Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 2 : Chỉ mình anh nhận ra

- Tổng Giám đốc ngài nhanh tay kẻo muộn giờ ạ

- Xe cộ chuẩn bị sao rồi , buổi phỏng vấn nhân viên chắc chắn phải diễn ra thật hoàn hảo

- Dạ tất cả mọi thứ đã hoàn tất   Đây là danh sách các người nộp hồ sơ ạ

- Ừ ! Gì đây có nhiều vậy sao

- Vâng ạ , tập đoàn mình cũng có nhiều danh tiếng tại nước ngoài nên về Bắc Kinh sẽ rất thành công

- Thôi , ra xe đi

Trong lúc đó , Lâm Đan vừa mới mở mắt chưa kịp vscn đã than vãn về việc phỏng vấn

- Mình chỉ đc ngủ ít thế thôi sao , xem mấy giờ để ngủ tiếp

- 7 giờ 45 hả , mẹ ơi phỏng vấn mấy giờ nhỉ ?

- 8 giờ bắt đầu con

- 7 giờ 45 vậy là còn .... 15 phút hả !,!

- Muộn muộn muộn lắm rồi , còn đúng 3 phút nữa , mẹ ơi con đi ha

Đến tập đoàn Mounti cô hoa mắt vì vẻ ngoài lộng lẫy và hoành tráng đã khiến cô có hứng thú hơn với việc làm . Đến đó ai cũng bận bịu nên chả ai chỉ đườngcho cô nên cô đã hỏi một người mà cô còn chả biết là ai

- Anh gì ơi , anh có biết cái chỗ để phỏng vấn việc làm ở đâu không nhỉ !

- Trời đất ! Đây không phải là người cô muốn hỏi thì hỏi đâu ! Đó là tổng giám đốc của cái tập đoàn này đó

- Hả ! Ô xin chào tổng giám đốc tôi là Hồ Trịnh Lâm Đan sẽ phỏng vấn thử việc ở đây mong anh giúp đỡ

- Hồ Trịnh Lâm Đan ư ! Có phải là người đó không ?

- Dạ ! Tổng giám đốc có việc gì không ạ , không chúng ta phải đến phòng phỏng vấn luôn ạ

- Lâm Đan ư ! - nói xong anh nhìn cô một ánh mắt đa nghi

- sao anh ý lại nhìn vậy nhỉ ?

Chờ đến ngủ gà ngủ gật thì cuối cùng cũng đến Lâm Đan , giây phút cô bước vào như làm trái tym Hiển Phong  đứng lại bì vẻ đẹp của cô lúc này . Còn  Lâm Đan thì nhìn Hiển Minh như chưa từng gặp gỡ

- Cô tên là ?

- dạ , tôi tên là Hồ Trịnh Lâm Đan , tốt nghiệp đại học Bắc Kinh là học sinh tiêu biểu của lớp suốt 12 năm học . Tôi sống ở phố Mã Kiệt ạ

- tôi muốn nghe về tuổi thơ của cô có đc ko ?

- dạ ?

- cô cứ tự nhiên đi

- dạ , tôi sinh ra không may mẹ bị mất ngay sau khi tôi chào đời , bố tôi là một quân đội cách mạng nên không lâu sau đó cũng ra đi . Tôi và một người bạn tên là Zinzin đã sống cùng nhau dưới một mái nhà ấm áp cùng người mẹ nuôi . Zinzin sau đó đã chở về Canada cùng bố ruột của mình , từ đó cậu không bao giờ trở về nữa . Tôi sống ở đó cho đến khi có một tai nạn đường sắt đã phá huỷ đi căn nhà ấm áp đó , người mẹ nuôi đó đã chết ... Sau đó tôi đc người dì của mình nhận nuôi , chúng tôi sống ở đó cho đến khi tôi lớn khôn .

- Ồ ! Vậy cô còn nhớ lời hứa cùng cậu bé Zinzin đó không

- Tổng giám đốc là ! À không tôi chỉ là người bạn của người bạn Zinzin đó thôi

- Zinzin lớn lên với cái tên Bạch Hiển Phong , cậu ấy sống một cuộc sống vô cùng sung sướng có đầy đủ mọi thứ . Nhưng cậu vẫn luôn nhớ rằng một người bạn tên là Lâm Đan cái tên mà cậu ấy đã đặt cho Chichi . Và cậu ấy cũng không phải không trở lại mà đã về nhưng không thấy ai . Chắc có lẽ cậu ấy đã đến Quá muộn phải không ?

- Vậy bên đấy cậu ấy có sống tốt không ạ

- sống rất tốt

- rồi từ  ngày mai cô hãy đi làm nhé , tôi giao cho cô việc trợ lý giám đốc có ok ko

- dạ , em cảm ơn giám đốc ạ

Tại căn biệt thự độc nhất Bắc Kinh , Hiển Phong không thể nào không nghĩ tới Lâm Đan , giờ cậu đã là một tổng tài quyền lực nhưng việc cậu lo ngại là liệu Lâm Đan có còn nhớ cậu không

- Cô ấy vẫn đẹp như ngày nào

- Nhất là đôi mắt

- Cậu chủ đến giờ ăn tối rồi ạ

- ờ , hôm nay ta không ăn đâu các ngươi cứ ăn đi

- dạ vâng

- reng reng , alo Ngọc Ân đó sao ,

-Vâng , em đứng chờ ở trước nhà anh rồi nè

- em cứ đứng đó 

Đó là cô bạn thân của anh ấy ở Canada , hai người rất thân thiết  . Trên đường đi đến nhà hàng ăn tối , Hiển Minh chả may đã gặp Lâm Đan đi qua đường , tim anh như đứng hình , ánh mắt cứng đơ nhìn theo Lâm Đan . Điều đó làm cho Ngọc Ân thắc mắc

- Cô gái đó là ai  ?

- là một đồng nghiệp

- đồng nghiệp sao lại khiến anh như  vậy ?

- Đã vậy cô ta còn đi sai luật nữa 

- Ngọc Ân chúng ta là những con người đc giáo dục ở nước ngoài , không nên làm vậy

- vì anh đấy , còn không mau đi tiếp , còn nhớ tới cô ấy sao

Có lẽ , trong tâm trí của Hiển Phong lúc này chỉ có Lâm Đan , anh không ngờ lớn lên cô lại xinh đẹp như vậy . Đặc biệt  anh không ngờ sau khi đi cô phải trải qua biết bao khó khăn như vậy . Anh nghĩ rằng mình cần phải bù đáp cho cô ấy . Vào lúc màn đêm buông xuống cũng là lúc anh nhớ về những tuổi thơ mà hai người cùng gây dựng lên . Những cảm xúc ấy khiến anh không thể kiềm chế đc cảm xúc ấy . Còn trong lúc ấy , Lâm Đan đang nghĩ về một người mà cô mê mẩn nhất từ năm lớp 10 tới giờ . Đó là Ji hun , một người hàn nhưng đã sống từ bé ở Bắc Kinh nên tiếng trung rất lưu loát . Anh đẹp trai tới mức mà bố anh phải cho nghỉ học và dạy gia sư ở nhà vì quá nhiều nữ sinh làm phiền . Nhưng anh lại rất thân với Lâm Đan vì cô nổi tiếng trong trường với biệt danh là " thần đồng xinh đẹp " . Họ luôn giúp đỡ nhau bài tập , vì  vậy nên các nữ sinh lúc nào cũng ghen tị với Lâm Đan

- haizzz , chán quá sao ji hun mãi không gọi lại vậy nhỉ

- Park Ji Hun ơi cậu đang ở đâu và làm gì vậy

- reng reng reng , wow cậu đã gọi rồi  Ji Hun đáng ui à

- alo , cậu đã xong việc chưa vậy

- tớ đang bận ở bệnh viện , vừa thực hiện xong ca mổ nên tớ mới gọi lại đc , cậu gọi nhiều quá đấy

- cậu ăn gì chưa

- chưa đâu mình vừa mới đi làm về

- ồ vậy đi ăn cơm gà với mình nhé , mình đói lắm luôn này

- thật hả ! Ok

- vậy hẹn nhau ở quán cơm gà chicken rice ha

- ừ

- sao tắt máy nhanh thế , cậu ấy mời mình ăn cơm gà kìa , Ji Hun đã mời mình đi ăn cơm gà đó ! Vui ghê

- váy của mình đâu ta ! Son rồi phấn ơi chỉ gọi nè

Mỗi lần đc Ji Hun nói chuyện là Lâm Đan lại hâm hâm giở giở má bừng đỏ hết cả lên . Đến tiệm cơm gà như Lâm Đan chỉ nhìn Ji Hun thôi là cũng no , thật ra Lâm Đan dẫ ăn ở nhà nhưng vì muốn gặp Ji Hun nên cô đã đi .

- sao mặt nhìn dính gì hả ! Cậu ăn đi chứ

- à không ! Mình ăn liền , ngon quá ý nhỉ

- ăn xong cậu có phải trực không Ji Hun

- Có đó , ăn xong mình lại phải vào viện , tại mình cũng dễ tính nên lúc nào cũng bị đàn anh bắt trực thay đó

- vậy sao

- à mà trên mặt cậu có hạt cơm đó

- vậy sao , ở đâu nhỉ

- đây này , để mình lấy cho

- cậu ấy đang đặt tay lên má mình , cha mẹ ơi cứu con ( nói thầm )

- hả sao ?

- à không

Đêm đó Lâm Đan không thể nào ngủ đc vì cái chạm má đó mà cô cứ nằm lăn lộn trên giường như là bị hâm . Trong tâm trí của Lâm Đan , Ji Hun như là một thiên thần có nhan sắc tuyệt hảo . Còn Ji Hun thì nghĩ rằng giữa cậu và cô mãi vẫn chỉ là tình bạn vậy .

Hết phần

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #ngontinh