Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 6

Không ngờ vực gì nữa, tôi thích Nguyễn Hải Linh.

Cực kì, cực kì thích.

Nhưng nói thực lòng, mặc dù Nguyễn Hải Linh cứ cười cười với tôi suốt, nhưng tôi vẫn không biết Nguyễn Hải Linh có thích mình không, hay biết đâu cô chỉ tò mò với tôi mà thôi.

Chia tay, chỉ cần một người đồng ý, nhưng 'ở bên nhau', lại phải có hai người đồng lòng mới được. Tình yêu chính vì sự bất định như thế nên mới thú vị, không phải sao? Ít nhất tôi đã hoàn thành một nửa mảnh ghép của mình.

Dạo đó, mỗi ngày tôi đi học đều hết sức hưng phấn, vừa tới trường, dừng xe một cái, liền hấp ta hấp tấp phi từ nhà xe lên lớp học, có lần tôi còn hái một bông hoa dại trong vườn hoa cạnh sân tập thể dục, nhân lúc Nguyễn Hải Linh chưa vào lớp, tôi ép bông hao nhỏ ấy vào tấm lót trong suốt trên mặt bàn cô, sau đó ngồi đợi chiêm ngưỡng vẻ mặt của cô ấy khi thấy bông hoa. Bài thơ đầu tiên trong đời tôi, cũng xuất hiện trên mảnh giấy cạnh bông hoa nhỏ ấy.

Cuộc đối thoại trên vở ghi bài:

"Hì hì, nhà cậu ở đâu?"

"Để làm gì?"

"Tò mò thôi mà".

"Sao tớ phải nói cho cậu biết, cậu thông minh thế, muốn biết chắc là biết được mà."

Tan học, tôi bèn cưỡi xe đạp đợi ngoài cổng trường, thấy bố Nguyễn Hải Linh đi xe máy đèo cô về nhà. Tôi hít thở sâu, nhấn mạnh bàn đạp, phóng như điên đuổi theo.

Trường của chúng tôi cách khi trung tâm một cây cầu rất dốc, bình thường muốn đạp xe qua đó phải mông nhổm lên khỏi xe, dốc hết sức lực mới khỏi bỏ cuộc giữa đường, phải giải quyết bằng cách dắt xe bộ qua.

Sức mạnh của tình yêu thật không thể tin nổi, tôi phóng như điên một mạch đuổi theo, coi đoạn dốc đáng sợ đấy như không, bám sát xe máy của Nguyễn Hải Linh. Tất nhiên Nguyễn Hải Linh biết tôi đuổi theo sau, đôi lúc còn ngoảnh đầu lại cười như cổ vũ tôi cố lên, khiến tôi hoàn toàn quên đi tiếng rên rỉ đau đớn của cái bắp chân.

"Đợi đấy, chút khó khăn này sao ngăn được anh đây được."

Tại chốt đèn giao thông, tôi thở hổn hển nhìn bố Nguyễn Hải Linh phóng đi.

Tôi tốn mất mấy ngày, áp dụng phương pháp từng bước thu hẹp phạm vi chưa thăm dò, đã biết được nhà Nguyễn Hải Linh ở chỗ nào. Chỗ đó cách nhà tôi khoảng năm trăm mét, hồi nhỏ học trường tiểu học cạnh nhà tôi, ngày nào tôi cũng đi bộ qua.

"Hôm nay cậu đừng đuổi theo nữa, mỗi lần nhìn cậu lao ra đường tớ đều thấy rất nguy hiểm." Một hôm lúc tan học, Nguyễn Hải Linh đến gần tôi. tôi đang thu dọn đồ đạc, chuẩn bị tinh thần phóng xuống nhà xe.

"Hả? Chuyện ấy hả, không có gì đâu!" Tôi ngại ngùng gãi đầu, nhưng tay vẫn tiếp tục dọn sách vở.

"Hôm nay tớ đã nói với bố tớ là muốn tự đi bộ về nhà rồi, bì vậy..." Mặt Nguyễn Hải Linh ửng hồng.

Chỉ tích tắc, tôi bất thần ngừng thở.

Từ cái ngày đẹp đẽ ấy, Nguyễn Hải Linh bắt đầu cùng tôi dắt xe đạp từ trường về nhà. Bọn tôi đi sát lề đường bên phải, tôi đi phía ngoài, Nguyễn Hải Linh đi phía trong, cái xe đạp án ngữ giữa hai chúng tôi.

"Tóm lại, cậu muốn biết nhà tớ ở đâu để làm gì?" Nguyễn Hải Linh dẩu môi, mắt lóng lánh cười.

"Biết nhà cậu ở đâu rồi, buổi tối tớ có thể dắt chó đi dạo gần đó, hôm nào rỗi thì đạp xe loăng quăng qua, thêm một chỗ để đi." Tôi tán nhảm, thực ra tôi cũng không rõ tại sao mình muốn biết nhà Nguyễn Hải Linh ở đâu.

"Phải rồi, từ đầu tớ đã có cảm giác cậu mà học hành nghiêm túc là lọt vào bảng vàng ngay, lợi hại thật đó nha!" Nguyễn Hải Linh nhìn tôi, giọng có vẻ khâm phục.

"Cũng thường thôi, mấy học sinh giỏi các cậu mới gọi là lợi hại, không ngờ có thể cố gắng học hành từ năm lớp bảy đến bây giờ... ba năm rồi đấy! Tớ không dám nghĩ mình có nghị lực thế đâu." Tôi nói thật lòng. Sự thông minh của tô, thì ra chỉ là một thứ sức ì kéo tôi thụt lùi.

"Cậu thông minh thế, học khối tự nhiên hẳn là thích hợp lắm đấy!" Nguyễn Hải Linh đột nhiên nói.

"Học khối tự nhiên?" tôi hơi kinh ngạc.

Vì trong đầu tôi đã thầm tính toán, nếu bố không cho tôi thi trường Mỹ thuật công nghiệp, bắt tôi học trường cấp 3 bình thường, thì tôi nhất định sẽ chọn khối Xã hội không có mấy môn vật lý hóa học.

"Đúng thế, cậu rất giỏi toán, vật lý cũng siêu, học khối xã hội thì tiếc quá!" Nguyễn Hải Linh cười cười.

Trời ơi, thế là hiểu lầm to rồi. Môn Toán của tôi nhờ có Nguyễn Thùy Chi giải từng đề một mở mang đầu óc cho, còn vật lý thì chính là do Nguyễn Hải Linh  cậu dồn dập lục vấn tớ một đống nguyên lý điện học, hại tớ đây về nhà phải cắm đầu cắm cổ đọc sách tham khảo vật lý, sao cậu lại trưng ra bộ mặt "Lê Thanh Trúc học Lý rất siêu" ấy ra được chứ?

Đến đầu đường Thành Công.

"Sắp đến nhà tớ rồi, đi tới đây thôi." Nguyễn Hải Linh dừng chân.

"Không đưa cậu đến trước cửa nhà được à?" Tôi tò mò.

"Cậu đi theo nữa, tớ sẽ giận đấy!" Nguyễn Hải Linh có vẻ bứt rứt.

"Vậy ngày mai gặp nhé!" Tôi ngồi lên xe đạp, vẫy vẫy tay.

"Ngài Minamoto - Yuuji - lại mang đao, mai gặp nhé!" Nguyễn Hải Linh nhoẻn miệng cười vẫy vẫy tay.

Chúng tôi cùng nhau dắt xe về nhà mấy lần, lần nào cũng đưa Nguyễn Hải Linh đến đầu ngõ nhà cô là dừng lại. Tôi có thể hiểu được nỗi lo của con gái, không muốn hàng xóm hoặc gia đình trông thấy mình đi về cùng con trai về nhà.

Nhưng tôi bắt đầu không chịu nổi cái xe đạp vướng víu chắn giữa kia nữa rồi.

Vậy là, buổi sáng tôi liền xuất phát sớm hơn mười phút, gửi xe ở đầu cầu rồi chạy bộ đến trường, thở hồng hộc ngắt một bông hoa, ép xuống dưới tấm lót mặt bàn của Nguyễn Hải Linh, sau đó viết một bài thơ, vẽ một bức tranh. Như thế, tôi mới có thể cùng Nguyễn Hải Linh thong thả đi bộ về nhà sau khi tan học.

Đám bạn cùng lớp bắt đầu để ý mối quan hệ không bình thường của tôi và Nguyễn Hải Linh. Đặc biệt, đường về nhà của cả lớp gần như đều như nhau, muốn về phải đi qua cầu, mọi người đều thấy tôi và Nguyễn Hải Linh sánh vai vừa đi vừa nói chuyện.

"Yêu rồi hả?" Phương Gia Nghi cười toáng phóng xe đạp vù qua mặt chúng tôi, buông lại một câu.

"Mảy bỏ thằng quái thú đứng đợi xe bus một mình thế không được đâu!" Nguyễn Phong Lộc cũng ngồi xe đạp ném thêm câu nữa.

"Lê Thanh Trúc, dạo này mày bị bám riết mà không thấy tức à?" Quái thú vẫn chưa rõ tình hình.

Không còn chiếc xe đạp vướng víu tay chân, tôi và Nguyễn Hải Linh có thể bước đi thoải mái hơn, chọn tuyến đường vắng vẻ hơn để về nhà. Sau đó, ừm ừm, vai Nguyễn Hải Linh mỗi lúc một nhích gần tôi hơn, tay trái cô áp sát vào tay phải của tôi.

Tim tôi có đập nhanh hơn không, tôi cũng không rõ, bởi lẽ linh hồn tôi đã hoàn toàn mất kiểm soát.

Khoảng cách để nắm tay Nguyễn Hải Linh, chỉ còn cách một nhịp thở.

"..." Tôi.

"..." Nguyễn Hải Linh.

Nhưng tôi vẫn thủy chung không đủ dũng khí xòe ra nắm lấy tay cô.

Hai chúng tôi giả bộ như tay không áp sát vào nhau, miệng vẫn nói chuyện về đám bạn cùng lớp, nhưng thú vị xảy ra trong ngày, con chó của tôi, chị gái của cô, cuộc sống học sinh cấp 3 trong tưởng tượng, ngày tháng sau này như thế nào, những giấc mơ đang mong được hoàn thành.

Chỉ là không nắm tay nhau.

Mấy ngày liền cứ thế trôi qua, mỗi buổi sáng tôi đều thề với trời, sau khi tan học nhất định phải nắm tay Nguyễn Hải Linh, nhưng cứ đến thời khắc then chốt, tôi lại ở trong trạng thái đờ đẫn, đầu óc trống rỗng, không thể tiến thêm bước nữa.

Tôi nghĩ mình hoàn toàn không xứng đáng được thương hại.

Một lần trời mưa to, hai chúng tôi đi chung ô về nhà.

Tôi rất ga lăng đưa ô sang phía Nguyễn Hải Linh để cô không bị nước mưa hắt ướt, còn mình thì đã ướt quá một nửa người, nước mưa chảy xuống theo tóc, tràn trề cả mặt tôi.

"Tớ có thể hỏi cậu một chuyện được không?" Nguyễn Hải Linh rụt rè hỏi.

"Ừ." tôi nhìn cô, mặt Nguyễn Hải Linh nhìn nghiêng thật đáng yêu.

"Tại sao cậu không nắm tay tớ?" Nguyễn Hải Linh hình như đang nghiến răng.

"..." Tôi sững người, đầu óc rối loạn.

Nguyễn Hải Linh dừng bước, nhìn tôi, đôi mắt trong veo của cô không bỏ qua vẻ lúng túng của tôi, thậm chí không cả chớp mắt, chăm chăm như thể đang gắng sức nhìn thấu tâm tư tôi vậy.

Tôi phát hoảng, không ngờ lại buộc miệng nói:" Bởi vì tớ không biết cậu có thích tớ không?" Tôi cuống cả lên.

Thân hình Nguyễn Hải Linh rung nhẹ, thoáng im lặng, hai chúng tôi lại tiếp tục bước đi trong mưa.

Chúng tôi đi lên cầu vượt, nhìn đường ray trống vắng bên dưới, bầu không giăng một tấm màn xám xịt vô cùng tân , mưa không ngừng rơi. Không ngừng rơi.

"Người cậu thích có phải Nguyễn Thùy Chi không?" Giọng Nguyễn Hải Linh rất nhỏ.

"Hả?" Tôi đần mặt ra.

"Lúc trước tớ ngồi cuối lớp, thường thấy, hai người nói chuyện rất vui vẻ, tớ liền nghĩ, chắc hai người thích nhau". Nguyễn Hải Linh nhìn đường ray.

Không có tàu hỏa chạy qua, đường ray chỉ là một nét đơn điệu. Nước mưa cũng chỉ là những đường gạch xiên nguệch ngoạc màu xám.

"Làm gì có, tớ và Nguyễn Thùy Chi chỉ là những người bạn thích buôn chuyện với nhau thôi". Tôi phì cười.

"Lúc đấy tớ đã nghĩ, cậu nhất định là người rất đặc biệt. Nếu không Nguyễn Thùy Chi còn lâu mới nói chuyện với cậu." Nguyễn Hải Linh lầm bầm tự nói chuyện một mình.

"Ặc, Nguyễn Hải Linh bản chất chính là một bà tám đấy, lầm trước cậu ấy còn đưa tớ quyển tịnh ngữ của pháp sư, bảo tớ phải tĩnh tâm học hành, trời ạ, pháp sư đấy! Cái bà mà niệm A Di Đà Phật ý". Tôi nhấn mạnh cười một cách khoa trương.

"..." Nguyễn Hải Linh không quay lại nhìn tôi, chỉ nhìn xuống đường ray.

"Dù sao, tớ cũng không thích Nguyễn Thùy Chi". Tôi khẳng định.

"Không thích một tẹo nào ư?" Nguyễn Hải Linh vươn tay chạm vào màn mưa.

"Nguyễn Thùy Chi là một bà tám" Tôi thực sự khẳng định.

Cứ thế.

Cứ thế.

Trong lúc chủ đề lạc sang phía Nguyễn Thùy Chi, tôi đã bỏ lỡ cơ hội rất tốt để bày tỏ với Nguyễn Hải Linh, lại càng không thừa dịp nắm tay cô.

Mưa cứ trút mãi trút mãi, những hạt mưa càng lúc càng lớn chảy men theo mép ô rơi xuống mặt tôi,

Đến khi tôi tỉnh ra, tôi đã hai mươi sáu rồi.

"Cùng nhau về nhà". Bốn chữ này cho dù trong giai đoạn nào của cuộc đời, cũng đều có ý nghĩa rất lãng mạn.

"Cùng nhau" có nghĩa là chuyện người ta không thể hoàn thành một mình đằng sau "về nhà" chứa đựng ý vị chân tình ấm áp.

Người đầu tiên cùng bạn về nhà, cả đời bạn cũng không thể nào quên.

Mười ba năm sau, tôi nhắm mắt lại, vẫn có thể trông thấy...

Trên đường rộng lớn, dưới ánh hoàng hôn, tôi ngượng ngùng dắt xe đi bên cạnh Nguyễn Hải Linh, nói huyên thuyên chuyện trên trời dưới bể. Trời gió nhẹ, hoặc mưa, hoặc râm.

Trong lòng tôi dâng lên cảm giác kích động, xoay vần rồi trở về trạng thái thương cảm.

Chỉ còn chiếc ô nhỏ ấy, cùng với mảnh giấy cuối cùng đã ngả sang màu vàng ố trên bàn.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro