CHAP 57
CHAP 57 : "Không sợ kẻ tuấn tú , chỉ sợ kẻ mặt dày"
Cũng đã được ba ngày kể từ lúc Hàn Thần rời đi . Mọi thứ xoay quanh Trương Tiểu Băng dường như chỉ có công việc . Không có người nào đó bên cạnh , bước lên bục giảng thân thương cũng không còn thấy thân ảnh quen thuộc ngủ gật trên bàn . Lúc ra về cũng không thấy ai đó đợi ở trước cổng . Cũng không còn hơi ấm của ai đó trong căn nhà nhỏ . Mọi thứ mất đi , cả thế giới trở nên tĩnh lặng chỉ vì một người không xuất hiện . Nhớ, nàng thật sự nhớ đến mực không thể khống chế bản thân nữa rồi
Hầu như tất cả thời gian , nàng chỉ ở trường trong căn phòng nhỏ của mình , với bộn bề những sắp giấy tờ . Mắt không rời , tay không ngừng gõ thứ gì đó trên máy tính . Ba ngày hình như nàng bắt bản thân phải lao đầu vào công việc , ăn cùng nó ngủ cùng nó thậm chí thức trắng đêm cũng cùng nó . Nàng thật sự muốn cân bằng bản thân , muốn đem người nào đó trong tim giữ thăng bằng cũng sự nghiệp , nhưng hình như nàng thất bại rồi
Tiểu Băng ngày thứ tư tĩnh dậy trong phòng làm việc của mình , căn phòng ngỗn ngang là giấy tờ cũng chữ viết . Mệt mỏi , nàng cũng không biết vì sao , vì đó chính là tiềm thức bắt nàng làm. Vươn tay , xóa bỏ những mệt mỏi , vừa mở mắt nàng lại muốn làm việc . Nhưng rồi động tác ngưng , nhìn ngắm chiếc điện thoại bên cạnh một lúc . Sau lại đưa tay với lấy nó thật nhanh , kiểm tra tin nhắn , cuộc gọi nhỡ . Ừ thì có rất nhiều tin nhắn , có vô số cuộc gọi nhỡ , nhưng đó không phải là thứ nàng mong muốn . Vội kiểm tra âm lượng chuông báo , ừ thì bật thật to vì nàng sợ lỡ mất một cuộc gọi , hay tin nhắn từ ai đó . Nhưng đã 3 ngày rồi , hôm nay là khởi đầu của ngày thứ 4 người đó vẫn chưa có gọi cho nàng , thậm chí một tin báo cũng không .
Nàng thở một hơi dài , nhìn vào dãy số quen thuộc hít một hơi thật sâu bấm nút gọi . Nhưng rồi cũng là cái thở hắt ra , vô lực đặt điện thoại lên bàn ...giọng máy nàng nghe lại là
" Số máy quí khách hiện đang gọi tạm thời không liên lạc được , xin quý khách liên lạc lại lần sau "
Trong 4 ngày đã có bao nhiêu cái gọi là lần sau rồi , nàng cảm thấy có chút gì đó bất lực cùng với trái tim đau nhói
"Cốc , cốc ,cốc " bên ngoài là tiếng gõ cửa dồn
Lấy lại tâm tình , nàng hiện tại không dám nuôi hy vọng nữa cất tiếng nói có chút nghẹn của mình
" Mời vào "
Một thân ảnh cao bước vào , mang theo vài tia sáng của ánh nắng ban mai . Khuôn mặt tươi cười , như mang đến mùa xuân trong căn phòng tẻ nhạt của nàng . Nhưng đáng tiếc nàng không còn tâm trạng để nhận ra
" Hazzz , đêm qua em lại ở đây làm việc sao ?"
"ừm , ngày mai là khao giảng rồi ,tôi muốn chuẩn bị tốt một chút "
"Muốn làm tốt trách nhiệm không sai , nhưng em cũng không cần lao lực như thế " Hứa Ngôn Trung có chút đau xót nhìn nàng , người này vì cái gì mà lại làm khổ bản thân như vậy chứ .Nếu nói dự án này quan trọng có thể nói là quan trọng , nhưng nó cũng không đến nổi nàng phải lao tâm lao lực như thế
Anh ta bước tới gom hết sắp giấy tờ trên bàn nàng lại , sẵn tiện gập luôn laptop của nàng
" Được rồi , làm việc cũng cần ăn uống , đi ra ngoài ăn chút gì đi "
"không cần , tôi không đói " Nói rồi nàng muốn mở máy tính lên, nhưng đã nhanh bị Hứa Ngôn Trung nắm lấy tay
Tay anh ta thật ấm , nhưng đáng tiếc không phải hơi ấm nàng cần
" Em nếu không nghe lời , thì đừng hòng anh cho em làm việc nữa "
Đối với cái tình huống này Tiểu Băng đành phải thuận theo ý anh ta
"được rồi , trước tiên để tôi dọn dẹp một chút "
" không cần , lát nữa rồi dọn trước tiên đi ăn sáng , nếu không bao tử của em lại đau đấy " anh ta yêu nàng như vậy chẳng lẽ không biết nàng bị đau bao tử
" được , trước buông tay tôi ra đã " nàng lên tiếng nét mặt không có đổi khác , trừ đi cái nét xanh sao cùng vài quần thâm trên mắt vì mấy ngày qua thức trắng đêm ăn uống cũng không đều độ
------------------------------
Tại Hàn Thị
"Thiếu Ngân , cái chị yêu cầu em đã làm xong rồi " Dương Thần đặt một sắp hồ sơ cũ mới đan xen bên bàn Thiếu Ngân
" tốt , năng suất cũng không tệ " Thiếu Ngân hài lòng gật đầu , nụ cười ma mị đầy nguy hiểm lại nổi lên " sau này , cần em giúp nhiều rồi "
" Không dám , em rất vô năng " Đối với cái nụ cười quỷ dị kia , Dương Thần còn không biết yêu nghiệt này lại muốn lập kế chơi mình sao , hừ 36 kế chạy là thượng sách .
" Thiếu Ngân , có muốn dùng cà phê ?"
" có lòng tốt như vậy ?"
" hì , việc nên làm , em lập tức đi pha cho chị " Trong thời gian pha cà phê , sẽ nghĩ cách để chuồn khỏi đây , ahaha . Nhớ đến cảnh mấy ngày trước bị hành , Dương Thần không khỏi rùng mình , sau hôm đó hai chân điều bị chuột rút tê cứng , phải xoa bóp mấy giờ liền mới có thể đi lại
Đồng thời bên ngoài cũng có tiếng gõ cửa
" mời vào " Hàn Thiếu Ngân lấy lại dáng vẻ oai nghiêm ngồi trên ghế
" Tổng giám đốc , bên Phương Thị vừa gửi thiệp mời ngài đến với buổi ra mắt sản phẩm mới của họ tối nay "
" mấy giờ "
" Dạ 9h "
" được , cô ra ngoài chuẩn bị cho tội một bộ váy cho tối nay "
" vâng ạ "
" Cà phê của chị " Dương Thần đặt ly lên bàn , ánh mắt có tí láo liên " tối nay phải đi dự tiệc sao ?"
" ừ "
" Âỳ , vậy tối nay em ..." Dương Thần đang chờ một câu phóng thích , em được tự do làm ơn mau nói , mau nói . Cả tuần bị trói buộc không có một giọt rượu làm cậu vô cùng khó chịu .
"Tối nay đi cùng tôi "
"ách " những buổi tiệc đó vô vô cùng nhàm chán ,chỉ có mấy lão già nói chuyện tẻ nhạt , còn nếu không là mấy cô tiểu thư đanh đá bắt mình đến đó không khác gì bị tống vào ngục " hì , những nơi đó không thích hợp với em , chị đi một mình là tốt rồi "
"Em tự chuẩn bị , hay để tôi chuẩn bị hộ em?" Hàn Thiếu Ngân không thèm nhìn Dương Thần một cái , giọng nói có chút lành lạnh , nụ cười yêu mị lúc này hình như đã vụt tắt ...hừ em càng muốn trốn tôi càng muốn bắt em theo ...hành em hình như dần trở thành niềm vui của tôi a
Cai gì là tự chuẩn bị chứ ,còn cái gì là tôi chuẩn bị ...suy vô cùng cũng là bắt đi Hàn Thiếu Ngân đáng ghét một mình chị tẻ nhạt là đủ còn kéo theo em . Hừ mặc kệ đi , sợ vợ là tiên là phật , đôi vợ lên đầu là trường sinh bất tử
" em tự chuẩn bị là được rồi " cười
"vậy thì chuẩn bị cho tốt , cười đến chói mắt " Hàn Thiếu Ngân ghét bỏ nói một câu , nhưng thật ra tâm là đang dao động
* Hàn Thiếu Ngân , em cười thì ăn hết gia tài nhà chị sao *giương đôi mắt to đầy phẫn hận nhìn Hàn Thiếu Ngân , nhưng lời nói ra chỉ là lời trong lòng , hừ vợ là cha là mẹ ta nhịn , ta nhịn
Hàn Thiếu Ngân tiếp tục chuyên tâm làm việc của mình , nhưng tên gia hỏa kia tại sao cứ đứng đó không chịu ra ngoài
" sao còn chưa đi ?" Hàn Thiếu Ngân ngước mắt lên hỏi
" hì" Dương Thần chân chó lấy lòng " Tổng giám đốc a "
"chuyện gì "
" hôm nay cho em nghỉ phép một ngày a ?"
" Lí do "Thiếu Ngân đơn giản thoát ra hai chữ , lại tiếp tuc xem văn kiện , xem tên nhóc này lại muốn giở trò gì
" Là ngày mai Cô giáo Trương có một giáo án quan trọng , Hàn Thần có nhờ em đến giúp cô ấy chuẩn bị tốt " Dương Thần biết mình mà nói cái gì Hàn tỷ điều sẽ không tin , nên đành lôi Hàn Thần ra cho độ tin cậy trở nên tăng cao , chính là nói dối không chớp mắt
" Cô giáo Trương là Trương Tiểu Băng?"
"vâng " lại cười
"Việc của người ta thì liên quan gì đến em? Mà em đến là giúp đỡ hay phá hoại ?"
" Không có a , em là thật tâm giúp đỡ nha , cô giáo Trương người ta dù sao cũng là nữ nhi chân yếu tay mềm , cũng cần có người giúp đỡ phụ giúp , mà hiện tại Hàn Thần không ở cạnh cô ấy em càng phải giúp " nói đến mức bản thân vô cùng cao cả , cuối cùng chỉ là muốn trốn việc ở Hàn Thị
"em rất quan tâm người ta ?" nghe đâu đó có mùi giấm chua nhưng mà Thiếu Ngân cùng Dương Thần điều không nhận ra
" Không có a, quân tâm cô ấy là Hàn Thần em chỉ là người giúp đỡ bạn bè cùng cô giáo , hihi " cười một cách đắc chí , không tin chị không cho em đi người ta là em dâu tương lai của chị a
"tôi giờ mới biết em có lòng tốt như vậy" một câu nói đầy thâm ý " em có thể đi , nhưng công việc hôm nay ngày mai phải làm hết "
"ách " chạy trời không khỏi nắng mà ,Dương Thần khóc không ra nước mắt
"không đi nữa sao ?" tên gia hỏa này lại muốn gì , đứng lì ở đó
" đi , đi liền " Dương Thần méo miệng rời đi , cậu tại sao lại thích người phúc hắc như vậy chứ
---------------------
Hứa Ngôn Trung cùng Tiểu Băng sánh bước trên sân trước rộng , trai tài gái sắc còn gì đáng chú ý hơn . Mọi ánh mắt điều dồn về họ , ngưởng mộ có , ghen tỵ có , chỉ trích cũng có
" Oa , hai người họ thật đẹp đôi làm sao " nữ sinh 1
" Hừ ,Thầy Hứa là của ta a ..." Nữ sinh 2
" Hừ , nữ phụ đam mỹ mà tưởng nữ chính ngôn tình , Thấy hứa là của taaa" một giọng name o ẻo vang lên
" ây , không phải cô giáo Trương cùng Hàn Thần là một đôi sao ? giờ lại đi chung với thấy Hứa , đúng là lòng dạ con người dễ thay đổi " Nữ sinh 3
Lược bỏ trăm từ
Thiên ngôn vạn ngữ cũng không làm được tâm thế Tiểu Băng xoay chuyển .Vì đó là miệng lưỡi thế gian cô không quản được , nhưng chỉ cần hai chữ "Hàn Thần " thốt lên liền khiến tim cô đau nhói , cùng với tâm cang vô cùng khó chị, cực lực khống chế tâm trạng lấy ra vẻ mặt bình thản nhất , nhưng trong mắt vẫn có tia đau thương
" Tiểu Băng , các em ấy chỉ là nói bâng quơ , em không cần quan tâm "
"Tôi không sao " Nói xong Tiểu Băng tiến về trước một bước , không sánh vai cùng với Hứa Ngôn Trung tránh gây hiểu lầm , đi nhanh về phía trước một chút
Đã từng nói Hứa Ngôn Trung là người vô cùng tinh tế , một biểu hiện đau thương vô cùng nhỏ của Tiểu Băng chẳng lẽ anh ta không nhận ra . Nhưng cũng chính là nhận ra ngay cái lúc hai chữ Hàn Thần kia thốt lên , lòng sinh ghen tị cùng hiếu kì , người này là ai làm sau có sức ảnh hưởng đến Tiểu Băng như thế
"Tiểu Băng em muốn dùng gì ?"
" Một phần mì cảm ơn "
"Vậy cảm phiền 2 phần mì "
Người phụ vụ rât nhanh đem ra , Tiểu Băng cũng nhanh chóng động đũa để nhanh chóng rời đi , nàng khó chịu khi có người cứ nhìn mình mà bàn tán . Đó cũng chính là lí do nàng không thích đi cùng Hứa Ngôn Trung , trước đây đi cùng Hàn Thần mọi người điều bị khí tức bức người của em ấy không dám lên tiếng ,vì thế cô mới cảm thấy an toàn
"Tiểu Băng đó là ớt "
" ơ ?" Tiểu Băng nhìn tay mình đã bỏ mấy muỗng ớt vào tô , mặt nàng có chút khổ sở , lại suy nghĩ đến không biết bản thân làm gì rồi ?
" Em ăn tô của anh đi "
Ngoài kia lại có tiến xôn sao , Tiểu Băng thật muốn từ chối , nhưng đối với cái loại nhiệt tình này của anh ta nàng cùng khó lòng mở lời
Ăn xong nàng nhanh chóng rời đi , nếu còn ở lại thật sự quá phiền phức
"Tiểu Băng , chờ anh với "
"Thầy Hứa , còn có việc gì ?"
" Anh ... em hiện tại còn việc gì để anh giúp em "
" Không phiền thầy , mọi chuyện còn lại tôi giải quyết là được "
"Không sao , anh không thấy phiền "
Tiểu Băng thật muốn nói anh không thấy phiền nhưng tôi thấy phiền . Nhưng vẫn là vì phép lịch sự không nói ra
"Thầy Hứa a , thầy không phiền người ta cũng thấy phiền a " Dương Thần từ đâu xuất hiện , như vị cứu tinh cứu đỗi đời Tiểu Băng
Hứa Ngôn Trung ngước nhìn chủ nhân của giọng nói , người này có chút xa lạ anh ta chưa thấy bao giờ nhưng người này mặc đồng phục của trường , vẻ mặc kêu ngạo kia chắc hẳn cũng chính có quen biết hoặc con của người có tiền .Cách nói chuyện này hình như có quen biết với Tiểu Băng , có phải hay không là cái người Hàn Thần kia ?
"Hạo Luân ?"
" Ưm , Hàn Tỷ bảo em đến giúp cô một tay " sau lại tiếng đến bên tai Tiểu Băng nói " Hàn Thần cũng nói không có cậu ấy ở đây phải bảo vệ tiểu khủng long của cậu ấy thật tốt "
"ừm " Tiểu Băng gật đầu , mặt có chút đỏ ứng , chính Hàn Thần lúc nào cũng gọi nàng là tiểu khủng long bây giờ Dương Thần lại thêm vào hai chữ " của tôi" làm tim nàng có chút xao xuyến
Hứa Ngôn Trung thấy mặt nàng tự nhiên ửng đỏ , không biết tên nhóc kia nói gì với nàng ,mà chắc hẳn không phải điều gì quá tốt lành , trong lòng sinh ra loại cảm giác thù địch , nam nhân là như thế dù tốt đến đâu cũng sẽ sinh là lòng đố kỵ
" em là ?" Hứa Ngôn Trung hướng Dương Thần hỏi
" A , Dương Hạo Luân lớp 11 H , vì một số chuyện gia đình hiện tại tôi mới đi học trở lại "
" ừm , rất vui được gặp em " Không phải người đó sao
Dương Thần cười như không cười không quan tâm cái tay đưa ra của Hứa Ngôn Trung , quay sang Tiểu Băng hỏi
"Cô giáo Trương , có cần em giúp gì không ?"
" Hiện tại cô lên thư viện lấy sách cần thiết cho ngày mai , em đi theo sách hộ cô "
" được "
"Tiểu Băng, gần bốn mươi mấy quyển sách em ấy chắc hẳn rinh không hết , để anh phụ " Anh ta nhận được cơ hội liền thừa cơ mà tiếp nhận
Tiểu Băng cũng chỉ đành gật đầu , Dương Thần một bên thật đắc ý cười
** Hàn Thần ơi xem ra cậu gặp tình địch mạnh rồi , không sợ kẻ tuấn tú chỉ sợ kẻ mặt dày **
---------------------------
Tiểu Băng có thấy nặng không , để anh giúp em
"Không cần , chỉ có 4 quyển "
" Thầy Hứa a , em mới là người thấy nặng nè , nhờ thấy phụ em nha " Nói xong chưa biết Hứa Ngôn Trung có đồng ý hay không Dương Thần đặt chồng sách của mình lên chồng sách của Hứa Ngôn Trung , chồng sách của anh ta thoáng chốc cao hơn đầu
" Em ..Em dù sao cũng là nam nhi một chút đã mỏi ?": Hứa Ngôn Trung thông minh hỏi
" Nam nhi gì chứ , người ta là nữ nhân chính hiệu a "
" Ách , nữ nhân ?" Hứa Ngôn Trung một chút ngạc nhiên , tên nhóc này thoat nhìn tuấn tú , đầy nam tính từ trên xuống dưới chỗ nào là nữ nhân
" Sao lại nhìn em như thế a ? không tin tối nay ghé nhà em , em cùng thầy vào phòng cùng xem xét a " cái kiểu ái muội gì đây , đêm khuya gọi người ta đến nhà còn vào phòng riêng đòi xem xét ?
"Ách , không không cần , thầy tin em " Hứa Ngôn Trung thoáng đỏ mặt , lắp bắp trả lời , dù là ai hẹn cũng không sao nhưng tự nhiên là cái thân hình đầy nam tính này hẹn còn tuấn tú không kém mình , Hứa Ngôn Trung có chút rùng mình
Tiểu Băng một bên cực lực nhịn cười , đúng là chỉ có tên nhóc này nhiều quỷ kế . Mặt lạnh nhà nàng vì sao có thể làm bạn thân lâu năm thế a , mỗi người một trời một vực a
Dương Thần thị biểu lộ vô cùng khoái chí , cười thật to
" Haahaha , Thầy Hứa thật khả ái , thật liền muốn lâm hạnh thầy "
Hứa Ngôn Trung dừng bước , mặt cứng đờ môi , cái gì là thật muốn lâm hạnh còn cái gì là khả ái , ách anh ta là đang gặp cái tình huống quỷ dị gì
"phụt " bỗng Tiểu Băng cười thành tiếng , nàng thật nhìn không được
Hứa Ngôn Trung cũng không biết nên nói gì , biểu tình thiên biến vạn hóa
" Hì , em đùa thầy thôi "
Hứa Ngôn Trung thở phào một cái , nhìn sang Tiểu Băng cười , ánh mắt anh ta trở nên mê luyến không thể thoát rời , nàng cười lúc nào cũng rất đẹp
*** lại nữa , lại nữa rồi , Hàn Thần cậu mau về a , vợ của cậu tớ sắp giữ không nổi rồi ***
"Thầy Hứa cô giáo Trương quả thật vô cùng xinh đẹp nhưng nhìn phụ nữ như thế là mất lịch sự a "
" A , xin lỗi Tiểu Băng chỉ là thấy em cười rất đẹp "
Tiểu Băng im lặng , lặng lẽ bước đi
Dương Thần lại bồi một câu " Thầy Hứa sau này muốn nhìn thì nhìn người ta nè, người ta không ngại nhìn người ta như vậy đâu "
"hì không cần "Hứa Ngôn Trung gượng gạo bước đi
--------------------------
Giờ trưa , Hứa Ngôn Trung tự tay một phần cơm trưa đem vào cho Tiểu Băng , muốn nàng nếm thử một chút tay nghề cùng với biết nàng bị đau bao tử sẽ khó ăn thức ăn bên ngoài
" Tiểu Băng , anh có mang cơm trưa cho em , ăn một chút rồi làm việc tiếp "
Tiểu Băng hiện tại chưa biết nói như thế nào thì Dương Thần từ ngoài bước vào
" Cô giáo Trương , nghĩ ngơi một chút ăn trưa , là Hàn Thần nói với em cô thích ăn đồ ăn của quán này nhất em mua về cho cô "
Chỉ hai chữ mang tên người nào đó , Tiểu Băng liền không ngần ngại đáp ứng
" Được "
Dương Thần nhìn Hứa Ngôn Trung cười , sao đó đem hộp cơm đặt lên bàn cho Tiểu Băng , một chút thân ảnh lại tiến một chút về phía Hứa Ngôn Trung giựt lấy hộp đồ ăn
"Thầy Hứa thật có lòng , còn đem đồ ăn cho người ta "Dương Thần phao cái mị nhãn về phía Hứa Ngôn Trung
Anh ta rùng mình , cảm nhận có chút gì đó lạnh lẽo
" cảm ơn thầy "
" không có gì " vì phép lịch sự miễn cưỡng cười cho qua , cùng ngồi xuống nhìn hai người kia ăn
Mà hình như hắn bị đẩy ra ngoài trung tâm vũ trụ hai người kia không chút ngó ngàng
" Cô giáo Trương dạo này thật ôm , nên ăn nhiều một chút "
"tôi ăn không nổi nữa ,em ăn đi "
" Không a , Hàn Thần có nói phải nuôi cô béo một chút a sao này cẩn thận định giá "
" Tôi không phải là heo " Tiểu Băng oan oán nói , tên kia xem nàng là heo sao ?
" Hì , mập mạp không có gì tốt chứ , ôm rất thoải mái rất có xúc cảm a " biết mình nói gì hơi sai sai " không phải a , là ai kia ôm em không dám "
"..." không biết nói gì , nhưng cũng ngon ngoãn ăn thêm một chút
Hứa Ngôn Trung môt bên ai oán , Tiểu Băng chưa bao giờ nhu thuận như vậy , giờ đây chỉ cần một tiếng có liên quan đến người kia nàng điều đáp ứng , rốt cuộc quan hệ hai người là như thế nào ? như lời đồn đại sao ?
"Tiểu Băng , anh có chút chuyện đi trước" dù sao cũng nên biết thức thời người ta đã xem mình là không khí không tiện ở lại đành thói lui , đường sao này còn rất dài
"ừ " lạnh lùng ừ một tiếng
" Thầy Hứa , đi sao chưa gì mà vội như vậy ghế ngồi còn chưa nóng"
Đối với cái loại trêu ghẹo này Hứa Ngôn Trung không biết làm sao
" tôi có việc , gặp em sao ?"
" oa , còn muốn gặp em , thế thì sớm một chút tối nay đến nhà em đi "
"tôi đi trước "nói xong liền bỏ của trở lấy người
Dương Thần bên trong cười thật vui vẻ , hôm nay hảo vui tươi a . Một tiểu nam dễ ngượng ngùng kia sẽ có cửa đấu cùng bạn thân cậu a , nếu có cửa cậu cũng sẽ không buông tha đâu
" em ấy có liên lạc với em không " một thoáng Tiểu Băng lại đầy nét bi thương
"không có ,cô cũng đừng quá lo lắng , chắc hẳn cậu ấy muốn tập trung điều trị thật nhanh để sớm quay về "
"ân " Tiểu Băng gật nhẹ đầu , để che dấu biểu cảm của khuôn mặt , lòng không tự chủ thốt lên tiếng bi ai
" Em không phiền cô nữa , nên nghỉ ngơi một chút
ngừng một chút lại nói " nếu tên kia còn làm phiền cô , gọi em đến là được "
"ân "
Tiếng cánh cửa khép lại cũng là lúc khoảnh khắc cô đơn lên ngôi ,yên tĩnh đến mức đáng sợ , không gian xung quanh thật làm cho người ta muốn khóc ,không phả lúc nảy còn vui vẻ cười sao nhưng bây giờ nước mắt đã chảy thành dòng trên gương mặt xinh đẹp kia
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro