Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

V.

Maeko đã không chịu ăn uống gì suốt hai ngày. Tôi gào lên thật to, nhưng mặc cho âm thanh ấy lớn cỡ nào, cũng không thể lọt đến tai em. Tôi cảm thấy mặt mình nhăn lại, là nỗ lực để khóc hay là nỗ lực để không khóc?

Tôi cảm thấy bàn tay ấm nóng chạm vào đầu mình. Là tay của Thần Tủ.

Nhận thấy những biểu hiện lạ của con gái, ông bà Inari đã thuê một vị bác sĩ tâm lý sau khi thấy những lời dỗ dành, quan tâm, thậm chí đến độ mắng mỏ đều không có tác dụng với cô bé nằm vật vờ trên gờ tường bên cạnh cửa sổ.

"Thưa bác sĩ, xin bác sĩ hãy cứu lấy con gái chúng tôi." - Cha mẹ em van nài với sự bấu víu duy nhất của họ. Ông ta trông như ngoài ba mươi, vận một chiếc áo blouse trắng, một cặp kính gọng hình bầu dục, tay cầm một cặp tài liệu bằng da đã cũ, tóc ông ta dài qua cả gáy, hẳn ông ta bận bịu đến mức quên dành cả thời gian để tỉa lại chúng.

"Tôi sẽ cố hết sức, xin ông bà đừng quá lo lắng."

Cửa phòng em khép lại.

"Chào cô bé, ta tên là Uzumaki Neji, cháu có thể gọi ta bằng bất cứ cái tên nào mình muốn."

"Chú già, là Maeko Inari." - Em vẫn luôn biết phép tắc.

"Ha ha, ta không mong mình có một cái tên dở tệ như vậy."

Thấy em im lặng, ông ta tiếp tục lên tiếng.

"Trẻ con không nghe lời sẽ bị ma tủ ăn thịt."

Cả người em liền phản ứng, rất dữ dội.

"Không phải, ma tủ không ăn thịt trẻ con, ma tủ sinh ra là để bảo vệ trẻ con."

Em hét lên.

"Vậy à, ta đã không biết điều này. Vậy, cháu có thể kể ta nghe về con ma tủ biết bảo vệ người đó không?"

Một vài giờ sau đó, Maeko, với tính cách thật thà của em, đã kể lại toàn bộ. Ông bác sĩ chắc sẽ ngao ngán lắm, bởi người lớn lúc nào cũng như vậy, ngao ngán với những gì trẻ con nói. Nhưng biểu hiện mà con người ngồi đối diện em trưng ra lại là một nụ cười, ông ta cố nặn ra một nụ cười méo mó, trông như một tên đi lừa trẻ con vậy.

Chỉnh lại cặp kính nhỏ có gọng phần mắt là hình bầu dục, ông ta đi đến kết luận là em bị ảo giác, và giải thích với cha mẹ em rằng đây là một hội chứng bình thường ở trẻ em, chúng thường có xu hướng tưởng tượng có một người bạn luôn chơi với mình, mọi lúc, mọi nơi. Tạo hình có thể là bất cứ thứ gì, con gấu bông, nhân vật hoạt hình yêu thích của bọn trẻ,... Và đối với Maeko, thì là một con ma tủ. Nhưng có một vài trường hợp do bị quá ám ảnh, luôn nghĩ rằng người bạn không có thật ấy là có thật. Khi phần nhận thức hiện thực xung quanh phát triển và hoàn thiện hơn, cô bé sẽ không còn chỉ thỏa trí tung hoành thế giới tưởng tượng của riêng mình nữa, cũng giống như khi trẻ con mất đi đồ chơi vậy, chúng giận dỗi và oà khóc.

Mặt của ông bà Inari đã giãn dần ra và bớt căng thẳng đi phần nào.

Ngày lại ngày, cùng một khung giờ, vị bác sĩ lại xuất hiện với cái gõ tay nhẹ trước phòng em.

"Ta vào được chứ?"

Đáp lại là sự im lặng. Em vẫn ngồi yên một chỗ, thả mình theo hàng mây bên ngoài lớp kính trong suốt.

Ông ta liên tục giải thích rằng đó chỉ đơn thuần là một ảo giác. Những kí ức ngày bé hoàn toàn chỉ do trí tưởng tượng tạo nên và không đáng tin, nên em đừng để một thứ vô nghĩa khiến mình phải bận tâm.

Có phải với em, tôi là một thứ vô nghĩa không đáng để bận tâm không, Maeko?

Em đã phản kháng rất quyết liệt, em luôn miệng nói rằng tôi chỉ là trốn kĩ quá mà thôi.

Vị bác sĩ bật cười:

"Vậy có khi cậu ta ghét cháu tới mức đi trốn kĩ như vậy?"

Khuôn mặt em đổi sắc. Vài tiếng sau đó chỉ là im lặng.

Tôi... không hề ghét em. Tôi muốn chạy tới cào xé, đánh đập ông ta, muốn ông ta rút lại toàn bộ những lời nói vừa rồi. Nhưng vô ích, tôi chỉ còn biết đứng đó, cảm nhận hàng nước lạnh toát đã lăn trên má mình từ lúc nào.

"Trẻ con thì sẽ quên rất nhanh thôi." - Là lời của Thần Tủ.

Dù vẫn luôn cố gắng phủ nhận, nhưng từ đâu đó sâu bên trong, tôi biết rằng ngài ấy nói đúng.

Khi thấy Maeko đã ngoan ngoãn ngồi vào bàn ăn, nét giận dỗi đã giảm đi đôi phần, ông bà Inari có vẻ rất vui.

***

Lần trao đổi gần đây nhất, cha mẹ em nói muốn em hoàn toàn hết buồn và đồng thời trở nên thân thiết hơn với em, giống như một người bạn, chứ không phải là một người giám sát. Vị bác sĩ đã nói không nên quá vội vã, như vậy sẽ gây tổn thương và cảm thấy bị phản bội, bị xâm phạm dẫn đến mâu thuẫn, tức giận rồi là căm phẫn và thù ghét. Hiện tại, hãy xoá kí ức của em về tôi một cách dần dần, tìm cho em một vài người bạn cùng tuổi bằng cách cho em đi chơi công viên vào cuối tuần chẳng hạn.

***

Maeko vẫn luôn háo hức cho những chuyến đi chơi.

Em cũng trở lại công việc vẽ yêu thích của mình.

Em vẫn vẽ tôi, đem theo toàn bộ hy vọng nhỏ nhoi của mình đút vào bức tranh em cùng tôi dạo bước trong khu vui chơi.

Sau khi đã hoàn thành nét vẽ cuối cùng, em ngủ quên trên chiếc bàn lúc nào cũng lộn xộn.

Tôi tiến đến gần em, nhìn vào bức họa, là tôi, em, cùng nắm tay và vui vẻ cười đùa trong một buổi chiều hè đầy nắng.

Tôi không thể kìm lại cảm giác muốn chạm vào tay em.

Một làn gió khẽ lướt quá mái tóc khiến em giật mình tỉnh giấc.

"Anh Naegi..."

"Maeko, con không sao chứ?"

"Dạ, không sao. Con chỉ ngủ quên thôi."

"Vậy lần sau nhớ lên giường đấy."

"Vâng."

***

Mẹ em đã lén lút lấy những bức tranh đó rồi đốt sạch chúng trong khi em đang không ở nhà. Bà ấy quả là một người phụ nữ khôn khéo, luôn biết chọn những bức tranh cũ hơn, mỗi lần cũng chỉ lấy vài ba trong số chúng, không nhiều, nhưng tích tiểu thành đại, số lượng chúng ngày càng vơi dần đi.

Tôi chỉ biết đứng trơ mắt nhìn, không thể làm được gì khác.

Đúng như ông Uyeda đã từng bảo, tôi giờ chỉ mong mình có lẽ đừng bao giờ có mặt trên đời thì sẽ tốt hơn.

Em có đôi lần nhận ra tranh của mình biến mất một cách bí ẩn. Em chạy đi hỏi lại mẹ và chỉ nhận được lời nói dối rằng không biết từ bà. Em vẫn luôn ngô nghê dễ tin lời người khác như vậy. Em đi lục tìm chúng, khuôn mặt em biểu lộ rất rõ rằng mình không vui. Còn bà Inari thì nhẹ nhàng vỗ về an ủi em rằng sẽ tìm được thôi, rằng mẹ con mình sẽ cùng tìm. Và cuối cùng, em cũng chịu đi ngủ trong nụ cười đầy tin cẩn.

Những bức tranh mất dần, và kí ức thì bị đốt sạch sau một giấc ngủ sâu.

***

Thế rồi, em ấy không còn vẽ hình tôi nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro