Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Part 26

Cả khán đài bỗng trở nên im ắng lạ thường. Tất cả ánh mắt đều dán vào trái bóng đang bay về phía khung thành... Quả bóng ấy... không vào! Tiếng kêu la lần lượt vang lên. Một quả bóng đẹp như vậy mà lại không vào. Chỉ một chút nữa thôi là ghi bàn rồi, đúng vài cm nữa. Tuy nhiên nhờ quả bóng ấy, khí thế của Twilight tăng lên ngút trời. Có điều Gold cũng đề cao phòng bị hơn khiến từ đó tới gần hết hiệp 1 không còn pha bóng nguy hiểm nào nữa. Tới phút thứ 44, tiền đạo mang áo số 6 của Gold lại bất ngờ dẫn bóng và ghi bàn một cách nhanh chóng khiến tỉ số nghiêng về phía Gold 1-0...

Giờ nghỉ giữa hai hiệp đấu:

Thầy Long gọi cả đội vào và mắng cho một trận:

- Mấy cậu làm gì thế hả? Sao có thể để cậu ta ngang nhiên ghi bàn như thế! Không hậu vệ nào ngăn chặn được, thủ môn làm bù nhìn hả?... Còn cái cậu kia! *chỉ vào Diệp Hàn* Cơ hội tốt như thế mà cũng bỏ lỡ, cú đá đẹp như thế... Chỉ để đẹp thôi à?!! Sao có thể không vào cơ chứ!!!...v...v...

Cả đội im lặng, nhìn nhau ngao ngán.

- Em xin phép... em đi vệ sinh...- Diệp Hàn bỗng chen ngang

- Vệ sinh cái gì? Cú đá... Hả, vệ sinh à, đi đi rồi vào mau!- Thầy lơ đãng nói.

...

Diệp Hàn vừa nhận nước từ Vy bé nhỏ vừa nói:

- Thầy mắng nhiều quá nên anh bỏ ra đây...

Con bé khẽ lấy khăn lau mồ hôi trên trán cậu, nói:

- Vẫn còn hiệp 2 mà, còn có thể cố gắng... Chắc anh mệt lắm nhỉ?

- Không sao... Chán thật, đội đó thật khó đấu mà...

- Sẽ ổn cả thôi, anh đừng lo quá!

- Ừ, tiền đạo bên đó...

Cậu chàng chưa nói xong thì đã thấy Dương Hoàng Yến cười tươi roi rói trong bộ đồ cổ vũ đi tới:

- Diệp Hàn ở đây à? Yến cứ tìm mãi... Đang định đưa nước cho Diệp Hàn mà Diệp Hàn có nước rồi...

- À ừ, em có nước rồi. Chị tìm em có gì quan trọng sao?

- Không có gì, chỉ đưa nước thôi...- Chị ta ngồi xuống ghế đá cạnh Diệp Hàn, coi như Vy không tồn tại- Diệp Hàn đã vất vả rồi, chắc thầy mắng nhiều lắm, đừng buồn nhé! Yến sẽ luôn cổ vũ mà... Diệp Hàn thấy hôm nay Yến mặc đẹp không?

- Ờ đẹp- Cậu chàng hờ hững nói rồi quay sang Vy- Còn chút thời gian, em có muốn tới canteen ăn kem không?

- Muốn!- Con bé hí hửng nói

- Được!- Cậu thản nhiên nắm tay nó đi, không quay ngoái đầu nói lại- Chị, bọn em đi trước nhé!

- Ờ ờ...

Bà chị kia cố nặn ra một nụ cười. Khỏi cần nói cũng biết chị ta tức thế nào...

- Sao anh lại bỏ chị ý lại một mình thế? Chị ý vừa mới tới mà...- Vy e ngại quay đầu lại nhìn

- Kệ đi! Đừng tưởng em không nói là anh không biết!- Diệp Hàn nói- Chị ta đã đối xử với em như thế nào, cái Hà với cái Thảo kể hết với anh rồi!

- Mấy cái đứa nhiều chuyện này thật là...

- Con bé ngốc!- Cậu khẽ mắng- Người ta đối xử với em như thế phải kể với anh chứ! Em không định trả thù thì để anh, anh sẵn lòng làm người xấu mà!

- Chuyện đó cũng không quan trọng... Thôi, đi ăn kem!- Nó cố gạt đi

- Không thích nữa!- Cậu bỗng dừng lại, quay mặt đi, vờ giận dỗi- Em cứ giấu anh nhiều chuyện như thế... anh hết hứng ăn kem rồi!

Con bé cười hì hì, kéo tay cậu đi:

- Từ rầy có chuyện gì em sẽ kể hết anh nghe được không? Đi ăn kem đi, sắp tới hiệp 2 rồi!

- Được. Nhớ lời em nói đấy?

- Ok ok!

...

Hiệp 2:

Ngay lúc bắt đầu, khí thế đội trường Gold đã lấn át Twilight rồi. Có vẻ bàn thắng vừa rồi làm họ rất nóng lòng muốn ghi bàn nên rất đề cao tấn công. Nhưng bên Twilight cũng không nhụt chí, phòng thủ rất chắc chắn tới nỗi suốt hiệp 2 không để thủng lưới lần nào. Có điều cũng mãi không ghi được bàn nào. Tới lúc các cổ động viên đã định chấp nhận tỉ số 1-0 rồi thì lại có điều đặc biệt xảy ra ở phút bù giờ. Sư huynh Vũ của nó đã vượt qua các cầu thủ bên đội Gold và ghi bàn gỡ hòa 1-1. Dù là hòa nhưng vẫn còn hơn là thua. Điều đó khiến Vũ gần như trở thành anh hùng của toàn trường vậy. Khi kết thúc trận đấu, mọi người đều ùa ra bám lấy cậu ấy khen này nọ. Vy cũng muốn tới chỗ sư huynh của mình một chút đấy nhưng vì không chen được vào đó nên đành thôi. Con bé định ra chỗ Diệp Hàn để cùng về thì bỗng gặp sư phụ Hải của mình.

- Ủa? Sư phụ? Người cũng tới đây sao giờ con mới thấy Người? Người ở đâu thế?

- Ta vừa mới đến thôi- Sư phụ nó nói, gương mặt lộ rõ vẻ nghiêm trọng- Có chuyện ta muốn nói với các con. Sư huynh con vẫn chưa ra sao?

- Dạ chưa- Con bé chỉ vào đám đông ở sân cỏ- Huynh ấy vẫn đang ở đâu đó khoảng giữa chỗ ấy!

- Vậy ta sẽ nói với nó sau vậy!- Thầy lại gần nó, nhìn quanh không có ai mới nói nhỏ- Chuyện về loài sâu thành tinh chúng ta đã bị tiết lộ với một số người bởi những con chim sâu chết tiệt...

- Sao có thể?- Con bé tròn mắt nhìn sư phụ mình- Lũ chim sâu đâu biết nói tiếng người... Chẳng nhẽ... là người hiểu tiếng động vật?

- Phải!

- Là Diệp Hàn sao? Nhưng Diệp Hàn là con tiết lộ mà!- Nó ngây ngốc nói

- Cái con bé này! Chỉ một mình Diệp Hàn mới hiểu được tiếng động vật chắc!

- Còn người khác ạ?

- Tất nhiên! Trường hợp người kiểu như vậy tuy hiếm nhưng không phải chỉ có một người! Mà theo như thầy điều tra, người bí ẩn đó là một thầy giáo của trường này!

- Thầy giáo á?

- Ừ, là một thầy giáo. Mà người đáng nghi nhất là thầy Phúc phải không?

- Cũng đúng... Thầy ấy đã mang mấy con chim sâu vào trường...

- Nhưng mà cũng chưa chắc. Dù sao điều thầy muốn nói là hãy đề phòng thầy ấy, phải cẩn thận lời nói một chút, cũng đừng để ai thấy vết bớt trên lòng bàn tay nghe chưa? Đó là đặc điểm nhận dạng tiêu biểu của chúng ta. Và phải bảo quản cái lọ thủy tinh thật cẩn thận đấy!

- Vâng, con biết rồi...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: