CHAP 54
CHAP 54 : "Em là kẻ nói dối"
Hàn Thần đứng một lúc lâu , sau mới cất tiếng hỏi Thiếu Ngân
"làm sao vậy ?" âm thanh êm diệu như nước , tựa như đang dỗ dành
Hàn Thiếu Ngân cứ mãi khóc , nàng không biết trả lời , đúng hơn là không dám trả lời . Nàng đã nhiều lần trách Hàn Thần xen vào chuyện mình cùng Dương Tố Vỹ , đây cũng không phải lần đầu tiên nàng chạy về nhà cùng đứa em này khóc lóc .Chính nàng ngang bướm không nghe lời , nên mới thành ra như vậy . Không nên trách ai , cũng không nên nhờ ai can thiệp vào , tự làm chính là phải tự chịu . Hơn nữa nàng sợ , sợ rằng nàng vừa cất tiếng , Hàn Thần liền không kiềm giữ tìm đến Dương Tố Vỹ giết chết hắn . Nàng không hiểu mình như thế nào , rõ bị người ta phản bội , nhưng vẫn nhân từ quan tâm cho hắn .
" Dương Tố Vỹ ?" Thật lâu không nghe câu trả lời , Hàn Thần lại lên tiếng
Thiếu Ngân lại không trả lời , cái ôm lại trở nên xiết chặt , nàng đang lo lắng , giọng nói Hàn Thần ngày một lạnh lùng có phải hay không là đang giận , từ trước đến nay Hàn Thần quen thói không trả lời người khác , nhưng không cho người khác cái quyền từ chối trả lời mình . Là chị gái cũng không ngoại lệ .
Hàn Thần gỡ tay Thiếu Ngân ra thoát khỏi cái ôm đó , ánh mắt lạnh lùng , trong suốt không nhìn Thiếu Ngân , trực tiếp muốn xoay đi .
Hàn Thiếu Ngân một chút hoảng , đứa em này mỗi khi giận rất đáng sợ .Mỗi khi giận điều trực tiếp coi nàng là người xa lạ , không để tâm đến nàng , cũng như không xem nàng là máu mũ ruột thịt với nó . Tuy trước giờ vẫn là lạnh lùng với nàng nhưng cũng không đến mức trực tiếp đem nàng biến khỏi tầm nhìn .
"Phong Phong , đừng giận " Thiếu Ngân trực tiếp nắm lấy tay em mình , hai mắt đã đỏ lên vì khóc quá nhiều , lẽ ra đã ngừng khóc nhưng vì Hàn Thần giận dỗi mà trên mắt lại thêm một màn sương
Hàn Thần khẽ nhíu mày, mình khi nào giận chỉ là muốn lấy cái khăn giúp chị ấy lau mặt , Hàn Thần lắc đầu , bước đến lau đi giọt lệ còn vương trên má Thiếu Ngân
"Nước mắt rất nhiều ?"khóc nhiều như thế vì một tên đàn ông thối ,đáng lắm sao
Hàn Thiếu Ngân lòng trở nên nhẹ nhõm qua câu nói này xem ra Hàn Thần cũng không lưu tâm . Hàn Thần đỡ nàng ngồi xuống sofa , bước xuống bếp chuẩn bị một thao nước ấm , cùng với một cái khăn . Đặt thao nước lên bàn , động tác nhẹ nhàng thuần thục , vắt khăn lao mặt cho Thiếu Ngân . Hàn Thiếu Ngân đối với cái loại chăm sóc này của em mình cực kì thích thú , như một mèo ngoan còn cố tình chà sát vào cái khăn , thích thú với những sợ bông mềm mại
" meo " lâu lâu lại phát ra âm thanh như một chú mèo con vô cùng thư thả
Hàn Thần nhìn chị mình hiện tại làm nũng chỉ biết lắc đầu , chỉ còn thiếu quẩy đuôi chẳng khác gì chúng mèo đang quấn vào chân người
"có đói không ?"
" ừm " gật đầu cái mạnh , nàng cảm thấy bầu trời u ám tựa nhiên biến mất , ánh sáng ban mai chiếu rọi vào nàng . Trước giờ điều là nàng phục vụ nó , nay cũng được một ngày trở thành bà hoàng sai khiến đứa em mặt than này rồi , trong lòng thật hả hê .
" Tốt , đồ ăn trong tủ có sẵn " Nói một câu liền trực tiếp đẩy Hàn Thiếu Ngân vào bếp
Đối với tình huống này Thiếu Ngân thật không tiếp thu được , là có ý gì bảo nàng tự nấu ăn sao , không phải chứ nàng mới là người đáng để chăm sóc, đúng là ôn nhu không quá 3 giây , cả đời Hàn Thiếu Phong chắc chắn sẽ không biết "Nhu tình " là viết như thế nào
" Này ,chị đang thất tình đấy" Hàn Thiếu Ngân biểu môi ủy khuất mà nói
"em là bệnh nhân "
Bốn chữ này uy lực vô cùng lớn , vừa nói ra khiến nàng lập tức ngập miệng , thương tích trên người nó quả thật sâu và đau hơn nàng . Lẳng lặng vào bếp , ngoan ngoãn mà làm , đến uất ức cũng không dám . Ai bảo nàng thương tích không bằng nó làm gì ?
-----------------------------------
Tại Hàn Nguyên
Tiểu Băng cất bước thật nhanh trên sân trường, đã một ngày nàng vẫn chưa gặp hắn . Thật muốn nhanh tới thăm cái tên mặt lạnh đó , không biết nàng không đến có ngoan ngoãn mà uống thuốc không, còn có lén lúc mà tìm rượu để uống , hơn thế là có trêu hoa ghẹo nguyệt cùng các cô y tá kia không . Nhiều lần như thế ngày ăn một ít giấm giờ làm nàng trở thành một thùng giấm thật to . Biết trách ai bây giờ chứ , tên đáng ghét nhà nàng mị lực thật sự lớn ,cả nam cùng nữ nhân cũng điều bị thu hút . Mỗi lần nàng đến thăm , đều bắt gặp ánh mắt nóng bỏng của người khác nhìn hắn , thậm chí muốn đem hắn ăn sạch . Làm nàng lửa giận ngút trời thật muốn đem hết các người kia vào nhà vệ sinh nhốt lại để không đến tìm hắn nữa . Còn cái tên kia thì sao thản nhiên đến ngu ngơ , mặt kệ người khác ngó nghiêng trưng cái mặt lạnh của mình ra , đôi khi còn vì sự tức giận của nàng mà thích thú khoa trương cái nụ cười dụ dỗ chúng sanh . Nàng giờ mới phát hiện , người cần nhốt là cái tên sắc lang này , thích phóng điện lung tung cần giam giữ kỉ , nếu dám đào tẩu giết không tha a .
"Tiểu Băng , chờ anh với "
Tiểu Băng không dừng lại mà ngày bước thật nhanh , trong lòng thầm than thở " như thế nào lại phiền như thế ". Tên kia thấy nàng đi càng nhanh , thật ngu ngốc không hiểu ý nàng muốn tránh né mình , mà còn chạy đuổi theo nàng . Vội nắm tay nàng lại
"Tiểu Băng , sao em đi nhanh thế ?" Hắn một bên thở hổn hển , tay kia cũng không có buông nàng ra
Tiểu Băng thấy bàn tay đang nắm lấy tay mình, một chút khó chịu mà nhíu mày , vội rụt tay lại , không biết từ lúc nào nàng lại sinh cảm giác ghét tiếp xúc với nam nhân như vậy
" A , xin lỗi anh không có cố ý " Hắn thấy nàng khó chịu , cũng cảm thấy mình thất hố nên vội xin lỗi
" Thầy Hứa tìm tôi có việc gì ?"Đối với người này gọi mình thân thiết như vậy Tiểu Băng một chút cũng thích ứng , cũng đã nhắc nhở anh ta nhiều lần , anh ta cũng đã nói đã là thói quen khó bỏ , nàng cũng không biết thế nào cứ mặc kệ anh ta ...
"Hì " hắn nở một nụ cười nhẹ , tràng đầy ấm áp và nhu hòa " chúng ta lâu ngày đã không gặp gỡ , có thể cùng nhau dùng bữa cơm không "
Tên người này là Hứa Ngôn Trung vừa chuyển công tác đến đây làm giáo viên anh . Đồng thời người này cũng là bạn cấp ba của nàng , nhưng điều này cũng là anh ta nói nàng hoàn toàn không nhớ ra .Nhưng nhìn thoáng qua người này cũng có ý với nàng , nàng cũng vì thế mà cũng không muốn tiếp xúc quá gần để gây hiểu lầm , dù đã từng quen biết đi chăng nữa . Nàng là người thông minh , một chút biểu hiện liền biết người ta là có ý gì . Nhưng chỉ duy nhất một người nàng cũng không đón đươc, chẳng ai khác Hàn Thiếu Phong đáng ghét .
"Xin lỗi thầy Hứa , hiện tại tôi có việc bận " nàng vẫn là nên giữ phép lịch sự
Người này bề ngoài ưa nhìn , lịch thiệp không phải dạng người phóng túng , gia thế giàu có cũng không vì thế mà kêu ngạo , suy ra cũng là người tốt có thể tiếp xúc , dù sao cũng là người tốt chỉ có mỗi thứ từ khi hắn vào trường nhất quyết bám nàng không buông , làm nàng cảm thấy phiền muộn muốn chết . Còn gây cho học sinh cùng thầy cô trong trường hiểu lầm . Dù anh ta cũng đã lên tiếng giải thích , cũng thõa ý của nàng , nhưng chính là miệng lưỡi của người khác không thể khống chế được.
"em là đến bệnh viện sao ?" Hắn hơi thất vọng vì bị từ chối
" sao thầy biết " Tiểu Băng khó hiểu nhíu mày
"A , đừng hiểu lầm nhà anh gần bệnh viện đó , mỗi khi về thấy em thường lui tới "
" ừm , tôi đến thăm bệnh "
" Vâỵ , anh chở em đến đó bây giờ đón tắc xi rất khó "
Tiểu Băng suy nghĩ một lúc , bây giờ cũng đã là giờ trưa , đón xe cũng mất gần nữa tiếng , thôi thì tiện đường cũng không sao
"phiền anh rồi "
Anh ta từ một lúc hơi thất vọng , giờ ánh mắt lại lóe sáng , miệng cười tươi , nếu đứng ở một phương diện khác mà nói anh ta thật thu hút mọi anh nhìn , nụ cười cũng chính là trời sinh mị lực phi thường , đáng tiết Tiểu Băng nhà ta có thuốc miễn dịch
"không có , không phiền "
Đi được khoảng nửa đoạn đường , không gian tuyệt nhiên im lặng , tuy nhiều năm không gặp nhưng trong cái tình trạng này Tiểu Băng cũng không biết nên nói gì với bạn cũ . Một hồi lâu sau , anh ta mới cảm nhận không khí hình như không đúng , nếu cứ mãi im lặng không phải Tiểu Băng sẽ không nhớ ra anh ta luôn sao . không được phải gợi lại chút ấn tượng , nhưng anh ta cũng không biết nên bắt đầu từ đâu
"Người nằm viện , là người nhà em sao ?"
Tiểu Băng mắt hướng về cửa sổ , tâm suy nghĩ về người nào liền trả lời về người đó
" không , đó là học trò của tôi "
" ừm , xem ra em rât quý người , thường xuyền như vậy đến thăm "
"ừm " Tiểu Băng chỉ ừm một tiếng không nói gì thêm . Đối với loại vấn đề này nàng cũng không biết nên nói như thế nào
"người đó bị làm sao , có nặng lắm không ? "Hắn cảm thấy cần phải nói với nàng nhiều hơn
"hiện tại mất trí nhớ , trên người có vài vết thương khó lành " nói đến Tiểu Băng một chút buồn phiền cũng nhói lòng
"Ừ , em không cần quá lo lắng , người đó chắc sẽ sớm nhớ lại . Qúa khứ đối với một người , vừa là gánh nặng vừa là niềm tin, anh nghĩ quá khứ người ấy có người cô giáo tốt như em chắc chắn sẽ muốn nhớ lại" Anh ta cũng là người tinh tế , cũng cảm nhận được sự khác biệt của Tiểu Băng đối với cái người học trò này . Hiển nhiên anh ta không biết cảm tình Tiểu Băng như thế nào sâu đậm với người đó ? Nếu biết được có phải anh ta sẽ chết tâm
" mong là vậy " Thật sự quá khứ đó có cô Hàn Thần nhất định sẽ nhớ lại sao ? nhưng cô hiện tại là đang sợ điều ngược lại
" Tiểu Băng , anh có quen một số bác sĩ giỏi trong việc mất trí cùng với trị thương, anh giới thiệu cho em vài người tin chắc trong thời gian ngắn sẽ có kết quả"
"vậy thì quá tốt rồi , cảm ơn anh " Tiểu Băng một chút vui mừng không kiềm chế nở một nụ cười rạng rỡ . Chỉ cần Hàn Thần nhớ lại cô có thể thử
Anh ta bên này một phen ngẫn ngơ , đã mấy ngày qua tiếp xúc với Tiểu Băng chưa bao giờ thấy nàng cười tươi như vậy giờ , thật đẹp và hút hồn người . Chính nụ cười này khiến hắn say mê nàng nhiều năm như vậy , vài năm đại học không gặp nhau anh ta thật nhớ nhung nàng , nhớ nhung cái nụ cười này . Lúc trước là anh ta ngu ngốc bỏ lỡ , nhưng lần này sẽ không để nàng dễ dàng vụt mất nữa .
---------------------------
Bệnh viện xxxx
Tiểu Băng bước nhanh xuống xe , động tác lưu loát , gửi một lời tạm biệt liền nhanh chống bước đi . Anh ta trong xe nhìn bóng lưng cô bước đi , nhìn cũng chẳng muốn rời , miệng nở một nụ cười dụ hoặc
" Tiểu Băng , anh nhất định sẽ có được em "
Tiểu Băng thật nhanh muốn cho Hàn Thần tin tốt , tìm được vài bác sĩ có thể nhanh giúp trí nhớ cậu ta bình phục . Nhưng bước vào cửa phòng chính là không thấy người đâu , đồ đạc cũng là không còn ở đây , hơi ấm cũng không còn , mùi hương quen thuộc đã không thể ngửi thấy . Nàng một chút hoang mang , tìm đến y tá mà hỏi
" cô ơi bệnh nhân phòng này đã đi đâu rồi ạ ?"
" à , bệnh nhân phòng 7 vừa mới xuất viện hôm qua , bác sĩ nói thương tích của cậu ấy cũng đã tốt lên nên cho cậu ấy xuất viện"
" cảm ơn cô" Tiểu Băng trầm mặt , bước đến ghế ngồi xuống , mắt vô hồn lấy điện thoại nhấn dãy số quen thuộc mà gọi
Gọi mãi nhưng người đó không bắt máy , nàng đã gởi bao tin nhắn thoại cũng không có hồi âm . Bất giác tay nàng nắm chặt lòng ngực , quả tim đang đau nhói . nàng đang sợ ,sợ Hàn Thần rời bỏ nàng , sợ Hàn Thần sẽ quên lãng nàng đi đến một nơi nào đó nàng không thể nhìn thấy ,biến mất khỏi cuộc sống của nàng . không tự chủ mà rơi lệ , không lí trí mà nghĩ thêm nhiều chuyện , lúc này cô chỉ biết gục mặt xuống mà khóc .
---------------------------
Ngoài trời mưa thật to , nàng bước đi nhẹ nhàng trên con đường đã không còn bóng người , còn mưa này là đang muốn lưu mờ đi nước mắt của nàng sao ? đang xóa tan nỗi đau trong nàng a ? Nhưng là vô dụng mưa càng to chứng tỏ lòng nàng càng đau . giọt mưa nhỏ vô tri vô giác từng hạt từng hạt cứ rơi tựa chừng như vô hại nhưng lại làm người ta thật đau rát da thịt và lạnh thấu xương tủy . Tiểu Băng vô hồn , tâm đau , tim nhói lí trí tiêu tàn không nghĩ đến bản thân ,mà bước đi trong mưa áo mỏng manh , từng đợt từng đợt chịu cơn gió lạnh . Bỗng mưa tự nhiên không rơi vào người nàng nữa , áo nàng như được phủ thêm một lớp vải . Nàng thoáng vui mừng nghĩ đó sẽ là người nàng đợi mong , nhưng cho đến khi âm thanh ấm áp ,ôn nhu nhưng đầy xa lạ phát lên
" Tiểu Băng , em làm sao thế ?" Là Hứa Ngôn Trung anh ta vô tình đi ngang qua , thấy nàng nên ghé vào. Là trùng hợp hay là cơ duyên
Tiểu Băng như vờ đi không nghe thứ gì ngoài tiếng mưa ào ạt
" Mưa rất lớn mau vào trong xe , nếu không sẽ bị cảm lạnh " Hắn nói xong liền đỡ nàng vào trong xe , nàng cũng tùy ý mà theo hắn
Hắn bên trong ân cần giúp nàng phủ kính áo, mở lò sưởi trong xe lên sợ nàng lạnh
" Sao lại thành ra thế này chứ ?" Hắn nói với nàng , tia ôn như cùng với sự lo lắng "Gần đây có một tiệm quần áo , anh đưa em đến đó mua một bộ thay ra có được không ? Như vậy sẽ rất lạnh "
Nàng giờ mới ngẩng đầu lên nhìn hắn , vẫn không phải là Hàn Thần . Nàng là đang ảo tưởng thứ gì ?
" Không cần , phiền anh đưa tôi về nhà "
"nhưng mà em ..."
" Tôi muốn về nhà " chưa để anh ta nói hết lời nàng vội cắt đứt , giọng nói đầy lạnh lùng cương quyết
" được " lắc đầu xoay người , lái xe thật nhanh đến nhà nàng
" em có cần anh giúp gì không ?"
" không cần , cảm ơn thầy , thầy Hứa " nói xong nàng trực tiếp vào nhà đóng cửa
Một tiếng thầy Hứa làm anh ta thật khó chịu . Vẫn là xa lạ như thế . Nhưng không sao anh ta quyết cả đời theo đuổi Tiểu Băng , sẽ từ từ làm cho nàng có cảm tình với anh ta ,sẽ dần chinh phục nàng để nàng cảm nhận chân tình của mình
Tiểu Băng khi vào trong nhà đã vô lực , nàng ngồi bệt xuống đất nước mắt dẫu không muốn rơi nhưng cứ tuông như mưa
"Thiếu Phong , em là kẻ nói dối " âm thanh yếu ớt , từng chữ từng chữ thốt ra nặng trĩu thiếu hơi sức
Cứ mãi khóc cho đến lúc ngất đi , nhưng lệ vẫn còn vương tại khóe mắt , gương mặt tái nhợt đầy đau thương .
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro