Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Part 29

Sáng hôm sau, bầu không khí có chút căng thẳng. Mọi hoạt động vẫn diễn ra bình thường, Diệp Hàn vẫn dậy sớm đi mua đồ ăn sáng rồi cùng Vy tới trường. Nhưng hai đứa hạn chế nói chuyện với nhau hết mức có thể. Vy không dám nhắc tới vì sợ Diệp Hàn lại giận. Diệp Hàn không muốn nhắc tới vì sợ Vy sẽ chuyển ra ngoài ở thật. Cả khi tới trường, chúng vẫn lặng im với nhau. Tới nỗi cái Hà cứ sờ trán từng đứa một mà nói:

- Các cậu bị ốm à? Sao tự dưng lại cư xử lạ vậy?

- Hai cậu giận nhau đấy à?- Cái Thảo thì lại cẩn trọng xem xét

Vy gạt đi:

- Không có gì đâu, hôm nay tớ... ờ... chưa ăn sáng nên ngại nói chuyện, tốn calo lắm mà, phải không?

- À ờ...- Hà gật gù- Vậy đi ăn trưa với bọn tớ ở canteen đi, đừng cứ đi riêng nữa!

- Phải đấy- Thảo nói- Hai cậu cứ ăn riêng hoài, cùng ăn với bọn tớ chẳng phải vui hơn sao?

- À thì...- Vy ấp úng

Đúng lúc ấy Diệp Hàn bật dậy, kéo tay Vy đi:

- Để khi khác nhé, hôm nay tớ có chuyện muốn nói với Vy một chút!

- Ừ ừ...

Hai cô bạn chỉ biết gật gật nhìn hai người đi khuất...

Rốt cuộc Diệp Hàn cũng hết chịu nổi cái không khí kì dị này. Cậu kéo con bé tới một ghế đá ở góc sân trường vẫn hay ngồi. Vì giờ là lúc ăn trưa nên cũng ít người qua lại.

- Vy!- Diệp Hàn lên tiếng, mắt nhìn chăm chú vào con bé- Em thật sự muốn được nhận nuôi sao?

- Em...- Con bé khó xử nhìn đi chỗ khác- Cũng không hẳn là em muốn... Chỉ là... chuyện này... là nên như thế...

- Nếu thật sự phải thế...- Cậu chàng khẽ thở dài- Vậy... cứ thế đi...!

- Dạ?- Nó ngạc nhiên quay lại nhìn Diệp Hàn

- Nếu em cần có một gia đình thì anh sẽ không ngăn cản... Nhưng mà... để anh gặp họ một lần đi! Anh không yên tâm để em đi như vậy. Họ liệu có phải người tốt không, anh muốn biết rõ hơn!

- Anh đừng lo- Con bé tươi tỉnh hẳn- Cô Dung tốt với em lắm. Chồng cô ấy thì ít về nhà nhưng cũng không khó tính. Bình thường em toàn tới nhà cô ấy sau khi tan học vào buổi chiều. Hay anh đi với em? À mà, anh phải luyện tập nữa...

- Khỏi cần, anh xin nghỉ ốm là được!

- Anh thật giống sư huynh...

- Giống gì chứ?

- Anh ấy cũng nói dối là nghỉ ốm để đi cùng em tới đó!

- Cái tên đó đi cùng em á? Thật là muốn đấm cho hắn một trận mà!

.....

5h chiều, tại gần sân bóng:

Thầy Long quát lên với Diệp Hàn:

- Ốm đau gì chứ! Tôi thấy cậu còn khỏe hơn tôi nữa là... Đừng nghĩ xin nghỉ ốm là tránh luyện tập được. Ngày kia là thi đấu rồi. Lần này cậu cứ thử đá không vào nữa xem, tôi sẽ...

- Khụ khụ...- Diệp Hàn vờ ho- Em ốm thật mà thầy... Ôi đau đầu quá... Thầy xem, em ốm thế này mà không nghỉ cho khỏe thì thi thố sao được...

- Thì... Cậu ốm thật đấy à?- Thầy nhìn cậu chàng bằng ánh mắt nghi ngờ- Hồi sáng vẫn thấy cậu tập thể dục khỏe re mà!

- Thầy không biết thôi, mấy con vi rút bệnh lây truyền nhanh lắm, trưa nhìn thấy là chiều ốm luôn rồi! Khụ khụ... Em về trước thầy nhá?

- Thật à? Vậy... về đi!

- Ô vâng!

Cậu vội chạy đi luôn, thi thoảng còn ho vài tiếng rõ to nữa chứ...

- Anh đã xin thầy xong rồi á??- Vy bé nhỏ nhìn cậu chàng bằng ánh mắt lạ thường- Em cứ tưởng phải xin mất nửa tiếng cơ, sao lại nhanh thế? Anh đã nói gì vậy?

- Anh cũng chả biết anh nói cái khỉ gì nữa, nói chung là thầy vẫn tin. Đi thôi, nhà đó ở xa đây không?

- Cũng không xa lắm, nhưng đi xe bus cho nhanh.

- Ừ được!

...

Khi tới căn biệt thự, Diệp Hàn thắc mắc:

- Lạ thật, nhà họ giàu vậy, muốn nhận con nuôi như vậy thì tại sao lại không tới trại mồ côi nào mà nhận để giờ vẫn chưa có con...

- Sư huynh bảo là họ không tìm được đứa trẻ nào ưng ý- Vy giải thích

- Đã muốn có con như vậy thì đáng nhẽ phải nhìn đứa nào cũng thấy ưng ý chứ! Dù sao anh thầy rất lạ...

- Là anh lo nghĩ nhiều quá rồi... Không có gì đâu...

Cô Dung kia vẫn đối xử với con bé rất tốt, còn mang ra bao nhiêu là đồ ăn ngon.

- Hay Vy chuyển tới ở với cô luôn nhé?- Cô ngỏ ý

- Dạ? Vậy thì hơi sớm...- Vy e ngại nhìn Diệp Hàn

- Sớm gì chứ!- Cô nói- Cũng được mấy ngày rồi, chẳng phải là đủ rồi sao? Cô sẽ đối xử với con thật tốt. Chỉ cần con đồng ý, mai cô sẽ đón con về đây ở luôn rồi sẽ làm thủ tục nhận con nuôi.

- Dạ...- Vy nhìn sang thấy Diệp Hàn khé thở dài rồi gật đầu mới nói- Vậy cũng được...

- Vậy mai con tới đây phải không?- Cô ấy gần như reo lên như một đứa trẻ- Tốt! Quá tốt rồi!

...

Trên đường về:

- Thực ra anh vẫn không yên tâm lắm- Diệp Hàn nói- Nhưng cô ấy trông cũng không có vẻ xấu xa gì...

- Cô ấy tốt mà anh...- Vy nói mà mặt buồn thiu

- Nhưng em có thấy không, cô giúp việc nhà ấy ý, cô ấy có vẻ rất rụt rè, người cô ấy còn có nhiều vết thâm tím nữa, rất kì lạ...

- Là do anh tưởng tượng thôi, cũng có thể là vết thâm do sẹo. Không có gì đâu... 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: