Part 4
Sáng sớm, Diệp Hàn của chúng ta khó khăn lắm mới tỉnh dậy được vì tối qua mãi mới ngủ ý. Nhưng chỉ cần nhìn thấy cái lọ thủy tinh là cậu bật dậy luôn... Bé con... bé con biến mất rồi...
- Bé con ơi! Bé con!!! Em đâu rồi?
Cậu gọi ầm lên. Tự dưng cậu rất lo. Chẳng lẽ là mơ thật? Nàng bé con ấy chẳng lẽ không tồn tại thật sao?
Đang ngồi sầu não thì bỗng có ai đó vỗ vai. Cậu quay lưng lại thì thấy trước mặt mình là một cô bé trạc 17 tuổi, xinh xắn y như bé con của cậu...
- Em.. là bé con?- Diệp Hàn ngơ ngác hỏi
Cô bé thì cười toe:
- Con chào mẹ!
- Hả?- Cậu đứng phắt dậy, nhìn cô bé chằm chằm: gương mặt đó đúng là rất giống bé con, cả váy cũng giống, có điều... cô bé cao gần bằng cậu lận.
- Con nói rồi mà... Con sẽ lớn bằng mẹ..- Con bé vừa nói vừa tí tởn đi quanh nhà- Được ra khỏi cái lọ thật là thích!
- Em thật sự là bé con ư? Sao có thể chứ?- Cậu nhóc vẫn không thể tin vào mắt mình
- Là con mà...
- Nhưng... em lớn nhanh như thế... sẽ lớn hơn anh mất...
- Không, mẹ đừng lo, con muốn lớn đến bao nhiêu cũng được. Mẹ biết đấy, con là sâu thành tinh cơ mà...
- Vậy sao...
Diệp Hàn nhìn cô bé trước mặt có chút không quen.
- Mẹ ơi con đói...- Con bé nũng nịu ( mặt vẫn dễ thương như xưa)
- Đừng gọi anh là mẹ! – Cậu nhắc nhở- Nhưng... em thành người thật rồi à? Nên mới đói được...
- Vâng... khi chui ra khỏi bình thì em đã chính thức là người rồi. Em đói rồi, tìm quanh phòng chả có gì ăn...
- Sao không gọi anh dậy?
- Thấy anh ngủ ngon quá nên thôi...
- Um... ngồi yên trong phòng nhé! Đừng tạo ra tiếng ồn không thì cả phòng trọ biết đấy, thế thì không hay đâu. Bây giờ anh sẽ đi mua đồ ăn sáng.
- Em đi với! *nhìn bằng ánh mắt long lanh*
- Không được! Em nói xem, bây giờ em ra ngoài, người ta sẽ nói chúng ta ở với nhau, họ sẽ nghĩ không tốt về chúng ta...
- Cứ nói em là con anh là được!
"..."
- Thôi... ngoan, ở nhà, anh đi một lát rồi về...
- Vâng...
Con bé buồn thiu nhìn cậu chàng ra khỏi phòng... Nó nhìn quanh phòng lại một lượt, nghĩ đi nghĩ lại xem mình nên ngủ ở đâu. Bây giờ nó lớn rồi, là con người rồi, cũng cần phải có chỗ ăn, chỗ ngủ. Nhưng mà phòng trọ này cũng nhỏ. Chẳng nhẽ lại ngủ đất?... Nó bỗng nghĩ: Liệu "mẹ" Diệp Hàn có cho nó ngủ cùng không nhỉ? Hề hề... được thế thì tốt... Sau đó ánh mắt nó dừng lại ở đống sách vở của Diệp Hàn. Mấy chữ viết của loài người cũng đơn giản thôi. Suốt 1000 năm làm sâu, vì quá rảnh rỗi nên nó đã học được cả đống thứ tiếng khác nhau... Xem nào... Nhãn vở: " Họ và tên: Diệp Hàn. Lớp 11a1. Trường THPT Twilight "
- Ồ, năm nay mẹ Hàn 17 tuổi này- Con bé hí hửng giở thêm mấy quyển vở- Chữ mẹ cũng đẹp nữa... Hì hì... mẹ mình đúng là nhất!
Bỗng có tiếng lạch cạch cửa, sau đó thì Diệp Hàn bước vào cầm theo túi lớn túi nhỏ
- Mẹ đã về ạ...
- Em nói gì đó?- Cậu trừng mắt nhìn nó
- À nhầm... Anh đã về ạ...- Con bé cười khì rồi lon ton chạy ra đỡ mấy cái túi- Mẹ... à quên... anh mua gì mà nhiều thế?
- Mua đồ ăn sáng với cả đồ ăn trưa của em luôn- Cậu nhóc vừa nói vừa bỏ đồ ăn ra bát – Trưa nay anh phải ăn ở trường nên em phải ăn một mình rồi
- Ế? Thế thì em phải ở một mình cả ngày à?- Con bé tỏ vẻ không vui- Không chịu đâu... Cho em đi học với!!!
- Không được! Em đã học lớp 1 đâu mà đòi lên cấp 3. em phải có đủ loại giấy tờ vớ vẩn nữa mới được vào học. Vả lại, em có biết chữ không?
- Anh cứ coi thường em! Cả 1000 năm làm sâu, em đâu chỉ có ăn và ngủ. Em học được đầy thứ nhé! Em cũng có trí nhớ siêu tốt, đọc một lần là nhớ luôn...
- Vậy thì em cứ học đi đã... Ở nhà ngoan, anh sẽ về mau thôi...
- Ứ ừ, ở một mình chán lắm...
- À, đây. Anh có cái này..- Diệp Hàn để đống thức ăn ở đấy, lại gần bàn học, lấy trong cặp ra một cái máy tính xách tay- Em biết nó chứ?
- Dĩ nhiên là biết!- Bé con tự hào nói- Em còn biết cách vào mạng cơ!
- Tốt, vậy ngày hôm nay em hãy học ở trên mạng đi... Tiện thể cũng xem xem cần những giấy tờ gì để trở thành con người...
- Vâng, em nhất định sẽ xem! Ơ, đây là gì hở anh?- Con bé chỉ vào đồ ăn trước mặt
- Là xôi... Em ăn xôi đi- Cậu vừa nói vừa đưa cho nó đôi đũa- Cái bát này em ăn luôn. Còn bát này thì để dành, đổ vào trong nồi cơm kia. Thôi, để anh đổ cho... Xong tới trưa, trước khi ăn thì em cắm điện cho nóng. Để một lúc thì rút phích ra rồi mới cho ra bát để ăn... Nhớ phải cẩn thận không bị điện giật...
- Cái đó em cũng biết!
- Này sao em chưa ăn?
- Em... em- Con bé cầm 2 cái đũa múa may suốt- Em... không biết dùng đũa...
- Haizz... Được rồi- Cậu đành lấy cho nó cái thìa- Em lấy cái này để xúc nhá!
- Vâng...- Nó hí hửng cầm lấy thìa, xúc ăn một cách ngon lành y như một đứa trẻ
- Còn cái túi kia là quần áo của em- Diệp Hàn chỉ vào cái túi đen ở cuối giường- Anh mua vài bộ, không biết là có vừa hay không... Em cứ mặc tạm nhá!
- Vâng... Xôi ngon quá anh!- Nó vừa ăn vừa cười tít mắt
- Ngon là tốt rồi... Thôi anh đi học đây.. muộn rồi...
- Anh không ăn à?
- Anh có bánh mì đây rồi... Anh đi nhá! Bye em!
- Bye anh... anh đi cẩn thận...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro