Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Part 8

   Chiều tối, trên đường về, Diệp Hàn có ghé qua chợ mua đồ ăn, bảo Vy bé nhỏ về trước. Nhưng khi cậu về nhà thì lại không thấy ai cả. Chả nhẽ bé con lại đi lạc? Cậu lo lắng đi ra ngoài tìm, cơm cũng chẳng buồn nấu. Nếu mà... chỉ là nếu thôi... nếu một ngày nào đó nó thật sự phải rời khỏi cuộc đời cậu... thì cậu không biết mình sẽ ra sao nữa, đến nghĩ cậu cũng không muốn nghĩ nữa... Cậu đang dần thích nghi với cuộc sống làm "mẹ" rồi mà... Trong lúc cậu đi như người mất hồn thì bỗng có tiếng gọi quen thuộc:

- Diệp Hàn! Diệp Hàn!!!

Cậu vội quay người ra nơi vang lên tiếng gọi. Là bé con cảu cậu kia rồi. Cậu nhất thời không nghĩ gì cả, cứ thế chạy ra ôm chầm lấy nó. Con bé cười toe, hai tay cầm túi lớn túi nhỏ giơ ra tự hào nói:

- Anh xem em đã mua gì này!

- Con bé hư!- Cậu buông nó ra, mắng- Em đã đi đâu thế hả? Có biết là anh đã rất lo không. Bảo em về nhà rồi mà còn đi mua gì thế hả?!!

- Em xin lỗi...- Con bé phụng phịu- Em chỉ muốn anh bất ngờ thôi...

- Được rồi, về nhà nói tiếp, đưa mấy cái túi anh cầm cho... Đã mua gì thế?

- Là bát đũa anh ạ- Nó tí tởn khoe- Hồi sáng em làm vỡ bát nên giờ mua đền anh đây...

- Ai nói em phải mua hả?... Từ đã..- Diệp Hàn cẩn trọng nhìn quanh lối vào phòng trọ của mình, khi thấy không có người mới vội kéo Vy vào, không quên nhắc nhở nó- Em phải tuyệt đối cẩn thận, đừng để ai biết em ở đây với anh, họ sẽ lại suy diễn lung tung thôi...

- Em biết rồi mà...- Nó vừa nói vừa lấy mấy cái bát mới mua ra rửa- Em làm vỡ nên phải mua lại là đúng mà...

- Anh vừa mới mua rồi thì em lại mua nữa...- Cậu chàng chỉ vào cái hộp đựng cả bộ bát đĩa ở trên giường- Mà em lấy đâu ra tiền để mua chứ?

- À, hôm qua sư phụ có cho em ít tiền, nói là sống ở thế giới loài người mà không có tiền thì rất khó sống, với lại anh chỉ là học sinh cũng không có nhiều tiền...

- Ai nói anh không có!- Diệp Hàn vừa nói vừa đi vo gạo- Anh nói anh sẽ nuôi em thì nhất định sẽ nuôi được...

*choeng...*

À thì... nó nhỡ tay làm vỡ vài cái bát nữa...

- Thôi, để anh rửa bát cho, cứ để đấy!- Cậu vội nói, để nó động váo mấy thứ dễ vớ như bát đũa thật không hay tí nào- Nhưng mua vài cái bát thôi mà em về muộn thế?

- Em có ghé qua vài cửa hàng để xin làm thêm buổi tối để kiếm tiền...

- Không cần! Em không phải làm gì cả, anh nói là anh có tiền mà...

- Nhưng mà...

- Để anh nói em nghe... Bố anh trước đây vì mải làm ăn nên không quan tâm đến mẹ nên mới dẫn đến li hôn. Sau đó mỗi tháng tiền trợ cấp sau khi li hôn mà bố gửi, mẹ nhất quyết không nhận, mẹ đều cho anh hết. Tuy nhiên mẹ vẫn chi trả tiền học với tiền phòng trọ, tiền sinh hoạt của anh như thường dù anh bảo không cần, mẹ nói mẹ không cần tiền của một người đàn ông như bố vẫn có thể nuôi anh. Còn hàng tháng bố cũng gửi tiền riêng cho anh. Nói chung là số tiền anh có mỗi tháng đủ để nuôi thêm hai đứa như em cũng được!

Thấy Diệp Hàn có vẻ không vui, con bé không dám nói gì nữa, lẳng lặng vâng dạ rồi lôi sách ra làm bài. Mãi sau mới lên tiếng:

- Anh có hay về thăm mẹ không? Mẹ anh ở đâu?

- Mẹ anh sống ở vùng ngoại ô, thường thì một tháng anh về thăm mẹ một lần...

- Mẹ anh làm nghề gì thế?

- Mẹ là giáo viên của một trường THPT, buổi tối thì dạy ở trung tâm luyện thi...

- Anh... anh có hay gặp bố không?

- Thì.... Không...- Cậu nói bằng cái giọng buồn thiu- Từ hồi chuyển sang Việt Nam, anh không gặp lại bố nữa. Thi thoảng bố có gọi điện hỏi thăm...

- Um... Anh biết em đang nghĩ gì không?

- Em đang nghĩ gì?

- Em nghĩ rằng mình có một người mẹ như anh thật may mắn...

- Chứ còn... Tìm đâu ra người mẹ tốt như anh chứ!!! À mà, khoan, con bé này, đã nói anh không phải mẹ em rồi mà!!! Thật tình!!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: