Chap 2: Đồ tương lai
-"Ngươi là ai???"
-"A"
Iroha ngước nhìn thì thấy một người đàn ông thân hình to lớn, mặc áo hoàng bào tay cầm cái ô nhỏ.
-"Anou...anh là ai?"
-"Sao ngươi lại ở đây?"
-"T...tôi không biết"
-"Ngươi...biết đây là đâu không?"
-"Một khu rừng?"
-"Heh, rừng cái đầu ngươi, đây là sân trong cung"
-"C...cung?"
-"Ừ, cung"
-"K...không phải...đang đóng phim"-Iroha lầm bầm
-"Đóng phim?"
Iroha nhớ lại việc mình bị kéo vào trong gương, áo hoàng bào và nơi lạ lẫm, cô hỏi:
-"Xin lỗi, nhưng đây là năm bao nhiêu vậy? 2010 đúng không?"
-"Ngươi mê sảng cái gì vậy? Đây là năm 19XX"
-"Hể...hế???????????"
.
.
.
.
-"Vậy là người nói, con bé này từ tương lai đến ạ?"
-"Đúng, tại cái thứ như điện..."
-"Điện thoại"
-"Ờ...ờm, điện thoại, hộp sắt biết đi mà không cần ngựa"
-"Đó là ô tô ạ"
-"Ờ, và còn thứ bút không cần chấm mực"
-"Như tôi đã nói, đó là bút bi"
-"Ờ ờ, bút bi"
Xì xầm xì xầm
Các tướng bắt đầu bàn tán, xì xầm to nhỏ với nhau.
-"Hehhh~ chuyện gì đây trời? Mình đang ở năm 19XX? Thật không thể tin nổi"
*Câu in nghiêng là suy nghĩ của nhân vật
Rengggggggggg
-"Á, cái gì vậy??"
Lần lượt các tướng đều rút kiếm ra và lùi lại về phía sau bằng ánh mắt cẩn trọng.
-"Ara, đồng hồ báo thức"
-"C...cái đó là thứ gì vậy??"
-"Ể~ chỉ là...báo thức thôi mà"
-"Tắt, ngươi hãy tắt nó ngay, ồn ào quá"
-"Đ...được thôi"
Ngay sau khi Iroha vừa tắt, các tướng thở dài rồi rút kiếm lại
-"Có gì mà mọi người phải sợ?"
-"Cái thứ đó phát ra tiếng khá to đáy, ta có thể dùng để báo động"
-"Ngươi nói đúng, ê đưa ta cái đó"
-"Hể??? Không được, đây là thứ rất quan trọng với tôi"
-"Hở? Cô dám chống lệnh hoàng tử..."
-"Khoan"- Vị hoàng tử dơ tay lên
-"N...nếu không có nó, tôi không sống được"- Iroha bĩu môi
-"Ta sẽ không làm gì cô, xưng tên đi"
-"I...Iroha"
-"Tóc cô..."
-"A...từ khi sinh ra đã vậy rồi"
-"Nó...à...Ta, ta tên Wakasabi, hoàng tử ở đây"
-"H...hoàng tử?"
-"Phải, nếu cô là người của tương lai thì hãy trả lời câu hỏi này"
-"Dạ? Hỏi gì?"
-"T..."
-"Ấy ấy nếu về Toán học thì tôi không làm đâu"
-"Cái con bé này, ta đã nói xong đâu"- Wakasabi vung tay định đánh
-"A...không thì là gì ạ?"
-"Ta muốn hỏi về Văn học"
-"Phù...ok, văn học thì tôi chứa cả tủ"
-"ok?"- Wakasabi ngơ ngác
-"À...có cũng...mang nghĩa là đồng ý"
-"Thế à... được, theo ta"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro