Part 5
Lại thêm một ngày nữa Diệp Hàn chẳng tập trung vào việc gì cả. Bé con trưởng thành trước mặt cậu hồi sáng đúng là khiến cậu có chút không quen. Nhưng mà cậu thích... Cái dáng vẻ của một thiếu nữ ấy làm cậu... xao xuyến... Nào giờ cậu nghĩ mình chỉ xao xuyến với mấy con kiến thôi chứ... thì ra còn xao xuyến với sâu thành tinh... Suốt cả ngày, làm việc gì cậu cũng nhớ tới khuôn mặt của con bé nhà cậu. Cậu nhớ đôi mắt sáng như ngọc của nó, nhớ cả đôi môi chúm chím phụng phịu làm nũng...
Thành ra một ngày trôi qua đối với cậu hết sức nặng nề, lòng cứ thấp thỏm không yên. Cậu còn luôn lo lắng cho bé con, không biết nó ở nhà có xoay sở được không, có làm hỏng cái gì không, liệu có ai phát hiện ra nó không... Nó đúng kiểu người trên trời rơi xuống khiến hắn không tài nào yên tâm được. Thành ra khi trống là chạy như bay về luôn, quên cả chào cô...
Khi mở cửa phòng ra, Diệp Hàn bỗng chốc biến thành tượng. Cô bé này thật rất biết làm người khác đứng hình... Thì là mà, nàng bé con đã thay đồ rồi nhưng mà... nhưng mà... nàng mặc áo phông trắng mà không mặc áo trong...
Diệp Hàn đỏ mặt quay ngoắt lại. Không khí trở nên có chút ám muội...
- Em... Em...- Diệp Hàn nói (có chút xấu hổ)- Anh nhớ là có mua mấy đồ... ờ... mấy đồ nhỏ mà... sao em không mặc?!!
Nói đến đây mặt cậu ta thật sự đỏ gay... Ai dè con bé ngây thơ nói:
- Mấy đồ đó ngắn lắm, mặc sẽ lạnh, nên em không mặc...
Diệp Hàn nhất thời hận không thể đập đầu vào tường... "nuôi" một đứa con gài thật khó mà... nhất là một đứa con gái đến mấy điều tế nhị cũng không biết...
- Mấy đồ đó... ờ... phải mặc vào bên trong rồi mới mặc bộ khác vào bên ngoài.. Mà... em lên mạng mà tìm hiểu!!! Anh... anh ra ngoài mua đồ ăn...!!!
Thế rồi Diệp Hàn đi vội. Thật tình... thật tình... Mấy chuyện này... làm cậu xấu hổ chết mất...
Khi đi quanh quẩn, cậu chàng có đi qua một cửa hàng bán đồ nội thất có một cái giường rất đẹp. Tự dưng cậu nhớ đến một chuyện: tối nay bé con ở đâu? Có mỗi một cái giường thôi...
- Ế? Đây là cái gì?- Bé con nhìn chằm chằm vào cái đồ mà Diệp Hàn mới mang về. À, lúc này cô bé đã ăn mặc bình thường rồi.
- Là giường gấp- Cậu nói- Tối nay anh sẽ ngủ đó còn em ngủ trên giường...
Bé con ậm ừ rôi vờ đi xem máy tính tiếp nhưng miệng không ngừng làu bàu:
- Có thể ngủ cùng mà... em cũng có ăn thịt anh đâu mà sợ...
Tất nhiên là cậu nhóc nghe thấy hết. Cậu vừa vo gạo vừa nói:
- Dù sao cũng là nam nữ thụ thụ bất thân... Để mai anh sẽ tìm cho em phòng trọ khác!
Tức thì con bé giẫy nảy nên:
- Không chịu đâu!!! Em nhất định phải sống với anh!!! Anh đã nói là sẽ nuôi em mà...
- Cho em một chỗ ở mới cũng là nuôi mà... Em là con gái, anh là con trai... thật là có chút bất tiện...
- Em chẳng thấy bất tiện. Phải ở riêng mới bất tiện ý! Dù 1000 năm làm sâu em đã học nhiều thứ nhưng cũng có nhiều thứ em không biết, không hiểu... Nếu không có ai giúp đỡ, em cũng không biết phải làm sao...*khuôn mặt đáng thương*
- Được rồi... Được rồi... Vậy sẽ ở chung... Đừng làm vẻ mặt đó nữa!!!
- Hì hì...
Khuôn mặt đáng thương đó đúng là khiến hắn nhất thời mu muội mà...
- À, thế hôm nay em học được những gì rồi?- Cậu tiện miệng hỏi, chắc mẩm một ngày thì học được giỏi lắm là xong lớp 1 chứ gì...
Ngờ đâu con bé kiêu hãnh nói;
- Em học được tất cả!
- Hả?- Diệp Hàn tí nữa thì làm rớt nồi cơm
- Em học đến chương trình lớp 11 luôn rồi, mai có thể đi học cùng anh rồi!
- Em cứ đùa...
- Thật, em nói mà, em nhìn một lần là nhớ luôn nên tí tẹo kiến thức của loài người các anh chả có gì khó. Em cũng có được tất cả các giấy tờ mà anh đang có rồi *chỉ lên bàn học* em nhét hết vào tập hồ sơ ấy, anh xem đủ không?
Cậu chàng vội tới xem, là đống giấy tờ như giấy khai sinh, giấy tốt nghiệp các cấp, giấy khen từ lớp 1 cho đến lớp 10...
- Em lấy mấy cái này ở đâu?- Cậu nói bằng cái giọng " không tin được dù đó là sự thật"
- À, cái này là sư phụ làm cho em hết đấy!- Con bé thản nhiên đáp
- Sư phụ?!!
- Vâng, à, anh không biết nhỉ. Khi còn làm sâu, muốn thành tinh, sống hết 1000 năm thì bọn em phải bái sư học đủ thứ. Sư phụ em là một người cực kì giỏi luôn nhé, lại rất tốt bụng, biết em gặp khó khăn liền tới giúp luôn.
- Sư phụ em làm sao biết được em sống thế nào? Mà... đó là nam hay nữ, là sâu hay người?
- Dĩ nhiên cũng là sâu thành tinh, sư phụ rất đẹp trai nhá. Bọn em trước khi làm kén thành người sẽ lưu lại 1 cái bớt màu đỏ ở lòng bàn tay. Anh xem... *giơ tay ra* điều đó có tác dụng để sau này nếu bọn em có gặp khó khăn gì chỉ cần xoa xoa vào cái bớt rồi đọc câu gọi kiểu thần chú ý thì sư phụ em sẽ tới giúp ngay. Sư phụ em biết 1 chút pháp thuật đấy nhé...
- Nhưng mà... sư phụ em bao nhiêu tuổi thế? Sâu thành tinh các em có thể sống được bao lâu thế?
- Bao nhiêu tùy thích, nó như một loại phép thuật có thể tự điều chỉnh tuổi tác. Bọn em thích sống ở độ tuổi nào, đến bao lâu cũng được. Thường bọn em sống thêm vài trăm năm làm người rồi thì chán, sẽ tự giết mình để đầu thai sang kiếp khác. Sư phụ em chính là muốn giúp sâu chúng em nên đã sống lâu, rất lâu...
Diệp Hàn đối với mấy suy nghĩ này có chút không hiểu. Ai cũng muốn sống lâu với tuổi trẻ, vậy mà sâu thành tinh bọn họ không muốn sao?... Chắc chỉ có những người sống cả 1000 năm như bé con thì mới hiểu thôi...
- Nhưng mà sâu thành tinh các em sống lâu như vậy không sợ bị nghi ngờ sao? Không biết chừng mấy viện nghiên cứu sẽ bắt các em về giải phẫu ấy chứ!- Cậu chợt nghĩ tới điều đó
- Tất nhiên là bọn em hiểu, nên sống 1 thời gian nhất định rồi bọn em sẽ chuyển đi nơi khác, đổi tên họ, sống cuộc sống khác, đôi lúc còn giả chết... Bọn em cũng không muốn bị người ta đem ra nghiên cứu đâu...
- Ờ...
- À, mai em sẽ đi học với anh đấy! Sư phụ xin cho em vào lớp anh học rồi!
- Có thể làm thế sao?
- Sư phụ em không gì là không thể...
Cậu thật rất muốn gặp sư phụ trong truyền thuyết này...
- À mà- cậu chàng vừa nói vừa nhìn lại hồ sơ của be con- Ở đây ghi tên em là Tường Vy này. Nguyễn Tường Vy sao?
- Vâng, là sư phụ đặt tên cho em đấy. Tên hay anh nhỉ? À, bởi vì sư phụ bảo không thể ghi tên mẹ là Diệp Hàn vào giấy khai sinh nên để em là trẻ mồ côi trong trại trẻ mồ côi tên là... là gì ý nhỉ... à, trại trẻ Tình Thương.
- Được rồi, lại đây giúp anh làm cơm nào, để anh chỉ cho...
... Tối hôm ấy, tuy ngủ trên giường gấp có chút khó chịu, không quen nhưng không sao, Diệp Hàn ấy vẫn ngủ rất ngon lành khi nghĩ tới bé con đang nắm trên giường kia. Nguyễn Tường Vy, cô bé này làm cho cuộc sống của cậu càng ngày càng bất bình thường hơn. Nhưng không hiểu sao... cậu lại rất thích... Có điều, hôm nay nghe kể có vẻ Tương Vy nhà cậu rất thích vị sư phụ đẹp trai kia. Điều đó làm cậu không vui gì cả. Nhưng cậu vẫn ngủ ngon với suy nghĩ:" Diệp Hàn này có chỗ nào không đẹp chứ..."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro