Part 2
Cô nàng bé xíu của chúng ta thì vẫn ngẩn ngơ nhìn đời, phải mất thêm một lát nhìn Diệp Hàn đắm đuối, cô nàng mới cất tiếng nói đầu tiên:
- Mẹ...
Nhất thời làm cậu ta đứng hình lần hai. Cậu nhìn quanh phòng mấy lượt rồi lại quay sang nhìn cô bé:
- Em... gọi anh à?
- Mẹ... Mẹ...
Bé con vừa gật đầu lia lịa vừ làm bộ mặt dễ thương rồi lon ton chạy ra áp mặt vào lọ thủy tinh, tay xoa xoa cái lo:
- Cho con ôm mẹ cái nào!
- Này này, đồ tí hon! – Diệp Hàn biến sắc, làm vẻ cau có- Anh không phải mẹ em đau nhé! Nhìn anh đi, anh đẹp trai ngời ngời thế này *vuốt vuốt tóc*, không hề có vấn đề về giới tính nhé! Làm sao anh có thể làm mẹ được cơ chứ! Anh cũng không sinh ra em!!!
Mặc kệ cậu ta, cô bé tí hon vẫn lắc đàu nguây nguẩy:
- Mẹ nói gì con chả hiểu...
- Này, bé con...- Cậu ta lại gần, mang cái lọ thủy tinh lên giường mình rồi chăm chú trò chuyện- Rốt cuộc làm sao mà em có thể chui vào trong đó được? À mà không phải, đừng bảo em sinh ra từ cái kén màu hồng đấy nhé?... Em là người tí hon trong truyền thuyết đấy à? Chuyện này có gì đó không đúng... Em là... gì vậy?
Thực ra cậu ta vốn định nói: "Em là cái giống gì vậy?" nhưng thấy như thế không được lịch sự lắm nên thôi...
- Con á?- Cô bé từ từ ngồi xuống giữa cái lọ, thản nhiên nói- Con là sâu thành tinh...
- Cái gì cơ?!!
- Sâu thành tinh, sâu sống ngàn năm có thể hóa thành người. Bây giờ con bé vậy thôi nhưng mẹ đừng xem thường. Con sắp lớn bằng mẹ rồi...
- Đừng gọi anh là mẹ !!! - "Mẹ" Diệp Hàn cau có ngắt lời.
- Được rồi mẹ... à nhầm... mẹ... không gọi là mẹ thì con gọi là gì? Người mà con nhìn thấy đầu tiên chính là mẹ con!
- Gọi là anh! Anh Diệp Hàn! Nghe chưa? Thật mất mặt quá đi... Ai là mẹ em chứ!!!
- Thì anh Diệp Hàn à... như mẹ biết đấy...
"..."
- À, con nhầm... không, không em nhầm... Hì...
Con bé quay ra cười toe toét làm cậu ta muốn giận cũng không nỡ...
- Kể chuyện của em tiếp đi! – "Mẹ" Diệp Hàn nói
- Đáng ra em được sinh ra trong rừng, trở thành trẻ mồ côi xong đợi người ta nhặt về làm con nuôi. Nhưng anh lại mang em về trước... Vậy anh phải chịu trách nhiệm với em đấy!
Mặt cậu nhóc tự dưng nóng bừng, cậu lắp bắp:
- Trách nhiệm... Trách nhiệm gì chứ!!!
Thực ra nàng bé con không có ý gì đâu nhưng mà cậu này lại nghĩ hơi nhiều... Ai bảo cô nàng sử dụng cái từ cứ như... như trong đoạn kết của mấy cảnh H ngoài ý muốn vậy...
- Không phải là nếu không có anh, em đã làm con của một gia đình hạnh phúc rồi sao?- Con bé nói
Diệp Hàn chăm chú nhìn nó, nghiêm túc:
- Không sao... Anh lập tức đem ném em đi, trả về với thiên nhiên...
Con bé đang ra vẻ đắc trí bỗng sững người lại, hai tay khẽ khàng ôm đầu gối, đôi môi cố mím chặt, nước mắt cứ thế tuôn ra từ đôi mắt đẹp như ngọc... rồi nàng òa lên:
- Huhu... Mẹ bỏ con... mẹ không cần con nữa...
- Này này... Khoan khoan... Đừng khóc!- Cậu nhóc rối tung lên, đứng ngồi không yên, cố gắng dỗ dành- Ngoan... bé tí hon ngoan... Anh chỉ đùa thôi mà... Em mà cứ gào lên như vậy thì cả khu trọ sẽ biết mất... Thôi thôi... nín nào.. Anh sai rồi... Anh sẽ nuôi em mà... nuôi em thêm ngàn năm nữa mới thôi...
Con bé ngước đôi mắt ầng ậc nước lên nhìn cậu:
- Mẹ hứa chứ?
- Mẹ hứa... à nhầm... trời ạ... Không phải mẹ... Không được gọi mẹ...!!!- Diệp Hàn lúc ấy gần như phát điên với chính mình...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro