Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 2

Tôi vẫn đi phía sau em..điều mà trước đây em vẫn làm với tôi..đúng, trước đây, em lúc nào cũng ở phía sau tôi. Nhìn tôi vui vẻ với những cô gái của tôi. Nhìn tôi lạnh nhạt với em. Vậy thì tại sao hôm nay tôi cứ phải theo em. Vì tôi nhớ em, từ khi em rời xa tôi, tôi thấy nhớ em.. em bước vào một quán café, ngồi vào chiếc bàn tôi vẫn hay ngồi, em sao vẫn chưa buông bỏ được tôi, hả cô gái? Tôi biết, em sẽ gọi một tách cafe đen, như cách em thường nói "em phải tập nếm vị đắng để đến khi cuộc đời cho em những đau khổ em đỡ phải cảm thấy hụt hẫng". tôi cũng hi vọng, em sẽ không hụt hẫng, không đau khổ vì tôi. Nhưng dường như những tỏn thương mà tôi mang đến cho em quá lớn, vị đắng của những giọt cafe vẫn không thể xoa dịu. Em tập làm gì nếm trước vị đắng, để giờ đây vị đắng có dịp lan tỏa cào xé em, hả em? Tôi vẫn đứng từ xa nhìn em, tôi thấy cậu nhân viên phục vụ quen thuộc nhìn em cười buồn và thông cảm (???). Tôi thấy em lại đưa mắt nhìn xa xăm, dáng vẻ mệt mỏi.. sao tôi lại thấy đau.. cái dáng vẻ mệt mỏi hệt như một ngày em bị ốm, em xanh xao, nằm một chỗ nhưng tuyệt nhiên không gọi điện thoại cho tôi. Hôm ấy , em không đến dọn dẹp nhà như mọi hôm, cũng không điện thoại hay nhắn tin nhắc nhở tôi phải ăn sáng trước khi đi làm hay ti tỉ những thứ khác như mọi hôm. Tôi thấy hơi lạ nhưng vẫn thản nhiên, có lẽ cũng tốt, một ngày không phải thấy em, biết đâu lại hay. Tôi quay cuồng cùng những cô gái của mình trong điệu nhạc xập xình của bar, tôi đưa một cô gái về nhà và làm tình. Nửa đêm giật mình, tôi mở vội điện thoại, không một cuộc gọi nhỡ, không một tin nhắn. một cảm giác lạ len lên trong tôi. Nhưng vội vàng xua đi, tôi ôm cô gái bên cạnh và tiếp tục lặn lội tìm thú vui của riêng mình. Sáng hôm sau, vừa mở cửa, tôi đã thấy em ngồi đó từ bao giờ, gương mặt tái xanh, môi nhợt nhạc, nhìn tôi và nhìn cô gái bên cạnh tôi, bằng đôi mắt buồn. Tôi né tránh ánh mắt em, hôn chào tạm biệt cô gái và bước vào nhà. Em cũng theo tôi vào, tay cầm chổi, bắt đầu quét nhà, em nhẹ nhàng, àh không, thều thào nói với giọng mệt mỏi:

- Hôm qua em sốt, không đến dọn dẹp nhà giúp anh được...

Tôi giật mình, nhìn vẻ xanh xao nơi em :

- Sao không điện thoại cho anh?

Em ngưng quét 1 giây, khựng lại, nhưng nhanh chóng tiếp tục quét những nhát chổi chậm chạp và mệt mỏi:

- Hôm qua anh vẫn ăn sáng chứ, trưa vẫn ăn cơm hay lại lười rồi ăn bánh mì?

- Anh hỏi sao em lại không điện thoại cho anh?

- Hôm qua anh đi chơi đúng không? Nhiều đồ chưa giặt quá này .

Tôi vùng dậy chạy đến cầm chặt vai em lay mạnh :

- Em có nghe anh hỏi không, tại sao ốm mà không gọi cho anh?

- Vì anh không yêu em...

Em lại nhìn tôi, đôi mắt buồn, giọt nước mắt buồn. Tôi lặng người. Phải, tôi không yêu em cơ mà. Tôi vẫn thản nhiên mây mưa và đam mê bên bao cô gái khác cơ mà. Uh , tôi mặc kệ em.
***

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro