Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Part 15

Hồi chiều nghe Diệp Hàn đọc truyện thích thú quá, Vy bé nhỏ mượn luôn thư viện quyển sách ấy về. Buổi tối liền bắt cậu chàng đọc cho vài truyện mới chịu đi ngủ. Mà khổ nỗi mãi nó không ngủ, thành ra sáng dậy mắt hai đứa thâm quầng luôn. Mặc dù hôm nay là chủ nhật nhưng Diệp Hàn vẫn phải tới trường để kiểm tra vào đội bóng. Thì tại hôm qua nhất thời nông nổi đi đăng kí cơ. Suốt dọc đường đi, con bé cứ hỏi đi hỏi lại cậu:

- Anh có biết chơi bóng thật không thế?

- Năm ngoái anh có vào đội bóng trường đấy nhá, Chẳng qua...

- Chẳng qua vì sân thi đấu chung kết có vài tổ kiến nên anh không tham gia nữa phải không? Vậy sao lần này lại tham gia?

- Em còn không biết...- Cậu làu bàu. Không phải vì nó thì vì ai...

- Em không biết... À, chắc anh bảo bọn kiến chuyển nhà đi rồi chứ gì...

- Ừ ừ...

- Nhưng em chẳng thấy anh tập bóng bao giờ... Anh có biết chơi thật không thế?

- Thật mà, tí nữa anh sẽ cho em sáng mắt ra...

Con bé nhún vai đi tiếp. Lát sau lại buột miệng:

- Anh biết chơi bóng thật à?

"..."

....

Sân bóng hôm nay đông người lắm, đông hơn cả hôm qua ở phòng sinh hoạt. Có vẻ như ai cũng hi sinh ngày nghỉ của mình để xem đội bóng tương lai của trường. Không chỉ có con trai àm còn có cả đống con gái tới cổ vũ nữa. Vy bé nhỏ có nhìn thấy thầy Hải đang chỉ đạo mấy anh lớp trên chuẩn bị bõng. Thầy dạy thể dục có mặt là đúng rồi. À, sư huynh tên Vũ của nó cũng đang ở đó nữa, huynh ấy đang bị lũ con gái vây quanh rồi.

- Em đã bị loại rồi thì anh phải được chọn đấy!- Con bé nói- Phải lấy lại danh dự cho nhà mình đấy!!!

- Được được!- Diệp Hàn tười tỉnh nói. Nghe từ "nhà mình" xong có khí thế hẳn lên.

Diệp Hàn cũng giống như những thí sinh khác, cũng mặc quần áo thể thao cho thoải mái. Cậu ta khởi động một chút rồi cũng Vy ra ghế rồi đợi. Có vài người bắt đầu để ý đến sự có mặt của Vy, họ bắt đầu thì thầm, chỉ trỏ nó. Có người còn cố ý nói lớn: " Tưởng mình xinh đẹp nên ra vẻ ta đây, đã không có tài cán gì mà còn..."

Nó lặng im, khẽ cúi đầu xuống, đôi mắt ánh lên nét buồn khôn tả. Hai tay nó đan vào nhau, khẽ run lên. Cậu chàng để ý thấy hết. Cậu nắm lấy tay nó, dõng dạc nói:

- Không biết nhảy thì đã sao, không tham gia được đội cổ vũ thì đã sao! Cứ phải nhảy được mới là có tài à. Em ý, chỉ cần thế này, đừng hoàn hảo quá. Người hoàn hảo sẽ gặp nhiều bất hạnh!!!

Con bé cười xòa. Mấy người nói xấu nó cũng biết điều im bặt...

Buổi tuyển chọn đã bắt đầu. Trước hết là chọn những người tham gia vào vị trí tiền đạo như Diệp Hàn này. Họ kiểm tra tiền đạo bằng cách để người đó đối đầu với tiền đạo cũ kiêm đội trưởng của đội để ghi bàn trong giới hạn là 15 phút. Người nào ghi được 2 hoặc 3 bàn là qua. Trong đó thủ môn cũng là người cũ. Xem chừng cũng khó lắm. Hai người cũ kia toàn người giỏi thôi. Đã mấy người thi rồi mà mới có một người qua. Đó là một anh nhìn rất "khổng lồ" lớp 12. Người tiếp theo Sư huynh tên Vũ của Vy bé nhỏ. Cậu ta vừa bước ra sân thì tụi con gái đã reo hò ầm ĩ rồi. Sư huynh nó cũng giỏi lắm nhé. Chưa tới 15 phút đã ghi được 3 bàn rồi. Huynh ấy vốn rất thích bóng đá và đã luyện tập suốt chục năm ở Mỹ mà.

Cũng sắp tới lượt Diệp Hàn nên cậu chàng phải xuống dưới chuẩn bị, không thể ở đây với Vy nữa. Xem chừng từ lúc Vũ ghi bàn thứ ba, mặt Diệp Hàn đã xám lại rồi...

Nhỏ Vy đang hào hứng nhìn theo bóng Diệp Hàn đi xuống thì Dương Hoàng Yến từ đâu đi tới, ngồi xuống cạnh nó, đúng chỗ Diệp Hàn vừa ngồi:

- Hello!

- A, chị!- Con bé cười hiền

- Em cũng tới xem tuyển chọn à? Đi cùng với Diệp Hàn à?- Yến nở nụ cười nữ thần

- Vâng, anh ấy đá chân tiền đạo ấy. Em cứ nghĩ anh ấy không biết làm gì cả ngoài nấu ăn ngon, thì ra còn biết đá bóng...

- Là em không biết đấy thôi, năm ngoái Diệp Hàn chơi bóng rất giỏi, có điều không hiểu sao chung kết lại không bỏ thi... À mà, Diệp Hàn biết nấu ăn á?

- Vâng, em toàn... à à, em từng ăn đồ ăn ấy nấu.

- Hai người có vẻ rất thân nhau... - Yến nói, vẻ mặt thoáng chút khó chịu nhưng lại nhanh chóng tươi tỉnh trở lại khiến Vy không kịp thời nhận ra- Mà, chuyện hôm qua... Em đừng buồn nhé!

Con bé đang định quên chuyện đó đi mà... Nó cười méo xẹo:

- Em không sao đâu, là do em không đọc kĩ thông báo trước...

- Là tại chị!- Yến làm vẻ có lỗi- Đáng ra lúc mời em tham gai chị phải hỏi rõ trước. Tại chị tất... Tạ chị mà em bị mất mặt. Chị xin lỗi...

Sao mà nghe xin lỗi xong con bé lại càng thấy đau lòng thế này... Nó gạt đi:

- Không không, tại em...

- Um... Nếu em thích, khi nào có thời gian cứ đến phòng tập xem bọn chị tập cũng được!

Nó đâu mặt dày đến thế:

- Dạ thôi...

Đúng lúc ấy Diệp Hàn cũng ra sân nên không ai nói gì nữa. Có điều mặt Vy bé nhỏ buồn rười rượi. Thấy vậy nét cười thoáng hiện lên trên gương mặt của vị nữ thần tỉ tỉ kia...

Diệp Hàn ở sân bóng tỏ ra rất vượt trội, cậu chàng dễ dàng vượt qua tiền đạo kiêm đội trưởng kia và ghi bàn trong vòng chưa đầy 5 phút khiến cả sân bóng đều ngỡ ngàng. Anh đội trưởng phải thốt lên:

- Xuất sắc! Nhưng mà năm nay đừng bỏ giữa chừng như năm ngoái nữa nhá!

- Ừ- Diệp Hàn lạnh lùng đáp, còn nhắc chuyện năm ngoái làm gì không biết.

Mọi người hò reo kinh lắm, còn hơn cả lúc nãy Vũ ghi bàn cơ. Đám con gái bắt đầu hướng đôi mắt ái mộ về phía Diệp Hàn. Nhưng cậu chàng mặc kệ. Cậu nhìn lên chỗ Vy bé nhỏ, vẫy vẫy tay rồi cười thật tươi với nó. Con bé cũng cười tươi vẫy tay lại... Ở một góc nào đó, có một người nào đó đang cực kì không vui....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: