Part 40
Hôm nay là ngày cuối cùng Diệp Hàn không phải tập luyện cho trận tứ kế sắp tới. Sau lần thắng vừa rồi thầy Long rất phấn khởi nên cho tụi nó nghỉ ngơi vài ngày. Cũng vì đội đấu tiếp theo không đáng gờm lắm nên không lo. Chủ nhật tuần này sẽ đá tứ kết tại sân khách- trường White. Trường đó ở cách đây cả mấy chục cây số, lại thi đấu vào 7h sáng nên nhà trường quyết định đưa cả đội tới đó từ chiều thứ 7, ở trọ qua đêm để sáng tới đúng giờ.
- Vậy thì em làm sao mới đi xem được?- Vy bé nhỏ buồn thiu sau khi nghe Diệp Hàn kể
Diệp Hàn xoa đầu nó:
- Ngoan... Ở nhà cũng được mà. Anh nhất định sẽ chiến thắng trở về...
- Ứ ừ... Em muốn đi xem cơ! Mà, nếu thế thì em phải ở nhà một mình à? Sư phụ em đi Thái Lan rồi, em không có số điện thoại của Người nên không hỏi xin ở nhờ một đêm được.
- Hả? Mấy ngày nay thầy vắng mặt là vì sang Thái Lan á?
- Vâng. Có vài sư muội, sư đệ của em hóa phép khiến cái lọ thủy tinh xuất hiện ở nước đó. Bọn em kiểu ít học tiếng Thái nên các em ý đang khó sống ở đó, gặp nhiều khó khăn nên đánh cầu cứu sư phụ. Sư phụ sang đó giúp các em ý, tiện thể đi du lịch luôn nên chắc hết tuần sau mới về.
- Thế thể dục giờ mình toàn phải học giáo viên thay thế hết à? Chán nhỉ. Giáo viên thay thế toàn bắt tập nhiều. Cái lão đó, ai lại đi nghỉ đông cơ chứ...
- Em tưởng anh không thích thầy cơ mà? Sao giờ có vẻ như mong ngóng thầy trở về thế?
- Mong gì chứ... Chỉ là... Ờ, anh thích được chơi nhiều trong giờ thể dục thôi!
Con bé bĩu môi rồi đi vào lớp. Cũng không bao lâu nữa là tới kì thi cuối học kì rồi nên lớp nó dạo này chăm chỉ lắm, tới giờ ra chơi cũng ở trong lớp làm bài.
Vy thì thầm với Diệp Hàn:
- Mọi người thì chăm chỉ thế, còn chúng ta lại lên thư viện tìm truyện cổ tích!
Diệp Hàn cười khẽ:
- Tại em chứ ai, suốt ngày đọc truyện! Mấy cái công chúa hoàng tử đó sao chưa chán vậy?
- Em chả thấy chán gì cả, vẫn hay mà!
- Thôi thôi, ngồi xuống học đi không mọi người sẽ nhìn chúng ta bằng ánh mắt quái dị đấy!
- Hì hì...
***
Chiều nay thầy Long tuy không bắt tụi nó luyện tập nhưng cũng họp lại bàn về đội hình trận đấu tiếp theo. Tuy giờ là người yêu công khai rồi nhưng Diệp Hàn vẫn bảo Vy về trước vì trời cũng sắp mưa rồi. Tới 6h cậu về thì mưa thật. Vừa bật ô ra thì Diệp Hàn bắt gặp Vũ đang đội mưa hùng hổ đi tới chỗ mình. Vũ hất ô của Diệp Hàn ra, nói:
- Cậu với sư muội tôi đang hẹn hò?
- Tin tức của cậu lỗi thời thế!- Diệp Hàn thản nhiên cười cười
- Cậu!!!- Vũ túm lấy cổ áo Diệp Hàn- Tốt nhất là đối xử tốt với sư muội tôi vào! Cứ thử làm con bé khóc xem, tôi sẽ đập cậu một trận!
Diệp Hàn cười khẩy, hất tay Vũ ra, trừng mắt nhìn:
- Đừng có khiến tôi ngứa ngáy chân tay! Đập tôi một trận sao? Tôi còn chưa xử cậu việc lần trước. Không tại cậu thì Vy sẽ không gặp phải một bà mẹ nuôi quái dở như vậy!
- Tôi cũng đâu muốn chuyện đó xảy ra!- Vũ tức giận nói- Cậu nghĩ chỉ mình cậu quan tâm tới con bé thôi sao? Còn tôi đây này! Tôi đã quen nó cả nghìn năm rồi đây này. So về cả thời gian và tình cảm thì tôi hơn hẳn cậu!
- Vậy thì cậu cũng phải biết, quen nhau 1000 năm rồi mà sau đó Vy vẫn chọn tôi, đủ chứng tỏ ai quan trọng hơn rồi!
- Cậu bớt ảo tưởng đi. Chỉ là con bé đang hứng thú với con người thôi. Cũng do hai người tiếp xúc nhiều nên mới quen thuộc tới nỗi tưởng là yêu thật!
- Cậu im đi!
* Bụp* Diệp Hàn nhất thời không kiềm chế được mình mà đấm vào mặt Vũ một cú rõ mạnh. Cái gì mà hứng thù, cái gì mà quen thuộc. Vớ vẩn. Cậu rất thích nó, thích từ lúc mới gặp lần đầu kia. Vậy mà cái gã kia lại lảm nhảm mấy thứ đó... Quả thật nghe câu đó cậu có chút lo sợ. Hay là Vy đối với mình cũng chỉ như thế thật? Không, cậu cố gạt mấy ý nghĩ đó đi. Chỉ có tên Vũ đó mới nghĩ thế thôi. Cậu tin con bé thật sự thích mình...
Vũ cũng không chịu yên mà lao tới kéo Diệp Hàn ra giữa sân trường rồi đấm trả. Hai người cứ không ngừng đánh nhau dưới trời mưa như thế. Mãi cho tới khi bác bảo vệ nhìn thấy mà đuổi theo thì mới ngưng đánh mà chạy đi.
***
- Anh bị làm sao thế?- Vy hốt hoảng đỡ Diệp Hàn vào trong nhà- Sao nhìn anh tới tả thế? Em đưa ô cho anh rồi cơ mà! Sao miệng lại có máu thế kia?
- Anh... ờ, bị ngã, bay mất ô... Anh đi tắm đã. Em tay khô lấy đồ cho anh!- Diệp Hàn nói dối
- Được rồi, vào tắm đi...
... Cậu vừa ra khỏi phòng tắm liền bắt gặp Vy với vẻ mặt nghiêm trọng. Con bé chỉ vào giường:
- Anh ngồi xuống em bảo!
- Ừ ừ
Diệp Hàn ngoan ngoãn nghe theo. Con bé lấy máy sấy vừa sấy tóc cho cậu vừa nghiêm mặt hỏi:
- Anh vừa đánh nhau với ai thế?
- Đâu có!- Cậu chàng vội chối- Anh ngã mà!
- Anh xem lại anh đi, làm gì có ai ngã chảy máu miệng thế kia?
- Ngã thật mà...- Diệp Hàn vẫn kiên quyết chối- Em xem, anh còn dính mưa đến ốm rồi đây!
Điều này là cậu nói thật. Từ lúc về tới nhà, đầu cậu cứ đau như búa bổ. Con bé lo lắng sờ trán cậu rồi lại sờ trán mình, cuống cả lên:
- Đúng là có hơi nóng thật! Anh sốt rồi, phải làm sao đây? Nhà mình có thuốc không? Em đắp khăn cho anh nhá? Anh nằm xuống đi? Mà anh đói không? Em nấu cơm rồi đây. Hay em nấu cháo nhá?...
- Bình tĩnh nào, Chỉ sốt một chút thôi. Đi ăn cơm rồi uống thuốc là khỏi. Em đừng lo quá thế. Lấy anh bát cơm nào!
- Vâng...
... Dù đã uống thuốc nhưng Diệp Hàn vẫn chưa hạ sốt ngay được. Vy không nỡ lòng nào để cậu nằm giường gấp lạnh giá nên kiên quyết bắt cậu lên giường có đệm ấm nằm.
- Nếu thế em cũng sẽ lạnh mất. Tối nay sẽ rất lạnh đấy!- Diệp Hàn nằm trên giường mà thấy áy náy.
- Không sao, anh đang ốm mà. Chút lạnh này có là gì...- Con bé dứt khoát tắt đèn rồi lên giường gấp nằm.
Diệp Hàn bèn nói:
- Hay Vy này!
- Dạ?
- Lên giường nằm với anh!
- Thôi, ngại lắm...
- Dù gì em cũng là bạn gái anh mà. Anh lại đang ốm, không làm gì em đâu mà sợ. Nằm đó lạnh lắm, phải không?
- Hơi hơi...
- Thôi lên đây...
Giọng nói trầm ấm của Diệp Hàn làm cho con bé nhất thời mu muội lon ton đi lên giường nằm. Đúng là nằm trên đệm vẫn ấm hơn... Diệp Hàn cười tủm tỉm, đặt đầu nó lên tay mình, khẽ hôn lên trán nó:
- Ấm rồi thì ngủ đi...
- Anh kể chuyện cho em nghe thì em mới ngủ được- Con bé nũng nịu
- Được rồi. Ngày xửa ngày xưa, ở một vương quốc nọ có một chàng hoàng tử vốn tính lầm lì, gần như trầm cảm. Thế rồi cho đến một ngày đẹp trời, cậu nhặt được một chiếc lọ thủy tinh...
Tối hôm ấy nhiệt độ xuống tới dưới 10 độ nhưng ở trong căn phòng đó lại ấm áp lạ thường...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro