Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Part 49

Bây giờ là buổi chiều. Bình thường ở trường là phải đang học đấy, nhưng hôm nay Diệp Hàn đã chót trốn học thì trốn cả ngày luôn. Cậu cũng chẳng có tâm trạng đi học nữa. Vy vẫn chưa tỉnh lại. Máu con bé chảy thấm đẫm đệm với chăn. Cậu không khóc nữa, mắt cũng sưng húp lên rồi. Chỉ có tay cậu thì vẫn nắm chặt lấy tay nó không chịu buông. Bữa trưa cũng không thèm để tâm. Suốt hai tiếng đồng hồ cậu chỉ ngồi nhìn nó. Bỗng có tiếng gõ cửa, tiếng bước chân lại gần. Diệp Hàn vội quay người lại. Là sư phụ của Vy.

- Thầy Hải- Diệp Hàn ngạc nhiên nói- Thầy đang ở nước ngoài cơ mà? Sao thầy lại biết mà đến đây?

Thầy ấy kéo hành lí vào, mặt nghiêm trọng nhìn Vy:

- Tuy sư phụ không thể chủ động liên lạc với đồ đệ nhưng khi đồ đệ xảy ra chuyện nguy hiểm tới tính mạng thì sư phụ sẽ tự cảm nhận được. Vì vậy thầy liền mua vé máy bay về luôn. Cũng hơi mất thời gian một chút. Con bé sao rồi?

- Từ lúc cái lọ bị rơi xuống nứt thì cơ thể Vy cũng nứt ra và chảy rất nhiều máu. Thầy xem có cách nào không?- Cậu kể, lòng nhen nhóm chút hi vọng. Sư phụ nó ở đây thì tốt rồi.

Thầy ấy để hành lí sang một bên, tới chỗ Vy xem xét nó một chút rồi nói:

- Tình trạng con bé đang rất nguy hiểm, đã mất rất nhiều máu. Em có cái lọ không? Đưa thầy xem...

- Đây thầy...- Cậu khẽ buông tay nó ra, tới bên tủ lấy cái lọ thủy tinh ra.

Thầy ấy trầm ngâm nhìn cái lọ :

- Thực ra cũng có cách giúp con bé trở lại bình thường. Có điều...

- Cách gì ạ? Chỉ cần có thể, em nhất định sẽ làm- Diệp Hàn nói, giọng nói đã phấn trấn hơn. Có cách là tốt rồi.

Nhưng thầy ấy lại không vui vẻ gì, thầy nhìn thẳng vào mắt cậu, nói:

- Em có yêu con bé không?

- Dạ?- Cậu chàng sửng sốt nhìn thầy- Việc đó thì có liên quan gì ạ?

- Muốn Vy trở lại bình thường thì phải nhỏ vào chiếc lọ những giọt máu của một con người chân thành yêu nó. Nhưng nó chỉ mới làm người nên không quen nhiều người, chỉ toàn quen sâu thành tinh. Mà con người nó quen thân nhất chỉ có em...

- Vậy thì chỉ cần em nhỏ máu là được rồi. Có gì đâu. Em cứ tưởng khó lắm! Vậy là Vy được cứu rồi!

Cậu chàng thở phào, tới chỗ bếp lấy cái dao gọt hoa quả ra.

Thầy Hải vẫn nhíu mày:

- Nhưng phải là giọt máu của người thật lòng yêu nó. Nếu em không yêu nó đủ chân thành, đủ sâu sắc thì có thể... con bé sẽ chết ngay, đến em cũng có thể sẽ chết...Em hãy nghĩ kĩ xem, em...

- Em thật lòng yêu bạn ấy- Diệp Hàn ngắt lời, đỡ lấy chiếc lọ từ trong tay thầy Hải- Thầy yên tâm, em tin tình cảm của mình đủ để cứu Vy...

Không để thêm giây phút chần chừ, Diệp Hàn mở chiếc lọ ra đặt trên bàn rồi cứa dao vào tay mình. Những giọt màu nóng khẽ rơi xuống lọ rồi tan vào hư vô. Cả thầy Hải và Diệp Hàn đều chăm chú chờ đợi. Những giọt máu cứ chảy vào rồi lại biến mất. Điều kì diệu cuối cùng cũng xảy ra. Mỗi giọt máu biến mất là một vết nứt được chữa lành. Chỉ trong chốc lát cái lọ đã trở nên lành lặn như cũ. Thầy Hải có chút ngạc nhiên nhìn Diệp Hàn. Cậu nhóc này đối với đồ nhi của thầy là tình cảm chân thành thật sao?...

Diệp Hàn thì vui mừng chạy ra chỗ Vy, hài lòng nhìn những vết nứt biến mất. Tất cả những gì cần làm bây giờ chính là chờ đợi... Mi mắt con bé khẽ động đậy. Nó từ từ mở mắt ra, ngơ ngác nhìn Diệp Hàn rồi lại nhìn sang sư phụ mình, còn chưa kịp nói gì thì bị Diệp Hàn cứ thế mà ôm vào lòng. Diệp Hàn ghì nó thật chặt như sợ nó sẽ biến mất:

- Tốt quá rồi! Thật sự rất tốt! Em cứ thử ngủ thêm lúc nữa xem anh có bỏ em mà đi thật luôn không!

- Em đói...- Con bé xoa xoa bụng- Ế? Sao lại nhiều máu nhìn ghê thế này?

- Được rồi, em đi tắm rửa trước đi, sau đó mình đi ăn cơm rồi anh sẽ kể mọi chuyện cho em nghe.

- Vâng...

...

Tối hôm đó, Diệp Hàn cứ thế mà ôm Vy đi ngủ, còn luôn miệng trách móc:

- Em cứ bỏ anh đi là y như rằng có chuyện không hay xảy ra mà. Anh là bùa hộ mệnh của em đấy nghe chưa?

- Nhưng mà...- Nghĩ đến chuyện bỏ đi, Vy có chút áy náy- Em xin lỗi...

- Thôi quên đi. Chuyện cũng qua rồi- Cậu càng ôm nó chặt hơn- Nói anh nghe, mấy lời em nói trước đó là giả phải không?

- Em không thích anh là thật- Vy tỏ ra nghiêm túc

- Cái gì?- Cậu buông lỏng nó ra, nhổm người lên, nhìn nó chằm chằm- Em nói lại xem?

- Em không thích anh!- Vy kiên quyết, sau đó cười toe- Em yêu anh....

- Haha...- Diệp Hàn cười thích thú- Ngoan, phải thưởng mới được!

- Thưởng gì...

Vy chưa nói hết cậu thì liền bị môi của Diệp Hàn phủ lên môi mình...

***

Sáng hôm sau, hai đứa bị đánh thức bởi tiếng đập cửa ầm ầm. Diệp Hàn bất đắc dĩ lết người ra mở cửa:

- Mẹ? Sao mẹ lên đây?

Mẹ cậu mang theo gương mặt lo lắng đi vào:

- Hôm qua xem thời sự thấy con trong vụ án bắt cóc, mẹ sợ quá... Con có bị làm sao không? Có bị thương không? Sao con lại tới đó chứ? Sao lại cứu bạn cái gì chứ? Cứ để cảnh sát có phải tốt hơn không? Ông thầy đó bị tống vào trại tâm thần vì cứ luôn miệng sâu thành tinh này nọ. Sao trường con lại có giáo viên như thế chứ? Hay là mẹ chuyển trường cho con nhá?

- Không cần đâu mẹ. Mẹ cứ thái quá lên, con không bị làm sao cả. Bạn con tất nhiên con sẽ cứu. Mẹ vào nhà đi, con vừa mới ngủ dậy...

Mẹ Diệp Hàn vừa vào trong liền sửng sốt nhìn Vy đang ngồi dậy:

- Ơ con bé kia! Sao cháu con ở đây? Cô đã bảo cháu chia tay với Diệp Hàn rồi cơ mà! Cũng tại cháu mà con cô phải đâm đầu vào nguy hiểm...

- Mẹ nói gì cơ?- Diệp Hàn cau mày nhìn mẹ của mình- Mẹ bảo cô ấy chia tay với con?

- Ơ thì...- Cô ấy bối rối không biết nên nói gì- Mẹ... Mẹ cũng vì muốn tốt cho con...

- Mẹ thấy con tốt hơn ở điểm nào không? Mẹ không hiểu con tới vậy sao?- Cậu không kiềm chế được mà nổi giận- Mẹ cũng thấy đấy. Kể cả mẹ có bắt cô ấy đi đâu nhưng chỉ cần cô ấy gặp nguy hiểm con sẽ lập tức chạy đến. Vậy mà mẹ còn bắt con chia tay? Mẹ muốn con bị nguy hiểm phải không?

- Mẹ... Nhưng thứ tình cảm hời hợt đó không vững bền chút nào!

- Chưa thử thì sao biết. Mẹ à, con xin mẹ, đừng bắt ép con hay Vy nữa. Con nhất định sẽ không chia tay!

- Con!- Cô ấy tức giận nhìn sang Vy

Con bé ngước khuôn mặt đáng thương lên nhìn mẹ Diệp Hàn:

- Cháu xin lỗi. Việc cô nói... cháu không làm được...

Khuôn mặt đó đúng là dễ làm động lòng người mà, khiến cả cô ấy cũng đành nói:

- Thôi được. Hai đứa muốn yêu gì thì yêu. Nhưng mà phải tập trung vào học hành, cũng không được đi quá giới hạn. Mẹ sẽ kiểm tra thường xuyên đấy!

- Vâng vâng. Mẹ cứ tin con đi!- Diệp Hàn vui vẻ ôm tay mẹ mình- Miễn là không bắt cô ấy rời xa con thì chuyện gì con cũng làm!

- Nhưng mà... hay hai đứa đừng ở chung. Không nên đâu...

- Mẹ!

- Được rồi được rồi... Không đi quá giới hạn đấy!

- Vâng vâng...

������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: