Chap 51
Còn Jiyeon... Nó không vào lại trường mà về thẳng đến nhà, nó quăng điện thoại vào tường nát bét, buông người nằm dài chiếc ghế sofa, nó lặng người nằm đó mà trực trào nước mắt... với nó, nó chưa bào giờ khóc vì ai cả, đây là lần đầu tiên nó vì một người con gái mà làm nó khóc và đau đến như vậy... hàng ngàn suy nghĩ được xoay quanh đầu nó *cô đã bỏ nó rồi sao?*...*Cô không còn yêu nó nữa sao? Sao lại đối xử tàn nhẫn với nó như vậy?*... nó tiếp tục rơi lệ cho đến khi nó ngủ quên mất...
11:00AM trưa Eunjung và Qri từ trường trở về... bước vào nhà lúc nàyphòng khách không còn ngăn nắp như trước nữa mà thay vào đó mọi thứ đã bể toanhhết... điện thoại của nó cũng tanh bành nằm cạnh vách tường...nhìn thấy hìnhảnh nó nằm đó vậy Eunjung và Qri cũng xót lắm nhưng chẳng biết giúp gì ngoàiviệc đứng nhìn nó như thế....
-Jiyeon... mệt thì lên phòng nằm sau lại nằm ở đây... còn đồ đạc nữa, bể hếttùm lum rồi nè... điện thoại thì tanh bành téc béc hết...*Qri ngồi xuống layngười nó nói khi nó mở mắt*
Nó ngồi bật dậy, ôm chầm Qri ngồi khóc một lèo... Eunjung đứng đấy nhìn đứa bạnthân của mình như vậy cũng chẳng kìm được lòng, lần đầu tiên lần đầu tiên Eunjungthấy nó trở thành một con người khác như vậy...Qri cũng chỉ biết an ủi nó...
-Jiyeon à, đừng vậy...*cô vỗ vỗ vai nó*
-Em đau lắm sư phụ, em chưa bao giờ cảm thấy tim mình lại đau đến như vậy...Tại sao Hyomin có thể bỏ em mà đi vậy hả cô? Tại sao cô ấy không nói em biết?.........*nó khóc nhiều hơn và nói trong tiếng nghẹn ở cổ họng*
-Cậu có muốn cô Hyomin quay về không? *Eunjung ngồi xuống vỗ vai nó hỏi*
-Muốn, tớ rất muốn... *nó xoay qua gật đầu lia lịa*
-Vậy thì cậu phải mạnh mẽ lên... sang đó rước cô Hyomin về...*Eunjung nói giọngquả quyết*
-Em khùng hả Eunjung, đã chuỵên vậy mà còn xúi Jiyeon qua bên đó... *Qri ngướcnhìn Eunjung*
-Không em nói thật... nếu như là cô thì em cũng sẽ như vậy... vì em biết Jiyeonvà cô Hyomin là dành cho nhau, và em biết tinh yêu của họ có thể trở về vớinhau... chỉ là sớm hay muộn thì nhờ vào cậu và cô ấy hết *Eunjung nhìn Jiyeonnói*
-Nhưng mình nghĩ cô ấy không còn yêu mình nữa...???????
-Thế em đã mở cái hộp quà đó ra chưa mà nói vậy...*Qri lên tiếng cắt ngang*
-Hộp quà?...
-Hộp khi sáng cô đưa cho em đó Jiyeon *Qri nhìn nó nói*
-Em nhớ rồi, nó trong cặp... *nói rồi nó lôi cặp lại lấy ra*
-Vậy thì mở ngay và luôn coi trong đó là cái gì....
Nó bắt đầu mở hộp quà ra... trong đó là sợi dây chuyền Chanel mà cô cố tình làmmột cái giống hệch cái nó tặng cô lúc sinh nhật, nó cầm lên bên cạnh đó là 1 tờgiấy, tay nó từ từ lật ra ...
-Gửi Jiyeon. Cô rất khó thể hiện cảm xúc ra ngoài, cho nên cô đã nghĩ cho việcnày đó là viết thư cho em... Cô tặng em sợi dây chuyền này của cô... cô đã cốtình đi làm một sợi giống hệch sợi em tặng cô, em biết để làm gì không? Em phảiđeo nó, vì nó sẽ là một cặp với sợi dây chuyền của cô đang đeo ^^!...Em biếtkhông??? trước đây cô là một người rất là lạnh lùng, nhưng đã có một khoảnhkhắc vui vẻ xuất hiện mà cho tới giờ cô cũng không quên được đó là lần đầu tiêncô gặp em, và em đã dạy cho cô một thứ mà cho tới bây giờ cô vẫn không thể nàoquên được, em đã nói thứ đó là phép màu, nhưng cô đã không tin điều đó cho đếnkhi em bước vào cuộc sống của cô thật nhẹ nhàng và cô tin phép màu là có thật,nhưng cô không phải là người không hiều biết gì về phép màu bỡi vì có nhiều lúcphép màu sẽ không thể hiệu nghiệm ngay lập tức đâu! Mà phép màu chỉ hiệu nghiệmtrong cuộc sống của cô một cách hoàn toàn bất ngờ và em đã làm thay đổi cuộcsống của cô, và em đã làm cho cô tin tưởng về tình yêu và yêu em một cách chânthành.... Khi nào em nhớ cô, em hãy nhìn lên bầu trời đêm.. cô sẽ ở cạnh em...Yêu em!!!!
-Đó thấy chưa... tớ nói mà... cô ấy còn yêu cậu rất nhiều đó Jiyeon *Eunjungnhìn chầm chầm vào tờ giấy rồi nói*
-Vậy thì sao? Người thì cũng đi rồi... có níu kéo được gì nữa đâu...*nó ngồiphịch xuống ghế*
-Thôi thì cứ để thời gian thử thách hai người đi... cô sẽ cho em 1 tuần để suynghĩ, nếu quyết định của em sẽ qua Mỹ tìm Hyomin thì cô sẽ giúp em đặt vé máy bay,còn nếu em quyết định từ bỏ mối tình đầu này thì cô không có gì để nói nữa...*Qrinói rồi đi vào bếp*
-Tớ tin cậu sẽ không dễ dàng từ bỏ mối tình này đâu phải không Jiyeon...?? Hãyqua bên đó và tìm cô ấy... chắc chắn cô ấy cũng đang rất nhớ cậu đó...*Eunjungnói*
-T....Tớ...Tớ không biết có nên sang đó không... vì tớ sợ cô ấy sẽ đuổi tớ trởvề lại thì công giả tràng...*nó nói rồi xụ mặt*
-Yên tâm, tớ sẽ sang đó cùng cậu... dù có ở đó 1 năm tớ cũng chịu...
-Cậu nở bỏ cô Qri một mình sao? * Jiyeon nhìn trừng mắt ra hỏi*
-Yên tâm... cô sẽ không đau buồn khi thíu vắng Eunjung đâu em ạ...*Qri cầm đĩatrái cây bước ra*
-Mần răng???????? *Eunjung nhìn Qri*
-Vậy là em đã có quyết định rồi phải không Jiyeon????????*Qri hỏi*
-Dạ... nhưng chắc 3,4 ngày nữa em sẽ sang... vì em muốn ổn định lại tinh thầncái đã??????
-Cậu đang bị tổn thương về mặt thể xác hay tinh thần gì thì kệ cậu... đọc xongthư đó khoái muốn chết mà bày đặt xạo ke... là thấy ghét rồi...*Eunjung nóiliếc xéo Jiyeon*
-Nói vậy thì tớ không cần cậu sang Mỹ với tớ nữa...*Jiyeon nói dứt khoác*
-Có ai nói gì đâu... cho đi theo đi, một mình cậu lỡ bị gì sao? Mà bên Mỹ thìlại rộng lớn nữa, biết cô Hyomin ở đâu mà tìm, tớ đi theo để tớ giúp cậu tìmcho nhanh... vậy được hơn không???????
-Làm biếng đi học thì nói làm biếng đi học đi, bày đặt bày điều này nọ.. *Qrilườm Eunjung*
-Chỉ có cô là hiểu ý em, thôi thì cho em đi chuyến này, vài ngày rồi về, hứa làkhi về sẽ có mặt cô Hyomin về cùng luôn...*Eunjung tự tin nói*
-Đừng có đắc ý quá em à... cô là cô biết bác Park Jaho ba của Hyomin rất khótính, muốn dẫn về lại đây hả? chắc còn lâu à nghen cưng... *Qri chề môi...*
-Thì cứ chờ xem... *Eunjung hất mặt*
-Thôi thôi... mệt rồi, em đi tắm đây... cô nấu gì cho em ăn nha em đóiquá....*nó đứng lên *
-Ừm... cô biết rồi...
-Vậy còn em sao cô? Em muốn ăn gà chiên...*Eunjung mè nheo*
-Tự làm ăn đi em, cô bận rồi...*Qri nhìn Eunjung nhướng rồi đi thằng vô trongbếp*
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro