Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Part 32

Vy bé nhỏ lạ lùng nhìn đám búp bê. Chúng đang ở đó, trước mặt nó và cười toe toét. Nó nhíu mày nhìn mẹ nuôi mình:

- Mẹ à... Đó, đó là những con búp bê mà mẹ...

- Hỗn láo!!!- Cô Dung bỗng quát lên, trừng mắt nhìn nó- Sao con dám gọi các chị con là "những con búp bê"!!! Con là em vì tới đây sau các chị. Con phải tôn trọng các chị chứ!!!

Con bé có chút hoảng sợ. Người mẹ nuôi tốt bụng, hiền dịu của nó bỗng chốc thay đổi đến đáng sợ. Nhưng chuyện này không đúng. Nó cố nói:

- Nhưng mà mẹ, đó thật sự là những con búp bê mà!

*Bốp*

Cô ấy đã không nghĩ ngợi gì mà thẳng tay tát con bé một cái thật mạnh làm nó bất ngờ loạng choạng suýt ngã. Mắt cô ấy bỗng chốc ánh lên nét giận dữ của ác quỷ. Con bé thấy má của nó đau rát. Nó ngước đôi mắt đang ầng ậc nước lên nhìn mẹ nuôi mình. Đây là lần đầu tiên trong đời nó bị đánh. Kể cả khi làm sâu thì nó cũng chưa chịu đau bao giờ suốt 1000 năm. Vậy mà lúc này đây, người mẹ nuôi tốt bụng kia đã đánh nó. Nó không tin vào mắt mình nữa. Sao cô ấy lại bỗng chốc thay đổi nhanh như vậy chứ. Có chuyện gì xảy ra với cô ấy. Còn những con búp bê kia nữa...

Không để nó kịp hoàn hồn, cô Dung kia đã quát lên:

- Cái con hỗn láo! Đã nhắc nhở rồi mà còn không chịu nghe lời. Hôm nay mày phải chịu phạt...

- Mẹ...- Con bé hoang mang nói

- Không được ngắt lời!!!- Cô ta quát- Tối nay ở đây ngủ với các chị! Phải cố gắng để tình chị em tốt lên, nghe chưa?!!!

Con bé bắt đầu nức nở khóc. Nước mắt nó không kìm được cứ thế mà trào ra. Nó khóc vừa vì đau vừa vì sợ. Nó đang sống trong cái gia đình kì lạ gì vậy...

- Còn không trả lời!- Cô ta coi như không thấy những giọt nước mắt của nó, thô bạo nắm cánh tay nó lay lay.

- Vâng...- Nó nói trong tiếng nấc

- Được rồi, ngoan ngoãn ở trong đó đi!

Nói rồi cô ta lạnh lùng đi ra ngoài, đóng sầm cửa để lại Vy bé nhỏ ngồi sụp xuống khóc. Nó sợ. Nơi này thật sự rất đáng sợ. Bề ngoài thì đẹp đẽ nhưng bên trong lại không lường được. Rõ ràng ban đầu cô ấy tỏ ra vô cùng tốt mà... Nó ôm đầu gối, run rẩy nhìn những ánh mắt búp bê sáng lên trong bóng tối. Nó nhớ phòng trọ trước đây, nó nhớ Diệp Hàn. Phải rồi, Diệp Hàn. Nó phải gọi điện cho cậu ta. Nó vội vàng lấy điện thoại ra, chưa kịp nhấn nút gọi thì cửa phòng đột nhiên mở tung ra. Cô Dung hùng hổ đi vào:

- Gọi điện gì chứ? Định gọi cho ai! Đưa điện thoại đây!

Con bé còn chưa kịp phản ứng gì thì cô ta đã giằng lấy điện thoại của nó ném ra ngoài cửa. Nó nghe thấy tiếng vỡ màn hình. Vậy là nó không thể gọi điện cho Diệp Hàn nữa sao? Nó cố chạy ra lấy lại điện thoại nhưng bị cô Dung giữ lại:

- Không cần uổng công. Đã vỡ rồi, có nhặt cũng không làm gì được! Ở yên đó! Cô giúp việc, cơm đã mang lên chưa?

Không có tiếng trả lời nhưng cô giúp việc lại vội chạy vào, tay mang theo một khay đựng mấy bát cơm nhỏ.

- Cô ả bị câm nên con đừng hy vọng cô ả nói gì!- Cô ta nói, giọng đã hạ xuống một chút.

Nó e sợ nhìn ra phía cô giúp việc tội nghiệp. Cô ấy quay ra nhìn nó bằng ánh mắt thương xót.

- Còn đứng đó làm gì!- Cô Dung kia lại quát lên với cô giúp việc- Mau cho các con ta ăn cơm!

Cô giúp việc luống cuống chạy tới một giường để búp bê. Vy lau nước mắt, ngạc nhiên nhìn về phía đó. Cho búp bê ăn sao? Cô giúp việc lại không tỏ ra ngạc nhiên hay sợ hãi gì, còn thản nhiên trộn cơm, đưa thìa trước miệng hết búp bê này đến búp bê kia. Tất nhiên những con búp bê vẫn không nhúc nhích. Mà nếu chúng nhúc nhích, há mồm ra ăn cơm thật thì chắc con bé ngất luôn quá. Nó quay ra chỗ mẹ nuôi mình, tò mò nhìn cảm xúc của cô ta. Cô ta giận dữ nói:

- Vô dụng! Ngươi không cho đứa nào ăn được sao?

Cô giúp việc lại luống cuống trộn lại cơm, xúc lại thìa. Một lúc sau bát cơm vơi đi. Vy để ý kĩ thấy thi thoảng cô giúp việc lén lút ăn chỗ cơm đó. Nó tưởng như vậy là ổn rồi. Ai dè cô Dung lại nổi cáu, hất bát cơm cô giúp việc đang cầm trên tay xuống sàn nhà vỡ choang. Cô ta nói:

- Khốn khiếp! Ta vừa nhìn thấy ngươi ăn cơm của con ta. Ai cho ngươi ăn!

Vy để ý thấy mảnh vỡ bát văng vào người cô giúp việc. Nó vội tới bên dọn mảnh vỡ hộ thì đột nhiên bị cô Dung kia đẩy ra ngã cả lên đống mảnh vỡ. Cô ta lườm nó:

- Không phải việc của con! Cô kia, dọn mảnh mỡ rồi nhìn tôi cho con ăn đây!

Nói rồi cô ta trở lại vẻ dịu dàng nhìn những con búp bê:

- Ngoan, mẹ thương, các con chắc đói lắm phải không? Để mẹ cho con ăn nhé?

Cô ta nhẹ nhàng cầm thìa cơm lên đưa tới miệng con búp bê gần nhất rồi thản nhiên đổ xuống giường. Cứ thế cô lại vui vẻ xúc thêm thìa nữa.

Vy không biết nói sao nữa. Mẹ nuôi nó... hình như có vấn đề về đầu óc rồi... Nó chống tay đứng dậy, chẳng may chống tay vào mảnh sànhiến lòng bàn tay nó ứa máu. Cô giúp việc thấy thế liền đỡ lấy tay nó gỡ mảnh sành ra. Nó chợt để ý đó là lòng bàn tay trái có vết bớt đỏ liền vội dụt tay lại, khẽ nói:

- Để cháu tự làm!

Cô giúp việc tuy ngạc nhiên nhưng vẫn gật đầu. Mảnh sành này cũng hơi to nên dễ lấy ra nhưng lại làm nó đau khôn tả. Máu cứ ứa ra không ngừng. Cô giúp việc đứng lên định ra ngoài lấy bông băng thì bị cô Dung gọi lại:

- Đi đâu đấy? Dọn mảnh vỡ đi, thay ga trải giường nữa, các con ta ăn văng vãi quá. Thay xong rồi ra ngoài ngay cho các con ta nghỉ ngơi.

Cô giúp việc gật đầu rồi cố dọn thật nhanh. Nó thấy cô ấy thật tội nghiệp, chắc phải khổ sở như vậy mỗi ngày. Sao cô Dung lại trở nên như vậy chứ...

Cô Dung kia không thèm nhìn nó lấy một cái mà đi luôn. Nó cũng không cần cô ta quan tâm nữa, nó không muốn gặp cô ta.

Sau khi dọn dẹp xong xuôi, cô giúp việc còn mang đồ khử trùng, bông băng cho nó. Cô ấy định băng lại giúp nó nhưng nó từ chối nên thôi. Theo như cái đồng hồ trong phòng thì bây giờ là 10h tối. Mẹ nuôi nó lúc nãy có lên bắt nó tắt đèn đi ngủ nên căn phòng lúc này tối om chỉ có ánh trăng ngoài cửa sổ. Nó không biết băng bó nhưng lần trước bị thương sư phụ có băng bó cho nó rồi nên nó nhớ lại mà làm qua loa. Nó lo lắng nhìn ra ngoài cửa sổ. Bây giờ nó rất đau. Tay nó tê cứng, mặt nó vẫn còn rát. Phải làm sao đây? Nó rất sợ nơi này, sợ người mẹ nuôi này. Đến ánh mắt sáng lên trong bóng tối của những con búp bê cũng làm nó run sợ. Nó muốn rời khỏi đây, nó muốn về nhà, muốn về với Diệp Hàn. Nhưng bây giờ nó không có điện thoại. Đến phương thức liên lạc đặc biệt với sư phụ là vết bớt đỏ kia nay cũng bị thương không sử dụng được. Màn đêm yên tĩnh khiến nó càng thấy cô đơn. Nó dựa ngồi sát vào góc tường, gục đầu xuống mà khóc. Nó không nhớ là mình đã khóc bao lâu, chỉ nhớ là nó đã khóc rất nhiều, khóc đến đau cả mắt, đến đầu cũng đau rồi từ từ mệt mỏi chìm vào giấc ngủ...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: