Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Part 11

Trong phòng y tế chỉ có thầy Hải và Vy bé nhỏ thôi. Cô y tá trực ở đây phải đi mua bông băng rồi. Không biết thầy ấy đã làm gì nhưng sắc mặt Vy đã có vẻ tốt hơn trước, máu cũng ngừng chảy. Sau đó một lát thì con bé tỉnh dậy:

- Sư phụ...

Thầy Hải đầu nó:

- Được rồi, đồ đệ ngoan, mọi chuyện đã ổn rồi...

- Chuyện gì đã xảy ra vậy ạ?... Tự dưng quả bòng bay tới chỗ con... Rồi đầu con rất đau... Chân tay con tự dưng không cử động được, rồi vết bớt đỏ của con chảy rất nhiều máu...

- Chiếc lọ... xảy ra chuyện!- Thầy nói bằng giọng nghiêm trọng- Nó đã bị nứt một chút. Sư phụ đã dặn rồi mà, con phải bảo quản nó cẩn thận chứ... Khi chiếc lọ có vấn đề thì cơ thể con cũng sẽ không ổn, những dấu hiệu ngày hôm nay của con chỉ là dấu hiệu nhẹ thôi, chỉ một lúc là sẽ ổn cả. Nhưng sau này nhất định phải cẩn thận hơn nữa. Nếu không thì một ngày nào đó con sẽ biến mất khỏi thế gian này...

- Con...

- Được rồi, con nghỉ ngơi đi, lát nữa cô y tá về thì hãy nói con bị ngã đập tay xuống hòn đã nên chảy máu, vì sợ máu nên ngất đi... Ầy, làm sâu thành tinh khiến thầy phải nói dối nhiều quá...

- Nhưng mà sư phụ, sao người lại ở đây?

- Ta sao?... Ta chỉ là không yên tâm về con lắm. Con là đứa duy nhất hóa phép không cẩn thận nên chiếc lọ đựng kén mới rơi lung tung trong rừng rồi bị người ta nhặt được, may mà người đó là một cậu nhóc quái dị như Diệp Hàn, nếu không thì bây giờ con đã ở trong viện nghiên cứu rồi cũng nên...

- Con... đâu có cố ý... Mà anh Diệp Hàn đối xử với con rất tốt, sư phụ đừng lo...

Đúng lúc ấy thì trống ra chơi vang lên. Thầy Hải nhắc nhở:

- Con phải thật cẩn thận khi nói về sâu thành tinh ở nơi công cộng, nếu bị nghe thấy thì không hay đâu... 

- Vâng. Con biết rồi mà...

Vừa lúc cô ý tá về, thấy Vy tỉnh lại rồi, cô cũng yên tâm, cười hiền với nó:

- Em tỉnh rồi sao? Vậy là tốt rồi... Để cô băng bó tay cho em! Thầy Hải, thầy có thể để em ấy cho tôi được rồi..

- À vâng- Thầy đứng dậy- Tôi vừa rửa tay cho em ấy bằng nước oxy già rồi, cô không cần rửa lại, tránh để con bé đau nữa...

- Được được... Thầy cứ về văn phòng chuẩn bị tiết tiếp theo của thầy đi, ở đây đã có tôi lo cho em ý rồi!

- Vâng, vậy phiền cô...

... Thầy vừa đi ra thì đám bạn cùng lớp nó đều đi vào, tất nhiên là có cả Diệp Hàn nữa.

- Em không sao chứ?

- Em ổn mà...- Con bé cười xòa- Làm mọi người lo rồi...

Quả thật thì cậu chàng rất muốn hỏi nó thêm nhiều nữa, nhưng có nhiều người ở đây thì không tiện. Cậu đoán những chuyện kì lạ này có liên quan đến sâu thành tinh nên cẩn trọng không tùy tiện hỏi trước mặt người khác là tốt nhất.

Hôm ấy, Vy bé nhỏ ở phòng y tế hết tiết 3 rồi lại lên học lại bình thường. Đám bạn cùng lớp đem cho nó gần như là cả cái canteen lên vậy, cả đống bim bim, sữa... Mấy bạn nam đá bóng vào chỗ nó hồi sáng thì bị giáo viên chủ nhiệm mắng cho một trận, suýt nữa thì cấm chới bóng luôn, may là Vy bao che cho nên mới không sao. Thế mới nói, ai bảo động tới học trò cưng của thầy cô làm gì... Tới trưa, Diệp Hàn cũng không đưa Vy đi ăn riêng nữa mà cho cô bé tới canteen tẩm bổ. Vì vậy, mãi tới khi chiều về nhà hai đứa mới có thời gian nói chuyện riêng.

Vừa mở cửa phòng là chúng đi tìm cái lọ ngay. Thì ra là nó rơi xuống gầm giường. Hôm trước Vy lôi ra nghịch mà quên không cất đi nên vẫn ở xó giường xong con mèo nhà hàng xóm vào nghịch nên làm rơi xuống đất. May là giường thấp, với cả lọ này không phải lọ thủy tinh bình thường nên không vỡ dễ dàng được, chỉ hơi bị nứt thôi. Vừa cất cái lọ vào tủ, Vy vừa kể cho Diệp Hàn nghe những gì sư phụ đã nói.

- Thôi, không sao nữa là tốt rồi, từ rầy phải cẩn thận hơn đấy!- Cậu chàng nhắc nhở

- Em biết rồi mà... Anh này, chiều mai được nghỉ đi chơi nha anh! Em thấy cái Hà bảo mai có đoàn xiếc về đấy...

- Vậy cũng được, lại đây giúp anh thổi cơm nào. À mà thôi, tay vẫn còn đau nhỉ, thôi lên máy tính mà chơi!

- Mẹ Diệp Hàn thật tốt!

- Không gọi anh là mẹ!

Con bé cười toe toét:

- Lâu lâu không được gọi anh là mẹ thật chán mà... À, Diệp Hàn, anh thấy sư phụ em đẹp trai không? Đẹp mà, anh nhỉ?

Cậu chàng nhất thời thấy khó chịu trong lòng, làu bàu:

- Đẹp gì chứ, dù gì cũng chỉ là sư phụ em thôi. Lão ta hơn em cả nghìn tuổi ấy...

- Có sao đâu!- Nó hồn nhiên nói- Chẳng phải sư phụ vẫn rất đẹp trai sao? Lớp mình bọn con gái đều mê tít...

- Hừ... Nói nhiều quá đi! Để yên anh làm cơm...

Cậu hằn học đổ rau vào xoong. Cậu thật cảm thấy không yêu thương nổi thầy giáo mới này. Người ta nói vừa gặp nhau đã ghét chính là như này sao?...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: