Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Part 6

5h30 phút sáng, Diệp Hàn bị đánh thức bởi tiếng xoong nồi rơi loảng xoảng. Nằm trên giường gấp khiến cơ thể cậu có chút khó chịu, cơ mà nhìn cảnh tượng trước mắt, cậu nhất thời thấy thà đau còn hơn là mở mắt...

- Mẹ đã dậy rồi ạ?- Bé con Tường Vy quay ra nhìn cậu cười toe toét như thể đống lộn xộn trước mắt không liên quan gì đến nó vậy.

- Em đã làm gì vậy?- Diệp Hàn cau mày, lết người ra khỏi giường hìn quanh nhà.

Thì là, hiện trường là thế này, cũng không có gì đâu, chỉ là xoong nồi rơi lung tung, bát đĩa thì có vỡ vài cái vẫn đang ở sàn nhà, chỗ nấu nướng thì đầy nước, dầu mỡ. Còn cô nàng bé con của chúng ta thì đang đeo tạp dề, mặt lem nhem, hình như đang rán trứng, à mà không, là rán cái gì đo hơi đen đen, hình như chảo cũng đen...

- Em đang nấu bữa sáng cho anh này!- Con bé tự hào nói- Em định làm cơm rang cho anh, cơ mà không biết đây có phải lọ dầu ăn không nữa *giơ lọ mắm ra* Còn cái lọ đầy nước vàng vàng kia, em nhỡ tay làm đổ ra rồi * chỉ vào lọ dầu ăn dưới sàn*

Diệp Hàn của chúng ta đột nhiên rất muốn đi ngủ tiếp cho xong, đối mặt với thực tại thật là bi đát mà...

- Được rồi, anh rất cảm kích trước tấm lòng của em, nhưng bé con à, hay là cứ để anh tự làm đi nha em!

Con bé cười hì hì rồi lại nhìn quanh chỗ minh:

- Hơi bừa anh nhỉ? Nhưng anh đừng lo, để em dọn cho..

*xoảng... choeng...*

À, vài cái bát nữa bị vỡ ý mà, con bé chẳng may vung tay hơi quá... Nó rối rít:

- Em xin lỗi, em không cố ý...Aaaaaa...

- Em làm sao thế?- Hắn vội tới cầm lấy bàn tay đang chảy máu của nó- Em thật không cẩn thận gì cả, nhiều mảnh vỡ như vậy, rất dễ bị thương, mấy cái mảnh đó mà cắm sâu vào thịt thì đến là hay... Thôi, có đau không...?

- Đau..- Con bé phụng phịu- Đây là cái gì vậy?

- Sao bảo nghìn năm qua em học hết rồi? Đây là máu, bị thương ngoài da sẽ chảy máu như vầy, sẽ đau, nên lần sau phải cẩn thận hơn nghe chưa?

- Um... Em biết rồi...

- Thôi, lại giường ngồi, em cứ không làm gì là giúp anh rồi...

Sau khi bôi thuốc cho Vy bé nhỏ thì Diệp Hàn phải quay lại dọn bãi chiến trường kia, không ngừng thầm trách cuộc đời mình thật lắm sóng gió mà...

Cũng phải đến hơn 6 giờ cậu ta mới dọn xong và làm cơm rang xong. Thật khổ mà...

- Cơm rang anh Diệp Hàn làm ngon hết xảy!!!- Vy bé nhỏ vừa ăn vừa xuýt xoa- Mai anh dạy em làm nhé!

Bất giác cậu chàng sởn da gà:

- Thôi thôi... Em không cần phải học, có anh rồi...

- Vậy anh sẽ luôn làm cơm cho em nhé?

- Ừ, anh sẽ làm...

- Hì... Mẹ Diệp Hàn là nhất!!!

- À phải rồi!- Cậu chàng nghiêm túc nói- Khi ở trước mặt người khác nhất định không được nhỡ lời gọi anh là mẹ, nghe chưa?

- Anh xấu hổ về em ư... *mếu máo*

- Ấy, không phải...- Cậu vội nói- Là do anh là con trai, sao có thể làm mẹ được...

- Con trai không thể làm mẹ sao?- Con bé làm vẻ khó hiểu

- Dĩ nhiên là không thể! Rốt cuộc cả 1000 năm qua, lão sư phụ đó dạy cái gì cho em thế?

- Em học được nhiều thứ mà... Phải rồi! Em phải chuẩn bị cái gì để đi học?

- Ừ nhỉ, em chưa có sách vở bút thước gì à?

- À, hôm qua sư phụ có mang tới cho em 1 cặp sách, chắc trong đó có đủ...

- Để anh xem...- Vừa nói cậu vừa lôi cái cặp sách màu hồng to tướng ở trên bàn học ra xem xét- Vị sư phụ này của em có vẻ rất am hiểu về học sinh, sắm cũng đầy đủ đấy... Hôm nay chỉ học từng này môn thôi... Mấy sách này để ở giá sách nhá!

- Vâng, anh nói gì em cũng nghe!!!

- Thôi 6 rưỡi rồi, em ăn xong chưa? Chúng ta phải đi học nữa... À mà em chưa có đồng phục nhỉ? Hôm nay mặc tạm áo sơ mi quần jean anh mua đi...

- Được được...

- Đúng rồi, lát nữa ra khỏi phòng có gặp ai thì em bảo là tới rủ anh đi học nhá, tuyệt đối đừng nói chúng ta ở chung...

- Huh? Tại sao lại thế...

- Anh nói rồi mà... Chuyện này là không nên... Đừng để ai trong lớp biết đấy nhá!

- Vâng...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: