Chương 1 : Con xóm nhỏ
Ngày đầu tiên của mùa thu, bầu trời như cao hơn xanh hơn mọi ngày. Trong con xóm nhỏ, tiếng mở cửa của mọi người như đồng loạt vang lên, tiếng nói cười dần dần ồn ào khắp mọi nơi. Quán tạp hóa đầu ngõ còn chưa kịp dọn hàng, những bác trung niên đã tụ tập ngồi đó bàn chuyện phím. Những đứa trẻ con rãnh rỗi nhưng lại thích dậy sớm mà chơi đùa vui vẻ.
Ngược lại với sự ào ồn ngoài kia, một con bé mặc chiếc váy hoa cúc màu vàng tươi như nắng hạ ngồi bình lặng trước hiên nhà. Trong tay cầm một quyển sách chăm chú đọc từng con chữ, vừa đọc lại vừa nhớ lấy những câu từ hay ho.
Bóng một chiếc xe đạp màu đen dừng trước cô bé, một cậu con trai nước da màu bánh mật mỉm cười gọi cô : "An nhanh lên, suốt ngày đọc sách không sợ đeo kính à?"
Gắp lại cuốn sách đọc dang dở trong tay, An leo lên yên sau xe đạp, trả lời cậu ấy : "Cũng không thiếu nhà văn đeo kính mà."
Cậu con trai nghe An trả lời xong thì chỉ cười một cách trêu ghẹo. Cậu ấy là Khánh Trung, là bạn thân từ nhỏ với An, gia cảnh của Trung rất tốt, thành tích học tập cũng rất đáng ngưỡng mộ. Với mọi người Trung sinh ra đã ở vạch đích, nhưng thật ra với An, cậu ấy chỉ là một người bình thường có ước mơ, có hoài bão muốn thực hiện.
Xe đạp của Trung dừng trước cửa một hàng ăn sáng. Đứng trước tiệm chờ bọn họ là Xuân và Thuận. Có vẻ đã đợi từ rất lâu, Xuân nói với giọng hờn dỗi : "Hai con rùa các cậu lần nào cũng tới muộn." Trung đậu xe bên cách chiếc xe đạp màu xám của Thuận, miệng trả lời Xuân : "Do đại tiểu thư của chúng ta dậy muộn."
An đã quen với tính cách hay dỗi của cô bạn mình, liền đáp với giọng làm nũng : "Do tối qua tớ bận mà, Xuân hiểu mà đúng không ?"
Xuân : "Lại thức khuya đọc sách có đúng không ? Mắt gấu trúc rồi đây này."
Trung và Thuận đều mệt mỏi với câu chuyện nhảm nhí của hai cô gái, hai người ngồi vào vị trí quen thuộc. Thuận gọi hai người họ : "Có chịu ngồi vào bàn không nào ?"
An và Xuân nghe thấy tiếng gọi thì nhìn nhau mỉm cười ngồi vào bàn coi như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Trung nói với người chủ quán là một bà lão đã ngoài sáu mươi bằng giọng lễ phép và thân quen : "Bà Năm, cho bốn tô như cũ."
"Ba tô bình thường một tô không rau có đúng không ? - Bà Năm
Cả bọn không hẹn mà cùng đồng thanh đáp : "Dạ"
Quán hủ tiếu này đã tồn tại hơn ba mươi năm, từ lúc Bà Năm còn lại một cô gái tuổi chỉ hơn hai mươi cho đến bây giờ tóc đã lấm tấm sợi bạc. Cả đám bốn người bọn họ đã ăn ở đây hơn mười năm dài, tới nỗi ngộ nhận rằng vị trí gần cửa sổ quen thuộc này là của bản thân mình. Bà Năm không có con cái, suốt bao năm chứng kiến đám nhóc này lớn lên, bản thân mình già đi đã xem chúng như đứa cháu nhỏ trong nhà, trong tô của bọn chúng vẫn như một thói quen cho thêm thịt.
Mùi thơm quen thuộc được truyền đến, như thường lệ tô của An chỉ là một màu trắng không rau. Khi cả bọn đang ăn, An bỗng nhiên dừng đũa nói bằng giọng rất trịnh trọng : "Mọi người nghe này, cả đêm qua tôi đã thức để suy nghĩ cuối cùng cũng viết xong một câu chuyện."
Thuận như sắp sặc đến nơi vội vàng uống nước nói : "Lại là câu chuyện tình buồn nào nữa đây."
Xuân cũng bắt đầu sợ hãi nói : "Cậu lại viết cái gì nữa đây."
An mỉm cười dõng dạc tuyên bố rằng : "Không, lần này tớ sẽ viết về cuộc đời mình."
Trung đánh một cái vào đầu của An : "Cuộc đời của cậu không ai buồn đọc đâu, lo ăn đi."
"Sau này khi tớ xuất bản sách cậu đừng xếp hàng mua." - An giận dỗi trả lời xong thì tiếp tục ăn.
Buổi sáng cùng nhau đi ăn sáng, vui vẻ kể cho nhau nghe vài câu chuyện vui buồn. Tưởng như đơn điệu, tẻ nhạt nhưng bốn người bọn họ đã bình lặng cùng nhau trải qua những ngày như vậy nhiều năm.
Bọn họ chỉ là những đứa trẻ bình thường sinh ra ở vùng quê, ngày ngày sống một cuộc sống không có gì nổi bậc, thỉnh thoảng nhìn thấy những người giàu có trên truyền hình thì lại ngưỡng mộ. Nhưng trong lòng mỗi người bọn họ đều có những ước vọng riêng của bản thân, đều cố gắng thực hiện nguyện ước đó. Đôi cánh của bọn họ đều mong mỏi tìm một vùng trời rộng lớn để bay vút lên cao.
An của những năm tháng đó đã không yêu thích sự náo nhiệt ngoài kia, chỉ thích những khoảng lặng lẽ bên trong thế giới của mình. Thế giới nhỏ bé của An khi đó chỉ là những ngày tháng sống trong con xóm nhỏ với bà, mỗi ngày đều đọc sách, tập viết những tác phẩm đầu đời của mình. Cùng với Trung, Thuận và Xuân trải qua tháng ngày tuổi thơ của những đứa trẻ vùng quê.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro