CHAP 51
CHAP 51 : Bản nhạc đời
Vì một câu muốn ăn cháo cô nấu , của một tên đáng ghét nào đó . Trương Tiểu Băng hôm đó thức vào lúc 5h sáng . Vội vội vàng vàng lôi những đồ trong tủ hôm qua chuẩn bị sẵn làm một bác cháo thật ngon cho tên mặt than nhà nàng . Rửa rồi lại rửa chắc hẳn cũng đã gần 5 lần . Vì nàng nghe nói người bị bệnh rất dị ứng với những thứ không sạch , nên sáng giờ nàng lều mạng rửa , rửa thật sạch a .Nhưng rửa xong rồi cũng không biết nên làm gì tiếp theo . Nàng chưa từng nấu cháo a , chỉ biết nấu mì gói , món mà nàng duy nhất có thể làm .Suy nghĩ một lúc thì nàng quyết định nấu cháo thịt bầm cho mặt lạnh . Mở điện thoại gõ trên mạng tìm công thức chế biết món ăn ngon .
"gạo , thịt, hành , gia vị ...đủ rồi" nàng lẩm bẩm điếm các thứ cần thiết
Giờ thì bắt đầu vo gạo , cho nước vào , nàng đổ một lon đầu tiên nhưng đầu lại thầm nghĩ có quá ít không ta . Thế là cô giáo trương cho thêm một lon nữa vào . Đến công đoạn cho nước vào ,ban đầu nàng cho một lon nước , nhưng cảm thấy nếu như vậy thì quá nhiều nước rồi , nàng nhớ mẹ từng dạy cho nước cỡ một lóng tay là được .Thế là Trương Tiểu Băng dựa vào kí ức lúc 5 tuổi của mình , bất chấp là mẹ dạy nấu cơm hay nấu cháo liền làm theo . Qủa quyết mình làm sao có thể sai được . Gioi giang , tự khen thưởng mình thật đáo để trí nhớ vô cùng tốt
Rồi đến công đoạn bầm thịt , Trương Tiểu Băng mang tạp dề vào , vẻ đẹp mĩ miều đầy khiêu gợi , nhưng đó chỉ đúng đến khi nàng bắt đầu cầm dao lên . Hai chân dang rộng bằng vai , nàng thủ thế đứng tấn của võ thuật , cầm dao như chuẩn bị bước ra võ đãi lớn , cảm nhận được xung quanh có hàng trăm người đang gọi tên cô vũ nàng . Hiên ngang nâng hai tay cầm dao , la lên một tiếng chuẩn bị tấn công một cách hung hồn
" hây "
Bụp , quả thật trúng trúng rồi nhưng là trúng lấy cái tấm thớt vô tội , nó một mức bị Tiểu Băng chặt thành nửa đôi . Miếng thịt , ngươi ở nơi nào , a thì ra ngươi ở dưới sàn a , thật là đáng thương .
Loay hoay một hồi thì nàng cũng băm được thịt ra , nhưng không biết có phải là thịt băm hay không , nhìn nó dị thường lạ lùng ,như thế nào thịt so với nước không khác mấy , liều mạng nàng cho tất cả vào nồi . Hàn Thần lần này chắc chắn rất thảm , bị bội thực chứ không chơi . Ai bảo tổn thương cô giáo trương quá làm chi
Nàng làm đến quên bất thời gian , đồng hồ đã điểm tới 9h . Gio này chắc không còn thiết tha ăn sáng gì nữa rồi , cháo nàng nấu cũng đã khét tận cả nồi , do nàng sơ suất ngủ quên , cũng mai chưa có hỏa hoạn xảy ra nếu không nàng thành khủng long quay rồi
Thở dài , ngẫm nghĩ mình hoàn toàn không có thiên chất nấu ăn , dọn dẹp một chút nhìn lên đồng hồ đã trễ như vậy . không biết mặt lạnh đã ăn gì chưa , thôi thì ra ngoài kiếm gì mua cho em ấy ăn vậy .
--------------------------
Khi cô đến được bệnh viện là chuyện của nửa tiếng sau , vừa đến cửa phòng thì đã thấy có hai cảnh sát túc trực. Chắc là vì chuyện Thiếu Phong bị thương . Bước vào trong thấy Hiểu Quân đang hỏi Hàn Thần gì đó . Tiểu Băng cũng không ý định làm phiền , chỉ biết vào để hộp thức ăn lên bàn rồi ngồi yên đó
"Thiếu Phong , mời cậu kể lại chuyện hôm đó xảy ra "
"Nữ cảnh tôi mất trí " đối với ai thì Hàn Thiếu Phong cũng là nhất mực lạnh nhạt ,dù còn hay là mất kí ức , bản tính ăn sâu vào tiềm thức
" thật sự không nhớ ?" Kiều Hiểu Quân vẫn gặng hỏi
"Cô có thể tìm bác sĩ" Hàn Thiếu Phong vẫn là lạnh nhạc đón tiếp, Thiếu Phong thoáng đánh giá nữ cảnh này , hình như cô ta có quen biết mình , khí chất cô ta thoát ra không phải là bức người chỉ là muốn hỏi cho rõ ràng , cô ta là đang mong chờ điều gì ? sau lại nhìn qua chỗ Tiểu Băng đang yên vị dương hai khóe môi lên một chút " nữ cảnh đã xong ? "
" được, nếu cậu nhớ ra gì thì liên lạc với tôi "
"được "
Sau đó Hiểu Quân lại quay sang Tiểu Băng
" Cô Trương , lần trước đã nhận lời khai của cô nhưng còn một số tôi cần hỏi cô ,có thể phiền cô "
"được "
" ngày hôm đó sau mọi chuyện cô có thấy Vương Vệ Trạch "
Tiểu Băng nghĩ một lúc , hôm đó sau khi Hàn Thần ngất xỉu cô hoàn toàn không để ý đến chuyện xung quanh . Còn nữa hắn sống chết ra sao cô không cần quản , hại Thiếu Phong ra nông nổi này chết cũng đáng a ( chị là hận thay chồng chị )
" Lúc đó hỗn loạn tôi thật không để ý "nàng là đáp sự thật
" hay là nhớ một chút , hắn ở vị trí nào ?"
"thật tôi không nhớ rồi "
" vậy hôm đó có ai ngoài các người xuất hiện "
Tiểu Băng nhớ có người xưng là đồng tứ gì đó . nhưng hình như quan hệ mật thiết cùng Hàn Thần , có lẽ không nên tiết lộ tung tích của người này dù cậu ta cũng giúp cô ,nhưng Vương Vệ Trạch cậu ta bắt hắn có nghĩa lý gì ? dù sao cũng không phải chuyện cậu ta nên quản
"không có " Tiểu Băng trơ mắt nói dối
Đúng lúc bên ngoài có người bước vào , là Lôi Thần
" Hàn Thần , Tử Băng kêu tớ đem tới một số đồ dùng cho cậu "
chạm mắt Hiểu Quân , lôi thần có chút lạnh nhạt , tiếp xúc có chút thờ ơ , điều này làm Hiểu Quân cảm nhận mình đã đánh mất thứ gì đó . Hôm qua thật sự cô đã không suy nghĩ mà nói xằng bậy .Lôi Thần cũng không cảm thấy giận cô , vì điều cô nghĩ là sự thật mà , Vương Vệ Trạch đang nằm trong tay cậu . Chỉ là Lôi Thần cảm thấy , chuyện tình yêu của cô và cậu nên có điểm kết thúc rồi . giữa trắng và đen hoàn toàn không thể dung hòa . Hơn nữa Hiểu Quân chính nghĩa như thế , cô sẽ chấp nhận người cô yêu chính là sát thủ bậc nhất thế giới sao ? Giết người cũng đã từng thử qua , còn hung hăng hơn những tên tội phạm cô từng bắt . Hiểu Quân sẽ chấp nhận sống chúng sao ? Lôi Thần suy vô cùng chính là từ bỏ , để nàng có thể đi con đường tự do của nàng , không bị mình ép buộc ,và cũng không đến một ngày tình thế bắt nàng phải chĩa súng vào mình , trong một nhiệm vụ nào đó
"Thiếu Phong , Tiểu Băng đã phiền hai người rồi , nếu có nhớ ra gì liên lạc với tôi , tôi đi trước "
"cô quen tôi sao ?" Hàn Thiếu Phong đột nhiên lên tiếng không chủ vị , nhưng nhìn trong phòng , tất nhiên Hiểu Quân biết là đang hỏi cô rồi
" ừm "
" quan hệ thế nào ?"
Hiểu Quân mỉm cười " vậy nên hỏi bạn cậu thì tốt hơn "
Thâm ý của nàng quá rõ ràng là đang nói cho cậu ấy biết , tôi chính thân thuộc với bạn của cậu .
Hàn Thần cũng tự nhếch khóe môi những người mà cậu quên đi thật ai cũng quá thú vị rồi
---------------------------
Tiểu Băng lấy cháo trong hộp ra cho tên kia ăn , hắn vừa nhìn thấy như quỷ đói mà ăn hết
" đến cũng thật trễ " Hàn Thần là đang trách móc
" xin lỗi , là tốt quá nhiều công sức để nấu cháo , nhưng thật quá khó , cháo này là tôi mua "
Hàn Thần ngước mắt nhìn nữ nhân này ,thật sự vì mình mà vào bếp ,mắt nhìn thoạt cô ấy không phải người giỏi nội trợ .( trêu vợ mình , hậu quả khó lường nha anh )
" Đưa tay xem " Hàn Thần nhíu mày khi thấy vết thương trên tay cô ,tim khẽ đau
" chỉ là lúc làm vô tình cắt trúng, tạm thời cậu ăn đỡ thứ này , lần sau luyện tay nghề tốt một chút nấu cho cậu ăn "
" ngốc , không cần nấu "
"sao thế? " Thiếu Phong chán ghét cô a
" tổn hại bản thân " bốn chữ đích thị quan tâm nhưng nghe ra chính chế nhạo
" hừ " Tiểu Băng hừ lạnh
" cảm ơn " hàn thần ôn nhu nói ra
Tiểu Băng thật ấm lòng ,Lôi Thần ngồi bên sofa suýt sặc , cảnh tượng này có gọi là cẩu huyết không . Hàn Thần sắc lãnh nhìn Lôi Thần , cậu ta im bặt
" Hôm nay cô không có tiết "
" có tiết một buổi chiều "
" không còn sớm ,về nhà chuẩn bị đi "
" ừm , chiều cậu có muốn ăn gì ?"
" Gì cũng được"
" ừm, vậy tôi đi trước , có gì thì gọi người giúp "
" được "
Tiểu Băng cười rời đi , tình cảnh này thật khác với hôm qua , nó làm lòng người ta cảm thấy ấm hơn ... khoảng dường như được rút ngắn làm tâm tư người ta thực hài lòng
Nhìn Tiểu Băng đã rời đi , Hàn Thần mới lên tiếng
"nữ cảnh và cậu ?"
" là bạn gái tớ "
Hàn Thần uống một ngụm trà , cũng thật muốn cười , Tiểu băng kia người ta tặng rượu thăm bệnh cậu liền đem cất giất hết , đem ra mấy loại trà đắng này để cho cậu nhấp nháp mỗi ngày . Thật làm người khác tức chết a , nhưng không sao hàn thần là cam tâm tình nguyện
" giao hắn cho cảnh sát đi"
" Hàn Thần , chính hắn hại cậu như thế này "
"thời gian còn dài " đúng thời gian còn dài hàn thần từ từ chơi với hắn , đợi đến lúc hàn thàn thật sự nhớ ra thì ngày sống không bằng chết cũng đã đến . Thử xem ai tàn nhẫn , và dã thú hơn
"cảm ơn cậu " Lôi Thần hiểu vì sao hàn thần đưa ra quyết định này,
" điều phải làm"
" ừm"
" Lôi Thần "
Lôi Thần nghi hoặc nhìn người kia
"cô ấy là người tốt "
"Biết rồi , cậu khi nào lắm lời như thế "
Hàn Thần là muốn nhắc nhở cậu, trân trọng cô ấy , dù như thế nào cũng không được bỏ cuộc , một ngày cậu chưa biết được cảm nhận thật của Kiều Hiểu Quân , cũng không được rời xa cô ấy . Mà trốn tránh cô ấy , Hiểu Quân ngay thẳng cần cậu cũng ngay thẳng ,trắng đen phân định nhưng cậu muốn làm người lương thiện liền có thể làm , muốn làm ác ma liền có thể thực hiện , điều không phải cậu từng nói nghĩ cậu là bạch chính là bạch nếu là hắc đạo chính là hắc đạo. Chân chính mà nói ,cậu cũng không phải tội ác tày trời, người mà cậu giết không phải cầm thú cũng là kẻ buôn hàng hại người .Những lần đó điều mượn danh cảnh sát mà thực thi nhiệm vụ cũng không đến mức quá đen tối . Ngày hôm nay chắc cũng cần phải nói rõ với Hiểu Quân rồi .
"mà này tớ nhắc cậu , trân trọng cô giáo trương một chút , nếu không nhớ lại cậu sẽ hối hận"
Hàn Thần không nói , nhưng trong lòng thầm nghĩ * tớ chưa đủ trân trọng cô ấy sao ?*
---------------------------
6h chiều , tại sở cảnh sát trung tâm một chàng trai sơ mi trắng lịch lãm phối cùng quần kaki đen dựa vào chiếc siêu xe trắng , tay cầm một bó bông to toàn hoa hồng , hướng cục cảnh sát nở nụ cười .Bên trong nữ cảnh xong việc , một gương mặt ảo não ra về , nàng thầm nghĩ hôm nay phải một mình dùng bữa nhàm chán rồi , đã một ngày nàng cũng chưa nhận được hơi ấm từ cái ôm của người nào đó .Bước nhẹ trên con đường phía trước , nàng nhìn nhận quá khứ cùng tương lai , hình như từ khi người đó xuất hiện thì cuộc sống nàng đã có thật nhiều thay đổi .Nàng không chỉ có công việc bên mình , mà còn có một tên phiền phức luôn làm nàng cười ,làm nàng cảm thấy mình là người hạnh phúc . Nàng không còn cảm thấy cô đơn ,cảm nhận cuộc đời trở nên tốt đẹp hơn rất nhiều. Người tựa như ánh nắng xua tan mây đen trong lòng nàng . Không được a , nàng thật sự quá nhớ người đó ,mới gặp sáng nay bắt gặp ánh mắt lạnh nhạt kia thật không yên lòng . Nàng cũng chính là có lỗi , du oan người ta không chịu tin tưởng người mình thương yêu , chỉ vì một tên tội phạm chết tiệt mà cùng người yêu gây sự . Hừ , nàng đúng là không có đầu óc suy nghĩ . Kiều Hiểu Quân đứng trước sở một hồi , không biết là đấu tranh cái gì qua tay muốn chân cuối cùng móc điện thoại ra gọi cho ai đó . Chuẩn bị tâm lí cao độ, đứng thẳng lưng , tư thế quân đội chuẩn bị xin lỗi ai kia . Kêu ngạo cả đời cuối cùng phải cúi đầu xin lỗi
Người nào đó ở phía xa thấy những hành động của người kia ,thì tâm lại thật xao động , không tự chủ mà cười thật tươi ,nàng ta lúc nào cũng đáng yêu như thế . Cũng đang ngây nhìn ngắm nhìn nữ nhân đáng yêu của mình , Lôi Thần nhận được điện thoại chính là của cái tiểu nữ đằng kia . Lòng gơn lên một tia sóng , muốn trêu đùa người này
" alo " giọng cất lên đầy lạnh lùng
Kiều Hiểu Quân bên này nghĩ người ta còn giận mình , lòng có chút xáo động không biết phải nói gì
" em , a em gọi lộn số " Kiều Hiểu Quân nói xong thật muốn tát vào trong mặt mình
"ừ , anh tắt máy" Lôi Thần thật muốn cười to nhưng vẫn muốn vài phần trêu chọc người này
"Khoan đã ..."
" có chuyện ?" Lôi Thần vẫn giữ giọng nói bình tĩnh có chút lạnh lùng
" em muốn nói ... ưm "
"sao ?" Lôi Thần hướng mắt nhìn nữ nhân cách mình không xa, tay cầm điện thoại vẻ khó xử hiện trên trước mặt . Kiều Hiểu Quân cả đời luôn ngạo kiều của mình đây sao ? dù sao nàng cũng quá đáng yêu rồi
"em không có lộn số "em muốn gọi là để xin lỗi anh , đáng ra em tin tưởng anh không vì một kẻ xa lạ mà nổi giận với cùng anh tranh cải .... Đó chỉ là trong tâm không thể nói a
Lôi Thần bên đây mỉm cười cái nhẹ , vật nhỏ này không nên chọc nàng quá nhiều nếu không nàng biết được hậu quả không nhỏ . Dù sao cũng chỉnh nàng được một chút , cứ như thế này kế hoạch của bản thân cũng sẽ vỡ a .
Đầu dây bên yên im ắng quá , làm Hiểu Quân có chút số ruột sợ người kia cúp máy , nhưng vừa mở miệng nói gì đó , thì người kia đã lên tiếng
" nhớ anh không ?" Lôi Thần ôn nhu mà hỏi , giọng nói nhất mực chân tình
Kiều Hiểu Quân nhất thời đơ người , sau lại hỏi nàng vào tình cảnh này a . Nhưng rồi cũng thỏ thẻn một chữ
" có " Mặt đầy e ngại mảng hồng cũng đã xuất hiện trên hai đôi tuyết trắng
Nhưng kì lạ thay đợi qua năm phút cũng không thấy người kia hồi âm ,Hiểu Quân nghĩ người kia đã tắt máy rồi sau vội nhìn màn hình , nhưng là vẫn còn nghe a , nhưng sao không nói gì
"anh , anh còn ở đó không ?" tiếng nói nàng một chút lắp bắp
Lôi Thần không biết từ khi nào đứng sau nàng , nàng nghe được tiếng âm mình vang lại . Trong đầu hiện lên ảo tưởng , cảm giác có chút kì quái xoay người lại . Chính là khuôn mặt đó , người mà làm nàng e ngại nảy giờ , đứng trước mặt nàng nhìn nàng nở một nụ cười tươi . Chưa kịp để Hiểu Quân lấy lại tinh thần . Lôi Thần kéo nàng ôm vào trong lòng . Vẻ mặt Hiểu Quân từ ngạc nhiên chuyển sang một chút trì độn . nàng bất động một lúc nhưng rồi cũng nhẹ vòng tay ôm lấy người kia , tìm một chút hơi ấm quen thuộc .Sau một hồi thật lâu hai người mới buông nhau ra . Lôi Thần đưa nàng cầm lấy bó bông , sau đó cười tươi
" Chúng ta đi ăn cơm " nắm lấy tay nàng kéo đi , nàng cũng mặc mà đi theo người kia
Đôi trai tài gái sắc bước đi , để lại phía sau là những ánh mắt ngưỡng mộ không thôi
Trong lúc vào xe hai người không nói với nhau lời nào , hình như trạng thái của Hiểu Quân vẫn chưa tỉnh táo . Nhưng không sao nàng cảm thấy hiện tại thật tốt . Đến nơi Lôi Thần mở cửa cho nàng xuống xe . Nhưng không phải nói là đi ăn sao , giờ sao lại đưa về nhà Lôi Thần
" đừng ngơ ngẩn nữa ,đi thôi "nói xong nhẹ nhàng kéo nàng vào trong nhà
Bên trong được trang hoàn thật lãng mạn, phía trước là bàn ăn có hai phần đĩa để sẵn , có cả ánh nến vào rượu vang ,tầng thượng là Lôi Thần quả nhiên thích hợp cho cuộc hẹn hò này . Phía bên cạnh có một cây đàn piano . Phong cảnh hiện tại rất hữu tình . Lôi Thần nhẹ nhàng kéo ghế cho nàng ngồi xuống , sau đó ngồi đối diện nhìn nàng mỉm cười
"món ăn là anh học từ băng thần ,là lần đầu tiên làm cho người khác ăn , em dù thử xem có hợp khẩu vị không "
Hiểu Quân trong lòng xúc động vô cùng , ngày hôm nay cũng thật ý nghĩa . Tất cả điều này cô chưa từng trãi qua , chưa có ai làm điều này với cô , cô không phải người chưa nếm trãi tình yêu nhưng những cuộc tình trước thật khác với thực tài . Họ chính cũng là những bữa hẹn ngọt ngào cùng cô tại những nhà hàng lớn đầy sang trọng . Sau đó cũng sẽ tiến đến nhà họ , nhưng kết quả vẫn chỉ là muốn cô trèo lên giường họ , cái họ muốn không phải tình yêu của cô mà chính là thân thể của cô . Những người làm niềm tin vào tình yêu của cô bị hủy hoại . Cho đến ngày hôm nay , cô mới thực sự biết có một người đem người khác về nhà không vì mục đích làm ấm giường mình .Mà làm cho người ta có cảm giác quen thuộc ,cảm nhận được cái hơi ấm của gia đình . Cô chưa từng nghĩ mình sẽ yêu một người nữ nhân, nhưng hôm nay cô càng không ngờ đến cô yêu người nữ nhân trước mắt , và cô cảm thấy cùng người này yêu đương thật tuyệt vời .Đưa thức ăn lên miệng cắn một ít , cô cảm thấy nó thật ngon , ngon đến mức làm người ta muốn khóc
" rất ngon " giọng nói tán thưởng cùng với một chút nghẹn ngào vì nước mắt cô rơi rồi
Lôi Thần nhìn nữ nhân của mình vô cớ rơi nước mắt ,có phải hay không mình lại chọc giận cô ấy , bước đến bên cạnh lao đi giọt nước mắt kia
" sao thế ? thức ăn quá cay ?" Lôi Thần nghĩ mình làm đồ ăn cay quá đến mực làm cô ấy chảy nước mắt
Hiểu Quân lắc đầu , ôm lấy người kia
Cảm giác áo mình có chút ươn ướt , Lôi Thần thật không biết làm sao dỗ dành nàng .
" đừng khóc , em khóc anh cũng rất đau lòng , ngoan nói anh nghe anh lại chọc giận em sao ? hay em có chuyện gì ? nếu là anh , anh sẽ sửa mà , em muốn làm gì anh cũng được ....còn nếu kẻ nào dám chọc giận anh tìm kẻ đó tính sổ có được không "
Lôi Thần cứ như thế nói luôn một tràng , nữ nhân kia từ xúc động rơi nước mắt , cho đến thấy tên này phiền phức mà nín khóc. Nhưng trong lòng lại như có suối âm chảy qua , ngọt ngào vô cùng .Người này suốt ngày trưng ra bộ mặt lạnh lùng cùng như mình không khác mấy , nhưng giây phút này vì dỗ mình mà như kẻ ngốc cứ nói .
"Không tại gì hết , tại ngọt ngào đến mức người ta phát khóc "
Nghe được câu nói kia thật Lôi Thần thở phào nhẹ nhõm , lao đi nước mắt của người kia
" vậy ăn nhiều một chút , dạo này em thật gầy , ôm không thoải mái a " mới phút vừa rồi là lo sợ , vừa thoáng lại đùa cợt
"xì " Hiểu Quân xì một tiếng lười trêu đùa cùng tên này , một lát Hiểu Quân lại ngước lên nhìn tên kia , như thế nào cứ chăm chú nhìn mình
" lo ăn của anh đi"nàng ghét bỏ mà mắng , cứ nhìn làm sao nàng ăn
" anh không đói "
" hừ , không đói thì cũng đừng nhìn em như thế "
" hì ,tại nhìn em mới no a "
Hiểu Quân trừng mắt nhìn Lôi Thần
"Vậy sao này không cho ăn cơm , cứ như thế mà sống "
" được , ơ mà không được ít nhất cũng phải ăn một thứ mới có thể sống , thứ này làm trường sinh bất tử a , trẻ mãi không già ,ăn một lần no cả một ngày , còn có ăn một lần liền ghiền , ăn nghiện không bỏ được " Lôi Thần khếch đại lên mà nói, thứ gì chứ thuốc tiên chắc
Hiểu Quân khó hiểu hỏi "thứ gì ?"
" em "hương vị chưa từng nếm thử chỉ nghĩ qua đã phát nghiện cái này người ta gọi biến thái từ trong tâm trí
Hiểu Quân sắc thái nhanh chóng chuyển đổi , giận đỏ cả mặt ,hai mắt khát máu nhìn vào Lôi Thần ,ghiến ranh ghiến lợi
" Lôi Tư Vệ " một tay cầm nĩa phòng về Lôi Thần ,Lôi Thần cũng mai tránh né được một đoàn chí mạng , bàn tay không chút hư hại
" này , em hủy tay anh sao này em sẽ không hạnh phúc " nữ nhi chỉ có cái này làm công cụ a
"anh đi chết đi " Hiểu Quân tức đến muốn thổ quyết , bữa ăn lãng mạn như vậy tên này làm ra thành cái trò ám muội gì , hắn đừng có mơ có chết cô cũng không cho hắn bò lên giường mình . Cô cảm thấy những tên đàn ông trước kia vô sĩ nhưng Lôi Thần so với bọn họ còn vô sĩ hơn
" lão bà , em định ám hại chồng mình "
" anh câm miệng ,ai là lão bà của anh "Hai người đánh nhau đến mức đập nát bàn ăn , cũng mai đồ ăn lúc nảy dùng cũng không còn nhiều , nếu không thật tiết cho một bữa tiệt ngon . Hiểu Quân thấy dao phóng dao , thấy nĩa phóng nĩa , thấy gì liền phóng nấy , lấy người Lôi Thần làm mục tiêu , muốn ngày hôm nay giết chết hắn .
----------------
Cũng chính là cuộc nhiệt đánh nhau cho đến mệt mỏi làm hòa , Hai người lại ôm nhau mà ngắm trăng sao
" Lão bà em xem , hư hại của chồng em bao nhiều tiền của "
Kiều Hiểu Quân trừng mắt , lấy tay nhéo lấy phần eo của người kia
" a , lão bà em sao này muốn đập bao nhiêu cũng được , tiền bạc không quan trọng , đừng tức giận giận sẽ mau già a "
Tên này lúc nào cũng miệng lưỡi , hắn là người câm suốt mấy năm qua sau . Trước khi cùng hắn cũng không thấy hắn là kẻ vô sĩ như thế này , đúng là sói lang được xiềng xích kĩ mà . Nhưng bất quá cô cảm thấy thật thoải mái khi bên hắn , thiếu hắn vô cùng mất mát a
"không phải lão bà của anh "
" sao này chắc chắn phải , anh ngoài lấy em không lấy ai " là thật tâm a
" ai nói em sẽ lấy anh "
" không cho phép "
" Lôi Tư Vệ anh không có quyền nha " bản năng mà sinh trêu chọc , Lôi Tư Vệ thùng giấm này không nhỏ đâu
" hừ , anh là lão công của em "
" bên em có rất nhiều người nha , to cao khỏe mạnh hơn anh điều có , còn có thể cho em đứa nhỏ , anh nói xem vì sao em phải chọn anh lão công "Kiều Hiểu Quân vừa nói ra biết mình sai định nói lại
Nhưng Lôi Thần cũng đâu phải người thường suy nghĩ cũng đâu giống người ta , đâu dễ mà tổn thương như vậy
"Anh triệt sản hết bọn họ , em thế nào muốn lấy đàn ông không có năng lực a" nói xong lại cười hì , tay men theo eo nàng đưa xuống mông sờ sờ
" không đứng đắn " Kiều Hiểu Quân ngăn cái tay không đúng chỗ kia lại , cho hắn một cái nhéo a , lòng cũng thầm nghĩ sau này cũng đừng đến nói những lời như thế nữa , nàng đâu biết chỉ hôm nay trót lỡ cũng đã thật ăn năn nhưng tình cảnh sau này nàng chỉ vì điều này mà bị hành hạ đêm ngày a ...
" Hiểu Quân , hay chúng ta nói một chút bí mật của nhau " nghiêm túc mà nói
" ừm "
Hai người im lặng sau Lôi Thần lên tiếng
" Anh là một sát thủ "
Hiểu Quân ngưng động một chút nhìn Lôi Thần , đôi mắt cảm xúc không rõ , nhưng nàng cũng không lên tiếng
Lôi Thần thấy nàng không phản ứng nên nói tiếp
" Anh chính là người của quỷ lệ , trên tay anh đầy máu người anh giết là vô số , lí do anh không bị bắt là vì có ngươi chống lưng , em biết anh chính có thẻ của cảnh sát nên mỗi lần giết người điều mượn danh của cảnh sát"
" cả nhóm của anh ?"
"Hiểu Quân hôm nay em muốn anh bắt , anh chấp nhận nhưng trên đời này công lí và pháp luật không bắt hết được tội phạm .... Anh trước giờ giết người điều không giết lầm , không ô uế cảnh sát " Lôi Thần né tránh câu trả lời kia , một mình cậu nói sự thật cũng không liên lụy mọi người , dù Hiểu Quân có biết cũng không thể làm gì họ , nhưng đó cũng chính là bán đứng bạn bè cậu không làm
"tại sao anh lại nói với em ?" Hiểu Quân tức giận mà thét , nếu hắn không nói thì cô sẽ không biết , như thế không phải cả hai sẽ yên ổn sau . Tại sao hắn lại nói , nói cho cô biết người cô yêu là người đáng sợ như thế nào , là kẻ sát nhân , là kẻ làm ánh sáng chính nghĩa trong cô bị vụt tắt .
"anh không muốn gạt em "
Kiều Hiểu Quân nhắm mắt , kiềm chế nước mắt , nhưng cảm thấy không kiềm được nữa . Cô sai lầm, sai lầm nghĩ hôm nay thật tốt đẹp , nhưng nó là ngày giết chết trái tim cô . Cuộc đời lắm bi thương đến với cô , nhưng hôm này nó đã giết luôn cả sinh mệnh cháy bỏng và khao khát này . Cô quay bước bỏ đi , nhưng có một vòng tay xiết chặt cô lại , xiết thật chặt cô nghe văng vẳng bên tai
"Hiểu Quân , anh thật sự yêu em ... đừng rời đi có được không "
Hiểu Quân im lặng cô đang đấu tranh giữa lí trí và trái tim
" Hiểu Quân, anh tận cùng cũng không phải tội phạm truy nã , tổ chức cũng không phải phần tử cảnh sát loại trừ , có thể hay không cho anh một cơ hội "
Kiều Hiểu Quân vùng vẫy trong vòng tay đó
" Lôi Tư Vệ dù anh có ngụy trang giỏi cở nào , thì thật chất anh chính là kẻ sát nhân "
Một câu nói chẳng khác gì vạn tiễn xuyên tim
"Kẻ sát nhân ,hì tốt Kiều Cảnh quan hôm nay kẻ sát nhân này đứng trước mặt cô thừa nhận , mau ...mau bắt tôi đến sở khởi tố " một nụ cười chua sót
"sau này tôi không muốn nhìn thấy anh " Kiều Hiểu Quân để lại một câu rồi vội vàng bước đi
nàng không thể chấp nhận , chấp nhận người yêu là một tên tội phạm tàn độc . Hắn còn ẩn sau cái danh cảnh sát để làm càng .Nàng trước giờ câm thù tội phạm thấu xương tủy , hôm nay làm sau có thể như yêu cuồng nhiệt một tên tội phạm . Hai ranh giới trắng đên vô cùng rõ rệt .Nàng mãi không thể phạm vào quy luật , dù nàng không có can đảm bắt giữ hắn theo quy định pháp luật , nhưng cũng không thể cùng hắn một chỗ . Vì như thế tòa án lương tâm sẽ lên án nàng
Thử hỏi Kiều Hiểu Quân tòa án lương tâm trong cô là gì ? cậu ấy giết người là xác thực , cậu ấy dùng nghĩa danh cảnh cũng là thật , nhưng cảnh sát truy bắt tội phạm , tôi phạm có hành vi cưỡng chế , chính muốn chết cùng cảnh sát , thử hỏi nên đứng yên cho hăn lấy mạng mình sao . Sát thủ có nghĩa vụ của sát thủ , quy luật điều có . Huống chi quỷ lệ trước giờ bắt người không giết hại , chỉ khi có chống cự mới bắt phải thủ tiêu , dùng người của quỷ lệ chính là làm hắn trở nên trắng tay không còn khả năng uy hiếp chứ không phải tổ chức khủng bố giết người hàng loạt . Mỗi phát súng bắn ra điều như cảnh sát phải dựa vào tình huống , cùng với sự uy hiếp mới có quyền giết người . Nói đến tàn độc Lôi Thần không phải tàn độc , mà cũng chính thực thi chính nghĩa , nếu đem so ra với Hàn Thần ai mới là kẻ tàn độc hơn , Có một số bất công , đại ác ma còn có người yêu , thử hỏi tại sao kẻ không sai trái giờ lại bị người bạn gái nói là kẻ giết người bảo tránh xa cô ấy
Tương lai quá khó đoán vừa rồi còn vui vẻ , người vừa đi thì đầy tang thương ....
Lôi Thần tà tạ bước về chiếc đàn piano kia , thân thể không tàn , chính là tâm tàn , ngồi xuống đôi mắt thẩn thờ vô định dùng những ngón tay dài mảnh khảnh vuốt lấy tất cả phím đàn , sau đó đàn lên một bản hòa tấu không rõ , nhưng có thể nghe ra đó là sự đau thương , cô đơn đến đáng sợ , lạnh lẽo đến vô tận . Đáng ra tiếng nhạc phát lên chính là bài ca hạnh phúc của hai người nhưng sau giờ chính là bản nhạc chia lí , nói đúng hơn đó là bản nhạc của cuộc đời . Dưới ánh trăng khuyết , người kia điên cuồng đàn , dần đưa tâm trí vào nỗi sâu của tuyệt vọng trời đất như quay cuồng , không còn phương , không có hướng chỉ thấy bầu trời đen tối không chút ánh sáng , trái tim cũng vì vậy mà co thắt , nhịp thở có chút trì trễ dưỡng khí cũng như dần mất đi như muốn cướp đi linh hồn của kẻ thất tình
Vui cũng đừng vui quá
Buồn cũng đừng quá sâu
Đời là một bản nhạc
Thăng trầm mấy ai đoán được
Lôi Thần một khi nói ra đoán trước kết quả , cậu ấy dồn nén nỗi đau vào thâm tâm , mông hiểu quân sẽ chống quên đi đau thương và trở lại là nàng , nàng hạnh phúc là được bản thân không nên quan tâm mấy . Dù sao có giải thích thì bản thân mình cũng giết người qua , chi bằng để cô ấy tự do một chút , không nên ràng buộc dấu càng lâu thì tổn thương người ấy càng sâu . Lôi Thần đã làm tất cả rồi
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro