hiện tại thần sắc không biết có tỉnh táo hay không ,nhưng quyết tâm và sự kiên định trong đôi mắt là rất lớn, nhưng Hàn Thiếu Ngân không có nhìn vào đôi mắt đó

"Tiểu Dương , chuyện hôm nay chị coi như không xảy ra , tình cảm của em cũng chưa chắc là tình yêu , có thể là ngưởng mộ , tình chị ..."

"không phải " Thiếu Ngân chưa dứt câu , Dương Thần đã vội đánh gãy

"Thiếu Ngân , đã 6 năm rồi từ cái lúc em biết nhận thức , sẽ có người ngưởng mộ một người lâu như vậy sao ? sẽ có người cảm nắng người khác từng ấy năm , và cũng sẽ có người chịu chờ đợi bao đó chỉ để nói một câu em thích chị sao ? Thiếu Ngân em hiện tại nói thích chị chính là kiềm nén cảm xúc , em không dừng ở mức thích mà chính là yêu chị ..."

Hàn Thiếu Ngân vẫn lắng nghe vẫn đang tiếp thu và trái tim cũng đang len lỏi giữa cảm xúc vui mừng và nhói

"Em biết , em còn quá nhỏ so với chị em còn rất trẻ con rất nhiều thứ em không phân định được , nhưng em hứa em sẽ thay đổi mà , em sẽ trưởng thành sẽ mạnh mẽ hơn để bảo vệ chị , chị không thích điều gì em cũng sẽ đổi , chị muốn gì em cũng có thể mang về cho chị , nhưng xin chị cho em một cơ hội có được không ?"

Lần này đích thị là van xin nhiều hơn là tỏ tình , tự tôn của một người như Dương Thần là cực kì cao , nhưng hôm nay như thế cũng chỉ có thể đối với Hàn Thiếu Ngân mà nhân nhượng , mặc kệ chị vì ai thiên vị vì ai mà nhân nhượng ,nhưng em chỉ nhân nhượng mình chị thiên vị mình chị và yêu chỉ mỗi chị . Hàn Thiếu Ngân có chút mềm lòng , nhưng vẫn rất phân vân , nàng hiện tại không biết nói như thế nào là đúng , như thế nào là sai ... và nàng càng không muốn Dương Thần thêm đau khổ vì mình , 6 năm qua chắc hẳn người ta đã tự dằn vặt rất nhiều , phải lấy hết bao nhiêu can đảm để nói yêu một người khi chưa xác định được cảm tình người ta đối với mình

"Thiếu Ngân , em biết hiện tại chị khó xử em không ép chị , em vẫn có thể chờ thêm không sao cả , em cảm thấy mình còn rất nhiều thời gian lãng phí và cuộc đời là những chuỗi ngày nhàm chán, cứ dành nó để chờ chị vậy em cũng mong ngày đó sẽ đến thật nhanh vì có chị cuộc đời cũng không còn vô vị nữa, thế nào cũng được em có thể chờ chị , nhưng hứa với em một điều đừng gặp Dương Tố Vỹ nứa hắn chỉ có thể làm chị đau lòng ...Ngoài ra trong khoảng thời gian đó chị có thể bắt đầu bất cứ cuộc tình mới nào , em sẽ vẫn ở vị trí này chờ đến lúc chị cần em , nếu không em nhìn chị hạnh phúc cũng quá đủ" lời nói là hoàn toàn thật tâm , nếu em hoàn toàn không còn một chút cơ hội thì em sẽ ở phía sau nhìn chị hạnh phúc cũng thật vừa lòng , dù biết lúc đó em sẽ có chút ích kỷ , nhưng tin em, em sẽ không làm phiền chị

"hì , nói ra hết vô cùng thoải mái , chắc không khí hiện tại không có phép em ở lại nữa , em về chuyện lúc nảy em xin lỗi " chào Thiếu Ngân một cái , rồi quay sang lấy áo khoác của mình định đi về , nhưng bất chợt lại có một bàn tay mềm mại kéo lại , hơi ấm vô cùng quen thuộc

"Em không muốn biết lí do chị từ chối ?"Thiếu Ngân rất chút tâm nghe từng lời Dương Thần nói , từng câu từng chữ điều làm nàng rung động điều khiến trái tim nàng có chút nhói ,nhưng vì sao đợi mãi người ta vẫn không hỏi nàng lí do , nếu nàng có thể nói ra nghe được câu trả lời thõa đáng , thì cả hai sẽ nhẹ nhàng hơn không phải sao , điều nàng muốn nghe chính là biện giải ,là một lời chứng minh đích thực để nàng cởi bỏ giới hạng bước đi cùng người kia . Nàng không đủ bản lĩnh nói ra tên nhóc kia cũng không nhắc đến , còn có dũng khí nói những lời ngu ngốc đó , không phải yêu là chiếm giữ sao ? vì sao lại còn cắn răng nói ra những lời tự tổn thương mình như thế , điều này làm cô vô cùng tức giận

"Người ta muốn sẽ tìm cách , người ta không muốn sẽ tìm lí do " Dương Thần cười nhẹ , sau đó là một hơi thở dài quả nhiên Thiếu Ngân vẫn chưa mở lòng với cậu ,Thiếu Ngân cuối cùng cần bao nhiêu yêu mới thể lấy niềm tin của chị?

Hai người lại lầm vào im lặng rồi Thiếu Ngân lại lên tiếng , đôi mắt nhìn Dương Thần đầy thâm tình

"Tiểu Dương , chúng ta có thể sao?"

Một câu nói thôi làm những ưu phiền trong lòng Dương Thần điều tan biến , một câu nói cũng đủ làm cho tim người ta đập kịch liệt , một câu nói cũng đủ đem đến nụ cười phi thường chói chang trên mặt người , và một câu nói phá vỡ cả một cục diện hiện tại

"Có thể , chỉ cần chị đồng ý điều gì cũng có thể , Thiếu Ngân em trước giờ trời không sợ đất không sợ , chỉ sợ 18 vị tổ tông cùng chị à không còn có cậu em mặt than nhà chị , nhưng vẫn là sợ chị nhất ,yên tâm dù sông cạn đá mòn thì em vẫn bảo vệ chị...thân hình nhỏ bé này vì chị nguyện hy sinh a "

Hàn Thiếu Ngân nhịn không được bật cười , tên nhóc này vừa lúc nảy còn rất nghiêm túc cùng đứng đắn , mới một giây sao lại như thế này, có đáng tin tưởng không a ?

"Khoa trương như vậy , em có cái gì để chị lấy , nhờ vã được cái gì ?"

"ưm , em đây còn tấm thân trong trắng , 3 vòng cũng không phải dạng vừa nha còn có sáu múi , chỉ là ..."nhìn vào ngực và mông của mình , sau lại nhìn qua của người ta , nuốt một ngụm nước bọt " ngực không to bằng của chị , mông cũng không vĩ đại như chị , nhưng yên tâm em sẽ tận tình chăm sóc chị , thõa mãn được thú tính trong người chị " nói một cách không thể nào nghiêm túc hơn , nhìn kĩ hơn một chút Thiếu Ngân hiện tại rất mê người , thân chỉ quấn mỗi cái khăn cảnh xuân trước mắt làm người ta không thể nào khoan dung nỗi , nhưng là Dương Thần đành phải tiết chế a , người ta chỉ mới động lòng mọt chíu à

"Thú tính cái đầu em , em mới là tên sắc lang biến thái đầy thú tính " Hàn Thiếu Ngân nheo mắt tỏ thái độ tức giận , lấy gối ném vô mặt ai kia

Dương Thần cười hì hì , sau đó lao vào ôm chầm lấy người ta

" ưm , vợ em đừng giận sẽ mau già a , em đây cái gì cũng sẽ cố gắng để đáp ứng cho chị được không , nếu không được em lấy thân báo đáp nha "

"ai là vợ của em , đừng nhận bừa đừng ở đây giả vờ chiếm tiện nghi cách xa một chút

Dương Thần vì bị đuổi bĩu môi ủy khuất , không tự nguyện ngồi xa một chút , nhưng trong lòng cũng thầm reo hò không ngờ mình và chị ấy cũng có thể đi đến mức này .

"Vợ , đi đâu vậy ?"Dương Thần lên tiếng hỏi khi thấy Thiếu Ngân đứng dậy bước đi

"còn gọi một tiếng vợ nữa lập tức đuổi em về , ngồi yên đó đợi chị " mắng là mắng thế thôi nhưng là rất vui vẻ

"mau kí vào " viết viết cái gì đó lúc lâu , Thiếu Ngân từ cửa phòng đi ra ném một tờ giấy vào mặt Dương Thần bảo kí

Dương Thần đọc đọc rồi la to lên "HỌP ĐỒNG KHI YÊU "

"ừ "

Dương Thần nuốt một ngụm nước bọt nhìn từng dòng chữ ngây ngắn trong giấy

Thứ 1 :Thiếu Ngân luôn đúng , Dương Thần luôn sai

Thứ 2 : Luôn phải nghe lời Thiếu Ngân , bảo đi đông không được đi tây , bảo đi vệ sinh không được đi ngủ

Thứ 3 : Tiền của Thiếu Ngân là của Thiếu Ngân , tiền của Dương Thần cũng là của Thiếu Ngân

Thứ 4 : Không cho phép uống rượu khi chưa có sự động ý của Thiếu Ngân

Thứ 5: Không cho phép nói chuyện , tiếp xúc với nam / nữ khác khi chưa có cho phép của Thiếu Ngân

Thứ 6 : Phải nhận lỗi trước khi cãi nhau dù Thiếu Ngân có sai , thắc mắc đọc lại điều 1 , khi giận nhau không được tắc điện thoại ,phải luôn báo cáo thông tin địa điểm ,không được lạnh nhạt và ăn nói lớn tiếng với Thiếu Ngân , cảnh cáo không được nói chia tay

Thứ 7 : không cho phép không được hành động quá mức thân mật , đặc biết là loại "vận động trên giường "

Thứ 8 : chưa nghĩ ra , nghĩ ra sẽ thêm vào

Nếu vi phạm các điều lệ sẽ có cách trừng phạt thích đáng do Thiếu Ngân đưa ra

"không cần phải vậy chứ ?" Dương Thần cười lấy lòng

"Cần , nếu không thích thì không cần quen nhau nữa "

" đừng mà , em kí em kí " Dương Thần chần chừ một lúc rồi bạo dạng nói " em cũng muốn thêm một điều khoản có được hay không "

"Được , viết vào đi "

Thứ 9 : Thiếu Ngân không được phép bảo "dừng " trong lúc "vận động trên giường " .Phải kịch liệt hợp tác

"em viết cái gì mà nham hiểm tới vậy"Thiếu Ngân đọc lấy dòng chữ kia đen mặt lại

"ơ chị không được từ chối , dù sao khi chuyện "vận động trên giường " chị động ý mới được phép " nói xong chòm đến hôn vào má nàng một cái chụt

" Biến thái ,hỗn đạn " Thiếu Ngân ghét bỏ mà mắng , nhưng trong lòng có cả cổ ngọt ngào

"Được rồi , đi ngủ thôi vợ ơi " Dương Thần bế Thiếu Ngân lên phòng ngủ thẳng tiến

"Em làm gì vậy ? thả chị xuống "

"đi ngủ thôi , em buồn ngủ rồi "

"ai cho phép em ngủ ở đây ra ngoài" Thiếu Ngân la oai oái khi bị thảy xuống giường , nói là thảy chứ rất nhẹ nhàng

"Họp đồng cũng không nói không được ngủ chung "

"chị là không...ưm " chưa nói xong đã bị người người ta hôn , hôn đến thần hồ bác đảo đến trời đất cuồng quay đến hơi thở dồn dập mới thả ra , có chút ngu ngơ

"Được rồi , người yêu cứng đầu của em ngủ ngon " nói xong để nàng gối lên đâu , ôm nàng vào trong lòng

Thiếu Ngân bị hôn đến không còn sức kháng cự , cũng ngoan ngoãn nằm trong lòng người ta yên giấc "ngủ ngon"

Trong khi tên nào đó giờ đã ngon giấc ngủ say , thì người nào đó trong lòng vẫn còn bâng khuâng không nói nên lời . Cứ thế cô cứ trằn trọc , thân hình vì thế cũng không yên mà cọ quậy làm người kia cũng thức giấc theo

"chị ngủ không được ?"

"ừm "

Dương Thần xoay người nhìn vào đôi mắc của người kia hỏi " là đang suy nghĩ linh tinh ?"

"chị nghĩ đến chúng ta sau này "

Dương Thần ôm lấy nàng vào trong lòng

"Vậy thì nói ra , chúng ta cùng giải quyết có được không ?"

"chị ..."

"Thiếu Ngân đừng như vậy , có gì cứ nói với em ... không cần giấu trong lòng , em biết em hiện tại không đủ trưởng thành , còn quá nhỏ so với chị nhưng yên tâm sẽ cố gắng mà , chị cứ như thế này em thật sự sợ ... chị đừng không cần em có được không , em có thể chờ đợi , nhưng em không thể chịu được chị rời đi "

Hàn Thiếu Ngân thật sự đau lòng , người này đối với cũng thật quan trọng làm sau nàng có thể rời đi , những năm qua khiến người ta chỉ có thể đứng trong bóng tối đã là lỗi của nàng , hiện tại không thể mắc sai lầm đó , nàng tin tưởng Dương Thần , nhưng là nàng không tin tưởng chính mình , nước mắt cũng đã trực trào

" Tiểu Dương , chị trưởng thành hơn em , có kinh nghiệm yêu hơn em cũng đồng nghĩa chị sẽ mau già hơn em , đến lúc đó em chỉ mới là một thanh niên trưởng thành , còn chị là đã trở thành một bà dì ... em lúc đó khát khao cháy bỏng , tuổi trẻ nhiệt huyết , còn chị thì chị là một người đứng tuổi thích ở nhà , thích yên tĩnh chị không thể cùng em trải qua tuổi trẻ , không thể cạnh em mọi lúc thanh xuân , như vậy rất bất công với em "

Dương Thần mỉm cười thật tươi , cười như tâm không cười , nó đang rỉ máu . Hàn Thiếu Ngân của cậu cao cao tại thượng , đích thị là nữ vương nhưng hôm nay cái dáng vẻ lo âu này , cũng khiến người ta quá đau lòng , tim như có cái gì đó đâm vào , Dương Thần ôm lấy Thiếu Ngân vào lòng

"Thiếu Ngân em yêu chị , không phải vì ngoại hình , nhan sắc không yêu tuổi trẻ của chị , mà yêu chỉ vì chị chính là Hàn Thiếu Ngân . Em biết chị sợ em tuổi trẻ ham vui , thích điều mới muốn thử nhiều thứ , nhưng Thiếu Ngân trong mọi cuộc vui em có thể chơi hết mình , trong mọi loại rượu em điều muốn nếm thử , như cả đời em yêu không bao giờ thử , nếm mùi vị phụ nữ cũng chỉ một người , Dương Tố Vỹ đánh mất chị vì hắn không đủ tư cách , hiện tại chị là của em , em nhất quyết không cho chị đi dù phải giam lỏng chị"

Nghe có vẻ thô tục nhưng đó là chân thành , Thiếu Ngân rút sâu vào lòng Dương Thần nước mắt đã rơi , cô không kìm nén được cảm xúc của mình , đúng vậy cô đang sợ , Dương Tố Vỹ đem lại một hố đen trong tình yêu của cô , cô cũng sợ Dương Thần sẽ lặp lại điều đó , cảm giác yêu một người sâu đậm rồi đột nhiên mất đi ,nó đau như thế nào ? Dương Thần không thể đánh đồng với Dương Tố Vỹ, căn bản Dương Tố Vỹ không xứng để so sánh với cậu , nhưng chính vì điều đó làm Thiếu Ngân sợ , Dương Tố Vỹ là cặn bã , nàng quên hắn là chuyện thường , nhưng Dương Thần lại khác nếu như mất Dương Thần nàng phải làm sao đây ? cách để không đau đớn chính là đừng bắt đầu tình yêu

"Tiểu Dương , chị là chị của bạn thân em " Thiếu Ngân lúc lâu sau lại nói , giọng nói có chút nghẹn vì khóc

Dương Thần kéo nhẹ nàng ra lau đi nước mắt kia , mỉm cười với nàng thật ngọt ngào

"Không liên quan , cậu ấy là bạn thân em sau này chính là em vợ , quan hệ không phải ngày càng khắng khích sau , với lại đó cũng không phải loạn luân chung ta làm sao phải sợ ? quan trọng hơn cậu ấy ủng hộ chúng ta "

Đến đây cậu không nói nữa , ấn nhẹ môi lên môi Hàn Thiếu Ngân , hương vị ngọt ngào , mềm mại pha lẫn một chút mặn của nước mắt , phải chăng đó là hương vị tuyệt vời của tình yêu ? Hôn thật lâu , thật sâu , thật đậm cho đến khi hai chiếc lưỡi điên cuồng quấn lấy nhau , cho đến lúc sợ chỉ bạc được kéo dại ở hai đầu lưỡi , cái lúc dưỡng khí không còn mắt ôn như , mê tình cùng với gương mặt đỏ au đó chính là đêm tuyệt vời nhất chỉ bởi một nụ hôn

"Thiếu Ngân , trong tình yêu chị chỉ cần bước lên 1 bước , 99 bước còn lại em sẽ chạy đến"cái này học được từ Hoa Thần a

--------------------------------

"aaaaa" tiếng hét chói tai từ phòng của Lôi Thần

" mới sáng sớm làm gì cứ như heo chọc tiết " Lôi mama đang tập dưỡng sinh trong phòng liền nghe tiếng con trai yêu quý , liền khó chịu mà qua phòng nó

"mắt của con ...ahuuu còn gì đẹp trai , hào hoa"

"hừ , mày so với chó còn tệ hơn "

"mẹ ........" Lôi Thần bất mãn la lớn , tên Hàn Thần kia cũng thật giỏi sợ tiểu khủng long nhà hắn giáo huấn nên hy sinh mình đưa về đây , thù này ngộ sẽ trả "con phải con của mẹ không chứ ?"

"Lúc xưa đã bảo không đẻ mày , bảo bác sĩ nhét vào trong , ai ngờ mày lại tìm đường khác chui ra .... "

Lôi Thần bỉu môi oán giận , thật quá đáng mà

"Nghe nói đang thất tình sao ?"

"không có " Lôi Thần bỗng nghiêm mặt

"xì , con gái nhà người ta thật vô phúc vướng phải cái loại như mày , chia tay là phải cho thất tình chết đi "

"hì ,đúng là vô phúc " Lôi Thần lần này cảm thấy mẹ mình nói thật đúng , nếu Hiểu Quân không gặp cậu đã không khổ sở như bây giờ

Lôi mama cảm thấy có chút không đúng với tình thưởng khi của nó phải la oai oái lên chứ , không thú vị gì hết

"Ta đói bụng rồi , mau chuẩn bị đồ ăn sáng "

"nhà có người hầu mà mẹ "

" mày so với họ chức vụ cao hơn sao " Lôi mama khinh bỉ nói

Lôi Thần đành câm nín đi làm bữa sáng ,cảm giác cũng không tệ đã lâu không cùng mẹ mình ăn uống

"Mẹ , ba khi nào trở về "

" hỏi làm gì ?"

" Chú Hàn lần này trở về con nghĩ Ba cũng trở về , mẹ ở một mình như vậy hẳn buồn chán "

"đúng vậy , có đứa con nghịch tử, suốt ngày rong ruổi có nghĩ tớ mẹ nó bao giờ , số tôi thật khổ "

" xì , không phải bây giờ con ở đây làm bữa sáng cho mẹ sao "

" mày là con bà à ?" Lôi mama nhướn mi hỏi như kiểu hình như ta và chú đâu có quen đừng nhận họ hàng bậy con của ta đẹp trai lắm a

Lôi Thần lần nữa câm nín , im lặng là vàng a

Khi ăn xong Lôi mama lao miệng sau lại đem hai ly rượu đến bàn ăn , một ly đặt trước mặt Lôi Thần

"Yêu người ta thì cướp về đi "

"phụt" vừa uống vào liền phun ra

"Tôi đã nói cậu chỉ để cún nó yêu , bây giờ có người yêu thì trân trọng người ta một chút có giận thì xin lỗi người ta vài câu, đừng có mà chảnh cún mất vợ như chơi ấy , cậu trong năm nay mà không đem con dâu tôi về nhà thì cậu ra đường mà sống "

"hì , con làm gì có yêu ai chứ , con chỉ yêu mẹ thôi , ở với mẹ cả đời , huống chi không có con dâu con đã bị thất sủng , cưới về rồi con so với hạt cát lại nhỏ bé hơn " Lôi Thần ngoài miệng tươi cười , tâm tư đau nhói nếu như Hiểu Quân nghe thấy lời này có vui không ?

"Đừng có qua mặt bà già này , cậu là tôi nuôi lớn , trứng là do tôi hiến đi lẽ nào tôi không biết sao ? như thế vừa tổn thương người khác , vừa tổn thương chính mình "

Lôi Thần không biết nên nói như thế nào nữa

"Cô ấy như thế nào ?"

Lôi Thần mỉm cười nghỉ về người nào đó " Cô ấy rất đẹp , là một người kêu ngạo nhưng chân thành , có nụ cười sáng như là ánh ban mai , và còn có một đôi tay ấm áp , trong đôi mắt hằng sâu sự cô đơn và ưu tư điều đó làm con yêu cô ấy " Lôi Thần đôi mắt xa sâm nhắc lại " Mẹ à , cô ấy còn rất chính nghĩa nữa , con tin chắc mẹ sẽ thích cô ấy "

Lôi mama mỉm cười , nhưng cũng có chút thương con mình , chấp niệm này rất lớn , lớn đến mức đem cả lí trí và trái tim dung hòa , đau thương là không nhỏ

"Vậy tìm cô ấy về cho mẹ "

Lôi Thần lắc đầu " con và cô ấy là người của hai thế giới " sau đó lại quay đầu nhặt lấy áo khoác bước ra cửa đó cũng là cái khoảnh khắc nước mắt rơi " cảm ơn mẹ bữa sáng này , rất ngon "

Bà nhìn thấy nó khóc , nhìn thấy nghịch tử nhà mình khóc , nó trưởng thành rồi con của bà trưởng thành rồi nhờ chính cô gái kia. Bà mỉm cười , ánh mắt có chút nham hiểm .... Con không chịu mang con dâu về , thì mẹ truy thê giùm con và hành trình truy thê bắt đâu!!!!!!

=======================
- Ta đây ngàn năm ế , nên không biết làm sao để hai người tiến với nhau

- Đoạn tình cảm có chút kì , nên mong các ngươi đừng ném đá và cho ta chút ý kiến để sửa lại tốt hơn ....

- Cúi đầu 45 độ cảm ơn

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro