Chap 53
CHAP 53 : " Thật ngốc ...cam tâm ngốc"
Đến lúc Hàn Thiếu Ngân tỉnh lại đã là chuyện của trưa hôm sau . Cô trên chiếc giường rộng lớn của Băng Thần, lăn lộn vài vòng sau đó khó chịu mà mở mắt . Mặt trời thật đáng ghét , chiếu sáng là chuyện của ngươi , như thế nào cứ chiếu thẳng vào mặt ta , còn kẻ nào đó tại sao không đóng rèm cửa lại chứ , có biết như thế rất phiền phức và ảnh hưởng đến người khác không . Trong đầu cô vẫn mơ màng mình còn ở nhà Dương Tố Vỹ , kẻ nào đó chính là chỉ người kia . Nhưng rồi ý thức lấy lại , cô lập tức ngồi dậy. Nhìn xung quanh một phen , lạ lẫm không phải nhà cô , cũng không phải nhà Dương Tố Vỹ . Đây là đâu , đang có hàng ngàn câu hỏi thắc mắc trong đầu Hàn Thiếu Ngân , đêm qua trong quán bar uống say , cuối cùng sau lại ở đây ...ai đưa cô đến nơi này ,là người quen hay xa lạ , là kẻ tốt hay xấu . Nhưng não của cô cũng không cho phép cô nghĩ nhiều như vậy , cơn đau đầu cứ truyền đến , làm cô có chút choáng , khó chịu miệng đắng , cổ khô rát. Có chiếc cổ này cũng thật ê ẩm , cứ như từng bị người ta đánh ?Mặc kệ đây là đâu , cô tìm chút nước uống cái đã , mở cửa phòng bước ra ngoài .
"Cạch"
Dương Thần đang xem TV ở phòng khách nghe tiếng mở cửa liền quay đầu
"Chị tỉnh rồi sao ?" Dương Thần nở một nụ cười hiền hòa " có đau đầu không , em lấy cho chị chút nước "
Dương Thần nói xong liền bỏ đi , làm cho Thiếu Ngân vẫn không biết cái tình thế gì đang xảy ra
"Của chị " Dương Thần đưa ly nước trước mặt Thiếu Ngân
Thiếu Ngân cũng vô thức mà nâng ly nước lên uống , sau lại bị Dương Thần lôi đến sofa
"chị ngồi một lát , em hâm nóng đồ ăn mang lên cho chị , sau đó uống một viên thuốc để giảm đau đầu "
"ừm " có thực mới vực được đạo , trước nàng ăn uống đã , chuyện hôm qua hỏi sau , dù sao cũng là người quen a không cần lo người ta sẽ thịt nàng .( cũng chưa chắc ahihi)
Sau một hồi loay hoay dưới bếp , Dương Thần bưng ra cho Thiếu Ngân một to phở thơm ngon . Thiếu Ngân như quỷ đói quen đi hình tượng mà ăn . Từ hôm qua đến giờ bụng nàng chỉ chứa rượu hoàn toàn không có thứ khác .
"ăn từ từ coi chừng sặc "
"hực , hực , hực " vừa nói xong nàng đã sặc rồi , tay múa qua muá lại "nước ...nước "
Dương Thần chỉ biết lắc đầu , yêu nữ thường gặp đây sau không đúng đây giống như một bà nội trợ vụng về hơn . Bước tới vỗ nẹ lưng cô cùng lúc đưa cho cô ly nước
"cảm ơn "Hàn Thiếu Ngân sau đó ăn thêm một chút , sau đó nhớ ra cái gì mới ngước đầu lên hỏi Dương Thần
" Tối qua là em đưa chị về "
"ừm " Dương Thần gật đầu một cái
"cảm ơn em "
"không có gì "
Hàn Thiếu Ngân nói xong lại cảm thấy không đúng , bộ đồ này không phải cái hôm qua cô mặc , cũng không phải đồ của cô , nơi này còn là nhà xa lạ
" em thay đồ cho chị ?" Hàn Thiếu Ngân thâm sâu nhìn Dương Thần , cứ như Dương Thần gật đầu một cái , cô liền quyết lấy đi hai đôi mắt kia . Thân thể của cô chưa có ai thấy qua , kể cả người yêu cô cũng không được , vậy mà say rượu lại bị nhóc con này nhìn thấy , còn là tất cả
" không ...không có " Dương Thần rụt rè trước đôi mắt đó , không dám nhìn thẳng , miệng lắp bắp phản biện " Là Băng Thần giúp chị , đây là nhà cậu ấy ...không phải là em , tối qua em ở nhà em , em chưa từng làm gì chị "
"hừ " Thiếu Ngân hừ lạnh một tiếng , có ăn gan hùm tên nhóc như em cũng không dám
"Thiếu ngân , chị giận sao , em thật không có "
" ừ " Thiếu Ngân chỉ ừ một tiếng sau lại ăn tiếp , nhưng lại cảm thấy không đúng liền ngẩng đầu lên hỏi " Hôm qua chị say , có làm ra cái loại chuyện đó không ?"
"ách " Dương Thần hơi run người , loại chuyện đó là chuyện gì chứ ?
" cái đầu em đang nghĩ thứ đen tối gì , chị hỏi chị có hôn loạn không ?" cô hiểu rõ mình lúc về say , dở tính hôn người này tới người khác , nếu hôm qua cô thật sự làm chuyện đó với bạn thân của em cô , quá xấu hổ rồi a
Dương Thần nhớ đến loại chuyện hôm qua , không phải là hôn bình thường , mà chính là dùng rượu hôn môi , có chết Dương Thần cũng không dám nói ra . Nếu không chị ấy sẽ giết cậu mất
" không có " đột nhiên là lớn lên
Phản ứng đó là Thiếu Ngân hơi giật mình , nhưng cũng hai lòng " không có thì tốt "
"Nhưng ..."
"hửm ?"
"lúc em đưa chị về thì không , nhưng lúc cùng băng thần em không biết " Dương Thần chính là muốn trả thù chuyện hôm qua Tử Băng đuổi mình
Thiếu Ngân thản nhiên mỉm cười nói "nếu là em ấy không sao "
"tại sao ?" Dương Thần có chút một chút bất mãn , mình không được tại sao cậu ấy có thể a , bất cong như vậy sao
" em ấy là nữ nhi "
" em cũng là nữ nhi " Dương Thần không phục phản bác
"em ấy không giống em, em ấy khả ái , đáng yêu ...còn em hừ đáng ghét " Thiếu Ngân khinh thường mà nói
Dương Thần tức giận , không thèm cãi nữa cái gì là đáng yêu hơn cậu chứ , khả ái cái gì , Tử Băng có khác gì tảng băng ngàn năm , suốt năm chỉ biểu cảm như ai ăn hết của nhà cậu ta .Còn cậu dễ thương thế này , suốt ngày tươi cười , lại bị coi là tên đáng ghét . Bất công , luân lí ở đâu , biết vậy hôm qua bỏ chị ở quán bar , cho chị lăn lộn ở đó , cũng không có tốt sáng ngày thức dậy liền nghĩ đến chị , đi mua đồ ăn cho chị , sợ chị đau đầu mà chuẩn bị thuốc . Cũng không rảnh rỗi đến đây canh nhà giùm Hạ Tử Băng . Nói thì mạnh miệng như cậu có thật là chịu được tiểu bảo bối trong lòng cậu chịu ủy khuất a ? Khẩu xà tâm phật mà
Hàn Thiếu Ngân cũng lười quan tâm đến tên nhóc giận dỗi kia . Cô trực tiếp vào phòng tìm lấy quần áo mình thay ra , rồi trở lại phòng khách , phát ra một mệnh lệnh cho tên nhóc đang phát hỏa kia
" Hôm nay làm tài xế riêng cho chị " sau đó thong thả bước ra ngoài
Dương Thần ở đây nghiến răng nghiến lợi "chị nghĩ chị là ai , đừng nghĩ em trong lòng yêu thương chị liền xem em như kẻ hầu của chị , em đây mới không thèm muốn đi tự mình bắt taxi , hừ không cho em hôn người khác hôn thì được " Dương Thần trong lòng oán giận mà mắng chửi , ngẩng cao đầu kêu ngạo không thèm đi theo Hàn Thiếu Ngân như nữ vương đang bước về phía cổng
" Tiểu Dương mau lên , chị không có kiên nhẫn "Âm thanh nhu nhuyễn
Nhưng Dương Thần bên trong lại nghe ra uy hiếp a , lập tức thức thời một cẳng 3 chân còn lại chạy ra cửa
" Thế nào rất oan ức cho em ?" Hàn Thiếu Ngân híp nhẹ mắt ,lại phát tác dáng vẻ yêu nghiệt mê người
" không có , phục vụ người đẹp là nghĩa vụ của em a " Dương Thần chân chó nịnh bợ mỹ nhân, dáng vẻ không chút tiền đồ , vài phút trước vừa mới mắng chửi mới không thèm , bây giờ làm cái vẻ tự nguyện như muốn hiến cả thân
"tốt " Hàn Thiếu Ngân cao cao tại thượng ,nở nụ cười mị hoặc bước lên xe
Làm Dương Thần một phen đơ người , tim đập loạn , người này bình thường luon thích phóng điện như vậy , sau này khi bắt cóc chị ấy về , nên tốt nhất nhốt chị ở nhà không cho ra ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt . Cũng không cho phép mặt mấy cái thứ gợi cảm này ....sau này là của riêng mình , chỉ mình mới có thể ngắm ,có thể chạm . Dương Thần thích thú với ý nghĩ đó ngây ngốc mà cười
" em còn ngốc cái gì , mau lên " Hàn Thiếu Ngân nhìn kẻ kia đang chạm dây cái gì , cười đến còn chói hơn ánh mặt trời
Dương Thần lắc đầu vội leo lên xe , thầm nghĩ Hàn Thiếu Ngân mà biết suy nghĩ trong đầu mình phải hay không sẽ lột da mình như lột da thú
Dương Thần chuyên tâm lái xe , lúc lâu lại lén nhìn xem nữ nhân bên cạnh . Người này có một vẻ đẹp vạn lần quyến rũ , liền thu hút mọi ánh nhìn , không chút đơn thuần , cũng không có phức tạp loại yêu mị này không ai có thể chống cự. Đôi mắt xanh , sóng mũi cao làn da trắng chắc chắn vô cùng mịn màn , đôi môi tự nhiên đỏ thắm , nhìn một cái liền muốn chiếm trọn . Đã bao nhiêu năm rồi nhỉ , tại sao mỗi lần nhìn là liền thất thần , liền không kiềm chế bản thân ?
Nhưng chính là thất thần không bao lâu , Dương Thần cảm thấy lỗ tai mình đau rát , lực đạo không hề nhỏ a
" ây , đau đau em " vừa ngẩn nhìn liền bắt gặp ánh mắt tà mị của Hàn Thiếu Ngân , tim như nhảy cẩn lên , liền quay phắc nhìn thẳng về phía trước
" Em muốn toàn mạng , chuyên tâm lái xe cho chị " Hàn Thiếu Ngân cười , nó thật kinh diễm nhưng cũng quá đáng sợ
"vâng " Dương Thần run run trả lời
" còn nữa sau này còn nhìn chị với ánh mắt đó chị " giơ hình cây kéo như muốn cắt thứ gì đó, Thiếu Ngân cảm thấy ánh mắt đó nóng rực ,làm tâm nàng ngứa ngáy nhưng vì sao như thế nàng cũng không thể rõ
"ách " Dương Thần toàn thân toát mồ hôi lạnh , ánh mắt đó là sao chứ, em có thứ đó để chị cắt sao ?
Dương Thần kể từ đó một thân ngoan ngoãn , không chút dám động đậy , đến liếc mắt nhìn cũng không dám , tuy là không có thứ đó , nhưng Hàn Thiếu Ngân chắc chắn sẽ cắt thứ khác của cậu a . Chị ấy không chỉ đơn giản là yêu nghiệt thu hút người , mà còn là yêu nghiệt biết cắn chết người a .Thử hỏi Hàn Thiếu Ngân nghe thấy, Tiểu Dương cậu muốn chết như thế nào ? Hay là làm Tiểu Dương Dương hấp xã?
----------------------------
Khu trung tâm thương mại XXX
" Thiếu Ngân chị cuối cùng định mua bao nhiêu đồ , em thật không vác nỗi nữa rồi ?"
Hàn Thiếu Ngân phía trước cao cao tại thượng , Dương Thần phía sao tay xách nách mang , chẳng khác gì người hầu đi theo chủ , hay đúng hơn nha hoàn đi cùng hoàng hậu đại nhân . Hàn Thiếu Ngân từ khi bước vào cửa đã không biết mua bao nhiêu là đồ , lấy biết bao nhiêu mỹ phẩm . Nhưng mua thì mua đi hoàn toàn không coi giá tiền , cũng chẳng thèm xem mình có mặc vừa hay không , liền ưa nhìn là mua . không ngừng không ngừng quẹt thẻ , không chừng đã tiêu tận vài chục triệu . Dương Thần một lòng đau xót , tâm cang rỉ nước mắt , miệng há to nhìn tử nhân kia tiêu tiền của mình. Rõ ràng Hàn Thị lớn như vậy , cũng không có nỗi chiếc thẻ đen cho đại tiểu thư nhà họ . Lại phải lấy thẻ của một tiểu Dương được ba mẹ bao dưỡng đây . Số tiền quán bar tịch lũy vài tháng nay liền một ngày bị Hàn Thiếu Ngân tiêu đến không còn gì . Thử nghĩ sao này ,đón về nhà hẳn phải ra chồi tranh ở vì để nàng mua sắm .Rất muốn lên tiếng than thở , nhưng căn bản là không dám , Hàn Thiếu Ngân chỉ cần liền một cái , Dương Thần liền không tiền đồ , đến ngẩng đầu cũng không dám , chỉ sợ Thiếu Ngân trừng mắt một cái hắn liền có thể đã ướt cả quần
" Em có ý kiến " nghe câu nói của Dương Thần hồi lâu , Thiếu Ngân từ phía xa bước tới , trên tay còn cầm theo vài túi lớn
" không , không có , nhưng chị mua nhiều như thế sử dụng hết sao "
" em quản tôi ?"Hàn Thiếu Ngân mặt lạnh lùng , hai mắt xanh lóe lên tia khêu khích
" được , chị như thế nào cũng được , mua thõa thích em ngậm miệng "Được rồi , nàng như thế nào cũng được không làm nàng mất hứng , bất quá điện lấy Hàn Thiếu Phong đòi lại cả vốn lẫn lời là được
Trong lúc Dương Thần nghĩ cách đòi lại tiền , thì Thiếu Ngân đã chồng thêm lên người Dương Thần thêm mấy đống đồ , vẫn chưa dừng ở đó , tiếp tục dạo quanh mua sắm....Nàng ngẩng cao đầu đi trước, đầy kêu ngạo dáng vẻ nữ vương , Dương Thần một thây thê nô phía sao , sách đô không nhìn rõ mặt , bỗng chốc nàng dừng lại , đôi mắt một chút xa săm , mắt xanh hiện lên một tia đau khổ. Dương Thần phía sau không phát hiện , cứ mãi bước chân cho đến đụng vào người nàng
" Xin lỗi , xin lỗi là đồ quá cao em không nhìn thấy "
Dương Thần đợi mãi không thấy người kia hồi âm , vẫn cứ đứng nơi đó không đi tiếp , lòng nghi hoặc bỏ đồ xuống
" Thiếu Ngân , Thiếu Ngân "
Vài phút sao đó , người kia mới nghe thấy "hử "
" chị làm sao ? em gọi mãi không trả lời "
Hàn Thiếu Ngân thoáng cái mất đi vẻ mặt thất thần , vẻ mặt cao ngạo lạnh lùng
" không có gì , không còn hứng thú chúng ta về nhà "
" được " về vấn đề này Dương Thần không hỏi thêm , nàng về nhà không phải quá tốt sao
--------------------------
Nhà của Hàn Thần
" em đặt đồ ở đó "
"chị không sao ?"
" không "
" có đói hay không em mua chút đồ cho chị ăn , trưa chị vẫn không ăn gì "
" chị không đói "
" vậy có còn thấy đau đầu , hay nhức mỏi ở đâu không "
" Hạo Luân chị cần nghỉ ngơi "
"được , vậy nghỉ ngơi tốt , cần gì có thể gọi điện cho em "
" được , khóa cửa hộ chị "
" ừm " Dương Thần bước đi vẻ mặt nặng nề , không phải Dương Thần nhìn không ra Thiếu Ngân biến sắc , từ cái lúc ở trung tâm , rốt cục nàng nhìn thấy gì? Thấy nàng đau xót , tâm Dương Thần cũng không dễ chịu gì .Hàn Thiếu Ngân trước giờ không để cho người khác mình là cái loại cảm xúc gì , yêu thích cỡ nào hay đau thương đến đâu tuyệt nhiên vẫn là thản nhiên như chẳng có việc gì , nhưng hôm nay nàng thất thần ,còn nhìn rõ nàng đau khổ , thật sự nàng đang thương tâm , nhưng thương tâm vì chuyện gì ? Là Dương Tố Vỹ sao , nhắc đến cái tên đó Dương Thần nở một nụ cười chua xót , đã nhiều năm như thế rồi ,cuối cùng bản thân cậu cũng không một kẻ sở khanh sao .
"Thiếu Ngân , em cảm thấy mình thật sự ngốc , nhưng em cam tâm ngốc vì chị ....chờ đến lúc chị hướng ánh mắt tới em " Dương Thần ngửa mặt lên trời , nén không cho nước mắt rơi giờ phút này đã không đủ can đảm quay lại nhìn người con gái kia . Chỉ có thể trốn chạy , quay mặt mà bước đi
Dương Thần cũng không biết cái khoảnh khắc mà cậu quay lưng chính là lúc Hàn Thiếu Ngân lại rơi nước mắt. Nàng lúc nảy là thấy , thấy Dương Tố Vỹ cùng người con gái khác hôn nhau , động tác thân mật vô cùng . Nàng cùng hắn chỉ mới chia tay hôm qua , nay hắn lại cùng người khác ân ái ...nàng rốt cục với hắn là gì ? quen nhau nhiều năm như vậy , nàng cũng không bằng một kẻ đứng đường sao . Hàn Thiếu Ngân bất lực tựa đầu vào sofa mặt cho nước mắt tuông rơi . Nàng tự thấy trái tim đau nhói , tâm cang tan nát thành trăm mảnh .Yêu , nàng đã yêu hắn thật nhiều năm , còn tin tưởng vào cái chữ yêu mà hắn nói , thậm chí nghĩ đến hai người sẽ cùng chung mái nhà , nàng sẽ sinh cho hắn một đứa con kháu khỉnh , một nhà ba người , vui vui vẻ vẻ sống cùng nhau . nhưng xem ra nàng thật sự quá ngốc nghếch . Hắn vốn dĩ chưa hề xem trọng tình yêu này , cái hắn muốn chính là nàng cùng hắn mỗi ngày lên giường cùng nhau ân ái , xem nàng như một vật tùy ý mà sử dụng . Chính là cái bản năng thối nát đó , nàng nhiều lần từ chối , không cho hắn hành động vì thế hắn chán nản , cảm thấy không thể chiều nỗi nàng , liền cùng những phụ nữ khác lên giường . Nhiều lần như vậy , nàng là kẻ ngu si tha thứ ,tin tưởng hắn tuyệt đối , nhưng bây giờ chính là cảm thấy bộ mặt cầm thú kia .
**đêm ở quán bar
Nàng cùng bạn đền chơi , rõ thấy hắn cùng người phụ nữ khác hai thân thể xích lõa quấn lấy nhau mà ân ái , hắn thậm chí không quan tâm đến sự xuất hiện của ngoạn nhân cứ thế mà cuồng nhiệt . Nàng cảm thấy lúc đó toàn thân như không đứng vững , nước mắt cứ trực trào nhưng không thể rơi , hốc mắt nàng đỏ như máu, sự tức tối cũng hiện lên trên mặt , tim nàng lúc đó như ngừng đập . Hít một hơi thật sâu , bước đến chỗ hắn , đem hắn cùng người phụ nữ kia tách ra.
Cho đến khi cô bước đến , thì hai cái người kia mới nhân ra có người bước vào . cuồng nhiệt đến không biết trời trăng ? Cả hai giật ,mình lập tức lấy quần áo mà che thân
"chát " tát một cái thật mạnh vào người phụ nữ lăng loan đó
" Ả tiện nhân này cô là ai mà dám tán tôi "
" tiện nhân ?" Nàng nhếch mép một cái , nụ cười thật khinh bỉ ai mới là tiện nhân đây , nàng nhìn sang Dương Tố Vỹ , kẻ hiện tại trên mặt không còn chút máu , hăn là đang sợ sệt sao ? hắn còn biết sợ nàng à
"chát " lại một cái tát vào mặt người phụ nữ kia
Người phụ nữ kia bị tát đến một chút choáng ván cũng không nhẫn nhục nữa bước đến , chuẩn bị gián một cái tát lên mặc Thiếu Ngân . Thiếu Ngân hung tàn mà bắt lấy , định một cái xuống mặt của ả . nhưng chính là bị một bàn tay thô rát chắc khỏe mang hơi ấm quen thuốc nắm lại
" đủ rồi " Hắn đôi mắt nhìn thẳng nàng trừng to
Còn dám uy hiếp nàng sao , hôm nay hắn vì người phụ nữ dám lớn tiếng cản nàng
"chát " một cái tát vào mặt Dương Tố Vỹ , lực đạo không hề nhẹ thậm chí còn mạnh tay hơn so với tác nữ nhân kia
"cô " hắn chỉ tay thẳng vào mặt nàng
"anh cùng cô ta là quan hệ gì ?" nàng biết rõ chứ , thấy cũng đã thấy hết rồi , nhưng nàng vẫn đang níu kéo , níu kéo cái gọi là hạnh phúc tin yêu của nàng
Hắn không trả lời , tự nhiên nhìn vào đôi mắt nàng hắn có chút băn khoăn cùng sợ
" Tôi chính là người phụ nữ của anh ấy "Nữ nhân kia bước đến , tay choàng lấy tay của hắn , hôn một chút lên má của hắn
"Thì ra anh chính là có tiêu chuẩn thấp kém như vậy ? "
" cô có ý gì " người phụ nữ kia phùng mang trợn má "anh làm chủ cho em "
Tên kia cuối cùng cũng lên tiếng
" Hàn Thiếu Ngân , đừng đi quá xa tôi nể mặt cô là bạn gái cũ của tôi , mau cút khỏi đây "
" cô ta có gì hơn tôi ?" nàng không tin nàng không hơn cái loại quế phường kia , nhưng thật nang chính đánh giá quá thấp mình đem mình so với cái loại đó xứng đáng sao
" hì" hắn nở một nụ cười nham nhở " cô thôi đi trò mèo khóc chuột , tôi chọn cô làm bạn gái cũng vì cô có chút nhan sắc , nhưng chính là tôi chờ đợi lâu như thế vẫn không làm ăn được gì , loại phụ nữ như cô cũng thật khó chiều suốt ngày coi mình là nữ vương yêu cầu người khác hầu hạ , gia thế cô cũng chẳng tốt gì vì sao phải đeo bám cô , được tôi coi trọng làm bạn gái vài năm chính là may mắn cho cô , còn nữa công phu trên giường cô ấy rất tốt , còn có thể thõa mãn người ta thăng hoa chính hơn cô về điều đó , nếu cô lần sau không muốn bị người ta bỏ , hôm nay cùng tôi và cô ấy vui say cô ấy chỉ có cô cách trên giường "
Hàn Thiếu Ngân nhịn không thể kìm được , quơ vội chay rượu trên bàn
"bốp "
Đập mạnh vào đầu của Dương Tố Vỹ
" cút " Thoát ra thanh âm lạnh lùng , cả người thoát ra loại sát khí làm người khác rung mình
" cô , con đàn bà điên này " Dương Tố Vỹ ôm đầu la hét " bảo vệ đâu mau tống khứ con ả này ra ngoài cho tôi "
Nhưng cũng chẳng được gì , đột nhiên người nào đó xuât hiện , toàn thân một màu đen vừa xong vài phút bọn vệ sĩ của Duong Tố Vỹ liền biến mất , cùng khi đó bảo vệ quán cùng không vào vì hình như cùng người này có can hệ
Người đó liền tiến đến bên cạnh Dương Tố Vỹ một tay nắm lấy cổ áo đá hắn quỳ xuống
" Đại tiểu thư , xử lí thế nào?"
"Thiếu Ngân , tha cho anh , anh sai rồi " thức thời chính là trang tuấn kiệt hắn quên đi cái sĩ diện của mình , trực tiếp quỳ lại Hàn Thiếu Ngân
Hàn Thiếu Ngân thấy bộ dáng của hắn , thật căm ghét vô cùng
"cút "
Một tiếng cút liền như lời giải thoát Dương Tố Vỹ cùng người con gái kia lập tức biến mất
"Tôi đi trước " người kia chính nằm trong thập nhị cao thủ
" đừng nói với Thiếu Phong"
Người kia gật đầu im lặng và bước đi , sát thủ là như vậy chỉ làm việc không hỏi quá nhiều thứ Hàn Thiếu Ngân lúc đó sau khi cánh cửa khép lại , ngã ngụy trên nền đất nước mắt tuông rơi mắt mơ hồ đậm sương màu xanh dần chuyển thành màu đỏ của máu và chuyện sau đó chính là lúc gặp Dương Thần
*kết thúc hồi ức
Hàn Thiếu Ngân hiện tại ý thức buống thỏng , không còn chút lí trí ,trái tim cũng dần mất cảm giác , nước mắt rơi tựa như không rơi , trái tim đập tựa như đã ngừng cảm giác đau đớn là không thể diễn tả , lòng tự biết không đáng vì người như thế mà đau lòng , nhưng là không kiềm chế được mà đau đến như chết đi
Người ta nói đúng " Người ta nói không sai , sai ở chỗ người nghe cho là thật "
Là Hàn Thiếu Ngân tin tưởng Dương Tố Vỹ một cách mù quán , luôn cho lời hắn nói là thật và luôn tin tưởng và rồi kết quả tổn thương nặng nề . Cô đã từng nghĩ nếu thiếu tình yêu này cùng với người đàn ông đó mình sẽ không thể sống , nhưng trong thời khắc cô cảm thấy câu nói đó quá ngu ngốc , vô cùng non nớt ...hừ thật đáng cười
Đột nhiên sau đó nàng cảm thấy một hơi ấm , cùng mùi thơm nhàn nhạt quen thuộc . Đó chính là một người nào đó từ khi nào đứng trước mặt nàng , ôm lấy nàng bao phủ cơ thể lạnh buốt của nàng bằng hơi ấm của thân thể kia . nàng như thế vô thức mà khóc lớn
Trên đời này thật nhiều kẻ ngốc ? Hay là quá nhiều người tin hiện thực của ngôn tình ? Tình yêu chính là bất diệt , là mãi mãi chỉ cần yêu là đủ . Nhưng hiện thực lúc nào cũng tàn khóc, yêu đến mức nào cũng sẽ có lúc phai mờ , bên nhau bao lâu thì cũng có lúc có khác vọng muốn rời đi . Mãi mãi thật sự không có , điều có thể chỉ là yêu thêm một chút ,làm thêm một việc , cảm nhận thật tốt đến lúc xảy ra chuyện cũng sẽ không quá đau lòng
-------------------------------------------------------
Lạc đề một xíu hihi
Một câu nói mình rất tâm đắc muốn chia sẽ với một người " Nếu bạn kể tôi nghe nếu không có tình yêu và đàn ông bạn sẽ không sống nỗi , Tôi sẽ kể bạn nghe bạn sẽ không sống được nếu thiếu tiền "
Thực tế khác với ảo mộng , cảm ơn bạn đã phí thời công sức đọc đến đây ....^'^
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro