Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Part 24

Sân bóng giờ đang rất nhộn nhịp. Thì là đang có cuộc thi đấu giữa đội bóng chính thức và đội dự bị. Thầy Long đã tự mình chọn ra đội dự bị riêng để cùng luyện tập, cũng để sang năm có người tốt nghiệp thì sẽ có người thay thế luôn. Sắp đấu xong rồi, tỉ số đang là 2-0 nghiêng về đội chính thức. Phải thế chứ, đội chính thức cơ mà!

Vy bé nhỏ cố quên đi chuyện không vui lúc nãy và gắng tìm kiếm bóng dáng quen thuộc trên sân cỏ. Trong khi đó hai người bạn của nó thì vẫn bức xúc ra mặt.

- Tại sao chị ta lại đối xử tệ với cậu như vậy thế chứ?- Cái Hà hậm hực- Cậu đắc tội gì với chị ta sao?

- Chị ta vốn vẫn cố tỏ vẻ nữ thần như thật vậy, sao lại đánh mất hình tượng vì cậu nhỉ?- Thảo nói- Mà dù sao nhờ đó ta mới biết tính tình thật sự của chị ta. Người ta nói cái kim trong bọc lâu ngày cũng lòi ra chính là thế mà!

- Tớ cũng không rõ- Con bé lơ đãng nói, ánh mắt chăm chú dõi theo Diệp Hàn đang dẫn bóng.

Sau đó Thảo với Hà thi nhau nói xấu Yến, nhưng mà nó không nghe được mấy, chỉ lặng yên theo dõi trận đấu thôi. Đúng là Yến có xấu tính thật, nó cũng rất khổ tâm mỗi lần đối mặt với chị ta. Nhưng mà kệ đi. Chị Tiểu Hồng trước đây có bảo nó rằng, cách trả thù tốt nhất chính là lãng quên. Nó thấy cũng đúng nên thôi quên đi. Dù gì thì chị ta cũng sắp tốt nghiệp rồi, sau này cũng sẽ không gặp nữa, mấy chuyện này cũng không cần nhắc tới.

Trên sân cỏ, Diệp Hàn đang đối mặt với một cầu thủ đối phương nhìn rất hung dữ. Họ đang tranh nhau quả bóng. Quả thật con bé chả biết gì mấy về bóng đá đâu, nhưng nó vẫn thích tới đây xem vì Diệp Hàn lúc đá bóng nhìn rất ngầu. Cậu chàng mà tập trung làm việc gì thì sẽ không chú ý tới bất kì việc nào khác, và kết quả thường rất tốt. Ở với Diệp Hàn cũng một thời gian rồi, nó chưa thấy cậu ta tập trung vào việc nào nhiều như bóng đá. Cũng thật lạ...

Bất chợt sư huynh Vũ ở ngay cạnh Diệp Hàn nhìn ra chỗ nó cười hì hì. Nó vẫy vẫy tay rồi cười toe... Sư huynh nó là một người rất tốt. Huynh ấy hơn nó 100 tuổi thôi. Nó sống trong nhà sư phụ cùng huynh ấy 900 năm. Sau này thành người rồi, huynh ấy cũng thi thoảng về thăm sư phụ và chơi với nó. Huynh ấy bằng tuổi chị Tiểu Hồng. Trước đây ba người chơi với nhau rất thân. Khi chị nó ra đi, huynh ấy cũng luôn ở bên nó, cùng nó trải qua những tháng ngày khó khăn. 1000 năm qua đi, nếu nói tới những người đàn ông quan trọng của cuộc đời nó thì nhất định phải kể tới sư phụ và sư huynh, bây giờ thì có thêm Diệp Hàn. À, nó cũng có một người bạn là con gái tên là Thư, nhưng từ lúc tạo kén thành người thì lạc mất nhau rồi nên giờ không biết nhỏ ấy ở đâu, nhỏ ấy cũng chưa liên lạc với sư phụ nên không biết tung tích gì luôn...

Nó đang nghĩ linh tinh thì thấy cả đám gào hét: "Cố lên!" Là Diệp Hàn nhà nó đang giữ bóng giữa một đám đông, đang ở ngay gần khung thành của đối phương. Cậu ta càng tới gần thì tiếng gào càng lớn. Nó cóc cần biết quả bóng đó có vào đâu hay không. Nó chỉ biết Diệp Hàn chắc đang mệt lắm. Trời thì nắng gay nắng gắt. Mồ hôi cậu ta chảy ướt cả áo, ướt cả tóc, nhìn như vừa đi mưa về ý. Nó sợ cậu sẽ ốm mất. Sắp thi đấu rồi thì phải nghỉ ngơi nữa chứ...

Dù mồ hôi như vậy thì Diệp Hàn vẫn trông rất ngầu, còn có gì đó rất nam tính nữa. Cậu ta cuối cùng cũng đá bóng vào được khung thành trong những giây cuối. Tỉ số chung cuộc là 3-0. Tiếng còi của thầy Long vừa vang lên thì đám người đi cổ vũ ùa hết vào sân cỏ. Đám con gái tranh thủ mang mấy chai nước đưa cho các cầu thủ rồi bắt chuyện. Vì nhiều người quá nên nó chả thấy Diệp Hàn đâu. Đang lủi hủi định quay lưng đi thì bỗng có người vỗ vai nó:

- Vy!

Nó hí hửng quay lại. Hóa ra là Vũ. Nó có chút buồn. Nét mặt đang vui phút chốc lại ỉu xìu. Còn tưởng là Diệp Hàn chứ...

- Huynh!- Nó cố giấu sự thất vọng của mình đi

- Sao muội tới muộn thế? Nếu muội tới sớm hơn chút nữa đã có thể thấy huynh chơi một bàn thắng hay nhất lịch sử rồi. Lúc đó nhá, người vây quanh huynh còn đông hơn lúc nãy, xong huynh vượt qua họ hết rồi ghi một bàn tuyệt đẹp. Nếu đây là ngày thi đấu thật thì vui!

- Vâng- Nó cười gượng gạo

- À, phải rồi, sư muội, hay huynh tìm cho muội chỗ ở khác nhé?

- Muội đã nói là không cần rồi mà!- Con bé lắc đầu

Nhưng cậu nhóc lại tỏ ra rất nghiêm túc:

- Huynh nói muội nghe, một nam một nữ ở cùng một phòng mãi như vậy cũng không tốt. Huynh có biết một gia đình không có con, họ rất tốt bụng. Hay anh bảo họ nhận nuôi em nhé?

- Không cần!

Một giọng nam trầm vang lên. Diệp Hàn xuất hiện với khuôn mặt hằm hằm:

- Chả có ai nhận nuôi một đứa trẻ sắp trưởng thành rồi cả. Cậu có chắc là họ tốt bụng không chứ? Cậu đi guốc trong bụng người ta chắc. Nhỡ con bé bị đối xử tệ thì sao? Cậu chịu trách nghiệm được không?

- Cậu!!!- Vũ nhất thời không biết nói gì- Cậu thì tốt đẹp lắm ấy!

- Ít ra đủ tốt để nuôi được Vy!- Diệp Hàn nói, hướng ánh mắt sắc lạnh về phía Vũ.

Vy có hơi không quen. Thì bình thường cậu ta ôn nhu lắm mà, nhưng xem chừng lúc này như sắp có chiến tranh ý.

- Được rồi! Được rồi! Chuyện này chấm dứt. Muội biết huynh muốn tốt cho muội nhưng thật sự không cần mà!- Con bé đứng ra giảng hòa

- Nghe thấy chưa?- Diệp Hàn đắc ý nói- Vy bé nhỏ, chúng ta về thôi, anh phải tắm cái đã! Nóng chết mất!

Nói rồi cậu ta kéo nó đi luôn, bỏ lại Vũ đang rất không cam lòng đứng đó...

Trên đường đi:

- Vy!- Diệp Hàn bỗng nói

- Dạ?- Con bé tí tởn nắm tay hắn đi qua đường

- Em đừng làm như vậy nhá?

- Như thế nào ạ?

- Như cậu ta nói ý!

- À, vâng, em sẽ không ở chỗ khác đâu!... Em sẽ ở với anh mà...

- Ngoan...

Vào một buổi chiều nào đó, trên đường phố vắng người qua lại nào đó, có một cậu chàng nắm tay một cô nàng thật chặt, miệng mở một nụ cười mãn nguyện...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: