CHAP 55
Chap 55 "Một chút ngọt ngào "
Đối nghịch với tình trạng Tiểu Băng , Hàn Thần trong có vẻ rất thư thả mà say giấc . Đối với việc mấy ngày xảy ra , khiến Hàn Thần thật mệt mỏi . Huống chi cái tình huống hiện tại thân thể còn rất yếu ớt , nếu không phải là uy hiếp bác sĩ để xuất viện thì e là mấy tháng sau cậu mới có mặt ở nhà mình . Trong một lúc , mà quên đi Tiểu Băng , cũng không hẳn là quên nàng , nếu nói là hắn xuất viện nàng sẽ đồng ý sao ? ngoài bác sĩ ra , Tiểu Băng là người hiểu rõ tình trạng của Hàn Thần nhất. Với mấy ngày qua nàng bộn bề công việc , cho cái đề án của mình , hoàn toàn không thời gian thư thả , Hàn Thần không phải loại vô tâm vô phế mà làm phiền nàng . Vì thế trực tiếp không thông báo một tiếng liền trở về nhà , về đến nhà thì gặp Thiếu Ngân vì lo dỗ dành chị gái mà quên gọi cho Tiểu Băng thông báo , cho đến khi thoát khỏi được Hàn Thiếu Ngân thì đã mệt mỏi mà ngủ thiếp đi , điện thoại sở dĩ không reng là vì Hàn Thần trước giờ không thích bị những cuộc gọi làm phiền nên để máy ở chế độ im lặng
Quan tâm đó có phải là tốt cho nàng không ? Hàn Thần chưa từng suy nghĩ qua ...bản thân cũng không biết được người kia hiện tại vì cái gọi là quan tâm của Hàn Thần mà sống dở chết dở . Trên đời này có rất nhiều sự vô tâm , nhưng tàn nhẫn vẫn là chưa từ mà biệt
Nhưng đột nhiên trên giường có chút biến chuyển , Hàn Thần đột nhiên xoay người gắt gao ôm lấy gối ôm . Mày nhíu chặt , khuôn đầy khó chịu tay đang nấm thành quyền . Rồi đột nhiên bất người dậy mà gáo thét
" Tiểu Băng " âm thanh là sợ hãi
Khuôn mặt thiên biến vạn hóa , mồ hôi nhễ nhảy có chút xanh sao
Hàn Thiếu Ngân từ phòng mình chạy đến , nhìn tình cảnh trước mắt vạn phần khó hiểu , lập tức chạy đến bên đứa em
" Làm sao vậy ?"
Hàn Thần một tiếng cũng không nói lao như điên ra ngoài nhà , chân không giày quần short ngắn áo thun ....Hàn Thiếu Ngân một phen hoảng sợ , Thiếu Phong là bị làm sao , cô vội đuổi theo nhưng sức cô không bằng sức Hàn Thần đuổi được nửa đường đã mất dấu , chân vì không mang giày mà xưng đỏ .
Dương Thần phía xa đang đem chút đồ ăn tối cho Thiếu Ngân , nhận thấy chị ấy đang đuổi theo ai đó , trên người còn là đồ ngủ chân cũng không mang giày , cảm thấy kì lạ đuổi theo . Đi đến nơi kết quả là thấy Thiếu Ngân ngồi bên lề đường xoa xoa chân
" Chị có sao không ? đã tối sao còn chạy ra ngoài với bộ dạng thế này "
" Phong Phong không biết như thế nào đột nhiên thét lớn đầy kinh hãi chạy ra ngoài , chị sợ nó có chuyện mới đuổi theo "
"cậu ấy đi đâu ?"
"chị không biết, tiểu Dương chị rất sợ , phong phong chưa bao giờ như thế "
"Không sao đừng lo lắng , em cho người tìm cậu ấy"
"ừm "
" lên em cõng chị về nhà "
"ừm"
-------------------------
Chạy , chạy thật nhanh cuối cùng là dừng ở nhà của Tiểu Băng . Cũng thật kì lạ , Hàn Thiếu Phong trước giờ có thù với đường đi , dù đã đi qua ngàn lần cũng sẽ không biết đường , kể cả nhà của cậu. Vậy mà hôm nay trong vô thức mà chạy đến nhà của Tiểu Băng . Đơn giản một điều não cậu ấy không thể chứa các loại đường đi , nhưng tim cậu thì có thể , chỉ cần nơi nào có Trương Tiểu Băng bản năng nó sẽ dẫn cậu tìm đến . Không nghĩ ngợi quá nhiều Hàn Thần trực tiếp leo rào vào nhà của Tiểu Băng . Như một thân ăn trộm từ tầng chệt leo đến tầng hai vào phòng ngủ của Tiểu Băng . Leo vào bên trong , tâm vẫn chưa yên ổn , hơi thở không điều đặn nhìn khắp nơi để tìm ra thân ảnh quen thuộc . Cuối cùng mới thở phào nhẹ nhõm , người kia đang ngủ trên giường , khuôn mặt tuy có chút khó chịu suy vô cùng không sao là tốt rồi
"ây " Hàn Thần bây giờ mới cảm nhận cơn đau nhức từ cơ thể truyền đi . Bị thương chưa lành trong đêm lạnh điên cuồng chạy ra ngoài như thế , còn leo lên hai tầng lầu nếu là người bình thường chẳng hẳn đã bỏ mạng ở nơi nào đó . Vết thường trên người mới lành đã bị rách ra , máu loang ướt cả áo
Nhưng Hàn Thần vẫn cảm thấy mình vẫn còn chịu được , bước nhẹ đến bên giường Tiểu Băng . Người mà cậu nhung nhớ , người làm cậu vô cùng sợ hãi trong giấc mơ kia . Nở một nụ cười nhẹ. Tuy giấc mơ lúc nảy thật rất kinh hoàng , nhưng cũng mai nhờ nó cậu mới biết người này quan trọng với mình như thế nào. Tay cậu xoa lấy hai chân mày đang nhíu chặt của nàng , cảm thấy được sự mát lạnh cùng với mùi hương quen thuộc Tiểu Băng vì thế mà thả lòng chân mài thậm chí còn mãn nguyện giương hai khóe môi
" Sao lại nóng thế này ?" Hàn Thần một thoáng đau lòng, người này là vì công việc không chăm sóc tốt cho bản thân hay sao . Nếu Hàn Thần biết nàng như thế là vì hắn , chắc hẳn sẽ cho bản thân một cái tát
Hàn Thần vội xoay người , tìm miếng dán hạ sốt cho nàng . nhưng người nào đó lại nắm chặt tay
" Thiếu Phong , đừng đi " trong mơ hồ mà gọi tên Hàn Thần
" ừ , không đi "
" Thiếu Phong , đến rồi sao " không biết tỉnh hay là mơ , Tiểu Băng lên tiếng hỏi
" ừ, tôi đến rồi "
Cứ như thế Tiểu Băng vô thức cứ gọi tên của một người , trong lúc đang sốt mê man . Cũng thật lâu sao đó , Tiểu Băng mới chịu buông tay Hàn Thần ra mà ngon giấc . Hàn Thần sau đó đi lấy khăn ấm, đấp lên trán cho nàng . Sau còn tìm thuốc cho nàng uống . Nhưng tình trạng hiện tại , không thể cho nàng uống , chỉ còn một cách cũng là cách nguyên thủy nhất
Hàn Thần uống thuốc vào trong miệng sao nâng người Tiểu Băng lên trực tiếp môi chạm môi mà truyền thuốc. Thuốc tuy đắng nhưng trong cảnh này Tiểu Băng thấy nó thật ngọt lại vô cùng mềm mại, như đang ăn một chiếc bánh ngon lành , Hàn Thần lúc này cũng thấy thật thõa mãn cứ như vậy mà cuồng nhiệt.Tiểu Băng càng tham lam hơn , tự nói đó là bánh ngọt không tự chủ mà cắn vài miếng . Cũng nhờ ơn nàng mà môi Hàn Thần bị cắn đến bật máu .Tự nhiên có hương vị máu loang ra trong miệng , có chút tanh Tiểu Băng nhíu mày thoát khỏi cái hôn .
Nhưng cái Tiểu khủng long kia sau khi liếm liếm môi , thì không biết vì cái gì mà cảm thán " thật ngọt "
Dưỡng khí đã hết khiến mặt nàng vô cùng đỏ . Hàn Thần phía bên kia cũng không kém cạnh ,mặt cũng đã đỏ bừng , hôn trộm người ta hôn đến mức bị người ta cắn chảy máu có mất mặt không ?
Tiểu khủng long sao khi được hôn cũng ngoan ngoãn mà ngủ , cũng đã bớt sốt một chút . Sau đó Hàn Thần tìm vội hộp y tế để băng lại vết thương của mình , sau đó tìm một đồ mặc đỡ nếu không tĩnh dậy tiểu khủng long sẽ trách khứ a . May là ở nhà nàng còn vài bộ đồ của Hàn Thần lúc ở bệnh viện nhờ nàng giặt hộ ....thật sự mệt mỏi Hàn Thần cũng đã ngủ đi mất .
---------------------------
Tiểu Băng mơ màng mà tĩnh dậy , cơn sốt cũng đã hạ rất nhiều . Nàng ngồi dậy mắt giương lên nhìn xung quanh tìm kiếm thân ảnh quen thuộc . Hôm qua nàng thấy Hàn Thần đến thăm nàng , không biết thực hay mơ nhưng nàng xem ra không có ai ở đây chính là nàng sốt đến mê man mà lầm tưởng . Có chút thất vọng ánh mắt đột nhiên trùng xuống
"Cạch "
Tiếng mở cửa cùng với một mùi thơm của thức ăn , cùng với thân ảnh nàng nhung nhớ là Hàn Thần , xem ra hôm qua nàng không có mơ Hàn Thần thật sự đến thăm nàng . Hàn thần không có rời bỏ nàng cũng không phải muốn lãng quên nàng , tâm vui mừng đến nhảy loạn
" Tỉnh rồi sao ?" cảm giác được Hàn Thần ngày càng ôn nhu với nàng
Hàn Thần bước đến, đặt tô cháo xuống , đưa tay lên sờ lên trán của nàng . Hai thân nhiệt khác nhau động chạm , làm tiểu băng cảm thấy một tia mát lạnh , dễ chịu nhưng cũng không tự chủ mà mặt ửng đỏ
" cũng đã đỡ hơn nhiều , mau rửa mặt ăn chút cháo sau đó còn uống thuốc "
Tiểu Băng ngoan ngoãn nghe lời , rửa mặt xong rồi lại trèo lên giường ngồi đói diện Hàn Thần , có chút ngượng ngùng khi đối diện ánh mắt
Hàn Thần thấy tiểu khủng long nhà mình ngượng ngùng , lòng sinh ra trêu chọc
" sao thế , vẫn còn sốt sao ? mặt đỏ như thế "
Tiểu Băng ngọ ngoạy đầu , ý bảo là không có làm nàng đáng yêu vô cùng . Làm tim Hàn Thần chêt mất
"a nào " Hàn Thần đưa muỗng cháo đến bên miệng nàng , mặt vô cùng ôn nhu giọng như đang dỗ con nít , mắt có vài tia tiểu ý
" tôi không đói" Tiểu Băng cũng không hiểu sao tim mình nảy giờ cứ nhảy loạn với ngôn ngữ cũng không lưu loát
" Ngoan nào , nếu không ăn tôi sẽ dùng cách khác để cô ăn a ?"
"cách khác ?" Tiểu Băng nghi hoặc trả lời , nhưng trong đầu cũng đang cố suy nghĩ các cách khác đó là có ý gì ? thì tự nhiên kí ức hôm qua ùa về , cách khác , aaaaa , nàng càng ngày càng đỏ mặt ... hôm qua chính là Hàn Thần hôn môi đút thuốc cho nàng ...nàng muốn tìm cái lỗ chui vào không muốn sống nữa
" sao ?"
Nàng lúc này mới thoát khỏi suy nghĩ , mặt vẫn còn đỏ như gấc trực tiếp lắc đầu
" không cần , tôi ăn " Tiểu Băng lại một chút cúi đầu , có chút ủy khuất nói " tôi có thể tự ăn a " âm thanh phát ra rất nhỏ
Nhưng là Tiểu Băng nói thì Hàn Thần nhất định nghe rất rõ " không cần , người bệnh cần chăm sóc , tôi đút cho cô , ngoan a nào còn phải uống thuốc a "
Không nói nữa , Tiểu Băng ngoan ngoãn ăn hết cháo . Hàn Thần đứng lên xoa đầu cô
" thật ngoan uống thuốc nào "
Tiểu Băng lắc đầu ý bảo không
Hàn Thần híp mi nhìn nàng
Tiểu Băng một chút rụt rè nói "rất đắng "
Hàn Thần không biết vì sao cười , Tiểu Băng tưởng là đang chế giễu nàng , đứng lên bịnh biện hàn Thần lại
"không cho cười "
"hì , được rồi không cười "
Tiểu băng như thế mới chịu buông ra nhưng tên kia vẫn dương ra bộ dáng đáng ghét mà cười nàng , nàng thật hận muốn ngay lập tức bóp chết hắn .
Hàn Thần đưa thuốc đến trước mặt nàng "mau uống , nếu không sẽ không khỏi bệnh "
" không muốn mà . thật sự đắng chết người ta a " Tiểu Băng dương đôi mắt như thỏ ngọc , thể hiện siêu cấp vô địch làm nũng
"không phải rất ngọt sao " Hàn Thần còn nhớ hôm qua Tiểu khủng long rất thích thú cơ mà , động tâm là có nhưng vẫn sinh lòng trêu chọc
Có sao , nàng có nói a , nhưng nàng không có nhớ lời nói mớ không thể tính được
"Lời nói mớ không tính a " nghĩ gì nói đó
"nói mớ ?"
" ừ " nàng gật đầu đầy dứt khoát
" hì , vậy chúng ta thử lại một lần nữa xem nó có ngọt hay không nhé "
" hửm ?"
Hàn Thần trực tiếp đem thuốc đưa vào trong miệng giống như hôm qua
" em , em định làm gì " Tiểu Băng cảm thấy nguy hiểm , lùi về phía sau
Hàn Thần đôi mắt đắc ý tiến lại gần nàng
"không ...ưm "
Chưa nói Hàn Thần đã từ trên hôn xuống , trong lòng Tiểu Băng oán hận , đại sắc lang đáng ghét . hôm qua nàng bệnh chiếm tiện nghi nàng , hiện tại lại lấy chuyện hôm qua ức hiếp nàng.Đồ chết bầm đáng chết Hàn Thiếu phong, nàng muốn giết người a
Hàn Thần hôn xong liền chạy đi , cơn hỏa khủng long con bạo phá , trực tiếp quơ lấy cốc nước mà chội hắn
" Đại sắc lang biến thái "
Nhưng phát hoả xong lại ngượng ngùng , trùm chăn kín thành cục bông to không dám ló mặt ra . Nàng không muốn cho tên kia thấy dáng vẻ nàng thẹn thùng a . Trong lòng có chút uất hận nhưng suy vô cùng là ấm áp
"chỉ biết ức hiếp mình " Tiểu Băng chính là để câu nói đó sao liền chìm vào giấc ngủ
Lúc nàng tĩnh cũng là giờ trưa mơ màng rời khỏi giường . Xoa xoa hai mắt đã sưng lên một phần vì khóc quá nhiều , một phần là ngủ quá nhiều .Vội bước ra ngoài tìm Hàn Thần , không phải trong lúc nàng ngủ đã rời đi chứ . Bước đến phòng khách tâm đang dần hụt hẫng không có thân ảnh đó nữa . Nàng tự nhiên lại cảm thấy chán nản , nhà dường như đi mất đi hơi ấm . Thở một hơi dài , nàng bước đến sofa ngồi , ngã đầu ra phía sau , tự nhiên nước mắt lại muốn rơi . Đôi mắt nhắm chặt , khống chế tận lực không cho phép nước rơi . Nàng hiện tại yêu Hàn Thần , yêu đến mực quên bản thân , đến mức xem người ta như không khí , như hơi thở không thể thiếu được . Nhưng cuối cùng là tự bản thân đơn phương ? yêu thầm sao , nó thật đau nhưng nàng không đủ can đảm để nói mình yêu Hàn Thần nàng sợ mất tất cả thứ hiện tại mình đang có . Hàn Thần phải không sẽ xa lánh nàng , không quan tâm đến nàng nữa . Đúng thế , Hàn Thần không tin vào tình yêu thế mà , sẽ chấp nhận lớn một lần nữa yêu nàng hay sao ?. Cuối cùng ai mới là kẻ ngu ngốc đây ....
Nhưng Hàn Thần đối với nàng như thế cũng thật khó hiểu ... Phải chăng Hàn Thần chỉ thích chơi trò mập mờ , không thích tiến đến cũng không nghĩ đến chuyện tương lai . Hiện tại là mình sau này sẽ cũng cô gái khác như thế nào sao . Càng nghĩ Tiểu Băng cảm thấy thật đau lòng ...
" Mau vào phòng khoác thêm áo , trời rất lạnh " Hàn Thần phía trong bếp bước ra , nghe bên ngoài có tiếng động thầm nghĩ tiểu khủng long này đã tĩnh , nhưng thấy thân ảnh nàng hiện tại mà có chút khó chịu , vừa mới hạ sốt mà một thân mỏng manh như thế rời phòng . Nàng hiện tại có biết yêu bản thân không ?
Nghe được âm thanh nhu nhuyễn , lành lạnh nàng cực lực che dấu là mình đang khóc , vờ quay sang một bên lao đi hai đôi mắt đang lắp đầy sương mù , quay sang nở nụ cười thật tươi
" em chưa đi sao ?"
"sao lại khóc ?" trực tiếp quên đi câu hỏi , nhìn thấy mắt nàng có chút ửng đỏ , còn vương lại vài giọt lệ
"Không có chỉ là bụi bay vào mắt , nên chảy nước mắt a " nàng cảm thấy thật tức giận bản thân , ngay giây phút đó nước mắt lại rơi a . Một phần vì đau lòng , một phần vì uất ức còn một phần chính là muốn làm nũng
Hàn Thần không nói tiếng về phía cô lao đi giọt nước mắt đang rơi
" ngoan đừng khóc , có tôi ở đây rồi " Hàn Thần không biết lí do làm Tiểu Băng khóc , nhưng nhìn nàng thế này thật sự rất đau lòng
Tiểu Băng thuận thế ôm lấy Hàn Thần sướt mướt, thật lâu sau nàng không khống chế được cảm xúc mà nói
" Thiếu Phong , đừng bỏ rơi tôi có được không ?"
Hàn Thiếu Phong nghe thấy có chút cứng người , thì ra là tại nàng sợ mình rời ra mời khóc thế này sao ? Thật đáng trách ,về sao không cho phép bản thân làm nàng bị ảnh hưởng
" Tiểu Băng "
" Dù có bất cứ chuyện gì , dù có nhớ ra tôi là ai hay không cũng không được rời đi có được không ?"
Ba chữ " có được không " nghe vào thật khiến tim người ta đau nhói . Đây không còn là hỏi ý kiến , mà chính là cầu xin
"Tôi có thể bỏ rơi tất cả mọi thứ ,nhưng cô thì không thể , tin tôi Tiểu Băng" Hàn Thần đẩy nhẹ nàng ra , nhìn thẳng vào mắt nàng nói lời cương quyết , đôi mắt xanh chính là minh chứng tốt nhất
" không được gạt người" Tiểu Băng ngày càng ôm chặt người này , cô cả đời này cũng không muốn từ bỏ Hàn Thần , cả đời cũng chỉ muốn cùng Hàn Thần cùng môt chỗ nguyện đem cả thế giới của mình thu thành một nơi hạn hẹp chỉ chứa mình Hàn Thiếu Phong là đủ
Hàn Thần từ từ tách ra khỏi cái ôm , lao đi nước mắt của Tiểu Băng , quơ lấy áo khoác của mình trên bàn khoác lên cho nàng ,xoa đầu nàng bảo
"được rồi , còn khóc nữa đồ ăn sẽ nguội mất , đi rửa mặt sau đó dùng bữa trưa "
" ân "
Tiểu Băng lúc đó đi rửa mặt , nàng có tí ngượng ngùng , xem bản thân đã khóc thành gì a , còn đòi hỏi người ta như thế . Mặt không tự chủ mà đỏ lên , không biết trong một ngày Hàn Thần đã làm nàng đỏ mặt biết bao nhiêu lần, rơi biết bao nhiêu nước mắt . Hàn Thần hiện tại đang loay hoay dọn thức ăn ra , thân mang tạp dề dáng vóc cao to , khí chất ngút trời vẻ đẹp ma mị khó tả , làm Tiểu Băng nhìn đến không thể chớp mắt , hình ảnh này cũng đã lâu không thấy nên khó có thể miễn dịch . Không thèm nhìn tên đáng ghét đó nữa trực tiếp vào nhà vệ sinh chỉnh sửa một chút
Khi bước ra đồ ăn trên bàn đã được dọn ra sẵn.Tiểu Băng có chút đơ người lòng thầm mừng rỡ Hàn Thần đã nhớ lại rồi sao , những món này điều đã nấu cho nàng ăn vào lúc trước cũng là những đồ nàng thích nhất
" Làm sao vậy ? "
" không gì "Tiểu Băng vội lắc đầu bước đến bàn ăn kéo ghế ngồi xuống
một lúc lâu nhưng vẫn không động đũa
" Làm sao ? không phải là những món cô thích "
"Thiếu Phong em nhớ lại rồi ?" Tiểu Băng bỏ qua câu hỏi , trực tiếp hỏi ý trong lòng , đôi mắt vô cùng mong chờ
" không hẳn , chỉ là những mờ ảo từng làm " cũng như tối qua điên cuồng tìm cô cũng chính là trái tim khơi gợi , vội nhớ một vài hình ảnh mà điên cuồng như thế , nếu nói là quá khứ thì cái Hàn Thần nhớ là mảnh vỡ vô cùng nhỏ
"ân " Tiểu Băng ừm tiếng nhỏ , có một chút thất vọng , vẫn là chưa nhớ ra
" nếu đã nhớ những thứ nhỏ nhặt sẽ rất nhanh nhớ điều còn lại thôi " Hàn Thần không nở nhìn Tiểu Băng buồn rầu nên động viên nàng , sẵn tiện gắp một miếng gà vào chén của nàng " đợi tôi nhớ ra hết , thì cô cũng nên khỏe mạnh một chút , biết chăm sóc bản thân , đừng để tôi nhớ ra rồi thì cô lúc trước và bây giờ thật khác xa "
Tiểu Băng cảm thấy Hàn Thần nói đúng , dù sao nàng cũng phải biết lo cho bản thân a , để còn phải đuổi kịp cái con người này , chắc chắn sẽ có hy vọng a , cùng với người ta vì mình mà đã nói rất nhiều lời an ủi , không giống phong cách của Hàn Thiều Phong chút nàng , trên khóe miệng liền nở nụ cười Vội đưa miếng đồ ăn lên miệng thưởng thức mỹ vị a
"Thật ngon" Hương vị của hạnh phúc là đây , thật muốn mãi như thế này
"ngon thì ăn nhiều một chút " Hàn Thần cười
"ân "
Hàn Thần nghĩ gì đó một lúc thì lên tiếng
" Tiểu Băng "
"hửm " động tác ăn có chút ngừng , ngẩng đầu nhìn Hàn Thần, một từ Tiểu Băng phát ra điều làm người ta ấm lòng , từ lúc mất trí nhớ Hàn Thần đã không còn kêu nàng là cô giáo nữa mà trực tiếp gọi tên nàng . Điều đó làm nàng cũng cảm thấy phần nào hạnh phúc bởi khoảng cách ngày càng gần
" tôi có chuyện tới thành phố X , có chuyện thì gọi cho Dương Thần giúp cô " Hàn Thần hiện tại cần nói cho Tiểu Băng chuyện mình rời đi , nếu không tình trạng hôm nay sẽ một lần nữa tái diễn
" Chuyện quan trọng lắm sao ?" Tiểu Băng có chút muộn phiền như thế nào vừa mới ấm áp lại cảm thấy xa vời như thế
"có hẹn với bác sĩ " Lại ngắn ngọn nữa rồi , nhưng ít nhất cũng làm người ta hiểu được nội dung bao hàm
"ừm , vậy sẽ đi bao lâu ?"
"Còn chưa biết " Hàn Thần khó xử chuyện mất trí hiện tại cũng không quá quan trọng ,bởi vì cậu cũng đã gần nhớ Tiểu Băng là ai rồi , quan trọng hơn hết cậu biết Tiểu Băng chính là người cậu muốn bảo vệ cả đời , chỉ là cảm thấy thân thể dạo này rất dễ mất sức , cần có khoảng thời gian bồi dưỡng cùng luyện tập lại .
Tiểu Băng không biết nên làm gì , tâm nàng hiện tại rối bời , Không phải nên vui sao . Hàn Thần là đi chữa trị , sao trong lòng cô lại như thế .
"Tôi có thể đi cùng em ?" Tiểu Băng nghĩ một lúc thì lên tiếng , cô phát hiện mình ngày càng không thể thiếu Hàn Thần
" Không phải hiện tại rất bận ? "Nàng còn một cái đề án giáo dục cần giải quyết , hiện tại còn có một buổi khao giảng vô cùng quan trọng liên quan đến tốt nghiệp của mình . Với lại Hàn Thần trong thời gian chữa trị cũng không thể gặp nàng quá nhiều , cũng khó có thể chuyên tâm , nên dứt khoác một chút nếu lỡ để nàng nhìn thấy vết thương bản thân sẽ thương tâm
"Nhưng ..." tôi thật sự không muốn rời xa em, tôi sẽ rất nhớ
Lời này không thể nói ra được , vẫn là tâm tư cực lực khống chế
"một tuần liền trở về có được không?"Hàn Thần không biết như thế nào trong tình huống này , chính cậu cũng không muốn rời xa Tiểu Băng , nhưng cũng không thể phụ lòng tốt của Tử Băng, liền đưa ra một cái ước hẹn , nhưng như thế là làm khó vì thời gian Băng Thần nói để có thể hồi phục như lúc trước , ít nhất cũng mất một tháng
"ừm "
"Nhớ phải biết chăm sóc bản thân " Hàn Thần bước sáng ngồi kế Tiểu Băng lần đầu tiên nói lời sến súa đến như thế , và cũng lần đầu Hàn Đại Ma Vương nói lo lắng cho người khác "tôi sẽ lo lắng "
Tiểu Băng cảm nhận được ấm áp chân tình của người kia , nếu Hàn Thiếu Phong hằng ngày , nếu có đánh chết cũng sẽ không nói lời buồn nôn đó với nàng
Tiểu Băng hiện tại không nói gì dang tay ôm lấy người bên cạnh , cầm đặt trên vai người kia , nàng hiện tại chỉ muốn ôm Hàn Thần. Hàn Thần thở một hơi dài , nàng cứ như thế này vốn dĩ cậu không có bản lĩnh rời đi . Tiểu Băng lúc nảy nói cậu không được bỏ rơi cô ấy , nhưng cậu có cái bản lĩnh đó sao ? dù có cũng không muốn . Cả đời cương quyết quay đầu chẳng bao giờ nhìn lại , nhưng ngày hôm nay đến bước một bước nữa cũng không dám Nó vừa chỉ sự ra đi , cùng vừa chỉ tình yêu cậu cùng nàng , cậu hiện tại không dám tiến thêm mặc dù biết nàng đối với cũng không phải tình cảm bình thường
Cũng chính sự do dự đó mà mỗi quan hệ của cả hai trở nên mập mờ không xác định . Làm Tiểu Băng luôn hoài nghi làm cô cảm thấy bản thân không thể nắm vững cứ sợ mất đi . Cả đời cô không thích cũng ai có mối quan hệ không rõ ràng , nhưng ngày hôm nay cùng với Hàn Thiếu Phong chơi trò mập mờ , cô hiện tại cũng như Hàn Thần không dám bước ra , vì khi bước ra chỉ có hai kết quả , một là có được thứ mình mong muốn , hai chính là tận cùng của nỗi đau .Thứ giết chết trái tim của người
Hạnh phúc tưởng chừng phức tạp nhưng lại vô cùng đơn giản . Chỉ cần cùng người mình yêu ở cùng một chỗ , yên bình mà sống , mở mắt là có thể nhìn thấy người , nhắm mắt là nghe âm thanh của người . Mọi thứ dường như trở nên diệu kì ...
----------------------------
Mọi người lễ vui vẻ a ....vẫn ế chổng trơ chưa có ai hốt đi chơi nên ở nhà viết truyện cho các bạn a
Vì thế thương yêu tui mà ủng hộ tui nhiệt tình đi nha
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro