Part 9
Trước sự nổi tiếng của Vy bé nhỏ ở lớp, Diệp Hàn có chút không vui. Dĩ nhiên là không vui. Bé con vốn chỉ là của cậu, vốn chỉ quan tâm đến cậu, nay lại bị... kiểu như bị " cướp mất" ý. Giờ Vy dành ít thời gian cho cậu hơn ý. May là buổi trưa chúng còn có thể ăn trưa cùng nhau, à cùng lũ kiến nữa...
Không chỉ bạn bè mà có thầy cô cũng rất yêu quý Vy nhé. Vì cô bé vừa xinh xắn vừa rất ngoan, lại học rất giỏi. Tất nhiên là giỏi rồi, nó có trí nhớ siêu phàm cơ mà, mấy bài kiểm tra trên lớp đâu làm khó nó được. Thêm vào đó, nó có cả 1000 năm học đủ các loại ngôn ngữ nên tiếng Anh đối với nó cũng thông thạo không kém tiếng Việt. Thành ra tiết Anh đầu tiên, khi mà cô giáo gọi nó lên đọc bài thì đến cô cũng ngạc nhiên trước giọng chuẩn của nó rồi hết lời khen ngợi. Tất nhiên là con bé rất vui...
Hôm nay lớp nó có tiết thể dục do giáo viên mới dạy. Vy bé nhỏ cũng học được mấy buổi thể dục của giáo viên cũ rồi. Đó là cô Thủy, cô cũng hiền với tụi nó nhưng vì sắp sinh em bé nên giờ xin nghỉ. Trong phòng thay đồ thê dục, tụi con gái đã bàn luận rất nhiều về giáo viên mới này. Cái Hà, đứa ngồi trên Vy, là bí thư của lớp, tình tình cũng cởi mở, nói:
- Vy, cậu nghĩ xem giáo viên thể dục mới cũng chúng ta sẽ là ai? Nghe đồn là một thầy giáo sắp về hưu vô cùng khó tính.
Cái Thảo- đứa bạn thân của Hà- ở ngay gần đó vội chen ngang:
- Sao thằng Kiên nói sẽ là một cô giáo mới ra trường vô cùng xinh đẹp!
- Cậu tin nó à?- Cái Hà chẹp miệng- Cậu từng thấy nó phán đúng bao giờ chưa?
- Thì... tại nó bảo nó nghe lẻn được ở phòng hội đồng là như thế. Nó còn nói nếu nó nói sai nửa lời thì sẽ mua đồ ăn sáng cho tớ cả tuần.
- Vậy thì xác định là cậu được ăn sáng miễn phí rồi đấy... Này Vy, sao cậu không nói gì?
- Ờ thì...- Vy vừa nói vừa cất đồng phục vô tủ đồ- Là ai cũng được mà, nếu chẳng may vào người nghiêm khắc một chút thì ngoan hơn là được... Thôi tớ đi trước đây. Tớ phải tìm Diệp Hàn có chút chuyện...
Sau đó nó chạy biến. Đúng lúc ra sân thể dục thì gặp Diệp Hàn luôn.
- Anh! Anh!- Con bé lớn tiếng gọi
Diệp Hàn đang đứng nói chuyện với một bạn nữ rất xinh đẹp, nghe thấy giọng nói quen thuộc liền vội quay lại cau mày nhìn nó. Con bé cười hì hì với cậu rồi quay sang bạn nữ xinh đẹp kia:
- Ô, em chào chị! Chị là nữ thần tỉ tỉ Dương Hoàng Yến lớp 12a1 phải không ạ?
- Nữ thần gì chứ!- Cô nàng tên Yến cười hiền- Mọi người toàn đặt biệt danh không đâu thôi... Mà, em là Nguyễn Tường Vy cùng lớp với Diệp Hàn phải không? Đợt này em là rất nổi tiếng đó nha!
- Em ạ? Hì, đâu có đâu... Em nghe mọi người kể nhiều về chị, nay mới được gặp, quả thật chị rất xinh đẹp. À, mà chị tìm anh Diệp Hàn có chuyện gì vậy?
- Ờ, chị chỉ muốn hỏi xem lớp em có ai muốn đăng kí vào đội cổ vũ không, bởi vì đội cũ vũ giờ toàn học sinh tốt nghiệp hết rồi. Phải rồi, em có muốn tham gia không?
- Em á?- Con bé quay sang nhìn Diệp Hàn nãy giờ mặt vẫn không cảm xúc rồi nói- Em sẽ suy nghĩ thêm ạ...
- Vậy cũng được, có gì thứ 7 sinh hoạt, nếu em muốn tham gia hãy tới gặp chị ở phòng tập nhé, hôm đấy sẽ có buổi đăng kí ấy.
- Vâng.
- Mà, sao em lại gọi Diệp Hàn anh?
- Dạ? À, hồi em còn ở trại mồ côi, anh ấy cùng mẹ hay tới chỗ em làm từ thiện, em gọi là anh vì lúc đấy không biết anh ý bằng tuổi mình. Giờ quen miệng rồi nên khó sửa lắm chị!- Con bé thao thao bất tuyệt về "bài diễn văn" mà nó đã nói lần thứ không nhớ là bao nhiêu.
- Ừ, được rồi, chị phải về lớp đây, bye bye!
- Bye chị!
Sau đó con bé quay ra Diệp Hàn bĩu môi:
- Em tưởng anh chỉ biết quen với mấy con kiến, thì ra còn quen được với cả nữ thần tỉ tỉ xinh đẹp...
- Cũng không tính là thân thiết, chỉ từng nói chuyện vài lần thôi...- Cậu chàng thanh minh- Mà này, anh đã nói rồi mà, có thể thay đổi cách xưng hô mà, đâu cần phải bịa chuyện như vậy...
- Dù sao ngay từ đầu cũng đâu phải là nói thật, em chỉ là "thiên biến vạn hóa" thêm một chút... Mà em thích gọi anh là anh hơn là bạn. Vả lại ai cũng tin em nói mà...
- Tùy em... Nhưng sao tự dưng lại chạy ra đây tìm anh? Đợt này em hay đi với bọn cái Hà lắm mà?
- Ờ thì... Sáng nay anh có thấy cái lọ thủy tinh của em ở đâu không? Em thật không nhớ là đã để nó ở đâu...
- Lọ thủy tinh nào cơ?
- Cái lọ em ở khi còn là một cái kén rồi khi bé xíu bằng ngón tay ý...
- À à, nhưng em có trí nhớ siêu phàm cơ mà, sao lại quên được?
- Thì trí nhớ đó chỉ có tác dụng khi em đọc thần chú trước khi muốn ghi nhớ điều gì thôi, và nó chỉ có tác dụng trong 1 tiếng, nếu không đọc thần chú tiếp thì trí nhớ của em cũng không khác người bình thường, mà ở nhà thì em ngại đọc mấy câu đó lắm, dài vô cùng...
- Ờ... anh cũng không để ý. Chắc em để trong tủ mà quên chưa tìm...
- Hồi sáng em mở tủ ra không thấy nhưng lại vội đi học nên không để ý. Giờ nghĩ lại mới nhớ không thấy cái lọ nữa...
- Chắc không sao đâu, để chiều về tìm đi.
- Nhưng mà cái lọ đấy rất quan trọng, anh biết mà, nếu nó vỡ thì em cũng sẽ chết đi... Mà đợt này phòng trọ bên cạnh mới nuôi một con mèo rất hay chạy lung tung. Cửa sổ phòng mình lại không hay đóng, nếu nó chiều vào rồi làm vỡ lọ...
Mặt con bé lộ rõ vẻ lo lắng. Cậu chàng vỗ vai nó an ủi:
- Sẽ không sao đâu... Chắc em chưa xui xẻo tới vậy. Đừng lo nữa, có lẽ em đã cất cái lọ cẩn thận tới nỗi không dễ tìm ra ấy chứ, một con mèo sẽ không tìm thấy đâu...
Thấy mặt con bé dãn ra, cậu nói tiếp:
- Đừng quá lo, sẽ ổn cả thôi...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro