Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Part 17

Hôm nay là buổi tập luyện đầu tiên của Diệp Hàn. Sau khi học xong lúc 5h cậu phải ở lại sân bóng.

- Em ở lại cùng anh nhé?- Vy bé nhỏ lẽo đẽo đi theo

- Em sẽ phải ở một mình đấy, sẽ chán ngấy thôi. Nên ngoan ngoãn về nhà đi, về nhà học bài trước rồi đợi anh về- Cậu chàng khẽ xoa đầu nó

- Ứ ừ- Con bé phụng phịu- Ở nhà một mình chán lắm!

- Ở đây cũng sẽ rất chán mà!

- Nhưng ở còn có anh!

- Thôi nào... Về nhà đi, nghe anh!

- Thật sự không được sao? * mắt long lanh*

- Không được!

- Vậy thôi... Em đi cùng anh tới sân bóng rồi quay về vậy...

- Ừ cũng được...

Diệp Hàn bất đắc dĩ cho nó đi cùng. Không phải cậu không muốn nó ở cùng chỗ với cậu. Chẳng là cậu không muốn mọi người hiểu lầm. Nguyên chuyện hai người cứ dính lấy nhau suốt đã bị đem ra bàn tán rồi. Nay họ mà thấy nó đợi cậu cùng về thì chắc lại đồn ầm lên thôi. Mà con bé này thì tâm hồn trẻ thơ, cứ hễ bị nói xấu sẽ buồn rười rượi ý. Nó buồn thì cậu cũng không vui...

Gần tới sân bóng là cậu dừng lại:

- Tới đây thôi, em về đi!

- Biết rồi mà!

Con bé buồn thiu vẫy vẫy tay chào tạm biệt. Diệp Hàn vừa đi vào sân thì nó gặp sư huynh Vũ của nó luôn. Cũng thật trùng hợp mà...

- Ế? Sư huynh? Huynh cũng tới tập luyện ạ?- Con bé nói

- Ừ, sao giờ này muội vẫn ở đây?- Sư huynh Vũ kia ngạc nhiên nhìn nó

- Muội đi cùng với Diệp Hàn, mà muội cũng về luôn đây...

- Diệp Hàn sao?... à, là cái cậu hôm tuyển chọn đá 3 quả trong 5p đấy á?

- Vâng! Anh ấy đang nuôi muội.

- Hả?!!

- Khi còn ở trong lọ, muội được anh ý nhặt về, giờ sống với anh ý...

Nhất thời Vũ nổi khùng lên, nắm lấy vai nó mà lắc:

- Không được! Không được! Nhất định không được!!!... Nghe huynh nói này, muội với cậu ta... như thế là không được. Dù muội đã nghìn tuổi nhưng cậu ta... cậu ta là trẻ vị thành niên đấy!... Như thế... như thế là không được...

- Huynh nói cái gì vậy? Muội nghe chả hiểu...- Con bé tròn mắt nhìn sư huynh của mình. Thái độ đó là gì vậy trời...

- Chẳng phải hai đứa đang sống cùng nhau sao? Huynh nói rồi đấy nhé, là không được đâu, tảo hôn đấy...

- Tảo hôn gì chứ? Không như huynh nghĩ đâu, chỉ là bọn em sống cùng nhà thôi, anh ấy như mẹ em vậy. Không có chuyện như huynh nghĩ đâu...

- Thật hả?

-Vâng! Cái huynh này... thật là...

Cậu nhóc xem chừng vẫn không cam lòng:

- Nhưng mà... Hay muội tới nhà huynh ở đi. Bố mẹ nuôi cũng huynh cũng tốt bụng lắm. Huynh còn có một đứa em gái nuôi, muội có thể ở cùng nó!

- Không cần đâu mà!- Con bé lắc đầu- Muội sống ở đó rất tốt. Muội cũng rất thích Diệp Hàn, anh ý rất tốt với muội!

- Nhưng...

- Vào tập thôi Vũ, còn đứng đó làm gì đấy?- Đội trưởng đội bóng bỗng tới và kéo Vũ đi

- Hôm khác nói chuyện sau nhé- Vũ vừa nói vừa chạy theo đội trưởng tới sân bóng.

Con bé vẫy vẫy tay chào, cười xòa. Sư huynh của nó ý, từ hồi còn làm sâu đã đặc biệt lo lắng thái quá mọi chuyện lên. Dù sao cũng là huynh ấy lo lắng cho nó nên nó cũng rất vui...

7h tối:

Cuối cùng Diệp Hàn cũng thoát khỏi sự huấn luyện chết kinh khủng của thầy Long phụ trách đội bóng. Cậu chàng vừa nóng bức, lại mệt mỏi rã rời luôn. Cũng đã lâu rồi cậu chưa chơi bóng lâu như vậy. Hồi cấp 2 cậu cũng hay chơi lắm, toàn là chơi một mình. Sau đó ôn thi cấp 3 chuyên đã bòn rút hết thời gian cậu có rồi nên bóng để qua một bên luôn, Lên lớp 10 thì cũng có chơi cho đội tuyển trường, nhưng chỉ chơi được mấy trận đầu, sau đó lí do không chơi nữa thì ai cũng biết rồi đấy. Năm ngoái là do thầy Việt huấn luyện cũng không khổ như này...

Cậu chàng vươn vai vài cái, nhìn ra ngoài trời đã tối om. "Không biết giờ này Vy bé nhỏ đang làm gì nhỉ?"- Cậu tự nhủ, lòng trở nên phấn khởi hơn. Cứ nghĩ tới chốc nữa về nhà sẽ thấy con bé ra đón mình thì bao mệt mỏi tự dưng cũng không còn nữa...

Trước khi về, cậu ghé qua hàng xôi mua hai hộp xôi về. Cậu cũng không mong đợi con bé sẽ nấu cơm cho mình, mà như thế cũng tốt. Để nó thổi cơm, nhỡ cháy nhà thì cậu cũng sợ lắm... "..."

Điều kì lạ là phòng trọ của cậu tối om. Đáng lẽ giờ này ở nhà phải bật đèn chứ? Hay là có chuyện gì... Cậu mới thoáng nghĩ tới thôi liền vội vã chạy về. Cửa phòng vẫn khóa. Sao có thể khóa được, con bé cũng có chìa khóa mà, không lí nào lại không vào được nhà...

- Vy! Vy ơi! Vy!!!- Cậu lớn tiếng gọi.

Nhưng không có ai trả lời cả...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: