Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 2: Kiện tướng thể thao

Tưởng Hân sau chuyến du đấu với Đội tuyển năng khiếu ở tỉnh Chiết Giang thì đã trở về. Nghĩ đến còn cả đống bài học và bài tập ở nhà đợi mình xử lý mà cô chỉ muốn đi ngủ. Thầm nghĩ tập cầu lông một ngày 5-6 tiếng cũng không mệt bằng ngồi vào bàn học 1 tiết học nữa. Phải chi ngày xưa nghe lời anh hai của cô không học Đỉnh Phong thì đâu tới nỗi mệt mỏi như bây giờ.

Sáng thứ 2 đầu tuần. Tưởng Hân đeo cặp đi lững thững trên hành lang đến lớp học.

- Tiểu Hân thi thế nào rồi? – một bạn gái cùng lớp hỏi thăm khi thấy Tưởng Hân

- Được hạng 2 thôi – Tưởng Hân cười sáng lạng trả lời

- Hạng 2 cũng quá giỏi rồi – cô bạn đó có vẻ thích Tưởng Hân lắm nên đi theo cô đến tận chỗ ngồi

- Tập này, đem về chép bài đi – cô bạn đó đưa tập cho Tưởng Hân

- Ok, thanks nha – Tưởng Hân vui vẻ nhận lấy tập rồi bỏ vào học bàn của mình

- Hey, đi học rồi hả - Hạ Thiên vừa vào tới cửa lớp đã hò hét khi thấy Tưởng Hân

- Đi rồi – Tưởng Hân quá quen thuộc với kiểu chào hỏi của tên bạn trời đánh này

- Nghe đồn được hạng 2 à. Càng ngày càng lên tay nha – Hạ Thiên ngồi vào chỗ kế Tưởng Hân rồi không quên đá mắt với cô

- Cố gắng hết sức thôi – Tưởng Hân móc từ trong cặp ra mấy túi kẹo màu hồng hồng nhìn rất dễ thương

- Chia cho mọi người giúp tớ - Tưởng Hân đưa đống kẹo cho Hạ Thiên

- Khéo thế này thì gái nó đeo cậu hết thì tớ ế mất – Hạ Thiên thấy Tưởng Hân đi du đấu lúc nào cũng mang về rất nhiều đặc sản ở các tỉnh mà cô đi thi đấu cho các bạn trong lớp

- Thiếu gì các em đeo mà cậu không chịu đó thôi – Tưởng Hân biết thừa Hạ Thiên đang móc ngoáy cô chứ tên bạn này của cô nổi tiếng là hot boy của cả khối 10 mà bảo ế thì thật làm người ta khó tin à

- Nè chủ nhiệm mới xinh lắm đấy – Hạ Thiên nhào qua nói nhỏ với Tưởng Hân

- Vậy à – Tưởng Hân nghe nhưng không mấy hứng thú, cô có phải cong đâu

- Xì, nói chuyện với cậu chẳng hứng thú gì cả - Hạ Thiên thấy Tưởng Hân không phản ứng với người đẹp thì chán nản bỏ về chỗ ngồi.

Stand up, please

Tưởng Hân hơi bất ngờ. Tên bạn trời đánh của cô hôm nay nói tiếng Anh lưu loát vậy à. Hạ Thiên đập tay lên bàn ra hiệu cho Tưởng Hân đứng lên chào cô giáo.

- Good morning, class – Lưu lão sư bước vào với một nụ cười thật tươi

- Good morning, teacher – cả lớp đồng thanh

Tưởng Hân đi từ bất ngờ này sang bất ngờ khác. Lớp cô bình thường không tính là lớp ngoan hiền nhất nhưng đồng thanh như vầy là sao chứ. Bị bệnh hết rồi à. Tưởng Hân có chút khinh thường mà đưa mắt nhìn lên bục giảng.

Chúa ơi, ai đây – Tưởng Hân phút chốc như hóa đá

- Thanks, sit down – Lưu lão sư cho cả lớp ngồi xuống rồi quay lưng đi lên bục giảng

Cả lớp ngồi xuống chỉ có người kia là còn chưa hoàn hồn. Tưởng Hân nhìn người đang đứng trên bàn giáo viên kia mà miệng không thể ngậm lại được . Đây là lớp học của cô hay là sàn catwalk mà lại có mỹ nhân xinh đẹp như vậy đứng đây. Hạ Thiên thấy Tưởng Hân bị nhan sắc của Chủ nhiệm mới làm cho không ngậm miệng lại được mà chồm qua kéo Tưởng Hân ngồi xuống.

Hạ Thiên thấy bạn mình bị hớp hồn mà cười ngặt nghẽo. Còn bày đặt vậy à, thật là cười chết thôi. Tưởng Hân quay sang thấy Hạ Thiên cứ cười chọc quê mình thì cô giơ nắm đấm đe dọa. Lưu lão sư đứng trên bục giảng nhìn thấy chỗ trống thường ngày nay có một bạn mới thì biết ngay đó là Tưởng Hân . Chưa kể sáng nay vừa vào đến phòng giáo viên đã nghe đồng nghiệp bàn tán về cô học trò này làm cô cũng rất tò mò.

- Tưởng Hân – Lưu lão sư gọi Tưởng Hân làm cả lớp đang rầm rì bỗng im phăng phắc

Còn cái người mới bị gọi tên thì gần như hóa đá. Gì đây chứ, đừng nói là mới đi học lại là bị gọi lên trả bàn miệng nha. Nó còn chưa học chữ nào đâu đó. Bạn bàn trên quay xuống nhắc Tưởng Hân là Lưu lão sư đang gọi cô

- Dạ có em – Tưởng Hân đứng lên nhìn giáo viên của mình

Tưởng Hân hoàn toàn bị thôi miên. Đây là lão sư Anh ngữ và là Chủ nhiệm mới của nó đó sao. Nước miếng trong miệng của Tưởng Hân lại sắp chảy ra ngoài rồi .

- Em nghỉ học cả tuần rồi, thế đã mượn tập của các bạn chép bài chưa – Lưu lão sư hỏi

- Dạ có rồi – Tưởng Hân cố gắng kiềm chế mà tay vuốt vuốt tóc như để che đi sự thẹn thùng đang dần nổi lên mặt của cô

- Nếu có gì không hiểu thì có thể trực tiếp hỏi cô nhé – Lưu lão sư rất quan tâm tới học sinh của lớp cô

- Dạ - Tưởng Hân gật đầu lập tức

Lưu lão sư nhận ra sự ngại ngùng của Tưởng Hân nên cũng cho cô bé ngồi xuống. Mà nhìn kỹ thì Tưởng Hân cũng cao ráo hơn hẳn các bạn trong lớp đó chứ. Cứ nghĩ kiện tướng thể thao thì da dẻ chắc phải đen đúa lắm nhưng Tưởng Hân thì lại trắng trẻo như bánh bao. Lưu lão sư hơi bất ngờ với sự so sánh của cô. Đó là học trò của cô, không nên quan tâm quá nhiều.

Lưu lão sư cho cả lớp lấy sách ra để tiếp tục bài học. Chỉ còn Tưởng Hân là vẫn còn đang ngầm quan sát người đang đứng trên bục giảng. Hôm nay Lưu lão sư mặc váy màu nâu nhạt ngang gối với áo somi trắng bỏ vào trong, tóc cô thì nửa buộc nửa xõa nhìn dịu dàng vô cùng. Tưởng Hân nhìn đến mức muốn dán cả đôi mắt lên bảng để nhìn cô giáo cho kỹ hơn.

Chuông reng hết tiết hai để tất cả được giải lao hai mươi phút. Biết tin Tưởng Hân đã đi học lại nên một số các bạn nữ của các lớp khác đã kéo qua lớp A4 kiếm cô nàng.

- Tiểu Hân – một cô bé có dáng vẻ rất xinh xắn sà vào ngồi cùng Tưởng Hân ngay

- Quà của cậu nè – Tưởng Hân lập tức móc một túi kẹo ra đưa cho cô nàng

- Hì hì cảm ơn cậu – cô bé có vẻ thích mê Tưởng Hân

Lưu lão sư còn chưa ra khỏi lớp. Cô đang dặn dò Lớp trưởng vài việc thì đã thấy được một màn tình cảm kia. Hạ Thiên cảm thấy đám con gái này thật là không có mắt. Hắn đẹp trai sáng láng như thế này mà chẳng ai quan tâm còn Tưởng Hân thì có cái gì đâu mà đám con gái này cứ mê tít.

Tưởng Hân đang ngồi trò chuyện vui vẻ với cô bạn của mình nên đâu biết là chủ nhiệm của nó đang nhìn với ánh mắt không mấy là thiện cảm. Phần về mấy cô bé kia thì đó là học sinh của lớp A8, cô bé đang ngồi dính sát với Tưởng Hân là Lý Trang Phương cũng là Lớp trưởng của 10A8.

Lưu lão sư đi ra khỏi lớp thì cả đám học trò mới chịu giải tán khỏi bàn giáo viên. Tưởng Hân dù đang nói chuyện với bạn nhưng mắt nó chưa bao giờ rời khỏi cô giáo. Khi cô đi lướt qua hành lang nó còn nhìn thấy cô quay vào nhìn nó. Có phải là thật không hay là nó nhìn lầm. Nhưng có một điều nó không lầm đó là trái tim của nó bây giờ đã đập lệch một nhịp mất rồi.

Kết thúc buổi học cả đám nhao nhao lên vì chiều còn phải học thể dục nên ai cũng tranh thủ về nhà sớm để còn chuẩn bị. Tưởng Hân là kiện tướng thể thao nên môn thể dục cô bé được miễn, không cần phải học mà vẫn được điểm tuyệt đối. Tưởng Hân ra lấy xe đạp đi về, tranh thủ tuần này cô được cho nghỉ xã hơi không cần tập cầu lông ở đội năng khiếu để cô hoàn thành các bài còn thiếu trong thời gian cô nghỉ học.

Lưu lão sư ra lấy xe hơi để đi về nhà vì chiều nay cô không có tiết dạy. Lý lão sư của tổ thể dục đã đứng chờ Lưu lão sư từ rất lâu

- Cô Lưu – Lý lão sư cười rất tươi

- Chào thầy Lý – Lưu lão sư cũng vui vẻ chào lại

- Cô về à, chiều nay không có tiết sao – thầy Lý có vẻ rất quan tâm tới cô Lưu

- Chiều nay tôi không có tiết – Lưu lão sư trả lời

- Vừa hay chiều nay tôi cũng trống tiết. Hay tôi đưa cô đi tham quan quanh thành phố này một chút nhé – Thầy Lý đã điều tra rất rõ về Lưu lão sư nên biết cô chỉ mới chuyển tới thành phố này thôi

- Tôi còn phải soạn giáo án để dạy nữa nên chắc không có thời gian rồi – Lưu lão sư khéo khéo từ chối

- Chào thầy, tôi đi trước nha – Lưu lão sư nhanh nhảu chui vào xe hơi để cắt đuôi cho nhanh

Thầy Lý còn chưa phản ứng được là đã thấy xe của Lưu lão sư biến mất rồi. Dù đã nghe tiếng Lưu lão sư là người rất hòa đồng với mọi người nhưng đến giờ vẫn chỉ thấy cô còn một mình thì khẳng định cô là người không dễ dàng trong chuyện tình cảm đâu. Nhưng càng khó thì hắn lại càng muốn chinh phục cho bằng được mới thôi.

Nói về Lý lão sư thì cũng là một nam nhân độc thân sáng giá của trường. Là giáo viên thể dục nên thể hình tuyệt đối rất tốt, tính cách lại rất ân cần nhất là với các em học sinh nữ. Nên cũng có thể liệt vào danh sách nam thần trong trường nha. Một đối thủ nặng ký cho các đối tượng theo đuổi Lưu lão sư à nha.

Lưu lão sư đã ra nghề được năm năm nên thu nhập cũng tính là hàng cao cấp. Nhìn chiếc xe cô sử dụng thì cũng biết rồi, là Mercedes – E250 màu đỏ rất hợp thời trang đó nha. Nhìn qua thì cũng đã là một tài sản rất có giá trị. Căn hộ của cô thuê cũng gần trường, nằm trong một khu rất yên tĩnh và có bảo vệ đàng hoàng. Nói về kỹ tính thì chắc chắn khó ai qua được vị lão sư này vì từ lúc cô vừa bắt đầu công việc 'gõ đầu trẻ' này thì cô đã gặp không ít chuyện dở khóc dở cười đến từ nhan sắc xinh đẹp của cô. Nên những vấn đề đó đã dạy cho cô an toàn là trên hết.

Tưởng Hân hì hục chép bài từng môn mà thấy mắt cô hoa cả lên. Chợt nhìn thấy trên bàn học là cuốn tập Anh văn mà cô bạn trong lớp cho mượn. Tưởng Hân thở dài, cô chỉ nghỉ có hai tuần thôi mà làm gì học nhiều dữ vậy. Thầm nghĩ không biết Lưu lão sư kia là giáo viên từ trường nào chuyển về mà lại đẹp như vậy. Tưởng Hân nhắm mắt tưởng tượng đến hình ảnh trên bục giảng sáng nay mà cô ngủ thiếp đi lúc nào không biết.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro