Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Part 37

Giờ đã bước vào đông nên buổi sáng thời tiết khá lạnh. Dạo này vì có nhiều việc xảy ra nên Vy bé nhỏ chẳng có thời gian mua quần áo mùa đông gì cả. Nó đành khoác tạm áo khoác đồng phục bên ngoài thôi. Vừa đi đường vừa không ngừng xuýt xoa. Diệp Hàn thấy thế liền kéo nó đi gần mình hơn, tay thì ôm lấy eo nó, miệng than thở:

- Bảo em mặc thêm áo của anh vào thì không nghe!

- Ai lại mắc áo của anh chứ, ngại chết đi được...- Con bé phụng phịu, người run lên cầm cập.

- Lắm chuyện...Chiều nay về sớm thì đi mua đồ luôn đấy, nhớ nhắc anh không anh cũng quên mất!

- Được rồi, nếu nhớ thì em sẽ nhắc...

Con bé vừa nói vừa nép người vào Diệp Hàn. Đúng là lạnh thật đấy, hồi còn làm sâu nó đâu thấy lạnh lắm đâu... Có mỗi người Diệp Hàn là ấm nhất khiến nó cứ thích dựa dẫm vào thôi. Nhưng mà chỉ được một quãng, khi tới trường là nó tự động đứng tách ra luôn.

- Không sợ lạnh à?- Diệp Hàn ngạc nhiên nhìn biểu hiện của nó

Con bé sụt sịt:

- Em lạnh sắp chết rồi đây...

Cậu chàng bật cười, vẻ mặt nó đáng yêu hết sức mà:

- Lại đây, anh ôm cái là ấm ngay!

Con bé vừa xoa xoa hai tay vào nhau vừa lắc đầu:

- Không được, mọi người sẽ nhìn thấy, họ sẽ bàn tán rằng chúng ta là một đôi đấy...

Cậu cười toe rồi kéo con bé lại gần mình:

- Thì chúng ta là một đôi mà!

- Nhưng mà...

Nó còn đang do dự thì cái Hà với cái Thảo từ đâu chạy tới nhìn nó rồi cười cười. Cái Hà làm vẻ lườm lườm:

- Khai thật đi! Hai cậu hẹn hò phải không?

Diệp Hàn cứ không ngừng cười:

- Mặt tớ lộ rõ vậy sao?

Làm hai con bạn cười phá lên. Cái Hà nói:

- Tớ chỉ tiện miệng hỏi vậy thôi, ai dè cậu thừa nhận nhanh thế!

- Cũng không có gì phải giấu giếm!- Cậu chàng thản nhiên nói rồi kéo Vy sát lại hơn- Vy nhỉ?

Con bé nhíu mũi:

- Em lạnh...

"..."

Cái Thảo làm bộ nghiêm túc:

- Cậu làm bạn trai kiểu gì mà để bạn tớ lạnh không quan tâm thế hả?

- Quan tâm mà, quan tâm mà...- Diệp Hàn ôm eo Vy chặt hơn- Tớ bảo bạn cậu cứ lấy hết áo của tớ mặc đi cũng được nhưng bạn cậu không chịu. Cứ lột hết đồ tớ mà mặc cũng được mà...

"..."

- Cạn lời- Thảo bất đắc dĩ nói

Cả đám cười phá lên...

Trên đường đi vào lớp, có cả đống người cứ nhìn nhìn chỉ chỏ vào Diệp Hàn khiến cậu ngại ngùng buông tay ra khỏi eo Vy. Có cậu lớp 12 còn tới cười niềm nở với Diệp Hàn:

- Cú đá cuối cùng hôm qua đẹp lắm!

Cậu chỉ cười qua loa cho có. Thì ra họ nói tới trận bóng hôm qua. Lúc đó cậu vì giận bản thân không nhanh tới cứu Vy được nên chuốc giận vào quả bóng ấy mà...

Anh đội trưởng đội bóng đi qua cũng cười với cậu:

- Hết sảy! Đáng ra hôm qua cả đội còn định đi liên hoan nhưng cậu lại về mất đấy! Trưa nay thầy Long bảo sẽ khao cả đội ăn ở nhà hàng, nhớ tới đấy!

- Trưa nay em bận rồi- Diệp Hàn từ chối luôn- Mọi người cứ ăn đi, không cần để tâm đến em đâu...

- Sao lại thế được. Cậu là trung tâm của buổi liên hoan mà! Phải tới đấy!

- Nhưng mà...

- Bắt buộc đấy nhé! Anh đi trước đây!

Nói rồi anh ta đi mất luôn.

Hà khoác tay Vy, trêu chọc:

- Phải làm sao đây, trưa nay đôi tình nhân không được ăn cùng nhau rồi...

- Cậu thì...- Vy lườm cô bạn

Diệp Hàn lại tỏ ra không vui rõ rệt:

- Mấy người đó thật rảnh mà...

- Nhưng họ cũng quá đáng thật đấy- Thảo ngao ngán nhìn những người xung quanh đang cười với Diệp Hàn- Mới tuần trước thì mắng cậu, đổ lỗi cho cậu, giờ lại quay ra vui vẻ khen ngợi như thể những lời trách móc trước kia không tồn tại vậy...

- Kệ họ đi!- Diệp Hàn bình thản đi vào lớp- Tớ cũng không quan tâm họ đâu...

***

Buổi trưa Vy ăn cùng Hả với Thảo vì Diệp Hàn bị ép phải đi ăn nhà hàng rồi. Không có Diệp Hàn, con bé ăn trưa chẳng ngon gì cả. Nó ăn nhanh rồi một mình ra chỗ ghế đá thường ngồi cho kiến ăn. Đang đi thì gặp sư huynh Vũ thơ thẩn đi lại trong sân trường. Nó bèn chạy tới hỏi han:

- Sư huynh! Sao huynh lại ở đây? Muội tưởng huynh phải đi ăn liên hoan cùng đội bóng chứ!

- Ờ... Huynh không đi...- Vũ nói, bối rối quay đi chỗ khác

- Sao huynh không nhìn muội?- Con bé khó hiểu nhìn sư huynh mình- Huynh đang tránh mặt muội đấy sao? Hôm qua muội ở nhà huynh, huynh cũng không nói câu nào, toàn quay mặt đi chỗ khác!

- Ơ không có...- Vũ nói, quay ra nhìn Vy một cái rồi lại quay đi

Con bé buồn bực, kéo Vũ quay lại:

- Huynh đang thấy có lỗi với muội đấy à?... Nhìn muội!!!

- Huynh... huynh...- Vũ khó khăn lắm mới dám nhìn vào mắt nó- Là tại huynh... Huynh không biết cô Dung lại như vậy... Nếu huynh biết nhất định sẽ không đưa muội tới đó. Thật đấy! Huynh thật lòng muốn tốt cho muội mà!!!

- Muội biết. Muội cũng không trách huynh mà!- Con bé cố trấn an Vũ- Chuyện xảy ra với muội cũng không ai muốn cả. Chuyện qua rồi cứ để nó qua đi! Huynh là sư huynh của muội bao nhiêu năm rồi mà giờ định vì chuyện này mà không nhìn mặt muội nữa sao?

- Không- Vũ lắc đầu, nắm lấy vai nó- Huynh không thể sống mà không nhìn mặt muội được. Muội rất quan trọng với huynh, biết không? Chỉ là... chỉ là, huynh vẫn thấy rất có lỗi...

- Thấy có lỗi là đúng!

Một giọng nói lạnh lùng vang lên sau lưng Vũ. Là Diệp Hàn. Cậu chàng đi tới kéo Vy lại gần mình, nói:

- Nếu không vì cậu cố tách chúng tôi ra thì Vy cũng sẽ không bị thương. Cậu nên thấy ăn năn hối lỗi mới đúng!

Vy kéo kéo tay Diệp Hàn, cau mày:

- Anh! Đừng nói thế...

- Cậu!!!- Vũ tức giận túm cổ áo Diệp Hàn- Cậu đừng có xen vào!

Diệp Hàn lạnh lùng gạt tay Vũ ra:

- Giận dữ gì chứ! Tôi cũng đâu có nói sai! Cứ tự nghĩ đi!!!

Dứt lời, Diệp Hàn liền kéo Vy đi thẳng. Con bé ngoái đầu lại nhìn Vũ, cố nói:

- Đừng nghe anh ấy nói, muội không trách huynh mà!

Diệp Hàn nhíu mày, kéo Vy quay lại:

- Em đừng nói chuyện với cậu ta nữa!

- Anh cũng thật là... Huynh ấy cũng không cố ý mà, huynh ấy còn là sư huynh của muội nữa. Bọn muội là huynh đệ đã bao năm rồi,,,

- Anh không thích em nói về cậu ta đâu. Hãy chỉ nói về anh thôi!- Diệp Hàn ngắt lời, lại ôm eo con bé thật chặt

Nó bĩu môi:

- Ích kỉ...

- Giờ em mới biết sao?- Cậu thản nhiên nói

- À mà, anh đang đi liên hoan cơ mà, sao lại ở đây?

- Anh trốn về với em đấy!

....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: