Part 22
Cuộc thi đá bóng loại tới gần, lịch tập luyện của Diệp Hàn ngày càng dày đặc, cậu phải tập vào tất cả các buổi chiều được nghỉ, tập cả chủ nhật, toàn tới khuya mới về. Vy bé nhỏ thấy thế cũng thương. Thì đã vậy lần nào về, cậu chàng đều còn phải đi mua đồ ăn cho hai đứa nữa. Cậu không dám để nó nấu ăn... Thôi, có thể hiểu...
- Hay anh cứ để em nấu ăn đi!- Con bé đề xuất
Diệp Hàn cau mày nhìn nó, cười méo xẹo:
- Hay thôi, cứ để anh lo!
- Em biết thổi cơm mà, sư phụ dạy em mấy lần rồi! Em cũng biết luộc rau với rán trứng nữa!- Nó khăng khăng- Em... không vô dụng mà...
- Ừ, không vô dụng... Có điều....
- Đi mà... * khuôn mặt đáng thương*
- Ầy, vẻ mặt gì vậy chứ! Được rồi, tùy em, tối nay thổi cơm cho anh!
- hì hì, ok
Cậu nhất thời nghĩ rằng mình mới vô dụng ý, khi mà không tài nào kiểm soát được bản thân trước vẻ mặt đó. Thật hết nói nổi!
Thành ra suốt buổi tập, cậu có chút không tập trung, liệu nó có nấu được gì không, có lại làm bừa nhà ra không. Nói thật chứ tập luyện về mệt mà còn phải dọn nhà thì có chút... Cậu cứ nghĩ lung tung mãi, làm đá lệch mấy quả ra ngoài khung thành làm thầy Long giận điên, mắng cho một trận.
Đã thế lúc về, cậu sư huynh Vũ của nó còn lân lê tới hỏi thăm:
- Ê, tiền đạo trung tâm, sư muội tôi sao rồi?
- Vẫn sống!- Diệp Hàn lạnh lùng đáp
Nụ cười thân thiện trên mặt Vũ tắt ngấm:
- Cậu!!!
- Không có gì thì tôi về đây!- Diệp Hàn toan bước đi
Cậu chàng kia liền kéo tay lại:
- Nói chuyện cái đã, bảo sao cậu không có bạn bè. Đúng là ngoài sư muội tốt bụng của tôi ra thì chẳng ai ưa được cậu...
- Chuyện đó không đến lượt cậu quan tâm!
- Tôi đã định nói chuyện tử tế với cậu, đã định nhờ cậu chăm sóc con bé một chút... Nhưng giờ thì không cần nữa!- Vũ giận tím mặt- Nhờ vả cậu đúng là một sự xỉ nhục!
- Biết thế là tốt!- Mặt Diệp Hàn vẫn lạnh băng, không chút biểu cảm
- Sớm muộn gì tôi cũng sẽ đưa sư muội của mình ra khỏi nhà cậu, có giỏi thì cứ phụ bạc con bé đi!!!
Nói rồi Vũ đùng đùng nổi giận, bỏ đi không chút nuối tiếc. Diệp Hàn nhếch mép cười khẩy:
- Có giỏi thì cứ đưa con bé ra khỏi nhà tôi đi!!!
***
Thế rồi Diệp Hàn mang theo tâm trạng không vui tí nào về nhà. Cái tên Vũ đó đối với cậu thật ngứa mắt chết đi được. Lúc nào, đi đâu cũng kín fan hâm mộ, cũng tỏ ra thật ngầu. Có lúc còn tranh bóng của cậu để ghi bàn cho họ xem. Đúng là đồ chết bẫm mà... Đã thế còn hỏi thăm Vy của cậu nữa chứ! Cậu ta có tư cách gì...Sư huynh thì sư huynh chứ!!!
Vừa về tới phòng đã thấy con bé đứng ở cửa đón.
- Sao em lại đứng đây? Nhỡ bác chủ trọ nhìn thấy?...- Cậu vội kéo nó vào nhà
- Anh đừng lo! Anh hàng xóm bảo bác chủ đi du lịch mấy ngày rồi!- Con bé tươi tỉnh nói
- Giỏi nhỉ, bây giờ em còn quen với cả anh hàng xóm nữa cơ đấy!- Cậu chàng nói bằng giọng rõ ràng là phật ý
- Có gì đâu, anh ý rất thân thiện!- Con bé thản nói- Mà anh này, anh không cần lo anh ý biết hai đưa mình ở chung đâu. Bởi anh ý cũng bí mật ở cùng một chị đấy! Mấy buổi chiều em đều gặp chị ấy, xinh lắm!
- Họ khác mình, nghe chưa? Thôi, anh đi tắm đã, dọn cơm đi!
- Yes-sir!!!
Con bé thích thú đi dọn đồ ra. Nó rất hi vọng đây...
...
- Anh thấy sao?- Nó nhìn cậu ăn một cách cahwm chú, cẩn thận quan sát từng nét mặt
Cậu chàng không thể không cười:
- Ngon, ngon, có cố gắng... Nhưng để anh khắc phục một chút sẽ ngon hơn...
- Vâng!!!
Thực ra thì cơm hơi khô, không sao, chộn canh ăn là vừa. Canh hơi mặn, có sao đâu, cậu đi đổ thêm nước sôi. Trứng hơi cháy một chút, không hề gì, bỏ chỗ cháy ra thì ăn vẫn ngon. Dù sao chỗ bếp không bừa bộn ra là tốt rồi. Xem chừng vị sư phụ đó đã phải dạy nó vất vả lắm mới được như vậy...
Ăn xong, cậu tự động đi rửa bát, cẩn thận vẫn hơn... Bấy nhiêu sự bực tức trước đó đều tan biến. Cái cảm giác sau khi làm việc mệt mỏi, về nhà thì có người đợi, nấu cho mình một bữa cơm, tất nhiên người đó không phải mẹ mình. Cảm giác ấy đúng là rất tuyệt...
i/ZW7U77W6.html
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro