Chương 9
Mỗi người đều có trải nghiệm thế này.
Khi vô tình nghe thấy một bài hát, một giai điệu nào đó, ta sẽ chợt nhớ về minh trong một giai đoạn nào đó, thời đại học, thời cấp ba, hoặc nhìn thấy gương mặt trẻ dại được vẽ bằng phấn trắng bên cạnh chỗ ngồi của mình năm nào.
Trước khi biến mất, Quái thú mượn của tôi một cuốn băng cát xét toàn những bài hát, trong đó có một bài rất hay. Bài hát có ca từ si tình đến độ nhão nhừ này chính là ca khúc chủ đè của mùa hè năm tôi mười sáu tuổi.
Kì nghỉ hè năm lên lớp mười, chính là thời điểm các lớp học thêm điên cuồng giành giật học sinh.
Tôi nghĩ mọi nơi trên đất Việt Nam này, không một học sinh nào đỗ cấp ba lại có thể thoát được ma trận của những lớp học thêm ấy được, những sinh viên vừa học vừa làm ở cổng trường và cửa hiệu sách, trang quảng cáo kẹp trong tờ báo, tờ rơi ùn ùn kéo đến tận nhà dựa trên địa chỉ sao chép lại từ các cuốn kỉ yếu tốt nghiệp... Tất cả đều giới thiệu về các lớp học thêm mời đến học thử, tất cả đều hết sức nhấn mạnh, đi học thử có thể nhận được một đống giáo trình miễn phí rất bổ não, cộng với những quyển số đẹp không bổ não lắm.
Nguyễn Phong Lộc rủ rê tôi đạp xe đến đủ các loại lớp học thêm, mượn cớ học thử để tìm kiếm bóng dáng cô bé mà chúng tôi từng thích thầm.
Thằng Nguyễn Phong Lộc này đầu rất to, phía sau bẹp dí, điểm đặc sắc của nó chính là nói năng lắp ba lắp bắp, thiên phú bi thảm của nó là kể bất cứ câu chuyện cười nào cũng thành ra nhạt thếch. Nó là một trong mấy đứa bạn quan trọng nhất đời tôi, trong đám này thì chỉ có nó là chưa yêu Nguyễn Thùy Chi, vì vậy Nguyễn Phong Lộc liền trở thành thằng bạn nối khố chuyện gì cũng có thể nói được của tôi. Hồi lớp chín, tôi thích Nguyễn Hải Linh, còn Nguyễn Phong Lộc thích Đặng Mai Chi, sau khi thổ lộ bí mật cho nhau nghe, quan hệ đồng minh của chúng tôi càng thêm chặt chẽ.
Nhiều năm sau, tôi nhận thức được một cách sâu sắc, liên minh của hai thằng ngốc ngoại trừ việc củng cố thêm tình bạn, thì có thể nói là hoàn toàn không có một tí tẹo ý nghĩa nào trong việc tác chiến yêu đương.
Trở lại với những ngày hè đầy rẫy những buổi học thêm thử ở các lớp học thêm đấy.
Chúng tôi tính toán rất đơn giản. Bọn tôi là hai thằng con trai mới lớn vẫn còn biết ngượng ngùng, cái kiểu ngượng ngùng không dám gọi điện thoại hẹn con gái ra ngoài vậy, nên cả hai quyết định điều tra xem Nguyễn Hải Linh và Đặng Mai Chi học thêm ở lớp học thêm nào, sau đó tiếp tục theo dõi, mục tiêu cuối cùng là học chung lớp học thêm với hai người bọn họ, khóa chặt mục tiêu, bám chặt không rời.
"Thế có tác dụng không nhỉ?" Tôi hồ nghi, nhưng cũng không mấy phản đối.
"Tao nói cho mày biết, đảm bào là được, ít nhất còn có tác dụng hơn việc mày quấy rối con cho nhà cậu ấy". Nguyễn Phong Lộc nói như chém đinh chặt sắt.
"Nhưng mà con chó nhà bạn ấy thực ra cũng vui phết đấy, càng lúc nó càng quen với tao rồi". Tôi gãi gãi đầu, lơ đễnh nhìn thầy giáo dạy thêm đang giảng bài say sưa đến nỗi nước bọt văng tung tóe trên bục giảng.
"Này đừng có mà gọi tên bậy cho con chó nhà người ta, mày làm thế khiến nó bị lẫn lộn đấy..." Nguyễn Phong Lộc từ từ gục xuống bàn ngủ thiếp đi. Bọn tôi đi học không phải để học, chỉ cần phát hiện không có bóng dáng Nguyễn Hải Linh và Đặng Mai Chi, hai chúng tôi sẽ bắt đầu chìm vào giấc ngủ.
Nhưng cả mùa hè ấy, thật là khốn nạn cái thân, bọn tôi hoàn toàn thất bại, khi không lại làm học sinh chăm ngoan suốt hai tháng trời.
Lại nói đến con chó nhà Nguyễn Hải Linh, thật đúng là vụ án oan uổng tày đinh.
Hồi đầu khi cùng Nguyễn Hải Linh đi bộ về nhà, chúng tôi toàn vẫy tay tạm biệt ngay đầu ngõ, vì vậy tôi chỉ biết đại khái nhà cô ấy ở đâu, chứ không biết rõ nhà nào trong ngõ đấy.
Sau khi Nguyễn Hải Linh đá văng tôi ra khỏi cuộc đời cô ấy trước khi chuyển cấp, thông tin trên tập kỉ yếu tốt nghiệp liền phát huy tác dụng. Tôi đạp xe theo địa chỉ trên đấy, đến dưới của nhà của Nguyễn Hải Linh, sau đó cứ quanh quẩn lượn lờ, một mực chờ mong có thể "tình cờ gặp mặt" mà nhen lại ngọn lửa ái tình.
Tầng dưới nhà cô ấy khóa chặt, chỉ thả một con chó to, màu trắng, trông có vẻ rất sầu đời.
"Chẳng sao cả, mày sầu đời, tao còn sầu hơn". Tôi ngồi xổm, tay vung vẩy miếng hot dog mua ở cửa hàng tiện lợi.
"..." Con chó trắng to tướng ấy buồn chán đến mức mất cả ý thức tự giác không được ăn đồ linh tinh, há mồm đớp miếng hot dog rồi chạy biến.
Từ đấy trở đi, chúng tôi liền trở thành một đôi bạn chân tình kiểu "tôi mua hot dog, nó ăn hot dog", mà nó cũng có một cái tên khá oách, Tom. Tên đấy tôi đặt bừa, nó cũng chấp nhân, chẳng hạn như...
"Tom, ăn hot dog". Tôi dừng xe đạp.
"..." Con chó trắng to tướng, à không, Tom ngồi chồm hỗm.
Tom ăn xong miếng hot dog bao giờ cũng ở bên tôi, đứng dưới nhà Nguyễn Hải Linh, ngước nhìn khung cửa sổ kính mờ kiểu Pháp hiu hắt ánh sáng vàng. Tôi đắm say mê mẩn nghe theo tiếng piano từ bên trong vọng ra, còn Tom thì thè lưỡi ngoảnh đi ngoảnh lại.
"Cậu chưa bao giờ kể cho tớ biết cậu biết chơi piano...trời ạ, còn chơi hay thế cơ mà. Có thể yêu được bạn gái tài hoa như vậy thật là hạnh phúc biết bao". Tôi cảm thán, tưởng tượng ta hình ảnh hai bàn tay Nguyễn Hải Linh lướt nhẹ trên phím đàn.
"..." Tom lè lưỡi liếm tương cà chua dưới đất.
"Cả mày nữa, Nguyễn Hải Linh không có nói về mày với tao, chác tại mày xấu quá. Nhưng không sao, chỉ cần nghiêm nghị một chút thì mày cũng ra dáng đấy!" Tôi liếc nhìn Tom.
"..." Tom vẫn cứ liếm lấy liếm để.
"Phải rồi, nhắc lại cho mày một lần nữa, tao tên là Lê Thanh Trúc, cũng chính là chủ nhân tương lai của mày, mau mau quen với mùi của tao đi, sau này phải chung thành với tao đấy nhé!" Tôi khoanh tay trước ngực, ngẩng đầu lên tầng hai,lẩm bẩm tự nói một mình.
Ăn sạch sẽ cái hot dog, Tom cọ cọ đầu vào quần tôi gãi ngứa.
Tôi ngồi xổm xuống, vỗ vỗ lên cái đầu ngốc của nó.
Mọi người đều nói bắt giặc phải bắt vua trước, tôi lại bắt đầu mua chuộc một con chó. Tôi nựng nịu cái mặt to phẹt của nó ròi nói:"Tao nói trước nhé, mày ăn bao nhiêu là hot dog của tao rồi, sau này có cơ hội, tao tỏ ra thân thiết với mày trước mạt Nguyễn Hải Linh, mày phải phối hợp một chút, đừng để tao bị tìu nghỉu đấy".
Tom cứ hít hít người tôi, hinh như muốn tìm ra miếng hot dog thứ hai vậy.
"Hết rồi". Tôi vỗ vỗ người nó, nhảy lên xe đạp, ngây ngẩn ngước nhìn cửa kính hắt sáng vàng trên tầng hai rồi rời đi.
Sắp hết mùa hè, cùng với những miếng hot dog chui vào bụng, Tom ngày một thân thiết với tôi.
Mỗi lần đạp xe rời khỏi cửa nhà Nguyễn Hải Linh, cần cố ngửa lên ngây ngẩn nhìn tầng hai của tôi chầm chậm cúi xuống, ánh mắt như thể ngắm chưa đã đành chuyển xuống nhìn con Tom đang thẻ lưỡi, vẫy vẫy tay, hứa rằng lần sau sẽ chơi với nó lâu hơn.
"Này sao cô chủ của mày vẫn không để ý đến tao vậy? Rõ ràng là thi lên cấp xong rồi cơ mà?" Tôi hỏi.
"..." Tom vẫn đang ăn hot dog, đây là thú vui duy nhất của nó.
"Liệu có phải là tao bộp chộp quá không... đâu phải chứ, con người tao xưa nay đều rất đáng tin cậy, cô chủ nhà mày từ khi mới quen tao đã biết tao là kiểu người như vậy mà". Tôi lấy làm thắc mắc.
"..." Tom thè cái lưỡi ra.
"Chẳng lẽ cô chủ mày không muốn nghe nốt câu chuyện tình đầy nhiệt huyết Minamoto Yuuji lại-mang-đao nữa à? Đoạn về sau mới là đoạn đặc sắc". Tôi càng nói, trong lòng càng thấy khó chịu rồi thở dài: "Ai bảo con trai mười sáu tuổi không hiểu ái tình chứ? Vậy nỗi chua xót trong lòng tao là thế nào?"
Tom đương nhiên không trả lời, nó chỉ tiếp đãi tôi theo cách sở trường của nó.
Sau đợt tập huấn học sinh mới trước ngày khai trường, có một hôm, tôi mặc bộ đồng phục vẫn chưa thêu số hiệu học sinh đi qua nhà Nguyễn Hải Linh, phát hiện con Tom đã biến mất, cả cái chuồng nhỏ của nó cũng không còn ở đấy.
Tôi nhảy xuống xe đạp, thấy cửa sắt bên ngoài kéo xuống, bên trên dán một mảnh giấy đến bây giờ tôi vẫn còn nhớ như in những gì viết trên đó:" Bác đưa thư, chúng tôi chuyển nhà rồi, làm ơn đừng đưa báo và thư từ đến đây nữa. Cảm ơn".
Trong giấy lát, tôi không thể điều chỉnh nổi tiêu điểm mắt mình, đầu óc trống rỗng.
Thế này là thế nào?
Chuyển nhà, chuyển nhà đi đâu? Miếng hot dog trên tay tôi giải quyết thế nào bây giờ?
Tôi tức tốc phóng về nhà, gọi điện thoại cho Nguyễn Thùy Chi.
"Nguyễn Thùy Chi, cậu có nghe chuyện Nguyễn Hải Linh chuyển nhà không?"
"Sao cơ? Cậu ấy chuyển nhà rồi á?"
"Đúng thế, tớ vừa trông thấy dưới nhà cậu ấy còn dán một tờ giấy bảo người đưa thư phắn đi, tính sao giờ? Tớ tiêu tùng rồi, tớ với Nguyễn Phong Lộc còn định in tờ rơi dán quanh khu nhà bạn ấy".
"Phát tờ rơi?"
"Đúng thế, tớ sẽ viết: Lê Thanh Trúc yêu Nguyễn Hải Linh, để bà con lỗi xóm nhà bạn ý đều biết, bạn ấy sẽ cảm thấy tớ rất lãng mạn, giờ thì kế hoạc tiêu tùng rồi , trái đất sắp bị người ngoài hành tinh xâm chiếm rồi..." Tôi kêu gào thảm thiết.
"Khoa trương quá đấy, cậu thích Nguyễn Hải Linh đến thế cơ à?" Giọng Nguyễn Thùy Chi có vẻ không đồng cảm cho lắm.
"Tớ tiêu tùng rồi, tiêu tùng rồi, sau này không tìm được bạn ấy nữa rồi..." Tôi quá đỗi chán chường, nhìn miếng hot dog nguội ngắt trong túi ni lông:"Nhờ cậu đấy, giúp tớ gọi điện hỏi thăm bọn con gái dở hơi kia, hỏi thăm xem bạn ý chuyển nhà đi đâu được không?"
"..."
"Xin cậu đấy". Tôi kêu lên.
Tôi cảm thấy hụt hẫng vô cùng, vẫn tiếp tục đạp xe vòng vòng quanh nhà Nguyễn Hải Linh mãi không thôi. Trong lòng mất mát, mà chẳng biết mình mất mát thứ gì.
Về sau Nguyễn Thùy Chi tìm hiểu ngọn ngành, gọi điện thoại đến, báo cho tôi một tin tức, giọng cô nghe rất chắc chắn.
"Lê Thanh Trúc, cậu nhầm một trăm phần trắm rồi, Nguyễn Hải Linh đâu có chuyển nhà".
"Không thể nào, rõ ràng tớ nhìn thấy dưới nhà bạn ý dán một tờ giấy..."
"Tớ gọi điện cho tất cả mọi người rồi, tất cả đều bảo Nguyễn Hải Linh không chuyển nhà, cậu không tin có thể gọi thẳng đến cho cậu ấy mà hỏi. Còn nữa, nói cho cậu biết, tớ giúp cậu hỏi thế thôi, còn đâu tự cậu nghĩ cách giải quyết tiếp theo".
"Sao lại thế".
Tôi gác máy, lại vòng qua nhà Nguyễn Hải Linh, nửa tin nửa ngờ nghiên cứu tờ giấy kia.
Có thể tờ giấy này là giả, nhưng con chó Tom to đùng kia biến mất, thế này thì không phải là chuyện đùa. Tôi cực kì nghi hoặc, ngẩng đầu lên, liền đần thối nhìn biển số nhà.
Đột nhiên, tôi giật bắn cả người.
Đây là...số 15 phố XX? Không phải số 15 đường Thành Công? Tôi trợn tròn mắt, toàn thân run lên.
Không cần nhảy lên xe đạp, tôi chạy vội đi kiểm tra biển số nhà của các nhà dân quanh đó, trời ơi, đây chính là chỗ giao nhau giữa đường Thành Công và phố XX, mà nhà "Nguyễn Hải Linh xịn" lại nằm cạnh nhà "Nguyễn Hải Linh lởm" cách đó mười mét, cả hai đều là nhà số 15.
"Không trùng hợp đến thế chứ, cả hai nhà đều là số 15..." Tôi trố mắt ra.
Hiểu lầm từ đầu đến cuối, chỉ có thằng ngu nhất thiên hạ có thể hiểu nhầm như vậy thôi. Nơi này, chưa bao giờ là nhà Nguyễn Hải Linh cả. Còn Tom, đương nhiên không phải con chó của Nguyễn Hải Linh nuôi.
Đống hot dog kia, tôi thở dài, đầu tư nhầm chỗ rồi.
Tôi bật cười thành tiếng, may mà Nguyễn Hải Linh không chuyển nhà, sau này tôi vẫn có thể đạp xe lượn lờ ở quanh khu này, làm một bóng mà tình yên lởn vởn. Vả lại sẽ không có hiểu lầm nữa, tôi nhìn chằm chằm vào biển số nhà của Nguyễn Hải Linh, xác nhân chắc chắn đây mới là chuẩn.
"Véo" Tôi nhảy lên xe đạp, nhấn pê đan, bánh xe chuyển động.
Như mọi lần, tôi ngoảnh đầu lại, nhưng không phải nhìn về phía nhà Nguyễn Hải Linh xịn.
Ánh mắt tôi rơi xuống chỗ con chó Tom vẫn hay ngồi nhìn theo tôi, ông trùm hot dog của nó, rời đi.
"Tom, con chó chỉ biết ăn uống lừa gạt, mày đi đâu rồi?"
Tôi thấy thực phiền muội, vẫn không ngừng ngoảnh đầu lại.
Cho đến lúc này, khi ngồi gõ bàn phím viết truyện dài kì cho tạp chí, nhớ lại chuyện đấy, tôi vẫn cảm thấy tức thở.
Rất nhiều mùa hè sau đó, mỗi lần đi qua cửa nhà Nguyễn Hải Linh, tôi đều liếc nhìn thêm một lần nữa, dành thêm một chút nhớ nhung cho cái địa chỉ bị hiểu lầm kia.
Nơi đó còn có nhiều bồi ức hơn.
Từng có một con chó trắng to tướng tên Tom, cùng tôi thẫn thờ ngồi nghe ai đó chơi đàn.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro