Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Part 47

Bây giờ đã là sáng rồi. Ngoài kia xe cộ đi lại trên đường đông hơn. Thầy Phúc cả đêm qua gần như không ngủ, chỉ ngồi ngắm tấm di ảnh của vợ mình, lại nhìn ra ngoài đường mà thở dài. Ông tự hỏi mình làm như vậy liệu có đúng không? Mù quáng tin lời thầy Long kia nói, liệu có đúng? Kể cả sâu thành tinh có tồn tại thật đi chăng nữa thì dù gì cô bé kia cũng đang là con người, làm như vậy là cướp đi tính mạng con người. Nhưng ông cũng muốn vợ mình sống lại. Ông vẫn nhớ như y cái ngày mà vợ ông vì cứu ông mà để xe tông. Ông nhớ gương mặt đầy máu của bà ấy lúc đó, nhớ giọng nói thì thào cuối cùng: "Anh không sao chứ?"... Ông đau lòng nhìn bức ảnh. Trong ảnh, bá ấy vẫn trẻ như hồi đó, vẫn rất xinh đẹp... Nhưng liệu bà ấy có thật sự sống lại? Nếu sống lại bà ấy có trách ông không? Điều đó băn khoăn suốt tối. Tâm trạng đi dạy học cũng không tốt. Cuối cùng giữa giờ ra chơi thứ nhất, ông đi loanh quanh trong trường tìm mấy con kiến. Suốt thời gian qua, chúng là niềm vui duy nhất của ông. Tuy ông không hiểu chúng nói gì, nhưng nói chuyện với chúng rất thoải mái, sẽ chẳng có ai phản bác mình cả...

Cùng lúc đó Diệp Hàn cũng đi tìm lũ kiến tâm sự. Hôm nay Vy không đi học, cũng khồn xin phép gì cả, điện thoại gọi cũng không nghe máy. Rốt cuộc thì con bé đang làm sao vậy? Cứ cho là chia tay đi, nhưng nó chẳng nhẽ lại ghét cậu tới nỗi muốn nghỉ học luôn sao? Cậu bực bội đá chân vào gốc cây.

- Đá vậy sẽ chỉ đau chân thôi!- Thầy Phúc tình cờ nhìn thấy liền tiện miệng nói

- A thầy- Diệp Hàn vội quay người lại

Cậu nhóc này đúng là rất giống thầy Phúc mà, biết tâm sự với kiến... À phải, tâm sự với cậu ta cũng không tồi. Nghĩ là làm, thầy ấy liền nói:

- Diệp Hàn này!

- Dạ?- Cậu ngạc nhiên nhìn thầy. Thầy ấy là đang có tâm sự sao?

- Nếu như... nếu như phải giết một người để người em yêu sống lại thì em có làm không?

- Không!- Diệp Hàn không nghĩ ngợi nhiều, lập tức trả lời- Như thế người yêu người bị giết sẽ phải lặp lại bi kịch giống mình. Cũng chưa kể đến việc người được sống lại có muốn thế không. Thầy biết đấy, mấy ai muốn người khác chết thay mình...

Cậu ta nói đúng. Chính ông cũng không muốn bà ấy chết thay mình, cũng đã từng ước thà rằng lúc đấy bà ấy đừng cứu ông, cứ để ông chết cho xong... Phải rồi!

- Không xong rồi. Vy đang gặp nguy hiểm!- Thầy ấy sau khi nghĩ thông liền ý thức được chuyện gì đang diễn ra.

Diệp Hàn sửng sốt nói:

- Thầy bảo là Vy lớp em á?

- Ừ, thầy Long đã bắt cóc bạn ấy. Thầy sẽ báo cho cảnh sát.

- Cái gì cơ? Sao thầy ấy lại...?- Diệp Hàn rối tung lên- Thầy ấy biết bạn ấy là ai sao?

- Em cũng biết?- Thầy Phúc càng ngạc nhiên nhìn cậu, mà cũng phải, hai đứa nso rất thân với nhau mà

- Thầy nói em địa chỉ đi. Cảnh sát cách đây cũng xa. Chi bằng để em tới đó trước.

- Nhưng bây giờ đang là giờ học mà?

- Tiết sau là tiết của thầy mà, thầy xin cho em nghỉ đi

- Nhưng cũng rất nguy hiểm?

- Không có gì đâu. Trống rồi, thầy vào dạy đi, em đi trước.

- Được, là số nhà 12 đường Moon.

- Vâng.

Nói rồi Diệp Hàn chạy thẳng. Chết tiệt, bác bảo vệ còn không cho ra cơ. Bất đắc dĩ cậu đành lẻn ra cổng sau trèo tường mà ra ngoài. Đúng là lần đầu trốn học mà. Cậu cũng không nghĩ nhiều lắm, chỉ lo cho Vy đang gặp nguy hiểm thôi. Cậu vội bắt taxi đi. Nếu tới muộn có thể cậu sẽ không gặp lại con bé nữa sao? Không thể nào. Cậu còn chưa kịp bắt nó thay đổi ý định, sao có thể cứ thế mà không gặp lại...

Căn nhà của thầy Long kahs nhỏ, và còn bị che lấp bởi rất nhiều cây cối mọc xung quanh. Ở đó còn có rất nhiều chim sâu. Căn nhà cứ như đang ở giữa rừng vậy. Nó đã cũ rồi, chỉ có một tầng nhưng có nhiều gian...

Tại nhà kho:

Vy lơ đãng nhìn ra ngoài cửa sổ. Nó sắp tuyệt vọng rồi. Nó sẽ thoát khỏi đây bằng cách nào chứ? Bây giờ nó đói meo và kiệt sức rồi. Tối qua chưa ăn gì, sáng càng không được ăn. Nó không còn sức mà nói nữa. Cả tối nó cũng không ngủ được nên lại càng mệt.

- Biết tại sao tới giờ thầy vẫn chưa lấy máu của em không?- Thầy Long thoải mái đi vào phòng, miệng vẫn luôn cười mãn nguyện. Thấy nó không nói gì, thầy đành tự nói- Để đảm bảo mọi thứ diễn ra tốt đẹp, thấy phải lấy máu em bằng cách an toàn nhất nên thầy đã đặt mau dụng cụ y tế để lấy máu rồi. Có điều phải mất một lúc nữa người ta mới giao đồ đến. Không sao, không vội. Em cứ từ từ thưởng thức buổi sáng cuối cùng đi, nghe tiếng chim kêu không phải rất tốt sao?

Lũ chim sâu làm Vy sởn cả gai ốc từ hồi sáng tới giờ rồi. Sao ở đây lại có nhiều chim thế không biết. Chúng cứ bay khắp nơi ở ngoài kia. Có con còn bay gần cửa sổ cười nhạo : "Con sâu chết tiệt!"...

Bấy giờ, Diệp Hàn đang loay hoay cố trèo tường vào. Tường thì cao, lại phẳng nữa. May là còn cái cây ở đó nên cậu có thể trèo qua cây mà vào trong. Sân nhà gì àm toàn tiếng chim. Không sợ hàng xóm than phiền sao? Mà nói mới nhớ, quanh đây sao nhà nào nhà đấy đều đóng cửa hết vậy? Họ đi làm hết rồi sao? Nhìn mấy nhà ấy còn không có vẻ có người sống cơ. Kì thật. Nhưng mà kệ. Vy quan trọng hơn. Cậu len lẻn vào nhà. Cửa nhà thì không khóa trong, có thể mở ra dễ dàng. Trong nhà toàn đồ gỗ, bày trí cứ như trong rừng ý. Cậu chàng cẩn trọng nhìn trước ngó sau, thấy không có ai mới đi quanh quanh tìm. Căn nhà này cũng không phải là nhiều phòng. Nhưng tìm mãi lại không thấy ai. Làm gì có chuyện thầy Phúc nói dối? Chẳng lẽ thầy Long đã đạt được mục đích và rời đi. Không thể nào. Vy không thể chết dễ dàng vậy được! Diệp Hàn sốt ruột chạy khắp nơi. Cuối cùng chạy ra sau nhà thì thấy một cái nhà kho lụp xụp giữa lùm cây. Không nghĩ ngợi gì cả, cậu cứ thế chạy ra chỗ cửa sổ ngó vào. Vy đang ở trong ấy. Còn có thầy Long đang thoải mái uống cafe nữa. Cậu phải làm sao bây giờ? Cứ thế mà xông vào mà được sao? Cậu dù gì cũng chỉ là học sinh trung học. Thầy ấy lại là giáo viên dạy thể dục, vốn rất khỏe. Xông vào đấy, không cẩn thận Vy chưa cứu được mà mình đã bị đánh tơi tả rồi. Nhưng thế thì phải làm sao? Cứ ở đây đợi cảnh sát đến không biết chừng Vy đã biến mất rồi...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: