Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Part 42

Hôm nay Diệp Hàn có đỡ hơn nhiều rồi nhưng Vy vẫn bắt cậu phải nghỉ thêm một ngày nữa cho khỏi hẳn. Có điều hôm nay cậu phải ở nhà một mình cả ngày vì Vy phải học cả ngày. Đúng là chán mà. Cậu đem hết bài vở ra học làu làu rồi lên mạng xem đủ thứ mà mãi không hết ngày. Thời gian ăn không ngồi rồi ở nhà này, cậu cảm thấy không chỉ tẻ nhạt mà là vô cùng tẻ nhạt. Đi học đúng là vất vả thật nhưng chí ít còn là có việc để làm và còn có Vy ở bên nữa...

Trong khi đó Vy ở lớp thì có vài việc không hay lắm. Lần này thầy Phúc đặc biệt mang hẳn một con chim sâu vào trong lớp để giảng bài. Nó cứ nhìn thấy chim sâu là người lại run bật lên rồi sợ hãi chạy ra khỏi lớp. Nó bắt đầu có suy nghĩ không biết thầy Phúc làm vậy có phải cố tình không. Trước đây sư phụ từng nói có một thầy giáo ở trường biết về sự tồn tại của sâu thành tinh. Bây giờ nó lại càng nghi ngờ người đó phải chăng là thầy Phúc. Tất cả các hành động của thầy ấy đều rất đáng ngờ. Thầy ấy càng ngày càng khiến nó sợ. Nếu... Đầu nó bỗng xuất hiện những suy nghĩ về chiếc lọ. Chỉ là nếu thôi, nếu thầy cũng biết điều tuyệt mật mà hôm qua nó nói Diệp Hàn thì sao... Nó chạy ra sau trường. Không biết làm gì nữa, đành ngồi thụp xuống, tâm trạng hết sức bất an. Nó ôm lấy đầu gối. Bây giờ nó phải làm sao? Sư phụ đi nước ngoài rồi. Sư huynh với Diệp Hàn đều bị ốm. Kể cả tí nữa có kể chuyện đó cho Diệp Hàn thì cũng không giải quyết được gì...

- Em đang làm gì ở đây thế?

Bỗng một giọng nói vang lên sau lưng nó. Nó vội quay lại:

- Thầy Long!

- Đang trong tiết học mà, sao em lại ngồi đây? Trốn tiết à?

- Dạ không, không... -Nó chối- Không phải đâu thầy. Chỉ là...

Thầy nhíu mày nhìn nó:

- Giờ là tiết gì, của ai?

- Tiết Sinh của thầy Phúc...

- À, thầy ấy mang chim sâu vào phải không?- Thầy thản nhiên nói- Hồi sáng thầy nhìn thấy. Thầy ấy đúng là quái dị hết chỗ nói. Nhưng em sao lại ra đây? Không phải vì sợ chim sâu đấy chứ?

- Em.. Em...- Con bé ấp úng. Nó không biết có nên nói ra không nữa. Chuyện này tuy không nói lên gì nhiều nhưng đối với kẻ thù thì đó là một trong những bằng chứng chứng minh nó là loài sâu. Có điều, thầy Long không giống kẻ thù lắm. Thế nên nó đành nói- Vâng...

Thầy mỉm cười, nói:

- Được rồi, ai chẳng có nỗi sợ của riêng mình. Thôi cứ vào phòng y tế nghỉ đi, thầy sẽ vào bảo thầy Phúc một tiếng.

- Dạ, em cảm ơn thầy...

Thực ra đôi lúc nó thấy thầy Long cũng thật tốt. Thầy ấy tuy trong việc học, thi đấu thì nghiêm khắc chứ vẫn là một người quan tâm đến học sinh. Ví dụ như lúc Diệp Hàn ốm cũng tới thăm, hoặc như lúc này đây cũng vậy...

Lúc chiều về nhà Vy liền kể luôn chuyện này với Diệp Hàn. Cậu chàng làm vẻ không tin nổi:

- Thầy Long mà tốt bụng thế á?

- Đúng rồi mà. Hôm qua thầy còn tới thăm anh lúc ốm còn gì!

- Chẳng qua thầy lo cho đội bóng của thầy thua thôi. Em cứ nghĩ tốt cho người khác thôi!

Diệp Hàn chẹp miệng lắc đầu rồi đi nấu cơm:

- Mai anh đi học được rồi, thế là đi thi đấu được. Em ở nhà ngoan, anh nhất định sẽ mang cái vé vào bán kết về cho em.

- Chán thật, em rất muốn đi xem anh thi đấu. Mà anh!

- Ơi...

- Hình như có em thì anh thi không tốt phải không. Lần trước em đi xem, anh đá không vào. Lần em không đi được, anh liền đá vào 2 quả lận!

"..."

Cậu chàng cười cười:

- Đâu có! Lần đầu tiên là anh chưa quen với đội Gold. Lần thứ hai là vì muốn nhanh chóng tới cứu em nên mới thế. Em xem, anh nhiệt tình bao nhiêu đều là vì em mà!

- Ứ tin..,

Con bé vờ rỗi, lôi sách ra làm bài:

- Anh nhất định là ghét em nên mới đá không vào...

Diệp Hàn cười xòa, lại gần xoa đầu nó, dỗ dành:

- Đâu có... Là vì anh mải ngắm em quá nên mới thế...

Con bé không nhịn được cười toe, quay đầu ra nhìn cậu chàng:

- Thật á?

- Thật mà...

Cậu đang định cúi xuống thơm lên trán nó thì bỗng có tiếng nói khác vang lên:

- Diệp Hàn, tụi này tới thăm cậu đây... Ế? Hai cậu?!!

Là Hà với Thảo. Cái Hà cười tủm tỉm:

- Ngại quá, đến không đúng lúc rồi, hay bọn tớ ra ngoài một lát nhé? Hai cậu.. cứ tiếp tục!

- Tiếp tục gì chứ! Ngồi đi- Vy vội đứng dậy. Xấu hổ chết đi được mà...

Mặt Diệp Hàn thoắt cái chuyển thành u ám. Đúng là...

- Vy hay đến đây thế à? Hay do chúng ta trùng hợp đến cùng lúc nhỉ?- Thảo nói- Hôm qua bọn tớ cũng muốn tới nhưng lại vướng học thêm...

- Ừ, không sao- Diệp Hàn cố tỏ ra bình thường, dù sao họ cũng là những người bạn tốt, còn quan tâm tới cậu.

- Tớ... ờ... cũng vừa mới đến thôi, trùng hợp thật... - Vy đành nói dối. Việc hai đứa ở chung tốt nhất không nên để lộ ra ngoài.

Cái Hà lôi một túi đồ ra:

- Cũng không biết nên mua gì, chả nhẽ lại cân đường hộp sữa. Trước đây có lần Vy bảo cậu thích hoa quả nên mua cả túi đây. Vy, cậu mang cái gì đến?

- À, tớ...- Vy nhìn quanh. Nó ở đây suốt thì mang gì chứ. À...- Tớ cũng mang hoa quả!

Nó chỉ vào túi đồ hôm qua thầy Long mang tới. Diệp Hàn nhìn con bé cười đầy ẩn ý. Hay lắm, có thể nói dối tới cùng.

Hà tới bên bàn học:

- Cậu ốm mà vẫn học á? Thế mai đi học được chưa?

- À, được rồi...- Cậu chàng trả lời. Sao cậu bỗng có cảm giác như đang làm chuyện gì đó xấu xa lắm và sợ bị phát hiện vậy...

Bỗng cái Hà gần như hét lên;

- Ế? Diệp Hàn, sao có cặp sách của Vy ở đây? Vy, đi học về là cậu tới đây luôn à?

- Ờ ờ- Vy gật gật- Tớ đến luôn...

- Hai cậu đúng là... Cậu xin phép bố mẹ nuôi chưa ấy?

- Xin rồi mà...

Còn Thảo lại nhìn quanh phòng, đánh giá:

- Sao cậu ở một mình mà còn mua giường gấp thế kia?

Diệp Hàn đến là toát mồ hôi:

- Ờ ờ, trước đây tớ ở cùng một anh lớp 12 nhưng giờ anh lên đại học rồi...

- Ra thế...

Sao hai người này cứ như thám tử thế, đến là đau tim...

Thảo suy xét một lúc rồi nhìn Vy chằm chằm:

- Sao tớ cứ có cảm giác căn phòng này có hai người sống nhỉ? Vy!

- Ơi ơi- Con bé vội trả lời.

- Cậu đến sơm thì có thấy ai ở đây cùng Diệp Hàn không?

- À, không...

Hà chen ngang:

- Cẩn thận cậu ta nuôi tiểu tam đấy!

Diệp Hàn bật cười:

- Tiểu tam... haha...

Vy cố nhịn cười. Hay thật, Vy giờ đảm đương nhiều chức vụ lắm nhé, vừa là con Diệp Hàn, vừa là bạn gái, giờ lại thêm việc là tiểu tam...

- Cười gì vậy?- Thảo khó hiểu nói

Hà lườm lườm hai đứa bạn:

- Này, đừng nói với tớ là... hai cậu ở chung đấy nhé?

Vy quay ra nhìn Diệp Hàn. Cậu chàng đành gật đầu.

- Cái gì? Thật á?- Cái Hà tròn mắt nhìn- Các cậu...?

Cái Thảo làm vẻ nghiêm túc:

- Tớ biết hai cậu thích nhau. Nhưng mà... như thế là không nên đâu! Thật ấy. Vy, bố mẹ nuôi cậu không biết sao?

- Tớ không có bố mẹ nuôi nữa- Vy nói- Họ không tốt...

- Nhưng mà...

Diệp Hàn vỗ vai con bạn:

- Tin tưởng tớ chút đi, chúng tớ chỉ cùng nhà thôi mà, sẽ không có gì bất trắc đâu...

- Thật không thể tin nổi!- Hà hét lên, sau đó tỏ vẻ sụt sùi- Ước gì mình được như cô ấy... "..."

padcdhaagnolhlmcddokoaohnda","mlgcocafcjjcibebcnbnnjkocajcakfe","mlkmakbbeomlgkkjjebogagaphdgpkgc","mlmkmibfl

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: