Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Part 19


Sáng hôm sau tỉnh dậy, giữa hai đứa có bầu không khí hơi lạ thường một chút. Thì tối qua vừa có chiến tranh mà, tuy không nghiêm trọng và đã được giải hòa, nhưng vẫn là chiến tranh. Diệp Hàn cứ lặng lẽ không nói gì, Vy bé nhỏ càng không dám nói. Con bé ngoan ngoãn ăn bữa sáng rồi đi học trước, vẫn là tránh để người khác nhìn thấy nó thì hơn...

Nó tới trường rồi mà mãi phải gần 30 phút sau, gần trống vào lớp vài phút thì cậu chàng mới tới. Cậu vẫn mang vẻ mặt lãnh đạm, tỏ vẻ không quan tâm gì nhưng thi thoảng ánh mắt vẫn hướng về phía nó.

- Sao giờ anh mới đến?- Nó nói nhỏ với cậu khi giáo viên dạy Hóa của nó vừa bước vào

Cậu chưa trả lời nó ngay, lôi cặp ra tìm thứ gì đó, cẩn trọng nhìn xung quanh rồi mới lén lút lôi ra một túi nhỏ màu đen:

- Là điện thoại... Cầm lấy, chẳng may có chuyện gì thì hãy gọi cho anh. Anh lưu số anh vào rồi...

Con bé cười toe:

- Em cảm ơn... Sau này có gì nhất định sẽ gọi cho anh.

Cậu ta không nói gì nhưng ánh mắt rõ ràng là hiện lên ý cười. Cậu cất túi đựng điện thoại vào cặp cho nó rồi thản nhiên nhìn lên bảng nghe giảng. Một lát sau mới khẽ nói:

- Nhất định phải gọi anh trước tiên...

Dù là nói nhỏ nhưng con bé nghe thấy hết. Nó mỉm cười:

- Vâng...

Không khí lạ thường ấy cuối cùng cũng dần mất đi. Cũng vì hôm nay bọn nó có mấy môn phải kiểm tra giữa kì nên phải ôn bài cùng nhau, không tránh khỏi trong lúc làm bài có thể giúp nhau một chút, tất nhiên là một chút thôi, không đáng nói. Dù sao chúng vốn giỏi mà... Tới trưa, như thường lệ, chúng lại cùng ăn cơm hộp ở ghế đá.

- Bao giờ anh sẽ thi đấu?- Con bé vừa vãi ít cơm ra đất cho lũ kiến vừa hỏi

- Tháng sau, là đấu loại, sẽ đấu với trường Gold- Cậu chàng nói, ánh mắt có phần lo lắng. Có vẻ như thầy Long hôm qua đã gây áp lực cho đội bóng lắm.

- Em thấy cái Hà nói đội đó năm nay rất mạnh, có toàn những cầu thủ khỏe. Bọn em đã hi vọng lần này không gặp họ...- Con bé thôi không cho kiến ăn nữa, ngồi lên ghế đá cạnh cậu

- Là do bốc thăm trúng... - Cậu nói- Thầy Long muốn bọn anh nhất định phải thắng, hình như thầy huấn luyện bên đó là bạn cũ của thầy, mà hình như là kẻ thù không đội trời chung...

- Thế á?- Con bé không khỏi ngạc nhiên

- Ừ- Cậu gật đầu tỏ vẻ không có gì lạ- Hôm qua đội trưởng nói thì thầm với bọn anh thế. Mà xem chừng thầy bên đó nghiêm khắc không kém bên này... Năm ngoái họ cũng là do thầy huấn luyện khác, cũng không mạnh như năm nay, bọn anh bóc thăm đá với họ và thắng 1-0. Nhưng năm này xem chừng không ổn...

- Đừng lo, chúng ta sẽ thắng mà, em tin tưởng anh!- Nó hãnh diện- Nhất là khi anh có em bên cạnh thế này!

Cậu bật cười. Con bé này ý, cũng thật biết cách làm cậu nhẹ lòng...

Chúng không nói gì, chỉ thơ thẩn hóng gió thì bỗng thấy thầy Phúc mang theo mấy cái túi to tướng gì đó vào vườn trường. Mà bởi vì vườn trường ở ngay cạnh đó nên không khỏi khiến chúng nhìn theo...Thầy ấy nhìn vẫn khó hiểu, bí ẩn như vậy. Con bé nhớ là từ lúc nó học ở đây thì chưa thấy thời cười bao giờ. Vẻ mặt thầy ấy cũng không phải kiểu nghiêm khắc và là kiểu có cái gì đó rất buồn thảm. Chắc là do thầy không quên được người vợ quá cố của mình.

Thầy bỏ mấy cái túi bóng ra. Là lồng chim. Hình như hôm trước giờ Sinh thầy có nói là vườn trường hơi yên tĩnh, không giống nơi có thể nghiên cứu Sinh học, Thì ra đây là cách xóa bỏ sự yên tĩnh. Nhưng hình như mấy con chim này không hay hót thì phải. Dù Diệp Hàn chẳng biết gì về mấy loại chim ấy nhưng rõ ràng từ lúc đưa tới chả có tiếng kêu nào mấy. Nếu là chim hay hót chúng phải kêu ầm lên rồi chứ. Cậu đang mải thắc mắc thì thầy cánh tay mình bị ai đó bám chặt tới nỗi hơi nhói đau. Cậu hốt hoảng quay sang nhìn nó:

- Có chuyện gì... Em làm sao thế?!!!

Con bé không nói gì, người nó run lên cầm cập, mặt tái mét. Nó càng nắm chặt cánh tay cậu hơn.

- Em bị bệnh sao?

Nó lắc đầu. Sắc mặt ngày càng xấu.

- Rốt cuộc là có chuyện gì?- Cậu lo lắng nắm lấy đôi tay đang run rẩy của nó- Nói anh nghe...

- Những con chim...- Nó khó khăn lắm mới mở lời, hình như không phải nó không muốn nói mà là không nói được- Chúng... là chim sâu... Em... Em...

Cậu dần hiểu. Nó vốn là sâu mà, sợ chim sâu là lẽ đương nhiên. Cậu xoa xoa tay nó:

- Đừng sợ, có anh ở đây rồi... Đi, mình vào lớp.

Nó gật đầu, vừa đi vừa bám díu với cậu, không dám quay đầu lại nhìn vườn cây nữa...

Mãi tới khi vào lớp được một lúc nó mới trấn tĩnh lại, kể:

- Chim sâu là kẻ thù của bọn em, 1000 năm trước là vậy, 1000 năm sau cũng vẫn vậy. Bọn em gần như là thói quen ăn vào máu rồi... Nhìn thấy chúng là luôn sợ... Trước đây... trước đây... chính mắt em nhìn thấy tỉ tỉ của em bị chúng ăn thịt để bảo vệ em...

Cậu chỉ biết vỗ vai nó, an ủi:

- Ngoan... Mọi chuyện qua rồi... Chúng cũng không thể làm hại em nữa đâu...

- Nhưng...

- Ngoan, có anh thì em sợ gì chứ... tỉ tỉ em ở trên thiên đàng cũng sẽ luôn bảo vệ em...

er

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: