Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Part 39

Diệp Hàn lạnh lùng đi vào, không nói to nhưng đủ khiến người khác phải sợ:

- Trong khi tôi còn nói tử tế thì tránh xa Vy ra!

Đám con gái kia đành buông Vy ra. Tuy họ cũng biết đánh nhau ấy nhưng đánh nhau với con trai thì họ có chút e dè. Vy lau vội nước mắt rồi chạy tới chỗ Diệp Hàn, sụt sịt:

- Em còn tưởng sẽ không ai tới đây cả...

Diệp Hàn đau lòng một tay ôm eo một tay gỡ tóc rối cho nó:

- Ngoan, có anh đây rồi...

Bà chị Yến kia phát cáu, hùng hổ tới kéo tay Diệp Hàn ra:

- Diệp Hàn đang làm cái quái gì thế? Sao Diệp Hàn lại bênh nó? Diệp Hàn nói đi, Diệp Hàn chỉ đùa rỡn với nó thôi phải không? Chứ Yến đối tốt với Diệp Hàn như thế, Diệp Hàn phải yêu Yến, đúng không?

- Chị lảm nhảm cái gì vậy?- Diệp Hàn hất tay chị ta ra- Chị đối tốt với tôi à? Nói chuyện vài câu cũng gọi là đối tốt à? Tôi chưa từng nghĩ sẽ có tình cảm với chị. Vậy nên làm ơn bỏ ngay cái suy nghĩ ấy đi. Chuyện ngày hôm nay, hãy cảm ơn khi chị là con gái chứ không thì đừng trách!

- Không phải, Diệp Hàn nói dối! Diệp Hàn muốn thử lòng Yến phải không?

Chị ta vẫn kiên quyết lắc đầu. Diệp Hàn cau mày, không thèm nói với chị ta nữa, đang định đi ra thì đúng lúc cô hiệu trưởng đi vào. Cả bọn tròn mắt nhìn cô. Thế là xong...

***

Cô hiệu trưởng nghiêm khắc nhìn tụi nó:

- Theo như các em nói thì là có chút hiểu lầm nên mới gây ra xích mích còn Diệp Hàn là vào can ngăn phải không? Vậy Diệp Hàn, em ra ngoài trước đi!

- Ơ cô, em ở đây cũng được- Diệp Hàn vội nói. Cậu sợ mình ra ngoài rồi Yến lại ăn nói linh tinh

- Em cũng muốn bị phạt phải không? Ra ngoài trước khi tôi đổi ý!!!- Cô quát lên

Nhưng cậu chàng vẫn đứng yên cạnh Vy:

- Vậy thôi cứ phạt em cũng được!

- Em!!! Được rồi. Là em lựa chọn đấy!!!- Cô tức giận nói- Đánh nhau trong nhà vệ sinh còn ra thể thống gì nữa. Trường học là chỗ để các em đánh nhau đấy à? Dương Hoàng Yến, Nguyễn Tường Vy, Diệp Hàn, các em vốn là học sinh ngoan có thành tích nổi bật hết mà? Sao giờ lại như thế? Các em, chiều nay không được nghỉ, tới trường quét dọn hết cho tôi!!!

- Khoan đã cô!- Diệp Hàn chen ngang- Sao lại phạt tất ạ? Cô không thấy Vy bị thương nhiều vậy sao? Còn các bạn kia thì không sao cả. Rõ ràng nhìn là biết ai đánh ai mà!

- Là Vy gây chuyện trước đấy cô- Yến giả bộ khóc lóc- Bạn ấy xỉ nhục em. Các bạn của em chỉ là không kiềm chế được... Chứ cô biết 3 năm qua em vỗn ngoan mà...

- Bớt tào lao đi!- Diệp Hàn trừng mắt nhìn chị ta.

- Trật tự!- Cô quát- Không cần biết ai gây sự trước, các em đều làm mất mặt nhà trường, sẽ đều bị phạt. Nhưng vì Diệp Hàn không liên quan tới việc này và Vy thì bị thương nên sẽ chỉ cần dọn rác ở sân sau trường là được. Còn các em đông người, rảnh tay thì dọn hết sân trường đi!

Yến bất mãn gắt lên:

- Không công bằng!!! Sân sau trường chỉ có lá thôi, vào mùa đông rồi nên cũng ít là rụng. Đã thế sân sau trường diện tích ít. Trong khi phần sân còn lại lớn như thế nào, cô lại bảo bọn em dọn sao?

Cô nói, ánh mắt vẫn còn rất đáng sợ:

- Các em rảnh tay đánh bạn thì dọn sân trường một chút cũng có sao. Các em có cả buổi chiều để dọn cơ mà. Chiều nay nhớ đến từ 2h30. Tôi sẽ bảo thầy Long tới trường trông các em. Giờ thì về lớp viết bản kiểm điểm đi. Cuối ngày nộp cho giáo viên chủ nhiệm.

- Vâng...

Cả bọn cùng chán nản đáp...

Bây giờ là gần hết tiết 2 rồi nên Diệp Hàn quyết định không về lớp mà đưa Vy xuống phòng y tế nghỉ một lát đã. Vy nói:

- Anh thật ngốc, cô đã nói ra ngoài đi mà còn tình nguyện ở lại chịu phạt..

Diệp Hàn vừa dùng dầu gió xoa lên mấy vết bầm trên mặt với tay nó, vừa nói:

- Anh không ở lại thì chị ta chắc sẽ còn bịa đầy chuyện. Em thấy chị ta giả bộ giỏi thế nào rồi đấy. May là cô hiệu trưởng còn nghiêm khắc. Sân trường rộng như sân gôn thế này chắc chị ta quét nhừ tay cũng không xong... *cười gian xảo*

- Anh thật ác...- Con bé trêu

- Ác mới bảo vệ được em ý!- Diệp Hàn cau mày- Em nhìn em xem, lúc nào cũng bị thương. Hè năm sau anh phải cho em đi học võ mới được...

- Em vốn không nghĩ các chị ấy sẽ đánh em như thế...

- Em thì cứ nghĩ tốt cho họ đi. Thâm tím hết người rồi này... Nếu cô hiệu trưởng không phạt họ như vậy thì nhất định anh sẽ trả thù bằng được...

- Em tưởng anh bảo không đánh con gái?

- Không cần đánh, vẫn trả thù được. Nào, quay lưng ra đây, anh chải đầu cho...

Con bé liền ngoan ngoãn quay người lại. Cậu lấy cái lược ở phòng y tê cẩn trọng gỡ tóc rối cho nó rồi chải cho thật mượt...

...

Buổi chiều, có một đôi tình nhân vui vẻ đi nhặt lá vàng rơi.

- Mùa đông rồi, cây cối nhìn xơ xác quá trời...- Vy tiếc rẻ nhìn mấy cái cây- Hồi em mới vào trường lá vẫn còn xanh mà.

- Hết mùa đông cây cối sẽ lại đâm chồi nảy lộc mà. Khi đó tha hồ cho em mơ mộng...- Diệp Hàn nói, tay thì gom hết lá vàng vào một đống- Em thấy lạnh không?

- Có một chút- Vy vừa nói vừa ngồi xuống nghỉ ở ghế đá gần đấy- Cuối cùng cũng xong. Giờ mới hơn 3h anh nhỉ? Không biết chị Yến dọn xong chưa, mình có nên ra giúp không?

- Giúp cái mốc xì- Diệp Hàn gạt đi- Em quên là hồi sáng em bị ai đánh à? Ngồi yên đó, anh đốt lá sưởi ấm cho. Tí nữa vào báo thầy Long là chúng ta được về. Về anh sẽ nấu đồ ăn ngon cho em...

- Được được, em sẽ nghe lời anh vô điều kiện...

Diệp Hàn lôi từ trong túi áo ra một cái bật lửa đã chuẩn bị sẵn rồi nhóm lửa. Vì lá khô nên cháy ngay. Diệp Hàn thỏa mãn ngồi xuống cạnh Vy:

- Giá mà có khoai hay ngô ở đây để nướng lên thì thích!

- Có thể nướng trên lửa này hả anh?

- Không gì là không thể. Bao giờ anh nướng cho em ăn!

Bỗng một giọng nói khác vang lên:

- Các cô cậu... Các cô cậu...

Hai đứa liền quay ra chõ phát ra tiếng nói. Là thầy Long. Nhưng không phải vẻ mặt nghiêm khắc mọi ngày mà là vẻ sợ hãi, phải, là sợ hãi. Thầy run rẩy chỉ tay vào đống lá, miệng ấp úng không nói nên lời, mặt tái mét lại. Diệp Hàn thấy thế bèn dập vội lửa nói:

- Bọn em định đốt rác luôn, thôi dập đi để bác bảo vệ dọn sau cũng được. Bọn em làm xong việc rồi được về chưa ạ?

- Về đi, về mau!

Thầy nói xong liền quay ngoắt đi. Vy khó hiểu nhìn Diệp Hàn:

- Thầy ấy làm sao thế anh?

- À, thầy ấy sợ lửa...- Diệp Hàn thản nhiên nói, khoác vai con bé đi

- Thầy ấy mà cũng có thứ phải sợ á?- Nó làm vẻ không tin nổi

- Ừ, ban đầu anh cũng không ngờ tới. Xong thấy mọi người trong đội bóng bàn tán thế. Hình như hồi bé thầy từng suýt chết trong một đám cháy nên mới vậy. Cũng nghe đồn ở nhà thầy ấy vì sợ lửa nên dùng toàn bằng đồ điện hoặc mua đồ ăn ngoài.

- Thật không ngờ tới. Lúc nãy vẻ mặt của thầy đúng là hiếm thấy mà...

- Được rồi. Gạt thầy ấy sang một bên, chúng ta về nhà nấu ăn bào!

- Vâng!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: