Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Part 7

   Sáng sớm mùa thu không khí trong lành, có làn gió khe khẽ thổi, thời tiết đúng là rất đẹp cho ngày đầu tiên đi học của Vy bé nhỏ.

- Chỗ trọ của anh thật tốt- Vy nói- Gần trường như vậy, có thể đi bộ thật thích!!!

- Ừ, cho nhỡ ra sẽ không muộn học- Diệp Hàn vừa nói vừa xem lại cặp sách xem mang đủ đồ chưa. Hôm nay nhờ phúc của bé con mà cậu làm gì cũng rối tung lên...

- Hồi còn là sâu ý, bọn em được sư phụ cho xem rất nhiều loại phim của loài người các anh nhá. Sư phụ nói tuy đời không giống như phim nhưng phim cũng phần nào phản ánh được cuộc sống. Thành ra em biết được nhiều thứ lắm. Mỗi lớp đều có giáo viên chủ nhiệm phải không anh?

- Ừ, giáo viên chủ nhiệm lớp mình là cô Thanh dạy Văn, cô còn trẻ, mới ra trường không lâu. Vì cũng mới bắt đầu năm học nên anh không rõ về cô ấy lắm, nhưng cô có vẻ hiền.

- Vậy còn các môn khác là ai dạy ạ?

- Môn Toán là thầy Trường dạy, thầy là một người vô cùng nghiêm khắc, chỉ mới học thầy một thời gian ngắn mà bọn anh cũng thấy rất kinh khủng rồi...

Cứ thế chúng nói chuyện về trường học cho tới khi vào tới lớp. Vừa đi Vy bé nhỏ vừa bám lấy tay Diệp Hàn như một đứa trẻ sợ lạc...Lớp 11a1 của chúng ở trên tầng 2, nhìn ra là mấy cây phượng to tướng. Những bông hoa phượng cuối cùng nở thật đẹp...

- Trường anh đẹp nhỉ?- Con bé xuýt xoa- Còn rất đông người nữa...

Vì sắp vào lớp rồi nên đông là phải, đã vậy bé con nhà ta lại xinh lạ thường nữa, thu hút rất nhiều người. Ai đi qua cũng đứng lại nhìn Vy một lát rồi mới đi. Con bé thì thích rồi, nhìn cái gì cũng lạ, cái gì cũng hay, gặp ai cũng quay ra cười hì hì còn vẫy tay chào nữa chứ. Làm Diệp Hàn tự dưng thấy rất mất mặt:

- Kệ họ đi, đừng chào nữa, vào lớp thôi...

- Cứ vậy vào thôi ạ?- Con bé ngây ngốc nói

- Tất nhiên...- Thế rồi cậu thản nhiên kéo nó vào, chứ cứ đứng ngoài để người ta nhòm ngó thật không hay chút nào

Vy bé nhỏ lẽo đẽo đi theo, không quên nói:

- Sao ở trong phim còn có vụ giáo viên dẫn học sinh mới vào giới thiệu cơ mà...

- Đó là phim. Em cứ vào đi, lát nữa chủ nhiệm sẽ vào giới thiệu em sau...

- Vâng...

Cứ ngỡ vào trong lớp là yên ổn, hóa ra cũng rất ồn ào. Cả lớp xôn xao hết lên khi Vy bước vào.

- Thật xinh mà...

- Là học sinh mới à...

- Xinh thật...

...

Vy biết là nói mình nên con bé cười toe :

- Chào các bạn, tớ là học sinh mới, tên Nguyễn Tường Vy!

- Ừ, tớ là Kiên- Một cậu nhóc có mái tóc xù tới cười cười với nó

Một nhóc khác cắt đầu cua cũng lại gần:

- Còn tớ là Hùng...

Sau đó ai cũng tới chào hỏi, chỗ của Diệp Hàn trở nên đông đúc và ồn ào lạ thường và dường như sẽ không ngớt nếu cô giáo chủ nhiệm không vào. Vy bé nhỏ thích thú ngồi xuống cạnh Diệp Hàn, tí tởn nói:

- Lớp anh thân thiện nhỉ?

Diệp Hàn tỏ vẻ không vui, hằn học lôi vở ra, làu bàu:

- Là em chưa biết thôi...

- Em thấy mọi người đều tốt mà- Vừa nói con bé vừa quay ra vẫy vẫy tay với một bạn nam đang nhìn nó đắm đuối

Đợi lớp ổn định, số người quay xuống nhìn nó ít đi thì cô Thanh chủ nhiệm mới lên tiếng:

- Lớp ta hôm nay có thêm bạn mới, chắc các em cũng biết rồi, bạn tên là Nguyễn Tường Vy. Vy chuyển từ trường Sky tới trường mình do gia đình nhận nuôi bạn ấy chuyển nhà. Ừ, bạn vốn là trẻ mồ côi, vì vậy các em càng cần phải đối xử với bạn tốt hơn một chút. Và bạn cũng có kết quả học tập rất tốt đấy nhé... Mà Vy à. Em ngồi cạnh Diệp Hàn sao?

- Vâng!- Con bé nhìn cô cười thân thiện

- Vậy cũng được... Giờ thì chũng ta vào bài học mới nào...

Vì là ngày đầu tiên đi học nên lòng bé con rất háo hức, nó cực kì chăm chú nghe giảng, như muốn nuốt từng lời của giáo viên vậy. Đến giờ ra chơi thì bạn bè xúm lại hỏi nó chuyện này chuyện kia, nào là chuyện ở trại trẻ mồ côi, chuyện bố mẹ nuôi. Con bé toàn dựa vào kiến thức phim ảnh của mình nói phét ra hết. Có đứa còn ngỏ ý muốn ngồi cùng nó nhưng con bé từ chối và nói rằng thích ngồi với Diệp Hàn hơn. Tất nhiên là mọi người thấy lạ, rằng tại sao một kẻ lập dị như Diệp Hàn lại quen một cô bé xinh xắn đáng yêu như vậy. Diệp Hàn liền nói dối là chúng gặp nhau trên đường tới trường và có nói chuyện một chút. Mọi người tin sái cổ...

Mãi tới giờ ăn trưa, Diệp Hàn với Vy bé nhỏ mới có thể có không gian riêng. Bởi thay vì ở canteen ăn với mọi người thì cậu chàng lại lôi bé con ra ghế đá sau trường thưởng thức bữa trưa chỉ có 2 đứa.

- Anh có vẻ không thích mọi người nhỉ?- Bé con vừa nói vừa vui vẻ ăn hộp cơm của mình

- Ờ thì... Anh ít tiếp xúc với họ...- Cậu chàng nói, amwts cứ nhìn quanh gốc cây phượng

- Anh tìm gì thế?

- Anh tìm mấy con kiến... A, đây rồi- Cậu vội ngồi thụp xuống cạnh lũ kiến đang đi theo hàng, rải một ít cơm của mình ra đất- Cơm của các cậu đây...

Lũ kiến vội xúm lại khuân vác cơm. Con kiến đầu đàn còn quay ra nhìn Diệp Hàn nói:

- Ô hôm nay cậu dẫn theo bạn gái tới à?

- Bạn gái gì chứ?... Là bạn thôi...- Cậu vội chối

Tức thì Vy bé nhỏ xen ngang, vừa nói vừa đổ ít cơm ra đất giống Diệp Hàn:

- Tớ là con cậu ấy đấy! À, chào cậu, tớ là sâu thành tinh Tường Vy!

- Lâu lâu mới gặp loài sâu thành tinh các cậu, thật vui... Thôi tớ phải đi vận chuyển về tổ đây, cảm ơn cơm của các cậu nhá!

- Ừ,bye bye...- Đợt lũ kiến đi hết rồi Vy mới quay sang Diệp Hàn- Anh hiểu được tiếng động vật sao?

Bấy giờ cậu chàng cũng ngạc nhiên không kém:

- Ừ, nhưng em cũng hiểu được sao?

- Dĩ nhiên, anh quên em vốn là sâu sao... Nhưng mà, anh... sao có thể?... Sư phụ em nói rất ít người có thể...

- Ừ, anh cũng không biết tại sao..- Cậu chàng bỗng rất muốn tâm sự- Từ hồi còn bé anh đã biết mình có khả năng đặc biệt ấy. Hồi đó anh cũng có nói với mẹ xong mẹ nói đó chỉ là trí tưởng tượng của trẻ con nên không quan tâm. Sau đó càng lớn, bố mẹ càng ít quan tâm tới anh hơn. Bố thì lúc nào cũng công việc, mẹ thì ngày đêm tụ tập bạn bè rồi uống rượu. Rồi bố mẹ anh ngày càng nhiều bất hòa dẫn tới khi anh 10 tuổi, họ quyết định ly hôn, Anh cùng mẹ chuyển sang Việt Nam sống, à, bố anh là người Trung Quốc, gia đình anh trước đây sống ở đó... Sang đây anh vốn đã ít nói lại càng trở nên ít nói hơn. Ban đầu là do bất đồng ngôn ngữ, sau này là vì họ đều coi anh là kẻ lập dị. Nhưng anh cũng không quan tâm, anh thích tâm sự với những chú kiến hơn...

Vy ngoan ngoãn lắng nghe, chợt bắt gặp ánh mắt buồn rầu của Diệp Hàn thì ngồi lại gần cậu hơn, lấy tay vỗ vỗ lưng cậu ta:

- Ngoan, Diệp Hàn ngoan... Có em đây rồi... Em sẽ đối xử với anh thật tốt...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: