Part 34
Diệp Hàn bước vào trận bóng với tâm trạng không tốt chút nào. Cậu hung dữ hơn bất cứ lúc nào hết, liên tục giành bóng và tạo ra nhiều pha bóng nguy hiểm cho đối phương. Chung chuộc trường Twilight thắng với tỉ số 3-0, trong đó 2 quả là của Diệp Hàn. Nhưng cậu không quan tâm, chỉ cảm thấy lúc này ở đây thật phí thời gian nên ngay khi trận đấu kết thúc liền lập tức bỏ đi. Ban đầu cậu định tới thẳng nhà cô Dung. Tuy nhiên trên đường đi đã nghĩ kĩ rồi, đi một mình chưa chắc giải quyết được vấn đề nên đành bất đắc dĩ tìm tới sự trợ giúp của thầy Hải. Cậu vốn chẳng thích thầy ta, nhưng dù sao đó vẫn là sư phụ của Vy, thầy ấy cũng rất quan tâm Vy mà...
Tại nhà thầy Hải ( trước đây có lần đưa Vy tới đây nên Diệp Hàn mới biết nhà):
- Không liên lạc được với Vy?- Thầy cau mày- Nó cũng không tới xem thi đấu dù hẹn trước?
- Vâng- Diệp Hàn đáp- Phải tới nhà mẹ nuôi Vy ngay. Em cần sự giúp đỡ của thầy!
- Nhưng cũng có thể không xảy ra chuyện gì. Nếu có chuyện con bé đã liên lạc với thầy. Em cũng biết chúng ta có cách liên lạc đặc biệt mà.
- Có thể Vy rơi vào trường hợp không thể liên lạc được. Chứ nó không phải kiểu người không nói gì mà thất hứa như vậy. Thầy làm ơn tin em và tới đó đi. Kể cả không có chuyện gì cũng tới đó đi. Nếu có thầy là người lớn ở đó thì dễ nói chuyện với cô Dung hơn...
- Thôi được, đi!
...
Tại nhà Vũ. Tuy liên tục phản bác ý kiến của Diệp Hàn nhưng trước thái độ đó của Diệp Hàn, Vũ không khỏi lo nghĩ. Liệu Vy có đang thật sự yên ổn không? Thành ra cậu cũng quyết định sang nhà cô Dung một chuyến.
Đúng lúc định ra ngoài thì gặp mẹ cậu:
- Con vừa về lại định đi đâu thế?
- Con sang nhà cô Dung mẹ ạ!
- Sao dạo này con hay sang đấy thế?- Mẹ cậu tỏ vẻ không hài lòng- Đừng sang đó nữa!
- Con sang với bạn con. Có một người bạn con coi như em gái ở cùng trại tre mồ côi. Con giới thiệu con bé với nhà cô Dung nên giờ nó sống ở đó. Nghe nói nó bị ốm nên con sang xem sao...
- Con nói gì?- Mẹ Vũ bật dậy khỏi chiếc ghế đang ngồi, hoảng hốt nói- Con bé đó đang là con nuôi nhà đó sao?
- Vâng- Vũ lạ lùng nhìn mẹ- Có chuyện gì sao mẹ?
- Con bé ở đó bao lâu rồi?- Sắc mặt mẹ cậu vẫn rất tệ
- Vừa mới từ chiều hôm qua...
- Cũng may. Theo mẹ, chúng ta phải sang đó cứu con bé ngay!
Nói rồi bà vội kéo Vũ đi, vừa đi vừa nói:
- Mẹ vốn không định nói với con vì thấy cô Dung có vẻ cũng đối với con tốt. Nhưng mẹ lại không ngờ con đi đưa bạn mình tới đó. Đáng ra mẹ phải nó với con từ đầu... Rằng cô ấy... bị điên.
- DẠ?!!- Vũ gần như hét lên
- Cô ấy bị ám ảnh bởi việc không có con đến phát điên. Mẹ không biết người điên kiểu như vậy đối xử với con nuôi như nào, nhưng tốt nhất vẫn nên đưa con bé ra khỏi đó!
- Vâng...
Vũ lo lắng nhìn sang căn biệt thự bên cạnh. Là cậu đã đưa Vy vào chỗ nguy hiểm. Cậu hận không thể chết đi được. Vậy mà lúc sáng còn nói Diệp Hàn ăn nói vớ vẩn...
...
Tại nhà cô Dung:
Vy bé nhỏ ngồi một góc trong phòng của những con búp bê nghe mẹ nuôi nó kể chuyện cổ tích. Giọng cô ấy rất hay, truyền cảm nhưng nó chẳng nghe lọt chữ nào. Nó nhớ Diệp Hàn, nhớ giọng đọc như tụng kinh của cậu ta. Nó ghét nơi đây, càng ở đây thêm giây phút nào nó càng sợ hãi thêm phút ấy. Cô Dung kia thật sự rất đáng sợ. Tâm trạng cô ấy rất thất thường. Nguyên buổi sáng nay đã thay đổi không biết bao nhiêu lần. Lúc bình thường cô ấy nói nhẹ nhàng với nó, hỏi nó có muốn đi mua quần áo không. Rồi phút chốc lại chuyển sang cáu giận chỉ vì vài hành động bình thường của nó như dùng một tay cầm búp bê, như ra ngoài đi vệ sinh mà không xin phép. Mỗi lần cáu giận cô ấy lại mắng chửi, động tay động chân khiến người nó lại thêm vết bầm. Nó chỉ muốn rời khỏi đây thật nhanh thôi. Nó tự hỏi không biết Diệp Hàn giờ đang ở đâu, liệu có nhớ tới nó... Nó lôi mặt dây chuyền hình bươm bướm ra ngắm. Con bé bỗng rất muốn trở thành bươm bướm, bởi chỉ cần như vậy nó có thể bay ra khỏi đây qua cửa sổ và tới bên Diệp Hàn... Cứ nghĩ tới việc phải ở đây, ngày ngày phải coi những con búp bê là chị, không cẩn thận lại bị đánh, không những không được gặp Diệp Hàn mà còn không được gặp bất cứ ai khác nữa. chỉ nghĩ thôi nước mắt nó cứ thế trào ra...
Bỗng nhiên có tiếng chuông nhà ing ỏi vang lên kèm theo giọng nói quen thuộc:
- Vy! Anh tới rồi đây!
Là giọng Diệp Hàn. Con bé liền vội chạy ra cửa sổ nhìn xuống. Đúng là Diệp Hàn thật, và còn cả sư phụ, sư huynh với một người phụ nữ nó chưa thấy bao giờ. Nó vội hét lên:
- Em ở đây!!! Em...
Nó chưa kịp nói hết câu thì bị cô Dung kia túm tóc lôi lại. Cô lườm nó, hằn giọng nói:
- Câm miệng! Mày còn nói nữa thì tao đẩy mày từ đây ngã xuống dưới đó cùng bạn mình luôn! Mày có một lũ bạn thật phiền phức đấy! Ở yên đây, đừng hòng ra khỏi nhà này! Cô giúp việc!
Cửa phòng mở ra, cô giúp việc vội chạy vào.
- Đóng hết các cửa lại. Kệ cho chúng ở ngoài đấy. Chán thì chúng sẽ bỏ về thôi!
Cô giúp việc gật đầu rồi đi ra ngoài...
khbsnhtpjrnipoigpn
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro