Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Part 18

Quay trở lại với gần hai tiếng trước, ấy là lúc hơn 5h, sau khi Vy bé nhỏ gặp sư huynh của mình...

Nó rất ngoan ngoãn trở về phòng trọ, cũng không la cà đâu. Có điều...

- Cháu gái! Cháu làm gì đấy? Đây là phòng của Diệp Hàn mà!- Bà chủ trọ đang đi đòi tiền phòng thì bắt gặp nó đang loay hoay mở cửa

- Cháu... Cháu...- Con bé ấp úng, Diệp Hàn đã nói nó không thể bảo là hai đứa đang sống chung được, vậy nó phải giải thích thế nào- Cháu... cháu... cháu là bạn của Diệp Hàn, cháu tới tìm bạn ý...

- Tới tìm bạn?- Bà chủ nhìn nó bằng ánh mắt nghi ngờ- Cậu ta chưa về, cửa đang khóa, cháu không thấy sao?

- À, dạ...- Nó bối rối lùi lại- Vậy cháu về...

- Ừ- Bà nói nhưng ánh mắt nghi ngờ vẫn dán lên người nó- Mà, khoan đã! Ta chưa nhìn thấy cháu bao giờ!

- Dạ?- Con bé trở nên sợ hãi khi bắt gặp vẻ mặt nghiêm trọng của bà chủ kia

- Trộm!!!- Bà tôi bỗng dưng la ầm lên- Trộm!!! Trộm!!!

Con bé liền chạy thục mạng đi ngay trước khi bà ta nắm lấy áo nó. Vừa đi nó vừa liên tục nói lại:

- Cháu không phải trộm đâu! Cháu không phải trộm mà!!!

Tất nhiên là bà chủ trọ không tin nó, cứ đuổi theo nó rồi la ầm lên. Cũng không trách bà được. Dù con bé mang bộ mặt ngây thơ vô tội thì việc nó cứ lén lút ở cửa phòng Diệp Hàn khi không có ai ở nhà cũng rất đáng nghi. Bà làm sao mà biết được rằng nó lén lút là sợ mọi người nhìn thấy nó ở cùng với Diệp Hàn. Chuyện này nó có giải thích bà cũng không tin, mà nó cũng chả dám giải thích. Thành ra nó cứ chạy, chạy mãi về phía trước, tới khi không thấy tới la hét của ai nữa thì mới dừng lại. Nó khó khăn lắm mới thoát được nhưng mà nơi đây lại là đâu vậy... Nó chưa từng đi đường này. Quanh đây cũng ít người, mà chính xác là không thấy ai, toàn là nhà biệt thự đóng kín cửa. Cái này người ta gọi là "tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa" mà. So với việc bị bắt là ăn trộm, việc bị lạc cũng thê thảm không kém...

Nó quay lại và cứ thế đi thẳng, hi vọng có thể gặp ai đó. Chán thật, nó còn không nhớ là mình lúc nãy chỉ chạy thẳng hay là có rẽ đâu không nữa. Nó cứ đi mãi mà vẫn không thấy chỗ nào quen thuộc. Đến một bóng người cũng không thấy. Nhìn đâu cũng thấy biệt thự. Những căn biệt thự này đẹp thật đấy nhưng nó không còn tâm trí ngắm nữa. Nếu mà cứ lạc thế này thì phải làm sao... Nó lấy tay lau mồ hôi lăn trên má nãy giờ. Lòng bàn tay có vớt bớt... À ừ, " Sư phụ!"- nó không khỏi reo lên...

***

Trở về với thực tại, tức là 7h30 tối. Diệp Hàn vứt cặp sách với hộp xôi vào trong phòng rồi vội đi tìm con bé. Cậu chạy quay khu đó suốt 30 phút mà không thấy ai cả. Cậu cũng gọi điện cho bọn cái Hà cái Thảo cũng không ai biết nó ở đâu. Lòng cậu giờ đang nóng như lửa đốt. Cậu hết mắng con bé là không biết nghe lời, rồi lại tự trách mình sao không để nó ngồi đợi ở sân bóng. Cậu đã nghĩ rất nhiều, lòng cũng không yên. Chân tay cậu cứ luống cuống hết cả lên, ngoài việc đi đi lại lại trước cửa phòng thì cậu quả thật không biết làm gì. Cho tới lúc cậu tưởng như mình sắp phát điên lên được thì bỗng thấy con bé từ xa đi tới. Đầu óc cậu lúc này trống rỗng, không nghĩ được gì nhiều, chỉ biết chạy tới ôm nó thật chặt. Cậu vừa siết nó trong vòng tay của mình vừa trách:

- Con bé hư đốn!!! Rốt cuộc em đã đi đâu giờ này mới về hả?!! Anh đã nói là về nhà trước mà em lại đi la cà!!! Rốt cuộc em có nghe lời anh không thế!!! Anh thật sự đã rất lo... Nhỡ em xảy ra chuyện gì... Biết bây giờ là mấy giờ rồi không??? Sao em cứ thích làm anh lo lắng như thế!!!

- Em...- Vy bé nhỏ có chút ngạc nhiên- Em... Em tới nhà sư phụ....

Nghe tới đây, Diệp Hàn biến sắc. Cậu lạnh lùng buông nó ra, cười khẩy:

- Nhà sư phụ... Em giỏi lắm! Lần sau tới đó cũng đừng có về nữa!!!

Nói rồi cậu giận dữ bỏ vào nhà. Con bé vội chạy theo:

- Không phải... Chuyện là...

- Anh không muốn em nói gì nữa- Cậu lạnh lùng ngắt lời- Hộp xôi kia, em ăn đi...

Con bé ái ngại đáp:

- Em ăn ở nhà sư phụ rồi...

- Tốt!!!

Cậu nói, rõ ràng là với giọng rất tức giận. Cậu không thèm để ý đến nó nữa, thản nhiên vứt hai hộp xôi vào thùng rác.

- Anh ăn chưa...- Nó lo lắng nhìn cậu

- Không phải việc em cần quan tâm... Anh muốn yên tĩnh...

Nó không dám nói gì. Nó chưa thấy cậu ta giận như vậy bao giờ. Bình thường cậu vốn rất nhẹ nhàng với nó, kể cả không vui cũng sẽ cố gắng đối tốt với nó... Cậu cứ im lặng, cứ vừa giận vừa làm mọi chuyện như vậy, coi nó như vô hình như vậy. Khiến nó thật sự rất muốn khóc...

Chúng cứ im lặng mãi như thế mà đi ngủ. Nhưng thực ra cũng không ngủ được... Phải tới tận nửa đêm, khi lòng cứ bứt rứt không chịu được nữa, Diệp Hàn mới lên tiếng:

- Em ngủ chưa?

- Em chưa...- Con bé khẽ đáp, lòng không nén nổi vui mừng vì rốt cuộc cậu ta cũng chịu nói chuyện với nó

- Thế... tại sao em tới nhà lão đó?- Cậu ta quay người ra phía giường nhìn nó

- Em ban đầu về nhà bị bà chủ trọ tưởng là trộm nên vội chạy đi, xong bị lạc đường. Còn không gặp ai nữa vì khu đấy sư phụ bảo là khu mới xây theo quy hoạch gì đó, chưa có người ở...

- Là khu kế bên...

- Vâng... Xong em không biết làm thế nào ngoài việc gọi cho sư phụ, anh biết bọn em có cách liên lạc đặc biệt mà... Rồi em tới nhà sư phụ ở tạm trong lúc đợi anh về. Em nói chuyện với các muội muội đệ đệ sâu của mình một lúc, sư phụ còn dạy em làm cơm nữa. Em cũng không để ý thời gian, khi làm xong cơm thì đã tối rồi liền về luôn... Anh tin em đi, em ngoan mà... Không phải em không nghe lời...

- Ừ... Muộn rồi, ngủ đi mai còn đi học...

Diệp Hàn quay lưng lại mà nói nhưng giọng đã có phần ôn nhu trở lại. Cậu khẽ nhìn ra ngoài cửa sổ. Hôm nay thì ra có thể nhìn thấy trăng, còn là trăng tròn nữa, lại rất sáng...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: